Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 10


Hôm nay, đại đội nghỉ lại để làm công tác kỹ thuật và cũng để khắc phục vụ “trật xích” của xe 388. Các xe tự tiến hành bảo dưỡng “cấp 1”, còn tổ kỹ thuật tập trung ở xe 388.
Mới đầu không ai nghĩ sự việc lại phức tạp đến như vậy. Kỳ cạch đến gần hai tiếng đồng hồ hết tập trung người điều xích đến thay nhau quai búa tạ cong cả tống chốt… mà băng xích vẫn trơ trơ. Từ phía thượng nguồn Hiển lò dò đến, đứng nhìn cả đám người đang hì hục anh bảo:
- Đề này, các cậu thử lấy bộc phá đánh xem có đứt được không?.
Đề ngạc nhiên:
- Báo cáo thủ trưởng tôi chưa làm thế bao giờ.
Hiển cười:
- Chưa làm bao giờ thì bây giờ làm! Hồi bọn tớ đi đánh Làng Vây đã phải dùng “sách” ấy đấy. Nhưng hồi đó là xe K3, xích nó mảnh nên chỉ cần một bánh hai lạng rưỡi là đứt. Còn xe này chắc phải dùng nửa cân.
Đại đội phó kỹ thuật Đề “bán tín, bán nghi”, quả thật chẳng có giáo trình, sách vở nào dậy cách làm như thế. Hiển vẫn nhẹ nhàng:
- Các cậu cũng đã giở hết “bài” rồi còn gì?. Thôi, cứ nghiên cứu đi xem còn cách nào thì giở hết ra. Cùng lắm mới phải dùng bộc phá, nói rồi anh tiếp tục đi về phía xe 390.
Ngồi trên bờ suối chú mục vào băng xích đang căng như kẻ chỉ Đề nghĩ bụng thấy tiểu đoàn phó nói cũng có lý. Mà theo anh biết thì khi trúng mìn chống tăng xe K1 như loại xe này vẫn bay vài mắt xích là chuyện thường. Vậy đúng là nếu cần thì có thể đánh bộc phá. Tuy nhiên cũng phải chú ý không để ảnh hưởng đến các chi tiết khác. Anh quyết định sẽ thử một lần nữa, nếu không được sẽ thực hiện phương án đánh bộc phá như gợi ý của Hiển.
Cũng may, sau khi kỳ cạch bới hết đất cát nhét dưới băng xích và huy động thêm cần tăng lực anh em họ đã hạ được xích cho chùng xuống và chẳng mấy chốc đã khắc phục xong sự cố. Vỗ vỗ vào than xe 388, Đề nói với nó như nói với một người bạn:
- May cho mày nhé! Chỉ tý nữa thôi là mày được nếm mùi bộc phá. 

Chiều. Buổi hội ý thường lệ của cán bộ vẫn diễn ra bình thường. Chính trị viên phó Toàn báo cáo:
 Theo bên công binh cho biết từ hôm nay ta sẽ đi theo đường 18 thuộc sự quản lý của binh trạm 33. Đường 18 dài khoảng 100 cây số và sẽ gặp đường 9 ở phía Đông thị trấn Bản Đông. Về tình hình đường sá nhìn chung tương đối tốt, chỉ có điều hơi hẹp. Đặc điểm chủ yếu của đoạn đường này là có rất nhiều đường nhánh, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc. Ngoài ra sẽ có một số đoạn sẽ đi trong đường “ống”, nghĩa là đường mở trong rừng già và phía trên vẫn còn tán cây che phủ nên có thể đi được ban ngày. Đáng lưu ý là từ hôm nay ta sẽ đi vào khu vực khan hiếm nước của Tây Trường Sơn nên đề nghị các xe dự trữ đủ nước. Hết!
Hiển và Thận chăm chú xem bản đồ, Thận khoanh tròn hai điểm: một ở phía Bắc đường Chín và một ở quãng giữa cung đường, nơi có vẽ một con suối cạn; sau đó anh ngẩng lên:
- Căn cứ vào thông báo của bên công binh mà đồng chí Toàn vừa báo cáo tôi quyết định sẽ đi hết đường 18 trong hai ngày đêm, mỗi đêm chúng ta sẽ đi khoảng 50 cây số, điểm nghỉ ngày mai ở phía Bắc Tà Khống khoảng 5 cây số, điểm nghỉ ngày tiếp theo là Bắc đường 9. Sở dĩ quyết định chặng hành quân hơi dài vì có những đoạn đường ống chúng ta có thể tranh thủ chạy thêm ban ngày. Có hai vấn đề các đồng chí hết sức chú ý là: dự trữ cho đủ nước và giữ vững cự ly hành quân tránh để bị lạc. Ý kiến các đồng chí thế nào?.
Trung đội trưởng Nam có ý kiến:
- Tôi hoàn toàn nhất trí với ý định của đại đội trưởng. Riêng về dự trữ nước  ngoài hai bịch nhựa 20 lít ta có thể dự trữ thêm bằng túi nilon vỏ bao gạo Trung Quốc, chỉ cần đan một hai cái sọt tre làm cốt mỗi xe cũng sẽ có thêm vài chục lít nước nữa.
Đính gật gù:
- Sáng kiến hay đấy. Đây đang nhiều nước cứ đưa lên cho xe nó chở.
Đại đội trưởng Thận kết luận:
- Nếu không ai có ý kiến gì thì cứ thế mà thực hiện.

Vẫn nằm trong đoạn đường suối được cây hai bên bờ che tương đối kín nên mới 5 giờ chiều đại đội đã được lệnh xuất phát. Đường suối đã hẹp, lại nhiều đá to nên tốc độ hành quân hơi chậm, mất thêm bốn, năm cây số nữa con đường mới ra khỏi suối và đi vào những triền đồi nối tiếp nhau.
Địa hình ở đây tương đối bằng phẳng, những con dốc có độ dốc vừa phải và không hiểm trở lắm, chỉ phải tội bụi. Đang là mùa khô, đất mặt đường bị hàng triệu lượt bánh xe lăn qua tơi vụn ra như bột bây giờ bị xích xe tăng cuộn lên chui qua những chỗ sứt mẻ của lá chắn bùn như táp vào mặt lái xe.
Chạy cuối đội hình xe 390 là xe hứng bụi nhiều nhất, đứng trên cửa trưởng xe có lẽ Đán cũng không chịu nổi nên bảo Tập giảm tốc độ để tăng giãn cách với xe trước. Liếc nhìn đồng hồ thấy nhiệt độ nước cũng đã lên khá cao Tập đoán nước trong hệ làm mát đang thiếu nên anh cho xe dừng hẳn lại để bổ sung. Đợi cho áp suất trong hệ làm mát giảm đi một chút anh đổ nước, đậy nắp buồng truyền động rồi vào xe nổ máy, kim đồng hồ từ từ nhích xuống vạch 80 độ, Tập vào số rồi cho xe chạy.
Biết rằng đội hình đại đội đã đi khá xa Tập cho xe chạy với tốc độ cao. Vốn là một tay lái cứng của đại đội Tập rất tin vào khả năng của mình và anh nghĩ rằng chả mấy chốc sẽ lại phải hít bụi của chúng nó. Nhưng quái lạ, chạy mãi, chạy mãi vẫn không bắt kịp đội hình. Tập nhủ thầm trong bụng: “không biết hôm nay mấy thằng lái xe ăn gì mà nó chạy hăng thế?” rồi lại tăng ga cho xe chạy nhanh hơn, mấy chiếc ô tô ngược chiều cứ nép hẳn vào bên đường mà tránh cho xa.
Thêm gần ba mươi phút nữa vẫn không thấy tăm hơi gì Tập gọi chính trị viên:
- Anh Đán ơi! Hình như mình bị lạc rồi anh ạ!
Quy định hành quân là trưởng xe phải thức cùng lái xe nhưng với những tay lái như Tập, Bình, Hỏa thì họ có thức cũng chẳng phải làm gì nhiều nên Đán đang ngủ gà ngủ gật trên ghế trưởng xe. Thấy tiếng của Tập trong ống nghe anh giật mình hỏi lại:
- Cậu nói sao?.
- Hình như mình bị lạc rồi anh ạ! Tập xiết chặt ống nói nhắc lại.
Đán tỉnh hẳn ngủ. Đúng rồi, từ lúc dừng lại bổ sung nước đến đây đỡ bụi hẳn, Đán gà gật ngủ nên cũng chẳng chú ý gì đến đường sá. Chưa biết sẽ phải làm gì anh hạ lệnh cho Tập:
- Dừng lại!.
Tập chọn một chỗ đường rộng nép hẳn vào một bên rồi dừng lại. Thấy xe dừng đột ngột cả xe cùng lò mò dậy. Theo bản năng nghề nghiệp Đề hỏi ngay:
- Xe bị làm sao à?.
Đán nói nhát gừng:
- Xe mình bị lạc đội hình rồi thì phải.
Cả mấy cặp mắt cùng trố lên, Đề lạc giọng:
- Lạc! Mà lạc thế nào được?
Từ phía trước một cái ô tô đang lừ lừ bò lại. Đề chạy hẳn ra giữa đường, cái đèn pin trong tay vẩy xuống làm động tác dừng xe. Xe dừng lại, từ trên ca bin vọng xuống tiếng gắt:
- Sao thế? Hôm nay có thằng nào đánh đâu mà chặn lại. Xin thuốc hả? Không có đâu! Từ trong kia ra có bao nhiêu cho chúng nó hết rồi.
Bám lên cửa ca bin Đề hỏi:
- Không xin thuốc đâu. Này cho tớ hỏi thăm từ trong ấy chạy ra cậu có gặp đoàn xe tăng nào đang đi vào không?.
Người lái xe thản nhiên:
- Không! Hôm nay binh trạm ưu tiên cho xe tăng đi đường số 1 nên bọn tôi mới phải đi sang bên này đấy chứ.
- Thế đây là đường số mấy? Đề gấp gáp.
- Thực ra tôi cũng không biết, thấy cánh công binh họ bảo đi đường nào thì đi đường ấy thôi. Mà bố xuống đi để tôi còn đi chứ, sắp sáng rồi còn gì.
Đề nhảy xuống. Chiếc ô tô lại lừ lừ bò đi để lại đằng sau một đám bụi dài.
Cả xe xúm lại, đại đội phó Đề khẳng định:
- Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là xe ta đi lạc rồi.
Mấy khuôn mặt trẻ nghệt ra, lo sợ. Mà sợ thật chứ, đây dù sao cũng là chiến trường rồi, một thân một mình biết làm thế nào. 
Nhìn mấy cái mặt thẫn thờ của đám lính trẻ, Đán bật cười:
- Sợ cái gì chứ! Mọi con đường đều dẫn đến chiến trường mà. Nói đùa vậy thôi, không có gì phải sợ, trước sau con đường này cũng sẽ gặp các con đường kia thôi- Anh giải thích- để tăng lưu lượng vận tải và đề phòng khi máy bay địch ngăn chặn ở những chỗ cho phép công binh sẽ mở nhiều tuyến đường song song, chắc chắn là hiện nay xe ta đang đi trên một con đường song song với toàn đại đội, nhưng tớ tin rằng chẳng mấy nữa sẽ gặp lại nhau thôi. Để tớ thử lên đài liên lạc xem sao.
Nghe chính trị viên giải thích mấy cậu lính trẻ mới bớt phần lo lắng. Chui vào ghế trưởng xe Đán bật đài về chế độ “đơn công”, cả xe xúm lại nghe ngóng, con Ních cũng dỏng tai lên hóng. Tuy nhiên mọi cố gắng đều không có kết quả.
Vẫn chỉ có những tiếng lạo xạo trong tai nghe, Đán bỏ mũ công tác ra:
- Không liên lạc được, chắc là vướng núi. Thôi, không sao đâu. Bây giờ cũng gần sáng rồi, Tập cho chạy thêm ít nữa rồi tìm chỗ giấu xe!
Tập cho xe chạy thêm khoảng năm cây số nữa thì trời hửng sáng, thấy một cái khe cạn anh rẽ vào cách đường tuyến hơn chục mét rồi dừng xe, tắt máy.
Đán hô mọi người xóa vết xích, ngụy trang xe rồi giục:
- Tranh thủ ngủ đi một lúc đã rồi tính sau.
Mọi người lục tục đi ngủ. Ngả lưng trên ghế lái, người mệt lả nhưng Tập không sao nhắm mắt được, anh tự trách mình đã không chú ý quan sát các dấu vết trên đường.

Trời đã gần sáng, gặp đội tiền trạm ra đón đại đội trưởng Thận lệnh cho đội hình dừng lại nghỉ. Các xe khẩn trương tìm chỗ giấu xe, xóa vết xích và ngụy trang. Mọi việc đã quen, điểm dừng chân lại có rừng cây che chắn nên chỉ mấy phút sau công việc đã xong. Pháo hai Đạt mau mắn mang hai cái võng xuống cạnh xe mắc cho Hiển và đại đội trưởng. Kiểm tra sơ bộ thấy đội hình trung đội Một đã ổn, Thận quay lại võng, Hiển đang ngồi trên võng như đang chờ anh. Thận vui vẻ:
- May quá anh nhỉ. Đêm qua không gặp trở ngại gì nên mình đi cũng được kha khá đường, chắc phải độ hơn 50 cây.
Hiển cũng phấn khởi:
- Cứ thế này ta sẽ thực hiện đúng kế hoạch đấy. Thôi, tranh thủ chợp mắt đi một lúc.
Hai anh em vừa gà gà ngủ thì có tiếng lao xao. Nhổm phắt dậy Thận hỏi:
- Cái gì đấy?.
Nguyễn Ngọc Nam đã đứng ngay trước mặt, lắp bắp nói không ra tiếng:
- Báo… báo cáo anh, không thấy xe 390 đâu.
Hiển cũng đã nhổm dậy, Thận giục:
- Nói lại đi xem nào.
Nam đã bình tĩnh hơn:
- Báo cáo các anh. Trung đội Hai đã giấu xe, ngụy trang xong nhưng chờ mãi không thấy xe 390 đâu cả.
Đại đội trưởng Thận dồn:
- Cậu có lên đài liên lạc với “nó” không?
- Báo cáo anh, chờ một lúc không thấy xe đến tôi đã lên đài gọi mấy lần mà không liên lạc được.
Hiển lẩm bẩm:
- Địa hình này thì đài xe tăng khó liên lạc lắm.
Quay lại phía Hiển, Thận hỏi:
- Có phải cho người quay lại tìm không anh?.
Hiển nhát gừng:
- Không cần đâu! Nếu vì lý do kỹ thuật thì xe ấy đã có anh Đề và tổ thợ ở đấy rồi. Nhưng theo tôi chắc là các cậu ấy đi nhầm đường thôi. Đoạn này theo thông báo của công binh có đến ba bốn trục đường song song chứ ít đâu. Bây giờ các cậu cứ nghỉ đi đã, sáng mai ta cho người đi bộ quay lại vài cây, gặp thì tốt. Nếu không ta sẽ cứ đi theo kế hoạch, nhất định các trục đường này sẽ có chỗ gặp nhau.

Nằm chập chờn trên chiếc võng cho đến lúc một tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào mặt thì Đán dậy. Dụi mắt nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ Đán quay qua lay Đề dậy, anh dặn mấy anh em trong xe:
- Bây giờ các cậu ở nhà làm kỹ thuật và nấu cơm, tớ với anh Đề đi vào chỗ công binh một tý. Tráng đi với bọn tớ!
Với tay lấy khẩu AK trong vành tháp pháo khoác vào người, pháo thủ Tráng đi theo chính trị viên và đại đội phó.
Pháo hai Nguyên pha cho Tập một ca sữa bột rồi bảo Độ:
- Mày ở nhà làm xe với anh Tập. Tao đi nấu cơm đây.
Nói rồi cậu ta xách cái bao tải dụng cụ cấp dưỡng và túi gạo xuống xe men theo cái khe cạn, vừa đi cậu vừa hỉ hả nghĩ bụng: “có khe thế nào cũng có nước, lại có rau, có khi lại còn bắt được cá nữa chứ”. Như thường lệ, con Ních bám theo Nguyên như một vệ sĩ trung thành, cứ chạy vài bước nó lại gí mũi vào một gốc cây, lùm cỏ rồi cào cào, bới bới có vẻ phởn chí lắm. Đi mãi chẳng thấy giọt nước nào, lại cũng chẳng có rau Nguyên tặc lưỡi: “khe với suối gì mà khô không khốc thế này! Hôm nay lại thịt hộp với canh đậu xanh thôi, mà lại phải về xe lấy nước nữa chứ”. Cậu quẳng cái túi gạo và bao dụng cụ cấp dưỡng cạnh mấy hòn đá rồi bảo con Ních:
- Mày ở đây trông đồ nhé!
Không biết có hiểu hay không nhưng Ních ta có vẻ mừng rỡ lắm, nó hất hất cái đầu rất ngộ như muốn bảo Nguyên cứ yên tâm.
  Nguyên rảo bước đi về phía xe, vừa trông thấy cậu lái xe Tập đã réo:
- May quá! Chú về đúng lúc, hai anh em điều xích mệt muốn chết mà không quay nổi.
Miệng làu bàu rằng phải đi nấu cơm không muộn nhưng Nguyên cũng xúm vào điều xích với Tập và Độ. Cũng phải đến 15 phút mới xong Nguyên tất tả xách cái bịch nước đã vơi quá nửa và túm đậu xanh đi về phía chỗ cậu ta định đặt bếp.
Mọi thứ vẫn ở đó nhưng không thấy con Ních đâu cả, Nguyên tặc lưỡi: “chắc lại đuổi theo con gì đây” rồi nhanh chóng nổi lửa nấu cơm. Trời khô, củi khô nỏ cháy đùng đùng không một sợi khói, chẳng mấy chốc nước đã sôi, Nguyên dồn đầy hai bi đông xe nước uống rồi chuyển sang nấu canh và nấu cơm. Trong lúc chờ cơm chín Nguyên chợt nhớ đến con Ních, cậu lẩm bẩm:
- Quái lạ! Mọi hôm nó cũng đi nhưng có bao giờ đi lâu thế này đâu? rồi cậu cất giọng gọi to: Ních, Ních, về ngay!
Chỉ có tiếng vọng của chính cậu dội về, tuyệt nhiên không thấy tiếng sủa của con Ních đáp lại như mọi khi. Nguyên lầm bầm chửi con Ních rồi tiếp tục men theo cái khe cạn đi sâu vào rừng, vừa đi cậu vừa gọi con Ních liên hồi nhưng con vật vẫn không thấy tăm hơi. Càng đi sâu vào rừng càng rậm, những cây cổ thụ thân to hai ba người ôm mới xuể, ngáng chân cậu là các loại dây leo trông như những con rắn khổng lồ, dưới chân lớp lớp lá khô vỡ ra rào rạo. Bỗng Nguyên giật mình đánh thót: “hay là ở đây có thú dữ và con Ních đã bị bắt đi”. Bất giác Nguyên đưa tay ra sau nhưng không có súng, cậu vội quay người phi nước đại về phía xe.
Đang ngồi trên buồng truyền động thấy Nguyên hớt hải chạy về, Tập đùa:
- Mày bị ma đuổi à?.
Nguyên hổn hển:
- Con…con… Ních mất rồi, bị… bắt rồi!
Tập ngạc nhiên:
- Ai bắt?.
Nguyên đã trấn tĩnh hơn:
- Không biết! Nhưng em tìm nó gần nửa tiếng rồi không thấy.
- Được! Độ trông xe để tao đi với Nguyên nhớ! nói rồi Tập cúi người vào trong xe lấy khẩu AK khoác vào người rồi đi cùng với Nguyên về phía cậu ta chỉ.
Nhưng rồi cuộc tìm kiếm vẫn không đem lại kết quả gì. Hai anh em gọi rát cả họng mà nó vẫn “biệt vô âm tín”. Thấy đã gần đứng bóng Tập bảo Nguyên:

- Thôi về đi! Có lẽ mất thật rồi. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét