3- Thành Huế - gần đấy
mà xa vời
Cuối tháng tư năm 1972.
Trên mặt trận Quảng Trị ta đã chiếm được thị xã Đông Hà
và một số địa bàn quan trọng Bắc sông Thạch Hãn, quân ta đã áp sát và chuẩn bị
đánh chiếm thị xã Quảng Trị, thời cơ tiến công Huế đã hiện ra. Sau khi khắc phục
những hậu quả của trận B52, Đại đội Bốn nhận lệnh cơ động vào đường 12 sẵn sàng
làm mũi vu hồi vào sườn thành Huế.
Đã quen với những lần cơ động và nếp sống chiến trường mọi
công việc chuẩn bị rất nhanh. So với cuộc hành quân từ Quảng Bình vào đây dạo
trước thì cuộc hành quân này ngắn hơn nhiều nhưng chắc chắn là khó khăn, ác liệt
thì không kém.
Thứ nhất, về mặt địa hình, đường 12 là con đường độc đạo
nối Huế với A Lưới mới được mở đầu những năm 60, đây là con đường từ độ cao
ngót nghìn mét xuống đồng bằng nên đèo dốc rất nhiều và hiểm trở. Gần như cả
chiều dài con đường một bên là ta luy dương cao ngất, một bên là vực thẳm sâu
hun hút. Nó lại là đường độc đạo, không có các tuyến đường tránh nên sử dụng xe
tăng rất khó khăn, khi đang cơ động mà bị chặn đánh cũng khó tìm nơi tránh trú.
Mặt khác, do là vùng tranh chấp lại không phải là đường vận chuyển của 559 nên
con đường không được tu sửa thường xuyên, nhiều đoạn bị hỏng nặng đưa xe tăng
có trọng lượng lớn đi qua sẽ rất nguy hiểm.
Thứ hai, đây là cửa ngõ phía Tây của thành phố Huế. Từ A
Lưới xuống Huế chỉ chưa đầy 60 cây số. Nếu tính đường chim bay chỉ trên dưới 30
cây nên địch rất cảnh giác và thường xuyên tăng cường lực lượng phòng thủ. Các
cứ điểm Động Tranh, Bình Điền đều rất kiên cố, có quân số đông và hỏa lực mạnh
được coi là “thành đồng vách sắt” của Huế. Ngoài ra không quân địch hoạt động với
cường độ cao. Khi cần thiết pháo hạm ngoài biển Đông cũng có thể bắn vào.
Sau khi đi trinh sát về Thận đã bàn bạc kỹ với các cán bộ
trong đại đội. Anh dự kiến nếu vào đường 12 thì phải bố trí trú quân ở khu vực
sông Bồ, tức khoảng cây số 20 tính từ ngã ba Bốt Đỏ. Từ đó xuống Huế chỉ có 40
cây, cách Động Tranh khoảng 10 cây và đặc biệt là địa hình cho phép giấu quân tốt
nhất.
Năm giờ chiều bộ đội đã ăn cơm xong và tập trung nghe phổ
biến mệnh lệnh hành quân. Sau khi hạ đạt các nội dung về đường hành quân, đích
đến, chiều dài đường hành quân, đội hình hành quân… Thận nhấn mạnh một số tình
huống có thể gặp trên đường:
- So với đợt hành quân trước đợt này hoạt động của không
quân địch mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là AC130 thường canh suốt đêm. Cho đến
nay qua tìm hiểu chúng ta đã hiểu biết hơn về loại máy bay này, chúng chỉ có
súng đại liên 20 ly và cối 40 ly nên có thể khẳng định là không thể bắn cháy xe
tăng, tuy nhiên nó có thể gọi phản lực đến đánh. Vì vậy nếu gặp AC130 chúng ta
cần bình tĩnh, đóng hết các cửa lại tìm chỗ kín đáo giấu xe. Trường hợp bất đắc
dĩ vẫn có thể tiếp tục đi cho đến khi tìm được vị trí thích hợp. Một vấn đề nữa
cần hết sức lưu ý là đường hành quân rất nhiều chỗ sạt lở, hư hỏng nên các đồng
chí lái xe phải hết sức cẩn thận. Trường hợp cần thiết trưởng xe phải xuống chỉ
huy xe. Vấn đề thứ ba xin nhắc các đồng chí cần rút kinh nghiệm đợt trước để giữ
bí mật được tốt hơn. Ở bên ấy các vị trí giấu quân không được kín đáo như ở
đây, lại rất gần địch nên nếu chúng ta không cảnh giác giữ bí mật tốt thì thiệt
hai rất khó lường. Về đội hình hành quân chỉ có một thay đổi nhỏ là: xe 380 sẽ
đi cuối cùng cùng với tổ thợ do anh Đề phụ trách để giải quyết các sự cố kỹ thuật
trên đường hành quân. Nhiệm vụ như vậy các đồng chí đã rõ cả chưa?
- Rõ!- Tiếng đáp lại đồng thanh của cả đại đội.
- Về xe! Chuẩn bị xuất phát!- Thận ra lệnh.
Lần lượt từng xe rời khỏi hầm, tăng ga lao ra đường, khói
xả phun ra mù mịt một góc rừng. Chỉ một lúc sau đã đến chân dốc Bốt Đỏ. Dốc Bốt
Đỏ không dài lắm nhưng độ dốc khá cao, đang là mùa khô xe tăng qua một cách dễ
dàng nhưng nếu là mùa mưa chắc sẽ gặp khó khăn. Leo hết dốc Bốt Đỏ là đoạn đường
tương đối tốt nên tốc độ hành quân khá nhanh. Tuy nhiên càng đi đường càng khó,
nhiều chỗ hẹp chỉ vừa hai băng xích đi qua.
Đang căng mắt nhìn đường để chỉ huy xe Thận không để ý lắm
đến trên không, bỗng anh giật bắn mình vì một loạt tia chớp như hoa cà hoa cải
ngay trước mũi xe. Bản năng cho anh biết đó là AC130 đang bắn nên tay mở chốt sập
cửa trưởng xe, miệng hét:
- AC130 đấy. Đóng cửa lại!
Tất cả các cửa xe vừa được đóng lại thì loạt đạn thứ hai
đã trùm lấy xe. Nhìn qua kính mặt bằng Thận chỉ thấy lửa loé lên từng chập cùng
những tiếng nổ chát chứa. Thận nghĩ bụng: “chắc nó có thiết bị ổn định thật, nó
vẫn bay chứ có đứng yên đâu mà đạn của nó cứ trúng một chỗ như thế này”. Thái
đã tìm được một chỗ hõm vào ở ta luy dương, cậu cho xe dạt vào nép mình vào ta
luy. Chắc góc nhìn đã bị hạn chế chiếc máy bay chuyển làn về các xe sau.
Đi sau xe đại đội trưởng, khi nhìn thấy một dây lửa từ
trên trời phóng xuống tháp pháo xe 386 Tiến biết ngay là bị AC130 chặn đánh,
anh lập tức ra lệnh:
- Tất cả đóng cửa! Hỏa tìm chỗ dừng xe!
Hỏa thấy một cái mang cá bên đường hai bên lau lách um
tùm bèn đưa xe vào rồi tắt máy. Tiến ngoảnh nhìn lại phía sau, các xe sau cũng
đang tìm chỗ ẩn nấp. Thấy nó thôi không bắn nữa, Tiến chắc mẩm nó chỉ phát hiện
ra một xe 386 và đã khấp khởi mừng thầm thì bỗng loá mắt bởi những chớp lửa
đang toé như hoa cà hoa cải ngay trước mắt. Tiến nhắm chặt hai mắt và đưa hai
tay ép chặt mũ công tác lại, nhưng anh chợt nhớ ra đây chỉ là đạn 20 ly nên lại
mở mắt ra nhìn. Lửa vẫn loé lên từng chập trên tháp pháo xe anh, Tiến cười thầm:
“mày bắn thế chứ bắn nữa thì cũng chỉ như gãi ghẻ thôi. Nhưng tại sao xe mình
đã đỗ vào chỗ tương đối kín mà nó vẫn phát hiện ra, chắc chắn nó có thiết bị
trinh sát hồng ngoại rồi. Thế thì những xe sau chắc cũng sẽ bị nó hỏi thăm!”.
Đúng như vậy. Bắn vào xe Tiến chừng một phút thì nó chuyển
làn sang các xe sau. Cứ thế nó vòng đi vòng lại, hết bắn 20 ly lại đến cối
“xuyên thùng” dọc đội hình. Gần một tiếng đồng hồ sau thì nó bỏ đi không biết
là do hết đạn hay bắn mãi không có kết quả nên nó chán.
Đợi một lát cho tắt hẳn tiếng động cơ đại đội trưởng Thận
xuống xe đi dọc đội hình kiểm tra một lượt, đến xe 390 anh khen:
- Chính trị viên tìm được chỗ giấu xe khéo quá, cả đại đội
bị nó bắn cho tơi bời. Mỗi xe anh là không bị thôi.
Đán cười hỉ hả:
- Chắc là mấy bụi giang này che kín quá.
Đi gần cuối đội hình nên khi biết bị AC 130 chặn đánh xe
390 vẫn có điều kiện tìm một chỗ giấu xe rất kín, đó là một hố bom cũ nằm ngay
ven đường bên trên là một bụi giang lớn. Về số Một Tập từ từ cho xe bò xuống,
chiếc xe nằm gọn trong lòng hố bom, toàn bộ phần thân xe được những cây giang
ken khít che kín. Có lẽ nhờ đám cây này mà xe 390 che được mắt thằng AC130. Cả
đại đội bị nó “hỏi thăm”, riêng xe 390 vẫn “bình an vô sự”.
Đại đội trưởng Thận bảo:
- Cũng may không ai việc gì anh Đán ạ! Anh bảo cậu Tập
cho xe lên đi rồi ta tiếp tục hành quân.
- Vâng! Đán trả lời rồi giục, Tập cho xe lên đường đi!
Tập nổ máy, gài số lùi định cho xe ra khỏi hố bom thì thấy
xe không nhúc nhích, anh tăng chân dầu song xe chỉ rung lên từng chập nhưng vẫn
nằm yên. Nền đất thành hố bom tơi vụn ra dưới hai băng xích làm nó chuội đi
không bám được, càng to chân dầu xích càng quay nhanh tung đất bụi mù nhưng xe
vẫn ỳ ra. Tập hơi cuống, anh bảo chính trị viên:
- Xe mình bị lầy rồi anh Đán ạ!
Hai anh em xuống xem xét, đất thành hố bom đã bị xích cào
đi, đuôi xe gần như chạm vào một cái bờ dựng đứng, Đán bảo:
- Phải nhờ xe kéo thôi! Anh quay lên xe gọi, Tráng đâu,
chặn xe 380 lại, Nguyên chạy lên báo anh Thận biết xe mình bị lầy.
Nguyên lao vụt về phía trước, một lát sau cậu ta quay về
thở hồng hộc:
- “Đại trưởng” bảo cứ tổ chức cứu kéo đi, anh ấy cho các
xe tìm chỗ giấu xe kín hơn để đợi.
Tráng đứng hẳn ra giữa đường giơ tay ra hiệu cho xe 380 dừng
lại. Từ trên xe đại đội phó Đề nhảy xuống, anh xem xét một lát rồi bảo Tập:
- Phải kéo thôi, quay lên trên Đề gọi, Lạc đâu, cho xe tiến
sát lên đây! Còn Tráng, Nguyên dỡ cáp xuống.
Lạc cho xe tiến sát đến mép hố bom. Tráng và Nguyên loay
hoay móc cáp vào móc kéo đầu xe 380. Đề gọi cả Tập lại thống nhất:
- Bây giờ ta phải kéo lùi. Hai cậu chú ý theo chỉ huy của
tôi.
Anh bước về phía trước mũi xe 390, tay phải bấm đèn pin
vào tay trái, lòng bàn tay trái mở ra hướng về phía trước. Tập và Lạc đã nổ
máy, gài số lùi. Khi thấy hai xe đã gài số xong, Đề đẩy mạnh bàn tay trái về
phía trước. Hai cái động cơ cùng gầm lên. Xích xe 380 cào xuống mặt đường toé lửa.
Xích xe 390 cũng quay tít và nó rùng mình một cái rồi từ từ lên khỏi hố bom.
Phía sau Lạc vẫn cho xe lùi, bỗng cậu thấy xe mình bị khựng lại. Nghĩ bụng: “chắc
đuôi xe mình chạm ta luy rồi”, Lạc nghển cổ lên nhìn về phía sau. Bỗng một cái
gì đó đen ngòm áp sát vào má cậu, Lạc định thụt đầu xuống nhưng không kịp.
Khi xe đã trở lại thăng bằng Tập cảm thấy như xe mình vừa
đụng vào một cái gì đó, với phản xạ của một lái xe có kinh nghiệm Tập lập tức dừng
xe. Từ phía trước Đề cũng đã dập đèn xuống báo dừng xe rồi nói to:
- Tráng, Nguyên đâu, vào tháo cáp đi!
Hai anh em bước vào vừa định tháo cáp ở móc kéo đầu xe
380 thì Tráng hét thất thanh át cả tiếng động cơ:
- Tập! Cho xe tiến lên đi!
Sao! Tiến lên để
mà xuống hố à? Từ phía trước Đề quát.
- Tiến lên đi! Nòng pháo xe mình đè vào đầu thằng Lạc đây
này! Tráng hét lạc cả giọng.
Nhảy ba bước Đề đã vọt đến đuôi xe 390. Dưới ánh đèn pin
của anh là một cảnh tượng hãi hùng: nòng pháo xe 390 đang đè gí đầu Lạc vào
tháp pháo. Nhảy ngược về phía trước Đề quát:
- Tập! Cho xe tiến lên!
Tập vội gài số Một và cho xe nhích lên, đầu Lạc từ từ ngoẹo
xuống.
Trưởng xe Mai Hồng Trị vội trèo lên xe, hai tay anh xốc
nách Lạc kéo mạnh lên khỏi cửa lái xe và đặt ngồi dựa vào tháp pháo. Dưới ánh
đèn pin đầu Lạc trông như phình ra, Trị hét:
- Gọi y tá mau!
Đề cũng nhảy lên đầu xe, anh nắm lấy tay Lạc bắt mạch. Những
chuyển động hết sức mờ nhạt lướt qua đầu ngón tay anh, anh bảo Trị:
- Đặt cậu ấy nằm xuống hòm dụng cụ!
Cả hai thận trọng đặt Lạc nằm xuống hòm dụng cụ thành xe,
Đề ngồi lên bụng Lạc và làm hô hấp nhân tạo.
Y tá Tảo đã đến, cậu nhanh nhẹn tiêm cho Lạc một mũi trợ
tim và soi đèn vào mắt Lạc. Đôi mắt vẫn mở to như đang căng mắt nhìn đường vẫn
còn một chút gì đó rất mong manh của sự sống, Tảo bảo:
- Anh ấy vẫn còn sống! Bây giờ phải chuẩn bị võng để đưa
đi quân y!
Đề độp lại:
- Quân y ở chỗ nào? Cậu có biết không?.
Quả thật vừa chân ướt chân ráo đến đây chẳng ai trong đại
đội biết trạm quân y ở chỗ nào. Đại đội trưởng Thận đã quay lại, nghe thủng
chuyện anh phân công:
- Xe 380 chuẩn bị võng cáng đi, còn Tráng bắn ba phát một
báo hiệu cấp cứu, Trung đi gọi cậu Liên lên lái xe 380, tất cả các xe đưa xe
vào chỗ giấu. Đêm nay ta nghỉ lại đây.
Tráng chui vào xe lấy khẩu AK hướng lên trời bắn ba phát,
đợi một lát sau lại ba phát nữa.
Việc cấp cứu vẫn được tiến hành tích cực, Lạc vẫn nằm
thiêm thiếp, nửa đầu bên phải chuyển dần thành màu tím. Từ trong buồng lái 390
nhảy ra Tập lao đến chỗ Lạc nằm. Nhìn thấy đầu bạn đã biến dạng anh ngồi thụp
xuống, hai tay ôm đầu rên rỉ:
- Tại tôi! Tại tôi! Tôi đã giết nó rồi.
Từ phía sau có mấy bóng người đi tới, một người cất tiếng
hỏi:
- Anh em xe tăng có vấn đề gì đấy?
Biết đây là lực lượng bộ binh hay công binh sở tại nên Thận
mừng rỡ:
- May quá có các anh ở gần đây. Bọn tôi có một đồng chí bị
thương phải đưa đi cấp cứu nhưng chẳng biết quân y ở đâu cả, đề nghị các anh giúp
đỡ.
- Được thôi, người vừa hỏi trả lời, cách đây gần “một tiếng”
có quân y của “căn cứ Hai”, chúng tôi sẽ cử người dẫn đường cho các anh.
Võng cáng cũng đã xong, Tảo, Tráng, Chính, Trung lập tức
đặt võng lên vai đi như chạy theo người chiến sĩ bộ binh dẫn đường.
Lái xe Liên từ phía trước chạy tới, Thận bảo:
- Cậu lái xe này thay Lạc. Trị đâu, chỉ huy xe tìm chỗ giấu
đi. Xe 390 cũng tìm chỗ giấu đi! Gần sáng rồi.
Toàn đại đội chạy thêm chừng hơn cây số nữa rồi tìm chỗ
giấu xe trong một cái khe cạn, xóa vết xích, ngụy trang xong thì trời cũng gần
sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét