Hội nghị Tổng kết chiến đấu 2 năm
1973- 1974 và triển khai nhiệm vụ năm 1975 của binh chủng Thiết giáp đã bước sang
ngày thứ hai. Trên diễn đàn chính ủy Phạm Sính đang báo cáo trước Hội nghị tinh
thần Nghị quyết 21 của Bộ Chính trị và Nghị quyết của Quân ủy trung ương về
quyết tâm giải phóng miền Nam trong hai năm 1975- 1976. Hội trường im lặng như
tờ. Hàng trăm đại biểu đang lắng nghe như nuốt lấy từng lời của nghị quyết.
Những gương mặt còn ám khói bụi chiến trường đều như sáng bừng lên một niềm vui
mới, niềm vui về một ngày chiến thắng không xa. Đúng lúc ấy, một chiếc xe Von-
ga đen bóng đỗ xịch trước cửa hội trường. Từ ghế trước một sĩ quan nhanh nhẹn
chạy vòng lại phía sau mở cửa. Một người cao lớn với mái tóc đã bạc gần hết
bước xuống. Ông đứng lặng nhìn xung quanh chừng vài giây rồi bước lên cầu thang
với những bước đi dứt khoát và nhanh nhẹn.
Ngồi ngay dãy bàn đầu nên tư lệnh
Đào nhìn thấy Tổng tham mưu trưởng xuất hiện gần như trước tiên. Mặc dù bị giật
mình nhưng phản xạ của một người chỉ huy đã kịp mách bảo ông hành động như thế
nào trong trường hợp này. Ông đứng phắt dậy, hô lớn:
- Chú ý!- Vừa dứt lời, ông Đào
bước vội ra phía cửa và dập gót chân đứng nghiêm- Báo cáo đồng chí Tổng Tham mưu trưởng! Binh chủng
Thiết giáp đang tổ chức Hội nghị tổng kết nhiệm vụ hai năm 1973- 1974 và triển
khai nhiệm vụ năm 1975. Quân số tham gia 96 đồng chí. Xin chỉ thị đồng chí.
Hết!
Tổng tham mưu trưởng giơ tay vẫy
chào và nhỏ nhẹ:
- Mời các đồng chí tiếp tục!
Rất nhanh trí, từ trên diễn đàn
chính ủy Phạm Sinh cao giọng:
- Kính thưa toàn thể các đồng
chí! Rất vinh dự cho hội nghị của binh chủng ta được đón tiếp đồng chí đại tướng
Tổng tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam về dự. Tôi đề nghị chúng ta
nhiệt liệt hoan nghênh!
Tràng pháo tay dài như không dứt.
Tổng tham mưu trưởng đứng dạy, hơi quay mặt về phía dưới hội trường cười hiền
từ:
- Báo cáo các đồng chí! Hôm
trước, binh chủng đã có giấy mời tôi về dự hội nghị. Tuy nhiên, do công việc
quá nhiều nên tôi đã phúc đáp là không về dự được. Nhưng hôm nay, sau khi thu
xếp được, tôi quyết định về đây với các đồng chí, kể ra cũng hơi bất ngờ một
chút, phải không?- Ông cười nhẹ rồi quay về phía chính ủy Sính- Còn bây giờ,
xin mời đồng chí chính ủy cứ tiếp tục chương trình.
Hội nghị lại tiếp tục. Ngồi nghe
đấy nhưng ông Đào suy nghĩ rất lung. Không phải ngẫu nhiên mà Tổng Tham mưu
trưởng lại về đây bất ngờ như thế này. Hôm Bộ tổ chức phổ biến hai nghị quyết
này cho cán bộ cao cấp ông có gặp Tổng tham mưu trưởng và có lời mời thủ trưởng
về dự hội nghị cùng binh chủng. Tuy nhiên Tổng tham mưu trưởng cho biết ông
đang rất bận và chuẩn bị đi công tác xa. Ấy thế mà hôm nay thủ trưởng lại bất
ngờ về đây, chắc chắn không chỉ để dự hội nghị mà sẽ còn có những việc cần trao
đổi với binh chủng. Nhưng đó là vấn đề gì. Nghĩ đi nghĩ lại ông đi đến kết
luận, tất cả sẽ không ngoài việc bố trí và sử dụng xe tăng trong thời gian sắp
tới. Nhưng có lẽ trước hết là mời Tổng tham mưu trưởng nói chuyện với hội nghị
đã. Những thông tin của một cán bộ tầm cỡ như vậy sẽ là minh họa tốt nhất cho
hai nghị quyết mà chính ủy Sính đang báo cáo. Nghĩ vậy, ông ghi mấy chữ vào một
mảnh giấy rồi chuyển sang cho thủ trưởng. Tổng tham mưu trưởng xem xong thì gật
nhẹ đầu.
Phần giới thiệu nghị quyết của
chính ủy Sính đã xong. Ông Đào sải từng bước dài lên bục diễn giả, trịnh trọng:
- Kính thưa toàn thể các đồng
chí! Mặc dù đang bận trăm công nghìn việc song đồng chí Tổng tham mưu trưởng
vẫn dành thời gian quý báu về với hội nghị của chúng ta. Điều đó chứng tỏ các
thủ trưởng cấp trên rất quan tâm tới sự phát triển và trưởng thành của binh
chủng Thiết giáp. Thay mặt cán bộ, chiến sĩ toàn binh chủng, tôi xin chân thành
cảm ơn đồng chí Tổng Tham mưu trưởng. Xin kính chúc Tổng Tham mưu trưởng luôn
luôn mạnh khỏe, tiếp tục cùng quân ủy trung ương lãnh đạo toàn quân thực hiện
thắng lợi mọi nhiệm vụ- Một tràng vỗ tay nổi lên hưởng ứng. Đợi cho ngớt tiếng
vỗ tay ông thong thả- Nhân dịp này, xin kính mời Tổng Tham mưu trưởng phát biểu
ý kiến chỉ đạo hội nghị!
Tổng tham mưu trưởng đứng dạy
giữa tiếng vỗ tay kéo dài. Khi ông đã lên đến bục nói chuyện tiếng vỗ tay vẫn
chưa ngớt. Ông phải vẫy tay mấy lần hội trường mới trật tự trở lại. Không cần
sách vở, tài liệu gì, ông nói luôn:
- Thưa các đồng chí! Các đồng chí
đã được nghe đồng chí chính ủy binh chủng phổ biến những tinh thần cơ bản nhất
nghị quyết của Bộ chính trị và những kết luận của hội nghị Quân ủy trung ương,
tôi không có ý định nhắc lại nữa mà chỉ bổ sung thêm một số vấn đề. Có thể tóm
tắt lại như thế này: sau khi phân tích tình hình thế giới và trong nước, sau
khi so sánh cả về thế lẫn lực giữa ta và địch Bộ chính trị đánh giá thời cơ
giải phóng miền Nam, thống nhất nước nhà đã đến. Trên cơ sở đó Bộ chính trị đã
đề ra kế hoạch giải phóng miền Nam trong hai năm 1975- 1976 như các đồng chí đã
được nghe. Ngoài ra, cũng xin báo cáo với các đồng chí là Bộ chính trị còn dự
kiến thêm một kế hoạch thời cơ. Cụ thể là, nếu thời cơ thuận lợi sẽ tiến hành
giải phóng miền Nam, thống nhất nước nhà ngay trong năm 1975 này- Tiếng vỗ tay
bất chợt nổi lên rào rào kéo dài. Sau khi đợi cho ngớt tiếng vỗ tay, Tổng Tham
mưu trưởng tiếp tục phân tích thêm một số nội dung của nghị quyết. Cuối cùng
ông điềm đạm- Có thể khẳng định rằng, nghị quyết của Bộ chính trị đã được xây
dựng trên những cơ sở rất vững chắc và có tính thực tiễn cao. Chiến dịch Đường
14- Phước Long vừa qua là một minh chứng hết sức rõ ràng. Nhìn trên toàn cục,
có thể coi chiến dịch này là một phép thử giữa thế và lực của ta với ngụy quân,
ngụy quyền Sài Gòn, đồng thời cũng là một phép thử xem thái độ của Mỹ như thế nào khi ta mở các chiến dịch lớn.
Và kết quả như chúng ta đã thấy, ở Sài Gòn Thiệu lớn tiếng kêu gọi tử thủ Phước
Long. Đến khi ta giải phóng rồi thì lại hô hào quyết lấy lại bằng được. Đến lúc
bất lực thì cho để quốc tang những ba ngày. Còn về phía Mỹ cũng lớn tiếng sẽ
tiếp tục ủng hộ Sài Gòn, khi ta mở chiến dịch chúng đã cho hàng không mẫu hạm
In- tơ- prai- đơ dẫn một lực lượng đặc biệt tiến về phía bờ biển Việt Nam, đồng
thời ra lệnh báo động sư đoàn 3 thủy quân lục chiến đang đóng ở Phi- líp- pin.
Ngoài ra, bộ phận hiếu chiến ở Lầu năm góc còn dọa ném bom trở lại miền Bắc.
Nhưng rồi chúng cũng chỉ dừng lại ở đó và phớt lờ lời kêu gọi thảm thiết của
Thiệu. Điều đó chứng tỏ thế và lực của thày tớ chúng đều đã suy sụp nghiêm
trọng. Ta giải phóng cả một tỉnh ở cách Sài Gòn chỉ một trăm ki- lô- mét mà
chúng đành bất lực. Điều đó cho thấy lực lượng tổng trù bị của chúng đã bị xé
lẻ, phân tán đến mức nào rồi. Các đồng chí nhớ lại xem, năm 72 sau khi ta giải
phóng Quảng Trị chúng đã lồng lộn phản công đến mức nào. Thế mà lần này chỉ là
những lời hò hét suông. Nói tóm lại, thời cơ giải phóng miền Nam, thống nhất
nước nhà đã điểm. Nhiệm vụ trọng đại của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta
trong đó có binh chủng Thiết giáp của các đồng chí lúc này là phải nắm lấy thời
cơ, thực hiện bằng được nguyện vọng thống nhất đất nước mà nghị quyết đã đề ra.
Để thực hiện được điều đó chắc chắn chúng ta sẽ phải mở nhiều chiến dịch lớn,
đánh liên tục, đánh đổ từng mảng tiến tới đánh đổ toàn bộ ngụy quân, ngụy quyền
Sài Gòn. Trong tình thế ấy, lực lượng xe tăng của các đồng chí với sức mạnh đột
kích của mình có vị trí rất quan trọng. Bản thân tôi cũng như các đồng chí
trong Bộ Tổng tư lệnh, trong Quân ủy trung ương rất mong các đồng chí phát huy
truyền thống “Đã ra quân là đánh thắng”, đóng góp nhiều hơn nữa sức mạnh của
mình trong trận đánh cuối cùng này. Nhân dịp đầu năm mới, xin chúc toàn thể các
đồng chí sức khỏe, hoàn thành thắng lợi mọi nhiệm vụ, xây dựng binh chủng Thiết
giáp thành binh chủng anh hùng của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng.
Lại một tràng pháo tay nữa nổi
lên mãi không dứt.
Sau phần phổ biến những nhiệm vụ
chủ yếu trong năm 1975 của tư lệnh Đào, hội nghị kết thúc trong không khí cực
kỳ phấn khởi.
Về đến phòng khách Bộ tư lệnh,
khi chỉ còn có hai người Tổng tham mưu trưởng mới nhỏ nhẹ:
- Nói thực với cậu, tớ đang rất
bận. Chỉ vài hôm nữa tớ sẽ vào trong kia nên công việc đang chồng chất. Tuy
nhiên, có một vài điểm tớ chưa thật yên tâm lắm nên phải thu xếp xuống dưới
này. Dự hội nghị chỉ là một chuyện, còn chủ yếu là muốn trao đổi với các cậu
một số vấn đề liên quan.
Đưa chén nước chè xanh tận tay
Tổng tham mưu trưởng, ông Đào chăm chú:
- Dạ, xin mời thủ trưởng cứ nói.
Nhấp một ngụm nước chè xanh đặc
sánh, Tổng tham mưu trưởng gật đầu ra ý hài lòng rồi chậm rãi:
- Thế này Đào ạ! Chắc chắn trong
các chiến dịch sắp tới, xe tăng sẽ phải sử dụng đến nhiều. Thế mà trong bảng so
sánh lực lượng bên cục Tác chiến chuẩn bị thì tớ thấy về mặt số lượng xe tăng
của ta thua kém bên nó nhiều quá, chỉ có 1 trên 6 thì liệu ta có lép vế quá
không? Các cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này?
Thật may cho ông Đào là thời kỳ
học ở Liên Xô cũng đã tiếp cận được với khá nhiều thông tin về tổ chức lực
lượng tăng thiết giáp của Mỹ. Mới đây, chuyến đi kiểm tra nắm tình hình của
tham mưu phó Đỗ cũng có một số tài liệu do các đơn vị xe tăng ta thu thập về
tăng thiết giáp ngụy nên ông cũng nắm khá vững vấn đề và tỏ ra không lúng túng
chút nào:
- Báo cáo thủ trưởng! Đúng là thế
thật. Theo số liệu mà ta nắm được thì ngụy quân Sài Gòn hiện có trong tay
khoảng 2000 xe tăng và thiết giáp. Còn về phía ta, cho đến lúc này trên toàn
chiến trường miền Nam chỉ có 4 trung, lữ đoàn với khoảng hơn 300 đầu xe. Tỷ lệ
1 trên 6 mà các anh cục Tác chiến đánh giá là tương đối chính xác đấy ạ.
Tổng tham mưu trưởng hơi có vẻ
nôn nóng:
- Đấy! Chênh lệch quá lớn thế thì
liệu có đánh được nó không. Thông thường, bên tiến công phải chiếm ưu thế về
lực lượng mới chắc thắng được. Thế mà ở đây thì lại ngược lại.
Ông Đào nhỏ nhẹ công nhận:
- Dạ! Chúng tôi cũng thấy như thế
nhưng hiện giờ trang bị trong các kho của ta đã hết. Để khắc phục tình trạng
này chúng tôi đã có công văn đề nghị Bộ cho phép điều động hai lữ đoàn trực
thuộc và trung đoàn H06 bổ sung cho các chiến trường rồi ạ.
Tổng Tham mưu trưởng hơi ngạc
nhiên:
- Tớ chưa thấy cơ quan báo cáo
lên- Ông hơi nhướng mắt lên- Này, như thế thì ngoài này không còn đơn vị nào à?
Tư lệnh Đào gật đầu xác nhận:
- Vâng ạ! Đúng ra thì còn H02
nhưng là của binh đoàn Quyết Chiến.
Tổng Tham mưu trưởng lắc đầu:
- Không được! Không thể để ngoài
này “rỗng ruột” được. Các cậu không nhớ bài học Triều Tiên à? Khi liên quân
Trung Triều mải mê tiến xuống phía nam thì Mỹ và Đại Hàn cho quân đổ bộ cắt
ngang vĩ tuyến 38 chặn đường về bị thiệt hại bao nhiêu, cậu biết không? Vì vậy,
dứt khoát không được “dốc túi” như vậy. Thế nào cũng phải để lại một số đơn vị
trực thuộc ngoài Bắc này và khu vực nam quân khu Bốn. Ít nhất, tại mỗi địa bàn
phải có một trung hoặc lữ đoàn.
Tư lệnh Đào có vẻ ngượng vì tầm
suy nghĩ hạn hẹp và sự hăng hái quá đáng của mình, ông thẹn thùng:
- Dạ! Tôi cứ nghĩ mình còn binh
đoàn Quyết Chiến và lực lượng tại chỗ của các quân khu thì cũng đủ bảo vệ miền
Bắc rồi ạ.
Tổng Tham mưu trưởng kiên quyết:
- Không được! Các lực lượng đó
thì có đấy nhưng chưa đủ mạnh. Vì vậy, dù thế nào cũng cần phải có xe tăng để
tổ chức phản kích khi cần thiết.
Ông Đào suy nghĩ một lát rồi thận trọng:
- Như vậy, xin phép Tổng Tham mưu
trưởng cho chúng tôi rút bớt một số tiểu đoàn của H15 và H06 chi viện cho B2
thôi vậy.
Tổng tham mưu trưởng gật đầu:
- Có lẽ chỉ thế thôi- Ông trầm
ngâm một lát rồi thở dài- Nhưng nếu chỉ đưa thêm được ba, bốn tiểu đoàn vào thì
cũng chẳng làm thay đổi cán cân lực lượng được bao nhiêu, phải không?
Ông Đào xác nhận:
- Đúng thế! Có đưa thêm thì cúng
chỉ tăng được khoảng gần một trăm đầu xe thôi ạ!
Tổng tham mưu trưởng nôn nóng:
- Vậy thì các cậu phải tham mưu
cho các mặt trận sử dụng sao cho hiệu quả nhất. Tất nhiên, khi ta tiến công tức
là ta chủ động chọn mục tiêu và có thể tập trung lực lượng vào đó, đánh vào chỗ
địch mỏng yếu nhất, bất ngờ nhất. Nhưng khi phát hiện được hướng tiến công của
ta chúng cũng dồn quân vào đó tổ chức phòng ngự hoặc phản công thì sao.
Ông Đào thận trọng:
- Báo cáo thủ trưởng! Đây cũng là
câu hỏi mà chúng tôi trăn trở nhiều. Vì vậy, chúng tôi cũng đã nghiên cứu rất
kỹ về lực lượng tăng thiết giáp của quân ngụy. Qua nghiên cứu chúng tôi nhận
thấy lực lượng của chúng tuy có hơn ta về mặt số lượng nhưng về mặt chất lượng
và sức mạnh thực sự thì cũng chưa hẳn thế đâu ạ.
Tổng tham mưu trưởng phẩy tay:
- Cậu nói cụ thể xem nào.
Ông Đào rành giọt:
- Báo cáo thủ trưởng! Hiện tại ngụy quân Sài Gòn có 4
lữ đoàn kỵ binh thiết giáp, bao gồm 21 thiết đoàn. Tuy nhiên, trong số này chỉ
có 3 thiết đoàn chiến xa là trang bị M48, còn lại chủ yếu là trang bị M113 và
một số M41. Như vậy, về mặt số lượng M48 theo lý thuyết là có khoảng 162 xe,
còn trong thực tế thì không đến vì có một số đã bị ta diệt hồi 1972 chưa được
bổ sung đủ theo biên chế. Ngoài ra, qua nghiên cứu của anh em trong chiến
trường thì số lượng xe của địch hư hỏng không có khí tài thay thế cũng khá
nhiều nên theo chúng tôi, số lượng M48 của địch chỉ còn trên dưới 100 đầu xe.
Đó sẽ là đối thủ chủ yếu của xe tăng ta. Như vậy, nếu so sánh về số lượng xe
tăng chủ lực thì ta lại có phần trội hơn một chút. Còn về sức mạnh hỏa lực thì
ngay cả M48 cũng chỉ tương đương T54, T59 của ta, thậm chí còn kém hơn. Ngoài
tất cả những cái đó ra, nói về yếu tố tinh thần thì ta hơn hẳn. Đặc biệt, từ
sau hiệp định Pa-
ri tới giờ cán bộ, chiến sĩ xe tăng cũng đã có thêm nhiều thời gian để huấn luyện
nâng cao trình độ sử dụng trang bị vũ khí. Các cơ quan đại diện xe tăng tại các
binh đoàn, các chiến trường cũng đã được kiện toàn và đã tích lũy được nhiều
kinh nghiệm làm tham mưu cho thủ trưởng các đơn vị về sử dụng xe tăng. Vì vậy,
mặc dù về số lượng có ít hơn so với địch nhưng xin thủ trưởng cứ yên tâm về xe
tăng ạ.
Khuôn mặt của Tổng tham mưu trưởng như giãn ra:
- Thế hả? Như thế thì tớ yên tâm rồi. Mà cái đó cũng
phù hợp với truyền thống “lấy nhỏ thắng lớn, lấy ít địch nhiều” của dân tộc ta
phải không?- Như chợt nhớ ra điều gì, ông hất cằm- Này, cậu Kiệm đi đâu mà
không thấy dự hội nghị nhỉ? Mà các cậu đã nhận được điện cử người tham gia đoàn
công tác của Bộ vào Tây Nguyên chưa đấy?
Tư lệnh Đào lễ phép:
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi nhận được rồi ạ. Còn
anh Kiệm đang dẫn đầu một đoàn cán bộ, nhân viên kỹ thuật đi giúp các đơn vị
sửa chữa trang bị và tổ chức tập huấn một số nội dung mới về chiến thuật. Hiện
anh ấy đang ở B2. Chúng tôi định cử anh Kiệm tham gia đoàn của Bộ. Nếu các thủ
trưởng đồng ý thì tôi sẽ điện cho anh ấy quay ra B3 ngay.
Tổng tham mưu trưởng gật đầu:
- Thế cũng được!
Thập thò ở ngoài một lúc rồi. Thấy câu chuyện của hai
người đã vãn, chính ủy Sính mới đẩy cửa
bước vào:
- Mời thủ trưởng đi ăn cơm ạ. Muộn quá rồi.
Tổng tham mưu trưởng đưa tay nhìn đồng hồ, ông vui vẻ:
- Ờ! Muộn thật rồi nhỉ. Mà bây giờ tớ mới thấy đói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét