2.
Nhiệm vụ đặc biệt
Trong căn hầm chỉ huy dã chiến của Trung đoàn xe tăng 203
có khá đông người. Ngoài Ban chỉ huy trung đoàn còn có thủ trưởng các ban tham
mưu, chính trị, hậu cần, kỹ thuật, đại úy Nguyễn Văn Toàn tiểu đoàn trưởng tiểu
đoàn 512, thượng úy Nguyễn Văn Hiển tiểu đoàn phó tiểu đoàn 198 và mấy người lạ
mặt, chắc là mới đến. Tất cả ngồi xung quanh bộ bàn ghế ghép bằng những tấm vỏ
hòm đạn pháo 100 mm, sổ tay mở sẵn trước mặt. Trung đoàn trưởng Tài và chính ủy
Tùng đang thì thầm trao đổi gì đó với nhau trước tấm bản đồ tỷ lệ 1: 100.000
treo trên vách hầm. Trên tấm bản đồ quân sự còn mới chỉ thấy vẽ một đường chì đỏ
khá ngoằn ngoèo trông giống như một hình bình hành thiếu một cạnh, phía cuối đường
chì có một vòng tròn đánh dấu X ở giữa. Những người khác cũng thì thầm trao đổi
với nhau, những ánh mắt chăm chú hướng về phía hai người chỉ huy cao nhất của
trung đoàn; họ đoán chắc trung đoàn sắp được đưa vào chiến đấu.
Đúng 9 giờ, trợ lý
tác chiến Bầu xuất hiện trước cửa hầm báo cáo:
- Báo cáo trung đoàn trưởng: các đồng chí trong ban chỉ
huy đại đội tăng 4 đã có mặt theo lệnh của đồng chí.
Trung đoàn trưởng Tài hất hàm:
- Cho các đồng chí
ấy vào.
- Rõ!- Bầu trả lời
rồi quay ngoắt 180 độ rất đúng điều lệnh, hạ giọng- Mời các đồng chí vào!
Trong khoảng sáng cửa hầm xuất hiện hai người, đó là
chính trị viên Đán và đại đội phó kỹ thuật Đề. Vừa vào trong hầm, liếc nhanh một
vòng như là xem có những ai, Đán lập tức đứng nghiêm:
- Báo các các thủ
trưởng: Ban chỉ huy đại đội 4 có mặt.
Trung đoàn trưởng
Tài chỉ tay về phía cuối dãy bàn:
- Các đồng chí ngồi xuống!.
Nói xong ông và chính ủy Tùng quay trở lại bàn chỉ huy.
Sau khi lướt qua một lượt các khuôn mặt xem các thành phần đã đủ chưa trung
đoàn trưởng hướng về phía hai người mới đến nói từng tiếng chậm rãi:
- Hôm nay trung đoàn triệu tập các đồng chí lên để giao một
nhiệm vụ đặc biệt. Ông dừng lại một chút chú mục vào Đán và Đề như muốn thăm dò
phản ứng nhưng trên 2 khuôn mặt sạm đen vì nắng gió Tây Quảng Bình chỉ thấy rõ
sự tập trung đến cao độ, ông tiếp tục dằn từng tiếng. Như các đồng chí đã biết,
chúng ta đang chuẩn bị cho cuộc Tổng tiến công chiến lược mùa khô năm nay.
Trung đoàn ta cũng đã cử một đoàn cán bộ do đồng chí trung đoàn phó dẫn
đầu đi trinh sát chiến trường trong đó. Cấp trên nhận định với tình thế này
chúng ta có thể vượt chỉ tiêu ban đầu đã đề ra: nếu biết tận dụng tốt thời cơ
chúng ta có thể giải phóng cả tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên Huế trong mùa khô
này.
Nghe đến đây tất cả những người có mặt trong hầm đều sửng
sốt, mấy trưởng ban quay sang thì thầm với nhau, những cặp mắt như sáng hẳn
lên. Đợi cho mọi người yên lặng trở lại, trung đoàn trưởng Tài mới nói tiếp:
- Không phải như các anh đoán mò đâu. Trung đoàn ta vẫn
chưa được sử dụng trong giai đoạn đầu, chúng ta vẫn tiếp tục là dự bị cho mặt
trận và tôi chắc là chỉ được đưa vào chiến đấu khi rất cần thiết. Còn nhiệm vụ
đặc biệt mà chúng tôi vừa nhận ở trên về là thế này.
Ông bước lại phía tấm bản đồ, với tay lấy chiếc que và rê
đầu que chỉ theo đường chì đỏ trên đó rồi tiếp:
- Để đón trước thời cơ giải phóng Huế, cấp trên quyết định
phái một đại đội của trung đoàn ta và một đại đội xe tăng bơi nước của trung
đoàn 202 bí mật cơ động vào Tây Huế để cùng với bộ binh có sẵn trong đó làm mũi
vu hồi chiến dịch khi từ ngoài này ta tiến công chính diện vào thành phố Huế.
Tuy nhiên, hiện tại đường Đông Trường Sơn chưa bảo đảm cho xe tăng cơ động được
nên chúng ta phải cơ động theo các trục đường Tây Trường Sơn. Từ đây vào đến đấy
chỉ khoảng hai trăm cây số đường chim bay nhưng do phải đi vòng nên chặng đường
hành quân sẽ kéo dài hơn. Trong khi đó yêu cầu về thời gian cũng rất gấp gáp, cấp
trên giao cho chúng ta phải có mặt ở sân bay A Lưới vào trung tuần tháng ba vì
nếu vào chậm thì mũi vu hồi này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì- Ông dừng lại một lát
nhìn về phía hai cán bộ đại đội Bốn- Sau khi trao đổi trong thường vụ và ban chỉ
huy trung đoàn chúng tôi quyết định giao nhiệm vụ này cho đại đội 4, tiểu đoàn
512. Các đồng chí thấy thế nào?
Vẫn ngồi trầm ngâm từ đầu buổi họp giờ chính ủy Tùng mới
đứng dậy, giọng Quảng Nam của ông vốn đã nặng nay như càng nặng hơn:
- Nhiệm vụ đặc biệt trên giao cho trung đoàn ta các đồng
chí đã biết. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn: đưa một đại đội tăng độc lập
hành quân vượt Trường Sơn trong điều kiện không quân địch đánh phá dữ dội, thời
gian lại gấp gáp, đường cơ động chưa được đảm bảo … không phải dễ dàng gì. Vừa
qua chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ cơ động toàn trung đoàn từ Xuân Mai, Vĩnh
Phú vào đây nhưng các điều kiện bảo đảm đều thuận lợi hơn nhiều. Còn bây giờ mọi
việc hoàn toàn do các đồng chí phải tự lo liệu, không có các ban, ngành giúp đỡ,
cũng không có các lực lượng bảo đảm kèm theo. Vì vậy, sau khi nghiên cứu tình
hình tất cả các đơn vị trong trung đoàn, căn cứ vào kết quả huấn luyện ngoài hậu
cứ và tổ chức hành quân vừa qua chúng tôi thấy rằng đại đội 4 là đại đội có khả
năng hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn cả. Các đồng chí đại đội 4 nghĩ thế nào?
Dưới gầm bàn đại đội phó Đề đá nhẹ vào chân chính trị
viên Đán:
- Ông chính trị viên, bí thư chi bộ ông phát biểu đi. Có
gì đâu! Cứ nhận đi rồi đâu khắc có đó.
Chính trị viên Đán từ tốn đứng lên, dáng người vốn thấp
nhỏ lại càng như thấp nhỏ hơn bởi nước da đen sạm và cặp mắt trĩu nặng vì mất
ngủ:
- Thay mặt cán bộ chiến sĩ đại đội 4 chúng tôi cảm ơn sự
tin tưởng của Thủ trưởng trung đoàn, chúng tôi hứa sẽ khắc phục mọi khó khăn để
hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên hiện nay ở đại đội tôi đồng chí đại đội trưởng
và một trung đội trưởng đang đi trinh sát chưa về. Vì vậy để hoàn thành được
nhiệm vụ này chúng tôi đề nghị trung đoàn triệu tập đồng chí Nghĩa, đồng chí
Quý về ngay đơn vị. Đồng thời đề nghị trung đoàn chi viện tối đa, đặc biệt là
tăng cường cho chúng tôi một số thành viên kíp xe dự bị, một số thợ sửa chữa và
các loại khí tài dự trữ vì…
Nghe đến đây trung đoàn trưởng Tài vẫy tay:
- Đồng chí Đán ngồi xuống. Những vấn đề đó trung đoàn đã
tính đến. Sau đây đồng chí tham mưu trưởng sẽ giao nhiệm vụ và hiệp đồng cụ thể.
Mời anh Công.
Vẫn cắm cúi trước cuốn sổ dày đặc chữ từ đầu đến giờ tham
mưu trưởng Công mới ngẩng lên và đứng dậy tiến tới trước tấm bản đồ, ông chỉ
vào đường chì đỏ:
- Sau đây tôi phổ biến nhiệm vụ cụ thể của “xê 4”! Các đồng
chí chú ý ghi chép đầy đủ. Đây là dự kiến đường hành quân của các đồng chí: điểm
xuất phát từ nơi chúng ta đang đứng chân, đích đến là sân bay A Lưới ở phía Tây
thành phố Huế. Khoảng cách theo đường chim bay chưa đầy 200 cây số nhưng do phải
đi vòng nên chiều dài đường hành quân ước khoảng 450 đến 500 cây. Đường hành
quân dự kiến là- Đầu que chỉ trên tay ông rê dần từng đoạn theo đường chì- Đường
15, đường 10, đường 18, đường 9, đường 23, đường B45 và đường 14. Toàn bộ các
con đường trên đều là đường quân sự làm gấp, nhiều đèo dốc lại thường xuyên bị
địch đánh phá nên chất lượng rất xấu. Về tình hình địch: chủ yếu chúng dùng
không quân trinh sát và đánh phá dọc theo trục đường, một số khu vực trọng điểm
có thể có biệt kích, thám báo. Vì vậy các đồng chí chủ yếu hành quân vào ban
đêm. Thời gian có mặt tại sân bay A Lưới chậm nhất là 15 tháng 3, tức là còn
khoảng hai mươi ngày nữa. Công tác bảo đảm cơ động cũng như cung cấp bổ sung
cho các đồng chí trên đường hành quân sẽ do các binh trạm của đoàn 559 đảm nhiệm.
Về nhiệm vụ như thế các đồng chí rõ chưa?
Chính trị viên Đán và đại đội phó Đề đồng thanh đáp:
- Rõ!
Quay lại bàn cầm cuốn sổ lên tham mưu trưởng Công nói tiếp:
- Bây giờ tôi tổ chức hiệp đồng giữa các cơ quan và đơn vị
để tiến hành công tác chuẩn bị cho “xê 4”. Về mặt nhân sự trung đoàn quyết định
bổ sung cho “xê 4” hai cán bộ vừa từ Bộ Tư lệnh vào thay cho đồng chí Nghĩa và
đồng chí Quý.
Ông dừng lại chỉ tay về phía người lạ mặt mang quân hàm
thiếu úy, dáng cao gầy và có cái đầu hơi hói:
- Đây là đồng chí Bùi Quang Thận, thiếu úy vừa tốt nghiệp
sĩ quan lục quân và học xong lớp chuyển binh chủng ở đoàn 10 vào, Bùi Quang Thận
đứng lên nghiêng đầu về hai phía chào mọi người. Đồng chí Thận được bổ nhiệm
làm đại đội trưởng đại đội Bốn thay cho đồng chí Nghĩa.
Ông chỉ tiếp vào người lạ mặt thứ hai, cũng cao, gầy và
có cái cằm hơi móm:
- Còn đây là đồng chí Nguyễn Ngọc Nam cũng từ lục quân về
binh chủng ta, đồng chí Nam được bổ nhiệm làm trung đội trưởng trung đội Hai
thay cho đồng chí Quý. Ngay sau đây hai đồng chí sẽ cùng về đại đội Bốn để thi
hành nhiệm vụ.
Tham mưu trưởng Công dừng lại một chút rồi hướng về phía
hai người đeo quân hàm thượng úy:
- Để giúp đỡ các đồng chí, trung đoàn quyết định đưa đồng
chí Nguyễn Văn Hiển tiểu đoàn phó và đồng chí Phạm Công Đính trợ lý chính trị
binh chủng đi cùng “xê 4”. Đồng chí Hiển đi cùng các đồng chí trên cương vị
phái viên đặc biệt và là người chỉ huy cao nhất thay mặt trung đoàn cho đến khi
bàn giao “xê 4” cho mặt trận Trị Thiên tại khu vực sân bay A Lưới. Đồng chí
Đính sẽ giúp các đồng chí về mặt công tác đảng, công tác chính trị. Trong quá trình hành quân các đồng chí phải thường xuyên
báo cáo tình hình về trung đoàn và mặt trận Trị Thiên bằng 15 oát. Để đảm bảo
cho các đồng chí hoàn thành nhiệm vụ trung đoàn tăng cường cho các đồng chí 1 tổ
thợ sửa chữa tổng hợp, 1 đài vô tuyến điện sóng ngắn 15 “oát”, 1 cơ yếu, 1 y
tá, 1 quân khí viên, 1 lái xe dự bị. Về trang bị sẽ bổ sung cho các đồng chí 1
xe “Vọt tiến” cùng lái xe. Về kỹ thuật sẽ bổ sung 2 cơ số khí tài, 1 cẩu tay. Về
hậu cần cấp cho các đồng chí 30 ngày ăn và 1 cơ số nhiên liệu. Toàn bộ việc điều
động và cung cấp các loại vật chất trên phải xong trước 17 giờ chiều mai. Anh
Hiển, anh Đính và các anh “xê 4” thấy thế đã đủ chưa?
Nhìn về phía ông Hiển, ông Đính không thấy biểu hiện gì,
tân đại đội trưởng Thận đứng dậy:
- Tạm thời chúng tôi chưa có ý kiến gì. Trong quá trình
chuẩn bị nếu phát sinh vấn đề gì chúng tôi sẽ báo cáo sau.
Tham mưu trưởng Công quay sang trung đoàn trưởng và chính
ủy, cả hai gật nhẹ đầu, quay lại phía các trưởng ban ông cao giọng:
- Theo hiệp đồng như trên đồng chí tham mưu phó đôn đốc
quân lực điều động người. Các đồng chí trưởng ban hậu cần, kỹ thuật chỉ đạo cơ
quan và các đơn vị khẩn trương tiến hành việc bảo đảm cho “xê 4” theo đúng kế
hoạch. Tiểu đoàn 512 hiện tại còn 2 đại đội, trung đoàn sẽ xin trên bổ sung lực
lượng sau- Bỏ cuốn sổ xuống ông quay về phía trung đoàn trưởng- Báo cáo trung
đoàn trưởng, tôi đã phổ biến nhiệm vụ và hiệp đồng xong.
Trung đoàn trưởng Tài đứng dậy nhìn khắp lượt và cất giọng
nghiêm trang:
- Nhiệm vụ các đồng chí rõ rồi. Khó khăn đấy nhưng phải cố
mà vượt qua thôi. Nếu các đồng chí không hỏi gì nữa thì về bắt tay ngay vào
công tác chuẩn bị.
Tham mưu trưởng Công gỡ tấm bản đồ treo trên vách hầm xuống
đưa cho đại đội trưởng Thận, ông xiết chặt tay anh như thầm gửi gắm lòng tin.
Lúc này thượng úy Hiển mới vẫy Thận và Đán lại gần:
- Các anh về phổ biến sơ bộ cho anh em làm công tác chuẩn
bị, đúng 13 giờ 30 chiều nay tôi và anh Đính sẽ có mặt ở đại đội và ta sẽ hội ý
cán bộ nhé!
- Vâng! Chiều chúng tôi đợi các thủ trưởng! Thận đáp.
Bắt tay nhau xong ông Hiển, ông Đính ra về trước. Đến lúc
này Thận mới đưa tay bắt tay Đán và Đề:
- Xin chào các anh, tôi là Thận- Anh vẫy Nguyễn Ngọc Nam-
Còn đây là anh Nam. Từ hôm nay chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau.
Đán xiết chặt tay người đại đội trưởng mới, vồn vã:
- Thay mặt anh em “xê 4” chào mừng anh và anh Nam. Thật
may quá, các anh không về thì chúng tôi không biết làm thế nào.
- Thôi! Bây giờ ta về luôn đại đội, vừa đi đường vừa nói
chuyện thêm.
Thận với tay lấy cái ba lô vẫn để phía sau quàng lên vai
và bước ra cửa hầm.
Sau bữa cơm trưa cùng mấy cán bộ chỉ huy đại đội, Thận
chui vào hầm chỉ huy. Đặt ba lô vào góc hầm Thận ngả lưng xuống sàn khoan
khoái, anh nghĩ bụng: lính xe tăng có khác, ăn thì sướng, ở cũng đàng hoàng
ghê. Căn hầm khá rộng, hai vách hầm được căng hai tấm tăng để chống dột, sàn bằng
gỗ hòm đạn, phía ngoài có một cái hầm thùng rộng chừng chục mét vuông, ở giữa
có cái bàn cũng bằng gỗ hòm đạn chắc là nơi hội họp. Sau chặng đường dài từ Bộ
Tư lệnh vào đây, rồi lại cuốc bộ từ trung đoàn về khá mệt nhưng Thận đâu có ngủ
được, anh nằm nhắm nghiền hai mắt nhưng trong đầu lại đang quay cuồng bao ý
nghĩ.
Vốn trưởng thành từ bộ binh, chiến đấu mấy năm ở chiến
trường may không sứt mẻ gì, được đi học sĩ quan. Sau khi tốt nghiệp Trường sĩ
quan Lục quân anh được điều về binh chủng Thiết giáp để học chỉ huy xe tăng. Với
tư chất thông minh, nhanh nhạy chỉ sau 3 tháng chuyển binh chủng ở đoàn 10 anh
đã tiếp thu những kiến thức cơ bản về kỹ chiến thuật của tăng thiết giáp. Với
kinh nghiệm chiến trường và những kiến thức về binh chủng hợp thành việc tiếp
thu và vận dụng các nguyên tắc chiến thuật của xe tăng cũng không quá khó khăn.
Tuy nhiên nhiệm vụ được giao lần này quá đột ngột và có vẻ hơi quá sức anh.
Qua nghiên cứu ở trường và các tài liệu tham khảo anh biết
rằng xe tăng là loại xe chiến đấu đặc chủng, có hỏa lực mạnh, vỏ thép dày, sức
cơ động việt dã cao nhưng nó cũng có những hạn chế như trọng lượng nặng nề, tuổi
thọ động cơ cũng như thân xe thấp nên ở tất cả các nước người ta thường dùng
các phương tiện vận tải như xe chở tăng, xe lửa hay tàu thủy… để đưa xe tăng đến
sát gần khu vực tác chiến rồi mới chạy bộ bằng xích. Chỉ có ở Việt Nam mới cho
xe tăng hành quân bộ hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cây số từ hậu phương đến
các chiến trường phía Nam. Những cuộc hành quân đó thường được tiến hành với
quy mô tiểu đoàn, các phương tiện bảo đảm như xe dắt, xe công trình.v.v… phải
có đầy đủ. Mặc dù vậy kết thúc hành quân cũng chỉ 70-80% xe tới đích, phần vì
không quân địch chặn đánh, phần vì hư hỏng nặng không khắc phục được, một số xe
do đường không bảo đảm còn bị sa xuống vực. Thế mà lần này các anh lại hành
quân đường dài độc lập với quy mô đại đội. Chắc là khó khăn hơn nhiều đây.
Bất chợt Thận vùng dậy với tay lấy chiếc xắc-cốt, mở tấm
bản đồ và cuốn sổ tay ra nhăn trán ngồi suy nghĩ về nội dung cuộc hội ý cán bộ
buổi chiều.
Đại đội trưởng Bùi Quang Thận |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét