Những tin tức không vui từ Xuân
Lộc dội về làm ông Đào cũng như cả Bộ tư lệnh cánh quân Duyên Hải lo lắng. Một
cuộc họp được tổ chức ngay tại sở chỉ huy với thành phần là Bộ tư lệnh binh
đoàn Sông Hương, thủ trưởng sư đoàn bộ binh Sao Đỏ cùng đại diện các quân binh
chủng. Mọi người vừa đến đủ, Tư lệnh cánh quân Duyên Hải vào đề ngay:
- Thưa các đồng chí! Tôi vừa nhận
được điện của Bộ thông báo tình hình quốc tế cũng như diễn biến trên các chiến
trường. Nói chung là tình hình rất sáng sủa, đặc biệt đối với Hoa Kỳ thì cuộc
chiến tranh này đã coi như kết thúc. Chắc chắn sẽ không có sự can thiệp nào từ
phía Mỹ, vì vậy chúng ta có thể yên tâm làm việc của mình hơn. Ở hậu phương
miền Bắc, toàn Đảng toàn dân đang dốc hết sức người, sức của chi viện cho miền
Nam đánh thắng trận cuối cùng. Hiện tại, binh đoàn Quyết Chiến, binh đoàn Cao
Nguyên đang nhằm hướng Sài gòn để cơ động. Trên các chiến trường, chúng ta cũng
đã mở rộng được bàn đạp tiến công Sài Gòn từ các hướng nam, tây nam và tây bắc-
Ông bỗng trầm giọng xuống- Tuy nhiên, ý định chiếm bàn đạp phía bắc của binh
đoàn Mê- Kông tại Xuân Lộc thì gặp nhiều khó khăn. Sau bốn ngày chiến đấu, bị
nhiều tổn thất các đồng chí ở Bộ chỉ huy Miền đã quyết định không tiếp tục đánh
trực diện nữa mà sẽ đánh vào phía sau quân địch. Nếu ở trong đó đánh hổng được
phía sau và ngoài này ta cũng ép sát vào thì chẳng cần đánh chúng cũng phải bỏ
Xuân Lộc mà chạy. Vì vậy, vấn đề đặt ra với cánh quân này của ta là phải nhanh
chóng tiến công Phan Rang và các tỉnh cực nam Trung Bộ. Một lý do nữa buộc
chúng ta phải tiến công nhanh là từ bài học Xuân Lộc ta đã rút ra một điều: nếu
chậm trễ, để quân địch có thời gian củng cố tuyến phòng ngự vững chắc thì chúng
ta sẽ gặp khó khăn bội phần. Vì vậy, tôi quyết định như sau: ngay từ hôm nay,
sư đoàn Sao Đỏ có nhiệm vụ tiêu diệt các căn cứ tiền tiêu để mở đường cho binh
đoàn Sông Hương tiến đánh Phan Rang. Còn binh đoàn Sông Hương phải nhanh chóng
dồn lực lượng lên và tổ chức đánh chiếm Phan Rang ngay, sau đó khẩn trương phát
triển xuống Phan Thiết. Thời gian nổ súng đánh Phan Rang chậm nhất là ngày 16
tháng Tư. Tôi hạn cho các anh trong vòng hai ngày phải giải quyết xong tuyến
phòng thủ này và chậm nhất ngày 20 phải chiếm được Phan Thiết. Binh đoàn khẩn
trương xây dựng quyết tâm chiến đấu, sáng sớm mai báo cáo tôi- Ông dừng lại
ngẩng nhìn khắp một vòng rồi hỏi- Các đồng chí còn hỏi gì nữa không? Nếu không,
mời các đồng chí về triển khai công việc.
Mọi người lục tục đứng dậy, nét
mặt người nào cũng trầm ngâm đầy vẻ suy tư. Họ hiểu, những trận đánh cuối cùng
sẽ không hề dễ dàng chút nào. Sau khi nán lại trao đổi với sư trưởng Sao Đỏ mấy
phút, tư lệnh binh đoàn Sông Hương tiến lại chỗ ông Đào nói nhỏ:
- Chúng tôi cần trao đổi với anh
một chút.
Ông Đào cũng nhỏ nhẹ:
- Mời anh về bên tôi cho tiện.
Cả hai cùng sánh bước về phía sở
chỉ huy tiền phương của Thiết giáp, theo sau họ là phó tư lệnh Hoàng và hai sĩ
quan tham mưu. Mặc dù vừa mới đến đây chiều qua song tiểu đội công binh đã xây
dựng xong hầm chỉ huy với đầy đủ mái che, bàn ghế. Mời các đồng sự ngồi xuống
ghế xong ông Đào bảo chiến sĩ công vụ đang rót nước:
- Đồng chí mời phó chính ủy Thu
và đồng chí Phùng lên gặp tôi ngay- Quay lại phía các vị khách, ông niềm nở-
Các anh uống nước đi!
Vẻ nôn nóng hiện rõ trên mặt
tướng Ân, ông giục người sĩ quan tham mưu mở bản đồ trải lên chiếc bàn trước
mặt. Khi thấy phó chính ủy Thu và trưởng phòng tác chiến Phùng vào, ông nói
luôn:
- Báo cáo các anh! Xin phép các
anh cho chúng tôi vào việc luôn. Như anh Đào đã biết, nhiệm vụ của binh đoàn
vừa nhận là hết sức nặng nề. Tuyến phòng thủ của địch tại Phan Rang nếu tính từ
quận lỵ Du Long đến mũi Cà Ná có chiều sâu gần 70 ki- lô- mét, chính diện có
chỗ lên đến trên 10 ki- lô- mét như đoạn từ cảng Ninh Chữ lên sân bay Thành
Sơn. Nếu cứ đánh theo kiểu tiến công trận địa, mỗi ngày nhổ một chốt của địch
thì có lẽ phải mất hàng tuần mới xong. Thế mà trên giao cho chúng ta phải giải
quyết xong trong vòng hai ngày. Chính vì vậy tôi rất muốn tham khảo ý kiến của
các anh bên Thiết giáp về cách đánh trong trận này.
Căn hầm lặng đi đến hàng phút,
mãi sau tư lệnh Đào mới hỏi:
- Hiện giờ lực lượng khối một của
binh đoàn đã đến đâu và các anh định bố trí vị trí tập kết ở đâu?
Phó tư lệnh Hoàng nhanh nhảu:
- Hai tiểu đoàn xe tăng và sư B25
trong ngày hôm nay sẽ đến đây. Ý định của chúng tôi là bố trí tập kết ở Ba Ngòi-
Ông chỉ tay lên một điểm trên bản đồ.
Cả mấy sĩ quan Thiết giáp cùng
nhổm hẳn lên để nhìn. Lại lặng im một lát ông Đào mới chậm rãi:
- Với tình hình như thế này, để
hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn một cách duy nhất là tổ chức tiến công trong hành
tiến. Đặc biệt, phải lấy cơ giới làm chủ mới đẩy nhanh được tốc độ tiến công.
Tướng Ân gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên,
loại hình tác chiến này còn rất mới mẻ với chúng tôi. Chính vì vậy chúng tôi
mới tới đây.
Ông Đào khiêm tốn:
- Thực ra, với chúng tôi thì cũng
mới chỉ áp dụng thành công loại hình này trong một vài trận đánh thôi. Tôi nghĩ
chính anh Hoàng sau trận hành tiến tiến công Đà Nẵng qua đèo Hải Vân vừa rồi
mới là người có nhiều kinh nghiệm nhất đấy. Nhưng thôi, cứ đi sẽ tới, cứ làm sẽ
có kinh nghiệm. Các anh đã tham khảo thì ý tôi thế này: một là, chúng ta phải
tận dụng vị trí có lợi của sư đoàn Sao Đỏ để mở cửa và tạo bàn đạp tiến công
cho lực lượng chính. Hai là, về tổ chức đội hình tiến công theo tôi, các anh
nên tổ chức thành một thê đội và đội dự bị, và đặc biệt là phải cơ giới hóa
toàn bộ. Thứ ba, khi thực hành tiến công phải đánh lướt, có khi bỏ qua những
mục tiêu không quan trọng để thọc thẳng vào mục tiêu chủ yếu. Về thành phần thê
đội 1 có thể gồm 1 tiểu đoàn xe tăng chở theo bộ binh trên xe, 1 tiểu đoàn cao
xạ để bảo vệ đội hình chiến đấu, 1 tiểu đoàn bộ binh ngồi trên xe tải chạy phía
sau và nếu có pháo bắn thẳng nữa đi cùng cũng được. Còn đội dự bị sẽ gồm các
lực lượng còn lại của khối một. Sau khi thê đội 1 đã đột phá được tuyến phòng ngự
vững chắc của địch ta sẽ tung đội dự bị vào để làm chủ địa bàn, truy quét tàn
quân và phát triển xuống Cà Ná.
Tất cả mọi người có mặt cùng gật
gù ra chiều tâm đắc. Tướng Ân gật đầu:
- Tôi đã thống nhất với sư trưởng
Sao Đỏ rồi. Đêm nay các anh ấy sẽ nổ súng đánh chiếm quận lỵ Du Long và một số
cứ điểm tiền tiêu của địch. Đồng thời sẽ cho lực lượng áp sát thị xã và sân bay
Thành Sơn để sẵn sàng phối hợp với lực lượng tiến công theo đường quốc lộ 1.
Phó chính ủy Thu bây giờ mới lên
tiếng:
- Vậy các anh xác định những mục
tiêu nào là mục tiêu chủ yếu của trận đánh?
Đại tá Hoàng trả lời ngay:
- Chúng tôi xác định mục tiêu chủ
yếu là Tòa thị chính, cảng Ninh Chữ và sân bay Thành Sơn. Chiếm được ba nơi này
là coi như ta đã phá tan tuyến phòng thủ Phan Rang.
Phó chính ủy Thu gật đầu tán
đồng, riêng ông Đào có vẻ chưa yên tâm. Nhấp nhổm nhìn bản đồ một hồi ông mới
chậm rãi:
- Theo tôi, các anh nên bổ sung thêm
một mục tiêu nữa gọi là chủ yếu hay quan trọng cũng được. Đó là cây cầu bắc qua
sông Kinh Dinh ở phía nam thị xã. Tôi nhớ con sông này khá rộng, nếu để địch
phá được cầu thì ta sẽ rất khó phát triển xuống phía nam.
Tướng Ân gật đầu đồng ý ngay, ông
bảo hai sĩ quan đi cùng:
- Các đồng chí bổ sung nhiệm vụ
này vào quyết tâm cho tôi- Ông nghiêng cổ tay xem đồng hồ rồi đứng dậy- Xin cảm
ơn những ý kiến quý báu của các anh. Còn bây giờ chúng tôi xin phép về để tiếp
tục công tác chuẩn bị.
Ông Đào nắm chặt lấy tay tướng Ân
tươi cười:
- Anh Ân cứ tổ chức đánh như hôm
ta xem diễn tập ở Liên Xô ấy thì chắc chắn là chúng sẽ trở tay không kịp đâu.
Còn 16 này, tôi sẽ xin phép tư lệnh đi cùng các anh.
*
Không đợi đến ngày 16 mà nửa đêm
15 tháng Tư ông Đào đã gọi trưởng phòng tác chiến Phùng, trợ lý chính trị Hàng
cùng một chiến sĩ thông tin đi tới sở chỉ huy tiền phương của binh đoàn Sông
Hương. Ông cũng không ngờ tại đây có gần như đủ mặt đại diện các binh chủng và
cơ quan Bộ. Sở chỉ huy đặt ngay ven đường quốc lộ 1, chẳng có nhà cửa, bàn ghế,
chỉ thấy mấy cái hầm âm nông choèn và
mấy đoạn hào giao thông. Tướng Ân cười gượng:
- Các anh thông cảm. Vừa mới
triển khai nên nhà cửa tuyềnh toàng quá- Ông cao giọng nói đùa- Cảm ơn các vị
đã không chê nhà cửa đơn sơ mà hội tụ ở đây. Đúng là đủ mặt anh tài nhé. Chả
mấy khi mà ở “nhà” tôi lại có mặt đến bảy vị tướng thế này.
Ông Đào nhìn quanh, thấy đúng là
có sáu thiếu tướng thật nên vội cải chính:
- Có sáu thôi, anh ạ!
Tướng Ân cười thâm thúy:
- Thì tôi vẫn thấy người ta gọi
anh là tướng thiết giáp rồi, phải không? Hay là sợ khao mà không dám nhận?
Mọi người cười òa, không khí căng
thẳng trước trận đánh dường như được dãn ra phần nào.
Sau khi nghe Tư lệnh binh đoàn
Sông Hương báo cáo tình hình đánh địch của sư đoàn Sao Đỏ cũng như công tác
chuẩn bị của đội hình chính và thời gian nổ súng, ông Đào gọi Phùng:
- Cậu nghe rồi đấy. Vấn đề bây
giờ là phải hiệp đồng thật chặt chẽ để thực hiện cho bằng được mà thôi. Bây giờ
cậu lên chỗ tiểu đoàn 4 cùng với sư trưởng B25 sắp xếp đội hình của thê đội 1
cho thật hợp lý. Thứ tự thì cho đại đội tăng đi trước, hai đại đội thiết giáp
đi sau. Mỗi xe tăng chở theo một tiểu đội bộ binh. Riêng xe thiết giáp nếu quân
mình không đủ thì cũng bổ sung bộ binh lên cho đủ. Trên đường tiến công mạnh
dạn bỏ qua các mục tiêu nhỏ lẻ, nếu thật cần thiết chỉ tiến công bằng hỏa lực
thôi, nhất quyết không được dừng lại. À, nhớ nhắc cậu Bản phải thường xuyên báo
cáo tình hình về đấy nhé. Cậu nhớ chưa?
Phùng dõng dạc:
- Tôi nhớ rồi ạ.
Ông Đào khoát tay:
- Vậy cậu đi đi. Khi nào anh em
xuất kích rồi thì quay về đây- Phùng vừa đi được vài bước thì ông Đào giật
giọng- Này, Phùng ! Nhớ truyền đạt cho cậu Bản, trong mệnh lệnh của cậu ta
chỉ có tiến, tiến và tiến thôi đấy.
Dứt lời, ông phẩy tay ra hiệu cho
Phùng đi nhanh rồi quay lại chỗ mấy vị tướng. Cuộc trò chuyện giữa vị chỉ huy
binh đoàn với các phái viên của Bộ, đại diện các binh chủng vẫn tiếp tục. Vốn
đã quen biết và cùng công tác với nhau nhiều năm nên câu chuyện giữa các vị
tướng lúc này nghe thật xuề xòa, bình dị chẳng khác gì mấy ông nông dân lúc
nghỉ giữa buổi cày. Thỉnh thoảng một tràng cười giòn giã, trẻ trung lại vang
lên. Ông Đào vừa tham gia câu chuyện vừa dỏng tai hướng về phía người chiến sĩ
giữ chiếc đài 2 oát. Khi đằng đông đã ửng hồng thì ông đứng dạy bước lại gần
người chiến sĩ thông tin. Người chiến sĩ thấy thủ trưởng lại gần vội bật dậy
đứng nghiêm. Ông khẽ xua tay rồi cầm lấy bộ cáp nghe chụp vào đầu. Trong tai
nghe vẫn chỉ là tiếng rào rào quen thuộc.
Đúng 5 giờ sáng, từ trong tai
nghe vang lên tiếng tiểu đoàn trưởng Bản:
- 04 gọi 44, chú ý nhận điện!
100, thứ tự 43, 48, 49! Chú ý giữ vững tốc độ, cự ly đội hình, sẵn sàng đánh
địch. Nhận đủ trả lời!
Tiếng các đại đội trưởng lần lượt
trả lời. Một lát sau lại là tiếng Bản:
- 04 gọi 01! Báo cáo 01, 44 đã
100. 47!
Tiếp đó là tiếng của lữ trưởng
Tình:
- 01 nhận đủ.
Ông Đào thở ra một hơi ngắn rồi gỡ
bộ cáp nghe ra khỏi tai. Thoảng trong tiếng gió biển ông như nghe thấy tiếng gầm
gào của hơn 20 chiếc động cơ từ phía nam vọng về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét