Phán
đoán được ý đồ của địch ngay từ cuối năm 1970 ta đã có sự chuẩn bị để đối phó.
Quyết tâm của ta là: nắm vững thời cơ, tập trung lực lượng kiên quyết tiêu diệt
thật nhiều địch, bảo vệ bằng được đường Hồ Chí Minh. Chuẩn bị sẵn sàng để đánh
địch trên các hướng: đường Chín, vùng ba biên giới đồng thời có kế hoạch tác
chiến bảo vệ nam quân khu Bốn.
Để thực hiện quyết tâm này tháng Mười
năm 1970 Bộ Tổng Tư lệnh quyết định thành lập Binh đoàn B70 bao gồm ba sư đoàn
bộ binh và một số đơn vị binh chủng làm lực lượng nòng cốt có nhiệm vụ cùng các
lực lượng tại chỗ như B4, B5, 559 tiêu diệt địch. Bộ còn thành lập Bộ Tư lệnh
tiền phương với mật danh B702 do một Tổng Tham mưu phó làm Tư lệnh và một Phó
chủ nhiệm Tổng cục chính trị làm chính ủy để trực tiếp chỉ huy tại mặt trận
này.
Lực lượng xe tăng tham gia chiến dịch
gồm có tiểu đoàn 198 đã ém sẵn tại Đường Chín từ cuối năm 1967 và các tiểu đoàn
297, 397 vừa được điều vào tham gia diễn tập ở nam quân khu Bốn. Cho đến trước Tết
Tân Hợi hai tiểu đoàn này đã tập kết ở Tây Quảng Bình và sẵn sàng chờ lệnh. Bộ
tư lệnh thiết giáp đã cử chủ nhiệm chính trị Thu, tham mưu phó Kiệm cùng một số
cán bộ vào làm đại diện xe tăng bên cạnh Bộ tư lệnh B702. Bộ tư lệnh chiến dịch
chủ trương sử dụng xe tăng tham gia đánh một số trận then chốt ở hướng bắc
đường Chín nhằm chặn bước tiến quân địch tại Bản Đông, từ đó đánh bại hoàn toàn
cuộc hành quân và hoàn thành thắng lợi toàn bộ chiến dịch.
Để tập trung cho bộ đội chuẩn bị chiến
đấu tham mưu phó Kiệm bàn với chủ nhiệm chính trị Thu:
- Sắp Tết đến nơi rồi. Có khi ta phải
cho bộ đội ăn Tết trước để đảm bảo sẵn sàng chiến đấu anh ạ!
Nhẩm tính thấy chỉ còn hơn tuần nữa là
đến Tết Tân Hợi chủ nhiệm chính trị Thu gật đầu:
- Tôi đồng ý- Ngẫm nghĩ một lát ông tiếp-
Ngày kia đã là 23 tháng Chạp, ngày ông Táo lên Trời rồi. Có lẽ ta cho bộ đội ăn
Tết luôn vào hôm đó cũng được.
Tham mưu phó Kiệm cười khà khà:
- Hôm nào cũng được nhưng theo tôi
phải nhanh nhanh lên. Hôm vừa rồi tôi thấy các cụ bàn bạc căng lắm, có khi nó
“chơi” mình vào ngay dịp Tết này đấy!
Trưởng ban tác huấn Phước ngồi bên nói
xen vào đầy hoài cảm:
- Thời gian trôi nhanh thật! Ngày ông
Táo lên trời năm kìa chính ủy Ngọc và bọn tôi còn ăn Tết với đại đội 3 ở Cha-
ki- phìn. Thế mà vèo một cái hôm nay đã lại ở đây rồi.
Chủ nhiệm chính trị Thu thì cười:
- Chắc ông Táo năm nay có khối chuyện
để báo cáo Ngọc Hoàng đây.
Cuối cùng thì quyết định cũng nhanh
chóng được thông qua: bộ đội sẽ ăn Tết trước vào ngày 23 tháng Chạp. Thật may
đang ở gần hậu phương nên cái Tết cũng không đến nỗi quá đạm bạc. Hậu cần mặt
trận cấp hàng Tết có đủ măng, miến, kẹo Hải Châu, rượu Lúa Mới, chè Ba Đình. Đặc
biệt nhất là có cả thuốc lá Thăng Long bao bạc. Cầm bao thuốc vàng tươi có in
hình Cột Cờ Hà Nội lên mân mê, hít hít, ngửi ngửi mãi mà không dám bóc, tham
mưu phó Kiệm thì thầm:
- Thuốc này ngoài Hà Nội phải cấp
tướng mới có mà hút. Đúng là “tất cả cho tiền tuyến” thật.
Nhưng không chỉ có vậy.
***
Sáng sớm ngày ông Táo lên trời. Vừa ra
khỏi căn lán làm mấy động tác thể dục buổi sáng chủ nhiệm chính trị Thu chợt
ngỡ ngàng khi thấy chiếc xe chiếu phim của phòng chính trị binh chủng đang đỗ
lù lù gần đó, mấy chiếc võng mắc toòng teng xung quanh vẫn im thin thít như
thịt nấu đông. Không tin vào mắt mình ông lại gần nhìn cho rõ hơn. Quái lạ,
không thể nhầm được, biển số thế kia, số hiệu đơn vị ghi trên cánh cửa ca- bin
thế kia chắc chắn là quân mình rồi. Ông lại gần một cái võng khe khẽ lật tấm
đắp phía trên ra. Người nằm trên võng không phải ai xa lạ, đó chính là trợ lý
tuyên huấn Nguyễn Hữu, một cánh tay đắc lực của ông. Bình tâm lại một chút ông
chợt nhớ ra: cách đây chừng một tuần Bộ tư lệnh có điện vào là sẽ có món ăn
tinh thần cho bộ đội đón Tết. Thì ra món ăn tinh thần là đây.
Chắc là đã ngủ được một giấc ngon, lại
bị cái lạnh cuối đông trong rừng thấm vào nên Hữu chợt tỉnh giấc. Anh dụi mắt
và thốt lên:
- Chào thủ trưởng! Sao thủ trưởng
không gọi tôi dạy.
Chủ nhiệm chính trị Thu cười hiền từ:
- Chắc là mệt lắm hả?
Hữu đã tỉnh hẳn:
- Báo cáo thủ trưởng! Cũng không mệt
lắm ạ!- Anh đứng hẳn dậy, sửa lại tư thế thật nghiêm trang- Lúc vào đến đây đã
quá nửa đêm nên chúng tôi không đánh thức thủ trưởng để báo cáo: Bộ tư lệnh cử
chúng tôi vào đây phục vụ bộ đội và thâm nhập thực tế để sáng tác. Ngoài mấy bộ
phim mới chúng tôi còn mang theo sách, báo và cả quà Tết của gia đình một số
đồng chí nữa ạ.
Chủ nhiệm chính trị Thu mừng rỡ:
- Thế thì hay quá! Mà cũng thật may
các cậu đến kịp, chúng tớ quyết định cho bộ đội ăn Tết sớm vào đúng ngày hôm
nay đấy. Thế đoàn của các cậu gồm những ai?
Hữu quay lại gọi mấy đồng đội dậy. Từ
ba cái võng xung quang ba cái đầu bù xù ngỏng lên. Nhưng vẻ ngái ngủ của họ
ngay lập tức biến mất, cả ba đứng bật dậy đứng nghiêm và đồng thanh:
- Chào thủ trưởng ạ!
Chủ nhiệm chính trị Thu tiến lại bắt
tay từng người, miệng thì xuýt xoa:
- Chà chà! Lê Trí này, Thiệu này, Toàn
này! Phòng ta chuyến này xuất quân đông đảo quá nhỉ!
Hữu đứng nghiêm báo cáo:
- Báo cáo thủ trưởng! Theo chỉ thị của
chính ủy Ngọc thì đội chiếu bóng sau khi phục vụ xong sẽ ra trước, còn tôi và
họa sĩ Lê Trí sẽ ở lại để thâm nhập thực tế cho đến hết chiến dịch ạ!
Từ trong mấy căn hầm bên cạnh các cán
bộ cơ quan tiền phương cũng đã dạy, họ ùa cả ra bên cạnh chiếc xe tay bắt mặt
mừng như đã xa nhau từ lâu lắm. Hữu bảo Thiệu:
- Mở cửa xe đưa quà xuống cho các anh
ấy!
Cánh cửa hậu chiếc xe được mở ra. Mọi
người ngỡ ngàng khi thấy ba sọt bắp cải to đùng nằm choán gần hết chỗ trong thùng
xe. Hữu bẽn lẽn phân trần:
- Hôm trước nhận được thư mấy anh em
nói trong này chỉ thiếu rau nên đi đường tôi cho mua mấy sọt bắp cải này vào
làm quà.
Tham mưu phó Kiệm cất giọng oang oang:
- Cậu này thế mà tâm lý! Thịt thà có
đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi rau thì lại được tiếp tế thế này thì còn gì bằng.
Hữu cười thật tươi:
- Tôi cũng không nghĩ trong này lại
thiếu rau đến thế!- Anh ghé tai tham mưu phó nói nhỏ- Thủ trưởng còn có quà
riêng của chị nhà nữa đấy!
Quả thật, ba sọt bắp cải cộng với một
đống sách báo, thư từ và quà Tết đội chiếu bóng mang vào đã làm cho cái Tết của
các đơn vị xe tăng ở chiến trường thêm thi vị biết bao.
***
Đối với đại đội 9 thì cái Tết này đúng
là “thiên đường”. Có gì lạ đâu, suốt từ khi vào chiến trường đến nay đại đội
này đã có năm nào được ăn một cái Tết cho ra hồn đâu. Tết Mậu Thân thì náu mình
tại Pê Sai, cách địch vẻn vẹn có 6 ki- lô- mét, đón giao thừa trong chập chờn ánh
ma trơi của pháo sáng địch. Hai cái Tết vừa rồi thì nằm tít trong thung lũng A
Sầu, tiêu chuẩn Tết cũng chẳng hơn ngày thường được bao nhiêu mà suốt ngày nơm
nớp đề phòng bọn “kỵ binh bay” đổ bộ lên đầu. Tết này ra đây gần hậu phương
lớn, tiêu chuẩn khá phong phú, có quà của Bộ tư lệnh gửi vào, lại được xem phim
thì đúng là “lên tiên”. Tất nhiên bom pháo vẫn ùng oàng tứ phía nhưng với cánh
lính trẻ đại đội 9 thì thế vẫn còn “xa ruột chán”, xe nào xe ấy ngầm thi đua
với nhau chuẩn bị một cái Tết thật “xôm”.
Mặc dù đã được lên chức kỹ thuật viên
nhưng với lý do “ở lại kèm cặp thêm cho Thắng” nên Cân vẫn ở cùng xe 567. Còn
lý do thực chẳng cần nói ra ai cũng biết là vì anh đã quá gắn bó với cái xe
này, với những anh em trong kíp xe này. Cái xe 567 đã trở thành một phần cơ thể
của anh; còn Nhã, Hòa, Thắng đã thành ruột thịt của anh. Vì vậy vừa mới ổn định
xong chỗ ở, được trên thông báo sẽ cho ăn Tết sớm Cân đã bàn với cả xe:
- Ba năm nay vất vả quá rồi. Tết này
ta phải tổ chức một cái Tết thật ra trò nhé! Tớ với Thắng lo về trang trí, còn
Hòa phải lo khoản hậu cần, ông Nhã thì tiếp khách, đối ngoại và đi đấu cờ nếu
đại đội tổ chức.
Nhã điềm đạm gật đầu:
- Nhất trí thôi! Tuy nhiên tớ phải
nhắc cậu một điều thế nào cậu cũng bị đại đội “trưng dụng” nên phải liều liệu
mà hướng dẫn cho Thắng kỹ vào.
Đúng như nhận định của Nhã. Ra ngoài
này ban chỉ huy cũng muốn tổ chức một cái Tết cho ra trò nên đã đặc trách giao
cho Cân phải đảm nhiệm khâu trang trí và lo chương trình đón Tết của cả đại
đội. Tuy nhiên Cân đã có một kế hoạch rất tỷ mỷ để Thắng cứ thế mà làm. Cậu bảo
Thắng lấy đất đỏ đắp thành hai cái gờ hai bên lối vào hầm rồi lấy búa tạ đầm
chặt, sau đó xuống suối đãi lấy một bao tải sỏi trắng rửa sạch đem về. Vãn việc
của đại đội về hai anh em mới găm sỏi vào bờ đất thành hai hàng chữ đối nhau:
một bên là “ĐÃ RA QUÂN”, bên kia là “LÀ ĐÁNH THẮNG”. Hai đầu hàng chữ là hình
hai chiếc xe tăng nhìn chính diện. Những viên sỏi trắng muốt xếp sít vào nhau
trên nền đất ba- dan đỏ tươi trông như khảm trai thật nổi bật.Chính giữa cửa
hầm là một cái cổng chào tết bằng lá song, trên đó là tờ giấy trắng nổi bật
hàng chữ “Chúc mừng năm mới” theo kiểu “phăng- tơ- ri” bằng thuốc đỏ. Còn bàn
thờ Tổ quốc vẫn đặt trong hầm như mọi năm, Thắng cứ thế mà thực hiện. Năm nay
còn có một cái hơn là bộ ấm chén gò bằng ống pháo sáng cũng được đem ra sử
dụng. Thắng còn kỳ công luồn rừng kiếm được ít rễ hương bài sấy khô rồi tán ra
thành bột vấn vào giấy pơ- luya làm hương, “cho nó có hương vị Tết” như cậu
nói.
Khâu trang trí như thế là ổn, còn
khoản hậu cần thì hơi khó khăn vì tiêu chuẩn chỉ có thế thôi, có giỏi ngoại
giao đến đâu cũng không thêm được một cái kẹo hay điếu thuốc nào. Dân bản thì
mới ra chưa có điều kiện tiếp xúc để dân vận. Tuy nhiên đối với Hòa đen thì thế
nào cũng có cách giải quyết. Sau một đêm suy nghĩ hôm sau Hòa quyết định mở kho
dự trữ xuất ra hai tấm dù pháo sáng trắng muốt và một chiếc chăn “thám báo” mới
tinh. Cậu đoán chắc cánh mới vào bên 297, 397 mà nhìn thấy những thứ này thì
chỉ có sướng mê tơi và chắc chắn cậu sẽ săn được mấy thứ hàng độc. Quả nhiên
như vậy. Kể ra cũng hơi xót ruột nhưng cũng khuân về được nửa cân chè “móc câu”
Thái Nguyên chính hiệu, một gói kẹo Hải Châu, một gói bánh bích quy Hương Thảo
còn nguyên trong giấy bóng và mấy bao Điện Biên bao bạc. Hòa chắc mẩm: “thế này
thì chắc chắn là nhất đại đội rồi”.
Sáng ngày 23 tháng Chạp ban chỉ huy
đại đội đi chúc Tết từng xe đồng thời cũng là kiểm tra chấm điểm việc tổ chức
ăn Tết ở các trung đội. Trong mùi hương bài ngào ngạt ngồi nhấm nháp chén trà
đặc quánh, thưởng thức vị ngọt kẹo Hải Châu và phì phèo điếu Điện Biên thơm
lừng rồi ngắm nghía “công trình nghệ thuật” ai cũng tấm tắc kíp xe 567 là “số
một”.
Không hiểu có phải là ưu tiên đơn vị
vất vả nhất hay không mà ngay chiều hôm ấy đội chiếu bóng của binh chủng đã đến
phục vụ đại đội 9. Thật đúng là một ngày hội. Cả đại đội quần áo chỉnh tề chen
chúc nhau trong căn hầm thùng đã được che kín bốn phía hau háu nhìn lên màn ảnh
như nuốt lấy từng hình ảnh, từng lời thoại. Suốt ba tiếng đồng hồ ngồi một chỗ
mà cấm thấy anh nào chạy ra ngoài lấy một phút. Nói gì thì nói, đã hơn ba năm
nay họ mới lại được thế này.
Buổi chiếu bóng kết thúc ban chỉ huy
mời mấy anh em văn nghệ sĩ ở lại ăn Tết. Gặp được người bấy lâu nay mình vẫn
hâm mộ Cân nì nèo bằng được Nguyễn Hữu về thăm xe mình. Khi nhận ra đây chính
là tác giả bài báo tường làm “rung động lòng người” bốn năm về trước Hữu vui vẻ
nhận lời và kéo cả họa sĩ Trí cùng đi. Rừng chiều cuối đông nhưng không hề ảm
đạm mà rộn ràng tiếng hát lời ca và những trò tinh nghịch của cánh lính trẻ.
Đến trước hầm xe 567 cả hai cùng sững
lại nhìn. Ánh mắt hai người như bị thôi miên bởi hàng chữ bằng sỏi trắng nổi
bật trên nền đất đỏ tươi như son. Đằng sau đó là chiếc xe tăng đường bệ với một
ngôi sao đỏ rực trên tháp pháo. Ngay cửa vào hầm là màu xanh tươi mát của chiếc
cổng chào bằng lá song. Có vẻ như những người lính của kíp xe này rất biết phối
màu- Trí thầm nghĩ vậy. Theo thói quen nghề nghiệp Trí rút luôn cuốn sổ tay và
mẩu bút chì bất ly thân ra phác vài nét ký họa. Còn Hữu cũng lặng thinh, trong
đầu anh vừa ngân lên một cái gì đó như một tứ thơ nhưng anh còn chưa nắm bắt
được. Hai người chỉ chợt bừng tỉnh khi trưởng xe Nhã lên tiếng:
- Mời hai anh vào trong hầm uống nước!
Trí vẫn cố gắng đưa thêm vài nét bút,
anh thốt ra một lời khen tự đáy lòng:
- Đẹp lắm! Lạc quan lắm!
Khom người bước vào trong hầm hai anh
em lại một lần nữa ngạc nhiên. Một căn hầm chật hẹp dưới bụng xe tăng nhưng
thật trang trọng và ấm cúng, bốn vách hầm được quây bằng những tấm tăng, sàn
hầm là tấm sạp nằm bằng tre đã lên nước bóng loáng. Đối diện với cửa ra vào là
bàn thờ Tổ quốc, trên đó lá cờ đỏ sao vàng và chân dung Bác Hồ được treo ngay
ngắn. Ngay bên dưới ảnh Bác là một bóng đèn 0,5 oát hắt ánh sáng ngược lên,
cạnh đó một nén hương đang ngun ngún khói tỏa ra một thứ mùi thơm thật dễ chịu.
Giữa sạp nằm là một bộ ấm chén bằng nhôm, một đĩa hai ngăn đầy bánh kẹo và một
bao thuốc lá. Cân vui vẻ:
- Mời hai anh ngồi lên đây thưởng thức
với bọn em một chút hương vị Tết.
Nhã cũng đã ngồi lên sạp, anh niềm nở:
- Các anh thông cảm! Hơi chật chội một
tý- Nghiêng cái ca nhôm chắt nước ra chén anh đưa tận tay từng người một- Mời
các anh uống nước.
Đón chén nước bỏng rãy từ tay Nhã theo
thói quen Hữu đưa lên mũi hít hà, anh tròn mắt:
- Chè Thái hả? Các cậu lấy đâu ra thứ
này?
Nhã cười cười:
- Dạ! Bọn em “binh vận” của cánh mới
vào đấy mà.
Nhấp một ngụm nước nhỏ Hữu gật gù:
- Chè ngon lắm! Ngay ở ngoài Bắc cũng
khó kiếm được loại này- Anh quay sang Cân- Mấy năm nay có sáng tác được nhiều
không?
Cân bẽn lẽn:
- Sáng tác gì anh! Toàn bị các ông
tướng này bắt làm hộ báo tường thôi.
Hữu quay sang giới thiệu với Trí:
- Ông mới về chưa biết, đây chính là
tác giả bài thơ làm “rung động lòng người” năm 66 đấy.
Trí gật gù, là những người làm công
tác văn hóa nhưng hình như cả Hữu lẫn Trí hôm nay mới nhận ra vẻ đẹp tâm hồn
trong những người lính bình thường, dung dị. Anh lại móc trong túi ngực ra cuốn
sổ tay và hý hoáy. Có tiếng người gọi ngoài cửa, chắc là đại đội gọi về ăn cơm.
Hữu đưa tay bắt tay Nhã và Cân, anh còn cầm tay Cân mãi:
- Hôm nào đưa cho tớ những sáng tác
của cậu tớ sẽ góp ý cho. Còn bây giờ thì tạm biệt nhé. Chúc năm mới sức khỏe,
thắng lợi.
***
Chuyến phục vụ của đội chiếu bóng kéo
dài suốt cả tuần cuối năm. Thuyết minh “bất đắc dĩ” Nguyễn Hữu đã khản hết cả
cổ vì ngày nào cũng phải kéo cày mấy tiếng đồng hồ với tất cả “hỷ, nộ, ái, ố”
trong phim nên ít nói hẳn. Đã thế hôm nay anh bạn cùng trung đội ngày xưa Lê
Đức Tuấn lại ngỏ ý mời sau khi chiếu phim xong sẽ ở lại bình thơ cho đại đội
nghe. Hữu lo lắm, từ chối thì không nỡ nhưng giọng này mà bình thơ thì không ổn
chút nào. Trí cũng đoán được bạn đang lo lắng nên góp ý:
- Ông cứ mở máy như mọi hôm là ông
chết đấy! Theo tôi ông phải “tương kế, tựu kế” mới được.
Hữu tò mò:
- Có kế gì thì nói mau xem nào!
Trí thì thào ra vẻ quan trọng:
- Tôi để ý thấy lính nhà mình cũng hay
thơ lắm. Vậy tối nay ông cứ khích bọn họ đọc thơ của họ rồi lại khích họ bình
thơ của nhau, cuối cùng ông chỉ kết luận vài ý bài này hay ở chỗ nào, dở ở chỗ
nào thôi. Như vậy đáng lẽ phải nói hai tiếng ông chỉ phải nói độ mười lăm, hai
mươi phút.
Hữu hớn hở:
- Kế này được đấy! Tôi khản cổ gần
chết rồi đây này.
Chiếu phim xong Tuấn xin đại đội cho
Hữu về liên hoan với xe mình. Gọi là liên hoan cho oai chứ thực ra bao nhiêu
tiêu chuẩn Tết cũng đã tiêu thụ hết sạch. Móc từ đáy cóc ba lô ra được một hộp
thịt nửa cân Tuấn bảo anh em xào với bắp cải do chính Hữu mang vào và nấu một
nồi canh rau tàu bay. Chẳng biết tay nghề của cậu nào mà hơi bị kém, nồi canh
nấu quá lửa rau cứ nát nhừ ra như cháo bốc mùi hăng hắc. Nhìn mâm cơm cậu lái
xe của Tuấn phàn nàn:
- Anh buồn cười thật! Mời khách về mà
lại không bảo gì anh em trong xe. Cơm nước thế này thì xấu cả mặt.
Tuấn hơi ngượng:
- Thì chiến trường mà, có gì dùng nấy-
Nhưng rồi anh vung tay- Thôi được rồi! Cậu nào còn món gì dự trữ thì đem ra
đây.
Như sau một khẩu lệnh “lên xe chiến
đấu”, năm thành viên bật dậy nhảy phắt lên xe. Một lát sau anh nào anh nấy chui
ra, trên tay mỗi người là một thứ gì đó: hộp thịt, hộp giò, gói chè, gói kẹo,
gương mặt thì tươi như hoa. Hữu ngơ ngẩn ngồi nhìn. Dưới tán rừng xanh ngắt chiếc
xe tăng thân thuộc hôm nay sao trông oai hùng quá, ngôi sao trên tháp pháo sao
hôm nay đỏ quá- như một ngọn lửa vậy, còn năm chiến sĩ mỗi người một tư thế
trên chiếc xe sao trông như một bàn tay đang xòe ra... Cái tứ thơ đã hình thành
từ hôm đến với kíp xe 567 lại trở về lơ lửng trong đầu anh. Suốt bữa ăn Hữu cứ
miên man với những hình ảnh ấy và hình như anh đã bắt được nó. Bỏ vội bát cơm
Hữu lôi cuốn sổ tay ra viết vội như sợ những ý nghĩ sẽ bay khỏi đầu mình:
“Năm anh em trên một chiếc xe
tăng
Như
năm bông hoa xòe cùng một cội
Như năm ngón tay trên một bàn
tay”
Dòng nối dòng, chữ nối chữ như một
mạch ngầm tuôn chảy không ngừng. Cả kíp xe của Tuấn nín lặng như sợ làm kinh
động người viết. Đôi mắt Hữu như cháy rực lên nhìn ra khoảng trống xanh xao của
cánh rừng chiều, anh nhấn mạnh ngọn bút viết những dòng cuối cùng:
“Một con đường đất đỏ như son
Một màu rừng xanh bạt ngàn hy
vọng
Một ý chí bay ra đầu ngọn
súng
Một niềm tin nghiến nát mọi
quân thù”
Hữu buông bút, anh thở ra một hơi thật
dài. Ghé mắt vào trang sổ tay lướt qua vài dòng Tuấn thốt lên:
- Hay lắm! Cậu đọc cho anh em xe tớ
nghe trước đi!
Hữu mệt mỏi lắc đầu, dường như mọi sức
lực của anh đều đã biến đi đâu hết. Anh nói nhỏ:
- Cậu đọc cho anh em nghe đi. Tớ nói
không ra hơi nữa rồi.
Thật may, tối hôm đó Hữu không phải
bình thơ nữa. Ngay sau bữa cơm chiều ba tiểu đoàn xe tăng nhận lệnh cơ động vào
vị trí tập kết. Hôm đó hình như là ba mươi Tết.
Chiếc
xe chiếu bóng cũng lên đường về miền Bắc để Hữu và Trí ở lại chiến trường. Hữu
được chủ nhiệm Thu phân công đi thâm nhập ở đại đội 9 của 198, còn Trí thì đi
với đại đội 7 tiểu đoàn 297.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét