Linh
cảm của Nhã đã không sai.
Ngay sau khi pháo chiến dịch bắn chuẩn bị Hiến đã lệnh
cho trung đội của Nhã xuất kích. Đoạn đường 16A đêm qua mất gần 1 tiếng để vượt
qua nhưng vì hôm nay được đi ban ngày, lại đã có vệt đường cũ nên không khó
khăn lắm. Tuy nhiên, khi vừa rời đường 16A lên mỏm 1 theo vạch dấu chỉ đường
của công binh để lại trung đội anh đã gặp những trở ngại đầu tiên. Những thân
cây đã được cưa dở dễ dàng đổ xuống khi mũi xe húc vào, nhưng rồi chính thân
cây và cành của chúng lại trở thành những vật cản. Chúng nằm chồng chất lên
nhau tạo thành những đống thù lù trước mũi xe. Đã thế lại còn dốc nữa, có chỗ
phải đến trên 20 độ. Thắng nghiến chặt hai hàm răng, mắt như dán vào kính lái.
Nhìn đống thân cây, cành cây ngồn ngộn phía trước cậu chỉ sợ không cẩn thận sẽ
bị “đội bụng”. Mà đúng như vậy thật, vừa húc đổ một thân cây to cỡ người ôm
xuống Thắng chợt thấy dường như xe dừng lại trong khi cậu vẫn tăng ga. Giật
thót người cậu vội đạp ly hợp rồi thử lại một lần nữa, xe vẫn đứng yên tại chỗ.
Thắng vội về số “0” và báo cáo:
- Anh Nhã! Xe bị đội bụng rồi.
Nhã vội mở cửa, mấy anh em cùng nhảy
xuống xe đứng nhìn: đống thân cây, cành cây quá dày dưới bụng xe đã làm cho hai
băng xích không còn bám được xuống mặt đường. Nhã quát Thắng:
- Vào lùi xe xem nào!
Thắng lập tức nhảy vào xe, sau một lát
trầy trật chiếc xe cũng đã lùi ra được khỏi đống thân cây. Đang phân vân không
biết nên làm thế nào thì Cân reo lên:
- Thắng! Cho một bên xích đi theo thân
cây xem nào!
Thắng lùi lại thêm vài mét rồi chỉnh
hướng cho một bên xích trèo lên gốc cây rồi đi dọc theo thân cây, quả nhiên là
vượt qua được. Phía trước những tiếng nổ dồn dập vẫn dội về. Nghĩ bụng: “không
nhanh lên thì sẽ đến muộn giờ hiệp đồng”, Nhã hô mọi người lên xe rồi hét vào
ống nói:
- Cứ thế mà đi nhưng tăng tốc độ lên!
Thắng mím môi điều khiển cho một băng
xích hướng thẳng vào thân cây có vạch dấu, sau khi húc đổ xong cậu cứ giữ cho
băng xích đó đè lên thân cây mà đi. Kể cũng hơi “chật chưỡng” nhưng còn hơn bị
đội bung. Trầy trật mất chừng nửa tiếng toàn trung đội mới đến được đỉnh mỏm 3.
Nhã xiết chặt ống nói rồi bóp phát:
- 67 gọi 01! 91 đã đến đỉnh mỏm 3, xin
chỉ thị!
Trong tai nghe anh nghe rõ giọng tiểu
đoàn phó Vịnh:
- 01 gọi 67! Khẩn trương bắt liên lạc
với bộ binh và tổ chức xung phong! Nhận đủ trả lời!
Nhã mở cửa nhô hẳn đầu ra ngoài quan
sát. Ngay sát bìa rừng trước mặt anh chừng vài chục mét lố nhố bóng các chiến
sĩ bộ binh. Yên tâm hơn Nhã lên đài:
- 67 gọi 91! Nhanh chóng chiếm tuyến
triển khai, phát huy hỏa lực tiêu diệt địch ở mỏm 4! Nhận đủ, trả lời!
Không đợi hai xe trả lời Nhã nhấn báo
gọi:
- Thắng, tăng tốc độ! Hòa, nạp đạn nổ!
Đã ra đến khoảng trống phía tây bắc
mỏm 3, từ đây sang mỏm 4 chỉ chừng gần 1000 mét nên nhìn khá rõ hệ thống công
sự dày đặc của địch đang chìm trong khói bụi của trận pháo hỏa chuẩn bị. Liếc
về phía sau Nhã thấy xe 555 và 546 đã tản ra hai bên thành đội hình hàng ngang
anh hô:
- Lái xe, tạm dừng!
Xe vừa dừng Nhã đã đưa được một cái
công sự bắn vào kính ngắm, anh chỉnh lại đường ngắm thật chính xác rồi bóp cò.
Một chớp lửa nháng lên, một tiếng “xoảng” của vỏ đạn rơi, khói mù mịt trong
buồng chiến đấu. Nhã với tay bật quạt gió rồi bảo Hòa:
- Cứ liên tục nạp đạn nổ nhé!
Nhã bắn liên tục vào mỏm 4 ba phát
pháo nữa, trong thị trường kính ngắm anh nhìn thấy bọn địch lố nhố chạy về mỏm
5. Phảo hỏa chuẩn bị cũng đã chuyển làn. Biết là đã đến thời cơ xung phong Nhã
bóp phát:
- 67 gọi 91! Nhanh chóng xung phong
sang mỏm 4, thứ tự 55, 46! Nhận đủ, trả lời!
Tiếng trả lời của hai xe vọng về gần
như ngay lập tức. Và cũng gần như ngay lập tức anh thấy xe 555 vọt lên lao
xuống cái yên ngựa nối giữa mỏm 3 và mỏm 4. Ngay sau đó là xe 546. Nhã nhổm lên
vẫy mấy chiến sĩ bộ binh ở phía sau:
- Xung phong đi chứ! Bám sát sau xe
tăng ấy!- Thụp vào xe anh hô- Thắng, bám sau xe 546.
Dường như bọn địch đã qua cơn hoảng
loạn ban đầu, các trận địa pháo và cối từ mỏm 5 bắn như mưa về phía cái yên
ngựa nối giữa mỏm 3 và mỏm 4. Những chớp lửa nháng lên phía trước, phía sau,
bên trái, bên phải. Tiếng mảnh đạn va vào thành xe chan chát. Kệ, Nhã vẫn bình
tĩnh xả từng loạt đại liên vào đám áo rằn ri đang chen chúc nhau chạy về hướng
mỏm 5.
Toàn trung đội đã vượt qua hết cái yên
ngựa và đã chiếm lĩnh được mỏm 4, Nhã hét lên trong ống nói:
- 67 gọi 91! Chiếm địa hình có lợi,
tiêu diệt địch ở mỏm 5! Nhận đủ, trả lời!
Chẳng thấy ai trả lời nhưng dường như
cả hai trưởng xe đã nhận đủ, họ đang dùng xích sắt chèn qua những ụ chiến đấu
bằng đất bao quanh sân bay trực thăng. Nhã cũng bảo Thắng:
- Ép sát bờ đất kia rồi dừng lại!
Thắng cho xe chạy đến sát một cái bờ
đất cao gần ngập băng xích rồi dừng lại. Từ đây có thể nhìn rõ mồn một bên mỏm
5 vì khoảng cách chỉ còn chừng 500 mét nữa. Nhác thấy một cụm pháo chống tăng
ngay đầu mỏm 5 đang bắn về phía mình Nhã vội hét vào ống nói:
- 91 chú ý! Pháo chống tăng đầu mỏm 5,
tiêu diệt!
Miệng hô nhưng tay Nhã đã đưa được đầu
ngắm vào một ụ pháo, anh bóp cò. Khẩu pháo chống tăng tung lên. Hai xe 555 và
546 cũng đang tập trung bắn vào đầu mỏm 5. Đột nhiên một chớp lửa lớn lóe lên
ngay cạnh xe Nhã, khói bụi đất đá trùm hết cả xe. Nhã đoán máy bay địch đã đến
và bắt đầu ném bom vào đội hình, anh vội bóp công tắc nội bộ:
- Hòa lên bắn máy bay, Cân nạp đạn
thay Hòa!- Chuyển về phát anh nói nhanh- 91 cho người lên bắn máy bay địch.
Hòa đã đứng lên ghế pháo hai, cậu bật
tung cửa trưởng xe lên, một làn ánh sáng chói lòa ập vào trong xe. Nhã ngẩng
lên nhìn, trên đầu anh hai chiếc F4H đang quần lượn và thay nhau lao xuống cắt
bom. Hòa đã lên đạn và đang rê nòng súng theo mục tiêu. Nhã lại chúi xuống bắn
tiếp hai viên vào đầu mỏm 5. Có vẻ như mấy khẩu pháo chống tăng của địch ở đây
đã bị diệt hết. Ngay lúc đó những tiếng nổ chát chúa của khẩu 12 ly 7 đã vang
lên. Nhã liếc mắt nhìn lên thấy Hòa đang ghì chặt khẩu súng kéo một điểm xạ
dài. Chừng như bị đánh vỗ mặt bất ngờ, chiếc máy bay vội vọt lên cao, hai quả
bom mất hướng nổ mãi phía sau đội hình. Từ phía mỏm 5 đạn vẫn bắn ra như vãi
trấu nhưng lúc này chủ yếu là đạn súng bộ binh và đạn cối. Nhã quan sát thấy
trên mỏm 5 hệ thống công sự như hai hàng bát úp vòng tròn. Trên đỉnh đồi là
những đống bao cát xếp ngồn ngộn, ở đó nổi bật lên những cần ăng- ten vô tuyến
điện. Nhã đoán chắc chắn đấy là sở chỉ huy lữ đoàn địch. Thoáng thấy có một con
đường chạy vòng theo sườn bắc mỏm đồi đi ra phía sau anh quyết định cho trung
đội xung phong theo con đường đó:
- 67 gọi 91! Nhanh chóng xung phong
sang mỏm 5 theo con đường bên sườn phải, thứ tự 55, 46! Nhận đủ, trả lời!
Tiếng hai trưởng xe trả lời gấp gáp:
- Nhận đủ!
Xe 555 vừa rời khỏi chỗ đỗ chạy lên
phía trước được chừng hai chục mét thì một quả bom nổ ngay cạnh. Nó tiến thêm
được vài mét nữa thì dừng lại. Trong tai nghe của Nhã vang lên tiếng trưởng xe
555 báo cáo:
- 55 báo cáo! 55 bị bục ống nước!
Không ngần ngừ Nhã lập tức lên đài:
- 46, 67 xung phong! 55 tại chỗ chi
viện và khắc phục!- Anh chuyển sang nội bộ- Thắng, tiến về bên phải.
Chếch về bên phải mỏm 4 xe 546 đã bắt
đầu tăng tốc độ vừa chạy vừa bắn, Nhã nhẩm tính: “chỉ cần vượt qua cái yên ngựa
kia sang đến đầu mỏm 5 là bọn máy bay sẽ không dám đánh chặn nữa vì sợ đánh vào
đồng bọn” nên anh giục Thắng:
- Tăng tốc độ, bám sát xe 546!
Hình như đã có thêm một tốp máy bay
nữa đến tiếp viện, bọn chúng giờ không ném bom nữa mà giở trò bắn rốc- két. Có
lẽ chính sự thay đổi chiến thuật này của bọn chúng đã có tác dụng nhất định. Xe
546 vừa mới đến đầu cái yên ngựa nối giữa mỏm 4 và mỏm 5 thì một quả rốc- két trúng
vào buồng truyền động, khói trùm kín cả xe, chiếc xe nằm im bất động. Nhã vừa
nhấn cò đại liên vừa giục Thắng:
- Chạy nhanh nữa đi! Cố sang đến bên
kia càng nhanh càng tốt!
Nhưng không kịp nữa rồi. Một quả rốc-
két xịt khói rồi nổ ngay bên cạnh xe, chiếc xe mất lái quay đầu sang phải và
chỉ dừng lại khi Thắng làm động tác dừng xe cấp tốc rồi tắt máy. Nhã gắt:
- Xe làm sao thế?
Thắng vẫn đang loay hoay mở cửa xe,
miệng trả lời:
- Hình như bị đứt xích anh ạ!
Nhã thoáng bối rối: “như vậy cả ba xe
của trung đội anh đều gặp sự cố, bây giờ phải đề nghị cấp trên đưa đội dự bị
vào thôi”. Nghĩ vậy anh lập tức lên đài:
- 67 gọi 01! 91 bị máy bay ngăn chặn
tại mỏm 4! Đề nghị đưa đội dự bị vào tiếp viện! Nhận đủ, trả lời!
Những tín hiệu của Nhã gửi đi như rơi
tõm vào khoảng không không một tín hiệu trả lời. Anh lên đài gọi một lần nữa
nhưng tình hình vẫn vậy. Trong lúc đó Thắng đã chui ra khỏi xe và đã xác minh
chính xác là quả rốc- két đã làm đứt xích và bay mất một bánh đỡ nặng. Không
còn cách nào khác Nhã quyết định:
- Hòa tiếp tục bắn máy bay, Cân và
Thắng ra sửa xe!- Anh chuyển công tắc ngực về phát- 67 gọi 91! Yêu cầu 55, 46
báo cáo tình hình! Nhận đủ trả lời!
Một tích tắc sau tiếng trưởng xe 546
nghèn nghẹt báo về:
- 46 gọi 67! 46 bị hỏng động cơ, không
khắc phục được!
Nhã lẩm bẩm: “hỏng động cơ thì chịu
rồi”. Ngay sau đó là tiếng trưởng xe 555 vang lên trong tai nghe:
- 55 gọi 67! 55 đã sửa chữa xong! Xin
chỉ thị!
Nhã mừng húm: “như vậy vẫn còn một
xe”. Trên đầu mấy chiếc máy bay vẫn quần lượn chờ thời cơ lao xuống. Ba khẩu 12
ly 7 vẫn nhả từng loạt đạn sắc lẻm. Nhìn về phía sau thấy một số bộ binh đã bám
được xe tăng, họ nép sát vào sau đuôi xe để tránh đạn. Trong đầu Nhã phác nhanh
những phép tính và quyết định:
- 67 gọi 91! Chú ý nhận điện: 55 khẩn
trương xung phong theo đường sườn bên phải mỏm 5, nhanh chóng đánh vào sở chỉ
huy địch; 67 và 46 vừa khắc phục xe vừa chi viện! Nhận đủ trả lời!
Lần lượt xe 555 rồi 546 trả lời. Nhã
bảo Cân:
- Lắp cho tớ một quả đạn nổ và một hòm
đại liên mới rồi ra nối xích với Thắng, Hòa tiếp tục bắn máy bay nhé!
Từ phía sau xe 555 đã lao lên, nó đã
đến đầu cái yên ngựa. Dường như bọn máy bay cũng đã phát hiện ra nên chúng tập
trung vào đánh chặn xe này. Nhã quát Hòa:
- Bắn đi! Phải bảo vệ bằng được xe
555!
Hòa gật đầu:
- Cứ yên trí!
Xe 555 đã lao đến giữa yên ngựa, chỉ
còn vài chục mét nữa là sang đến mỏm 5. Một thằng F4 chừng như không muốn để
điều đó xảy ra nên liều mạng lao xuống. Hòa rê nòng súng đợi nó bổ nhào chính
diện vào vòng ngắm và xuống thật thấp mới kéo một loạt dài. Pháo thủ xe 546
cũng bắn gần như đồng thời. Những viên đạn vạch đường như một mũi kiếm lửa chọc
thẳng vào mặt tên giặc trời. Ngay lập tức một luồng khói đen kịt từ đuôi nó
phun ra, nó loạng choạng cố gượng bay lên nhưng rồi cứ lảo đảo như người say
rượu. Từ trên máy bay hai chiếc dù bung ra.
Nó lết thêm được một đoạn nữa thì lao ngay xuống bên kia đường 16 A. Sướng
quá Hòa hét lên như còi:
- Cháy rồi! Cháy rồi!
Tên F4 còn lại có vẻ như đã biết sợ,
nó cứ lảng vảng tít trên cao tìm cơ hội lao xuống đánh lén. Bọn trực thăng vũ
trang thì xúm lại chỗ hai chiếc dù rơi xuống chắc là định tìm cách cứu phi
công. Không bị máy bay đánh chặn nữa xe 555 đã sang đến đầu mỏm 5 và đang cơ
động theo con đường bên sườn bắc điểm cao, một số bộ binh cũng đã theo sát ngay
đằng sau. Hỏa lực của địch từ mỏm 5 đang tập trung ngăn chặn về hướng ấy. Nhã
vẫn bắn từng loạt ngắn đại liên vào những công sự nằm như bát úp trên sườn đồi,
anh bảo Hòa:
- Xuống lắp cho tớ một quả đạn pháo và
một hòm đạn mới.
Hòa tụt xuống buồng chiến đấu nhanh
như một con sóc, chưa đầy một phút sau cậu ta đã trồi lên ôm khẩu 12 ly 7,
miệng đáp ngắn gọn:
- Đạn lắp xong!
Nhã tiếp tục nhả đạn về phía bắc mỏm 5
để yểm hộ cho xe 555. Hòa vẫn rê nòng súng theo chiếc F4 còn lại trên trời, cứ
mỗi khi nó định lao xuống anh lại bắn một loạt cảnh cáo. Trong khi đó Cân và
Thắng đang gặp khó khăn: quả rốc- két đã làm bay mất một đoạn xích. Thấy số mắt
xích dự bị của xe mình không đủ Cân bảo Thắng:
- Cậu chạy sang xe 546 xem còn xích dự
bị không thì khuân về đây? Tớ phải lên lắp đạn cho anh Nhã bắn đã.
Thắng chạy vụt đi. Cân thì nhảy lên xe
chui vào nạp đạn. Có người nạp đạn cho Nhã yểm hộ rất đắc lực cho xe 555. Chỉ
vài phút sau anh đã quan sát thấy 555 vào đến khu trung tâm thông tin, nó dừng
lại ở đó một chút rồi lao xuống phía bên
kia sườn đồi và ra khỏi tầm quan sát của anh. Nhã vội vã lên đài:
- 67 gọi 55! 55 đi đâu, báo cáo về
ngay!
Tiếng trưởng xe 555 gấp gáp:
- 55 phát hiện trận địa pháo địch. Đề
nghị 67 chi viện để 55 tiêu diệt!
Đúng lúc ấy Nhã nghe thấy tiếng đại
đội trưởng Hiến trên mạng:
- 54 gọi 67! 67 báo cáo tình hình về
ngay! Nhận đủ, trả lời!
Nhã lầm bầm: “không biết đi đâu mà bây
giờ mới thấy lên mạng” nhưng rồi anh bóp công tắc phát trả lời ngay:
- 67 báo cáo! Hiện 67 và 46 bị hỏng ở
cuối mỏm 4. 55 đã sang được mỏm 5, đang tiêu diệt trận địa pháo! Cả 3 xe đã sắp
hết đạn, đề nghị chi viện gấp!
Tiếng Hiến từ tốn:
- 67 giữ vững trận địa, chờ đội dự bị
lên chi viện!
Nhã mừng rơn, như vậy đội dự bị đã
bước vào chiến đấu, trung đội anh sẽ được tiếp viện trong chốc lát. Chợt nhớ
đến xe 555 Nhã lên đài giọng cả quyết:
- 55 chú ý! 55 ngay lập tức quay về
khu trung tâm thông tin để đánh chiếm sở chỉ huy! Nhận đủ, trả lời!
Tiếng trưởng xe 555 nghe như nài nỉ:
- 55 đã gần đến trận địa pháo rồi.
Nhã hét vào ống nói:
- Yêu cầu 55 quay lại đánh chiếm sở
chỉ huy ngay, trận địa pháo đã có đội dự bị vào xử lý! Nhận đủ, trả lời!
Trưởng xe 555 trả lời hơi có vẻ hơi
miễn cưỡng:
- 55 nhận đủ!
Nhã lại dán mắt vào kính ngắm, anh
liên tục nã vào khu vực sở chỉ huy những phát đạn 76 ly cực kỳ chính xác, những
công sự bắn lần lượt tung lên sau từng phát đạn. Có vẻ như bọn địch đã rất
hoảng loạn, những bóng áo rằn ri lố nhố kéo nhau dạt xuống hai bên sườn đồi.
Đúng lúc đó từ phía sau anh hai xe 549 và 554 của đội dự bị đang xông lên với
tốc độ cao, vừa chạy vừa bắn vào mỏm đồi phía trước và nhanh chóng vượt qua yên
ngựa sang mỏm 5. Trong ống kính Nhã cũng đã nhìn thấy xe 555 quay lại khu trung
tâm chỉ huy, các chiến sĩ trên xe đang dùng cả AK và lựu đạn để diệt địch trong
các giao thông hào, bộ binh cũng đã tràn lên theo sát xe tăng. Xe 555 leo lên
nóc một cái hầm to nhất chất đầy bao cát xung quanh. Nó lồng lộn, gầm rú như
một con mãnh hổ xổng chuồng, hai băng xích của nó nghiến nát những ụ súng bố
trí trên nóc hầm. Vài phút sau từ trong hầm một lá cờ trắng được đưa ra. Các
chiến sĩ bộ binh sáp lại gần. Sau lá cờ trắng là một toán gần chục tên địch tay
giơ cao quá đầu lò dò bước ra. Trong kính ngắm Nhã nhìn thấy rõ cái dáng bệ vệ
của tên đi đầu, anh nghĩ bụng: “chắc đây là bọn chỉ huy cứ điểm”.
Đúng lúc ấy Nhã nghe thấy tiếng đại
đội trưởng Hiến:
- 54 gọi 09! Nhanh chóng tổ chức rời
khỏi trận địa! Nhận đủ, trả lời!
Nhã thở pháo nhẹ nhõm: “như vậy trận
đánh đã kết thúc thắng lợi”, anh lên đài:
- 91 nhận đủ!- Quay về nội bộ anh quát
vào ông nói- Hòa tiếp tục cảnh giới trên không, còn lại xuống khắc phục xe!
Sau gần một tiếng cứu kéo, dắt díu lẫn
nhau toàn đại đội mới về đến vị trí tập kết. Lột chiếc mũ công tác ra khỏi đầu
trưởng xe 555 mệt mỏi nói với Nhã:
- May quá! Hết sạch cả đạn, đã phải
dùng cả AK, lựu đạn để đánh địch. Chỉ cần kéo dài thêm vài phút nữa thì không
biết lấy gì mà đánh nhau.
Nhã cười:
- Xe tớ cũng thế! May mà đội dự bị vào
kịp chứ không biết sẽ xoay xở thế nào?
Chính trị viên Cổn lúc ấy cũng mới từ
trong xe chui ra, mặt mũi quần áo của anh nhọ nhem như vừa móc dưới cống lên.
Sờ tay vào vết thủng ở sườn xe Cổn xuýt xoa:
- Nó chỉ chệch một tý nữa là đi cả các
cậu ạ!- Quay sang đại đội trưởng Hiến anh hỏi- Tại sao đội dự bị vào chậm thế?
Mà cậu đang ở sở chỉ huy cơ mà, sao lại lên xe 554.
Hiến cười như mếu:
- Chả biết điện đài tậm tịt làm sao mà
lệnh không được, tôi phải bỏ sở chỉ huy chạy bộ lên chỗ đội dự bị để truyền đạt.
Thấy ông Giỏ không được khỏe tôi nhảy lên xe thay luôn. Cũng may mà vào kịp.
Từ phía sau có tiếng ồn ào. Mọi người
cùng quay lại thì thấy trợ lý tuyên huấn Hữu dẫn một tốp có vẻ như phóng viên
kéo đến. Họ nhao nhao:
- Xe 555 đâu? Xe 555 đâu?
Khi nhìn thấy chiếc xe 555 đang nằm
cạnh đấy họ xúm vào chụp ảnh rồi phỏng vấn kíp xe. Đến lúc ấy cả đại đội mới
biết xe 555 đã trèo lên nóc hầm chỉ huy buộc đại tá Nguyễn Văn Thọ, lữ đoàn
trưởng cùng toàn bộ ban tham mưu lữ đoàn dù số 3 phải đầu hàng. Trưởng xe 555
thì chỉ cười:
- Thì cứ thấy cái hầm to nhất là trèo
lên thôi chứ đâu có biết đấy là hầm bộ tư lệnh lữ đoàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét