Ngay từ sáng sớm thằng OV 10 đã vè vè soi dọc đường 12,
nó cứ quanh đi quẩn lại như muốn tìm kiếm dấu vết của những mục tiêu mà thằng
AC130 bắn hàng giờ đồng hồ không cháy đêm qua, có những lúc nó sà xuống rất thấp
như khiêu khích.
Bốn người đưa Lạc đi quân y đã về đến nơi, trên tay mỗi
người là một cành lá vừa che nắng vừa ngụy trang. Vừa chui vào xe Tráng đã báo
cáo ngay:
- Báo cáo chính trị viên, Lạc chết rồi ạ!
Cả xe lặng đi không ai nói một lời, dù biết Lạc bị chấn
thương rất nặng nhưng trong lòng ai cũng nhen nhóm một chút hy vọng là sẽ cứu
được cậu ta. Cả Đán, Đề và Tập ai cũng như thấy mình có lỗi trong cái chết của
Lạc, cuối cùng Đán phá vỡ sự im lặng:
- Thế các cậu chôn nó ở đâu?
- Bọn em bàn giao giấy tờ của nó cho quân y căn cứ Hai, ở
đó người ta sẽ mai táng và làm mộ chí cho nó.
Từ lúc đưa Lạc đi Tập vẫn không nói một lời nào, sau khi
giấu xe xong anh cũng không ngủ được. Nằm ngả người trên ghế lái xe anh cứ tự dằn
vặt mình, tại sao mình lại đưa xe xuống cái hố bom ấy để đến nỗi phải cứu kéo?
Tại sao khi xe vừa lên mình không lập tức dừng xe? Mà Lạc ơi, tại sao em lại
thò đầu lên cao thế làm gì?… Biết bao cái tại sao cứ lởn vởn trong đầu óc Tập.
Là một lái xe “già”, Tập cùng với Hỏa, Bình được coi là “cây đa, cây đề” trong
đội ngũ lái xe của đại đội. Cánh lái xe trẻ coi các anh như người anh lớn trong
gia đình, có cái gì vướng mắc là tìm hỏi, nhiều khi không chỉ là những vướng mắc
về kỹ thuật. Trong số đó anh quý Lạc nhất, cái thằng đến là ham học hỏi, nhiều
câu hỏi của cậu ấy làm anh cũng bí. Lúc mọi người khiêng Lạc đi anh vẫn hy vọng
vào một sự thần kỳ nào đó nhưng bây giờ thì hết rồi, hết cả rồi. Tập lẳng lặng
dậy làm mọi việc theo chức trách của mình như một người mộng du.
Chiều tối, thằng OV10 vừa cút được một lát, Thận định cho
đại đội xuất phát thì thằng AC130 đã ra. Nó ngạo nghễ bay thật thấp như chúa tể
bầu trời không coi ai ra gì. Chắc vẫn hậm hực vì đêm qua sau hàng giờ bắn phá
mà không thiêu được “con mồi” nào nó bay rất chậm nghiêng ngó dọc con đường 12,
thỉnh thoảng xả một tràng 20 ly xuống những chỗ nó nghi ngờ. Toàn đại đội vẫn
“án binh bất động” đóng cửa ngồi trong xe.
Hơn một giờ sau nó mới chuyển sang hướng khác, đợi một
lúc không thấy nó quay trở lại Thận mới lệnh cho xuất phát.
Chặng hành quân hôm nay không dài, chỉ hơn chục cây số
nhưng tốc độ cơ động chậm vì đường hẹp, nhiều chỗ sạt lở chỉ vừa đủ cho hai
băng xích trườn qua. Cánh lái xe đã được quán triệt trước cứ bám sát ta luy
dương mà đi nên mấy cái lá chắn bùn tự tạo lại lần lượt bay mất. Quá nửa đêm
thì toàn đại đội đến vị trí trú quân mới. Đại đội trưởng Thận gọi Nam và Tiến đến
gặp, trong ánh sao mờ mờ anh chỉ:
- Đây là ngầm sông Bồ, tức là cây số 17 đường 12. Khi đi
trinh sát thực địa tôi và anh Trác đã quyết định chọn làm vị trí trú quân của đại
đội ta. Chúng ta sẽ bố trí thành hai khu vực, trung đội Một sẽ ở phía trước bên
kia sông Bồ, anh chỉ tay về phía một ngọn đồi lùm lùm phía trước, còn trung đội
Hai bên này sông, anh chỉ về phía một cái khe cạn nằm bên phải con đường, ở đó
kín lắm. Hai trung đội sẽ cách nhau khoảng hơn hai cây số. Bây giờ các cậu cho
trung đội mình về vị trí, xác định vị trí của từng xe rồi cho ngụy trang xóa vết
xích đi.
Tiến và Nam lặng lẽ về xe, Nam cho gọi các trưởng xe lên
cùng xác định vị trí, còn Tiến cho trung đội vượt ngầm sông Bồ đi về phía trước.
Vị trí trú quân của trung đội Hai là một cái khe cạn mọc
đầy giang, cái giống này thuộc họ Tre, Trúc nhưng chẳng giống họ hàng nhà nó
lúc nào cũng vươn thẳng, giang lại sống bò. Mỗi bụi giang là hàng trăm cây cứ
ngoằn ngoèo bò ken khít vào nhau tầng tầng lớp lớp. Nhìn bụi giang um tùm tối sẫm
Nam chợt nảy ra một sáng kiến, anh bảo các trưởng xe:
- Này! Đừng có phát nó đi nhé.
- Không phát thì làm sao mà đưa xe vào được- Định hỏi.
- Không! Phát nó đi thì phí quá. Bây giờ ta về chặt cây
chống nó lên rồi cho xe lùi vào thì có phải được một giàn ngụy trang tự nhiên
quanh năm không phải thay lá hay không?.
- Hay! Hay! Mấy anh em cùng thốt lên rồi ai về xe nấy.
Quả thật, những cây giang ken khít nhau làm thành một mái
vòm rất chắc chắn, lá cây xanh mướt đứng dưới không nhìn thấy trời. Chỉ gần một
giờ sau tất cả các xe đã yên vị. Từ ngoài đường tuyến đứng nhìn vị trí trú quân
của trung đội mình Nam mãn nguyện lắm.
Bên trung đội Một vượt qua ngầm sông Bồ gần một cây số đến
quả đồi lùm lùm tròn mà đại đội trưởng đã chỉ, Tiến cho trung đội dừng lại, anh
gọi các trưởng xe và Tình pháo thủ xe 386 lên cùng đi xác định vị trí của từng
xe. Quả đồi toàn lau lách tốt ngập đầu người, thỉnh thoảng mới có một lùm cây bụi
đứng lẻ loi. Ba người đi quanh một vòng xác định vị trí của từng xe xong Tiến bảo
Tự và Tình:
- Kiểu này chỉ có cách đánh từng cụm le đặt lên xe mà ngụy
trang thôi.
- Ở đây thì cũng chỉ còn cách ấy, trung đội phó Tự đồng
tình.
- Nhớ xóa vết xích cho kỹ vào nhé! Hôm qua thằng OV10 soi
kỹ lắm- Tiến dặn thêm.
Ba người quay về xe, tiếng máy rộ lên một lúc rồi im hẳn
trả lại vẻ yên tĩnh cho con đường độc đạo vắng vẻ.
Nằm trên độ cao gần nghìn mét, lại ở sườn Đông Trường Sơn
nên ngày đến với đường 12 rất sớm. Tình và Đạt đã tranh thủ được một giấc dài
nên tỉnh như sáo, hai anh em nhẹ nhàng mở cửa pháo hai chui ra như không muốn
đánh thức đại đội trưởng và hai lái xe. Đứng trên buồng truyền động hai anh em
vươn vai hít căng lồng ngực thứ không khí mát lành của buổi ban mai trên sườn
Đông Trường Sơn. So với các bạn đồng môn từ Đại học Lâm nghiệp vào, Tình sống
kín đáo và trầm tính hơn, lúc nào cũng chỉn chu công việc và chẳng khi nào muốn
nói về mình, có lẽ vì vậy mà anh được chọn làm pháo thủ xe “đại trưởng”. Từ khi
Bình đào ngũ Tình càng trầm lặng hơn và càng quán xuyến hơn đến công việc của xe
như một trưởng xe thứ hai.
Hôm nay cũng vậy, sau vài động tác hít thở Tình bảo Đạt:
- Xe mình ngụy trang vẫn chưa được kín lắm Đạt ạ, anh em
mình phải bổ sung cho nó mấy cụm le lên đây, Tình chỉ tay vào mấy chỗ còn tương
đối lộ, bây giờ chú ở trên này, anh xuống đào le đưa lên cho chú đặt vào từng vị
trí nhé.
Nhìn Tình xúng xính trong bộ Tô Châu còn khá mới vẫn nằm
dưới đáy ba lô Đạt hơi ngạc nhiên:
-
Sao hôm nay anh diện thế?
-
Ôi dào! Đã vào đến đây sống chết chẳng biết thế nào, để dành làm gì- Tình cười
rõ tươi rồi xắn tay áo lên.
Rút
cái xẻng to ra khỏi giá Tình nhảy xuống đất xăm xăm bước lại chỗ mấy cụm le độc
lập bên vệ đường. Anh nghiêng ngó lựa thế rồi đặt cái xẻng vào sát gốc le,
trong bụng nghĩ thầm: “cụm le to có đất thế này sẽ tươi được mấy ngày đây”.
Tình đặt chân vào vai xẻng rồi đạp mạnh xuống.
Pháo
hai Đạt ngồi chồm hỗm trên buồng truyền động, cậu vui vẻ dõi theo từng bước
chân của Tình với một niềm yêu mến, cảm phục đến vô bờ. Sống cùng xe với nhau mới
được gần năm nhưng Đạt luôn coi Tình là người anh lớn mẫu mực và đáng kính
trong gia đình. Cái gì hỏi anh anh cũng biết, việc gì đáng làm dẫu khó đến đâu
anh cũng làm, có cái gì ngon anh cũng nhường nhịn cho… Đang miên man với những
ý nghĩ vui vẻ Đạt bỗng bật ngửa ra buồng truyền động vì một chớp lửa nháng lên
ngay dưới chân Tình kèm theo đó là một tiếng nổ lớn. Dứt tiếng nổ Đạt chồm ngay
dậy, Tình đã gục xuống ngay bên cạnh bụi le. Đạt quên hết tất cả nhảy xuống đất
lao về phía Tình, miệng gào thất thanh:
-
Anh Tình! Anh Tình ơi!
Thấy
tiếng nổ đại đội trưởng Thận và cả xe đều choàng tỉnh. Thò đầu ra cửa Thận dụi mắt nhìn quanh rồi chỉ với ba bước
nhảy anh đã ở dưới đất và lao tới bên Đạt và Tình. Đạt đã lật Tình nằm ngửa lại
ngay cạnh đường. Thận thất kinh khi thấy bộ mặt đẹp trai của Tình loang lổ máu,
đôi mắt nhắm nghiền, phần ngực cái áo Tô châu đang mặc trên người lỗ chỗ vết thủng
và từ đó những dòng máu đang rỉ ra. Đạt đang cuống hết cả tay chân không biết
làm gì. Thận quát:
-
Vào xe mang hộp thuốc cứu thương ra đây! Trang đâu, gọi y tá đến mau!
Đạt chui vội vào xe gỡ cả cái hộp cứu thương mang ra. Thận
thận trọng lau máu trên mặt Tình, anh khấp khởi vì không thấy vết thương nào to
lắm. Anh nhẹ nhàng cởi áo cho Tình và không tin vào mắt mình: ngực Tình băm bổ
như mặt sàng. Từ những lỗ nhỏ trên ngực máu đang rỉ ra cùng với bong bóng theo
mỗi nhịp thở khó nhọc của Tình. Trên ngực trái có một lỗ nhỏ thôi nhưng máu
phun ra từng đợt, từng đợt. Thận bóc vội mấy túi gạc đắp vào những chỗ đang rỉ
máu rồi bảo Đạt đỡ Tình lên lấy băng cuốn mấy vòng thật chặt.
Trang và y tá Tảo đã chạy về đến nơi. Tảo xà ngay xuống
chỗ Tình, anh vẫn đang thở một cách khó nhọc. Tảo mở túi thuốc tiêm cho Tình một
mũi trợ sức rồi lấy băng cuốn thêm vào ngực Tình.
Cả Tiến, Tự và mấy anh em xe bên đã chạy đến, Thận bảo:
- Thái, Đạt chuẩn bị võng cáng đi, Tiến cử mấy người đưa
cậu ấy đi quân y.
Tiến nhặt cái xẻng lên, toàn bộ phần lưỡi xẻng đã bị xé
nát bươm, anh nói:
- Mìn vướng đây mà, một mình cậu ấy lãnh trọn một quả anh
Thận ạ!
Thận không nói gì, anh đang chăm chú nhìn vào bộ ngực của
Tình. Máu đang thấm dần ra ngoài làm ướt hết mấy vòng băng, tiếng thở của Tình
cũng đã yếu đi nhiều, anh không dám nghĩ đến một kết cục xấu. Mới về đại đội
này được hơn hai tháng, lại đúng lúc đơn vị nhận nhiệm vụ hành quân độc lập đường
dài anh chưa đủ thời gian để gần gũi với tất cả anh em chiến sĩ trong đại đội
nhưng riêng với mấy thành viên xe 386 thì đã thân mật lắm rồi. Đặc biệt với
Tình, người pháo thủ có khuôn mặt điển trai, lúc nào cũng trầm lặng nhưng chu
đáo, tận tình đã giúp anh chỉ huy tốt cả xe những lúc anh bận công việc chung của
đại đội.
Võng cáng đã buộc xong, Tiến, Tự xúm lại đỡ Tình từ tay
Thận đặt lên võng. Bỗng Tình rướn người lên thở gấp rồi giật mạnh một cái, cổ
ngoẹo hẳn sang một bên. Đặt tay lên động mạch cổ Tình, y tá Tảo nói như hụt
hơi:
- Anh ấy chết rồi!
Thận ngồi bệt xuống cạnh cái võng, mắt anh nhìn đăm đăm
vào gương mặt trẻ trung của người đồng đội. Đau quá, xe anh lại mất thêm một
người. Đán và Toàn cũng đã đến. Nhìn Tình nằm bất động trên cái võng Toàn nhớ lại
gương mặt của Mai, Luyến, Kiểm, Hùng, Lạc hôm nào và nghĩ bụng: “đúng là hòn
vàng thì mất, toàn những thằng đẹp trai, giỏi giang lại chết…”. Từ từ đứng dậy
Thận bảo:
- Anh Toàn và Tiến chỉ huy anh em chuẩn bị mai táng cho cậu
ấy, còn lại xe nào về xe ấy củng cố lại ngụy trang, chú ý mìn vướng nhé.
Nói xong Thận cúi đầu lẳng lặng chui vào xe.
Ngồi tỳ trán vào kính trưởng xe Thận im lìm mặc cho đầu
óc phiêu diêu vô định. Đau đớn quá! Chỉ trong vòng hai mươi mấy tiếng đồng hồ đại
đội anh lại mất thêm hai người. Thế là chưa đánh đấm gì cả sáu đồng đội của anh
đã hy sinh, một thằng đào ngũ chẳng biết còn sống hay đã chết. Những cái chết đến
với đồng đội anh thật bất ngờ và muôn hình vạn trạng, đang ngủ trong xe cũng chết,
đang ngồi trong buồng lái cũng chết, ra ngoài xe ngụy trang cũng chết… Thật chẳng
biết trước thế nào mà đề phòng. Tĩnh tâm lại một chút anh tự trách mình: nếu
như xe 388 hy sinh còn cho rằng đó là không may bị bom B52 đánh trúng thì hai
cái chết của Lạc, của Tình không thể không có trách nhiệm của những người chỉ
huy các anh. Giá như tổ chức chỉ huy cứu kéo chặt chẽ hơn chắc gì Lạc đã chết,
giá như trước khi hành quân vào đây mình phổ biến cho anh em kỹ càng hơn về đặc
điểm tình hình và những cạm bẫy mà vũ khí giết người của bọn Mỹ đang giăng ra
khắp nơi thì có khi Tình không bị làm sao… Trong thâm tâm anh không sợ chết, hồi
còn ở bộ binh anh cũng đã từng đối mặt với nó vài lần mà chỉ lo không hoàn
thành nhiệm vụ: đại đội xe tăng có một dúm người, cứ thế này biết lấy đâu ra
thành viên mà bổ sung cho kịp. Không như ở bộ binh chỉ cần biết bắn khẩu súng
AK là có thể chiến đấu được, các thành viên xe tăng đều phải qua trường đào tạo
mấy tháng mới sử dụng được loại trang bị hiện đại này. Phác nhanh trong đầu một
kế hoạch Thận chui ra khỏi xe, anh muốn nhìn mặt người pháo thủ của mình lần cuối
cùng.
Lật tấm vải võng che mặt Tình ra Thận nhìn thấy Tình nằm
đó thanh thản, vô tư. Lòng Thận đau xé, tất cả những đồng đội đã hy sinh của
anh cũng như biết bao người khác đang hàng ngày, hàng giờ ngã xuống trên khắp
các chiến trường đều còn trẻ quá. Họ chưa kịp hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp
mà tạo hóa ban cho mỗi con người. Từ ghế nhà trường họ đi thẳng vào quân ngũ và
nằm lại đây mãi mãi. Còn trẻ lắm nhưng tất cả đã để lại bao điều tốt đẹp mà những
người còn sống sẽ không thể nào quên. Anh lặng lẽ đậy tấm vải võng lại, lòng thầm
hứa sẽ làm tốt hơn để những đồng đội trẻ của anh sẽ bớt đi những cái chết
thương tâm và bất ngờ này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét