Cuốn
sổ tay để trên đùi, cây bút chì trong tay, loay hoay mãi chính trị viên phó
Toàn vẫn chưa lên được phương án chia lương thực, thực phẩm cho các xe. Có lẽ
đi độc lập được trung đoàn ưu tiên hay sao đấy mà thấy nhiều thứ lắm: ngoài gạo,
muối, thịt hộp, mì chính còn mấy chục thùng lương khô, bột trứng, đậu xanh, đường,
sữa, mắm khô, ruốc thịt… Mà anh từ ngày đi bộ đội hết học lái xe tăng, làm lái
xe tăng, bồi dưỡng cán bộ chính trị có bao giờ quan tâm đến cái khoản này đâu.
Thấy chính trị viên phó lúng túng quản lý Minh góp ý:
-
Theo phổ biến của đại đội trưởng em thấy bình quân trong đại đội mỗi xe có 5
người, chỉ có 2 xe 386 và 390 là 6 người. Bây giờ mà tính toán chi ly từng tý một
cũng khó, mà cũng chẳng có cân để chia chác nên theo em anh cứ chia đều làm 10
phần, mỗi xe một phần, phần thứ mười ưu tiên cho 2 xe 386 và 390 một ít; còn lại
để làm dự bị trên ô tô.
Ngẫm nghĩ một lát chính trị viên phó Toàn phẩy
tay:
-
Được! Bây giờ cậu đứng ra chia đi cho anh em nhận.
Minh
mới nhập ngũ cuối năm ngoái, sau khi vào bộ đội được đi học một lớp quản lý ngắn
ngày. Được cái khá thông minh, nhanh nhẹn lại có phần láu cá nên quen việc rất
nhanh, sổ sách lúc nào cũng cân đối không chê vào đâu được. Được chính trị viên
phó đồng ý Minh cho xếp mỗi thứ riêng ra một đống. Cầm tờ phiếu xuất kho của
trung đoàn, nhẩm tính một tý rồi tuyên bố:
-
Mỗi xe được sáu bao gạo, hai thùng lương khô, một bao muối, một hòm thịt hộp, một
thùng bột trứng, một bao đường, sữa thì mỗi xe 10 hộp. Riêng 2 xe 386 và 390 sẽ
được thêm mỗi thứ một ít. Bây giờ từng xe một vào nhận.
Chính
trị viên phó Toàn dặn thêm:
-
Bây giờ đem về bỏ ra mỗi thứ một ít dùng trong vài ngày, sau đó để hết lên nắp
buồng động lực cố định chặt chẽ rồi lấy bạt xe phủ lên. Riêng sữa và lương khô
để trong xe cũng được.
Chỉ một loáng sau đống lương thực, thực phẩm
đã được các xe khuân vãn đi, chỉ còn đống thứ mười và đống dành cho đội tiền trạm.
Nhìn thấy còn nhiều quá Toàn hỏi:
-
Sao còn nhiều thế này?
Minh
cười lấp liếm:
-
Thủ trưởng lo gì. Cứ coi đây là lượng dự trữ của đại đội đi.
-
Cậu chỉ được cái khôn lỏi!- Không biết chính trị viên phó khen hay chê- Thôi, gọi
Giỏ đánh xe lại đây xếp đồ lên đi!
-
Rõ!- Minh chạy vụt đi.
Bên
chỗ khí tài tình hình có vẻ khó khăn hơn vì thứ nào cũng nặng lại dính đầy dầu
mỡ. Đại đội phó Đề oang oang:
-
Các xe về gọi hết người ra đây mới khuân về được.
Trong
lúc chờ các xe về gọi người ra đại đội phó Đề cắm cúi cộng trừ nhân chia trên
cuốn sổ. Ngước nhìn lên thấy các trung đội trưởng và lái xe đã đủ mặt anh nói:
-
Chỉ có xích là chia đều cho mỗi xe 10 miếng; còn các thứ khác phân theo trung đội,
các đồng chí trung đội trưởng chia cho các xe và chỉ đạo anh em cố định cho chắc.
Đừng có coi thường nó, gạo thịt hết còn kiếm thứ khác ăn thay được chứ mấy thứ
này thì… Anh bỏ dở câu nói.
Các xe đang hò nhau mang các thứ về thì đại đội
phó Đề lại hét toáng lên:
-
Các cậu phải hết sức chú ý khi cố định lương thực, khí tài dự bị tuyệt đối
không để ảnh hưởng đến tầm quan sát và thao tác của lái xe, cũng phải chừa chỗ
mở truyền động và các nắp tổ dầu để khi kiểm tra, bổ sung dầu không phải dỡ cố
định ra. Hiểu chửa?.
-
Hiểu rồi ạ! Cả hội đồng thanh đáp.
Phải
đến gần trưa các xe mới cố định xong mọi thứ.
Trong
hầm chỉ huy cuộc họp chi ủy bất thường đã đến hồi kết thúc. Chính trị viên Đán
cất cái giọng ề à vốn có của mình:
-
Vừa rồi chúng ta đã thảo luận kỹ tất cả mọi vấn đề. Sau đây tôi xin kết luận. Một,
về đánh giá tình hình tư tưởng của cán bộ, chiến sĩ nói chung là tốt, tất cả đều
yên tâm phấn khởi nhận nhiệm vụ, không có biểu hiện dao động, trốn tránh. Hai
là, công tác chuẩn bị cơ bản đã xong, chúng ta đã tiếp nhận đầy đủ các loại vật
chất trên cấp, xe máy khí tài đã được củng cố, sẵn sàng lên đường. Ba là, sau đợt
hành quân từ hậu phương vào trình độ đội ngũ lái xe của đại đội đã được nâng
lên một bước rất quan trọng, anh em ta cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm
cần thiết. Tuy nhiên chúng ta cũng cần chú ý mấy vấn đề sau: thứ nhất, phải duy
trì thật nghiêm ngặt kỷ luật chiến trường, đặc biệt là vấn đề giữ bí mật. Thứ
hai, phải tiếp tục giáo dục động viên anh em, đi lần này là coi như “bê dài” rồi
chứ không phải “cơm Bắc giặc Nam” nữa, nếu không theo sát sẽ phát sinh vấn đề
tư tưởng. Bây giờ xin ý kiến các đồng chí!
Ngồi
im từ đầu đến giờ thượng úy Hiển mới lên tiếng:
-
Chúng ta đã thống nhất với kế hoạch hành quân do anh Thận chuẩn bị và cũng đã
thảo luận kỹ về các biện pháp thực hiện. Tôi hoàn toàn nhất trí với kết luận của
anh Đán. Tuy nhiên tôi xin lưu ý các anh: kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, việc thực
hiện được hay không còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố cả chủ quan lẫn khách
quan. Theo kế hoạch chúng ta đề ra thì chỉ khoảng mười đến mười lăm ngày là ta
sẽ đến vị trí tập kết; nhưng đấy là mọi việc đều thông đồng bén giọt chứ chỉ cần
một hai xe hỏng hoặc vài ngày đường không thông thì chưa biết thế nào. Vì vậy
tôi đề nghị chúng ta phải thường xuyên giữ vững đội hình hành quân, duy trì tốt
thông tin liên lạc, kịp thời hỗ trợ lẫn nhau khi cần thiết. Đặc biệt, đội tiền
trạm của anh Toàn cần liên hệ chặt chẽ với lực lượng công binh trên tuyến, phải
yêu cầu họ khắc phục ngay những đoạn đường không bảo đảm và phải có lực lượng
thường trực kịp thời xử trí các tình huống khác. Còn hàng ngày, căn cứ vào
thông báo của công binh về tình hình đường sá ta sẽ điều chỉnh lại cung chặng
cho phù hợp. Các anh thấy thế đã được chưa?.
Chính
trị viên phó Toàn có vẻ rất lo lắng:
-
Việc chỉ huy đội tiền trạm và thực hiện nhiệm vụ tôi không có ý kiến gì, các
quy định của thủ trưởng Hiển cũng vậy. Nhưng tôi lo nhất là trường hợp chúng ta
mất liên lạc với nhau, giả sử chúng tôi đến trước mà sáng hôm sau xe tăng không
đến thì xử trí thế nào, quay lại ban ngày thì đi không được.
Thượng
úy Hiển trả lời ngay:
-
Trường hợp sáng ra chưa thấy xe tăng đến các anh phải nhờ đường dây hữu tuyến của
công binh để nắm được tình hình đội hình chính, khi cần thiết phải cho người đi
bộ quay lại để đón, ban ngày đi bộ được ấy mà.
Đại
đội trưởng Thận tiếp lời:
-
Nói chung để đối phó với những tình huống bất thường trên đường hành quân tất cả
chúng ta phải phát huy tinh thần chủ động, độc lập mà xử trí. Theo
tôi, trường hợp đội hình hành quân mà bị xé lẻ tôi sẽ trực tiếp chỉ huy “bê 1”,
anh Đán chịu trách nhiệm chỉ huy “bê 2”, còn anh Toàn chịu trách nhiệm về đội
tiền trạm. Xin ý kiến các anh phân công thế có được không?.
-
Nhất trí! Ba người nói vừa đủ nghe. Đán quay sang ông Đính:
-
Xin ý kiến thủ trưởng Đính ạ!
Ông
Đính vẫn nhẹ nhàng như thường thấy ở những cán bộ chính trị lâu năm:
-
Tôi hoàn toàn nhất trí với nghị quyết của các đồng chí! Chỉ xin lưu ý các đồng
chí phải thường xuyên nắm vững tình hình tư tưởng của anh em. Đi đợt này khó
khăn, gian khổ nhiều hơn nên cũng dễ phát sinh tư tưởng ngại khó, ngại hy sinh,
chúng ta phải kịp thời phát hiện và giáo dục, ngăn chặn kịp thời.
Cả
ba cán bộ đại đội cùng đáp:
-
Rõ!.
Chính
trị viên Đán đứng dậy:
-
Ta kết thúc họp ở đây.
Ông
Hiển nhìn đồng hồ, đã gần 3 giờ chiều.
Ngoài
cửa hầm có tiếng lao xao, cả năm người ngẩng lên nhìn ra, một cái bóng cao to lừng
lững đang lom khom bước vào, đó là chính ủy Tùng. Thượng úy Hiển vội đứng dậy:
-
Báo cáo chính ủy chúng tôi vừa họp cấp ủy xong.
Chính
ủy Tùng tươi cười:
-
Bận quá nhưng phải cố gắng xuống với anh em “xê 4” một chút. Ông quay nhìn đại
đội trưởng Thận. Thế nào Thận, công tác chuẩn bị đến đâu rồi?
Đại
đội trưởng Thận đứng nghiêm:
-
Báo cáo chính ủy cho đến lúc này đại đội 4 đã cơ bản hoàn thành công tác chuẩn
bị, chúng tôi quyết tâm xuất phát ngay đêm nay. Mời chính ủy ở lại động viên
anh em trước lúc lên đường.
Quay
sang chính trị viên Đán ông hỏi:
-
Tình hình tư tưởng anh em thế nào?.
Đến
lượt chính trị viên Đán đứng lên:
-
Báo cáo chính ủy toàn thể cán bộ chiến sĩ đại đội 4 rất yên tâm phấn khởi lên
đường nhận nhiệm vụ, anh em rất tự hào vì đã được trung đoàn tin tưởng giao cho
nhiệm vụ đặc biệt này.
Chính
ủy Tùng trầm ngâm:
-
Phải dứt ruột đưa “xê 4” đi trung đoàn cũng tiếc lắm. Nhưng thôi, nhiệm vụ nào
cũng vinh quang, “xê 4” hoàn thành nhiệm vụ cũng là trung đoàn hoàn thành nhiệm
vụ. Còn ông Hiển, ông Đính đã quen với đơn vị mới chưa?.
Thượng
úy Hiển cười:
-
Không có vấn đề gì ạ. Người cùng trung đoàn cả mà.
Chính
ủy bớt vẻ trầm ngâm:
-
Thế là tốt rồi! Hôm nay tôi sẽ ở lại tiễn anh em.
Không
ai bảo ai cả năm anh em vỗ tay nhiệt liệt.
Đúng
5 giờ các trung đội trưởng đã dẫn quân về bãi đất bằng cạnh xe 386.
Pháo
thủ Tình hôm nay trực ban đại đội cho tập hợp đơn vị thành 3 hàng ngang, chỉnh
đốn hàng ngũ và hô:
-
Ngồi xuống!
Hô
xong Tình chạy vụt về phía hầm chỉ huy. Một lát sau chính ủy Tùng và mấy cán bộ
từ trong hầm bước ra. Trung đội trưởng Tiến vội đứng vụt dậy hô:
-
Đứng dậy!
Toàn
đại đội đứng nghiêm, Tiến định báo cáo thì chính ủy vẫy tay:
-
Được lắm! Vào chiến trường rồi mà vẫn giữ được nề nếp chính quy thế là tốt.
Nhưng hôm nay thôi không phải báo cáo nữa. Đồng chí Thận làm việc đi!
-
Rõ!- Đại đội trưởng Thận đáp rồi bước về phía trước hàng quân, anh dõng dạc-
Báo cáo các đồng chí, theo đúng kế hoạch hôm nay chúng ta bắt đầu hành quân.
Tôi xin giới thiệu đến dự buổi lễ xuất quân hôm nay của đại đội chúng ta có đồng
chí chính ủy Bùi Văn Tùng thay mặt Ban chỉ huy trung đoàn. Tôi đề nghị chúng ta
nhiệt liệt hoan hô.
Toàn
đại đội vỗ tay rào rào, những gương mặt đang căng thẳng như giãn ra một chút. Đại
đội trưởng Thận quay lại phía chính ủy:
-
Xin phép thủ trưởng tôi bắt đầu ạ.
-
Được, đồng chí bắt đầu đi!
Đại
đội trưởng Thận mở cuốn sổ tay, anh dõng dạc:
-
Mệnh lệnh hành quân!- Cả hàng quân đang đứng trong tư thế nghỉ đồng loạt rút
chân về, ngực ưỡn ra thành tư thế đứng nghiêm, chính ủy Tùng gật gù thầm khen
cái chất chính quy của đơn vị này, Thận tiếp tục- Nghỉ! Anh lần lượt phổ biến
đường, hướng hành quân, tốc độ trung bình, cự ly gián cách giữa các xe, các
trung đội, đội hình hành quân, ký tín hiệu hiệp đồng và cách xử trí một số tình
huống thường xảy ra trên đường hành quân. Cuối cùng anh hỏi: các đồng chí đã rõ
nhiệm vụ chưa?.
-
Rõ!- Tiếng hô đồng thanh của cả đại đội lay động một góc rừng, mấy con chim
nháo nhác bay lên.
-
Kính mời chính ủy phát biểu với anh em- Đại đội trưởng Thận quay về phía chính ủy
Tùng.
Chính
ủy Tùng bước lên mấy bước phía trước hàng quân, cất giọng trầm trầm:
-
Thưa toàn thể các đồng chí! Trung đoàn hiện đang rất nhiều công việc nên chỉ có
mình tôi xuống được với “xê 4” hôm nay, mong các đồng chí thông cảm. Về nhiệm vụ
của đơn vị mình chắc các đồng chí đã được phổ biến, tôi xin nhắc lại rằng: đó
là một nhiệm vụ đặc biệt, có tầm quan trọng chiến lược. Các đồng chí cứ thử
hình dung xem: khi ta tấn công mạnh từ phía Bắc vào, địch phải tăng cường lực
lượng ra chống đỡ, đúng lúc đó các đồng chí lại đánh từ bên sườn, phía sau thì
làm sao chúng trụ được. Nói nôm na, đại đội các đồng chí chính là nhát dao đâm
vào sau lưng quân địch ở Huế. Các đồng chí có thấy vinh dự không?.
-
Có!- Hàng quân lại đồng thanh.
-
Tuy nhiên vinh dự càng cao thì trách nhiệm lại càng nặng nề. Các đồng chí sẽ phải
độc lập tổ chức hành quân vào vị trí tập kết, ngay cả khi đã đến vị trí tập kết
rồi cũng phải tiếp tục độc lập làm nhiệm vụ mà không có sự hỗ trợ của trung
đoàn. Từ đặc điểm đó ban chỉ huy trung đoàn đã phải thảo luận rất kỹ và đi đến
thống nhất chọn “xê 4” để giao nhiệm vụ này vì “xê” 4 các đồng chí là một đơn vị
có truyền thống huấn luyện giỏi, kỷ luật nghiêm. Trong đợt hành quân từ hậu cứ
vào đây đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đưa được 100% người và xe đến đích an
toàn tuyệt đối. Trung đoàn tin tưởng rằng với truyền thống
của mình các đồng chí cũng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này. Các đồng chí có
quyết tâm không?.
-
Quyết tâm!- Tiếng hô lại một lần nữa vang động góc rừng chiều yên tĩnh.
Nhìn
một lượt những gương mặt quả cảm, giọng ông ấm áp:
-
Vậy thì thay mặt ban chỉ huy trung đoàn chúc các đồng chí lên đường mạnh khoẻ, không
phải là “chân cứng đá mềm” mà là “xích cứng đá mềm”, hoàn thành nhiệm vụ. Hẹn gặp
lại các đồng chí khi ta giải phóng Huế!- Ông quay lại xiết chặt tay đại đội trưởng
Thận, ông Hiển, ông Đính và các cán bộ đại đội.
Tất
cả vỗ tay nhiệt liệt.
Chính
trị viên Đán bước lên phía trước, trịnh trọng:
-
Kính thưa đồng chí chính ủy! Toàn thể cán bộ chiến sỹ đại đội 4 xin hứa sẽ cố gắng
hết sức mình, khắc phục mọi khó khăn, đưa xe đến đích và hoàn thành mọi nhiệm vụ
trên giao.
Chính
ủy Tùng có vẻ cảm động lắm, ông có cảm giác như đang đưa tiễn một người ruột thịt
của mình rời xa gia đình đi vào chỗ hiểm nguy, vô định. Mái đầu bạc rung rung,
giọng ông nghẹn ngào:
-
Cố gắng lên nhé. Trung đoàn tin ở các đồng chí!.
Cả
hàng quân lặng đi. Trong mỗi trái tim người lính đều rộn lên một cảm xúc xốn
xang, khó tả trước lời gửi gắm gan ruột của người lính già. Đại đội trưởng Thận
bước lên:
-
Nếu không có ai hỏi gì nữa thì các xe về ngụy trang xe, 5 phút nữa đội tiền trạm
sẽ xuất phát. Đúng 17 giờ 30 đội hình chính sẽ xuất phát, lấy tiếng động cơ xe
tôi làm hiệu lệnh. Sau khi xe tôi qua các xe khác lần lượt tiến theo đúng thứ tự
quy định. Anh Đề đứng ở cửa rừng, chờ tất cả các xe qua rồi lên xe 390. Nhớ giữ
vững kỷ luật hành quân và kỷ luật giữ bí mật đấy! Dưới quyền của các đồng chí
trung đội trưởng cho bộ đội về tiếp tục chuẩn bị. Giải tán!
Bắt
tay chính ủy Tùng và thượng úy Hiển chính trị viên phó Toàn chạy ngay về xe tiền
trạm. Chiếc Vọt tiến đã được cắm đầy cành lá ngụy trang, mấy bao gạo được xếp
thành một dãy làm thành một hàng ghế ngồi khá thoải mái, ba lô được buộc chặt
vào thành xe, cái máy nạp điện và bộ đài 15 oát được chằng buộc chặt chẽ. Quân
khí viên Đặng Xuyên đang nhắc nhở anh em cắm cành ngụy trang cho chặt. Trong mấy
anh em đi tiền trạm này Xuyên là người lớn tuổi nhất, cùng học trung cấp cơ khí
với Bình, Hỏa, Tập nhưng khi vào bộ đội lại được phân đi học lớp quân khí viên,
học xong về đại đội sửa chữa của trung đoàn nhưng vẫn thỉnh thoảng xuống “xê 4”
chơi. Với bộ ba lái xe cùng trường cơ khí đó thì Xuyên thân nhất với Bình vì một
sở thích chung là thích tụ tập để bình luận về các cô gái xinh đẹp trong trường.
Vì vậy một cách gần như đương nhiên Xuyên là người phụ trách xe khi chính trị
viên phó Toàn không có mặt.
Đứng
cạnh xe nhìn lên Toàn hỏi:
-
Tình hình xe ta thế nào? Đã xuất phát được chưa?
Xuyên
nhổm lên trả lời:
-
Báo cáo anh mọi thứ đã chuẩn bị xong.
-
Giỏ đâu? Xe tốt chứ? Anh hỏi lái xe Giỏ.
Từ
trong ca bin lái xe Giỏ thò đầu ra:
-
Báo cáo thủ trưởng xe tốt ạ!.
-
Thôi! Tất cả lên xe! Chú ý quan sát, thấy máy bay hay sự cố bất thường thì vỗ
vào nóc ca bin cho tôi biết. Súng ống sẵn sàng nhớ. Giỏ, cho xe xuất phát!
Lái
xe Giỏ khởi động xe rồi vào số. Chiếc xe từ từ lăn bánh về hướng Nam. Trời bắt
đầu sâm sẩm.
Chính ủy Bùi Văn Tùng (bên phải) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét