Chương 11
Trường bắn chuyên dùng của binh chủng Thiết giáp được
xây dựng ở khu vực Rừng Cam nằm gần sát chân dãy núi Tam Đảo. Nghe nói ngày xưa
ở đây là đồn điền của một ông dân biểu chuyên trồng một giống cam ngon nổi
tiếng. Chẳng biết có thật thế không nhưng khi binh chủng Thiết giáp về đây nhận
đất xây dựng thì đó chỉ còn là một bãi đất trống lưa thưa vài đám cây bụi,
chẳng thấy còn một gốc cam nào. Với hàng nghìn công lao động và một khối lượng
vật tư cực lớn đổ vào Rừng Cam đã trở thành một trường bắn hiện đại vào bậc
nhất của quốc gia, có thể tổ chức bắn cho mọi loại vũ khí xe tăng vào các loại
mục tiêu cố định, ẩn hiện hay di động. Nhờ có mỏm núi Đầu Trâu và dãy Tam Đảo cao
hơn nghìn mét ở phía sau hình thành một khối chắn thiên nhiên nên điều kiện an
toàn ở đây tương đối đảm bảo mặc dù vẫn thường xuyên bắn đạn pháo các cỡ. Vào
mùa huấn luyện ở đây không lúc nào ngớt tiếng gầm rú của động cơ xe tăng và
tiếng nổ của các loại đạn. Người dân quanh vùng cũng đã quen dần với những thứ
đó, những ngày không nghe tiếng xe tiếng pháo lại cảm thấy thiêu thiếu một cái
gì đó.
Nhưng hôm nay hình như khu vực Rừng Cam có cái gì đó
không bình thường. Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nhâm Tý mà hình như không
khí ở đây lại sôi động hơn lên. “Bộ đội năm nay không nghỉ Tết hay sao ấy”, dân
Rừng Cam kháo nhau như vậy. Ngay từ sáng sớm từng đoàn xe con đã lũ lượt tới
đây. Bọn trẻ chăn trâu dọc con đường vào trường bắn cứ trố mắt ra nhìn những
cán bộ mang rất nhiều sao trên ve áo mà lần đầu tiên chúng mới nhìn thấy ở đây.
Sau khi đi kiểm tra một vòng các đơn vị, phó tư lệnh
Đào trở về đài chỉ huy trường bắn. Người sĩ quan điều khiển vừa thấy bóng thủ
trưởng xuất hiện trên đầu cầu thang vội đứng phắt dậy hấp tấp:
- Chào… chào thủ trưởng ạ!
Phó tư lệnh Đào
gật đầu chào lại và ôn tồn:
- Việc bố trí bia bảng thế nào rồi?
Sĩ quan điều khiển đã bớt run:
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi đã bố trí xong, tôi
đang định cho vận hành thử lần cuối.
- Được! Đồng chí cho vận hành đi xem nào- Phó tư lệnh Đào gật đầu.
- Vâng ạ! Mời thủ trưởng ngồi đây ạ!- Người sĩ quan
điều khiển chỉ chiếc ghế bên cạnh bàn điều khiển.
- Đồng chí cứ làm việc đi! Mặc tôi!- Ông Đào lạnh lùng
bước tới ghé mắt vào cái kính quan sát, hai tay nhẹ nhàng vặn núm điều chỉnh
thị độ- Bây giờ đồng chí cho vận hành theo phương án Một nhé.
- Vâng ạ!- Người sĩ quan điều khiển khẽ khàng trả lời
rồi ngồi xuống ghế của mình. Hai tay anh ta nhoay nhoáy bật các công tắc trên
bàn điều khiển.
Phó tư lệnh Đào chăm chú nhìn về khu vực bố trí mục
tiêu sát chân dãy núi Đầu Trâu. Trời vẫn sớm, lại đang tiết cuối đông sương mù
còn khá dày nên ông phải dồn hết tinh lực mới phát hiện thấy những tấm bia mờ
mờ, ảo ảo đang từ từ xuất hiện. Hết tăng trong hầm đến pháo chống tăng, lớp lớp
các loại hỏa khí bộ binh rồi đến xe tăng chính diện, máy bay trực thăng… cứ lần
lượt hiện lên như trong một trận đánh. Cuối cùng là ba chiếc xe bọc thép chạy
ngang loang loáng hiện ra tượng trưng cho địch rút chạy. Khi ba chiếc xe bọc
thép đã khuất trong hẻm núi người sĩ quan điều khiển rụt dè hỏi:
- Thủ trưởng thấy thế đã được chưa ạ?
Ông Đào gật đầu vẻ hài lòng:
- Được đấy! Nhưng có kiểm tra được kết quả đạn trúng
hay không?
Người sĩ quan điều khiển lúng túng như người có lỗi:
- Báo cáo thủ trưởng! Thiết bị của trường bắn chưa cho
phép tự động báo trúng đối với đạn con nhưng chúng tôi đã cho lắp xen kẽ đạn
sáng nên vẫn có thể quan sát được bằng mắt. Còn các bia bắn pháo sẽ cho dùng
đạn nổ nên nếu bắn trúng thì bia sẽ tan ngay.
Ông Đào gật đầu ôn tồn:
- Thế cũng được!
Như vậy là mọi công tác chuẩn bị cho buổi diễn tập đã
được chuẩn bị xong. Đã tham dự rất nhiều cuộc diễn tập nhưng hôm nay ông Đào
cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó hơi khang khác. Thực ra điều đó cũng
không có gì là lạ bởi vì đây là cuộc diễn tập kiểm tra đánh giá khả năng tác
chiến của trung đoàn bộ binh cơ giới H02, trung đoàn bộ binh cơ giới đầu tiên
của Quân đội nhân dân Việt Nam trước khi ra quyết định có đưa nó vào tham chiến
hay không. Vì vậy hôm nay đích thân Tổng Tham mưu trưởng và một số khá đông các
cán bộ cao cấp trên Bộ và các quân binh chủng bạn đến tham quan, kiến tập.
Dẫu đã nắm được kế hoạch từ trước và trở về nước ngay
sau khi chiến dịch Cánh Đồng Chum- Xiêng Khoảng đợt Một kết thúc ông Đào vẫn
thấy ngỡ ngàng trước sự phát triển như vũ bão của binh chủng trong vòng mấy
tháng qua, đúng là “lớn nhanh như Phù Đổng”. Dường như cấp trên đã nhìn thấy và
đánh giá đúng mức hơn về vai trò của tăng thiết giáp cộng với những yêu cầu bổ
sung lực lượng cho Đông Xuân 1971- 1972 nên hầu như các đề nghị của binh chủng
đều nhanh chóng được đáp ứng. Đầu tiên là gần hai trăm sĩ quan lục quân vừa tốt
nghiệp được điều ngay về binh chủng để bổ túc về chuyên môn. Tiếp đó là gần một
nghìn tân binh được tuyển chọn để huấn luyện thành các thành viên kíp xe. Đáng
quý nhất là trong số đó có đến hơn hai trăm sinh viên các trường đại học, trung
cấp. Với kiến thức sẵn có số tân binh này chỉ cần ba tháng huấn luyện đã có thể
sử dụng thành thạo các loại trang bị trên xe và có đủ khả năng hoàn thành chức
trách của mình, một số còn được bồi dưỡng trở thành cán bộ trung đội. Chuyến đi
Liên Xô của Đại tướng Tổng Tư lệnh cũng thành công tốt đẹp. Bạn đã tin tưởng hơn
vào lập trường chống Mỹ của ta nên đã ủng hộ mạnh mẽ về mọi mặt. Riêng về tăng
thiết giáp ông Thu cũng đã làm tốt nhiệm vụ giải thích cho bạn hiểu về cách
đánh riêng có của xe tăng Việt Nam
nên bạn đã tăng cường viện trợ một khối lượng lớn trang bị vũ khí cả bằng đường
sắt và đường biển. Chính nhờ vậy mà ta đã đủ trang bị để thành lập mới trung
đoàn H01 và một số tiểu đoàn khác, đồng thời bổ sung đầy đủ cho các tiểu đoàn
vừa tham chiến ở Đường Chín- Nam Lào. Duy có việc quyết định chuyển đổi trung
đoàn H02 thành trung đoàn bộ binh cơ giới trong thâm tâm ông Đào thấy có vẻ hơi
gấp gáp. Khác với xe tăng, các đơn vị bộ binh cơ giới có quân số rất đông nên
Bộ đã phải điều hai tiểu đoàn bộ binh của hai tỉnh Nam Hà và Quảng Ninh về làm
nòng cốt. Tuy nhiên điều đó mới chỉ đáp ứng về số lượng, còn chất lượng thì vẫn
còn là một vấn đề nan giải. Đối với chiến sĩ huấn luyện cho họ làm quen với
việc tác chiến trên xe thiết giáp thì cũng khá nhanh nhưng còn đội ngũ cán bộ
đòi hỏi nhiều thời gian hơn mới có thể chỉ huy được. Binh chủng cũng đã tổ chức
các lớp tập huấn tập trung ngắn ngày nhưng xem ra trình độ của anh em vẫn còn
nhiều bất cập, đành phải lấy phương châm “học từ thực tế” để bù đắp dần những
chỗ còn thiếu hụt. Việc triển khai kế hoạch đưa xe tăng vào các chiến trường
cũng đã được tiến hành và đã thu được những kết quả khá mỹ mãn. Sau hơn một
tháng hành quân, vượt qua gần một nghìn ki- lô- mét đường quân sự làm gấp lại
bị không quân Mỹ chặn đánh thường xuyên, tiểu đoàn 297 đã sắp có mặt tại vị trí
quy định ở chiến trường Tây Nguyên. Nhờ đã dự liệu trước tình hình nên binh
chủng đã cử tham mưu phó Kiệm và một số cán bộ tiền trạm vào trước nên chắc
rằng ngay khi xe tăng vào đến nơi sẽ được đón tiếp và bố trí vào những vị trí
thuận lợi nhất. Binh chủng cũng đã cử hai cán bộ đi tiền trạm vào B2 để chuẩn
bị đón hai tiểu đoàn sắp hành quân vào. Một tiểu đoàn hỗn hợp tăng thiết giáp
cũng đã được thành lập sẵn sàng vào khu Năm. Trong khi đó toàn bộ đội hình
trung đoàn H03 đã áp sát vùng giới tuyến. Chỉ còn “anh” H02 này nếu vượt qua
được cuộc “sát hạch” hôm nay cũng sẽ được tung vào chiến trường trong một ngày
gần nhất.
***
Trong lúc đó gần chục chiếc xe tăng và thiết giáp đang
náu mình kín đáo trong những lùm cây sát chân dãy núi Rừng Cam cách trường bắn
gần hai ki- lô- mét. Tình huống giả định là họ đang ở vị trí tạm dừng sẵn sàng
xuất kích khi có lệnh. Lúc này chuẩn úy Hòa đã đi kiểm tra trung đội của mình
xong và trở về xe. Cánh bộ binh đang ngả ngốn trên đám cỏ cạnh xe tán chuyện rì
rầm. Thấy Hòa về câu chuyện ắng hẳn đi, cậu tiểu đội trưởng vồn vã:
- Còn phải đợi lâu không anh?
Hòa tươi cười:
- Chắc còn khá lâu đấy! Tranh thủ nghỉ ngơi một chút
đi.
Anh trèo lên xe, lái xe Toản đang lúi húi kiểm tra
dầu, nước làm mát. Hòa nhìn Toản:
- Kỹ thuật xe có vấn đề gì không?
Toản lắc đầu:
- Ổn cả anh ạ! Em chỉ định bổ sung nước làm mát nhưng
kiểm tra thấy vẫn còn đủ.
Hòa gật đầu rồi
chui vào ghế trưởng xe, anh với tay bật đài để ở chế độ thu canh rồi dựa mình
vào thành xe định chợp mắt một lát. Tuy vậy Hòa không sao ngủ được, đầu óc anh
cứ miên man hết chuyện này sang chuyện khác. Sau khi kết thúc khóa bồi dưỡng
cán bộ ở đoàn 10 nửa tháng trước đây Hòa được phong quân hàm chuẩn úy và điều
về làm trung đội trưởng một trung đội bộ binh cơ giới của trung đoàn H02. Hôm
nay trung đội của anh sẽ tham gia tiến công trên hướng chủ yếu trong cuộc diễn
tập kiểm tra nên Hòa khá lo lắng. Anh lo cũng phải, hầu hết chiến sĩ trong
trung đội của Hòa đều vừa nhập ngũ được vài tháng, ngay cả ba lái xe cũng vừa
mới ra trường. Qua tìm hiểu Hòa biết cả ba lái xe đều học lái T34, chưa được
thực hành lái bơi nước lần nào mà bây giờ lại phải lái xe thiết giáp bơi nước.
Cũng may thời kỳ còn ở xe 567 Hòa đã được Cân và Thắng “chỉ bảo” cho khá nhiều
về kỹ thuật xe PT76, mà loại thiết giáp này cũng có cấu tạo tương tự nên anh
cũng đã giúp đỡ được nhiều cho họ. Buổi đầu tiên thực hành lái bơi nước cả ba
cậu cùng run nhong nhóc, không cậu nào dám vào lái đầu tiên vì cứ sợ xuống nước
không cẩn thận xe sẽ bị chìm. Riêng cánh lính bộ binh thì không đáng lo cho
lắm, kỹ thuật chiến đấu ở tỉnh huấn luyện cho tương đối thành thục rồi, chỉ còn
động tác lên xuống xe và kỹ năng chiến đấu trên xe rèn cho mấy buổi là đã có
thể yên tâm. Cái khó nhất đối với Hòa hiện nay là vấn đề hiệp đồng chiến đấu
giữa các thành viên kíp xe với tiểu đội bộ binh. Lúc ở trên xe thì không sao,
khẩu lệnh xuống xe chiến đấu truyền đạt cũng dễ. Tuy nhiên khi tiểu đội bộ binh
đã xuống xe rồi thì hầu như không có mối liên lạc nào nữa giữa họ với kíp xe vì
không có phương tiện, tất cả chỉ dựa vào hành động của nhau mà thôi, còn muốn
gọi bộ binh lên xe không có cách nào khác là trưởng xe phải nhô hẳn người ra
ngoài để gọi, để vẫy. Từ hôm kia trung đội các anh đã vào đây hợp luyện nhưng
mọi cái vẫn còn chưa được “thuận buồm, xuôi gió” cho lắm.
So với hồi ở đại đội 9 tay pháo thủ Hòa đen dạo này
nghiêm chỉnh, chín chắn hơn nhiều. Cái mồm lúc nào cũng toe toét, liến láu giờ bỗng
trở nên điềm đạm, nói ra câu nào chắc câu ấy. Có thể đó là do kết quả rèn luyện
ở trường sĩ quan, cũng có thể do cương vị bây giờ đã khác trước. Ngay cả Cân ra
học cùng đoàn cũng ngạc nhiên nhưng Hòa chỉ mỉm cười hiền lành mà không giải thích
gì. Có lẽ chỉ có chính Hòa mới biết nguyên nhân nào đã làm mình thay đổi đến
như thế.
Ngay tuần đầu tiên có mặt tại Đoàn 10, tranh thủ buổi
đi xin tre về củng cố doanh trại Hòa đã vượt hơn chục cây số về xóm Mới. Đã dứt
khoát nói lời chia tay với Thu nên trong thâm tâm Hòa chỉ muốn được nhìn thấy
Thu và xem người yêu dấu của mình giờ sống như thế nào mà thôi chứ không có ý
định gặp lại. Bốn năm đã trôi qua mà quang cảnh xóm Mới dường như chẳng có gì
thay đổi. Vẫn những mái rạ đã ngả màu mưa nắng, vẫn những con đường lầy lội đày
vết chân trâu sau mỗi cơn mưa, mấy nương sắn “dù” còi cọc sát chân núi dường
như vẫn còn từ hồi các anh ở đây… Không cần mất quá nhiều thời gian Hòa đã biết
mọi chuyện từ đám trẻ chăn trâu: Thu đã lấy chồng từ năm kia, sau khi anh đi
chiến trường chừng hai năm. Chồng Thu là con một cán bộ cấp tỉnh hồi ấy vừa đi
học nước ngoài về, “anh ấy có một cái bình bịch đẹp lắm, nổ to như xe tăng.
Trưa nay thế nào cũng đèo chị ấy về thăm nhà ông vãi”- bọn trẻ chăn trâu bảo
thế. Hòa đã ngồi đợi bằng được cho đến lúc nhìn thấy chồng Thu đèo vợ về thăm
ông bà ngoại. Thu đẹp hẳn lên, cô ngồi sau ôm chặt lấy eo chồng, trên đường đi
cứ ghé sát tai chồng nói điều gì đó thật âu yếm. Có vẻ như nàng thật sự hạnh
phúc. Đợi cho vợ chồng họ đi qua Hòa mới đứng dậy rảo bước về doanh trại, anh
cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Hòa cho rằng mình đã quyết định đúng và trong
thâm tâm một lần nữa anh nhắc lại lời nguyền: “không đến với bất cứ cô gái nào
trước khi chiến tranh kết thúc”. Ấy thế mà có lần tưởng chừng như anh không thể
đứng vững.
Chả là khi kỳ nghỉ hè năm đó vừa bắt đầu thì Lan và
Thư, hai cô bạn học của Cân đạp xe lên thăm các anh. Thư với Cân thì đã có tình
ý với nhau từ trước rồi, từ hồi học cùng lớp cơ. Cô hoa khôi trường huyện đã
khéo léo từ chối mọi sự quan tâm của các bạn khác để dành tình cảm cho người
chiến sĩ xe tăng nhưng lại mang tâm hồn thi sĩ.
Tình cảm đó đã được thử thách suốt mấy năm xa cách, lại được hâm nóng
trong đợt phép vừa rồi. Đại loại là đang ở trong tình trạng: “tình trong như
đã, mặt ngoài còn e” như các cụ nhà ta thường nói. Còn Lan không xinh xắn như
Thư nhưng được cái hồn hậu, chất phác. Qua những cánh thư từ chiến trường của
Cân gửi về Lan đã biết đến Hòa. Khi Cân về phép cô cũng được nghe anh kể rất
nhiều chuyện về người bạn thân thiết cùng xe này. Có lẽ trong cô đã có ít nhiều
cảm mến xen lẫn với chút tò mò về người chiến sĩ vô tư, vui tính mà cô chưa
biết mặt này. Vì vậy, khi Cân rủ đi xem triển lãm và bảo Hòa cũng sẽ có mặt thì
cô đồng ý ngay không một chút ngần ngừ. Hôm ấy, hai người cũng đã nói với nhau
nhiều chuyện. Thực ra là cô hỏi và Hòa trả lời là chính. Và chắc là Hòa cũng để
lại trong cô những ấn tượng tốt đẹp nên cô đã cùng Thư lặn lội lên đây.
Vì có khách nên chủ nhật đó hai anh em được miễn lao
động, Cân quyết định rủ các bạn lên Tam Đảo chơi. Tuy nhiên, kế hoạch đó đã
không thực hiện được trọn vẹn. Mặc dù đã hết sức cố gắng nhưng hai chiếc xe đạp
cũng chỉ bò lên đến cây số 13 thì hai chàng lính tăng đành chịu. Con đường cứ
dốc ngược mãi lên, càng lên cao lại càng dốc. Nhìn cột cây số bên đường thấy
chỉ còn 5 ki- lô- mét nữa là đến đích nên cả hội bàn nhau đi bộ. Thế nhưng mới
chỉ leo được vài trăm mét thì hai cô giáo trẻ đều lắc đầu, lè lưỡi. Nhìn rừng
thông bát ngát hai bên con đường Cân bảo Hòa: “Này! Y như Rừng Thông ở binh
trạm 42 Hòa nhỉ!”. Hòa chưa kịp đáp thì Cân đã quyết: “Thôi! Không leo lên thị
trấn nữa. Có khi chơi ở đây lại còn hay hơn lên trên ấy đây”. Mà thế thật! Đối
với những người đang yêu mà cứ được ở bên nhau thì đâu chẳng là thiên đường. Chiều
bạn, vả lại cũng đã mệt nên Hòa đồng ý ngay. Hai cô bạn gái thì cười tít mắt.
Dường như trời cũng chiều người, buổi sáng mùa hè
nhưng thật mát mẻ. Dưới tán rừng mát rượi là một thảm lá thông dày. Có điều lạ,
những cái lá thông nhọn hoắt như kim nhưng khi đã rụng xuống đất thì lại thật
hiền lành, chân không dẫm lên cứ như bước trên tấm thảm. Đây đó những bụi mẫu
đơn khoe những chùm hoa đỏ rực. Xa xa ngoài bìa rừng là bạt ngàn sim, mua. Cân
hét lên như hóa rồ: “Đi hái sim nào!” rồi kéo Thư chạy như bay về phía đó. Muốn
cho các bạn được tự nhiên, Hòa bảo Lan: “Lan cứ đi đi, mình ở đây trông xe
cho”. Nhưng có vẻ như Lan không thích thế, cô cười ý nhị: “Thế thì hai bên đều
lẻ à?”. Trước câu hỏi có phần tinh quái của cô bạn gái mới, cái mồm vốn liến
láu của Hòa giờ trở nên vô dụng. Chỉ đến khi Lan chủ động hỏi về cuộc sống ở
chiến trường, ở cái địa danh Rừng Thông xa lắc ấy Hòa mới trở lại vẻ hoạt bát
thường ngày. Những câu chuyện Hòa kể không biết hấp dẫn đến mức nào nhưng Lan
thì cứ như nuốt lấy từng lời. Và anh đã có dịp chứng tỏ sự tháo vát của mình
với Lan. Chỉ cần loanh quanh một lúc Hòa đã đem về cho Lan một mớ những thứ có
thể ăn được cùng một bó hoa rừng. Thôi thì đủ cả, hoa mẫu đơn đỏ tươi, hoa mua
dại tím ngát cùng mấy nhành hoa giẻ thơm lừng. Nhận bó hoa dại Lan thật sự xúc
động, cô áp mặt vào như muốn tận hưởng mùi hương của chúng. Ai mà biết được cô
nghĩ gì. Chỉ biết rằng từ lúc ấy ánh mắt của cô nhìn anh khác hẳn. Và trước cái
nhìn sâu thẳm đầy trìu mến ấy, đã hơn một lần trái tim cằn cỗi của Hòa đã rung
lên. Buổi “píc- níc” đó kéo dài đến quá trưa và kết thúc bằng bữa liên hoan với
tất cả những thứ đã đem đi ở nhà cùng một bọc sim rừng chín mọng. Bốn người trẻ
tuổi chỉ chịu chia tay nhau khi chợt nhớ ra chiều nay hai cô phải về nhà.
Lần gặp gỡ đó cùng những lá thư qua lại đã để lại
trong lòng Hòa nhiều xao động. Không biết bao nhiêu lần anh đã tự hỏi cái lời
nguyền kia của mình có đúng không. Khóa học càng ngày càng đi vào những khoa
mục khó. Tình hình chiến trường thì vẫn căng thẳng. Binh chủng thì ngày một
phình to ra. Hàng loạt cán bộ, chiến sĩ được điều động về để thành lập các đơn
vị mới báo hiệu những trận chiến đấu với quy mô lớn và mức độ ác liệt ngày càng
cao ở phía trước. Tín hiệu phát ra từ phía Lan thì càng ngày càng rõ. Ở ngay
bên cạnh thì Cân cũng tích cực vun vào. Hòa trở nên trầm lặng và càng phân vân hơn.
Nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn thắng. Hoài niệm về cảnh lỡ dở của mẹ, cảnh côi
cút của chính bản thân mình dội về đã củng cố quyết tâm của Hòa. Anh quyết định
sẽ chỉ coi Lan như một người bạn tốt và chỉ thế mà thôi. Cũng vì chuyện này Cân
đâm giận Hòa mất một dạo.
Bỗng dưng Hòa
chợt thấy da diết nhớ mấy anh em ở kíp xe 567. Giờ này chắc ba anh em họ lại
được sát cánh bên nhau ở H03, có khi lại được ở cùng đại đội cũng nên. Giá được
như vậy thì tốt biết bao, bốn anh em họ bây giờ còn hơn cả anh em ruột. Dù sao
họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng khốc liệt nhất của chiến tranh, đã
chia sẻ với nhau mọi thứ, kể cả cái sống và cái chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét