Bước
lên ghế pháo hai, tay mở chốt cửa Hiển bảo Thận:
-
Bây giờ cậu xuống “bê một” và đội tiền trạm, tớ xuống chỗ “bê hai” xem tình
hình thế nào. Cần thiết nhất bây giờ là xem có ai bị thương phải cấp cứu ngay,
sau đó ổn định tư tưởng cho anh em. Còn mấy cậu cứ ở yên trong xe nhé!
Cả
hai bật cửa ra ngoài. Quang cảnh bên ngoài làm Hiển phải thốt lên:
-
Khủng khiếp thật. Mình còn sống thế này là phúc tổ bảy mươi đời đấy nhé!
Hai
anh em chia nhau chạy theo hai hướng.
Thận
vừa chạy được mấy bước thì thấy Tùng đang chạy ngược lại. Thấy Thận cậu ta lao
đến ôm chặt cứng người anh, miệng lảm nhảm không ngừng:
-
“Đại trưởng” ơi! Xe em chết hết rồi! Chết hết rồi!...
Dìu
Tùng vào cạnh xe 381 Thận gọi:
-
Tiến đâu! Mở cửa ra!
Dẫu
ngày còn bé đã biết đến bom đạn nhưng Tiến cũng chưa nếm trải cảm giác nằm giữa
bãi bom B52 bao giờ nên đầu óc anh cũng mụ đi ngay từ tiếng nổ đầu tiên, khi
nghe tiếng Thận gọi anh mới bừng tỉnh dậy và mở cửa chui ra. Tiến dụi mắt nhìn
khung cảnh tan hoang xung quanh rồi nhảy xuống. Thận bảo:
-
Cậu đỡ nó cho tỉnh rồi hỏi xe bị làm sao. Tớ chạy xem các xe khác có bị làm sao
không?
Tiến
đưa tay đỡ Tùng dìu vào cạnh xe, cậu ta vẫn lảm nhảm không ngớt:
-
Chết hết rồi! Chết hết rồi!
Vỗ
vỗ nhẹ vào vai Tùng mấy cái Tiến dỗ dành:
-
Tùng! Bình tĩnh lại nào! Xe bị làm sao?.
Tùng
mở to mắt nhìn Tiến ngơ ngác mấy giây rồi lại lảm nhảm:
-
Anh Tiến ơi! Xe em chết hết rồi.
Tiến
ngoái đầu gọi với vào trong xe:
-
Hỏa, Hạnh, Hợp đâu! Ra đây ngay!
Mấy
thành viên lóp ngóp chui ra, tên nào tên nấy vẫn còn run. Tiến quát:
-
Xuống đây! Chạy sang xem xe 388 làm sao?.
Thấy
các xe khác không bị làm sao Thận quay lại.
Anh bảo:
-
Tất cả theo tôi sang xe 388!
Cả
bọn lúp xúp chạy theo đại đội trưởng. Những cành cây, mô đất bị bom quăng quật
bừa bãi trên đường ngáng chân người chạy. Tất cả bỗng sững sờ trước cái xe bị lật
ngửa chổng hai băng xích lên trời bên cạnh cái hố bom còn vương vất khói. Thận
quát hỏi Tùng:
-
Lúc cậu ra ngoài xe thì anh em ở đâu?
Đã
hồi tỉnh lại đôi chút Tùng mếu máo trả lời:
-
Lúc em đi ra ngoài chúng nó vẫn ngủ yên dưới gầm với cả hai thằng trong xe.
Thận
hô:
-
Cứ về xe đi đã- Quay lại sau anh quát- Đi gọi y tá lại đây!
Mấy
anh em cùng chạy về phía xe 388. Ngay cạnh cái hố bom là xác 4 chiến sĩ ngủ dưới
bụng xe. Y tá Tảo đã đến, cậu ta nhanh chóng mở túi thuốc tiêm cho mỗi người một
ống trợ tim rồi bảo mọi người làm hô hấp nhân tạo. Nhưng tất cả đã vô vọng. Mai, Luyến, Kiểm, Hùng đều đã chết.
Số
còn lại đang loay hoay tìm cách vào xe. Sau khi mở được cửa an toàn, anh em mới
lôi được Xuyên và Bến ra. Cũng may, cả hai chỉ sứt đầu, mẻ trán một chút.
Hiển,
Đính, chính trị viên Đán, chính trị viên phó Toàn, trung đội trưởng Nam và anh
em các xe bên cạnh đến mỗi lúc một đông. Tất cả lặng đi trước bốn cái xác trẻ
trung đang nằm bất động. Hiển vẫy Thận và Đán lại gần rồi nói:
-
Bây giờ tập trung đông người ở đây thế này không có lợi, mà đi ngay khỏi đây
cũng không được. Tôi đề nghị các anh khẩn trương ổn định tổ chức đơn vị, cho
anh em củng cố lại ngụy trang và mai táng liệt sĩ. Chỉ ở lại đây ít người thôi.
-
Vâng ạ! Thận và Đán cùng đáp.
Trèo
lên bụng xe 388 đại đội trưởng Thận dằn từng tiếng:
-
Các đồng chí chú ý! Sau đây trung đội Một cử một số đồng chí ở lại cùng đồng
chí Toàn mai táng cho bốn liệt sĩ. Còn lại tất cả về xe củng cố ngụy trang, hầm
hào chờ lệnh tiếp. Nếu không có việc gì tuyệt đối không rời xe.
Tất
cả tản ra về xe, trên trời thằng OV10 đã vè vè nghiêng ngó.
Nhìn
bốn thi hài liệt sĩ nằm dăng hàng Toàn đau như xé ruột: “các em còn trẻ quá, nếu
không có chiến tranh tương lai các em sẽ đẹp đẽ biết bao, tuổi này lẽ ra các em
vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, biết đâu trong các em sẽ có những nhân tài
làm vinh danh đất nước. Thế mà hôm nay các em sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này, đến
một cái quan tài, một nén hương cũng không có nổi để thắp cho các em”. Anh cứ đứng
lặng đi, hai hàng nước mắt chảy dài mãi cho đến lúc trung đội trưởng Tiến đến cạnh
hỏi:
-
Làm thế nào bây giờ anh!
Nhớ
ra cương vị của mình Toàn nén khóc bảo:
-
Tùng vào xe xem ba lô của anh em ở đâu lấy ra đây, còn cậu tìm xem chỗ nào đẹp
đẹp thì cho anh em đào huyệt đi.
Tùng
chui vào xe lấy ra bốn cái ba lô lép kẹp, Toàn bảo:
-
Lau mặt mũi cho chúng nó đi rồi chọn bộ quần áo nào mới nhất để mặc cho anh em.
Nghiêng
cái bi đông xe ra thấm khăn mặt Tùng và Lược cẩn
trọng lau từng gương mặt thân yêu đã cùng gắn bó với các anh hàng năm qua. Giũ tung mấy cái ba
lô anh chọn những bộ quần áo còn mới nhất và cùng với Toàn thay cho anh em. Đây
là Luyến pháo thủ trắng như trứng gà bóc, cái mặt tròn lúc nào cũng tươi như
hoa, giọng thì eo éo nên anh em trong đại đội vẫn gọi nó là thằng “con gái”.
Đây là Hùng pháo hai đẹp trai, rắn giỏi, làm cái gì cũng băng băng. Đây là Kiểm và Mai, tuy không phải thành viên xe anh mà
là thợ và chỉ bắt đầu đi với xe anh từ Quảng Bình nhưng đã thân nhau như ruột
thịt. Cả bốn đứa đều ít tuổi hơn anh, chúng luôn coi anh là người anh cả. Thế
mà hôm nay chúng lại cùng một lúc xa anh.
Toàn
bảo Tùng lấy bộ tăng võng của từng người ra, anh rải chiếc tăng xuống dưới, rải
chiếc võng lên trên rồi hai anh em cuốn từng người một vào cái võng, tiếp theo
cuốn cái tăng bọc bên ngoài rồi lấy dây võng buộc lại. Cả hai đầm đìa nước mắt.
Trung
đội trưởng Tiến đã trở lại, anh nói nhỏ:
-
Huyệt đã đào xong rồi, anh ra kiểm tra!
Bốn
cái huyệt đào song song dưới một gốc cây to ba bốn người ôm trụi lá. Tiến bảo:
-
Chọn chỗ này để lấy cái cây làm vật chuẩn sau này còn tìm lại.
-
Được rồi, Toàn gật đầu, cậu cho anh em về đưa các liệt sĩ ra đây!
Nghĩ
thương anh em nằm trong đất lạnh chẳng có quan tài Toàn bảo Tiến:
-
Cậu cho anh em chặt một ít cành cây ken thành cái hầm kèo cho chúng nó.
Bốn
nấm mộ dần dần thành hình, Toàn lấy tấm bản đồ ra đánh dấu vị trí mộ. Trời đã
quá trưa, anh bảo tất cả những người có mặt đứng thành một hàng ngang trước bốn
nấm mộ rồi chắp tay vái, mọi người cũng vái theo. Vẫn nắm hai tay trước bụng giọng
Toàn trang nghiêm và đau xót:
-
Kính thưa hương hồn bốn liệt sĩ! Các đồng chí đã anh dũng hy sinh vì sự nghiệp
giải phóng dân tộc. Đất nước sẽ ghi công các đồng chí! Toàn dân sẽ mãi mãi nhớ
đến các đồng chí! Còn chúng tôi thề sẽ chiến đấu đến cùng để trả thù cho các đồng
chí! Một phút mặc niệm, bắt đầu!
Tất
cả lặng yên cúi đầu.
-
Thôi! Toàn hô và quay lại, Tiến cho anh em về xe, còn nhiều việc phải làm đấy.
À! Bảo cậu nào khéo tay làm cho anh em cái mộ chí chiều nay ra cắm vào đây nhé.
Thôi ta về đi!
Mọi
người lục tục ra về, chỉ còn Tùng vẫn đứng lặng người bên mấy nấm mộ. Bỗng anh
quỵ xuống như người không còn sức lực, anh bò tới ôm lấy từng nấm mộ, miệng thầm
thì như người mê sảng mãi cho đến khi trung đội trưởng Tiến ra kéo về xe.
Vừa
ở chỗ xe 388 về gần đến xe mình Hiển và Thận đều ngỡ ngàng vì Tình ra đón báo
là có khách. Quái lạ! Sao lại có khách vào lúc này, khách là ai mà mò ra tận
bãi bom B52 thế này chứ? Cả hai vội rảo bước về xe.
Ngồi
cạnh xe anh là hai người, một cao, đen trạc ngoài bốn mươi, một thấp nhỏ, trắng
trẻo và cũng cỡ tuổi Thận. Thấy hai người về người lớn tuổi đứng dậy giơ tay bắt
rồi tự giới thiệu:
-
Tôi là Nguyễn Bá Trác, trợ lý xe tăng quân khu, còn đây là đồng chí Nhơn, trợ
lý tác chiến. Chúng tôi có nhiệm vụ đón các đồng chí ở đây.
Hiển mừng ra mặt:
- À! Thế ra từ hôm đi chúng tôi vẫn liên lạc với quân khu
qua anh phải không? Thấy Trác gật đầu, Hiển tiếp, tôi là Hiển, phái viên của
trung đoàn 203 đi với đại đội 4. Còn đây là đồng chí Thận, đại đội trưởng.
Cả bốn người bắt tay nhau lần nữa, Trác thân mật:
- Chúng tôi đã đợi các anh ở đây mấy hôm rồi. Tôi ở trên
Bốt Đỏ kia kìa, anh chỉ tay về hướng Nam, ở đó hầm của Mỹ còn tốt lắm. Sáng nay
thấy B52 nó đánh chỗ này, tôi căn bản đồ đoán là các anh dính nên vội đến đây
ngay. Tình hình đại đội thế nào, thương vong có nhiều không?.
Thấy Hiển hất đầu về phía mình, Thận vội báo cáo:
- Báo cáo anh! B52 đã ném trúng đội hình đại đội, hiện tại
mất một xe, hy sinh bốn đồng chí, một số đồng chí bị thương nhẹ.
Nhìn vẻ mặt bi quan của Thận, Trác động viên:
- Thế là may đấy! B52 ném trúng đội hình mà chỉ bị có vậy
là phúc lớn lắm rồi. Nói nhỏ với các anh, anh nhìn quanh, cái đại đội xe bơi nước
đi sau các anh mấy ngày để cùng vào đây ấy cháy không sót chiếc nào mãi tận đường
18 ngoài kia kìa. Các anh đi đợt vừa rồi là nhanh đấy! Tôi cứ tưởng hàng tháng
nữa mới vào đến đây ấy chứ!
Vẻ hơi nôn nóng Hiển hỏi:
- Thế nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi là gì? Đêm nay phải
cơ động đi khỏi chỗ này chứ nếu ở đây nó “chần” cho trận nữa thì gay to!
Trác gật đầu:
- Rồi tôi sẽ phổ biến nhiệm vụ cho các anh. Bây giờ sơ bộ
như thế này: chiến dịch Quảng Trị đã mở được mấy ngày, sau mấy ngày đầu thuận lợi
đến nay ta đang gặp khó khăn và vẫn chưa chiếm được Đông Hà. Vì vậy thời cơ sử
dụng đại đội Bốn ở hướng Tây này chưa đến. Quân khu quyết định các đồng chí
chưa vào đường 12 vội mà sẽ cơ động vào một vị trí an toàn để bảo toàn lực lượng,
anh quay sang Thận, bản đồ của anh đâu lấy ra đây!
Thận trèo lên xe lấy chiếc bản đồ, Trác mở ra lấy đầu
ngón tay trỏ vàng khè khói thuốc chỉ rất thành thạo :
- Hiện nay chúng ta đang ở chỗ này, đây gọi là cây số 90
đường 14, đi thêm một cây nữa là ngã ba Chín mốt rẽ vào đường 12. Nhưng đêm nay
ta sẽ đi thẳng vào cây số Một trăm linh tám, ở đó có các vị trí trú quân khá an
toàn. Tôi sẽ trực tiếp dẫn đường cho các anh.
Đến lúc này Hiển mới hỏi:
- Xin lỗi anh Trác! Trước anh ở đâu mà tôi thấy quen
quen.
Trác cười ha hả:
- Thì người nhà cả mà! Tôi trước ở 202, học ở Trung Quốc
về ấy! Năm 65 tôi được tăng cường cho quân khu Trị Thiên này, bỏ nghề thiết
giáp từ đó đến nay mới lại dược dùng đến đây.
- Thì ra vậy, Hiển vươn người bắt tay Trác một lần nữa,
chắc hồi ở doanh trại 92 ta đã có dịp gặp nhau.
- Chắc là thế!- Trác gật đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét