Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 44


Không được đại đội cho tham gia chiến đấu Trang và Thọ vừa buồn vừa tức. Ngay sáng ra hai anh em kiểm tra lại một lượt tình hình xe máy, vũ khí. Về phần xe thì không sao, vẫn chạy tốt nhưng phần vũ khí thì rất gay go. Khẩu 12 ly 7 đã bị bay mất, khẩu đại liên song song cũng bị hỏng nặng không bắn được, khẩu pháo 100 ly thì bị kẹt cứng về tầm, chỉ còn khẩu đại liên phía trước của lái xe là còn tốt, cái lỗ thủng trên đỉnh quạt gió không ảnh hưởng gì. Trang bảo:
- Xe pháo thế này các ông ấy không cho đi đánh nhau là phải rồi. Vấn đề bây giờ là phải xem pháo bị kẹt ở đâu thì khắc phục sao cho nó quay được!
Hai anh em lúi húi xem xét, thì ra tấm thép trên cổ pháo bị sức ép của quả đạn làm biến dạng nhét vào khe hở giữa máng pháo và thành tháp pháo dẫn đến pháo bị kẹt. Trang lấy cái đục sắt đặt vào rìa tấm thép rồi bảo Thọ:
- Cậu quai mấy nhát búa tạ vào đây xem sao?
Thọ vớ cái búa tạ, cậu lựa thế đứng cẩn thận rồi giương búa lên quai liền ba nhát, tấm thép dúm dó đã được kéo ra một ít. Trang đặt lại đục sắt và Thọ quai một nhát quyết định, tấm thép bắn văng ra ngoài. Thọ chui vào tháp pháo quay thử tay tầm, pháo lại lên xuống trơn tru cậu sướng quá:
- Chỉ cần thế này là đánh nhau được rồi!
- Thế ai nạp đạn cho cậu bắn?- Trang độp luôn.
Nghe câu hỏi Thọ ngớ người ra, quả thật pháo bây giờ đã bắn được nhưng không có pháo hai thì lấy ai nạp đạn, cậu ta thần mặt ra một lúc rồi bảo:
- Không lo đâu! Cứ bắn xong một phát tớ sẽ chui sang nạp đạn, tốc độ bắn có chậm hơn nhưng vẫn đánh nhau được.
Thấy cũng chẳng còn cách nào hơn Trang đồng ý:
- Đành phải thế vậy! Bây giờ lắp sẵn một viên đạn xuyên vào nòng pháo và phải luôn nhớ rằng đây là viên đạn sinh tử đấy, chỉ khi nào thật cần thiết mới được bắn, bắn xong cậu lại chui sang nạp viên khác vào ngay. Còn nếu gặp bọn bộ binh thì để tớ xử lý bằng súng máy phía trước cho. Thế được không?
- Được đấy!- Thọ đã có vẻ tươi tỉnh hơn.
Đúng lúc đó lữ đoàn bắt đầu tiến qua, Trang vội nổ máy nhập vào đội hình. Tuy nhiên, khi cậu ta ấn nút khởi động thì động cơ khởi động vẫn im thin thít. Trang hoảng hốt cúi xuống bảng đồng hồ và ấn nút kiểm tra điện áp. Cậu hơi hoảng khi thấy điện áp tụt xuống chỉ còn chừng 20 V. Khởi động lại một lần nữa cũng không có gì khả quan hơn, Trang băn khoăn tự hỏi: “Tại sao? Chả lẽ đạn trúng ngoài xe cũng ảnh hưởng đến bình điện hay sao.
Ngoài đường, đội hình của lữ đoàn vẫn lũ lượt kéo qua. Tiếng động cơ náo loạn cả cánh rừng. Bụi đất đỏ tung lên mù mịt. Trang quyết định khởi động bằng khí nén song áp suất khí nén chỉ còn 35 kg/cm2 không kéo nổi động cơ. Từ trên tháp pháo, Thọ sốt ruột hỏi vọng xuống:
- Sao thế? Không chạy đi thôi!
Chẳng nói chẳng rằng Trang chui ra khỏi xe, cậu nhảy phốc xuống đất và chạy ra đường tuyến vẫy tay rối rít. Hai cái xe đã qua mà không chịu dừng lại. Trang nghĩ bụng: “Kiểu này gay đây”. Đúng lúc ấy cậu nhìn thấy mặt thằng  Đức đồng hương thò ra từ cửa một cái xe tăng bơi nước bèn nhảy thẳng ra giữa đường chặn lại. Đức cho xe vào kéo và chỉ một phút sau cái xe 380 sứt sẹo của Trang đã nổ máy giòn giã. Như chỉ chờ có vậy, năm chiến sĩ của đại đội 5 do trung đội phó Hồng chỉ huy chạy ào ra trèo lên xe. Trang tặc lưỡi: “Càng tốt! Thế là có người nạp đạn cho thằng Thọ rồi”.

Sau khi xuyên qua cánh rừng cao su ra tới Quốc lộ 15, Thận cho đại đội dừng lại lợi dụng địa hình địa vật triển khai đội hình phòng ngự lâm thời để chờ lữ đoàn đến. Pháo hai Trường đã được đưa về phía sau gửi vào quân y sư 304, bộ đội tranh thủ ăn trưa bằng lương khô.
Khi nhìn thấy đội hình lữ đoàn đã tiến đến gần Thận rời xe ra đón, vừa gặp anh lữ phó Tụ đã cười:
- May cho cậu mà cũng may cho tớ!- Ý lữ phó Tụ nhắc đến câu đùa chiều qua.
- Tôi cũng đã nói với thủ trưởng rồi, tôi có chết thì chết rồi chẳng đợi thủ trưởng bắn- Thận cũng cười đáp lại.
- Các cậu đã vất vả nhiều rồi, bây giờ chờ ở đây đợi xe tải chở đạn lên bổ sung rồi đi cùng dự bị lữ đoàn nhé!- Tụ nói rồi giơ tay vẫy cho đoàn xe tăng vượt qua, đi đầu là hai xe thiết giáp trinh sát, tiếp đó là đại đội Một và đại đội Ba của tiểu đoàn Một, phía xa xa là tiểu đoàn Bốn và tiểu đoàn Năm, ông chợt quay lại nói thêm với Thận- Còn “thằng” 380 tớ sẽ trưng dụng nó đi kéo mấy cái xe bị hỏng của tiểu đoàn Hai nhớ!.
- Vâng ạ!- Thận trả lời và đưa tay ra bắt tay Tụ.
Đợi cho các xe lấy đạn xong Thận hạ lệnh tăng tốc độ chạy theo lữ đoàn. Hơn một giờ sau các anh đã đuổi kịp, cả lữ đoàn đang ùn lại vì cầu sông Buông đã bị địch phá khi rút chạy qua.

Gần đến ngã ba Thái Lan Trang phát hiện thấy phía bên trái ngã ba có một chiếc xe M113. Cậu cho xe dừng lại cách đó mấy chục mét rồi cố định tay dầu và chạy sang đó với ý định kiểm tra xe. Nếu nó còn nổ tốt cậu sẽ tắt máy 380 để kiểm tra độ nạp của bình điện xem thế nào. Chiếc xe M113 còn khá mới. Tất cả trang bị trên xe còn nguyên. Trang kiểm tra sơ bộ xung quanh xem có cái bẫy nào không nhưng không thấy. Cậu bật công tắc khởi động. Tiếng động cơ của nó rộ lên nghe rất khoẻ. Thấy yên tâm, Trang quay về xe mình và tắt máy. Ngay sau đó cậu lại khởi động lại ngay. Động cơ làm việc tốt. Như vậy là bộ bình điện đã được nạp đầy. Hoàn toàn có thể yên tâm về nó.
Trong lúc đó, năm chiến sĩ của đại đội 5 đã trèo lên chiếc M113 và lục lọi. Họ tìm được mấy gói gạo sấy và một can rượu 5 lít còn gần đầy. “Bê” phó Hồng rớt rượu ra bát. Mùi rượu thơm thơm ngây ngất. Đúng lúc đó, lữ phó Tụ thò đầu vào. Thấy cả bọn nghệt mặt ra, Tụ hỏi:
- Cái gì đấy?
Bê phó Hồng lúng túng:
- Báo cáo thủ trưởng. Hình như là rượu thì phải.
Lữ phó Tụ giằng lấy cái bát đưa lên mũi, gật đầu:
- Đúng là rượu các cậu ạ- Nói rồi, ông liền tợp luôn một ngụm.
Đứng ở buồng lái nhìn xuống, Trang Hoảng hốt: “Nhỡ có độc thì sao?”. Nhưng có vẻ không sao cả. Trả lại cho Hồng cái bát, lữ phó Tụ chỉ Trang:  
- Bây giờ cậu cho xe quay lại kéo tất cả những xe bị hỏng của đại đội Năm lên đường nhựa để “xê Mười Một” khắc phục cho nhanh. Rõ chưa?
Đang hăng máu đi đánh nhau lại bị bắt đi kéo xe hỏng Trang ấm ức lắm nhưng cũng đành bấm bụng:
- Rõ rồi ạ!
- Rõ rồi thì đi đi!- Tụ vẫy tay rồi quay về chiếc xe Jeep của mình.
Bọn thằng Hồng thấy vậy quyết định không đi cùng 380 nữa mà sẽ dùng cái M113 này để cơ động. Trang hậm hực quay đầu xe, cậu phóng như bay về phía Trường Thiết giáp. Có hai chiếc xe bị hỏng nhưng không bị cháy, chiếc nào cũng nằm cách đường vài chục mét. Trang đưa xe đến cạnh chiếc mang số 703 rồi bảo Thọ:
- Xuống móc cáp rồi chui vào buồng lái, lúc nào tớ dừng thì đạp bàn đạp hãm cho nó khỏi húc vào đuôi xe mình là được.
Đang vội để đi nên hai anh em thao tác nhanh lắm, chỉ mươi mười lăm phút họ đã đưa được hai cái xe hỏng lên đường nhựa. Chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu Trang: “tại sao mình không quay lại chỗ hôm qua bị trúng đạn một tý nhỉ?”. Nghĩ là làm, Trang quay đầu xe chạy thẳng đến chỗ hôm qua bị trúng đạn trước sự ngỡ ngàng của Thọ.
Vừa dừng xe Trang đã nhảy vọt ra ngoài, Thọ cũng từ trên tháp pháo nhảy xuống. Trang nhìn quanh quất, cậu phát hiện ra cách đó hơn chục bước chân là khẩu 12 ly 7 sứt sẹo nằm còng queo và la lớn:
- Đúng chỗ kia rồi!
Cả hai cùng chạy lại, bên cạnh xác khẩu 12 ly 7 là ba cái ba lô rách bươm. Trang thụp ngay xuống cạnh cái ba lô của mình, cậu mừng húm như vớ được vàng vì mấy quyển sổ tay của cậu vẫn còn mặc dù cũng bị mảnh đạn chém cho xơ xác. Mấy cái ba lô đã bị ai đó lục lọi và lấy đi những gì còn lấy được, chỉ còn vài bộ quần áo cũ lỗ chỗ mảnh đạn nên hai tên bỏ luôn lại đó. Về đến xe là Trang nổ máy và chạy hết tốc độ để đuổi theo đội hình lữ đoàn.

Mãi đến hơn mười giờ đêm chiếc cầu tạm do công binh quân đoàn làm mới xong. Lệnh của quân đoàn cho 203 tăng tốc độ dẫn đầu binh đoàn thọc sâu nhanh chóng tiến về Sài Gòn. Cây cầu tạm cứ nhún xuống như muốn sập mỗi khi một chiếc xe tăng bò qua nhưng thật may nó đã đứng vững. Dẫn đầu đội hình lữ đoàn lúc này vẫn là trung đội trinh sát cơ giới và hai đại đội của tiểu đoàn Một, ngay sau đó là đại đội Bốn mới được lữ đoàn điều lên lúc đợi công binh làm cầu.
Có lẽ quân địch đã rệu rã nên suốt từ cầu sông Buông ra đến xa lộ Biên Hòa đội hình binh đoàn thọc sâu không gặp sự kháng cự nào đáng kể, một vài tiếng súng nổ lẻ tẻ nhằm vào đội hình nhanh chóng bị phân đội trinh sát dập tắt. Đúng nửa đêm phân đội đi đầu ra đến ngã ba Tam Hiệp. Con đường xa lộ hướng về Sài Gòn rộng thênh thang đã ở ngay trước mắt.
Vừa ló đầu lên xa lộ một loạt đạn đủ các cỡ đã trùm ngay lên đội hình. Pháo tầm xa, pháo xe tăng và các loại súng của bọn địch từ bên kia đầu cầu Xa Lộ cùng thi nhau bắn xối xả. Các xe tăng được lệnh toả ra hai bên đường lợi dụng nhà dân và các công trình xây dựng để tiến lên đầu cầu. Dưới ánh chớp của đủ các thứ đạn những xe đi đầu phát hiện ba chiếc M113 dàn hàng ngang trên mặt cầu. Mấy khẩu pháo cùng phát hỏa, cả ba chiếc xe thiết giáp trên mặt cầu bùng cháy ngay lập tức, đạn trong xe nổ như hoa cà hoa cải. Lửa từ mấy xe cháy lan sang một xe ô tô chở đạn đỗ ngay bên cạnh, chiếc xe bùng cháy và lát sau đạn trên xe nổ ngày một dữ dội hơn. Cả một đoạn cầu đỏ rực như một bức tường lửa không thể vượt qua được, lữ đoàn hạ lệnh tạm dừng chờ cho nổ hết đạn mới vượt qua.
Bọn địch bên kia sông vẫn bắn như phát rồ nhưng chẳng phát nào trúng đích. Gần sáng, đạn trên các xe cháy đã nổ hết, mấy chiếc xe chỉ còn âm ỉ cháy, tiếng súng từ bên kia bắn sang cũng thưa thớt hơn, chắc chúng đã rút chạy. Lữ đoàn lệnh cho bộ phận đi đầu tiếp tục tiến.
Ba chiếc xe thiết giáp dàn hàng ngang gần kín mặt cầu chỉ còn chừa một lối đi hẹp, xe tăng phải lách qua và một băng xích phải trèo lên phần lan can dành cho người đi bộ mới vượt qua được. Cả lữ đoàn 203 như một cơn lốc nhằm thẳng hướng Sài Gòn.
Trên con đường xa lộ rộng thênh thang không một bóng người, chỉ thấy từng đống quần áo, súng ống vứt bừa bãi ven đường, thỉnh thoảng vài quả pháo tầm xa bắn vào đội hình nhưng những chiếc xe tăng không hề giảm tốc độ. Đến ngã tư Thủ Đức đội hình đi đầu bất ngờ bị chùn lại vì nhiều loại đạn được bắn ra từ Trường võ bị phía bên trái đường. Các xe tăng dàn thành đội hình chiến đấu nhưng mới chỉ bắn được vài phát thì lữ đoàn lệnh xuống: “bỏ qua Thủ Đức, tiếp tục tiến!”. Tiểu đoàn Một xốc lại đội hình tiếp tục theo xa lộ hướng về Sài Gòn.  

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 43


Từ đồn điền Ông Quế đến Trường Thiết giáp cũng không xa lắm nên chưa đến 20 giờ đại đội Bốn đã có mặt theo quy định, lữ phó Tụ đã đón ở đó. Thận cho anh em tạm nghỉ còn anh theo Tụ tìm vào sở chỉ huy sư đoàn 304. Khi biết hai anh bên xe tăng đến phối thuộc đồng chí sư trưởng vồn vã:
 - Mời các đồng chí ngồi đợi một lát để tôi gọi Phòng tham mưu lên ta sẽ trao đổi luôn, anh gọi cậu công vụ. Sang tham mưu mời tham mưu trưởng và trưởng ban tác chiến lên ngay chỗ tôi nhé!
Quay lại chỗ Tụ và Thận anh phàn nàn:
- Gay quá các anh ạ, hai ngày rồi mà không vượt qua được chỗ này, bên tôi thương vong cũng nhiều, xe tăng cũng mất mấy cái. Vì vậy, hôm nay ta phải bàn kỹ về cách đánh một chút.
- Nhất trí! Cả Tụ và Thận đều đồng tình.
Các thành phần có mặt đủ, đồng chí sư trưởng giới thiệu Tụ, Thận và nêu vắn tắt về nhiệm vụ quân đoàn đặt ra, sau đó yêu cầu tham mưu trưởng báo cáo tình hình. Tay cầm chiếc đèn pin chiếu vào tấm bản đồ quân sự treo trên tường tham mưu trưởng sư đoàn dằn từng tiếng:
- Báo cáo sư trưởng và các đồng chí! Trước hết tôi xin báo cáo về tình hình địch. Về lực lượng có dấu hiệu chúng được bổ sung một số tàn quân từ Bà Rịa, Long Thành chạy lên nhập bọn, trong đó có một số xe tăng được giấu ở bìa rừng cao su. Về vị trí vẫn nguyên như trưa nay sau trận tiến công không thành của ta. Chiều nay chúng vẫn tiếp tục củng cố công sự và pháo binh vẫn tiếp tục bắn cầm canh vào trận địa phòng ngự của ta. Về phía ta trung đoàn 9 đã được bổ sung thêm quân và vẫn tiếp tục trụ lại giữ vững trận địa, anh em đã được ăn tối và bổ sung đầy đủ đạn dược. Chúng tôi dự kiến 24 giờ hôm nay sẽ nổ súng tiến công để tạo yếu tố bất ngờ. Về cách đánh đề nghị xe tăng nhanh chóng xung phong vượt lên trước dẫn dắt bộ binh. Báo cáo hết!
- Xin ý kiến các đồng chí!- Sư trưởng chìa tay.
Tụ ghé tai Thận trao đổi gì đó rồi Thận giơ tay:
- Tôi có ý kiến! Đại đội chúng tôi vừa mới cơ động đến đây, tình hình địch thì mới chỉ được nghe các đồng chí thông báo, còn tình hình địa hình thì hoàn toàn chưa nắm được. Ngoài ra pháo xe tăng là loại pháo bắn ngắm trực tiếp, nếu đánh ban đêm sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Vì vậy tôi đề nghị lùi thời gian tiến công sang rạng sáng ngày mai. Như vậy một mặt phát huy tốt hơn hỏa lực xe tăng, một mặt chúng tôi cũng có thêm thời gian để trinh sát thực địa. Hết ý kiến!
Mấy cán bộ bộ binh chụm đầu bàn bạc sôi nổi, cuối cùng sư trưởng kết luận:
- Tôi đồng ý với ý kiến phía các đồng chí xe tăng, đúng 5 giờ sáng mai ta sẽ bắt đầu nổ súng. Từ giờ đến lúc đó đồng chí tham mưu trưởng truyền đạt mệnh lệnh cho trung đoàn 9 và yêu cầu anh em giữ vững trận địa, khi nào xe tăng vượt qua sẽ xung phong. Các đồng chí rõ cả chưa?- Thấy không ai nói gì anh tiếp- Nếu không có vấn đề gì mời các đồng chí nghỉ!
Rời khỏi sở chỉ huy sư đoàn 304 Thận và Tụ vừa đi vừa trao đổi, Tụ thông báo thêm cho Thận một số đặc điểm địa hình và tình hình địch ở khu vực này mà ông nắm được sau hai ngày theo dõi các trận đánh của đại đội Năm. Qua đó Thận cũng nắm được khá nhiều thông tin nên anh quyết định sáng mai sẽ xác định nhiệm vụ cho các xe tại thực địa luôn vì bây giờ có lên quan sát cũng chẳng nhìn thấy gì. Hai người vừa về đến chỗ xe 843 đỗ đã thấy Thọ và Trang đứng đó, nhác thấy bóng hai người Trang đã lên tiếng:
- Chào các thủ trưởng!
- Chào các đồng chí! Có vấn đề gì thế?- Tụ hỏi.
- Đây là hai đồng chí còn lại của xe 380 thủ trưởng ạ!- Thận đã nhận ra hai anh em và giới thiệu với Tụ.
- Thủ trưởng ơi! Cho bọn em về với “xê Bốn” đi!
Nghe đến đây Tụ chợt nhớ ra “xê Năm” vẫn còn ba xe và xe 380 bị thương, anh nói:
- Suýt quên mất! “Xê Năm” vẫn còn 3 xe nữa đang ở đây, tớ sẽ cho nó nhập vào “xê Bốn” luôn Thận nhé!- Quay sang hai chiến sĩ xe 380 Tụ hạ giọng- Nghe nói xe các cậu bị thương nặng lắm cơ mà, lại chỉ còn hai người thì đánh nhau thế nào được?
- Tất nhiên không được như bình thường nhưng vẫn đánh được ạ!- Thọ nói.
- Tớ còn lạ gì! Thôi, không mè nheo gì nữa, ngày mai các cậu cố gắng khắc phục được đến đâu hay đến đó rồi đi cùng lực lượng dự bị của lữ đoàn- Tụ nói một cách dứt khoát.
- Thôi, không đánh trận này thì đánh trận sau- Thận cũng an ủi hai anh em- Ngày mai là gay go lắm.
Thọ và Trang tiu nghỉu trở về xe, Tụ và Thận cũng bắt tay nhau. Tụ về sở chỉ huy lữ đoàn.

Gần sáng Thận đã đôn đốc tất cả cán bộ lên nghiên cứu địa hình. Đứng trên đỉnh bờ lũy cổng Trường Thiết giáp có thể nhìn bao quát được khu vực tác chiến, anh nhận thấy địa hình phía trước khá bằng phẳng nên phác nhanh trong đầu một phương án và thống nhất chung:
- Theo thông báo của bên 304 thì địch đang tổ chức phòng ngự ở bìa rừng cao su kia, anh chỉ tay về những lô cao su vẫn còn đang mờ mịt trong sương sớm. Về lực lượng của chúng chủ yếu là bộ binh được tăng cường một số xe tăng, vật cản hầu như không có gì, còn công sự chủ yếu là gỗ đất. Về phía ta bộ binh vẫn chốt giữ ở trên đó, đợi khi xe tăng ta vượt qua sẽ cùng xung phong. Với địa hình này tôi quyết định sẽ sử dụng đội hình hàng ngang lấy con đường nhựa làm trục chính của hướng xung phong. Các xe của đại đội Bốn sẽ xung phong phía bên phải, còn ba xe của đại đội Năm sẽ ở phía bên trái con đường. Từ đây ra ta sẽ đi theo đội hình hàng dọc, sau khi qua ngã ba “gia binh” sẽ triển khai thành đội hình hàng ngang đồng loạt xung phong. Các đồng chí có ý kiến gì khì không?
Khum hai bàn tay lên trán nhìn như dán vào bìa rừng cao su trước mặt một lát mà chẳng nhìn thấy gì Toàn có ý kiến:
- Tôi có ý kiến thế này, tôi đã cố gắng quan sát rất kỹ nhưng hiện tại trời còn quá sớm, các lô cao su vẫn còn sương mù và rất tối nên không thể quan sát được mục tiêu. Vì vậy tôi đề nghị ta nên lùi thời gian nổ súng lại ít phút chờ cho sương mù tan hết. Hết ý kiến!
Thận cũng khum hai bàn tay lên trán nhìn. Quả thật những lô cao su đều còn đen ngòm trong thứ ánh sáng yếu ớt của buổi ban mai, từ trong rừng những làn sương vẫn phảng phất bay ra. Thận quyết định:
- Tôi đồng ý với ý kiến anh Toàn, đúng 7 giờ ta sẽ nổ súng! Tôi sẽ báo cáo lữ đoàn và thông báo lại cho bộ binh biết. Còn bây giờ các anh nghiên cứu thêm địa hình sau đó về xe tiếp tục làm công tác chuẩn bị.

Đúng 7 giờ Thận đứng hẳn lên ghế trưởng xe ngoái đầu nhìn lại phía sau, 5 xe của đại đội anh và 3 xe của đại đội Năm mới nhập vào đã xếp thành một hàng dọc trên đoạn đường trước cổng Trường Thiết giáp trong tư thế sẵn sàng. Anh lên đài kiểm tra mạng vô tuyến điện lần cuối, khi tất cả đã trả lời nghe tốt anh ra lệnh:
- 43 gọi 40! 100 (xuất kích)!
Đợi cho các trung đội trưởng báo cáo nhận đủ xong anh chuyển về nội bộ:
- Lái xe, tiến!
Hỏa nổ máy xe, gài số và nhanh chóng xuất phát, các xe sau cũng đồng loạt tiến. Khói xả từ tám động cơ phun ra mù mịt, tiếng động cơ gầm gào phá tan cái yên tĩnh của buổi ban mai.
Đến ngã ba “gia binh” các xe đều tăng tốc độ, Hỏa vẫn bám theo trục đường. Bốn xe của đại đội Bốn tăng tốc độ vượt lên dành thành hàng ngang phía bên phải đường. Ba xe của đại đội Năm cũng đã chuyển sang đội hình hàng ngang ở phía bên trái. Tuy nhiên các xe vẫn chưa bắn được vì không quan sát được mục tiêu. Dường như đã phát hiện được cuộc tiến công mới của ta đã bắt đầu, pháo địch bắt đầu bắn dữ dội vào đội hình xe tăng. Những chớp lửa bùng lên phía trước, phía sau, bên phải, bên trái, mảnh đạn chém vào thành xe chan chát. Phía trước bìa rừng cao su vẫn tối om, bí hiểm. Thận nghĩ bụng: “cứ để thế này mãi thì nguy, phải làm sao đó cho nó quang quẻ ra mới đánh được”. Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu Thận, anh quyết định:
- 43 gọi 40! Bìa rừng cao su phía trước, 10 phát đạn nổ, cấp tập!
Chẳng đợi các xe báo cáo anh nhấn luôn nút nội bộ:
- Minh! Đóng 10 phát đạn nổ vào bìa rừng cao su phía trước!
Minh hạ thấp nòng pháo, Hỏa vẫn chạy chân dầu trung bình cho xe được êm, tiếng Kỷ vang lên trong tai nghe:
- Đạn nổ, xong!
Minh quay tầm hướng nhằm bìa rừng cao su phía trước bóp cò, các xe khác cũng đã bắt đầu bắn cấp tập vào dải rừng phía trước. Những chớp lửa nháng lên, những thân cây thi nhau đổ gục xuống hoặc gẫy hết cành lá. Đã thấy lộ diện những tháo pháo sơn màu loang lổ ngay bìa rừng, Thận bóp phát:
- 43 gọi 40! Chú ý diệt xe tăng địch phía bên phải- Anh bóp nội bộ luôn- Đạn xuyên, bên phải, tăng trong hầm, 800, hành tiến bắn!
Minh đã nhìn thấy chiếc xe tăng M48 nằm sát bìa rừng. Phía bên kia hình như địch cũng đã bắt đầu dùng pháo tăng bắn trả, những viên đạn xuyên bay xẹt qua mũi xe như một tia chớp. Minh nhanh tay quay pháo và bóp cò, một ánh chớp bùng lên, viên đạn vạch đường như một mũi tên bay thẳng về phía chiếc M48. Không phải chỉ một viên mà mấy viên cùng nhằm vào một đích đến, tích tắc sau cái xe M48 nằm trong bìa rừng bốc cháy đùng đùng. Đạn pháo vẫn trùm lên đội hình xe tăng đang xung phong. Từ phía trận địa phòng ngự của địch đạn bắn ra như vãi trấu, thỉnh thoảng một quả đạn xuyên của pháo tăng và đạn chống tăng M72 vạch một đường lửa xẹt qua tháp pháo. Thận nghĩ: “như vậy các hỏa điểm của địch đã bị bộc lộ, đạn con này chưa cần quan tâm, trước hết phải diệt hết xe tăng đã” và anh lại lên đài:
- 43 gọi 40! Tăng cường quan sát tiêu diệt hết xe tăng rồi mới bắn bộ binh! Nhận đủ trả lời?- Anh bóp ngay nội bộ- Minh chú ý lùng sục tìm xe tăng nhé!
Thêm hai xe M48 và một xe M41 nữa bị bắn cháy. Khoảng cách đến bìa rừng cao su chỉ còn vài trăm mét, đã trông thấy lô nhô những công sự được đắp vội vàng. Thận quét kính trưởng xe hai ba lượt không thấy cái xe tăng nào nữa nên đã yên tâm, anh bóp phát:
- 43 gọi 40! Dùng đạn nổ tiêu diệt bộ binh phía trước.
Chưa đợi anh gọi một số xe đã bắt đầu dùng đạn nổ và súng máy bắn vào các công sự gỗ đất từ lúc nãy.
Bên xe 390, từ đầu trận đánh đại đội phó Phượng đã vào buồng pháo hai giúp Trường nạp đạn, anh lấy sẵn những viên đạn trên thành tháp pháo hay từ các giá đạn ra đưa cho Trường nạp vào buồng đạn nên tốc độ bắn rất nhanh. Khi thấy đã hết xe tăng và chỉ còn bộ binh Trường bảo:
- Anh nạp đạn đi! Em lên bắn 12 ly 7.
Trường đội cửa pháo hai lên ôm khẩu trọng liên 12 ly 7 nhằm thẳng các công sự bộ binh ở bìa rừng để nhả đạn. Nhưng cái ghế pháo hai mà cậu đang đứng lại làm vướng cho Phượng khi nạp đạn nên Trường co chân lên ngồi hẳn lên miệng cửa pháo hai để bắn. Khi cậu đang say sưa kéo cò khẩu 12 ly 7 bắn loạt dài vào một công sự thấp thoáng mấy bóng rằn ri thì một quả pháo nổ ngay cạnh xe. Sau một ánh chớp chói loà Trường chỉ thấy một nửa người tê dại đi, cậu nghiến răng chịu đau tiếp tục bắn cho đến khi hết hòm đạn mới cúi nhìn xuống: bàn chân phải của Trường bị mảnh pháo chém cụt ngón cái máu đang chảy đầm đìa, một mảnh khác chém vào hông làm cậu không ngồi được. Trường chỉ kịp nghĩ: “may mà có cánh cửa pháo hai che cho không thì toi” rồi gục xuống đuôi khẩu 12 ly 7.
Khoảng cách đến bìa rừng cao su chỉ còn vài chục mét, bọn tàn quân đã bỏ chạy tán loạn vào rừng cao su, những tên bị thương không chạy được đang quáng quàng bò loạn xạ. Thận bóp phát hô:
- 43 gọi 40! Tăng tốc độ truy kích địch!
Tám cái xe tăng vẫn dàn hàng ngang xông vào rừng, những băng xích nghiền nát mấy cái công sự đắp vội. Không biết khi xe tăng đã vào đến rừng pháo địch mất mục tiêu hay vì quá gần trận địa phòng ngự của chúng nên không thấy bắn nữa. Mừng rỡ khi thấy con đường nhựa trước mặt Thận lập tức lên đài báo cáo:
- 43 gọi 01! Đã đánh chiếm được ngã ba Thái Lan! Xin chỉ thị!
Trong tai nghe thấy có tiếng ồn ào, chắc là ở sở chỉ huy mọi người đang rất phấn khởi rồi có tiếng trả lời:
- 01 gọi 43! Tổ chức cho 40 chốt giữ khu vực ngã ba để bảo đảm cho đội hình lữ đoàn hành tiến! Nhận đủ trả lời!
- 43 nhận đủ!- Thận trả lời ngay tức khắc, sau đó anh gọi toàn đại đội- 43 gọi 40! Toàn 40 tạm dừng, chiếm địa hình có lợi giữ vững địa bàn vừa chiếm được! Nhận đủ, trả lời!         
- Nhận đủ!- Cả Trị và Tráng lần lượt trả lời.

Lúc đó là gần 10 giờ ngày 29 tháng tư.

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 42


Cử xe 380 đi rồi Thận vẫn thấy trong lòng có gì đó bất an, linh tính mách bảo anh sẽ có chuyện xảy ra đối với xe này. Nghĩ cũng thương chúng nó, đang ở cùng đại đội nay lại rút ra đi làm nhiệm vụ một mình, vì thế anh thấy hơi lo lo.
Suốt buổi sáng ngày 28 vẫn thấy những tiếng pháo lớn vọng về. Nghe tiếng pháo Thận có thể đoán được đâu là tiếng pháo tăng, đâu là tiếng pháo mặt đất. Pháo 100 ly trên tăng là loại pháo bắn thẳng nên tiếng nổ thường đanh hơn các loại pháo khác, anh đoán trận chiến đấu đang diễn ra rất các liệt.
Đúng là như vậy, sáng 28 xe 380 đã cùng 3 xe còn lại của đại đội 5 tiến công căn cứ Nước Trong. Tại cổng Trường Thiết giáp Long Thành đơn vị bộ binh mà bọn họ đến phối thuộc cho biết: “bọn địch lợi dụng rừng cao su để giấu xe tăng và hệ thống công sự ở bìa rừng để chống cự quyết liệt, từ hôm qua đến nay sau khi xe tăng rút về phía sau để củng cố bọn chúng đã đẩy lùi được bộ binh ta về phía sau một ít. Hiện tại bộ binh vẫn trụ lại ở phía trước và chờ xe tăng lên sẽ cùng tiến công”.
Luông gọi mấy anh em trèo lên cái bờ lũy bên đường quan sát. Cái đầu tiên đập vào mắt mấy tên là xác một chiếc xe tăng của ta bị cháy đen thui ở ngay trước mặt, Hòa bảo:
- Xe đại đội trưởng đấy, vừa lên đến đây đã bị bắn cháy!
Nằm ngay trên đường nhựa, con đường từ Trường Thiết giáp ra ngã ba Thái Lan là một chiếc xe bọc thép K63. Nghe nói nó bị đạn xuyên vào trong làm bị thương gần hết số trinh sát trong xe và hỏng động cơ nhưng không bị cháy. Chếch về bên trái là chiếc xe mang số 703, xe này cũng bị một viên đạn chống tăng làm lái xe và pháo thủ bị thương nhưng viên đạn không trúng chỗ hiểm nên cũng không cháy… Nhìn về phía xa những lô cao su bạt ngàn nối tiếp nhau, xen kẽ vào đó là những trảng cỏ Mỹ, loại cỏ tốt ngập đầu người làm cho việc quan sát mục tiêu hết sức khó khăn, Luông dặn Thọ phải quan sát kỹ phát hiện chính xác mục tiêu rồi mới bắn để tiết kiệm đạn.
Sau khi có lệnh xung phong Trang tăng tốc độ chạy theo con đường nhựa một quãng rồi tản ra thành đội hình hàng ngang, cậu lợi dụng các hõm đất và lùm cây và tiến một cách thận trọng để Thọ có thể quan sát và bắn được. Không biết trận địa đặt ở đâu mà pháo địch bắn dữ dội vào đội hình xung phong của xe tăng. Nhìn những cụm khói xuất hiện dày đặc phía trước xe Trang nghĩ bụng: “pháo thế này thì bộ binh chịu sao nổi”.
Thấy khó quan sát Trang tăng tốc cho xe trườn ra đám cỏ Mỹ, ở đây dễ quan sát hơn nhưng cũng dễ bị phát hiện hơn. Thọ đã nhìn thấy một số công sự, cậu ta luôn miệng giục Duyệt nạp đạn nổ và bắn liền sáu phát. Mấy cái công sự bung lên, bóng một vài tên mặc rằn ri nhao vào rừng, pháo địch lại trùm lên vị trí xe đỗ.
Ba xe của đại đội Năm chạy hơi lùi về phía sau, họ bắn liên tục vào rừng cao su, Luông lẩm bẩm:
- Quái lạ! Cái bọn này nó bắn không cần ngắm hay sao ấy!
Trang cho xe luồn vào vườn điều để chờ mấy xe phía sau tiến lên ngang hàng, chắc đã mất mục tiêu nên không thấy pháo dội nữa. Duyệt tranh thủ đội cửa pháo hai chui lên hẳn trên đỉnh tháp pháo để quan sát cho rõ hơn, cậu ta bảo:
- Trong rừng cao su có mấy cái xe tăng thì phải, nhưng mắt thường khó nhìn lắm!
Đúng lúc ấy Luông nghe trên đài tiếng Hòa Râu:
- 50 gọi 02! 50 đã hết đạn, dầu cũng gần hết, xin phép về phía sau để bổ sung!
Trên sở chỉ huy chưa kịp trả lời lại thấy tiếng Hòa đề nghị tiếp. Luông lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Bắn cứ như đổ đạn vào rừng ấy thì làm gì mà chẳng hết”. Chợt Luông thấy sở chỉ huy gọi mình:
- 02 gọi 80! Tình hình 80 thế nào, báo cáo!
Ngẫm nghĩ một lát Luông mới trả lời:
- 80 gọi 02! 80 báo cáo: dầu còn nhiều, đạn còn hơn 20 viên! Báo cáo hết!
Trên sở chỉ huy lắng đi một lúc, chắc là có sự trao đổi gì đó rồi giọng tiểu đoàn trưởng Toàn rành rẽ:
- 02 gọi 50! Để 80 ở lại hiệp đồng cùng bộ binh giữ vững trận địa, các xe hết dầu, hết đạn cho về phía sau bổ sung. Nhận đủ trả lời!
Tiếng Hòa Râu trả lời rõ nhanh:
- 50 nhận đủ! 50 gọi 80! 80 ở lại hiệp đồng với bộ binh giữ vững trận địa! Nhận đủ, trả lời!
Luông tức lắm nhưng vẫn phải đồng ý:
- 80 nhận đủ!
Luông bảo Trang tắt máy, cậu phổ biến tình hình chung và bảo:
- Bây giờ còn mỗi xe mình ở đây thôi đấy! Ba xe kia rút về phía sau hết rồi! Phải xem bộ binh ở đâu để bắt liên lạc với họ.
 Bộ binh ở mãi đằng sau kia kìa, chỗ tôi dừng cho một tay lên xe ấy! Trang giãy nảy lên.
Luông quay kính trưởng xe nhìn, đúng là xe 380 đã tiến vượt bộ binh một quãng xa, Trang bảo:
- Cứ yên tâm! Mình đang ở trong vườn điều nó không thấy gì đâu, giờ tôi sẽ cho xe lùi lại một ít cho gần với bộ binh vậy!
Trang nổ máy lùi một đoạn, thấy có một hõm đất cậu cho xe xuống.
Dường như cả hai bên đã quá mệt mỏi nên chiến trường im ắng hẳn, chỉ thỉnh thoảng một vài quả đạn pháo bắn cầm canh vào trận địa của bộ binh. Luông bảo cả xe tranh thủ ăn trưa. Nhắc đến ăn cả bọn mới thấy đói. Từ hôm qua đến giờ có ăn uống gì đâu. Thế là mỗi tên bóc một bánh lương khô ra ăn nhỏ nhẻ, đói nhưng khó nuốt quá.
Đã quá trưa, sốt ruột Duyệt lại đội cửa đứng lên tháp pháo quan sát, vừa nhỏm dậy cậu đã vội thụp xuống:
- Phía trước có mấy chiếc xe tăng đang chạy!
Luông vội quay kính trưởng xe về phía Duyệt chỉ nhưng không thấy gì vì xe đỗ hơi thấp, anh bảo Trang:
- Cho xe lên chỗ cao hơn đi!
Trang nổ máy, cậu cho xe tiến lên một đám đất cao. Từ đây Luông đã nhìn thấy một đoàn xe tăng chạy từ phía Vũng Tàu lên, anh đoán: “chắc bọn ở phía Vũng Tàu rút về tăng cường cho bọn ở đây” và hạ lệnh:
- Thọ! Bắn đi!
Mãi không thấy Thọ bắn, Luông quát:
- Sao không bắn đi?
- Hình như cờ Giải phóng anh ạ!- Thọ trả lời.
Luông lại dán mắt vào kính trưởng xe, anh cũng thấy hơi phân vân, tuy nhiên khoảng cách quá xa nên không thể phân biệt được, cuối cùng Luông quyết định:
- Đằng ấy không thể có xe tăng ta được, cứ bắn đi!
Thọ chỉnh lại đường ngắm rồi bóp cò, cậu ta giục Duyệt lắp tiếp viên đạn nữa thì một tiếng nổ chát chúa vang lên, buồng chiến đấu mù mịt khói, cả xe lịm đi.
Pháo thủ Thọ là người tỉnh lại đầu tiên, cậu hốt hoảng khi thấy ngay sau lưng cậu Luông gục đầu trên đài vô tuyến điện. Phía bên kia Duyệt ngồi dựa vào thành xe, mặt mũi bê bết máu. Phía trước Trang cũng gục đầu vào kính lái, cửa lái xe bị sức ép bật ra mở toang. Thọ vội đạp vào lưng Trang, cậu ta từ từ quay đầu lại, đôi mắt đờ đẫn như người say thuốc lào. Thọ hét:
- Luông với Duyệt bị thương rồi!
Trang tỉnh hẳn lại, cậu nhoài người nhìn ra phía sau. Thấy Duyệt và Luông bị thương quá nặng Trang quyết định: “phải nhanh chóng đưa Luông và Duyệt về phía sau cấp cứu”. Thế là Trang nổ máy chạy về Trường Thiết giáp, nơi sáng nay cậu đã nhìn thấy có lá cờ của Trạm quân y. Đưa Luông và Duyệt xuống giao cho trạm quân y Thọ và Trang mới ra xem lại xe. Thì ra xe các cậu bị trúng một quả đạn pháo cỡ lớn làm thủng chóp quạt gió trên tháp pháo. Khẩu 12 ly 7 đã bị bay đi mất, khẩu đại liên K53 bẹp dúm, pháo cũng bị kẹt cứng không quay được, mấy cái ba lô buộc ngoài tháp pháo cũng mất tiêu. Riêng đối với Trang cậu còn đau hơn vì cuốn sổ tay “bất ly thân” trong ba lô cũng bị bay mất.
Nhớ lại Duyệt có cái ba lô dúi sâu trong vành tháp pháo hai anh em móc ra định đem vào Trạm quân y cho bạn. Nhưng vừa mở nắp ba lô ra cả hai đều sững sờ: trong ba lô chỉ có một cái võng bạt đã cũ, còn lại toàn là sách, những cuốn sách tiếng Anh, tiếng Pháp dày cộp. Thọ rưng rưng:
- Thế mà hôm thấy nó dúi vào đây mình cứ tưởng có gì quý lắm.
Hai anh em vội vàng mang cái võng vào chỗ Duyệt. Duyệt đang nằm thiêm thiếp như ngủ. Những vết máu trên mặt, trên người Duyệt đã được lau sạch. Một vòng băng trắng cuốn quanh đầu kéo xuống bả vai và cánh tay trái. Nhưng khuôn mặt thư sinh của cậu ta lại thanh thản vô cùng.

Tại sở chỉ huy lữ đoàn, lữ trưởng Nguyễn Tất Tài đi đi lại lại vẻ rất sốt ruột. Như vậy là cái căn cứ Nước Trong này đã kìm chân quân ta hai ngày trời, nó đã làm một đại đội của ông gần như bị xóa sổ, bổ sung lên cho một xe nay cũng lại bị thương. Tài gọi lữ phó Tụ lại hỏi:
- “Thằng xê Năm” coi như bị xóa sổ rồi mà chưa thông qua được Nước Trong, ông tính sao đây?
- Phải tung hẳn một đại đội lên đánh chứ cứ bổ sung nhỏ giọt thế này thì lên cái nào chết cái đó thôi- Tụ trả lời.
- Tôi đồng ý với ông, nhưng đưa “thằng” nào lên bây giờ?
- Theo tôi tốt nhất là “xê Bốn”, nó là “thằng” thiện chiến hơn cả- Tụ nói chắc như “đinh đóng cột”.
- Được! Ông cho truyền đạt mệnh lệnh đi, điều “xê Bốn” lên Trường Thiết giáp bắt liên lạc với 304, quân đoàn chỉ thị nửa đêm nay là nổ súng tiến công đấy- Tài hất đầu.
- Rõ!- Tụ rảo bước ra ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại một lát lữ phó Tụ quyết định sẽ trực tiếp xuống giao nhiệm vụ cho “xê Bốn’ chứ không dùng sĩ quan tác chiến đi truyền đạt nữa. Ông vẫy người lái chiếc xe Jeep của Phòng Tham mưu lại, hai thầy trò phóng như bay xuống vị trí trú quân của đại đội Bốn.
Người lái xe đã đến đây hôm qua nên nhanh chóng tìm được vị trí đỗ xe của đại đội trưởng Thận, vừa xuống xe Tụ đã hất hàm hỏi một cách thân tình:
- Thế nào? “Xê Bốn” vẫn đánh nhau được chứ?
- Thủ trưởng chỉ hay đùa, “xê Bốn” lúc nào chả sẵn sàng!- Thận cũng thân mật đáp lời.
Từ hồi trở về đội hình lữ đoàn lúc nào lữ phó Tụ cũng rất quan tâm đến “xê Bốn”, lý do cũng đơn giản vì so với những đơn vị khác thì nó vất vả nhất. Từ lữ đoàn tách ra độc lập chiến đấu ở đường 12. Những năm sau Hiệp định Paris nó vẫn phải nằm trong A Lưới cách lữ đoàn những hơn hai trăm cây số.
- Ừ! Thế thì có nhiệm vụ cho các cậu đây! Cậu cho gọi cả cậu Toàn lên đây nghe luôn.
- Vâng ạ!- Quay ra sau Thận bảo- Kỷ sang xe 390 gọi anh Toàn sang đây ngay.
Mở tấm bản đồ quân sự trải lên  nắp hòm dụng cụ Tụ đứng trầm ngâm suy nghĩ, mắt như dán vào một điểm trên bản đồ. Thấy Toàn đến ông đưa tay ra bắt và vào ngay vấn đề:
- Trước hết nói sơ qua về tình hình để các cậu nắm được, Tụ chỉ tay vào một điểm trên bản đồ. Lữ đoàn ta đã bước vào chiến đấu từ chiều tối 26, các đơn vị của tiểu đoàn Hai phối thuộc cho bộ binh có nhiệm vụ đánh bóc vỏ. Nhìn chung lúc đầu khá thuận lợi, trên hướng chính đã chiếm được Trường Thiết giáp ngay trong đêm. Nhưng khi ta phát triển ra ngã ba Thái Lan thì gặp khó khăn, địch đã thiết lập một phòng tuyến khá vững chắc ở khu vực Nước Trong. Thằng “xê Năm” đã thiệt hại mất bốn xe ở đây. Ngày hôm qua lấy thêm của các cậu cái 380 lên tăng cường nhưng nó cũng bị thương rồi, trưởng xe Nguyễn Đình Luông bị thương, pháo hai Nguyễn Kim Duyệt đã hy sinh, pháo súng bị hỏng cả, hai cậu còn lại cũng bị thương nhẹ. Vì vậy Ban chỉ huy lữ đoàn quyết định chọn “xê Bốn” các cậu làm nhiệm vụ đột phá Nước Trong để mở đường cho quân đoàn tiến về Sài Gòn. Các cậu có làm được không?
Thận nhìn sang Toàn, gương mặt người chính trị viên vẫn điềm đạm như thường lệ, anh liền trả lời:
- Các thủ trưởng đã tin tưởng thì chúng tôi quyết tâm thôi.
- Vậy thì cụ thể thế này nhé- Tụ giơ tay xem đồng hồ- Bây giờ là 16 giờ 30, trước 20 giờ các cậu phải có mặt tại khu vực Trường Thiết giáp. Khi đến đó khẩn trương bắt liên lạc với sư 304, có nhiều khả năng nửa đêm nay sẽ nổ súng đấy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “xê Bốn” các cậu sẽ về làm dự bị cho lữ đoàn. Nhiệm vụ thế các cậu rõ cả chưa?
- Rõ!- Cả Thận và Toàn cùng trả lời.
- Các cậu nên nhớ “thằng xê Năm” đã hai lần “húc” vào đấy và cũng hai lần ôm đầu máu trở về! Tụ đưa tay thọc vào sườn Thận. Nếu ngày mai mà các cậu cũng ôm đầu máu quay về thì người đầu tiên tôi bắn là cậu đấy.
- Tôi có chết cũng chết vì đạn địch chứ không chết vì đạn của thủ trưởng đâu- Thận cũng giở giọng đùa cợt trả lời.
- Nói vậy thôi, chỗ đó “rắn” đấy, tớ với anh Tài cũng phải bàn bạc mãi mới quyết định đưa “xê Bốn” lên đánh vì tin vào các cậu. Cố gắng lên nhé!- Tụ đưa tay ra bắt tay Thận và Toàn- Tớ đi trước đây!
- Thủ trưởng cứ yên tâm!- Toàn điềm đạm trả lời.
 Tụ đi rồi Thận quay sang Toàn:
- Bây giờ mình cho anh em ăn chiều đi đã, sau đó cơ động lên Trường Thiết giáp còn sớm chán, đến đó ta sẽ tranh thủ trinh sát nắm tình hình và thống nhất phương án sau. Anh thấy thế nào?
- Tôi nhất trí!

- Thế thì anh về ăn cơm đi!- Quay về phía xe Thận gọi- Kỷ đâu! Đi báo cho các xe ăn cơm chiều, 17 giờ 30 xuất phát.

Ls Nguyễn Kim Duyệt- pháo hai xe 380

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 41


Ngày 23 tháng tư năm 1975 đội hình hành quân của lữ đoàn 203 đã đến Rừng Lá. Đây là một địa điểm nằm ở phía Nam Phan Thiết, ngay trước mặt đã là Xuân Lộc. Từ đây đến Sài Gòn cũng chẳng còn bao xa nữa.
Sau gần nửa tháng hành quân liên tục trên chặng đường ngót nghìn cây số mà không thấy ai kêu rằng mình quá mệt. Ngay cả cánh lái xe, suốt chặng đường dài vừa qua mỗi ngày chỉ được ngủ ba, bốn tiếng đồng hồ, cái mặt thì quắt đi, đôi mắt thì đỏ ngàu nhưng bộ dạng cứ tươi hơn hớn. Có gì lạ đâu: suốt mấy năm qua đơn vị họ đã ăn chờ nằm chực trên rừng, bao khát vọng đã dồn nén trong tâm can họ. Vì vậy ngay từ khi nhận lệnh rời hậu cứ đi chiến đấu họ đã như được chắp cánh bay, niềm phấn khích được tham gia chiến đấu đã giúp họ chiến thắng mọi khó khăn, gian khổ và những mệt mỏi thường ngày. Mới chỉ một tháng trôi qua họ đã cùng những con chiến mã trung thành tung hoành trên đất Thừa Thiên Huế, Đà Nẵng rồi lại dong duổi trên những nẻo đường dằng dặc miền Trung cho đến hôm nay đã ở cửa ngõ “miền Đông gian lao mà anh dũng”. Mỗi một vòng xích lăn họ lại biết thêm một vùng đất mới, những địa danh mà trước đây họ chỉ được biết đến trong sách vở. Tầm mắt họ như được mở rộng thêm và trái tim họ cũng đập nhanh hơn khi cái đích cuối cùng của cuộc hành quân đang ngày một đến gần. Niềm phấn khích càng lên cao khi ai cũng biết rằng chỉ ngày một, ngày hai nữa họ sẽ bước vào trận đánh cuối cùng của cuộc kháng chiến trường kỳ suốt mấy chục năm của toàn dân tộc. Có thể đó sẽ là trận đánh vô cùng ác liệt, có thể chính họ sẽ ngã xuống ở đó nhưng ai cũng tin rằng thắng lợi cuối cùng rồi sẽ đến.
Đưa được đủ 6 xe của đại đội có mặt ở Rừng Lá, Phượng mừng ra mặt. Tại đây toàn đơn vị tổ chức củng cố về mặt kỹ thuật để chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Ngay phía trước là Xuân Lộc, cánh cửa thép trên tuyến phòng thủ Sài Gòn - theo cách gọi của đài Sài Gòn lúc đó. Những tin tức truyền về cho biết cuộc chiến đấu ở đó vô cùng ác liệt và đã kéo dài hàng chục ngày mà ta vẫn chưa vượt qua được. Cánh “tham mưu con” ngồi bàn tán với nhau đoán già đoán non là 203 sẽ được tung vào tiến công Xuân Lộc để dứt điểm cánh cửa thép này.
Nhưng không phải vậy, toàn quân đoàn đã đột ngột bỏ đường Một để di chuyển xuống phía Bà Rịa - Vũng Tàu hình thành nên mũi tiến công phía Đông vào nội đô Sài Gòn.
Gần đến lúc xuất phát thì lại xảy ra sự cố: xe 386 của “đại trưởng” Thận đột ngột không chuyển hướng được vì ly hợp chuyển hướng bị hỏng. Phượng và tất cả số lái xe trong đại đội tập trung khắc phục nhưng không đủ điều kiện vì không có cẩu và cũng không có khí tài dự trữ.
Nghe Phượng báo “không thể khắc phục được” Thận lập tức lên báo cáo tiểu đoàn, tình hình trên nhanh chóng được phản ánh lên Ban chỉ huy lữ đoàn. Không thể để cho một đại đội đã tham gia chiến đấu từ Huế vào đến đây mà chỉ có 5 xe và không có xe “đại trưởng”, lữ đoàn đã quyết định điều xe 843 của đại đội Năm tiểu đoàn Hai bổ sung cho đại đội Bốn. Đúng lúc ấy Hùng “bò liếm” lái xe 381 cũng lên cơn sốt rét đùng đùng. 
Thận triệu tập cán bộ lên hội ý và quyết định:
- Xe 386 phải để lại đây cho bộ phận “thu dung” của lữ đoàn đến giải quyết sau, ta sẽ cho đồng chí Dênh và đồng chí Chỉnh ở lại trông nom. Đồng chí Hỏa cùng tôi sang lái xe 843. Như vậy xe 843 sẽ gồm tôi, lái xe Lữ Văn Hỏa, pháo thủ Thái Bá Minh và pháo hai Nguyễn Văn Kỷ. Riêng đồng chí Hồng lái xe 843 tạm thời về lái xe 381 thay đồng chí Hùng bị ốm.
Không ai có ý kiến gì, tất cả đều đang nóng lòng làm công tác chuẩn bị để lên đường xuống phía Đông.
Ngày 24 toàn lữ đoàn xuất phát, Dênh và Chỉnh đứng lặng nhìn theo, mắt hai thằng ầng ậc nước chỉ chực trào ra.

Từ lúc rời khỏi đường Một hầu như đoàn xe tăng toàn chạy theo những con đường phân lô trong những cánh rừng cao su không biết đã được trinh sát từ bao giờ. Đất miền Đông màu mỡ nuôi những cánh rừng cao su xanh tốt bạt ngàn tưởng chừng không bao giờ đi hết. Nhìn những lô cao su bát ngát và bằng phẳng Thận thầm nghĩ: “địa hình này mà tác chiến xe tăng thì thật tuyệt vời”.
Sau hơn một ngày đêm chạy dưới tán rừng cao su đêm 25 tháng tư toàn lữ đoàn đã đến khu vực đồn điền Ông Quế. Đây chính là vị trí tập kết trước chiến đấu của lữ đoàn. Nghe nói đây chỉ cách Sài Gòn chưa đầy một trăm cây số, ai nấy háo hức lắm.
Đại đội Bốn giấu quân ở bìa một lô cao su non mới cao quá đầu người. Thực ra với không quân ngụy bây giờ thì vấn đề giữ bí mật khu trú quân không nặng nề cho lắm nhưng Thận vẫn yêu cầu các xe cho xe rúc sâu vào những khoảnh rừng non vẫn còn lác đác ven lô cao su, vấn đề nấu nướng cũng vẫn phải cẩn thận theo đúng quy tắc giữ bí mật.
Ngay sáng hôm sau Thận được triệu tập đi nhận nhiệm vụ, vừa về đến đại đội anh đã cho gọi tất cả cán bộ từ trưởng xe trở lên đến nghe phổ biến tình hình. Với vẻ mặt đầy phấn khích Thận nhấn mạnh từng lời:
- Báo cáo toàn thể các đồng chí! Tôi vừa đi nhận nhiệm vụ ở trên lữ đoàn về xin phổ biến với các đồng chí một số vấn đề sau. Trước hết xin thông báo với các đồng chí trên đã quyết định đặt tên chiến dịch giải phóng Sài Gòn này là Chiến dịch Hồ Chí Minh. Sẽ có 5 cánh quân cùng tiến công vào Sài Gòn, chúng ta là cánh quân phía Đông. Nhiệm vụ của lữ đoàn ta là sử dụng tiểu đoàn Hai tăng cường cho các đơn vị bộ binh đánh tiêu diệt các cứ điểm phòng ngự vòng ngoài, còn đại bộ phận lữ đoàn sẽ đi đầu làm lực lượng thọc sâu vào nội đô với mục tiêu chủ yếu là Dinh Tổng thống ngụy quyền Sài Gòn. Đại đội ta cũng nằm trong lực lượng thọc sâu đó. Trước mắt đề nghị các đồng chí tổ chức cho anh em làm công tác chuẩn bị mọi mặt, đảm bảo khi có lệnh là bước vào chiến đấu được ngay.
Sau khi chính trị viên Toàn phổ biến một số biện pháp giáo dục tư tưởng cho bộ đội trước khi bước vào chiến dịch và đại đội phó Phượng nêu một số yêu cầu về mặt kỹ thuật thì Trị có ý kiến:
- Tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của các đồng chí. Tuy nhiên có một vấn đề mà ta hết sức phải quan tâm là thành phố Sài Gòn rất rộng lớn, ta lại không được đi trinh sát trước nên đề nghị “đại trưởng” xin trên một cái bản đồ về cho anh em nghiên cứu trước đi, tránh tình trạng vào thành phố không biết đường nào mà đi.
Đến lúc này Thận mới giở cái bọc anh vẫn ôm khư khư từ lúc về và cười:
- Bản đồ quân sự Sài Gòn thì không có nhưng bản đồ du lịch thì có đấy!
Thận lấy trong bọc ra những túi ni lông nhỏ, trong mỗi túi có một bao thuốc lá, một bánh xà phòng thơm, một cái khăn mặt và một cuốn sổ tay nhỏ đưa cho mọi người và tiếp:
- Đây là quà của Hội sinh viên Sài Gòn gửi tặng bộ đội ta, trong cuốn sổ tay này có một tấm bản đồ du lịch loại nhỏ. Thôi thì không có bản đồ chính quy ta dùng tạm cái này cũng được, anh mở tấm bản đồ bằng tờ giấy học sinh ra, các anh cũng giở bản đồ ra đi. Thế này nhé, ta sẽ tiến công vào Sài Gòn theo xa lộ. Sau khi qua cầu Sài Gòn sẽ đến cầu Thị Nghè, từ đó vào cứ đi thẳng theo đường Hồng Thập Tự đến ngã tư thứ bảy thì rẽ trái là đến Dinh Độc Lập.
Thấy mọi người vẫn tần ngần vì mảnh bản đồ quá nhỏ và sơ lược Toàn nhắc:
- Tạm thời cứ như vậy đã, vào trong ấy nếu cần tìm dân mà hỏi. Còn bây giờ thì về chuẩn bị đi đã!
Rời khỏi cuộc họp Luông đi như chạy về xe mình, Trang với Thọ đang lau chùi mấy khẩu đại liên, Duyệt thì hí húi nấu cơm. Gần về tới xe Luông đã gọi:
- Bỏ hết đấy! Lại đây đã!
- Có việc gì mà quan trọng thế anh?- Trang thủng thẳng.
- Quan trọng lắm chứ!- Luông lúc nào cũng hay quan trọng hóa vấn đề.
Đợi cho cả ba anh em đã ngồi vây quanh Luông mới giở tấm bản đồ du lịch ra, hắn trịnh trọng:
- Đại đội ta nằm trong lực lượng thọc sâu của quân đoàn, có nhiệm vụ đánh chiếm Dinh Độc Lập, đường tiến công là như thế này, Luông di ngón tay trỏ to đùng của mình theo con đường xa lộ, từ xa lộ qua cầu Sài Gòn, cầu Thị Nghè rồi cứ đi thẳng đến ngã tư thứ bảy thì rẽ trái là đến dinh.
Trang giật lấy tấm bản đồ, nó xoay xoay tấm bản đồ cho trùng với hướng thực tế rồi lẩm bẩm:
- Đang đánh nhau bỏ mẹ thằng đếch nào mà đếm được đến ngã tư thứ mấy! Tại sao không đi theo đường này này- Trang di ngón tay theo đường Nguyễn Bỉnh Khiêm- đến trước cửa Sở Thú theo đại lộ Thống Nhất thọc thẳng vào Dinh có dễ hơn không?
- Thôi được rồi! Đi đường nào lúc đó sẽ tính! Thọ đâu, lá cờ mới vẫn còn chứ!
- Còn chứ! Ông không biết chứ bây giờ xe mình có một lá cờ đẹp tuyệt.
Chả là trong những đêm hành quân dọc đường Một chỉ có pháo thủ Thọ thức với Trang, cậu ta bắc cái đệm ngồi ngay cạnh cửa lái xe, thỉnh thoảng lại mồi một điếu thuốc cắm vào miệng Trang. Đoạn qua Phan Thiết thấy cờ treo ngang đường rõ nhiều và đẹp Thọ bảo Trang dừng lại, hai đứa công kênh nhau lên gỡ lấy một lá. So với cờ được phát thì lá cờ này to hơn, mới hơn mỗi tội nửa màu xanh hơi đậm hơn một chút.
- Thế thì tốt rồi! Bây giờ cứ cắm sẵn vào đốt ăn ten thứ tư để trong vành tháp pháo, vào được Dinh rồi tôi với Thọ sẽ lên cắm cờ, Trang với Duyệt ở dưới bảo vệ. Dẫu có chết trên đường lên cắm cờ cũng là một vinh dự lớn.
- Bố này hôm nay “hăng tiết vịt” nhỉ?- Trang lại trêu.
- Thật thế đấy! Không phải đùa đâu nhé!- Luông trừng mắt nhấn mạnh.


Chiều hôm đó đại đội Bốn vẫn nằm nguyên vị trí tại đồn điền Ông Quế, tầm 5 giờ chiều thấy vọng về tiếng pháo lớn từ hướng Nam, Thận bảo với mấy anh em trong xe:
- Chiến dịch bắt đầu nổ súng rồi đấy!
Gần trưa ngày 27 một chiếc xe Jeep ào tới vị trí trú quân của đại đội, đồng chí sĩ quan tác chiến lữ đoàn nhảy xuống xe. Thận vội đứng dậy lại gần, người sĩ quan tác chiến nói ngay:
- Lữ đoàn lệnh cho đại đội Bốn các anh cho một xe đi làm nhiệm vụ ngay!
- Sao lại chỉ một xe? Mà anh có thể cho biết nhiệm vụ gì được không?- Thận hỏi lại.
- Anh cứ thực hiện đi! Nhiệm vụ gì đến nơi khắc biết, tôi sẽ để lại một đồng chí trinh sát để dẫn đường. Còn bây giờ tôi phải về ngay, người sĩ quan tác chiến tỏ ra hết sức vội vã.
- Thôi được! Anh cứ về đi! Chúng tôi hội ý một lát rồi sẽ cử ngay.
Thận chạy vội sang xe 390, bên ấy đang chuẩn bị ăn cơm, anh nhắc lại lệnh của lữ đoàn rồi hỏi Toàn:
- Theo anh ta nên cử xe nào?                                    
- Đại đội chỉ còn 6 xe, trong đó 4 xe là xe cán bộ, chỉ còn 380 và 382 anh cử cái nào thì cử- Toàn phân vân.
- Hiện tại chưa biết đi làm nhiệm vụ gì, chỉ biết là có một xe nên mình phải chọn “thằng” nào vững vững một tý. Vì vậy theo tôi ta cử “thằng” 380 đi, dù sao nó cũng đã trải qua chiến đấu ở Huế và Đà Nẵng rồi nên có kinh nghiệm hơn.
- Tôi đồng ý!- Toàn gật đầu.
Thận bảo Nguyên chạy đi gọi Luông. Mấy phút sau trưởng xe 380 đã có mặt. Vỗ vai Luông, Thận bảo:
- Lữ đoàn yêu cầu ta đưa một xe đi làm nhiệm vụ, tôi với anh Toàn đã trao đổi với nhau là chọn xe 380 đi. Bây giờ cậu về động viên anh em chuẩn bị lên đường ngay, có trinh sát của lữ đoàn dẫn đường kia rồi, anh chỉ về phía người chiến sĩ trinh sát đang đứng đợi.
- Nhưng làm nhiệm vụ gì hả “đại trưởng?”- Luông hỏi.
- Thực ra tớ cũng không rõ lắm! Hình như các cậu phải đến chốt giữ một cây cầu hay một đoạn đường nào đó thì phải.
Luông và người chiến sĩ trinh sát cùng trở lại xe, Duyệt đã nấu cơm xong đang gọi mọi người đến ăn. Thấy người trinh sát có vẻ nóng ruột Luông hỏi:
- Đi có xa không?
- Cũng không xa lắm! Khoảng gần một tiếng thôi.
- Thế thì đi đã! Đến đó rồi ăn!- Luông quyết định.
Duyệt bê nồi cơm nóng ủ vào tấm bạt rồi đổ cả nồi canh vào cái bi đông xe. Trang bảo người trinh sát ngồi lên bên cạnh cửa xe để dẫn đường, cậu nổ máy chạy theo con đường lô cao su, đất đỏ ba dan đã bị những bánh xích xe đi trước nghiền thành bụi giờ bốc lên mù mịt. Đến An Viễn thì Luông và cả xe mới biết: sau khi đánh Trường Thiết giáp tương đối thuận lợi đại đội Năm đã cùng bộ binh tiến công căn cứ Nước Trong để tiến ra ngã ba Thái Lan thì gặp khó khăn, bị tổn thất nặng hiện chỉ còn 3 xe, xe đại đội trưởng cháy, đại đội trưởng cũng hy sinh… Vì vậy, xe 380 được điều lên bổ sung cho đại đội Năm tiếp tục đánh Nước Trong. Người ra đón họ không phải ai xa lạ. Đó chính là Hòa Râu, trợ lý tác chiến tiểu đoàn, nguyên trưởng xe 380 nay được cử xuống phụ trách đại đội trưởng đại đội Năm, vẫn cái miệng rộng đầy râu cười rất tươi:

- Lại gặp các chú mày, đúng là quả đất tròn!