Khu vực cơ quan Bộ tư lệnh Thiết giáp hôm nay có vẻ
nhộn nhịp khác thường. Trên con đường trục phía trước nhà chỉ huy hai chiếc xe
con, một chiếc xe tải và một chiếc xe công trình thông tin đang được bộ đội cắm
lá ngụy trang. Một số cán bộ các cơ quan xúng sính trong bộ quân phục mới, vai
đeo ba lô đang dồn về phía đó. Những cán bộ còn lại nhìn theo đầy thèm muốn. Đó
là cơ quan Bộ tư lệnh tiền phương sắp sửa lên đường.
Đã gần trưa. Trong phòng riêng của mình, tư lệnh Đào
hết đứng lên lại ngồi xuống có vẻ rất nóng ruột. Phó chính ủy Thu vẫn ngồi trên
ghế một cách ung dung, thư thái như bản tính vốn có của ông. Thấy vẻ bồn chồn
của người chỉ huy, ông Thu cười:
- Thì anh cứ ngồi xuống đây cái đã nào. Thế nào rồi
cậu ấy chẳng về.
Ông Đào bực bội:
- Anh bảo tôi không sốt ruột sao được? Nửa đêm hôm qua
tôi đã bắt cậu ấy đi Hà Nội để sáng sớm nay vào gặp thủ trưởng Bộ ngay đầu giờ.
Thế mà đến giờ vẫn chưa về đây là nghĩa làm sao?
Chả là đêm hôm qua, sau khi trưởng phòng tác chiến
Phùng chuẩn bị xong bản kế hoạch tổ chức cơ quan Bộ tư lệnh tiền phương lên báo
cáo ông. Ông đã ký ngay rồi chỉ thị cho Phùng về Hà Nội ngay trong đêm báo cáo
Bộ. Tình hình phát triển quá nhanh, có ai đó nói thời điểm này “một ngày bằng
hai mươi năm” kể cũng không ngoa. Chỉ sau hơn mười ngày phát động chiến dịch,
Tây Nguyên đã sạch bóng quân thù. Ở Trị Thiên, quân địch cũng đã bỏ Quảng Trị
lui về nam sông Mỹ Chánh. Ở Nam Bộ, sau khi mất Dầu Tiếng địch cũng rút bỏ An
Lộc, cái thị xã mà năm bảy hai ta đánh đi đánh lại mãi vẫn không giải quyết
xong. Về phía lực lượng xe tăng, ngoài H73 đã tham gia từ đầu chiến dịch thì
các đơn vị còn lại cũng đã rục rịch lên đường tham gia chiến đấu. Trên hướng
binh đoàn Sông Hương, mặc dù Bộ chưa cho sử dụng xe tăng song tướng Ân vẫn
quyết định cho tiểu đoàn 4 xuất quân áp sát Huế từ phía Tây Nam, đồng thời đưa
toàn bộ lữ đoàn H03 vào A Lưới để sẵn sàng tiến công Đà Nẵng theo đường 14. Ở khu
Năm, trung đoàn N74 cũng đã cơ động đến gần Quảng Ngãi, Tam Kỳ. Trong B2, một
tiểu đoàn dã được tăng cường cho binh đoàn Mê Kông chuẩn bị quét sạch đường 20.
Một tiểu đoàn chuẩn bị đánh Chơn Thành, một tiểu đoàn chuyển hướng xuống Long
An, Hậu Nghĩa. Ba tiểu đoàn tăng cường cho B2 cũng đã đến vùng ba biên giới,
chỉ chừng dăm ngày nữa sẽ đến nơi. Ngay cả binh đoàn dự bị chiến lược Bộ cũng đã
quyết định tung vào ván bài này. Mặc dù cả binh đoàn chưa lên đường nhưng tiểu
đoàn 66 của H02 đã lên tàu vào Vinh, từ đây nó sẽ đi tàu thủy vào Đông Hà và sẽ
tham gia tiến công Đà Nẵng từ hướng Bắc. Tình hình như thế bảo ông không sốt
ruột sao được.
Nắng càng ngày càng gay gắt. Chính ủy Thu nhấp nhổm:
- Kiểu này chắc cậu ấy có về kịp thì cũng đã muộn rồi.
Có lẽ tôi cứ cho bộ đội triển khai ăn cơm đã, anh Đào nhé!
Ông Đào phảy tay:
- Thôi được! Anh cho anh em cơm nước đi. Cậu Phùng về
là ta đi ngay đấy.
Quá trưa một lúc Phùng mới về thật. Vừa xuống xe là
anh chạy ngay lên nhà tư lệnh. Chưa để tư lệnh hỏi, Phùng đã hớt hải:
- Báo cáo Tư lệnh! Bộ hoàn toàn đồng ý với kế hoạch
của ta. Trước mắt, tiền phương của ta sẽ ở bên cạnh Bộ tư lệnh chiến dịch Quảng
Đà. Tiếp theo sẽ làm tham mưu cho sở chỉ huy cánh quân tiến công hướng chính
diện từ bắc vào nam.
Tư lệnh Đào gật đầu:
- Biết rồi! Vấn đề là sở chỉ huy chiến dịch Quảng Đà
đang ở đâu?
Phùng trả lời ngay:
- Báo cáo, hiện họ đang ở Nam Đông, trên đường 14, phía
tây bắc Đà Nẵng. Tôi đã đánh dấu vị trí trên bản đồ rồi. Trường hợp họ di
chuyển thì Bộ sẽ thông báo cho ta qua đài 15 oát.
Ông Đào khoát tay:
- Được rồi. Anh tính toán lại đường đi, cung chặng làm
sao có mặt tại đó trong ngày 25 là được. Còn bây giờ anh về ăn cơm đi. Mười ba
giờ ta xuất phát.
Phùng đi rồi, ông giở cái ba lô ra kiểm tra lại một
lần nữa. Cũng chẳng có gì nhiều nhặn. Hai bộ quần áo dài, hai bộ quần áo lót,
cái tăng, cái võng, cái màn tuyn, mấy thứ đồ dùng lặt vặt cá nhân. Giá như ông
về qua nhà trước khi đi thế nào cũng có chút thức ăn khô hay vài thứ quả bà
Hạnh gói cho. Nhưng lần này trước khi đi ông không về qua nhà vì tháng trước đã
về tiễn con nhập ngũ. Thằng Hưng nhà ông đợt này vào quân khu Bốn. Nó mới viết
cho ông được một lá thư, mà cũng chỉ ngắn ngủn mấy dòng báo tin đang huấn luyện
tân binh. Thực tình, khi biết ông không xin cho con mình về binh chủng và ở lại
ngoài Bắc, bà Hạnh cũng buồn nhưng chỉ im lặng không nói gì. Bà đã quá hiểu
tính ông. Tuy nhiên, mấy ông anh trong họ thì nói thẳng: “Chú làm to như thế mà
không xin cho con nó đi học cái gì ở ngoài này thì làm to làm quái gì!”. Ông
không thanh mình nhưng bụng nghĩ: “Nếu ai cũng như vậy thì ai sẽ ra chiến
trường?”. Bụng bảo dạ như vậy, nhưng không phải không có lúc ông nghĩ ngợi. Nhỡ
nó phải vào đó mà có vận hạn gì thì ông biết ăn nói làm sao với hai người đồng
đội lúc gặp họ ở thế giới bên kia. Chỉ mong chuyến đi này là chuyến đi cuối
cùng của ông và cuộc chiến này sẽ kết thúc mà chưa đến lượt bọn nó phải ra
chiến trường.
Đang tần ngần suy nghĩ thì trưởng phòng Phùng xuất
hiện:
- Báo cáo tư lệnh, anh em đã sẵn sàng.
Ông vụt trở lại thành con người cứng rắn, lạnh lùng.
Khoác chiếc ba lô nhẹ tênh vào một bên vai, ông gật đầu dứt khoát:
- Được! Nào ta đi!
*
Vào lúc đó, Hòa đen đang ngồi trên nóc ca- bin một con
“tàu há mồm” hùng dũng đè sóng tiến vào sông Cửa Việt. Đã ba ngày nay, tiểu
đoàn 66 của anh rời hậu cứ lên đường chiến đấu. Sau hành trình bằng tàu hỏa từ
ga Văn Trai vào Vinh, các anh được đội “tàu há mồm” đón sẵn tại Bến Thủy để đưa
vào Đông Hà. Theo ý định của trên, từ Đông Hà các anh sẽ theo đường 1 tiến công
Đà Nẵng từ hướng bắc cùng với một số lực lượng đi trước của binh đoàn. Lần đầu
đi biển, đa số anh em trong đơn vị Hòa say nghiêng ngả, nằm vạ vật khắp nơi.
Riêng Hòa, vốn dân miền biển nên sóng gió dường như lại làm anh khỏe hơn. Ngoài
thời gian giúp đỡ đồng đội vượt qua “khổ nạn” thì Hòa thường leo lên ca- bin
chuyện gẫu với cánh thủy thủ. Mặc dù khác quân chủng nhưng cùng tuổi, cùng cánh
lính kỹ thuật nên Hòa với tay thuyền trưởng hợp chuyện lắm. Anh thuyền trưởng
thì nghe không biết chán những trận chiến đấu ác liệt mà Hòa đã trải qua, thèm
thuồng được đối mặt trực tiếp với kẻ thù như những người lính xe tăng. Còn Hòa
thì thật sự thán phục những người anh em hải quân. Giữa trời nước mênh mang
không biết đâu là bờ bến, giữa sóng gió muôn trùng với biết bao hiểm nguy rình
rập mà họ vẫn ung dung, thư thái lạ thường. Vừa mới gặp nhau mà cả hai đã lấy
địa chỉ của nhau, hẹn ngày chiến thắng sẽ tìm về quê nhau để cùng gặp lại.
Tàu đã vào gần đến cửa sông. Xa xa đã thấy xanh rì
những rặng phi lao. Rồi những bãi cát vàng sáng lóa dưới ánh mặt trời. Hòa bồi
hồi ngồi lặng lẽ. Những kỷ niệm bỗng trào lên như sóng dậy trong lòng. Con sông
này, bãi biển này đã thân thuộc với anh biết bao. Nơi đây đã ghi dấu bao trận
đánh ác liệt và hào hùng mà chính anh đã trải qua. Nơi đây, bao đồng đội của
anh đã nằm xuống mãi mãi không về. Bãi cát vàng bình yên dưới nắng kia, có nhớ
hôm nào năm chiếc xe thiết giáp cháy trước giờ hiệp định có hiệu lực chỉ vài
phút. Cháy đấy, nhưng những ngọn cờ vẫn bay cao và vùng giải phóng được giữ
vững. Mỗi tấc đất giữ được ngày hôm ấy đã làm bàn đạp để có được ngày hôm nay.
Tàu đã vào trong sông. Sóng đã giảm hẳn. Cánh lính
tăng bắt đầu nhúc nhắc được. Thu và Dịp đã trèo lên nóc ca- bin. Cả hai không
liến láu như thường ngày mà lặng lẽ ngồi bên đại đội trưởng. Hòa nhè nhẹ đặt
hai bàn tay mình lên tay hai đồng đội. Cùng với anh, Thu và Dịp cũng đã trải
qua những ngày tháng thật khó quên ở vùng đất này. Phía bờ nam, đã nhìn thấy
thôn Phó Hội, rồi thôn Hà Tây. Mới đó mà đã hai năm các anh rời nơi đây. Cây
cối đã xanh hơn ngày nào. Lác đác những chiếc thuyền đánh cá nằm bình yên bên
cảng, lưới phơi trắng xóa. Và kia nữa, bờ tre thôn Mai Xá Thị thấp thoáng sau
cồn cát bên bờ bắc. Nơi đó, anh đã cùng đồng đội nếm trải thử thách nghiệt ngã
đầu tiên của chiến tranh. Không biết năm anh em nằm lại trên bãi cát ngày mồng
Hai tháng Tư năm đó có được yên ổn hay không. Từ đó đến nay, biết bao bom đạn
đã rải xuống mảnh đất này.
Nửa buổi chiều, tàu cập bến Đông Hà. Tổ chức đưa hết
xe lên thì trời cũng gần tối. Trên binh đoàn thông báo xuống tiếp tục nằm tại
đây đợi lệnh. Biết Nhã đang ở gần đây, Hòa định bụng sẽ lên thăm anh một chuyến.
Kể từ hôm gặp nhau sau trận đánh chống lấn chiếm ở Cửa Việt đến nay cũng đã hơn
hai năm rồi còn gì.
Tuy nhiên, dự định đó của Hòa đen không thành. Trước
đó một ngày, tiểu đoàn của Nhã đã xuất phát lên đường vào A Lưới để sẵn sàng
tiến công Đà Nẵng từ hướng tây. Vào cái lúc Hòa cập bến Đông Hà thì đoàn xe của
Nhã bắt đầu rời đường 9, vượt ngầm Đak- Rông bắt vào đường 14. Đây là đường
Trường Sơn Đông mới thông được chừng vài năm, gần đây ta đã tranh thủ mở rộng
nhưng còn rất khó đi. Nhìn những dãy núi chập trùng trước mặt Nhã thầm nghĩ
cuộc hành quân này sẽ vô cùng gian khổ. Nhưng anh cũng thấy, ngày chiến thắng
đã rất gần rồi.
Cũng vào lúc đó, tại một hẻm núi phía nam thị xã Cheo
Reo, đại đội 9 đang thực hiện kíp bắn cuối cùng của buổi bắn đạn thật. Ngồi
trên một mô đất cao, Thắng cùng số anh em lẫn lộn cả quân ta lẫn tù binh chăm
chú theo dõi ba chiếc xe M41 đang từ từ tiến vào chân núi. Như có một hiệu lệnh
thống nhất, ba chiếc xe cùng dừng lại. Giây lát sau, ba họng pháo khạc lửa. Gần
như tức thời sau đó, ba tấm bia hình chiếc xe tăng được ghép bằng lau lách tít
trong chân núi tung lên. Những tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Hai Bình, tay tù
binh lớn tuổi nhất chép miệng:
- Chu cha! Mình mà đấu pháo với mấy cha nội này chắc
tiêu đời rồi.
Út Nhỏ, tên tù binh trẻ nhất thì xuýt xoa:
- Chà… chà…! Hôm ni mới được coi bắn pháo, đã ghê!
Pháo thủ Thể vỗ vai Nhỏ:
- Làm lính thiết kỵ mà hôm nay mới được coi bắn pháo
là làm sao?
Hai Bình tỏ vẻ hiểu biết giải thích:
- Tụi nó vô quân trường được mấy tháng thì toàn học lý
thuyết chứ thực hành được mấy nả. Có dầu đâu mà chạy? Có đạn đâu mà bắn?
Ba chiếc xe vẫn đang hành tiến, những loạt đạn đại
liên quất rào rào vào mục tiêu giả định tốp bộ binh trong hào chiến đấu. Hai
Bình lại thốt lên đầy vẻ khâm phục:
- Mấy cha giỏi thiệt. Vừa mới học được mấy ngày mà bắn
cứ như thiện xạ.
Ba chiếc xe đã kết thúc đợt bắn và đang quay lại tuyến
xuất phát. Thể tò mò hỏi Hai Bình:
- Hết chiến tranh rồi anh định làm gì?
Hai Bình buồn rầu:
- Thì cũng phải làm gì đó để kiếm cơm nuôi sắp nhỏ
chớ. Cái nghề lái xe tăng này không biết lúc đó có đất dụng võ không?
Thể cũng trầm xuống:
- Anh thì còn nghề lái xe, may ra còn lái được máy
cày, máy kéo chứ bọn em pháo thủ thì biết làm gì.
Thắng lặng im nghe họ nói chuyện với nhau mà lòng thấy
vui vui. Mới mấy hôm trước mỗi người một chiến tuyến, bắn nhau chí tử. Thế mà
hôm nay họ ngồi bên nhau, anh anh em em ngọt xớt như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Những lo toan, suy nghĩ về thời hậu chiến cũng giống nhau. Anh chặc lưỡi:
“Thì cùng máu đỏ da vàng cả mà. Chỉ vì cái thằng Mỹ và bọn tay sai đầu sỏ mà
thành ra đối địch với nhau”. Ơn Trời là họ chưa kịp giết nhau và giờ đây lại
được ngồi bên nhau mà trò chuyện thế này.
Cách đây mấy hôm, đang tập trung sửa chữa xe ở sân bay
Phụng Dực thì Thắng đột ngột bị gọi về trung đoàn gấp. Vừa gặp trung đoàn
trưởng anh đã thất kinh vì nhiệm vụ được giao. Thu hồi xe thì được. Dù gì thì
món này anh đã tiếp cận với nó từ năm bảy mốt, kéo theo vài lái xe già đi chỉ
một ngày chắc sẽ xong. Tuy nhiên, phải tuyển tù binh để huấn luyện cho cơ bản,
nhất là món pháo súng thì anh thật sự ngại. Nhưng rồi thì cũng phải chấp hành.
Thắng và đại đội trưởng Hướng xuống trại tạm giữ tù binh. Vừa hỏi han, vừa nhìn
mặt đoán tính cách các anh chọn được hai mươi tên cả lái xe, trưởng xe và xạ
thủ. Thế rồi hai, ba kèm một, chỉ trong một ngày các anh đã gom được hầu hết số
xe tăng, thiết giáp nằm rải rác trên mấy cây số đường 7 về một điểm. Đưa được
xe về, lúc kiểm tra mới phát hiện ra nhiều xe đã bị tháo mất khóa nòng hay kim
hỏa. Thế là lại phải dồn dịch, xe nọ lắp sang xe kia để lấy ra được mười chiếc
M41 hoàn chỉnh trang bị cho đại đội của Hướng. Số xe cũ của đại đội này được
phân về cho các đại đội khác trong trung đoàn, đảm bảo mỗi đại đội có từ bảy
đầu xe trở lên. Có xe rồi đại đội 9 lập tức bước vào huấn luyện. Những người tù
binh khi được trưng dụng lúc đầu còn sợ sệt, xa cách nhưng rồi được động viên,
khuyến khích họ rất tự giác trong công việc làm giáo viên và trợ giáo. Biết đến
đâu họ nói hết đến đấy, không giấu diếm tý gì. Cũng may, lính ta được huấn
luyện cơ bản từ ngoài bắc, lại có văn hóa cả nên tiếp thu rất nhanh và kết quả
bắn đạn thật hôm nay là minh chứng cho nhận định đó. Tuy nhiên, theo Thắng nhận
xét thì quân ta hoàn toàn có thể khai thác, sử dụng tốt xe địch. Riêng về sửa
chữa các hư hỏng thông thường thì còn yếu vì thời gian huấn luyện quá ngắn.
Chắc nay mai anh sẽ phải tiếp tục yêu cầu họ huấn luyện thêm.
Ba chiếc xe tăng vừa quay lại tuyến xuất phát thì một
chiếc xe con cũng chạy tới. Từ trên xe, trưởng phòng Doãn và trung đoàn trưởng
Ngộ bước xuống. Thắng vội chạy lại đứng nghiêm định báo cáo thì Doãn đã xua
tay:
- Thôi, được rồi! Bọn tớ chỉ ghé qua xem kết quả huấn
luyện thế nào thôi.
Thắng vui vẻ:
- Báo cáo, mặc dù thời gian ngắn nhưng chúng tôi đã
hoàn thành kế hoạch huấn luyện. Các lái xe đã lái được mỗi người khoảng mười
lăm ki- lô- mét qua các địa hình khác nhau. Nói chung là tương đối yên tâm. Các
trưởng xe sử dụng điện đài khá thành thạo. Còn các pháo thủ sáng hôm nay bắn
đạn thật, kết quả rất tốt.
Đại đội trưởng Hướng cũng đã xuống xe, anh chạy lại
cạnh Thắng và hồ hởi:
- Báo cáo các thủ trưởng, xe Mỹ nói chung dễ sử dụng
lắm. Hôm nay, khi bắn đạn pháo hầu hết pháo thủ của chúng tôi đều bắn trúng mục
tiêu ngay từ phát đầu. Còn đài của chúng có khi tốt hơn đài của ta, thủ trưởng
ạ.
Doãn và Ngộ gật đầu hài lòng, Ngộ hỏi nhỏ:
- Thế đã đi đánh nhau được chưa?
Cả Hướng và Thắng đồng thanh:
- Được ạ!
Trưởng phòng Doãn nhìn sang mấy tù binh, thấy họ đang
trò chuyện sôi nổi với bộ đội ta, anh hạ giọng:
- Vậy thì chuẩn bị đi. Chuyến này cho các cậu tiên
phong đánh xuống đồng bằng.
Hướng nôn nóng:
- Bao giờ thì chúng tôi phải đi ạ?- Anh cũng hạ giọng-
Mà còn số tù binh kia thì xử trí thế nào?
Ngộ nói nhỏ đủ cho bốn người nghe:
- Số trưởng xe, xạ thủ thì thả cho anh em người ta về.
Các cậu có thể giữ lại số lái xe để họ giúp đỡ anh em mình đưa xe đến vị trí
tập kết. Đến đó rồi thì phóng thích họ về quê. Nhớ cấp cho họ lương thực, thực
phẩm và giấy chứng nhận đã đóng góp công sức giúp đỡ bộ đội giải phóng. Nhớ
chưa?- Thấy Hướng và Thắng gật đầu, anh chìa tay ra- Thôi, bọn tớ về đây! Các
cậu chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có gì thay đổi một vài ngày nữa sẽ bắt đầu cơ
động đi đánh Tuy Hòa. Bên tiểu đoàn 2 cũng đang chuẩn bị đánh đèo Ma- đrắc rồi.
Tim Thắng bỗng nháy lên một cái. Chỉ nay mai thôi mình
sẽ có mặt ở đồng bằng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét