Chưa đến 6 giờ, bình minh đã
nhuốm hồng mặt biển. Những cơn gió sớm tinh khôi như mang cả vị mặn của biển cả
mơn man tận từng chân tóc. Trưởng phòng Phùng đã quay về sở chỉ huy từ lúc nãy.
Bây giờ đến lượt anh ôm chiếc máy 2 oát thay cho thủ trưởng. Rời khỏi chỗ ngồi,
ông Đào hướng mặt về đằng đông vươn vai hít một hơi dài đầy sảng khoái. Chẳng
hiểu vì sao, từ hôm đi chiến dịch đến nay ông lại thấy khỏe ra. Mặc dù ăn ngủ
thất thường, thuốc men thì thường xuyên quên uống nhưng ông chẳng cảm thấy mệt
mỏi tý nào. Phải chăng cái tạng ông thích hợp với việc đi đây đi đó hơn là ngồi
ở phòng làm việc. Ông đã tự hỏi và tự trả lời: chính cái khí thế một ngày bằng
hai mươi năm này đã mang lại sức mạnh cho ông.
Đúng 6 giờ, Phùng ngẩng lên nói
nhỏ:
- Tiểu đoàn 4 đã qua Du Long,
địch đã rút chạy. Anh Bản đã ra lệnh tăng tốc độ. Thủ trưởng có chỉ thị gì
không?
Ông Đào lắc mạnh đầu:
- Không cần! Khi không thật cần
thiết mình không nên tham gia vào mạng chỉ huy của anh em. Nhớ đấy nhé!
Phùng gật đầu đáp khẽ: “Rõ ạ” rồi
lại cắm cúi xuống bên chiếc máy.
Nửa tiếng nữa đã trôi qua. Mặt
trời mới lên chừng hơn một con sào mà đã thấy chói chang, rực rỡ. Ông Đào phóng
tầm mắt nhìn theo quốc lộ 1 nhưng chẳng thấy gì ngoài những ngọn đồi trọc trơ
trụi nối tiếp nhau đến tận chân trời. Ông bỗng thấy ngồ ngộ về cái địa danh
này. Tại sao lại là Phan Rang, chẳng lẽ vì nó “nóng như rang” mà người ta đặt
tên như vậy. Chợt Phùng kêu lên thảng thốt:
- Báo cáo thủ trưởng, tiểu đoàn 4
đã gặp địch ở Ba Tháp.
Không để Phùng nói hết câu, ông
Đào giật lấy bộ cáp nghe chụp vào đầu. Trong tai nghe loạn xạ những tiếng nói
khác nhau. Tiếng của lữ trưởng Tình khìn khịt như người ngạt mũi. Tiếng Bản ồm
ồm nhưng dõng dạc đang chỉ huy triển khai đội hình. Tiếng cậu đại đội trưởng
đại đội 3 người Quảng Bình chỉ huy hỏa lực đại đội mà vẫn nhẹ nhàng như con
gái. Chợt ông cau mày vì trong cái mớ âm thanh ấy ông nghe rõ tiếng Bản thảng
thốt:
- 48, 49 chú ý! Tập trung bắn máy
bay chi viện cho 43 đột phá!
Ông Đào đứng hẳn dậy khum tay che
mắt nhìn. Mặc dù cách xa khu chiến hàng chục ki- lô- mét nhưng vẫn thấy được
mấy chiếc máy bay đang lượn lờ tít trên cao rồi chúc đầu lao xuống. Tất cả mọi
người trong sở chỉ huy cũng đã đứng cả dậy ngóng về hướng nam. Ông Đào cao
giọng:
- Anh Ân! Đề nghị anh cho tiểu
đoàn cao xạ tổ chức bắn máy bay để bảo vệ đội hình ngay. Chỗ này gần Thành Sơn
lắm. Không ngăn được chúng mình sẽ không tiến được đâu- Ông quay lại Phùng- Từ
Ba Tháp vào thị xã còn mấy cây nữa?
Phùng trả lời ngay không cần suy
nghĩ:
- Dạ, chỉ khoảng gần chục cây
thôi, thủ trưởng ạ.
Ông Đào lẳng lặng không nói gì
nữa mà cứ đăm chiêu nhìn lên trời, đôi mắt nặng trĩu lo âu.
*
Chừng như mệnh lệnh của tư lệnh
binh đoàn đã có hiệu lực vì đã thấy lấm tấm những chấm khói của đạn cao xạ trên
bầu trời trong xanh. Một chiếc A37 bỗng phụt khói đen kịt ở đằng đuôi rồi ngúc
ngắc đầu chúc xuống. Tất cả những người có mặt ở sở chỉ huy reo lên đầy phấn khích:
- Cháy rồi! Máy bay cháy rồi!
Có vẻ như lưới lửa phòng không đã
được phối hợp chặt chẽ hơn nên những chiếc máy bay chủ yếu ném bom từ tít trên
cao chứ không dám sà thấp xuống như trước nữa. Ông Đào sốt ruột bóp công tắc
phát:
- Tam Đảo gọi 04! Báo cáo tình
hình về ngay! 47!
Mấy giây sau, tiếng tiểu đoàn
trưởng Bản vọng lại:
- 04 báo cáo! 04 đã chọc thủng
tuyến phòng ngự vòng ngoài. Về ta, 1 xe bị cháy, 1 xe bị thương. Về người, hy
sinh 4, bị thương 4. Xin chỉ thị, 47!
Ông Đào bóp mạnh cái công tắc:
- 04 chú ý! Ngay lập tức tăng tốc
độ đánh chiếm các mục tiêu theo kế hoạch. 47!
Tiếng Bản vọng về ngay lập tức:
- 04 nhận đủ! 04 gọi 44! Nhanh
chóng tăng tốc độ đánh chiếm các mục tiêu theo kế hoạch. 47!
Tiếng các đại đội trưởng trả lời
líu ríu nhưng không thấy cái giọng Quảng Bình của đại đội trưởng đại đội xe
tăng 3 nữa. Chắc xe này “bị” rồi.
Thêm một chiếc máy bay nữa bị bắn
cháy. Tuy nhiên, có vẻ như chúng lại xuất hiện nhiều hơn. Những chiếc máy bay
nới dần vòng lượn ngày càng xa về phía nam. Ông Đào hiểu bọn chúng đang bám
đánh đội hình của tiểu đoàn 4 dưới mặt đất. Chợt những tiếng ồn trong tai nghe
nhỏ dần rồi bặt hẳn. Ông Đào gỡ bộ cáp nghe ra nghiêng ngó rồi vẫy người chiến
sĩ thông tin:
- Đồng chí kiểm tra xem máy móc
thế nào mà không nghe thấy gì nữa?
Cậu chiến sĩ loay hoay một lúc
rồi đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi:
- Báo cáo thủ trưởng, máy không
sao ạ. Có lẽ do khoảng cách xa quá nên mất liên lạc thôi.
Ông Đào cau mày định nói gì đó
nhưng lại thôi. Có lẽ cậu ta nói đúng. Bây giờ phải cơ động sở chỉ huy lên phía
trước là tốt nhất. Ông lại gần tướng Ân. Vị tư lệnh binh đoàn lưng áo ướt đẫm
mồ hôi ngước lên:
- Gay quá! Mất liên lạc rồi.
Thế này thì đúng là do đội hình
chiến đấu đã cơ động rất nhanh làm cho các đài sóng cực ngắn không dủ khả năng
liên lạc rồi. Ông nói nhỏ:
- Có lẽ ta phải cơ động sở chỉ
huy lên thôi, anh ạ.
Tướng Ân gật đầu:
- Vâng! Có lẽ phải thế thôi- Sau
vài giây suy nghĩ ông quả quyết- Cũng không thể lên quá gần được. Tôi sẽ cho
một sĩ quan tham mưu lên trước nắm tình hình. Trường hợp cần thiết thì làm trạm
chuyển tiếp về đây. Anh thấy thế có được không?
Liếc nhìn sang mấy vị tướng đang
đứng xung quanh, ông Đào gật đầu:
- Tôi đồng ý! Bên tôi sẽ cử anh
Phùng đi cùng- Ông quay lại gọi Phùng- Phùng, cậu đi với xe của phòng tham mưu
binh đoàn nhé. Khi đến cự ly liên lạc được với phía trước thì nắm tình hình thì
báo cáo về ngay. Bọn tớ cũng sẽ cơ động dần lên phía sau các cậu.
Một chiếc xe Jeep được đánh ra.
Hai sĩ quan và một chiến sĩ thông tin trèo vội lên xe. Chiếc xe phóng vụt đi
như tên bắn. Tư lệnh binh đoàn cao giọng:
- Các đồng chí về xe! Chuẩn bị cơ
động!
Tuy nhiên, sở chỉ huy chưa kịp
xuất phát đã thấy từ loa của chiếc máy PRC25 của tư lệnh binh đoàn vang lên
tiếng của Phùng:
- Báo cáo Sông Hương! Thê đội 1
đã vào đến thị xã. Đã chiếm được Tòa thị chính. Đang triển khai đánh chiếm các
mục tiêu còn lại. Bộ đội còn sung sức, đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Báo cáo
hết!
Tất cả các khuôn mặt cùng giãn
ra. Ông Đào liếc nhìn đồng hồ, mới 7 giờ 15 phút. Tư lệnh binh đoàn cất tiếng
oang oang:
- Tất cả xuất phát!
Hơn chục chiếc xe cả lớn lẫn nhỏ
rùng rùng chuyển bánh hướng về phía thị xã Phan Rang vẫn đang ầm ào tiếng súng.
*
Đoàn xe chạy được gần chục ki-
lô- mét thì phải giảm tốc độ vì những hố bom nổ ngay giữa đường và đất đá do
những quả nổ ven đường quăng lên. Nhìn những hố bom dày đặc trải dài dọc theo
con đường, ông Đào hiểu rằng quân địch vẫn hết sức ngoan cố và quyết giữ đến
cùng tuyến phòng thủ này. Phóng tầm mắt về phía trước, ông Đào chợt giật mình
vì phát hiện ra trên một ngọn đồi sừng sững một ngôi tháp Chàm màu đỏ sậm. Đã
từng đọc nhiều tài liệu về nền văn hóa cổ Chăm- Pa, ông thật sự ngưỡng mộ dân
tộc này đã để lại cho đời sau những kiệt tác độc nhất, vô nhị. Đó là những ngọn
tháp rải rác khắp dải đất miền Trung đầy nắng gió mà ông đã thoáng gặp trong
những ngày qua. Chưa đặt chân vào bên trong bất kỳ một ngọn tháp nào song ông
luôn cảm thấy từ mỗi ngọn tháp đều tỏa ra một cái gì đó thật huyền hoặc và bí
ẩn. Không cần giở bản đồ ông cũng biết ngọn đồi có mấy tòa tháp ở phía trước là
Ba Tháp.
Gần đến Ba Tháp, trận chiến đấu
ác liệt trước đó ít phút như vẫn còn hiển hiện. Những hố bom toang hoác đang
còn nghi ngút khói, nhiều quả nổ ngay trên mặt đường. Một quả nổ ngay cạnh một
ngôi tháp làm nó sụp hẳn mất một góc. Hai bên đường, trâu bò chết như ngả rạ.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía
trước. Đã thấy những chướng ngại vật bằng thùng phuy và bao cát vắt ngang mặt
đường, những công sự chiến đấu được đắp vội vàng bằng đất đá. Nhiều cái đã đổ
sụp trước sức công phá của đạn pháo. Xung quanh đó, rải rác xác bọn lính ngụy
chết trong đủ tư thế. Ông Đào tự nhủ, nếu không tiến công sớm, hệ thống phòng
thủ này được củng cố vững chắc hơn và nhất là chúng rải được ít mìn chống tăng
thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ, đây là một ví dụ sinh động cho cái
câu nghe hơi có vẻ văn hoa “thời gian là lực lượng”.
Đến gần một ngã ba có cái tháp
canh đã sập một nửa, những dấu vết của một trận đánh ác liệt còn rõ ràng hơn.
Ngay trước ngã ba, một chiếc PT85 vẫn đang nghi ngút khói. Thỉnh thoảng, một
quả đạn pháo trong xe lại nổ làm bùng lên một ngọn lửa lớn. Lác đác quanh đó là
bộ phận thu gom thương binh, tử sĩ đang hối hả làm việc. Một chiếc xe tải đang
từ từ bò theo họ, trên thùng xe thương binh kẻ nằm, người ngồi la liệt. Ngay
gần chiếc xe cháy, mấy thi hài chiến sĩ bó trong chiếc tăng đặt ngay ngắn bên
vệ đường. Ông Đào quay đi giấu một giọt nước mắt sau cặp kính. Vẫn biết, chiến
tranh là có mất mát, hy sinh nhưng ông không thể cầm lòng mỗi khi nhìn thấy
cảnh này.
Qua ngã ba này chừng một đoạn, tư
lệnh binh đoàn cho sở chỉ huy dạt vào một bên đường. Từ đây, các máy vô tuyến
điện 2 oát đã có thể liên lạc tương đối tốt với thê đội 1. Phía trước, mấy
chiếc máy bay vẫn quần lượn một cách tuyệt vọng. Từ đó, vẳng lại những tiếng nổ
của đủ loại vũ khí.
Ông Đào áp chặt bộ cáp nghe vào
tai. Không yêu cầu báo cáo nhưng qua những câu trao đổi trên làn sóng ông cũng
cơ bản nắm được tình hình. Với sự chỉ đạo trực tiếp của lữ trưởng Tình và
trưởng phòng tác chiến Phùng, sau khi đánh chiếm được Tòa thị chính, tiểu đoàn
4 đã chia làm ba hướng. Một hướng cơ động về phía nam chốt giữ, bảo vệ cầu Đạo
Long. Một hướng cơ động lên tiến công sân bay Thành Sơn. Hướng thứ ba ra chiếm
cảng Ninh Chữ. Tiếng rào trong máy lặng đi một lát rồi lại rộ lên, lần này nghe
rõ cả những khẩu lệnh chỉ huy bắn của trưởng xe. Ông Đào cau mày: “Mấy cái cậu
này cuống hay làm sao thế không biết, khẩu lệnh chỉ huy hỏa lực trong xe mà cứ
phát lên toàn mạng thế này”. Nhưng mà thế cũng có cái hay. Chính nhờ nó mà ông
biết pháo thủ xe 763 tên là Song hay Sang gì đó đã bắn cháy 3 tàu chiến, bọn
còn lại chạy dạt hết ra ngoài khơi. Hy vọng chạy thoát bằng đường biển của bọn
tàn quân coi như bị dập tắt.
Chợt một hiện tượng lạ xảy ra thu
hút sự chú ý của tất cả mọi người ở sở chỉ huy: từ phía sân bay Thành Sơn, hơn
chục chiếc máy bay- cả A37 lẫn trực thăng- cất cánh gần như cùng một lúc. Tuy
nhiên, chúng không bay về đánh phá thị xã mà mải miết bay thẳng về hướng nam.
Tư lệnh binh đoàn hét lên:
- Bọn ở sân bay Thành Sơn bỏ chạy
rồi- Ông quát người trợ lý- Lệnh cho Sao Đỏ áp sát thật nhanh, không cho chúng
tháo chạy.
Ông Đào cũng vồ lấy bộ cáp nghe,
tay bóp phát, miệng hô gấp gáp:
- 04 đâu! Khẩn trương đánh chiếm
sân bay, không cho địch tháo chạy. 47!
Không thấy tiếng Bản trả lời
nhưng ông tin rằng anh em mình đã nhận được mệnh lệnh và đang cố gắng thực thi.
Quả nhiên như vậy. Chỉ vài phút sau đã thấy tiếng Bản:
- 04 báo cáo! 04 đã vào đến cổng,
đang dùng hỏa lực khống chế toàn bộ sân bay. 47!
Ông Đào thấy người lâng lâng.
Chợt nhớ đến những vết đạn trên thân mấy cái máy bay vẫn đang đậu trên đường
băng ở sân bay Đà Nẵng hôm nào, ông Đào bóp công tắc phát:
- 04 chú ý! Chủ yếu bắn ngăn chặn
không cho cất cánh. Hạn chế bắn vào máy bay. 47!
Tiếng Bản trả lời ngay tắp lự:
- 04 nhận đủ! Các xe chú ý, không
được bắn vào máy bay, chỉ cái nào cất cánh mới bắn. Nhận đủ, trả lời!
Như thế là tất cả các mục tiêu
chủ yếu đã được đánh chiếm. Ông Đào trao bộ cáp nghe cho người chiến sĩ thông
tin rồi lại gần xe tư lệnh binh đoàn. Gương mặt rạng rỡ, tướng Ân bắt chặt tay
ông:
- Thắng rồi, anh ạ- Ông quay lại
phía người sĩ quan tác chiến- Lệnh cho đội dự bị xuất phát đánh chiếm Cà Ná,
ngăn chặn quân địch rút bằng đường biển. Tôi cũng không ngờ ta lại đánh nhanh
đến như vậy.
Ông Đào phụ họa:
- Còn nhanh hơn Liên Xô diễn tập,
anh nhỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét