Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

BÃO THÉP 2- ÁP THẤP ĐƯỜNG SỐ CHÍN- Kỳ 21


Có vẻ như quá cay cú với cái gai trước mặt này bọn địch bây giờ bày thêm trò mới, một toán chừng chục tên vòng sang hướng tây. Rất may là khi chúng vừa lóp ngóp thò đầu lên sau những lùm cây đã bị hai trưởng xe cảnh giới phía này phát hiện ra. Chỉ với hai loạt AK ngắn ngủi các anh cũng đã bắt chúng phải thụp xuống kéo theo mấy thằng bị thương về phía sau.
          Nhã lại lẩm bẩm:
          - Ba đợt!
          Sau lần xông lên này bọn chúng dừng lại khá lâu không biết toan tính những gì. Trung đoàn phó Ngọ tranh thủ hội ý với Vịnh, Cổn và Quang:
          - Có thể nói là ta đã bị bao vây cả bốn phía. Bây giờ tôi muốn xin ý kiến các anh xem nên tiếp tục chốt giữ ở đây hay mở đường máu rút lui- Đợi một lát thấy không ai có ý kiến anh nói thêm- Cả hai phương án đều có cái thuận và cái nghịch. Nếu quyết tâm trụ lại thì khó khăn nhất của ta là đạn còn rất ít, quân số cũng ít, nếu bọn địch có quân tăng viện thì chỉ còn cách đánh đến người cuối cùng. Còn nếu mở đường máu rút lui thì chắc chắn có thương vong nhưng có thể thoát được một số đồng chí.
          Tiểu đoàn phó Vịnh lên tiếng:
          - Theo tôi trước hết ta xem lại còn bao nhiêu đạn đã.
          Ngọ gạt đi:
          - Chẳng cần kiểm cũng biết mỗi khẩu AK chắc chỉ còn hơn một băng đạn, lựu đạn thì có chừng chục quả.
          Chính trị viên Cổn có ý kiến:
          - Tôi nghĩ rằng nếu ta rời khỏi chỗ này bây giờ thì cũng khó thoát được lắm vì cả bốn phía đều có địch. Chi bằng ta cứ trụ lại, sống cùng sống, chết cùng chết. Biết đâu chúng nó nản thì ta lại bình yên vô sự.
           Ngọ quay về phía Quang:
          - Ý anh Quang thế nào?
          Quang trả lời dứt khoát:
          - Tôi đồng ý với anh Cổn.
          Ngọ kết luận:
          - Vậy thì ta sẽ quyết tâm trụ lại đây nhé. Mà cũng quá trưa rồi đấy, anh em mình thay nhau cảnh giới mà ăn đi còn lấy sức chiến đấu.
          Nhưng hình như chẳng ai thấy đói cả, người nào cũng chỉ làm một thanh lương khô rồi uống mấy ngụm nước là thôi. Thấy im ắng quá Hiến bảo:
          - Nhã, cậu nhìn kỹ xem phía bên ấy còn thằng nào không?
          Nhã lại gần cửa ra vào hầm phía mặt đường, anh lấy một đoạn cây đặt cái mũ cối lên rồi nhấp nhứ như định chạy ra. Ngay lập tức một loạt đạn chụp lấy cái mũ. Nhã rụt tay kéo cái mũ về, một lỗ đạn tròn vo đã xuyên ngang vành mũ, anh lắc đầu:
          - Vẫn còn. Bây giờ mà chui ra là chết ngay các thủ trưởng ạ!
          Hình như bọn địch đã được tăng thêm quân số. Từ chỗ ngoặt của con đường thấy thấp thoáng bóng mấy tên đang chỉ trỏ, hò hét gì đó. Chắc là bọn này đã xong việc trong kho Tà Năng giờ mới mò ra.
          Đợt tấn công thứ tư bắt đầu lúc hơn một giờ chiều. Lần này bọn chúng không đợi hoả lực chi viện ngừng mới xung phong mà vừa bắn cối, vừa bắn đại liên vừa xua quân lom khom tiếp cận. Bên mạn bắc một số tên đã dạt sang hẳn mép đường bên kia để lợi dụng địa hình tiến lên. Hiến đưa đầu ngắm thử hết thằng này sang thằng khác rồi bật nói:
          - Có lẽ ta nên để về nấc “phát một”, ngắm thật chắc chắn mới đòm, bắn phát nào là chắc phát ấy.
          Ngọ đồng ý, anh dằn giọng:
          - Chuyển về nấc phát một. Chỉ khi nào chúng đồng loạt xung phong mới chuyển về liên thanh.
          Mấy bóng áo rằn ri vẫn lầm lũi tiến vào, Hiến nghĩ bụng: “có lẽ bọn này là bọn mới đến nên chưa biết sợ”. Đợi cho thằng đầu tiên vào còn độ ba mươi mét anh ngắm nghía thật cẩn thận rồi bình tĩnh bóp cò. Phát súng “tắc cú” nhưng cực kỳ chính xác bắt tên dịch nằm bất động. Từ các phía khác những phát AK phát một cũng vang lên một cách chắc chắn. Cổn khoái chí:
          - Thế này đúng là “mỗi viên đạn, một quân thù” đấy!
          Để lại ba, bốn cái xác bọn địch kéo nhau bò giật lùi. Nhã lại lẩm bẩm:
          - Đợt thứ tư!
          Thêm hai đợt tiến công nữa không có kết quả mà lại thêm thương vong chúng dừng lại khá lâu. Nhã khấp khởi:
          - Có lẽ bọn chúng nản rồi hay sao ấy!
          Vịnh lắc đầu:
          - Coi chừng nó gọi máy bay lên đấy!
          Đúng như vậy. Vịnh vừa dứt lời thì các vách hầm đã chao đảo bởi một quả bom rất gần. Hiến hét to:
          - Tất cả vào hầm đi! Nhã cũng vào đi! Máy bay đang ném bom nó không dám xông lên đâu.
          Cả chín người dồn vào chiếc hầm chữ A nhỏ bé. Nhã là người vào sau cùng, anh vừa mới nhào vào thì một luồng gió thúc mạnh phía sau đẩy anh ngã đè lên mấy người ngồi ngoài cùng. Lần này hai chiếc máy bay không bắn đại liên mà chỉ thả bom. Vì không bị lực lượng phòng không đe dọa nên bọn chúng cứ nhẩn nha nhằm thật kỹ mục tiêu. Không khí trong hầm khét lẹt mùi thuốc bom và đặc sệt đất bụi. Những cây gỗ lát hầm cứ vặn bên này, vẹo bên kia như muốn sập xuống. Cả chín người đều im thin thít, đầu gục xuống gối, hai tay ôm chặt lấy hai tai. Có vẻ như ai cũng đang sẵn sàng chờ một tiếng “ịch”.
          Trận ném bom kéo dài chừng hai mươi phút. Hiến ngửa cổ nhìn lên trời thấy hai chiếc máy bay đã bay đi. Anh nói nhỏ:
          - Có lẽ phải ra thôi! Thế nào bọn chúng cũng sắp xông lên đấy.
          Từ từ lùi ra ngách hào Hiến thận trọng quan sát xung quanh. Anh như không tin vào mắt mình: căn hầm chỉ huy giao thông giờ trông như một cái hố bom, một quả bom nổ ngay phía cửa thông ra đường đã hất tung phần mái của căn hầm. Từ phía Tà Năng khẩu đại liên lại tằng tặc sủa một tràng dài vào cái ụ đất nham nhở đó. Hiến đoán thế nào chỉ một lát nữa bọn chúng cũng sẽ xông lên, anh quay vào trong hầm gằn giọng:
          - Lên thôi! Từng người một. Nhớ là phải thấp người xuống, cứ để bọn chúng tưởng ta đã chết hết rồi.
          Lần lượt từng người một bò ra khỏi hầm chữ A. Căn hầm chỉ huy giao thông tuy đã mất mái nhưng cũng vẫn có thể lợi dụng làm công sự chiến đấu được. Nhìn cái hố bom ngay cạnh Vịnh lè lưỡi:
          - Nó chỉ lệch vào trong độ vài mét nữa thì mình “đi” cả.
          Hiến thì thầm:
          - Chỉ tôi và Nhã cảnh giới thôi, còn các anh cứ thụp hết xuống. Khi nào tôi hô chuẩn bị hãy đứng dạy.
          Sau một hồi bắn thăm dò không thấy phản ứng gì một tên có vẻ là chỉ huy liên tục hối thúc bọn lính xông lên. Chắc hẳn nhìn cái hầm đã bị bay mất mái đang toang hoác như một cái hố bom hắn đinh ninh nhóm cộng quân cứng đầu đã bị tiêu diệt hết nên nghênh ngang lắm. Trong khi bọn lính vẫn đang chậm chạp nhích từng tý một thì hắn sõng lưng đi tới, tay cầm khẩu súng ngắn hươ lên và luôn miệng chửi thề nghe rõ mồn một:
          - Đ. má chúng mày! Nhát như thỏ đế vậy. Chúng nó không chết hết thì cũng bị thương rồi. Nhanh lên! Còn thằng nào sống sót bắt về lĩnh thưởng- Vẫn không thấy động tĩnh gì, tên chỉ huy càng tỏ ra chủ quan tợn, nó đá vào sườn một tên bò ngay cạnh- Đứng lên như tao đây nè! Nhanh lên!
          Một vài tên lính đứng dạy, chúng lom khom vừa đi vừa bắn từng loạt ngắn vào chỗ căn hầm. Vẫn không một phản ứng nào, tên chỉ huy được thể càng la lớn:
          - Thấy chưa? Còn thằng nào sống nữa đâu?
          Bọn lính đã đứng cả dậy, từ phía bắc cũng xuất hiện mấy bóng rằn ri. Chỉ còn chừng hai mươi mét Hiến thì thầm:
          - Chuẩn bị!- Liếc nhìn thấy mọi người đã vào vị trí anh ngắm thật kỹ vào giữa khuôn mặt đỏ gay của tên chỉ huy và siết cò.
          Gần như chín khẩu AK cùng bắn một lúc. Tên chỉ huy sững người lại như va phải một vật cản vô hình, một dòng máu đỏ bầm phun ra từ giữa trán, nó từ từ khuỵu xuống. Bọn lính hoảng hốt tháo lui bỏ lại thêm mấy cái xác. Khẩu đại liên từ phía sau lại lên tiếng để yểm trợ cho đồng bọn rút lui. Nhã lạnh lùng lẩm bẩm:
          - Đợt thứ bảy!
          Ngọ nhìn quanh lo lắng hỏi:
          - Anh em mình kiểm tra xem đạn dược thế nào?
          Đây đã là băng đạn cuối cùng nên tất cả mọi người tháo hộp tiếp đạn ra nghiêng ngó, Vịnh đoán:
          - May ra thì mỗi người còn chục viên.
          Cổn lên tiếng:
          - Nhưng lựu đạn thì còn nhiều.
          Bỗng một loạt tiếng nổ lụp bụp vang lên xung quanh. Từ chỗ đó những ngọn khói trắng bay lên càng ngày càng dày đặc. Ngọ dằn giọng:
          - Chúng nó bắn đạn khói. Cảnh giác chúng lợi dụng màn khói xung phong.
          Tất cả vội lắp băng đạn vào rồi về vị trí chiến đấu. Nhưng không có tên địch nào xông lên cả. Khi những ngọn gió làm khói tan đi hết thì mấy cái xác cũng đã không cánh mà bay. Cổn cười khoái chí:
          - Mấy thằng này cũng tình nghĩa ra phết nhỉ? Chúng bắn đạn khói để lấy xác nhau về các anh ạ.
          Ngọ tỏ ra là người có kinh nghiệm, anh bảo:
          - Có lẽ ta nên tranh thủ lui xuống cái khe dưới kia. Bọn nó mà rút thế nào cũng gọi pháo bắn vào đây bây giờ đấy!
          Toán trinh sát lục tục rút xuống cái khe cạn dưới chân đồi. Đúng như Ngọ dự đoán, một trận pháo kích dữ dội từ đỉnh 543 dập xuống chỗ họ vừa rời khỏi.
          Chừng mười lăm phút sau trận pháo kích mới ngừng. Không gian dần trở lại yên tĩnh. Ngọ đứng dạy bắt tay từng người một, anh phấn khích:
          - Tôi thật không ngờ lính xe tăng các anh mà đánh bộ cũng “máu” ra phết!
          Cổn lại cười:
          - Anh bảo không đánh thì để bọn nó bắt sống à?
          Mấy cậu lính coi kho nãy giờ nấp ở đâu không biết cũng đã chạy tới, họ lo lắng hỏi:
          - Chúng nó rút chưa hả các anh?
          Ngọ trừng mắt:
          - Các cậu chúi ở đâu từ nãy đến giờ? Sao không ra cùng chiến đấu với bọn tôi?
          Mấy người lính kho có vẻ ngượng, Quang thương tình đỡ lời:
          - Chắc từ ngày vào đây toàn coi kho phải không? Thôi, lần sau phải rút kinh nghiệm nhé!
          Một người có lẽ là cán bộ tiến lại gần và nói:
          - Các anh thông cảm! Anh em chúng tôi đa số còn trẻ, tiếng là vào chiến trường nhưng có đánh đấm bao giờ đâu. Sáng nay lại bị chúng ập tới bất ngờ nên nhiều đồng chí sợ. Bây giờ đề nghị các anh giúp chúng tôi trở về kho và mời các anh nghỉ lại đấy, ngày mai lại tiếp tục nhiệm vụ của mình.
          Lời đề nghị quả cũng hấp dẫn. Nếu nghỉ lại ở kho Tà Năng để mai đi trinh sát tiếp thì rất tiện lợi. Từ đó sang 543 rất gần, bộ đội cũng sẽ được nghỉ ngơi lại sức sau một ngày chiến đấu căng thẳng. Ngọ vẫy Vịnh, Cổn, Quang và Hiến ra một góc, anh hỏi:
          - Các anh thấy thế nào? Ta nên vào kho Tà Năng nghỉ mai trinh sát tiếp hay là quay về tổ chức một cuộc trinh sát khác.
          Tất cả im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cuối cùng tiểu đoàn phó Vịnh lên tiếng trước:
          - Theo tôi ta nên vào đây nghỉ, thời gian chuẩn bị chiến đấu còn có hai ngày ta phải trinh sát được càng sớm càng tốt.
          Chính trị viên Cổn tỏ ra không đồng tình:
          - Tôi biết là còn rất ít thời gian nhưng ở đây thì tôi thấy nó thế nào ấy.
          Đại đội trưởng Hiến tỏ ra rất sốt ruột:
          - Tôi đồng ý với anh Vịnh, nếu nghỉ ở đây ngày mai ta sẽ xong việc sớm và còn hơn một ngày làm công tác chuẩn bị cho đơn vị.
          Trung đoàn phó Ngọ có vẻ hơi phân vân, linh cảm của anh cũng cho thấy ở lại đây có cái gì đó bất ổn. Anh quay về phía trợ lý Quang:
          - Anh Quang nghĩ thế nào?
          Quang trầm ngâm suy nghĩ, anh biết Vịnh và Hiến đang rất lo lắng cho việc hoàn thành nhiệm vụ của đơn vị mình nên chỉ mong chóng xong việc. Tuy nhiên anh thấy nếu vào đây cũng có nhiều cái bất lợi, nhỡ bị bọn địch phục kích hay gài bẫy thì rất nguy hiểm. Chỉ cần một người trong toán trinh sát này hy sinh hoặc bị thương đều ảnh hưởng lớn đến việc hoàn thành nhiệm vụ của đơn vị. Mà thực ra từ đây về đơn vị họ cũng không xa lắm. Nhưng nếu quay về liệu có ai nghĩ là mình hèn nhát, mình nản chí hay không? Đang ngần ngừ chưa muốn nói thì Ngọ đề xuất:
          - Bây giờ có hai ý kiến trái ngược nhau. Tôi đề nghị anh Quang cho biết ý kiến của mình. Ý kiến của anh Quang sẽ là quyết định cuối cùng!
          Quang biết Ngọ rất nể mình, mặc dù là người có chức vụ cao nhất nhưng tuổi thì Ngọ còn kém cả anh lẫn Vịnh, Cổn. Ngoài ra qua mấy ngày làm việc bên nhau Ngọ cũng đã biết anh là người có nhiều ý kiến rất xác đáng nên anh ta dành cho anh làm người đưa ra quyết định cuối cùng. Kể ra cũng khó xử. Quang âm thầm phác nhanh trong đầu một loạt tình huống có khả năng xảy ra rồi đột ngột đưa ra quyết định:
          - Theo tôi ta nên quay về, mai tổ chức một buổi trinh sát khác- Không để cho Vịnh kịp phản ứng anh nói tiếp- Ngày mai đề nghị anh Ngọ cho thêm một số đồng chí trinh sát và công binh đi cùng, có vấn đề gì cần khắc phục ta sẽ trao đổi luôn tại thực địa. Các anh thấy thế có được không?
          Ngọ nói to lên dứt khoát:
          - Vậy ta sẽ quay về, ngày mai tôi sẽ cử thêm một số thành phần đi cùng như yêu cầu của anh Quang.
          Mấy chiến sĩ kho lo lắng ra mặt:
          - Thế các thủ trưởng không vào kho cùng chúng tôi à?
          Quang kéo người phụ trách lại giải thích một hồi, cuối cùng anh ta nằn nì:
          - Kế hoạch của các thủ trưởng thế nào chúng tôi không dám có ý kiến nhưng xin có một đề nghị thế này: anh em tôi quân số thì ít, kinh nghiệm chiến đấu còn hạn chế nên xin các thủ trưởng hãy lưu lại một lúc, đợi chúng tôi vào được kho rồi thì các thủ trưởng đi cũng được.
          Nghĩ cũng thương tình, Ngọ hội ý qua với mấy cán bộ xe tăng rồi đồng ý với đề nghị của anh ta. Anh bảo mọi người dàn thành đội hình chiến đấu để sẵn sàng chi viện anh em coi kho khi có tình huống xảy ra.

          Quả thật! Những linh cảm của Ngọ và Cổn đã đúng. Bọn địch trước khi rút đã cài lại một số mìn Cờ- lây- mo và lựu đạn, ba chiến sĩ đi đầu của bộ phận coi kho dính mìn bị thương. Ngọ lại phải dành thời gian hướng dẫn anh em phá bẫy mãi đến gần tối mới vào được kho. Xong xuôi họ trở về đơn vị để sáng mai đi trinh sát tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét