Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 16


Cũng lúc đó tại căn hầm của đội tiền trạm cũng đang có cuộc tụ tập của bộ tứ Xuyên, Bến, Minh và Bình. Thực ra từ sau khi trận bom B52 kết thúc cả Xuyên, Bến và Minh đều như người mất hồn, chúng không dám rời hầm ra ngoài một bước. Minh thì nước mắt ngắn nước mắt dài, có lúc lại ti tỉ khóc nào là: “nhà con một”, nào là: “em mà chết thì ông bà, bố mẹ em cũng không sống được”…. Bến thì không khóc nhưng đôi mắt của nó bệch bạc, mất hết thần sắc. Riêng Xuyên thì im như thóc, lúc nào cũng mím chặt hai môi như đang nuôi một dự định thầm kín nào đó. Bữa cơm trưa bên tổ đài gọi mãi chúng mới ra và qua quýt mấy lưng rồi lại chui vào hầm nằm, mọi chuyện xảy ra trong đại đội chúng không hề biết.
Cả ba chỉ ngồi dậy khi Bình đến. Vừa đến nơi Bình đã thì thầm:
- Tao vừa nghe được câu chuyện của cái ông trên quân khu về với ông Hiển và ông Thận, ông ấy bảo ở đường 12 nó còn đánh mạnh hơn. Kiểu này thì “toi” mất.
Cả ba dỏng tai lên nghe rồi dồn dập hỏi:
- Ông ấy còn nói gì nữa ?
- Ông ấy bảo mức độ ác liệt thế này đã ăn thua gì. Cái đại đội xe tăng bơi đi sau mình mấy ngày bị đánh cháy không còn chiếc nào, người cũng chết gần hết ngay bên Lào ấy, cả bọn trợn tròn mắt, Bình lại thì thầm, ông ấy bảo đại đội mình may đấy, hành quân đúng vào lúc quân Mỹ mải lo đối phó ở Quảng Trị nên nó mới lơi lỏng đường dây 559. Tao không hiểu rồi đây còn ác liệt đến thế nào nữa.
Thằng Minh bật khóc ti tỉ:
- Anh Bình ơi! Đi theo xe tăng còn có cái vỏ thép che chắn chứ như bọn em thế này thì chống chọi sao được hở anh?
Bình trừng mắt:
- Mày tưởng có xe tăng mà không “toi” à? Thế chúng mày biết bốn thằng ở xe 388  “ngỏm củ tỏi” rồi không ?
Cả ba thằng há hốc mồm như không tin vào tai mình. Thấy vậy Bình hỏi:
- Ông Toàn không nói cho chúng mày biết gì à?
- Không! Từ lúc nó đánh ông ấy đảo qua thấy bọn tao còn sống là đi luôn, trưa cũng không thấy về ăn cơm, Xuyên trả lời.
- Chắc ông ấy lo chôn cất cho mấy thằng chết đấy mà. Cái xe 388 bị lật ngửa, bốn thằng ở trong xe chết tất, có ông Tùng với thằng Lược lớ ngớ đi ra ngoài lại sống. Thật chẳng biết thế nào nữa.
Bốn thằng ngồi trầm ngâm một lúc, Bến phá tan sự im lặng:
- Đến ở trong xe tăng mà còn chết thì cánh mình biết chui đi đâu?
Xuyên bật ra:
- Chỉ có chui về nhà là sống thôi. Như thấy mình chợt lỡ lời hắn bỏ giữa chừng câu nói và mím chặt hai môi hơn.
Câu nói như vô tình của Xuyên làm cho căn hầm như nặng nề thêm, cả bốn ngồi im lặng theo đuổi những ý nghĩ riêng. Một lúc sau Bình bảo:
- Thôi tao về không các ông ấy gọi.
Cậu ta cúi người đi ra ngoài và lủi thủi bước đi.      
Chiều tối, các xe trong đại đội đã xếp thành đội hình hàng dọc ngang chỗ xe 388 bị lật, sau khi dừng xe nép vào bên đường tất cả lục tục xuống xe kéo vào chỗ mộ bốn người đồng đội của họ. Họ đi lặng lẽ, ngay cả những tên mồm mép thường ngày liến thoắng giờ cũng im như thóc, mấy chú pháo hai mắt vẫn đỏ hoe. Nguyễn Bá Tùng đã ở bên bốn ngôi mộ từ lúc nào, anh đang sửa lại các tấm mộ chí cho ngay ngắn.
Thấy mọi người đã đến đủ đại đội trưởng Thận hô:
- Thành ba hàng ngang. Tập hợp!
Mọi người nhanh chóng đứng vào vị trí. Chính trị viên Đán bước lên, anh hắng giọng mấy lần mới nói thành lời:
- Kính thưa hương hồn các liệt sĩ! Thưa toàn thể các đồng chí! Hôm nay, bom đạn quân thù đã cướp đi của chúng ta bốn người đồng đội; các đồng chí Luyến, Kiểm, Hùng, Mai đã hy sinh! Đây là một tổn thất vô cùng to lớn của đơn vị chúng ta nhưng chúng tôi mong rằng mỗi chúng hãy biến đau thương thành hành động, phấn đấu hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Vĩnh biệt các đồng chí chúng ta thề sẽ chiến đấu đến cùng để trả thù cho những đồng đội thân yêu của chúng ta. Một phút mặc niệm, bắt đầu!
Mọi người im lặng, cúi đầu. Giật khẩu AK trong tay Đạt đại đội trưởng Thận mở khóa an toàn, kéo trọn một băng đạn lên trời rồi quay lại:
- Thôi! Xe nào về xe đấy! Chuẩn bị xuất phát!

Vị trí trú quân mới của đại đội nằm bên cạnh một con suối lớn, cách đường tuyến 40 phút đi bộ, cách sân bay A So chừng 3 cây số. Từ ngoài đường tuyến đi vào càng sâu lòng suối càng hẹp lại và dãy đồi hai bên bờ cũng cao dần lên. Rừng ở đây còn khá rậm rạp, những tán cây rừng che rợp cả trên bờ và dòng suối.
Công việc đầu tiên phải tiến hành ngay là làm hầm. Thật may, ở đây có rất nhiều những căn hầm cũ, chỉ cần sửa sang lại chút ít là sử dụng được ngay. Chỉ trong vòng hai ngày đã cơ bản hoàn thành hệ thống hầm hào sinh hoạt: mỗi xe có một hầm chữ A, “xê bộ”, tổ thợ và tổ đài có hầm riêng. Ban chỉ huy đại đội ngoài hai hầm ngủ còn có cả một hầm thùng rộng để hội họp.
Xong hầm người đến hầm xe, đất đồi nhưng nằm ven suối nên cũng khá mềm, nhiều chỗ lại tận dụng được công sự cũ của các loại xe pháo nên công việc cũng không vất vả lắm, chỉ sau hai ngày nữa các xe đã có đủ hầm.
Hầm hào ổn định rồi, Đề yêu cầu tất cả các xe làm bảo dưỡng cấp hai và củng cố về mặt kỹ thuật. Các nắp truyền động xe lại bung lên, cánh lái xe và tổ kỹ thuật lại tất bật suốt ngày nhưng mặt mũi tươi hơn hớn. Mất trật tự nhất là xưởng gò lá chắn bùn do kỹ thuật viên Tuyết phụ trách.
Ven suối, rau dớn, rau sam đá mọc đầy. Trên bờ rau tàu bay, lá bứa cũng sẵn. Dưới suối còn có thể bắt được cua cá. Mấy chú pháo hai đã quen tay nghề nên các bữa ăn cũng đỡ đơn điệu hơn những ngày đang hành quân.
Mọi việc cứ tuần tự trôi một cách bình lặng nếu không có hai bất ngờ xảy đến.
Bất ngờ thứ nhất là việc kiểm kê lương thực, thực phẩm.
Vừa mới ổn định xong chỗ ăn, chỗ ở thì quân khu cử người đến kiểm kê lương thực, thực phẩm. Sau một cuộc hội ý ngắn gọn đoàn cán bộ của quân khu đến từng xe để kiểm kê, ghi chép tỷ mỷ từng thứ một: gạo còn bao nhiêu cân; thịt hộp còn bao nhiêu hộp, loại gì? Rồi lương khô, đường sữa, mỳ chính, bột trứng… tất tần tật phải lôi ra cho họ kiểm tra.
Lính xe tăng khi hành quân không phải mang vác, lại được trung đoàn ưu tiên khi đi làm nhiệm vụ độc lập, nói cấp ba mươi ngày ăn nhưng thực tế hơn nhiều. Khi đi qua binh trạm 42 lại được binh trạm trưởng cho thêm bao nhiêu là thịt hộp, bột trứng, đường sữa… nay cứ thật thà đem ra hết. Mấy cán bộ quân khu tay thì ghi chép lia lịa, miệng thì rối rít khen: “các ông xe tăng sướng thế” làm lính ta phổng mũi, giá có bảo đem hết ruột gan ra chắc cũng đem.
Chỉ có quản lý Minh là hơi “nghi nghi” cuộc kiểm kê này. Với bản năng nghề nghiệp cậu ta lờ mờ đoán rằng sau cuộc kiểm kê sẽ là một sự thay đổi, chắc chắn rằng không có chuyện ăn uống vô tư, thoải mái như trước. Và Minh đi đến một quyết định: “không thể khai báo hết mọi thứ, phải có chút gì để dự trữ chứ!”
Quyết định thế rồi, nhân lúc ông đoàn trưởng mải nói chuyện với đại đội trưởng cậu chạy ù về “xê bộ” xách luôn hai thùng lương khô, một hòm thịt hộp và mấy thứ linh tinh đem giấu vào một căn hầm bỏ hoang. Sau đó cậu chạy tắt đồi đến báo cho mấy xe ở gần “xê bộ” tìm cách giấu bớt lương thực, thực phẩm đi và báo hộ cho những xe khác. Xong xuôi rồi cậu ta cầm cuốn sổ tháp tùng đoàn kiểm kê đi làm việc.
Bản năng nghề nghiệp của Minh quả không sai. Ngay sau khi kiểm kê xong tiểu đoàn trưởng Trác tuyên bố trước tất cả cán bộ đại đội:
- Từ hôm nay, các đồng chí đã chính thức trở thành quân giải phóng miền Nam thuộc quân khu Trị Thiên và vì vậy chúng ta cũng phải sống theo chế độ của Quân giải phóng. Mặc dù ở tương đối gần hậu phương nhưng quân khu Trị Thiên chúng ta, tức là B4 cũng khó khăn, gian khổ không kém bất cứ chiến trường nào. Do đó, từ ngày hôm nay tiêu chuẩn của các đồng chí như sau: Trác dừng lại liếc nhìn hết lượt mọi người rồi dằn từng tiếng, gạo 6 lạng một ngày, muối 7 lạng một tháng, mì chính 70 gam một tháng. Đó là ba thứ cơ bản, những thứ khác có thì cấp không thì thôi. Toàn bộ số lương thực thực phẩm kiểm kê hôm nay coi như quân khu đang gửi các đồng chí. Các đồng chí cần tính toán cẩn thận để sử dụng cho đúng tiêu chuẩn, nếu sử dụng quá tiêu chuẩn thì sẽ bị trừ vào tháng tiếp theo.
Thấy mọi người im lặng có vẻ ngỡ ngàng, Trác tỏ vẻ thông cảm:
- Tôi cũng biết các đồng chí bị bất ngờ vì đang hưởng tiêu chuẩn bộ đội xe tăng ngoài Bắc rất cao, nhưng vào đây rồi ai cũng phải thế. Tôi cũng xin thông báo với các đồng chí luôn để các đồng chí biết: đây đang là mùa khô việc cung cấp còn thuận lợi thì chúng ta mới được như thế này. Còn ít bữa nữa sang mùa mưa tiêu chuẩn sẽ tiếp tục bị giảm đi. Giảm bao nhiêu thì cũng chưa biết được nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào công tác tiếp vận của hậu phương.
Không ai nói một câu nào nhưng tất cả đều biết rằng một giai đoạn mới của cuộc đời họ đã bắt đầu với những thử thách mới ngoài sự ác liệt của bom đạn mà họ đã từng biết tới.  

Bất ngờ thứ hai là việc “mất tích bốn người” xảy ra sau hôm kiểm kê vài ngày.
Chiều hôm đó chính trị viên phó Toàn, người phụ trách bộ phận “xê bộ” không thấy quân khí viên Xuyên, cơ công Bến và quản lý Minh về ăn cơm. Thực ra mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi nên anh cũng chẳng để ý lắm đến vấn đề quân số. Sau hôm bắt gặp ba thằng sợ đến “vãi đái ra quần” trong trận B52 đánh vào đội hình anh đã luôn quan tâm, gần gũi động viên chúng. Vào đây thấy mấy thằng đã trở lại bình thường, cùng anh em đào hầm đào hố tích cực lắm nên anh nghĩ rằng nỗi sợ của chúng đã qua. Hôm kiểm kê thấy Minh xăm sắn nhiệt tình lại khôn ngoan giấu được khá nhiều lương thực, thực phẩm làm dự trữ cho đại đội anh đã thấy phấn khởi và ít để mắt đến chúng hơn. Hôm nay cũng vậy, thấy chúng không về ăn cơm anh nghĩ bụng: “chắc lại la cà đâu đó thôi” rồi bảo mấy đứa tổ đài để phần cơm cho chúng nó.
Đến tối, có việc cần hỏi quản lý Minh anh bảo lái xe Giỏ đi gọi. Đi một hồi về Giỏ báo cáo không thấy Minh và cả Xuyên, Bến đâu anh mới cầm đèn pin đi vòng một lượt trong đại đội để tìm. Vẫn không thấy anh quyết định về hầm của chúng để kiểm tra.
Vào hầm của ba thằng kiểm tra, Toàn phát hiện thấy không còn cái ba lô nào nữa. Giữa sạp nằm anh thấy một cái túi cơm đặt ngay ngắn trên tờ giấy. Trên tờ giấy là mấy dòng nguệch ngoạc:
“Kính gửi anh Toàn và các anh trong đại đội.
Em xin lỗi các anh, nhà em chỉ có một mình, em mà chết thì bố mẹ em cũng không sống được nên em phải về. Còn mười gói mỳ chính của đại đội em xin gửi lại anh chia cho các xe hộ em. Minh.”
Đọc  xong tờ  giấy  anh choáng  người chạy vội về hầm chỉ huy. Đúng lúc đó Tình, pháo thủ xe 386 cũng đang đứng trước cửa hầm miệng lắp bắp:
- Báo cáo “đại trưởng” thằng Bình lái xe đi đâu cả ngày giờ chưa thấy về.
Đại đội trưởng Thận đang nghe đài nên thủng thẳng:
- Chắc nó sang xe nào chơi mải vui chưa về thôi. Cậu lên chỗ “xê bộ” xem, nó hay lên chỗ thằng Xuyên chơi lắm.
Tình định quay đi thì Toàn bảo:
- Thôi! Không phải đi tìm nữa! Chúng nó đào ngũ rồi.
Cả đại đội trưởng Thận và chính trị viên Đán cùng giật thót người sửng sốt:
- Sao? Ông bảo sao? Thằng nào đào ngũ?
Chìa mảnh giấy về phía Thận, Toàn nói:
- Đây! Thằng Bình, thằng Xuyên, thằng Bến và thằng Minh. Mấy hôm nay tôi vẫn thấy thằng Bình lên chỗ thằng Xuyên chơi. Cứ nghĩ quê quán, bạn bè đến thăm nhau không ngờ chúng bàn nhau đi trốn. Tai hại quá chừng!
Thận nhổm hẳn dậy:
- Thế có biết chúng nó đi từ lúc nào không?
Tình nhăn nhó:
- Chắc là từ tối hôm qua. Đêm qua cũng không thấy thằng Bình về ngủ, em cứ nghĩ nó nằm đâu đó hay nằm trong xe nên không đi tìm.
Thận thừ người:
- Thế thì nó đi từ tối hôm qua rồi. Giờ có đuổi cũng không tìm được chúng nó.
Toàn hối hận:
- Tôi cũng chủ quan quá. Hôm B52 đánh thấy ba thằng sợ “vãi đái ra quần” tôi cũng nghi nghi. Từ hôm đó vẫn theo sát động viên thấy cũng có nhiều tiến bộ, công tác cũng tích cực lắm. Từ hôm qua đến nay bận quá không để mắt đến chúng nó được. Thế là …
Không để anh nói dứt câu Đán an ủi:
- Thôi! Anh Toàn ạ! Nếu chúng đã muốn trốn thì chẳng có cách nào giữ chúng lại được. Vấn đề của chúng ta bây giờ là những anh em còn lại ấy.
Đại đội trưởng Thận cũng thêm vào:
- Cũng may có mỗi thằng Bình là thành viên kíp xe chứ không thì gay go to. Quay sang phía Tình, bây giờ cậu đi gọi tất cả các cán bộ trung đội và trưởng xe lên đây cho tôi.

Cả Đán và Toàn đều gật đầu đồng tình, trong tình huống này chỉ có các trưởng xe mới quản nổi chiến sĩ của mình một cách sâu sát nhất. 

* 45 năm sau, các CCB của Đại đội XT4 đã quay lại nơi xe 388 hy sinh tại A Lưới, cùng bà con xóm 2, Quảng Vinh làm Lễ cầu siêu cho 4 liệt sĩ và đưa các anh vào thờ phụng trong nhà thờ của xóm.

Hố bom xưa vẫn còn




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét