Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

BÃO THÉP 4- TRẬN CUỒNG PHONG- Kỳ 30


Vào lúc đó, tiểu đoàn 1 của H73 đang dừng chân ở Phú Sen, cách thị xã Tuy Hòa gần ba mươi ki- lô- mét. Các cán bộ tiểu đoàn và đại đội đã đi trinh sát từ hôm qua để chuẩn bị cho ngày mai sẽ đánh Tuy Hòa. Ở nhà, sau khi tổ chức cho các xe khôi phục tình trạng kỹ thuật, Thắng tập hợp toán tù binh lại. Đó là chín lái xe vẫn được giữ lại để giúp đỡ lái xe của đại đội 9 đưa xe từ Cheo Reo về đến đây. Với Thắng thì những người tù binh này thật quý. Nhờ họ mà anh và cánh lái xe của đại đội 9 đã làm chủ tương đối vững chắc những chiếc xe tăng địch và ngày mai, chính những chiếc xe tăng này sẽ tham gia chiến đấu giải phóng thị xã Tuy Hòa. Nhìn những gương mặt sạm đen đầy vẻ nhẫn nhục của họ, lòng anh dấy lên niềm thương cảm. Hơn một tuần qua, sống và làm việc bên nhau anh đã hiểu thêm nhiều về họ. Thì ra, họ cũng chỉ là những người nông dân chất phác, cần cù bị bắt buộc phải cầm súng chống lại các anh. Khi được đối xử tử tế và giác ngộ về mục đích chiến đấu của quân giải phóng họ đã không ngần ngại mang tất cả hiểu biết của mình ra để giúp đỡ các anh. Nghe họ kể về hoàn cảnh gia đình, nhiều người thật tội. Như Hai Bình, người lái xe nhiều tuổi nhất chẳng hạn. Mới gần ba mươi tuổi mà Bình đã có ba con. Lương lính chẳng được là bao mà vẫn phải dành dụm để gửi về cho vợ. Lúc bí quá phải lấy trộm dầu, trộm nhớt đem bán phải vào quân lao mất mấy lần. Được đi như thế này anh ta cũng hiểu hơn về những người lính giải phóng. Thấy Hướng, Thắng cùng anh em chiến sĩ sống chan hòa, thân mật với nhau như anh em một nhà, anh ta cứ nắc nỏm khen: “Thế mới là quân đội cách mạng chứ! Quân đội cộng hòa cũng nói huynh đệ chi binh nhưng đó chỉ là khẩu hiệu thôi. Hở ra một cái là tạt tai, đá đít, thậm chí còn bắn lẫn nhau nữa cơ”.    
Mọi người đã đến đủ, có cả một số anh em ta cũng đến chắc là muốn chia tay họ. Cầm trên tay xấp giấy chứng nhận đóng dấu đỏ chót, Thắng nghiêm trang:
- Thưa các anh em! Thời gian vừa qua, được sự giúp đỡ của anh em chúng tôi đã nắm tương đối vững cách sử dụng các loại tăng thiết giáp của Mỹ. Thay mặt cán bộ, chiến sĩ trong đơn vị tôi xin cảm ơn tất cả anh em về sự cộng tác chặt chẽ, sự giúp đỡ nhiệt tình của anh em. Ngày mai, chúng tôi sẽ bước vào chiến đấu, trách nhiệm của anh em đến đây đã hoàn thành. Dù không muốn song chúng ta cũng phải chia tay. Sau đây, chúng tôi sẽ gửi anh em giấy chứng nhận đã giúp đỡ quân giải phóng trong thời gian vừa qua. Khi về quê hương, bản quán anh em nên đến trình diện ngay với chính quyền cách mạng. Chúng tôi tin rằng anh em sẽ được đối xử tử tế- Thắng lần lượt phát tận tay từng người những tờ giấy có con dấu đỏ chói của trung đoàn. Nhìn họ run run đón nhận, anh cũng thấy cảm động- Cùng với giấy chứng nhận, chúng tôi cũng sẽ gửi cho anh em mỗi người một ít lương thực, thực phẩm. Gọi là của ít, lòng nhiều, coi như lộ phí để anh em về quê. Đấy, tình hình là như vậy! Có anh em nào có ý kiến gì không?
Những người tù binh nhìn nhau. Một lát sau Hai Bình giơ tay xin nói. Thắng gật đầu, Hai Bình tiến lên một bước rồi chắp hai tay, giọng anh khàn khàn:
- Kính thưa anh Thắng! Thưa toàn thể quý anh em! Thực tình, lúc này đây tôi chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn đối với các anh bộ đội giải phóng. Các anh đã không giết chúng tôi mà lại còn đối xử tử tế và thật… bình đẳng với anh em chúng tôi. Sống với các anh, chúng tôi hiểu thêm nhiều điều về tình nghĩa con người, về chính sách của cách mạng. Chúng tôi xin hứa, sau khi về nhà sẽ đến trình diện ngay tại chính quyền cách mạng và sẽ chấp hành tốt các quy định. Còn bây giờ, thay mặt chín anh em đây tôi xin kính chúc các anh sức khỏe, đánh thắng trận này và sớm giải phóng Sài Gòn- Anh ta chắp hai tay lại và cúi đầu xá tứ phía.
Thắng bước lại gần nắm lấy tay người lính mà mới cách đây hơn tuần còn ở bên kia chiến tuyến lắc mạnh:
- Tôi cũng xin chúc các anh luôn mạnh khỏe, sớm về đoàn tụ với gia đình. Còn bây giờ, anh em nên lên đường cho sớm.
Chỉ chờ có vậy, cánh lái xe đại đội 9 ùa vào với những người lính phía bên kia. Họ nắm tay nhau. Họ dúi vào tay nhau những món quà nho nhỏ, hình như có cả tiền. Đôi mắt của những người lính cả hai bên dường như đều ươn ướt.

*

Trận đánh thị xã Tuy Hòa được bắt đầu lúc 5 giờ sáng. Theo kế hoạch của trung đoàn, tiểu đoàn xe tăng 1 sẽ được biên chế lại thành hai đại đội hỗn hợp là đại đội 1 và đại đội 9. Mỗi đại đội có ba xe T54, ba xe thiết giáp K63 và ba xe M41, còn ba xe M41 sẽ làm dự bị. Sở dĩ có chuyện này là do Thắng. Khi nhìn thấy những cái M41 quá nhỏ nhoi, yếu ớt so với T54 của đại đội 1 Thắng cảm thấy hơi thiếu tự tin. Xe thì mỏng, pháo thì bé, trình độ sử dụng của anh em ta thì chưa thật thuần thuc… Thế là anh đề xuất với tham mưu trưởng trung đoàn phải biên chế ghép vào để chúng hỗ trợ lẫn nhau. Nghe Thắng phân tích một hồi, tham mưu trưởng trung đoàn gật đầu đồng ý. Thế là hình thành hai đại đội với đủ các lọai xe. Mỗi đại đội phối thuộc với một trung đoàn bộ binh tiến công trên một hướng. Tham mưu trưởng cũng giao luôn nhiệm vụ chỉ huy đội dự bị của trận đánh cho Thắng. Mục tiêu chủ yếu của trận này là bộ chỉ huy tiểu khu, tòa hành chính và trận địa pháo ở đồi Nhạn Tháp. Đêm hôm qua, tiểu đoàn đã cơ động đến vị trí tạm dừng ở Định Tào, cách thị xã có 5 ki- lô- mét. Có vẻ như địch không biết gì cả. Mà nếu chúng có biết thì chắc cũng chẳng làm gì được.
Khi đội hình chính đã xuất phát, Thắng chỉ huy ba chiếc M41 dự bị cơ động phía sau lên một ngọn đồi gần cầu Ông Chừ thì dừng lại. Ở đây, anh có thể quan sát khá tốt diễn biến trận đánh, đồng thời sẽ nhanh chóng đưa được lực lượng vào tăng cường khi có lệnh.
Mặt trời dưới đồng bằng lên thật nhanh. Vừa mới thấy ánh bình minh nhuộm hồng đằng đông một lát đã thấy vị chúa tể của bầu trời nhô lên sau ngọn núi Chóp Chài tỏa ánh sáng rực rỡ. Trên nóc chiếc xe chỉ huy, Thắng say sưa ngắm nhìn cảnh vật trải rộng và đắm chìm vào một cảm giác rất khác lạ. Đã mấy năm chỉ quanh quẩn trên rừng, bước ra khỏi cửa hầm là thấy đồi, thấy núi hôm nay được tận mắt thấy đồng bằng trải dài trước mắt Thắng thấy có cái gì đó thật lạ lẫm. Ngay bên tay phải anh là con sông Đà Rằng, tuy đang là mùa khô nhưng cũng còn khá nhiều nước, chỗ rộng nhất dễ đến hàng cây số. Xa xa, một cây cầu thật lớn, thật dài như một gạch nối giữa hai bờ sông. Chếch về bên trái là đồi Nhạn Tháp nổi bật giữa lô nhô phố xá, trên đó một ngọn tháp Chàm cổ kính màu nâu sậm không biết đã tồn tại từ bao giờ uy nghi, trầm mặc. Thị xã ven biển có cái gì đó thật nên thơ và bình yên. Bỗng một loạt tiếng nổ dậy lên cắt ngang dòng suy tưởng của Thắng. Thì ra, bọn địch đã phát hiện ra hướng tiến công của ta và đang dùng pháo binh ngăn chặn. Thắng vội chui ngay vào xe chụp mũ công tác vào đầu và mở đài vô tuyến điện. Ngay lập tức trong tai nghe của anh thấy tiếng của đại đội trưởng Hướng:
- 09 chú ý! Tập trung hỏa lực tiêu diệt trận địa pháo địch trên đồi Nhạn Tháp, 47!
Thì ra, cái ngọn đồi tưởng như hiền hòa, cổ kính giữa thị xã ấy lại là một trận địa pháo của địch. Thắng quay kính quan sát về hướng đồi Nhạn Tháp. Đúng như vậy, trong thị trường kính quan sát, Thắng thấy rõ những cụm khói và chớp lửa đầu nòng lóe lên sau những tán cây xanh rì. Ngay sau đó, một loạt các ánh chớp và khói bụi tung lên ở đó. Thắng biết đó là hỏa lực của đại đội 9 đã phản pháo chính xác. Vài phút sau, những họng pháo trên đồi đã câm lặng hoàn toàn, chẳng biết chúng đã bị tiêu diệt hay bỏ chạy. Trong tai nghe của Thắng chợt thấy vang lên tiếng đại đội trưởng đại đội 1:
- 01 gọi 73! Đường xấu, 01 bị lầy nhiều, xin chỉ thị, 47!
Thắng lẩm bẩm: “Các bố trinh sát thế nào mà lại để hướng chủ yếu bị lầy thế này”. Không gian lặng đi chừng nửa phút thì tiếng tham mưu trưởng Từ đĩnh đạc:
- 73 gọi 01! 01 vòng lại lên đường 7, đi sau đội hình của 09, 47!
Thế là trận đánh từ hai hướng bây giờ chỉ còn một hướng. Đúng lúc đó trong tai nghe lại vang lên tiếng Hướng:
- 09 chú ý! B2 đánh chiếm cầu ông Chừ, b1 vượt ngầm lên đường 1, tập trung hỏa lực diệt tàu chiến địch ở cửa sông Đà Rằng, 47!
Thắng quay ngay kính về phía cây cầu và chỉnh lại thị độ. Tít đằng xa, bốn chiếc tàu chiến đang chạy vào cửa sông. Chúng vừa chạy vừa bắn xối xả về phía quân ta. Nhưng rồi hình như chúng đang khựng lại. Trên mặt sông, những cột nước đang dựng lên ngày một nhiều xung quanh chúng. Thắng biết trung đội 1 là trung đội T54, pháo 100 ly mà với khoảng cách này thì bọn tàu kia khó mà thoát nổi. Đúng như vậy, một chiếc tàu đã bốc khói đen ngòm. Nó loay hoay quay đầu chạy ra biển kéo theo một cái đuôi khói dài. Ba chiếc kia cũng đang quay đầu, sườn chúng lộ ra rõ mồn một. Một loạt chớp lửa lóe lên ở chiếc gần nhất. Nó bốc cháy đùng đùng rồi từ từ chìm xuống. Hai chiếc kia đã chạy mất hút sau cồn cát.
Phía sau, đại đội 1 cũng đã quay lại đường 7 và theo sát đội hình đại đội 9. Thắng nghe thấy tiếng đại đội trưởng đại đội 1 dõng dạc:
- 01 chú ý! Tăng tốc độ chiếm sở chỉ huy tiểu khu và toà hành chính, 47!
Ngay sau đó là tiếng Hướng:
- 09 chú ý! Vòng bên trái đánh vào đồi Nhạn Tháp, 47!
Thắng bỏ mũ công tác, bật công tắc phát ra loa rồi đứng hẳn lên tháp pháo dõi mắt nhìn. Tuy nhiên, anh chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng nổ loạn xạ từ phía thị xã vọng về. Tiếng pháo 100 trầm đục. Tiếng pháo 76 đanh sắc. Tiếng 12 ly 7 chát chúa. Tiếng đại liên M50 như xé vải. Còn AK, AR15 thì chỉ lẹt đẹt như pháo tép của trẻ con ngày Tết. Một vài đám cháy bốc lên. Xen trong những tiếng nổ từ xa vọng về là tiếng chỉ huy của các đại đội trưởng, tiếng các xe báo cáo tình hình từ chiếc loa lắp trong bộ đài vô tuyến điện phát ra. Có cả tiếng bọn ngụy kêu cứu, chửi tục nhặng xị. Qua những gì nghe được Thắng biết cả hai mũi tiến công của ta đã bao vây và đang diệt địch ở sở chỉ huy tiểu khu. Hai chiếc máy bay xuất hiện, chúng lượn vòng nhiều lần rồi lao xuống cắt bom, chắc định phá cầu Đà Rằng. Những cột nước bắn lên trắng xóa. Vài loạt đạn 12 ly 7 bắn lên. Hai chiếc máy bay mất hút về phía nam nhưng cây cầu vẫn đứng vững. Trên cầu, hai chiếc M113 và vài chiếc ô tô phóng như điên về phía nam. Chắc bọn chúng đang rút chạy.
Gần 8 giờ, từ chiếc loa vang lên tiếng tham mưu trưởng Từ:
- 73 gọi 09! Chú ý nhận điện: 09 nhanh chóng cơ động lực lượng đánh chiếm quận lỵ Hiếu Xương và sân bay Đông Tác, 47!
Không thấy tiếng Hướng trả lời. Một lát sau, tiếng tham mưu trưởng Từ nhắc lại mệnh lệnh. Tuy vậy, đại đội trưởng đại đội 9 vẫn không trả lời. Trong tim Thắng nhói lên một nỗi lo lắng mơ hồ, không lẽ anh bạn Hướng của mình bị làm sao? Thắng vội chui vào xe, chụp mũ công tác lên đầu rồi bóp phát:
- 03 gọi 09! Nghe tốt trả lời!
Vẫn im lặng. Thêm một lần nữa, Hướng vẫn không trả lời. Trán Thắng lấm tấm mồ hôi, không hiểu vì nóng hay vì sốt ruột. Đúng lúc ấy, tham mưu trưởng Từ xuất hiện, giọng anh oang oang:
- Thắng đâu rồi?- Thắng vừa nhô đầu ra thì Từ nói ngay- Cho anh em chuẩn bị xuất kích. Tớ định điều “xê” 9 đi đánh Hiếu Xương và sân bay Đông Tác nhưng gọi mãi không thấy cậu Hướng trả lời. Các cậu đi vậy! Trong thị xã chắc chưa giải quyết xong.
Thắng hăm hở:
- Vâng ạ!- Thực tình, đã tham gia mấy trận nhưng lần nào cũng chỉ nằm ở đài quan sát kỹ thuật nên trận này được chỉ huy đội dự bị Thắng háo hức lắm. Anh đứng thẳng trên tháp pháo hô to- Tất cả về xe, chuẩn bị xuất phát!
Chỉ một loáng, trên đài đã nghe các xe báo cáo sẵn sàng. Thấy tham mưu trưởng Từ vẫn còn tần ngần đứng bên tháp pháo, Thắng đang định hỏi thì Từ đã phẩy tay:
- Các cậu ngồi gọn vào tý, tớ đi cùng với cậu!
Chẳng biết tham mưu trưởng có ý gì, hay ngại mình chưa quen chỉ huy nhưng Thắng vẫn bảo kíp xe:
- Để tham mưu trưởng vào!
Cũng may, buồng chiến đấu xe M41 khá rộng nên vẫn đủ chỗ cho năm người. Đợi mọi người yên vị, Thắng lên đài:
- 03 chú ý! Xuất kích!
Ba chiếc xe tăng M41 từ từ rời ngọn đồi xuống đường 7. Xuống đến đường Thắng lệnh cho lái xe tăng tốc độ. Những lá cờ giải phóng reo bay phần phật trong gió sớm từ biển thổi vào. Chẳng mấy chốc xe đã qua cầu ông Chừ và lên đến đường quốc lộ 1. Thắng giật mình khi quan sát thấy bóng mấy chiếc xe tăng nằm bên kia đường. Vừa định hạ lệnh cho pháo thủ thì chợt thấy xe cũng cắm cờ giải phóng. Tiến lại gần hơn Thắng nhận ra đó là trung đội 2 của đại đội 9. Xe vừa dừng lại, tham mưu trưởng Từ đã chui ra, anh vẫy trung đội trưởng lại:
- Sao các cậu lại nằm đây?
Anh chàng trung đội trưởng nhăn nhó:
- Báo cáo, sau khi chiếm được trận địa pháo ở đồi Nhạn Tháp, anh Hướng lệnh cho chúng tôi ra chốt giữ ngã ba này để ngăn chặn địch chạy về phía nam. Nằm đây gần một tiếng rồi mà có thấy thằng ma nào chạy qua đây đâu?
Im lặng một lát như tính toán điều gì đó, tham mưu trưởng Từ quả quyết:
- Bây giờ các cậu đi luôn với cậu Thắng đánh quận lỵ Hiếu Xương nhé- Ngẩn ra một tý, anh chợt hỏi- Thế các cậu có nghe thấy lệnh của tôi đi đánh Hiếu Xương không?
Chàng trung đội trưởng trẻ lắc đầu:
- Báo cáo, từ lúc đại trưởng bảo bọn tôi đổi tần số liên lạc thì không nghe thấy thủ trưởng nói gì nữa.
Tham mưu trưởng Từ lầm bầm cái gì không biết, sau đó anh quát lên:
- Sao lại đổi tần số?
Anh chàng trung đội trưởng cười toe toét:
- Báo cáo, chắc là ta chọn tần số trùng với bọn ngụy hay sao ấy nên từ lúc vào thị xã cứ nghe chúng nó gọi nhau loạn xị cả lên. Không chỉ huy được nên anh Hướng mới bảo chúng tôi đổi tần số.
Chắc vẫn còn bực mình nhưng nghe lý giải vậy, Từ cũng tạm nguôi, anh phẩy tay:
- Thôi, bây giờ các cậu thống nhất tần số với nhau rồi còn đi. Bộ binh họ áp sát địch rồi, chỉ chờ mình xuống là xung phong thôi.
Vài phút sau, 6 chiếc xe cả M41 lẫn K63 đã xuất phát dọc theo đường 1. Nhìn con đường quốc lộ trải nhựa bóng loáng, rộng đến mấy làn xe chạy giữa hai bên phố xá đầy những tấm biển quảng cáo xanh đỏ lòe loẹt Thắng cứ trầm trồ trong bụng, người thì lâng lâng như đang nằm mơ. Đoàn xe vừa qua cầu Sông Chủ được một đoạn thì một cây cầu nữa hiện ra. Thắng biết đó là cầu Đà Rằng. Khi còn nằm ở vị trí tạm dừng anh đã nhìn thấy nó nhưng đến đây Thắng vẫn ngỡ ngàng vì cây cầu vừa rộng, vừa dài. Thắng nghĩ bụng: “Có lẽ còn dài hơn cả cầu Long Biên thì phải, mặt cầu có dễ đến bốn cái xe đi vừa”. Bên cạnh cây cầu bê tông lại còn một cây cầu sắt dành cho xe lửa. Đằng sau nó là cửa sông và xa hơn chút nữa là biển mênh mang nước. Dọc hai bờ sông là những làng quê với hàng dừa trĩu quả. Phong cảnh thật là hữu tình, cứ như một bức tranh thủy mạc. Những ý nghĩ ấy cứ lan man trong đầu Thắng cho đến lúc quận lỵ Hiếu Xương hiện ra trước mắt.
Án ngữ ngay đầu quận lỵ Hiếu Xương là hai cái lô cốt và những bó dây thép gai vứt vội giữa đường. Từ trên nóc hai lô cốt, hai khẩu đại liên vẫn đang nhả hàng loạt đạn dài. Ở những lỗ châu mai trên thân lô cốt những chớp lửa cũng lóe lên liên tục. Lần đầu tiên chỉ huy phân đội trực tiếp chiến đấu, Thắng thấy thật hồi hộp. Tham mưu trưởng Từ ngấp nghé bên cửa pháo hai dằn từng tiếng:
- Cho tiêu diệt hai cái lô cốt kia đi. Chú ý không bắn nhầm vào bộ binh đấy.
Thắng run run bóp ngay công tắc phát:
- 03 chú ý! Tại chỗ diệt lô cốt địch!- Anh hô tiếp- Lái xe dừng! Bắn đi!
Cậu pháo thủ chắc chưa rõ khẩu lệnh nên ngỡ ngàng hỏi lại:
- Thước ngắm bao nhiêu, anh?
Thắng biết mình ra khẩu lệnh chưa đúng quy tắc nên xí xóa:
- Cậu cứ ước lượng rồi bắn đi. Bắn bao giờ trúng thì thôi.
Một tiếng “xoảng” của vỏ đạn rơi trong xe, khói thuốc phóng mù mịt, bốc mùi thum thủm. Các xe khác cũng đã phát hỏa. Chẳng biết xe nào bắn trúng nhưng một khẩu đại liên đã câm tịt. Lát sau, khẩu thứ hai cũng im luôn. Từ trong lô cốt, mấy bóng áo rằn chạy như lao về phía nhà dân phía sau. Từ lại dằn giọng:
- Tiến được rồi đấy!
 Đã đỡ hồi hộp, Thắng bóp công tắc phát dứt khoát:
- 03 chú ý! Tiếp tục tiến! Lái xe, tiến!
Sáu chiếc xe thành đội hình dích- dắc từ từ tiến sát lên đầu quận lỵ. Từ những bờ ruộng hai bên đường bộ binh bắt đầu tràn lên chạy lốc nhốc sau xe tăng. Đoàn xe đã bắt đầu vào phố. Nhà dân hai bên đường đóng cửa im ỉm. Thỉnh thoảng, một vài loạt đạn từ trong hẻm bắn ra và ngay lập tức nó bị khóa họng bởi hàng chục nòng súng quân ta. Đã đến dinh quận trưởng. Thắng đoán vậy vì lá cờ ba sọc ủ rũ treo trước sảnh. Tuy nhiên, không một bóng người trong đó, cửa giả thì mở toang, giấy má bay trắng mảng sân trước nhà. Mấy chiến sĩ bộ binh ào vào, họ nhanh chóng hạ lá cờ ba sọc và kéo lên cột cờ lá cờ giải phóng. Tham mưu trưởng Từ lại giục:
- Tiếp tục cơ động xuống sân bay.
Xe M41 động cơ nổ khá êm nên lái xe cũng nghe thấy tiếng Từ, cậu ta cho xe tiếp tục tiến ngay mà không cần Thắng nhắc. Đến một ngã ba Từ bảo:
- Rẽ trái!
Đi thêm một đoạn nữa thì không còn phố xá, chỉ thấy một con đường thẳng giữa hai bên là ruộng lúa. Xa xa, con đường sắt chạy cắt ngang như một con đê thấp. Quan sát địa hình, Thắng phán đoán thế nào địch cũng lợi dụng con đường này là vật che đỡ để chống lại ta nên anh nhắc lái xe:
- Giảm tốc độ! Chú ý quan sát!
Đúng là như vậy. Thắng vừa dứt lời thì những loạt đạn dài từ phía đường sắt đã chụp lấy các anh. Một phát chống tăng M72 bay xẹt ngang qua tháp pháo xe Thắng. Tham mưu trưởng Từ quát:
- Cho các xe lợi dụng địa hình, tập trung hỏa lực diệt chúng đi đã.
Thắng bóp phát, nói nhanh như máy:
- 03 chú ý lợi dụng địa hình có lợi, tập trung hỏa lực diệt địch ở đường sắt.
Chẳng cần nghe hết lệnh của Thắng, các xe đã chủ động bắn. Pháo 76, súng đại liên, súng 12 ly 7 thi nhau nã vào đoạn đường sắt trước mặt. Tuy nhiên, do được che chắn tốt nên bọn địch vẫn cầm cự được. Bên mình chỉ cần ngớt tiếng súng một tý là chúng lại bắn ra. Thực tình, Thắng khá bổi rối, anh nhìn sang bên tham mưu trưởng Từ cũng thấy thủ trưởng của mình đang cắn môi suy nghĩ. Lát sau, Từ ra hiệu bảo đưa cho anh cái mũ công tác. Vừa cầm mũ Từ đã bóp phát:
- 03 chú ý! Các xe thiết giáp cho bộ binh xuống xe. Khi nào thấy hỏa lực của ta bắt đầu thì tỏa sang hai bên xung phong lên diệt địch. Nghe rõ chưa? Cho bộ binh xuống xe đi- Từ quay kính lại phía sau, đợi cho bộ binh đã sẵn sàng anh hô- Bắt đầu bắn!
Tất cả các loại vũ khí trên 6 xe lại tiếp tục nã vào đoạn đường sắt trước mặt. Chừng như bọn địch đã bị ghìm đầu xuống nên không thấy bọn chúng bắn trả. Nhìn sang hai bên đã thấy các chiến sĩ bộ binh đang lúp xúp chạy lên. Đúng lúc ấy, từ phía sau những tiếng nổ đầu nòng nghe rất trầm của pháo 100 ly vang lên. Trên đường sắt, những thanh tà vẹt và cả đường ray tung lên. Thắng quay kính lại nhìn, thì ra hai trung đội của đại đội 9 đã đến phía sau các anh và đang tham gia bắn vào đoạn đường sắt trước mặt. Những khẩu pháo 100 ly cho thấy xức mạnh hơn hẳn của chúng. Chỉ một lát sau, tốp bộ binh đã lên đến đường sắt. Bọn địch đã chạy hết, bỏ lại đó mấy xác chết và tất cả súng ống.

Vượt qua chốt chặn đường tàu, trận đánh chiếm sân bay Đông Tác trở nên hết sức đơn giản vì địch đã bỏ chạy hết. Chỉ thấy từng đống súng ống, quân phục vứt bừa bãi khắp nơi. Thắng cúi nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa. Anh chợt thấy bụng đói cồn cào mà mắt thì cứ thấy díp lại vì buồn ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét