Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

MẤT ĐIỆN



          Nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế xích đu, mắt lim dim nửa thức nửa ngủ hướng về phía màn hình nhưng hắn chẳng hiểu đài truyền hình đang phát chương trình gì. Muốn nói chuyện chẳng có ai mà nói. Gặp chuyện buồn vui ở cơ quan, ở ngoài đường cũng chẳng có ai mà sẻ chia. Thỉnh thoảng truyền hình cũng có chương trình hấp dẫn nhưng hiếm lắm, cũng có thể với ai đó thì hay nhưng với hắn thì không. Thế là ti vi vẫn mở nhưng đầu óc hắn lan man tận đẩu tận đâu, có khi lại gà gà ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy nhìn lên màn hình mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Mà cũng lạ, có hôm chán xem lên giường định đi ngủ sớm thì chẳng hiểu sao không thể nào ngủ được, nằm mãi mỏi cả lưng lại mò xuống mở ti vi xem và lại lơ mơ chẳng hiểu gì. Đã mấy năm rồi buổi tối của hắn là vậy.
Từ ngày làm được cái nhà 3 tầng, 6 phòng đến nay ngày nào cũng như ngày nào. Nhà có bốn người. Buổi sáng, ai cần đi sớm thì dậy trước, kịp thì làm bát mỳ tôm, không thì dọc đường kiếm cái gì đó cho vào bụng. Trưa ở đâu ăn đấy. Tối mẹ nó từ cửa hàng về qua chợ xách vài thứ về xào nấu qua loa cả nhà mới được ngồi với nhau. Nhưng vừa buông bát buông đũa là thằng con trai lại tót lên tầng ba với cái máy vi tính của nó. Chẳng biết nó làm việc hay nó chơi nữa nhưng cứ ở lì trên đó đến chương trình thể thao 23 giờ mới xuống pha cốc sữa hay làm bát mỳ tôm vừa húp vừa xem. Con bé con gái cũng chúi vào phòng riêng, cặp cáp nghe chụp trên đầu, mắt thì dán vào những cuốn sách dày cộp- nó đang học 2 khoa ở Trường Đại học ngoại ngữ mà. Còn bà vợ đã qua cái tuổi hồi xuân thì chắc đang mải cộng trừ nhân chia xem ngày hôm nay cửa hàng của bà lỗ lãi thế nào; sau đó lại loay hoay với kem dưỡng da và các loại dược thảo để chống lại quy luật của thời gian. Nhiều lúc chán quá hắn định đi lang thang nhưng lại ngại dắt xe ra, lại ngại phải thay đồ, rồi ngại nhỡ đi ra đường bị bọn đua xe cho “nốc- ao” nên  lại nửa nằm nửa ngồi, nửa thức nửa ngủ trên cái ghế dài quen thuộc.
Tối nay cũng vậy. Nhưng đang lơ mơ hắn chợt bừng tỉnh. Căn phòng tối om, ti vi cũng tối om và im tịt. À, hoá ra là mất điện! Với cái đèn nạp phòng khi mất điện bật lên, căn phòng chan hoà một thứ ánh sáng dìu dịu. Sầm! Sầm! Sầm! Ấy là thằng con trai đang chạy xuống. Mà cũng lạ, sao chẳng bao giờ nó chịu đi cho từ tốn cả, ngay giữa đêm khuya hay lúc mất đIện tối om om thế này, đã xuống cầu thang là nó cứ lao ầm ầm.
-         Tức thật. Gần xong việc thì mất điện, mai lại phải làm lại từ đầu.
-         Việc gì? Lại có trò chơi mới hả?- Mẹ nó vừa xuống đã có ý kiến ngay.
-         Mẹ buồn cười thật, lúc nào cũng nghĩ xấu về con.
-         Thì mấy lần tao lên phòng mày không bùm bùm thì cũng chát chát, hự hự … đấy thôi.
-         Thì thỉnh thoảng cũng phải để anh ấy giải trí một chút chứ! Nhưng hôm nay là công việc thật mà.- Đứa con gái vừa lò dò xuống đã lên tiếng bênh anh nó.
Thế là cả 4 thành viên của gia đình đã có mặt dưới ánh sáng của cây đèn nạp. Mẹ nó vẫn kịp cầm theo cuốn cẩm nang bất ly thân ghé sát vào đèn xem rồi chì chiết:
-         Chả biết việc gì nhưng tháng này anh phải bù tiền điện thoại đấy nhé. In tơ nét với chả in tơ nít, đội lên 200 nghìn rồi đấy.
-         Mẹ yên trí! Xong phi vụ này con bù cho mẹ hẳn 500.
-         Nhớ lấy nhé, dạo này buôn bán ế ẩm lắm. Tôi không bao cấp cho các anh, các chị được nữa đâu.
Con bé con gái lên tiếng:
-         Sao dạo này mẹ hay kêu ca thế. Chả bù cho dạo xưa, nhà cấp 4, ăn toàn rau mà chẳng thấy phàn nàn gì.
-         Ngày xưa khác! Chỉ cần tiền điện thoại bây giờ cũng đủ ăn cả tháng rồi. Lại còn máy tính ư, in tơ nét ư, ti vi ư, đài đĩa ư, bếp ga ư- bao nhiêu là thứ. Không khéo thu vén thì lấy gì ra mà bù.
-         Hay là nhà mình lại đun than tổ ong cho đỡ tốn tiền ga đi.- Thằng con trai trêu mẹ.
-         Mày định hun cả nhà chết ngạt đấy hả?
-         Về bà ngoại con vẫn thấy mọi người đun rơm rạ đấy thôi, có ai bị sao đâu. Mà ngày xưa nhà mình cũng vậy.
-         ….
Lời qua tiếng lại. Cả vui cả buồn. Cả ngày xưa và hiện tại. Cả nghiêm trang và đùa cợt. Hắn cứ nằm im nghe và trong hắn hiện về hình ảnh những buổi tối xưa ấm cúng biết bao.
Chợt “Oà” một cái. Đèn đóm sáng trưng, ti vi lại phát tiếp chương trình phim truyện. Thằng con trai bật lên như cái lò xo phóng một mạch lên tầng ba. Đứa con gái chụp vội đôi tai nghe vào đầu chạy theo. Bà vợ túm vội cuốn sổ và cây bút bi đứng dậy nhắc:
-         Anh đi ngủ sau nhớ cửa giả cẩn thận đấy!
Còn lại một mình hắn tức tối lẩm bẩm: “Mẹ khỉ! Đang vui lại có điện”.  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét