Như vậy là chiến đoàn đặc nhiệm số 1
của ngụy đã bị giam chân ở Bản Đông gần ba tuần. Mục tiêu tiến chiếm Sê- Pôn
bằng đường bộ đã trở nên hoàn toàn phá sản. Trong khi đó các căn cứ bảo vệ hai
bên sườn cả phía bắc lẫn phía nam lần lượt bị tiêu diệt gần hết. Các đơn vị chủ
lực của ta đang được điều động áp sát Bản Đông. Chiến đoàn đặc nhiệm số 1 ngụy
như cá nằm trên thớt.
Để vớt vát một phần danh dự cho chiến
dịch quân sự lớn nhất từ trước đến nay của quân lực Việt nam cộng hòa đích thân
tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh tổ chức một cuộc đổ bộ bằng đường không
xuống Sê Pôn. Trong ba ngày liên tiếp hàng trăm máy bay trực thăng được trực
thăng vũ trang Cô- bra và máy bay tiêm kích yểm hộ đã thực hiện cuộc đổ bộ
đường không quy mô nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam xuống các căn cứ
mang mật danh Lô- Lô, Sô- Phi- A và Liz ở phía nam Sê Pôn. Tuy nhiên những cuộc
lùng sục ở quanh khu vực Sê- Pôn không đem lại kết quả gì đáng kể ngoài hậu quả
nhãn tiền là hàng chục máy bay bị bắn rơi, bắn hỏng và những trận pháo kích liên
miên vào các căn cứ làm thương vong hàng trăm binh lính. Hai ngày sau một cuộc
không vận theo chiều ngược lại được tiến hành, mặc dù Bộ tư lệnh B70 chưa cần
sử dụng đến một sư đoàn bộ binh chủ lực và tiểu đoàn xe tăng 397 đã đón lõng ở
đấy từ trước.
Tình thế của chiến đoàn đặc nhiệm số 1
ở Bản Đông trở nên vô cùng nguy ngập. Thời cơ diệt địch đã đến. Bộ tư lệnh B70
phát lệnh “đại phá Bản Đông”.
***
Ngay sau hôm chủ nhiệm chính trị Thu
xuống gặp gỡ cán bộ, chiến sĩ đại đội 7 đã nhận được 4 xe do tiểu đoàn điều
chuyển từ hai đại đội kia về. Trung đội trưởng Triệu được nhận chiếc 377 còn
khá mới. Hóa ra các thành viên cũng không phải ai xa lạ. Trong ba thành viên đi
theo xe sang thì pháo thủ Cao và lái xe Vinh đã huấn luyện cùng anh từ hồi ở
đoàn 10, chỉ có cậu pháo hai trẻ măng là anh chưa biết. Vừa gặp nhau Vinh đã hồ
hởi:
- Chúc mừng cậu đã được thăng chức!
Triệu làu bàu:
- Mừng gì mà mừng! Thăng kiểu này tớ
chả thích tý nào.
Cao thì tỏ vẻ quan tâm:
- Vừa hút chết hả? Bọn tớ nghe nói xe
của cậu bị cháy cứ nghĩ cậu “đi” rồi.
Triệu cười:
- Số tớ cao lắm! Chỉ sây sát tý chút
thôi- Anh không cười nữa mà trầm giọng xuống- Nhưng mà cay lắm, nhìn bọn nó
quần anh em mình tan tác mà không làm gì được. Thế còn cậu này tên là gì?- Anh
chỉ cậu chiến sĩ pháo hai.
Người chiến sĩ trẻ bẽn lẽn cười:
- Dạ! Em tên là Tiến ạ!
Triệu hất hàm:
- Huấn luyện ở đâu? Đã được bắn 12 ly
7 chưa?
Tiến vẫn cười hiền lành:
- Em huấn luyện ở tiểu đoàn 1, mới
được bổ sung về xe này trước khi vào chiến trường. 12 ly 7 thì em được bắn rồi
nhưng mới chỉ được bắn bài 1 thôi.
Triệu quay sang Cao và Vinh như có vẻ
phân trần:
- Qua trận vừa rồi tớ mới thấy khẩu 12
ly 7 quan trọng đến thế nào. Phòng không của mặt trận thì yếu, mình mà không
phát huy tốt khẩu cao xạ này thì bọn máy bay nó không tha đâu. Tới đây tớ sẽ đề
nghị đại đội tổ chức huấn luyện bổ sung cho đội ngũ pháo hai về bắn 12 ly 7 mới
được.
Nói là làm, Triệu lên đề nghị với đại
đội trưởng Sơ về ý định của mình. Cũng đã thấm thía đòn không kích của không
quân địch Sơ đồng ý ngay tắp lự:
- Đúng đấy! Tớ cũng nghĩ thế! Hay là
cậu đảm nhiệm luôn việc huấn luyện bắn 12 ly 7 cho số pháo hai nhé!- Ngẫm nghĩ
một lát anh tiếp- Không! Phải huấn luyện cho tất cả số thành viên dự bị, sau
này có khi ta đưa cả số này đi để bắn máy bay.
Ngay sáng hôm sau Triệu kỳ cạch đẽo
một cái mô hình máy bay rồi bảo Tiến vào rừng chặt cho một cây tre dài, anh cắm
mô hình máy bay vào đầu cây tre rồi dương lên đi đi lại lại có vẻ hài lòng lắm.
Buổi chiều hôm ấy toàn bộ các thành phần dự huấn luyện được tập trung tại xe
377. Triệu tập trung bộ đội lại rồi vào đề ngay:
- Như các đồng chí đã biết, vì lực
lượng phòng không của ta còn khá mỏng cho nên không quân địch hoạt động rất tự
do và gây ra cho ta nhiều tổn thất. Để tự bảo vệ mình chúng ta cần biết phát
huy hết hỏa lực của xe, trong đó đặc biệt là khẩu 12 ly 7. Các đồng chí đừng
coi thường nó, mặc dù tầm bắn có hạn nhưng nếu phát huy tốt chúng ta cũng sẽ
hạn chế được máy bay địch. Còn nếu tổ chức tốt thì hoàn toàn có thể bắn rơi
được chúng như trận đánh 543 hôm trước, đại đội 9 chỉ có 2 xe mà vẫn bắn rơi
được 1 chiếc F4 và bảo vệ được đội hình tiến công. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta
tập trung tư tưởng, tích cực luyện tập để sử dụng cho thật thành thạo, có thể
bắn được cả máy bay trực thăng cũng như máy bay phản lực.
Lớp học tại chỗ nhưng được huấn luyện
rất cơ bản. Triệu dạy lại cả cấu tạo và cách sử dụng kính ngắm K10T, lý thuyết
quy tắc bắn, cách ngắm máy bay treo, máy bay bay ngang, máy bay bổ nhào theo
các hướng và tốc độ khác nhau. Sau đó anh cho một người cầm cây sào trên cắm mô
hình máy bay đi đi, lại lại theo các hướng khác nhau để bộ đội tập bắn. Tiếng
hô khẩu lệnh rộn rã cả một góc rừng.
Không chỉ huấn luyện bổ sung bắn 12 ly
7, Sơ còn yêu cầu đại đội phó Độ huấn luyện bổ sung kỹ thuật cho đội ngũ lái
xe, còn anh trực tiếp huấn luyện thêm cho số trưởng xe, pháo thủ. Có lẽ dư âm
của nỗi đau thất trận nơi chân cao điểm 543 còn rất đậm nên bộ đội học tập rất
nghiêm túc. Từ thực tế chiến đấu họ đã hiểu sâu sắc hơn câu khẩu hiệu “thao
trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”. Tinh thần trong đại đội cũng khác
hẳn. Thay vào cảnh chán chường, uể oải ngày nào là một không khí sôi động, phấn
khởi. Không nói ra nhưng dường như tất cả cán bộ, chiến sĩ đều nung nấu quyết
tâm đánh thắng để rửa nỗi nhục hôm nào.
Vì vậy ngay khi nhận được lệnh tiến về
Bản Đông chỉ nửa tiếng sau đại đội đã lên đường. Gần sáng hôm đó họ đã tới vị
trí tập kết ở chân một điểm cao phía bắc Bản Đông.
***
Nhưng rồi trận đại phá Bản Đông không
diễn ra theo đúng nghĩa của từ đó. Quân địch đã núng thế đến tột cùng nên chỉ
cần vài phát pháo hoặc nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe tăng là bỏ chạy.
Trận tiến công Bản Đông trở thành cuộc truy kích địch rút lui trên đường Chín. Cũng
còn may cho bọn chúng là được không quân Mỹ yểm trợ hết sức “nhiệt tình”. Những
tốp B52 tiếp tục rải thảm hai bên trục đường. Bọn trực thăng vũ trang thì bay
trước mở đường, còn bọn phản lực thì đánh phá phía sau để chặn hậu. Có vẻ như
chúng đã phát hiện ra xe tăng của ta đang bám đuổi sát nút nên đã có những thay
đổi về chiến thuật, rất nhiều bom na- pan đã được chúng ném xuống để tạo những
bức tường lửa ngăn không cho xe tăng ta vượt qua. Kể ra thì chiến thuật đó cũng
có tác dụng. Tuy nhiên tiểu đoàn 297 vẫn luôn bám sát phía sau địch và cũng đã
bắn cháy được một số xe. Bị chặn đánh phía trước, bị phục kích hai bên sườn, bị
truy kích phía sau, chiến đoàn đặc nhiệm số 1 ngụy mình đầy thương tích khi về
đến Việt Nam, bỏ lại sau lưng gần 100 xe tăng, thiết giáp và hàng trăm xác
lính. Nhìn những chiếc xe tăng địch bỏ lại dọc đường rồi lại bị chính bom của
chúng đốt cháy tiểu đoàn trưởng Hải xót ruột lắm, anh gửi ngay một bức điện về
Bộ tư lệnh tiền phương đề nghị thành lập ngay một bộ phận thu gom xe địch.
Cầm bức điện của tiểu đoàn 297 báo cáo
về tham mưu phó Kiệm chạy ngay sang chỗ chủ nhiệm chính trị Thu:
- Này ông ơi! Đúng là của trời cho!
Nhìn bộ dạng hý hửng của tham mưu phó
Kiệm ông Thu cười trêu:
- Cái gì mà của trời cho! Chắc mới săn
được con nai phải không?
Tham mưu phó Kiệm lắc đầu:
- Không! Nai với hoẵng gì! Còn gấp vạn
lần ấy chứ!- Ông trợn mắt lên vẻ quan trọng- Xe địch, ông ạ! Nó bỏ lại dọc
đường Chín nhiều lắm.
Đến lúc này thì chủ nhiệm chính trị
Thu đã thật sự quan tâm, ông giật bức điện trên tay tham mưu phó Kiệm đọc lướt
qua một lượt, mắt ông sáng lên:
- Hay quá! Thế thì ta phải tranh thủ
thu về chứ. Đúng là của trời cho thật.
Tham mưu phó Kiệm cười khà khà:
- Ý ông cũng đúng ý tôi! Bây giờ ta
lên gặp anh Lân xin ý kiến rồi tổ chức cho đi ngay mới kịp.
Chủ nhiệm Thu chợt dừng lại:
- Nhưng lấy đâu ra người bây giờ?
Tham mưu phó Kiệm lại cười hề hề:
- Tôi đã tính rồi. Cánh đại đội 9 vừa
rồi không còn xe nên không tham gia truy kích địch, rồi cán bộ cơ quan nữa, còn
anh nào đưa đi bằng hết.
Không có lý gì mà tư lệnh Lân không
đồng ý. Ngay lập tức nhiệm vụ được truyền đạt xuống đại đội 9.
***
Bộ phận thu hồi xe địch bao gồm toàn
bộ số lái xe của đại đội 9 được giao cho Nhã chỉ huy lên đường ngay khi nhận
được lệnh. Kỹ thuật viên Cân được giao phụ trách về kỹ thuật vì hồi huấn luyện
ở ngoài Bắc cậu đã có dịp được giới thiệu về xe tăng Mỹ. Thực ra thì hồi ấy
cũng mới chỉ được tìm hiểu về mặt lý thuyết và xem mô hình nhưng Cân tin rằng
cậu sẽ mầy mò để lái được.
Có vẻ như không quân địch đang tập
trung cho việc hộ tống đoàn quân chủ lực rút lui nên tình hình đường Chín ở
phía tây này khá yên tĩnh. Cả hội vừa nghênh ngang đi trên đường vừa tán gẫu
rào rào, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất là khả năng sau chiến dịch này sẽ được
ra Bắc. Nhã không tham gia vào câu chuyện, anh vẫn để tâm quan sát xung quanh
đề phòng những tình huống bất ngờ.
Vừa ra khỏi Bản Đông vài cây số họ đã
gặp một chiếc xe thiết giáp M113 nằm chúi mũi xuống rệ đường. Mấy chiến sĩ
khoái chí định ào lên thì Nhã vội ngăn lại:
- Không được lên vội! Phải kiểm tra kỹ
xem có bẫy không đã!
Nhưng đúng là xe địch bỏ lại trong lúc
hoảng loạn, không có một cái bẫy nào cả. Không những thế, chắc là vì đang cuống
cuồng rút chạy nên chúng còn bỏ lại cả một thùng giấy đựng cơm sấy và một hòm
thịt hộp. Mấy chiến sĩ mừng rỡ định “giải tán” thì Nhã nghiêm mặt:
- Chiến lợi phẩm đấy! Không được lấy
làm của riêng, cứ để đấy về nộp đại đội- Anh quay lại bảo Cân- Cậu xem có nổ
máy được không thì dùng nó để đi luôn.
Cân nhảy ngay vào ghế lái, sau một lúc
mò mẫm cậu cũng dò ra được công dụng của từng công tắc, cậu hăm hở bật công tắc
khởi động. Bình điện còn rất tốt, tiếng động cơ khởi động ré lên the thé nhưng động
cơ chính không chịu nổ. Đến lúc này Cân mới chú ý đến đồng hồ báo xăng, kim
đồng hồ đã ở dưới mức thấp nhất, cậu lắc đầu:
- Xe hết xăng các cậu ạ!
Suy nghĩ một lát Nhã quyết định:
- Bây giờ ta ngụy trang cái xe này lại
rồi đi tiếp xem sao!
Không phải chờ lâu, chỉ cách đó vài
trăm mét họ đã lại thấy một chiếc M41 nằm dưới lòng một con suối cạn, nòng pháo
của nó chúc xuống trông thật thảm hại.
Cũng không có lý do gì ngoài lý do hết
xăng. Đến lúc này thì Nhã thấy hơi bối rối: “chắc chắn những chiếc xe bị bỏ lại
hầu hết đều do hết xăng, nếu không có xăng thì cũng chẳng thể thu gom được”. Vì
vậy anh quyết định:
- Bây giờ hai cậu quay về đơn vị báo
cáo tình hình, cố gắng xin được cái xe chở xăng lên đây mới đưa được xe địch về
chứ cứ thế này thì chẳng giải quyết được gì cả.
Sau khi để Cân tổ chức hướng dẫn thêm
về loại xe M41 cho cả nhóm họ lại tiếp tục lên đường. Càng đi về phía đông dấu
vết các trận đánh càng rõ. Những hố bom sâu hoắm. Những vạt rừng cháy nham nhở.
Những xác xe cháy đen thui. Thỉnh thoảng lại một chiếc còn nguyên vẹn bị bỏ lại
nhưng cũng như trước: đều do hết xăng. Đi cách Bản Đông chừng 5 ki- lô- mét họ
đã đếm được 6 chiếc xe của địch có thể thu hồi Nhã quyết định dừng lại chờ đưa
xăng lên. Cân lại có thêm thời gian huấn luyện bổ sung cho cả tốp về kỹ thuật
lái xe địch.
Mãi đến gần tối chiếc xe Vọt Tiến của
tiểu đoàn mới tới. Cả bọn hý hửng lao ra đón nhưng rồi cụt hứng: trên xe chỉ có
mỗi một phuy xăng dở chưa đầy hai trăm lít. Cân càu nhàu:
- Bọn này nó uống xăng như voi uống
nước mía ấy, mỗi giờ nó phải ngốn đến bốn, năm chục lít xăng. Thế mà các ông
mang chừng này lên thì ăn thua gì.
Cậu trợ lý xăng dầu tiểu đoàn phân
trần:
- Các cậu biết rồi đấy! Xe tăng mình
chỉ dự trữ dầu, chỉ có ít xăng dành cho cái ô tô này và cái máy nạp điện. Tớ đã
liên hệ với mấy đơn vị xung quanh nhưng chẳng “thằng” nào có cả. Thôi! Có bao
nhiêu dùng bấy nhiêu vậy.
Nhã suy nghĩ mông lung, anh tự nhủ:
“tiếc đứt cả ruột nhưng tham cũng không được”. Cuối cùng anh quyết định:
- Không tham được! Từ đây về đến “nhà”
ít nhất phải một tiếng rưỡi. Như vậy mỗi xe phải có tối thiểu 60 lít. Vì vậy ta
chỉ lấy ba xe thôi: một chiếc M41 và hai chiếc M113. Bây giờ các cậu xem nên
lấy cái nào thì đổ xăng vào cái ấy.
Họ quyết định lấy tại đó một chiếc
M41, còn lại quay về gần Bản Đông lấy thêm hai chiếc M113 nữa. Vừa đổ xăng xong
Thắng nháy mắt với Cân:
- Anh để em lái cái này nhé!
Cân lắc đầu:
- Cứ từ từ! Xe của ta lái bằng cần,
còn thằng này lái bằng ghi- đông nên nó nhạy lắm, chuyển hướng không khéo thì
lao xuống sông mất. Tớ sẽ để mỗi cậu lái thử một đoạn, cậu nào lái tốt sẽ được
lái về tận nhà.
Nói rồi Cân lên xe nổ máy, cậu cho xe
quay đầu về hướng Bản Đông rồi trèo lên ngồi cạnh cửa lái xe, tay chỉ Thắng:
- Đấy! Bây giờ thì lên lái đi! Nhớ
phải từ từ thôi, phải thử xem tay lái nó “ăn” thế nào một lúc đã.
Thắng hăng hái:
- Anh cứ yên tâm! Ngày đi học bằng xe
đạp tay lái em dẻo lắm.
Nói thì nói vậy nhưng khi ngồi vào
buồng lái Thắng cũng thấy lo lo. Cậu hồi hộp đưa tay ấn nút khởi động. Phải mất
hơn chục giây tiếng máy chính mới rộ lên. Tự tin hơn cậu vào số rồi tăng ga,
chiếc xe nhích lên chậm chạp. Thắng bẻ ghi- đông sang phải rồi sang trái, chiếc
xe ngoan ngoãn theo sự điều khiển của cậu, cả toán vỗ tay đôm đốp rồi trèo lên
ô tô chạy phía sau.
Từ đấy về Bản Đông họ thu thêm hai
chiếc xe M113 nữa. Ngay trong đêm ba chiếc xe còn nguyên vẹn đã được đưa về vị trí
tập kết.
***
Sở chỉ huy tiền phương của Bộ tư lệnh
Thiết giáp mấy ngày nay liên tục nhận được tin vui. Sau khi nhận tin các tiểu
đoàn 297 và 198 tham gia đại phá Bản Đông thắng lợi đã tiếp tục truy kích địch
đến tận Huội San, diệt thêm nhiều địch lại nhận được tin cán bộ, chiến sĩ đại
đội 9 đã thu hồi được 3 xe tăng, thiết giáp địch còn nguyên vẹn. Ngày cuối cùng
của chiến dịch lại nhận được tin đại đội 3 của tiểu đoàn 397 tăng cường cho bộ
binh đánh chiếm điểm cao 550 thắng lợi, tiêu diệt gọn lữ đoàn lính thủy đánh bộ
147 ngụy. Tư lệnh Lân hể hả:
- Cứ tưởng “thằng” 397 không được tham
chiến. Ai ngờ đến cuối chiến dịch lại lập công xuất sắc.
Quả thật, tiểu đoàn 397 được Bộ tư
lệnh mặt trận giao nhiệm vụ cùng với một sư đoàn bộ binh ém sẵn ở bắc Sê- Pôn nhằm
mục đích tiêu diệt địch khi chúng hành quân đến đấy. Nhưng rồi chiến đoàn đặc nhiệm
số 1 thì sa lầy ở Bản Đông. Cuộc đổ bộ đường không chớp nhoáng xuống Sê Pôn mới
chỉ nếm vài trăm quả đạn pháo đã phải cuốn cờ rút chạy thành ra quân chủ lực
chưa kịp ra tay, ai cũng nghĩ 397 sẽ không còn cơ hội tham gia chiến đấu. Ngờ
đâu đến những ngày cuối chiến dịch, khi lực lượng chủ lực địch đang tháo lui
trên đường Chín thì B70 đã lệnh cho một đại đội xe tăng cùng với bộ binh vòng
xuống phía nam để tiêu diệt lữ đoàn lính thủy đánh bộ đang chốt giữ hành lang
phía nam tại điểm cao 550. Vượt hơn 100 ki- lô- mét trong điều kiện thời gian
rất gấp, lại bị B52 đánh phá ngăn chặn thường xuyên, trang bị thì cũ nát đại
đội 3 xe tăng đã có mặt kịp thời và đã góp công không nhỏ vào thắng lợi của
trận đánh. Chủ nhiệm chính trị Thu thì gật gù ra vẻ tâm đắc:
- Thật không ngờ mấy cái “bà già” T34
lại làm nên chuyện- Ngẫm nghĩ một lát ông nói thêm, giọng thâm trầm- Đúng là
trình độ hiện đại của vũ khí trang bị là rất quan trọng nhưng yếu tố quyết định
vẫn là người sử dụng chúng phải không anh? Theo tôi phải đề nghị khen thưởng
xứng đáng cho đại đội này cùng với đại đội 9, đại đội 7. Mà anh Lân này, có lẽ
ta cũng sẽ đề nghị trên khen thưởng cả cho xe 555 nữa, nó lập công xuất sắc cả trong
trận Tà Mây và trận 543. Đề nghị anh cho ý kiến để ngày mai tôi lên báo cáo Cục
Chính trị mặt trận.
Như chợt nhớ ra việc gì đó tư lệnh Lân
gấp gáp:
- Tôi hoàn toàn nhất trí! Mà thế này
nữa! Ngày mai anh lên báo cáo, đồng thời tham gia luôn cuộc hội thảo về sử dụng
xe tăng do Bộ Tư lệnh 702 tổ chức nhé!
Chủ nhiệm chính trị Thu ngơ ngác:
- Sao lại hội thảo vào lúc này nhỉ? Mà
nếu có thì các anh quân sự phải đi chứ tôi bên chính trị tham gia có lẽ không
hợp.
Tư lệnh Lân gãi tai:
- Tôi nghe nói việc này do mấy anh ở
Cục khoa học quân sự đề xuất. Vào đây theo dõi rút kinh nghiệm các anh ấy thấy
phát sinh một số vấn đề cần trao đổi cho nóng sốt. Vả lại, nói là Bộ tư lệnh
702 nhưng cả Tổng tham mưu trưởng cũng đang ở đây cơ mà, cho nên thực ra đây là
việc của Bộ tổ chức- Tần ngần một lát ông tiếp- Còn việc cử người đi ấy mà,
hiện tại anh Kiệm đang đi vắng, tôi thì... anh thông cảm, đã biết gì về xe tăng
đâu mà tham gia ý kiến, nói lung tung người ta lại cười cho. Vì vậy đề nghị anh
đi giúp, mặc dù là cán bộ chính trị nhưng anh lại được đào tạo cơ bản về xe
tăng. Anh cố gắng nhé!
Hơi khó nghĩ nhưng rồi chủ nhiệm chính
trị Thu cũng phải gật đầu:
- Anh đã nói vậy thì tôi cũng đành
phải chấp nhận vậy. Nhưng anh có biết nội dung chính của hội thảo là vấn đề gì
không để tôi còn chuẩn bị ý kiến chứ!
Tư lệnh Lân nhăn trán:
- Hình như về vấn đề hiệp đồng giữa xe
tăng với bộ binh ấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét