Dẫu đã dành khá nhiều thời gian tìm hiểu về căn cứ
liên hợp quân sự Đà Nẵng song ông Đào vẫn không khỏi có phần choáng ngợp về tầm
vóc và quy mô của nó. Ngày hôm qua, sau khi Đà Nẵng được giải phóng, ông đã
cùng cơ quan Bộ tư lệnh chiến dịch vào đây. Tháp tùng đồng chí tư lệnh chiến
dịch, ông đã có dịp đi tham quan các cơ sở quân sự của ngụy quân Sài Gòn và đi
từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cả cái bán đảo Sơn Trà rộng mênh mông
không một bóng dân thường, chỉ dành riêng cho quân sự. Ngoài đó, lớp lớp doanh
trại, lớp lớp nhà kho và các loại phương tiện chiến đấu. Ở quân cảng, hàng chục
chiếc xe tăng, xe thiết giáp bỏ lại ngổn ngang. Một số chiếc chắc là muốn bơi
ra tàu để chạy nhưng không được còn nằm nửa nổi nửa chìm trong nước biển. Anh
em đại đội 3 cho biết, khi ra đến đây họ còn quan sát thấy hàng chục chiếc tàu
địch đang lởn vởn ngoài khơi. Chỉ sau khi họ nổ vài phát pháo chúng mới kéo
nhau chạy về phía nam mất dạng.
Từ bán đảo Sơn Trà, đoàn của các ông về Bộ tư lệnh
quân khu Một ngụy. Ông ngỡ ngàng nhìn khuôn viên mênh mông với những dãy nhà
khang trang được điểm xuyết bởi những vườn hoa, những hàng rào được xén tỉa cẩn
thận. Trong phòng chỉ huy hành quân, những tấm bản đồ quân sự vẫn treo kín các
bức tường. Một sa bàn lớn mô phỏng địa bàn toàn quân khu nằm chính giữa phòng.
Trên đó vẫn còn nguyên hình thái địch- ta đến ngày 27 tháng Ba. Chỉ vào một lá
cờ đỏ chỗ Nam Đông, tư lệnh chiến dịch cười: “Nó biết ta nằm ở Nam Đông, các
cậu ạ. Giá như hồi trước tớ với các cậu đã bị B52 nó chần cho không kịp thở nữa
rồi”.
Ra sân bay Nước Mặn, ông lại một lần nữa ngạc nhiên
trước sức mạnh vật chất mà bọn Mỹ đổ vào nơi đây. Những đường băng rộng thênh
thang, đủ khả năng cho cả máy bay chiến lược B52 cất, hạ cánh. Trung tâm chỉ
huy không lưu với dàn máy móc hiện đại vào bậc nhất vẫn đang lập lòe đèn xanh,
đèn đỏ. Những dãy nhà vòm chứa máy bay được làm bằng bê tông có thể chống được
đạn pháo. Lại còn mấy chục chiếc máy bay không kịp cất cánh trước sức tiến công
thần tốc của quân ta, trong đó có cả những máy bay hiện đại thường làm khổ quân
mình như A37. Rất may là bộ đội mình có ý thức rất tốt nên các loại trang bị ở
đây gần như còn nguyên vẹn. Tư lệnh chiến dịch chỉ mấy cái A37 còn nguyên vẹn
đang đậu ở cuối đường băng rồi gật đầu: “Rất có thể chính những chiếc máy bay
kia sẽ giội bom xuống đầu chúng trong một ngày gần đây”.
Chiều hôm qua, về đến sở chỉ huy sư đoàn 3 này một lần
nữa ông lại ngạc nhiên. Có thể nói hệ thống doanh trại cũng như các cơ sở hậu
cần, kỹ thuật ở đây thật là lý tưởng đối với mọi đơn vị quân đội. Doanh trại
các đơn vị, nhà cửa các phòng ban, nhà ở của sĩ quan, binh sĩ rồi nhà bếp, nhà
xưởng… tất cả đều được quy hoạch thống nhất, thiết kế rất khoa học và hợp lý.
Ông được bộ phận phục vụ của sở chỉ huy phân về ở nhà của một tay sư phó. Ngôi
nhà nho nhỏ, xinh xinh sơn màu vàng nhạt trông như một ngôi biệt thự. Nhà có
hai buồng, một buồng ngủ và một buồng rộng hơn để làm việc kiêm tiếp khách. Trong
nhà, trần và tường đều sơn màu trắng ngà trông rất nhã nhặn, có cả máy điều hòa
nhiệt độ. Các cửa đều có rèm bằng vải pha ni- lon in hoa, đồ dùng vẫn còn gần
như đầy đủ. Cơ quan tiền phương Thiết giáp được bố trí ở dãy nhà phía sau, cách
chỗ ông chừng vài chục mét. Thật là tuyệt nếu không kể đến chuyện đóng trên
vùng đồi trọc mà không có cây cối gì nên quá nóng với những người mới ở miền
Bắc vào như ông. Ngay như giờ đây, mới có gần trưa mà đã ong ong, rất khó chịu.
Đang miên man với những dòng suy tưởng bất tận thì phó
chính ủy Thu cùng lữ trưởng H03 Nguyễn Tất Tình và chính ủy Bùi Văn bất ngờ
xuất hiện trước cửa phòng. Ông Đào đứng bật dậy bắt thật chặt tay hai cán bộ
cấp dưới mà lòng vui không kể xiết. Mới chỉ có mấy ngày mà tình hình đã thay
đổi biết bao nhiêu. Hàn huyên một hồi, ông quay sang Tình:
- Hôm qua, tớ đã sang bán đảo Sơn Trà, đã gặp anh em
tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 4 bên ấy. Còn hai tiểu đoàn nữa của các cậu giờ đang ở
đâu?
Lữ trưởng Tình hơi bối rối:
- Báo cáo tư lệnh, vì đường quá xấu nên sau khi báo
cáo tư lệnh binh đoàn chúng tôi đã cho tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3 đi thẳng đường
14 xuống Giằng rồi vòng về đây. Chắc độ hai ngày nữa mới dồn hết quân về được.
Ông Đào gật đầu:
- Thế cũng được. Dù sao nhiệm vụ ở Đà Nẵng cũng đã
xong rồi- Ông trở lại vẻ nghiêm trang thường ngày- Hôm qua, tớ đi cùng với tư
lệnh chiến dịch, ông cho biết sẽ sử dụng một số đơn vị của binh đoàn Sông Hương
đi đánh Sài Gòn, trong đó có H03 của các cậu. Vì vậy, sau khi thu quân về phải
cho anh em khẩn trương củng cố xe pháo để sẵn sàng lên đường được ngay.
Mắt Tình và Bùi Văn sáng hẳn lên, cả hai mừng rỡ:
- Thế ạ! Thế thì vinh dự cho chúng tôi quá.
Phó chính ủy Thu vỗ vai Văn:
- Sướng nhất là cậu này. Vừa giải
phóng quê hương xong lại được chọn đi giải phóng Sài Gòn.
Chợt nhớ Văn quê ở Quảng Nam, ông
Đào thân mật:
- Cậu cũng nên tranh thủ về thăm
quê đi! Mà ở quê bây giờ các cụ còn không?
Bùi Văn bối rối thú nhận:
- Báo cáo thủ trưởng, chiều hôm
qua tôi đã tranh thủ về được một lúc rồi ạ.
Ông Đào nhìn vẻ bối rối của Văn
mỉm cười:
- Không sao cả! Xa quê suốt mấy
chục năm rồi còn gì.
Phó chính ủy Thu thì vỗ vai Văn
bồm bộp:
- Tốt lắm! Tốt lắm! Thế các cụ
còn không? Có khỏe không?
Mắt Bùi Văn bỗng trở nên ươn ướt:
- Dạ, ba tôi mất đã mấy năm rồi.
Còn má tôi thì vẫn khỏe. Bà vẫn nhận ra tôi ngay khi tôi bước vào cửa.
Cả bốn người cùng lặng đi trong
niềm xúc động chợt đến. Mãi sau tư lệnh Đào mới cầm tay Văn nhỏ nhẹ:
- Chúc mừng cậu! Trong cuộc đời
cũng chẳng mấy ai có được cái hạnh phúc như cậu đâu. Thu xếp xong công việc ở
đây, cậu nên về ở nhà với cụ mấy hôm cho bõ mấy chục năm cụ mong chờ.
Phó chính ủy Thu lại vỗ vai Văn:
- Cậu này tốt số thật đấy! Tập
kết ra Bắc tiến bộ như thế, vợ đẹp, con khôn như thế. Giờ về đây thì mẹ vẫn còn
khỏe. Sướng nhé!
Văn cảm động lí nhí:
- Cảm ơn các thủ trưởng!
Dường như vẫn đang lo về công
việc nên lữ trưởng Tình đứng dậy:
- Xin phép các thủ trưởng, chúng
tôi xin phép về để phổ biến ngay nhiệm vụ cho anh em mừng.
*
Tình và Văn vừa đi khỏi thì một
chiếc xe con đỗ xịch trước cửa. Ông Đào ngẩng đầu nhìn ra. Từ trên xe bước
xuống là trưởng phòng tác chiến Phùng và trung đoàn phó N74 Tưởng Đắc Nhâm. Phó
chính ủy Thu đứng bật dậy bước ra cửa ôm chầm lấy người đồng đội đã mấy năm xa
cách. Ông Đào cũng đứng dậy nắm chặt tay Nhâm dẫn vào ấn ngồi xuống ghế. Nhâm
thật sự cảm động, anh định hỏi thăm sức khỏe hai thủ trưởng binh chủng mà lắp
bắp mãi không nên lời. Sáng nay, trời vừa tinh mơ ông Đào đã gọi Phùng dậy và
giao cho đi xuống Tam Kỳ hoặc Quảng Ngãi để bắt liên lạc với N74. Cứ tưởng
nhanh ra cũng phải đến tối mới tìm được. Thế mà bây giờ đã về lại còn đưa theo
cả trung đoàn phó N74 về đây nữa. Cầm cốc nước ông Thu đưa, Phùng làm một hơi rồi hồ hởi:
- Báo cáo các thủ trưởng, xuống
đến Tam Kỳ tôi chạy loanh quanh một vòng thì nhìn thấy mấy cái xe tăng. Vào
gặp, anh em đưa tôi đến chỗ anh Nhâm đây. Cũng định nắm tình hình ở đấy thôi
nhưng anh Nhâm muốn lên thăm các thủ trưởng và trực tiếp báo cáo.
Bây giờ Nhâm mới đỡ xúc động, anh
chân thành:
- Dạ, xa binh chủng mấy năm rồi.
Hôm nay lại được gặp các thủ trưởng và anh em ở ngay Đà Nẵng giải phóng này,
tôi xúc động quá.
Nhâm trước đây cùng đoàn đi học
nước ngoài với ông Đào. Năm 1972, khi đang làm trợ lý kỹ thuật ở cơ quan Bộ tư
lệnh thì được cử vào quân khu Năm công tác. Khi thành lập trung đoàn N74 thì
anh được cử giữ chức chủ nhiệm kỹ thuật. Tuy cùng đoàn đi học nhưng trẻ hơn
nhiều, lại là chiến sĩ được cử đi nên lúc nào Nhâm cũng coi đoàn trưởng Đào là
người anh cả. Bản thân ông Đào cũng rất quý Nhâm ở cái nết cần cù, khiêm tốn và
rất chịu khó học hỏi. Nhìn nước da tái mét của người đồng đội, ông Đào thương
cảm:
- Chắc cậu bị sốt rét nó hỏi thăm
rồi hả?
Nhâm cười ngượng nghịu:
- Báo cáo thủ trưởng, ở cái chiến
trường B1 này thì anh nào mà chẳng dính sốt rét ạ. Ấy thế mà xuống đồng bằng
một cái là anh nào, anh nấy lại khỏe như vâm ngay. Gần tháng nay, cả trung đoàn
chẳng ai kêu ốm cả.
Đẩy cốc nước lọc về phía Nhâm,
ông Đào từ tốn:
- Uống nước đi! Sau đó cậu cho
chúng tớ biết tình hình hoạt động của trung đoàn thời gian qua thế nào?
Nhâm lấy cuốn sổ tay trong cái
xắc- cốt vẫn đeo bên mình ra, anh trịnh trọng:
- Báo cáo các thủ trưởng, trung
đoàn N74 chính thức nhận nhiệm vụ chiến đấu từ ngày mồng Một tháng Ba. Lúc này
trung đoàn có ba tiểu đoàn là tiểu đoàn 1, tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3. Theo mệnh
lệnh của quân khu, trung đoàn đã cử tiểu đoàn 2 phối thuộc với bộ binh tiến
công Quảng Ngãi, tiểu đoàn 3 tiến công Tam Kỳ, còn tiểu đoàn 1 sẵn sàng tham
gia tiến công Đà Nẵng. Sau thời gian chuẩn bị, ngày 24 tháng Ba, tiểu đoàn 2 đã
phối thuộc với lữ đoàn 52 tiến công Quảng Ngãi. Tại đây, xe tăng, thiết giáp đã
dẫn đầu các mũi tiến công và cùng với bộ binh làm chủ thị xã Quảng Ngãi lúc 23
giờ 30 phút. Cũng trong ngày 24 tháng Ba, tiểu đoàn 3 phối thuộc với sư đoàn
Sao Đỏ đánh chiếm thị xã Tam Kỳ. Tại đây, lực lượng xe tăng cũng dẫn đầu ba mũi
tiến công vào thị xã, đã bắn cháy nhiều xe tăng ngụy. Đặc biệt, kíp xe 056 tuy
bị hỏng pháo vẫn sáng tạo mưu trí bắt sống được 2 xe M113 của địch.
Dường như câu chuyện bắt sống xe
thiết giáp địch quá lý thú nên phó chính ủy Thu không đừng được, ông hỉ hả:
- Làm thế nào mà các cậu lại bắt
sống được xe địch?
Nhâm mỉm cười:
- Lúc chúng tôi nghe báo cáo cũng
tưởng anh em chỉ thu được xe khi nó bỏ chạy. Nhưng khi xuống kiểm tra mới biết,
xe 056 lúc đó pháo bị hỏng nhưng vẫn dùng đại liên để chiến đấu. Khi đã vào thị
xã thì các đồng chí phát hiện 2 xe M113 của địch đang chạy về phía nam. Đồng
chí trưởng xe lệnh cho lái xe tăng tốc độ, đồng thời dùng súng đại liên bắn uy
hiếp. Khi xe tăng của ta vượt lên trước, đồng chí lái xe đã ép chiếc đi đầu dạt
xuống vệ đường, chiếc đi sau cũng bị chặn lại. Chuyện chỉ thế thôi ạ.
Tư lệnh Đào gật gù ra chiều hài
lòng:
- Cậu tiếp tục đi!
Nhâm lại nhìn cuốn sổ và mạch lạc:
- Báo cáo các thủ trưởng, ngày 27
tháng Ba chúng tôi cử tiểu đoàn 1 đi phối thuộc cho sư đoàn bộ binh H đi đánh
Đà Nẵng, đồng thời đại đội 1 của tiểu đoàn 3 cũng từ Tam Kỳ xuất phát đánh lên
phía bắc. Tuy nhiên, do ngày 28 tháng Ba, địch ném bom sập hai cầu Câu Lâu và
Bà Rén nên đội hình tiểu đoàn không cơ động được. Sông thì rộng, hai bờ lại lầy
bùn. Trong khi đó xe của ta cũ quá, một số xe bị hỏng chân vịt, số xe K63 thì
phần lớn bị hỏng hộp xích bơi nên đến sáng 29 tháng Ba chỉ có 1 xe PT76 số 707
và hai xe K63 vượt được sông. Tuy nhiên, ba xe này đã hỗ trợ đắc lực cho bộ
binh diệt địch, dập tắt các ổ đề kháng ở Viêm Tây, Miếu Bông, cầu Đỏ. Sau đó
đánh chiếm quận lỵ Hòa Vang, căn cứ Bộ tư lệnh sư đoàn không quân, Bộ tư lệnh
quân đoàn 1 ngụy và vượt cầu Trịnh Minh Thế chốt chặn ở ngã ba Non Nước, sẵn
sàng đánh địch phản kích và tảo thanh khu vực.
Dáng đăm chiêu, ông Đào nhăn
trán:
- Một tiểu đoàn mà sang sông được
có ba xe. Các anh có thấy như thế là quá ít không?
Trung đoàn phó Nhâm có vẻ ngượng
ngập, anh cúi đầu:
- Báo cáo, quả thật là quá ít.
Tuy nhiên, tôi đã trực tiếp ở đó để chỉ đạo vượt sông nên tôi biết. Các thủ
trưởng đều biết, xe tăng muốn bơi được thì phải kín và phải có chân vịt. Thế mà
xe của ta hành quân xích hàng nghìn cây số vào đây, các “gioăng” chắn nước ở
trục cân bằng hầu hết bị nát. Vì vậy, khi cho xe xuống sông nước cứ chảy vào ầm
ầm, bơm ra không kịp. Cũng vì vậy mà chúng tôi bị chìm mất một xe ở cầu Bà Rén
đấy ạ. Ngoài ra, còn một số xe bị hỏng chân vịt nữa. Còn đối với xe thiết giáp
K63 thì do bơi bằng xích nên cái hộp xích phải lành lặn mới bơi được. Đằng này,
do hành quân toàn đường rừng núi nên hầu hết hộp xích xe bị hư hỏng, cho xe
xuống nó cứ đứng yên tại chỗ mặc dù xích vẫn guồng như bình thường.
Chừng như đã hiểu rõ vấn đề, ông
Đào gật đầu:
- Thôi, thế cũng tốt lắm rồi. Trước
mắt, các cậu cần khẩn trương làm tốt hai việc sau. Một là, nhanh chóng khôi
phục tình trạng kỹ thuật xe máy, vũ khí. Mặc dù là quân của quân khu nhưng
không loại trừ việc Bộ sẽ điều động toàn bộ trung đoàn hoặc một số phân đội đi
vào phía nam. Hai là, tổ chức một bộ phận thu gom xe tăng, thiết giáp bọn ngụy
để lại. Cố gắng bảo quản cho tốt để khi cần là ta dùng được ngay- Ông hể hả-
Còn bây giờ, cũng sắp đến bữa rồi. Cậu ở lại ăn cùng chúng tớ bữa cơm.
Trưởng phòng Phùng chạy vụt ra
xe, lát sau anh xách vào mấy chai bia, miệng cười hết cỡ:
- Báo cáo thủ trưởng, đi ngoài
phố thấy người ta bán nhiều “la- de” quá, tôi mua mấy chai về ta liên hoan mừng
chiến thắng.
Đúng lúc ấy, đồng chí cơ yếu xuất
hiện. Trên tay anh là mấy tờ điện. Nhận mấy tờ giấy từ tay anh cơ yếu, ông Đào
nhẩm qua một lượt, gương mặt chợt tươi hẳn lên:
- Thông báo cho các anh biết, H73
đã quét sạch đèo Ma- Đrắc, đèo Phượng Hoàng rồi. Đường số 21 thế là đã thông,
chỉ nay mai ta sẽ xuống Nha Trang thôi. Còn trong B2 cũng đã giải phóng Chơn
Thành. Thế là đường 14 đã thông suốt vào đến trong đó. Đúng là phải liên hoan
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét