Đại
đội trưởng Thận đứng trên nóc tháp pháo nhìn bao quát toàn đại đội. Tất cả các
xe đang tất bật làm nốt những công việc chuẩn bị cuối cùng. Tình và Trang ôm một
đống cành lá vứt lên xe cho Đạt cắm rồi chạy đi bẻ tiếp, Bình thì lúi húi trong
buồng lái, cậu ta giật thử đôi cần lái, bật đèn gầm rồi nhoài người ra ngoài chỉnh
lại cái chụp hạn chế ánh sáng.
Cúi
nhìn đồng hồ, đại đội trưởng Thận nhảy xuống xe đến bên chính ủy Tùng đang thì
thầm trò chuyện cùng thượng úy Hiển, anh lễ phép:
-
Báo cáo chính ủy đã đến giờ xuất phát. Xin phép chính ủy chúng tôi lên đường.
Chính
ủy Tùng dang rộng đôi cánh tay ôm chặt lấy người đại đội trưởng trẻ tuổi, hai
tay ông vỗ nhẹ lên sau lưng Thận:
-
Cố gắng nhé! Mình luôn chờ tin các cậu. Thôi, đi đi! Ông buông Thận ra quay
sang bắt tay thượng úy Hiển.
Đại
đội trưởng Thận cố nén cơn xúc động:
-
Tạm biệt thủ trưởng- Quay lại xe anh hô- Tất cả lên xe!
Chỉ
hai bước nhảy rất thuần thục, Bình đã ngồi gọn trong buồng lái, Đạt ôm khẩu 12
ly 7 ở cửa pháo hai, thượng úy Hiển chọn đỉnh tháp pháo ngay cạnh cửa trưởng
xe, Tình và Trang ngồi chễm chệ trên đống lương thực, khí tài sau tháp pháo.
Chính ủy Tùng cũng lên xe ô tô chạy lại tuyến xuất phát phía cửa rừng. Ngoài
ông Hiển chắc đã quá quen với những cuộc hành quân độc lập nét mặt không hề
thay đổi, còn từ đại đội trưởng Thận đến mấy cậu lính trẻ gương mặt ai cũng lộ
rõ vẻ căng thẳng.
Chụp
cái mũ công tác lên đầu, xiết chặt ống nói và tai nghe Thận hỏi:
-
Bình có nghe rõ không?
-
Dạ, em nghe rõ ạ! Tiếng Bình trả lời.
Quay
ra đằng sau Thận nhắc:
-
Mấy cậu phía sau ngồi cho chắc chắn nhé. Lúc nào buồn ngủ thì vào trong xe. Đạt
đưa cái mũ công tác cho thủ trưởng Hiển.
Cả
ba cùng đáp:
-
Vâng ạ!
Quay
về phía ông Hiển anh hỏi nhỏ:
-
Ta đi chứ anh?
Ông
Hiển gật nhẹ đầu, Thận ra lệnh:
-
Nổ máy!
Lái
xe Bình ấn còi rồi ấn nút khởi động, tiếng động cơ gầm lên, một làn khói xanh
phun ra từ ống xả làm đậm thêm màn sương đang bảng lảng. Các xe khác cũng đã nổ
máy, tám động cơ 550 mã lực cùng nổ rầm rầm. Tiếng động cơ xe tăng trầm ấm,
đĩnh đạc làm náo động cả cánh rừng vốn thường xuyên yên tĩnh. Đợi cho tiếng động
cơ ổn định trở lại, đại đội trưởng Thận ra lệnh:
-
Tiến!
Bình
vào số, thả ly hợp. Chiếc xe chồm lên, xích xe nghiến ken két, mùi khói xả hăng
hăng, khét lẹt. Chỗ cửa rừng đại đội phó Đề đang đứng cùng chính ủy. Xe 386 đến
gần, Đề làm hiệu cho xe tiếp tục tiến, còn chính ủy đứng vẫy tay, không biết có
phải do khói xả hay không mà mắt ông cay cay.
Xe
386 đã qua tuyến xuất phát, chiếc thứ hai đang tiến đến. Đề nói:
-
Đây là xe 381 của trung đội trưởng trung đội Một Đậu Minh Tiến.
Chính
ủy Tùng đưa tay dụi mắt, ông gật đầu:
-
Cậu này quê ở Vinh phải không? Trông cao ráo, thông minh lắm.
Lần
lượt các xe 388, 380, 387, 389, 382 đã qua tuyến xuất phát. Xe 390 đến gần, Đề
vẫy tay cho xe dừng lại, anh quay lại bắt tay chính ủy:
-
Tạm biệt thủ trưởng!
Chính
ủy Tùng xiết chặt tay anh, ông nói to át cả tiếng động cơ:
-
Đi mạnh giỏi nhé!
Từ
trên xe Đán nhoài người xuống bắt tay chính ủy, anh hét lên khác hẳn cái giọng ề
à thường ngày:
-
Thủ trưởng cứ yên tâm.
Xe
390 chồm lên, chính ủy Tùng đứng nhìn theo cho đến khi đoàn xe đã khuất dạng mới
quay lại ô tô. Suốt đường về ông im lặng không nói một lời.
Đường
15 là con đường chiến lược chạy dọc theo hướng Bắc Nam sát chân dãy Trường Sơn
nên đèo dốc tuy nhiều nhưng độ dốc không cao lắm, lại ở gần hậu phương miền Bắc
nên được chăm chút thường xuyên khá dễ đi. Mấy hôm nay cũng không thấy bóng
không quân địch hoạt động trên con đường này, chắc chúng phải tập trung đối phó
các khu vực khác.
Trời
đã tối hẳn, Bình với tay bật công tắc đèn gầm. Một khoảng sáng nhạt nhòa bằng
hai cái chiếu trước đầu xe. Được cái hai bên cây cối rậm rì nên việc quan sát
đường không khó khăn lắm nên cậu vẫn để xe chạy số 3 ở chân dầu trung bình.
Đang là mùa khô, đất mặt đường tơi vụn bị hai băng xích cuốn lên thành một luồng
bụi dài phía sau. Trên tháp pháo Thận vẫn căng mắt nhìn đường, suốt từ lúc qua
tuyến xuất phát anh vẫn không phải chỉ huy Bình câu nào, chỉ thỉnh thoảng thấy
đội hình phía sau bị bỏ xa anh mới nhắc cậu ta giảm tốc độ.
Là
tay lái có kinh nghiệm, lại được rèn giũa nhiều khi đi tham gia hội thao Bình
hoàn toàn làm chủ được tình hình, cậu sử dụng chân dầu và cơ cấu hãm để giảm
xóc cho xe một cách điệu nghệ, lên số, xuống số êm ru. Các đoạn cua được lượn
nhẹ nhàng, khéo léo. Tiếng động cơ lúc to, lúc nhỏ nhưng không khi nào thay đổi
quá đột ngột.
Đêm
khá yên tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy có máy bay địch hoạt động. Thỉnh
thoảng một chiếc xe ô tô đi ngược từ phía Nam ra thấy xe tăng nép vội vào bên
đường tránh rõ xa. Đôi chỗ thấp thoáng cánh thanh niên xung phong sửa đường, thấy
xe tăng đi qua cứ túm tụm vào nhau cười và vẫy tay rối rít, các cô nói gì chẳng
ai nghe thấy nhưng Tình, Đạt, Trang cũng vẫy tay đáp lại rất nhiệt tình.
Đi
được hơn một tiếng, đại đội trưởng Thận hạ lệnh:
-
Bình cho xe gọn vào một bên đường. Dừng lại nghỉ ngắn!- Bình dừng xe, tắt máy,
Thận quay ra sau- Đạt chạy xuống báo cho trung đội 1, còn các cậu kiểm tra kỹ
thuật xe!
Vẫn
ngồi trên tháp pháo, đưa bi đông nước cho thượng úy Hiển, Thận hỏi:
-
Anh thấy đi thế có được không?.
Hiển
nhấp một ngụm nước rồi cười:
-
Tốt đấy ông ạ! Đội hình hành quân gọn, kỷ luật nghiêm, tốc độ bình quân đạt yêu
cầu. Anh có đội ngũ lái xe khá lắm.
-
Tôi sẽ triệu tập anh em cán bộ lên ta rút kinh nghiệm một chút.
-
Đồng ý! Ông Hiển trả lời.
Đứng
hẳn lên đỉnh tháp pháo, Thận cầm đèn pin đã được buộc cái mùi xoa che mặt kính
quay tròn mấy vòng. Từ trên tháp pháo các xe sau những chấm sáng mờ cũng nhấp
nháy đáp lại. Thận và Hiển nhảy xuống xe, hai người chọn một cái hầm chữ A ven
đường rồi ngồi lên nóc. Một lát sau Đính, Đán, Đề và hai trung đội trưởng đã có
mặt. Thận mở đầu:
-
Chúng ta vừa hoàn thành chặng hành quân đầu tiên nên ta rút kinh nghiệm một tý.
Trước hết, đề nghị hai trung đội trưởng xem có gì đặc biệt thì báo cáo!
Cả
Tiến và Nam cùng trả lời:
-
Không có gì đặc biệt cả!
Thận
tiếp tục:
-
Vậy thì tôi nhận xét. Theo tôi, chặng vừa qua ta đi thế là tốt: đội hình hành
quân gọn, tốc độ trung bình đạt yêu cầu, kỷ luật hành quân được duy trì nghiêm,
việc sử dụng đèn và điện đài đúng quy định. Tuy nhiên, điểm cần chú ý là cự ly,
gián cách giữa các xe cần bảo đảm hơn, do không dùng điện đài nên nếu để cự ly
lớn quá sẽ không thể chỉ huy được. Về kỹ thuật anh Đề có ý kiến gì không?
Đề
bình thản:
-
Mới chạy hơn chục cây nên chưa có vấn đề gì cả.
Quay
sang Hiển, Thận hỏi:
-
Xin ý kiến anh Hiển!
Hiển
nhẹ nhàng:
-
Nói chung nếu chúng ta cứ thực hiện được như thế này là tốt. Tuy nhiên tôi xin
lưu ý các đồng chí: đường càng vào sâu sẽ càng khó đi hơn, ngoài ra không loại
trừ hoạt động của không quân địch nên ta không thể chủ quan. Các đồng chí nhắc
các trưởng xe phải tăng cường quan sát các tín hiệu chỉ huy và quan sát trên
không, nếu thấy đạn 37 ly bắn lên vài loạt là AC130 ra đấy. Một điểm nữa cũng cần
lưu ý là việc giữ gìn sức khoẻ cho anh em, đặc biệt là số lái xe vì đường hành
quân còn dài. Thế thôi!
Đại
đội trưởng Thận kết luận:
-
Ta tạm dừng ở đây! Các chặng nghỉ ngắn sau sẽ rút kinh nghiệm tiếp. Những đoạn
đường dễ đi có thể để lái xe dự bị lái cho quen dần. Thôi, các đồng chí về xe
chuẩn bị đi tiếp.
Mấy
anh em lục tục kéo đi.
Bấm
đèn pin soi vào mặt đồng hồ Thận giục:
-
Chuẩn bị đi tiếp! Xe đã sẵn sàng chưa?
-
Báo cáo “đại trưởng” sẵn sàng rồi ạ!
-
Đường còn đang dễ đi, cậu để Trang nó lái giúp!
-
Vâng ạ!
Nghe
nói được xuống lái xe người Trang run lên, cậu đã được huấn luyện ở trường
nhưng là lái loại xe khác, còn loại xe này mới được giới thiệu sơ qua cho nên
run là phải. Bình ngồi ngay cạnh cửa lái xe nhắc:
-
Cứ bình tĩnh! Học thế nào bây giờ cứ thế mà làm.
-
Vâng ạ! Có gì anh nhắc em ngay nhé!
- Được thôi!
Tiếng
Thận vang lên trong tai nghe của Trang:
-
Chuẩn bị xong chưa?
-
Báo cáo “đại trưởng” xong rồi ạ!- Trang vội trả lời.
-
Thế thì xuất phát!
Trang
đưa tay run run ấn nút khởi động, tiếng động cơ gầm lên, cậu vội giảm vòng quay
động cơ xuống mức thấp nhất và ngồi yên một lát. Tĩnh trí rồi Trang mới vào số
và khởi xe, chiếc xe từ từ lăn xích, cậu thở ra một hơi dài và thấy vững tâm
hơn.
Đêm
có vẻ bình yên, chỉ thấy những chiếc xe tăng lầm lũi bò đi trong vệt sáng mờ đục
của đèn gầm. Thỉnh thoảng bất ngờ hiện ra một chòi gác nhỏ, trong đó một bóng
người đứng im lìm như một pho tượng cạnh ngọn đèn bão đã vặn nhỏ. Những người
lính xe tăng biết rằng không chỉ mình họ thức mà còn rất nhiều người cùng thức
với họ.
Thêm
hai chặng nghỉ ngắn nữa thì gặp đội tiền trạm. Xuyên dẫn đại đội trưởng vào vị trí trú quân, chính trị viên phó Toàn
chỉ tay giới thiệu:
-
Báo cáo anh đây là vị trí trú quân của đại đội ta, chúng tôi đã xem xét kỹ và
xác định vị trí của từng xe. Ở đây có con suối chảy qua, ta sẽ đi vào theo đường
suối vài phút, vừa đỡ công xóa vết xích lại vừa sẵn nước.
Thận
nhìn qua một lượt, anh gật đầu:
-
Tốt lắm! Bây giờ cho anh em ra hướng dẫn các xe vào vị trí. Chú ý ngụy trang
xong trước khi trời sáng.
Ngoài
xe Bình hơi nở nụ cười bảo Trang:
-
Cậu lái cũng tạm được đấy, nhưng cần chú ý giảm xóc cho tốt hơn.
-
Vâng! Em sẽ cố gắng hơn, Trang nở nụ cười thật tươi.
Đêm
hành quân đầu tiên đã qua khá nhẹ nhàng.
Buổi
trưa các xe đều ăn cơm sớm hơn thường lệ. Đại đội trưởng Thận dặn:
-
Các cậu cố gắng ngủ đi để đêm còn phải thức.
Nói
rồi anh xách cái xắc-cốt đến bên Hiển và Toàn, cả ba chụm đầu vào tấm bản đồ.
Thận nói:
-
Theo như anh em công binh cho biết thì chỉ còn hơn chục cây số nữa ta sẽ rẽ
sang đường 10 và khoảng 30 cây số nữa sẽ đến chân dốc Cổng Trời. Tình hình đường
sá tương đối thuận lợi, không quân địch cũng hoạt động ít hơn trước. Tôi dự định
đêm nay chúng ta sẽ chạy đến sát chân dốc mới nghỉ để anh em lấy sức đêm mai vượt
Cổng Trời. Các anh thấy thế nào?.
Chăm
chú nhìn vào tấm bản đồ, trán hơi nhíu lại Hiển nói:
-
Tôi hoàn toàn nhất trí. Ông chỉ vào một điểm sát chân dốc, anh Toàn đánh dấu chỗ
này lại. Nói chung ta nên đến càng sát chân dốc càng tốt vì dốc này dài gần ba
chục cây số, đường lại hiểm trở, nếu ta không tiếp cận được thì không vượt được
trong một đêm. Còn một điểm nữa, theo tôi từ nay ta không tập trung toàn đại đội
hạ mệnh lệnh hành quân nữa mà chỉ nên triệu tập cán bộ trung đội đến để phổ biến
thôi, chiến trường mà.
-
Vâng ạ! Cả Thận và Toàn cùng trả lời.
Mở
tấm bản đồ của mình ra Toàn lấy bút chì khoanh một vòng khu vực dự kiến trú
quân đêm nay, anh đề nghị:
-
Cũng theo kinh nghiệm của anh em công binh phổ biến: gần đến vị trí trú quân xe
cuối đội hình kéo theo một cành cây to thì đỡ rất nhiều công xóa vết xích.
Hiển
gật gù:
-
Hay! Vậy đêm nay anh cứ cho chặt sẵn mấy cành cây để ở đó trước, khi xe anh Đán
đến thì cho buộc vào đuôi xe. Nếu không có ý kiến gì nữa thì các anh cũng tranh
thủ mà ngủ đi.
-
Vâng ạ! Cả Thận và Toàn cùng trả lời và gấp bản đồ cho vào xắc-cốt.
Mặc
dù mới cuối tháng hai âm, ngoài Bắc hẳn còn rét lắm song ở đây trời đã ấm như đầu
Hạ, thậm chí có lúc còn ong ong nóng, chắc có chút ảnh hưởng của gió Lào nhưng
nhìn chung là dễ chịu. Sau một đêm mệt mỏi, một bữa trưa no nê, cả quan lẫn
lính nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đúng
lúc ấy, sự yên tĩnh của buổi trưa bỗng bị phá vỡ. Từ hướng Nam tiếng gầm rú của
máy bay phản lực lúc gần, lúc xa, thỉnh thoảng tiếng nổ của một loạt bom vọng đến.
Cả
đại đội thức giấc, trèo lên nóc xe ngóng cổ về hướng máy bay địch đang oanh tạc.
Nhưng cũng chẳng thấy được gì, qua tàn lá cây chỉ thỉnh thoảng thấy một chiếc A
37 lượn vòng rồi chúc xuống. Chắc là một anh bạn “hớ hênh” nào đó để cho tên chỉ
điểm OV10 phát hiện ra gọi phản lực đến đánh. Mà có khi chỉ là do nó nghi ngờ
mà thôi, Mỹ thì thiếu gì bom tha hồ mà ném.
Đại
đội trưởng Thận quát to:
-
Thôi đi ngủ đi! Có gì mà xem. Cẩn thận khói lửa, phơi phóng nhé.
Các
trung đội trưởng tất tả giục bộ đội đi ngủ. Hiển bảo:
-
Hướng ấy là hướng Cổng Trời.
Đại
đội trưởng Thận lo lắng:
-
Nó mà đánh hỏng đường thì có khi mình bị lỡ kế hoạch đêm nay mất.
Hiển
trấn an:
-
Cứ yên tâm, anh em công binh đã có kinh nghiệm đối phó rồi, vì thế nó đánh suốt
đấy mà có bao giờ giao thông bị ngừng trệ lâu đâu. Thôi ngủ đi cậu ạ. Anh nói rồi
ngả lưng xuống võng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét