Đợi cho đủ tám xe lên bờ Thận lệnh cho tăng tốc độ nhưng
mới đi được vài trăm mét thì xe 389 phát tín hiệu cầu cứu, xe bị sa lầy: một
bên xích xe rệ hẳn xuống bên đường, xích càng cào mạnh đất càng lở nhiều làm xe
nghiêng hẳn về một bên, bụng xe bị trệt xuống đất và băng xích quay một cách vô
vọng, nếu không tổ chức cứu kéo ngay xe sẽ bị tuột xuống sông. Các xe phía sau
cũng đang bị ùn lại. Trung đội phó Tự đang gắt với lái xe Nghị:
- Tại cậu không chịu bám ta luy dương đây mà!
Nghị chống chế:
- Thì ai biết được đất ở đây nó dễ bị lở thế!
Trung đội trưởng Tiến đã quay lại, anh cũng gắt:
- Còn đứng đó mà cãi nhau! Cậu Trực chạy lên bảo xe 380
lùi lại đây ngay, còn cả xe dỡ cáp xuống chuẩn bị cứu kéo.
Pháo hai Trực chạy vụt đi, Nghị và Luông tháo cáp kéo xe
đưa về phía trước. Tiến và Tự loay hoay xem xét địa thế, Tiến bảo:
- Chỗ này bố trí cứu kéo hơi khó đấy ông ạ vì ngay phía
trước là một cái cua gấp, sau khi giật được ông lên là thằng 380 phải dừng
ngay. Ở đây lại không có chỗ nào đứng chỉ huy cho cả hai lái xe trông thấy. Vì
vậy tôi sẽ chỉ huy xe 380, ông đứng trên xe 380 vừa quan sát tôi vừa chỉ huy xe
ông, xe vừa lên được là phải cho dừng ngay nhé.
- Được! Anh về vị trí đi.
Trưởng xe 380 Mai Hồng Trị đang chỉ huy cho xe mình lùi về
phía xe 389, chiếc xe thận trọng nhích từng tý một trên con đường cặp bờ sông
chật hẹp. Phải mất hơn mười phút xe 380 mới lùi về đến trước đầu xe 389. Luông
và Trực lúi húi lắp cáp vào vấu kéo sau xe 380. Tiến gọi Nghị và Lạc lại dặn:
- Các cậu chú ý tín hiệu chỉ huy nhé: sau khi kéo được xe
389 lên là hai xe phải dừng ngay, sau đó 380 lùi lại một tý để tháo cáp. Cậu Lạc
thực hiện theo tín hiệu chỉ huy của tôi, còn cậu Nghị theo tín hiệu chỉ huy của
anh Tự. Rõ chưa?- Không thấy ai nói gì anh tiếp- Nào, bây giờ tất cả về vị trí!
Tiến đứng ngay khúc cua gấp trước đầu xe 380. Tự đứng
chênh vênh trên buồng truyền động, trên tay mỗi người là chiếc đèn pin bọc vải.
Thấy mọi người đã về vị trí Tiến quay tròn cái đèn pin. Phía sau cái đèn pin
trong tay Tự cũng quay tròn, cả hai xe cùng nổ máy. Tiến cặp cái đèn pin vào
nách rồi giơ hai tay ra phía trước ra hiệu “căng cáp” rồi vẩy đèn mấy cái. Lạc
vào số, thả ly hợp từ từ, xe 380 nhích dần lên, chiếc cáp kéo xe căng ra. Tiến
hỏi to:
- Tất cả sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng! Tiếng Tự vọng xuống.
- Chuẩn bị nhé!- Tiến nhắc lại.
Tay Tiến hất mạnh cái đèn lên trên, phía sau cây đèn pin
trong tay Tự cũng hất lên mấy cái. Cả hai lái xe cùng tăng ga, tiếng máy của xe
380 gằn lại rồi bung ra, xe 389 đã được kéo lên mặt đường. Thấy xe 389 đã lên
được Tiến vẩy mạnh cái đèn pin xuống, lái xe Lạc lập tức dừng xe. Chiếc xe dừng
đột ngột làm Tự ngã ngồi xuống tấm bạt cố định trên buồng động lực, cái đèn pin
trong tay rơi ra lăn lông lốc xuống đường. Ở phía sau xe 389 chồm lên, một băng
xích của nó trèo hẳn lên thành xe bên trái xe 380. “Két…két…” những tiếng nghiến
giữa thép với thép nghe ghê cả răng, chỗ xích cào lên thành xe toé lửa.
Khi thấy xe mình đang trèo lên xe trước Nghị vội cho xe
lùi lại, tim cậu ta đập thình thịch. Dưới ánh đèn gầm chiếu sát gần thấy
toàn bộ lá chắn bùn phía sau của xe 380 bị cào rách, ống xả thì bị xích xe 389
nghiến cho bẹp rúm.
Gắt gỏng một hồi rồi cũng nguôi, Tiến nhảy lên xe 380 bảo
Lạc:
- Chạy đi!
Lạc nổ máy, tiếng động cơ không giòn giã như mọi ngày mà
“bậm bà bậm bạch” như người nghẹt mũi, cậu vội cố định tay dầu rồi chui ra xem
sao. Nhìn thấy cái ống xả bẹp rúm Lạc than:
- Thế này có chết tôi không cơ chứ! Làm sao mà chạy được
với cái ống xả này.
Trung đội trưởng Tiến hỏi:
- Làm sao không chạy đi?.
- Anh không nghe tiếng máy à, nó nổ như thằng ngạt mũi ấy
đi làm sao được.
- Cứ chạy đi đã, mai tìm cách khắc phục sau!- Tiến ra lệnh.
Lạc ấm ức vào xe cho xe chạy, nhưng chỉ vừa mới chạy đến
chỗ xe 381 của trung đội trưởng Tiến đỗ thì cậu ta dừng lại không chịu chạy tiếp.
Tiến hỏi:
- Làm sao thế Lạc?.
- Anh xuống mà xem đồng hồ đây này, cả nước và dầu đều
lên 120 độ rồi- Lạc nói vẻ dằn dỗi.
- Lạ nhỉ?- Vừa nói Tiến vừa cúi nhìn vào cửa lái xe, anh
phát hoảng thật sự khi thấy kim đồng hồ nhiệt độ đều lên trên vạch giới hạn.
Tiến ôm đầu suy nghĩ, từ đây đến chỗ nghỉ chặng cũng còn
hơn chục cây số nữa, xe 380 chắc chắn là không chạy được nữa rồi, có lẽ phải để
nó nằm lại đi sau thôi. Nghĩ vậy, anh gọi Trị lại:
- Trị này! Cậu ở đây chờ anh Đề lên thì báo cáo tình
hình, nếu khắc phục được thì đi tiếp, còn nếu không thì tìm chỗ giấu xe quanh
đây, ngày mai khắc phục. Chỗ nghỉ chặng này cũng chỉ còn chục cây số nữa, chiều
mai tớ sẽ đề nghị anh Thận chờ xe cậu lên rồi mới đi.
- Được thôi! Các anh cứ yên tâm.
Trị chỉ huy xe dẹp vào một bên đường cho các xe khác vượt
lên, đợi xe 390 đến gần anh ra hiệu cho xe dừng lại. Đại đội phó Đề nhảy xuống:
- Xe sao thế Trị?.
- Động cơ bị tăng nhiệt quá cao “đại phó” ạ! Có lẽ do ống
xả của xe bị đè bẹp.
Bấm cái đèn pin vào ống xả Đề thốt lên:
- Bẹp rúm thế này thì đi thế quái nào được! Thôi được rồi,
cậu Độ xuống đây ở lại với tôi. Anh Đán cứ đi trước đi và báo cáo lại tình hình
với anh Thận nhé! Mai chúng tôi sẽ khắc phục và đuổi kịp đội hình.
- Được! Mấy anh em ở lại nhé! Đán trả lời, xe 390 chồm
lên đi tiếp.
Đề bảo:
- Bây giờ tìm chỗ giấu xe đã, còn mọi cái ngày mai sẽ
tính.
Hì hục gần hết buổi sáng mấy anh em mới đục thủng được
cái ống xả xe 380, tiếng động cơ của nó bây giờ nghe cứ phè phè như rắn phun
nhưng nhiệt độ đã trở lại bình thường. Nhưng có lẽ gay go hơn là cả tấm
lá chắn bùn sau cũng đã bị nghiến bay mất. Mà không có chắn bùn sau thì bao
nhiêu bùn đất sẽ bị hất lên két mát dầu và tất nhiên là nó không thể hoàn thành
nhiệm vụ làm mát của mình. Lạc tức lắm nhưng chẳng biết làm sao.
Sẩm tối hôm ấy khi xe 380 đuổi kịp đại đội thì cả bảy xe
đã xếp thành đội hình hành quân. Sau khi nghe Trị báo cáo sơ bộ tình hình Thận
lệnh cho toàn đại đội xuất phát. Bắt đầu từ đây họ rẽ vào đường B45 để về Việt
Nam.
Đường B45 là con đường chạy theo hướng Tây - Đông, có thể
coi nó song song với đường Chín nhưng địa hình mà nó đi qua thì khác hẳn. Nếu
như đường Chín chạy trên cao nguyên bằng phẳng thì đường B45 phải đi qua một địa
hình phức tạp hơn nhiều: nửa đầu nó lượn lờ cặp kè với một con sông ở bình độ
thấp rồi sau đó vọt lên vượt Trường Sơn để trở về Việt Nam ở độ cao trên nghìn
mét. Những đỉnh cao trập trùng của Trường Sơn làm con đường trở nên vô cùng hiểm
trở.
Quả thật, đoạn đầu đường B45 khá là dễ chịu với cánh lái
xe, đường tương đối bằng phẳng, dốc thì ít mà nếu có cũng chỉ qua loa, chỉ phải
cái gặp khá nhiều sông suối. Rút kinh nghiệm của đêm qua các lái xe trong đại đội
khi qua ngầm rất thận trọng nên không có sự cố gì.
Nửa đêm về sáng độ cao tăng lên rõ rệt, hầu như chỉ thấy
dốc lên mà không thấy dốc xuống, những đồi cỏ tranh ít dần đi mà được thay thế
bằng những cánh rừng trùng điệp và núi đá nối tiếp nhau. Sau mấy đêm đầu không
ngủ được giờ cánh pháo thủ, pháo hai và thợ sửa chữa đã quen, cứ ngủ lăn long
lóc mặc tiếng động cơ inh tai, nhức óc cùng những cú đập xóc nảy người trên đường
xấu.
Gần sáng đại đội đã đến vị trí nghỉ chặng đúng theo kế hoạch.
Trong đêm tối cánh pháo thủ, pháo hai nhanh chóng xóa vết xích. Chỉ một loáng
sau tất cả đã chìm vào giấc ngủ say sưa. Hình như ở đây dễ ngủ hơn thì phải.
Quả đúng như vậy. Trong bộ quần áo lấm đầy bụi đất, trong
buồng chiến đấu xe tăng hôi mù mùi dầu mỡ, trong cái võng lấm lem đủ các thứ
trên đời lính ta vẫn ngủ say như chết. Có một mùi gì đó thật khó tả đang len
vào khứu giác mỗi người ru người ta vào giấc ngủ thật sâu.
Mai Hồng Trị là người tỉnh giấc sớm nhất. Đầu óc đã thức
rồi anh vẫn nằm nhắm mắt hít thật sâu cái thứ hương thơm nhẹ nhàng đang làm cho
con người anh bồng bềnh như đang được trở về một nơi nào đó thật là thân thuộc,
hình như đó là Trường trung cấp thể dục thể thao Thanh Hóa của anh ở cạnh rừng
Thông. Mở mắt ra anh như không tin nổi
vào thị giác của mình, đúng là anh đang nằm giữa một rừng thông thật và cái mùi
hương quyến rũ kia chính là mùi phấn thông. Nhưng không phải rừng Thông của
Thanh Hóa “lố nhố” vài cây còi cọc, đây là một rừng thông thật sự. Nhổm dậy khỏi
võng Trị gọi toáng lên:
- Luông ơi, dậy
đi. Mình về rừng Thông đây rồi - Luông, pháo thủ xe 389 là bạn học cùng trường với anh và Tráng, pháo thủ
xe 390.
Vẫn còn say giấc ngủ Luông làu bàu:
- Làm gì mà dậy sớm thế vậy!
Càu nhàu thì càu nhàu đấy nhưng hắn cũng thấy lạ, đúng là
cái mùi mà hắn vẫn thường hít thật sâu mỗi khi có dịp chạy lên rừng thông gần
trường.
Các xe khác cũng đã lục tục dậy, đại đội trưởng Thận ngạc
nhiên ngước nhìn lên những tán lá thông cao vút, anh lẩm bẩm:
- Quái lạ! Sao ở đây lại có một rừng thông đẹp như thế
này?.
Đã đi nhiều nơi mà
Hiển cũng phải thốt lên:
- Đẹp thật!
Bên xe 390 Đán cũng đang say sưa ngắm những cây thông cổ
thụ đến nỗi quên cả điếu thuốc lào buổi sớm, anh trêu Tráng:
- Tráng này, chỗ này có đẹp bằng rừng Thông quê cậu không
nhỉ?
Pháo thủ Tráng biết
chính trị viên hỏi xỏ mình vì hắn vẫn thường ba hoa về rừng Thông quê hắn. Biết
vậy nhưng Tráng vẫn phải thừa nhận:
- Đây mới xứng đáng gọi là rừng Thông chứ!
Buổi hội ý cán bộ sớm hôm ấy được tổ chức ngay trên thảm
cỏ dưới một gốc thông già cạnh chỗ xe 386 đỗ. Sau khi Toàn báo cáo tình hình
chung và xin ý kiến Hiển đại đội trưởng Thận kết luận:
- Cho đến hôm nay chúng ta đã thực hiện hành quân đường
dài được một tuần. Trừ một vài trục trặc nhỏ còn nhìn chung chúng ta đã thực hiện
đúng kế hoạch đề ra. Nếu không có gì đặc biệt thì chỉ ba, bốn hôm nữa là chúng
ta sẽ có mặt tại vị trí tập kết chiến đấu. Vì vậy, sau khi đã xin ý kiến thủ
trưởng Hiển tôi quyết định hôm nay chúng ta sẽ cho bộ đội nghỉ một đêm. Một mặt
để cho bộ đội lại sức, một mặt chúng ta cũng cần bảo dưỡng khôi phục tình trạng
kỹ thuật cho xe máy, bổ sung nhiên liệu, dầu, mỡ- Hai trung đội trưởng nhìn
nhau cười sung sướng- Tuy nhiên, mặc dù điều kiện ở đây rất tốt song các trung
đội cần nhắc bộ đội tiếp tục nêu cao cảnh giác, giữ bí mật vị trí trú quân. Còn
tôi, thủ trưởng Hiển, thủ trưởng Đính, anh Đán và anh Toàn chiều nay sẽ vào
binh trạm bộ để cảm ơn và xin thêm một số vật chất. Các đồng chí có ý kiến gì
khác không?.
Đề giơ tay:
- Tôi có ý kiến! Tuần qua chúng ta đã đi được khoảng gần
bốn trăm cây số, nhưng do đường xấu, tốc độ trung bình thấp nên đã tiêu hao quá
nửa cơ số nhiên liệu. Vì vậy đề nghị các anh vào binh trạm thì đề nghị các đồng
chí ấy bổ sung cho chúng ta một ít nhiên liệu và dầu nhờn.
- Được! Tôi sẽ đề nghị, Thận gật đầu, còn các đồng chí
khác?
Không thấy ai nói gì anh tiếp luôn:
- Không có ý kiến gì thì các đồng chí về triển khai công
việc.
Buổi sáng trong rừng thông thật dễ chịu, Đính vươn vai
khoan khoái:
- Hôm nay phải tắm
cái các ông ạ! Gần tuần nay chẳng tắm rửa rồi còn gì.
Chỉ một lát sau khu rừng đã nhộn nhịp hẳn lên, tất cả các
xe buồng truyền động mở toang, các lái xe đang cẩn thận kiểm tra kỹ thuật, tuy
nhiên làm huyên náo nhất là cánh pháo thủ, trưởng xe đang gò lá chắn bùn. Tính
ra, sau một tuần hành quân đã có ba xe bị bay lá chắn bùn bên phải, hai xe bị
bay lá chắn bùn bên trái, một xe mất chắn bùn sau, còn móp méo thì “trăm phần
trăm”. Thảm thương nhất là thằng 380, vừa mất lá chắn bùn trước, vừa mất chắn
bùn sau lại còn bị “sứt môi” nữa chứ.
Kết quả cuộc đi thăm binh trạm bộ 42 thật là mỹ mãn. Đồng
chí binh trạm trưởng không chỉ cho bổ sung nhiên liệu theo yêu cầu lại còn hào
phóng “tặng” cho bộ đội xe tăng mấy thùng thịt hộp và hàng chục cân đường sữa.
Sau hai ngày một đêm được nghỉ ngơi lính ta có vẻ sung sức
lắm nên đêm hôm đó mặc dù phải vượt dốc Đá là một trọng điểm tương đối khó đi
song đại đội vẫn đến địa điểm nghỉ chặng tiếp theo đúng kế hoạch.
Nơi trú quân của chặng này nằm ở một mỏm đồi cách chân dốc
Mèo một cái yên ngựa dài chừng hơn cây số. Đứng ở mỏm đồi này nhìn sang chỉ thấy
cả một dãy núi trơ trụi không một bóng cây, không một ngọn cỏ. Đất đá bị bom đạn
cày xới và mưa gió bào mòn phơi màu bạc phếch. Đây đó thỉnh thoảng một cây cổ
thụ trụi lá vươn những cành cây khẳng khiu lên bầu trời như chứng tích cho những
trận mưa chất độc hóa học và bom rải thảm. Len lỏi giữa đống hỗn độn ấy là một
con đường. Nó kiên nhẫn ngoằn ngoèo bò qua những cua tay áo, những đoạn dốc đứng
để lên tới cái đỉnh lúc nào cũng lờ mờ trong mây trắng. Phía dưới con đường những
xác xe tải cháy đen thui nằm rải rác đây đó.
Buổi chiều, lúc nhóm cán bộ đang ngồi cạnh xe 386 trao đổi
về kế hoạch hành quân đêm nay thì pháo thủ Tình kêu lên:
- Các cậu ơi! Ra mà xem cái này này!
Cả Bình, Trang và Đạt từ trong xe đều chui ra ngỏng cổ
lên trời. Thấy vậy mấy cán bộ cũng nhìn theo: trên bầu trời trong xanh của mùa
khô Tây Trường Sơn ba dải khói bạc thẳng tắp từ phía Tây đang dần tiến lại. Ông
Hiển thất thanh:
- B52 đấy! Nếu nó cua thì phải vào trong xe ngay.
Nhưng không, ba cái máy bay vẫn bay thẳng về phía Đông,
ba dải khói bạc thẳng tắp loãng dần và bị gió đưa đẩy thành những dải khói ngoằn
ngoèo trên nền trời xanh biếc. Ông Hiển tức tối nhìn theo:
- Nó bay từ Thái Lan sang chắc để đánh Quảng Trị đây. Ở
đây lực lượng phòng không của mình yếu nên nó không coi ra gì cả, cứ bay thấp
tè tè thế đấy- Quay về phía mấy cán bộ cũng đang đứng nhìn ông tiếp- Nhân đây
cũng phổ biến cho anh em biết: nếu B52 bay thẳng như thế này thì không sao,
nhưng nếu gần đến chỗ mình mà nó cua thì có nghĩa là mình nằm giữa bãi bom đấy,
liều liệu mà ẩn nấp.
Tiến, Nam đều lè lưỡi:
- Nằm giữa bãi bom B52 thì làm sao mà sống sót được nhỉ?
Hiển cười:
- Các cậu này hay nhỉ? Thế chưa biết câu “bom đạn nó
tránh mình” à! Nhưng thôi, cẩn thận vẫn hơn, ở đâu cũng bám xe, bám hầm là được
rồi.
Đại đội trưởng Thận vẫy tay:
- Thôi! Đề nghị các anh ngồi xuống ta tiếp tục. Đợi mọi
người ổn định chỗ ngồi anh tiếp, theo đội tiền trạm cho biết tổng chiều dài của
dốc này cả lên và xuống là gần hai mươi cây số, tuy nhiên đường rất hiểm trở,
khó đi. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta áp dụng các biện pháp như hôm vượt dốc Cổng
Trời. Nghĩa là: chuẩn bị tốt kỹ thuật, dự trữ đủ nước, những đoạn khó đi phải
cho người xuống đi bộ, nếu có điều kiện thì xuất phát sớm để qua hết dốc trong
đêm. Trường hợp bắt buộc giấu xe trên dốc thì phải lợi dụng địa hình địa vật, sử
dụng các vật liệu sẵn có tại chỗ như cành cây khô, đất đá để ngụy trang xe. Các
đồng chí còn ý kiến gì nữa không?.
Chính trị viên phó Toàn giơ tay:
- Tôi không có ý kiến gì bổ sung vào kế hoạch mà chỉ xin
thông báo: hiện nay quân khu đã cử cán bộ đón chúng ta ở khu vực A Lưới. Tôi đã
báo cáo nếu không có gì thay đổi chúng ta sẽ có mặt tại A Lưới vào đêm mai. Vì
vậy đề nghị các đồng chí động viên anh em cố gắng thực hiện đúng kế hoạch hành
quân. Hết!
Đại đội trưởng Thận kết luận:
- Nếu không ai có
ý kiến gì nữa thì về tiếp tục chuẩn bị!
Mọi người lục tục
về xe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét