Đúng là “cầu được ước thấy”, mới bốn giờ chiều sương mù từ
các hốc núi đã bò ra bảng lảng khắp các ngõ ngách, từ trên đỉnh dốc mây cũng dần
sà xuống. Đại đội trưởng Thận bảo Đạt:
- Chạy nhanh báo anh Toàn cho đội tiền trạm đi đi, còn
các trung đội đúng 30 phút nữa sẽ xuất phát.
Màn sương như một lớp ngụy trang tự nhiên càng ngày càng
dày. Trời vẫn còn sáng, vẫn nhìn xa được hai ba chục mét nên chỉ sau khi xuất
phát độ mười lăm phút đội hình đã vượt qua cái yên ngựa và bắt đầu leo dốc. Đường
hẹp và nhiều cua gấp, độ dốc lại tương đối lớn nên xe toàn bò số một, số hai.
Nước trong hệ làm mát sôi sùng sục, nhiệt độ chẳng mấy chốc đã lên tới trên 100
độ C.
Bình vẫn thận trọng bám sát ta luy dương để bò. Cái lá chắn
bùn mới gò lại thỉnh thoảng lại va vào vách đá đánh “thình” một cái lại rách te
tua, bụi luồn qua các lỗ rách phả vào mặt Bình rát rạt nhưng cậu vẫn căng mắt
nhìn đường. Dưới ánh đèn gầm mờ đục Bình chỉ nhìn được mấy mét phía trước, cậu
nghĩ bụng: “sương mù thế này bật đèn pha lên cũng chẳng thằng nào thấy gì”.
Nghĩ là làm, Bình với tay bật công tắc đèn pha. Nhưng quái lạ, pha đã bật lên
cũng chẳng nhìn được xa hơn, chỉ thấy một đám mờ mờ, trăng trắng trước mũi xe.
Bình vội dừng xe lại.
Thấy xe dừng Thận vội hỏi:
- Sao thế Bình?.
- Báo cáo “đại trưởng” chẳng nhìn thấy gì cả.
Thực ra đứng trên cửa trưởng xe dẫu đã căng mắt ra nhìn
Thận cũng chỉ nhìn thấy phía trước mũi xe vài mét, anh chỉ hy vọng lái xe ngồi
thấp hơn sẽ vẫn nhìn được đường nên mới chưa cho dừng lại. Đến bây giờ thì rõ
ràng là lái xe cũng không còn tự tin để cầm lái nữa, anh bảo Bình:
- Thôi! Tắt máy nghỉ giải lao đã.
Nhảy xuống đường, cởi cái áo quân phục ném lên đầu xe rồi
đi về phía trước độ bốn năm mét Thận hỏi Bình:
- Thế này có nhìn thấy không?
- Nhìn thấy ạ!
Thận bước thêm mấy bước nữa, Bình vội kêu lên:
- Không nhìn thấy gì đâu, “đại trưởng”!
- Thôi được rồi! Từ giờ tớ sẽ đi trước đầu xe mấy mét để
cậu theo, đến chỗ nào không cần nữa cậu nháy đèn vài cái. Tình đâu, xuống phổ
biến cho các trung đội thực hiện như thế nhé!
Phải mất mấy cây số “cầm đèn chạy trước xe tăng” như vậy
mới đến chỗ sương mù mỏng hơn. Chắc là sắp đến đỉnh, gió thổi mạnh hơn làm
sương mù loãng ra.
Mãi rồi cũng đến đỉnh. Đỉnh dốc Mèo không bằng phẳng như
Cổng Trời mà nhọn hoắt nên Thận quyết định không nghỉ mà cho đổ dốc luôn, anh
cười thầm: “mới có một tuần mà mình đã hai lần qua biên giới, cũng là đi nước
ngoài rồi đấy nhưng nước ngoài nào chứ nước ngoài thế này thì chả ai mong”.
Chiều xuống bên phía Đông của dốc Mèo cũng tương tự như
chiều xuống bên Tây của Cổng Trời, ngắn và không dốc lắm nên chỉ khoảng một tiếng
đội hình đại đội đã đến chân dốc. Ngay chân dốc là một ngã ba, đội tiền trạm đã
đón ở đấy.
Đội trưởng tiền trạm Toàn báo cáo Thận:
- Đây là ngã ba đường B45 với đường 14. Nó là cây số 71 của
đường 14 nên gọi là ngã ba Bảy Mốt, từ đây vào A Lưới chỉ còn hai mươi cây. Tuy
nhiên đoạn phía trước rất trống trải cho nên ta phải chạy ngược đường 14 một ít
để trú quân sẽ bảo đảm hơn.
- Đồng ý! Thận trả lời, anh cho người trực ở đây để hướng
dẫn, còn anh lên xe này đi luôn.
Toàn bám vào thành xe đu lên, chiếc xe lầm lũi đi ngược
ra hướng Bắc.
Nơi trú quân hôm nay của đại đội là một con suối nằm cách
Ngã ba 71 hơn cây số. Mặc dù đang là mùa khô nhưng sông suối bên Đông Trường
Sơn vẫn có nước. Cánh pháo hai lại được dịp trổ tài, xe nào xe ấy lại được bữa
tươi.
Cơm nước xong, nạp điếu thuốc lào to tổ bố vào nõ điếu, bật
lửa rít một hơi dài rồi vừa thở khói chính trị viên Đán vừa ngả mình xuống võng
một cách khoan khoái. Vẫn trong trạng thái lơ mơ Đán bật công tắc chiếc Xương
Mao rồi lần tìm sóng đài BBC nghe bản tin trưa. Bỗng Đán giật thót mình ngồi dậy
ghé sát đài vào tai rồi không kịp xỏ chân vào đôi dép, anh thập thễnh bước thấp
bước cao chạy về phía xe 386, tay vẫn áp cái đài vào tai.
Hiển và Thận cũng đã ăn trưa xong đang ngồi trên võng
chuyện vãn, thấy Đán hớt ha hớt hải chạy đến Hiển cười:
- Đi đâu mà như “ma đuổi” thế?.
- Báo…báo… cáo thủ trưởng. Đán lắp bắp. Không biết làm
sao mà “thằng BBC” đã đưa tin: “một thiết đoàn xe tăng Bắc Việt đã có mặt ở Tây
thành phố Huế” đây này.
Đán vặn to cái đài lên nhưng bản tin đã chuyển sang các
tin tức khác. Đại đội trưởng Thận hỏi:
- Anh có nghe nhầm không đấy?
- Không! Tôi không thể nhầm được! Vừa nghe đến thế tôi chạy
sang đây ngay, nó còn dự đoán cả hướng vu hồi của ta cơ.
Hiển trầm ngâm:
- Phải thừa nhận thằng này có đội ngũ săn tin rất hiệu quả
và nhanh chóng chứ không phải chỉ có đoán mò đâu. Phải xem lại tình hình chấp
hành kỷ luật giữ bí mật của anh em mình thôi, nhất là phải kiểm tra xem có anh
nào sử dụng đài vô kỷ luật không?
Thận nôn nóng:
- Tôi đã quy định đài chỉ được để ở “thu canh”, bản thân
tôi cũng theo dõi không thấy ai lên đài phát cả. Chỉ có hôm xe anh Đán bị lạc
thì tôi có cho phát hai lần nhưng rất ngắn gọn, nhưng lúc đó ta vừa mới vượt Cổng
Trời chưa vào đến đường Chín cơ mà.
Hiển nghiêm trang:
- “Thằng BBC” mà đã biết thì chắc chắn thằng Mỹ cũng đã
biết. Vì vậy vấn đề đặt ra đối với chúng ta là phải nâng cao cảnh giác hơn nữa,
dừng bất cứ ở đâu cũng phải ngủ hầm hoặc ngủ trong xe, tuyệt đối không được ngủ
võng hoặc ngủ ngoài trời. Nhìn chung nhiệm vụ của ta ở hướng này sẽ khó khăn
hơn đây vì đã mất yếu tố bất ngờ.
Ngay lập tức đại đội trưởng Thận cho triệu tập họp cán bộ.
Mọi người vừa đến đủ anh vào vấn đề ngay:
- Cậu Tiến, cậu Nam cho biết mấy ngày vừa rồi có xe nào sử
dụng điện đài ở chế độ phát không?
Cả hai trung đội trưởng đều ngớ ra, bối rối. Tiến thận trọng:
- “Đại trưởng” đã quy định đài chỉ để ở “thu canh”, về
trung đội tôi cũng thường xuyên nhắc nhở. Mà có anh nào phát thì trong mạng phải
biết chứ ạ.
Nam cũng đồng ý:
- Bên tôi cũng vậy! Không có xe nào sử dụng sai quy tắc
đâu.
Thận giải thích lý do tại sao anh lại hỏi vậy rồi kết luận:
- Tôi cũng tin anh em mình sử dụng đúng quy định vì vừa
qua chúng ta hành quân trong điều kiện tương đối thuận lợi, địch ít đánh phá, đội
hình hành quân gọn. Tuy nhiên trong tình thế này tôi đề nghị như sau: một là,
phải nâng cao cảnh giác giữ bí mật hơn nữa kể cả trong hành quân, trú quân,
trong nấu nướng, sinh hoạt, tắm giặt. Khi gặp những người có nghi vấn phải lập
tức báo cho cán bộ, cần thiết thì giữ lại để kiểm tra. Hai là, bất kỳ ở đâu
cũng không được ngủ ngoài trời, bắt buộc phải ngủ trong xe hoặc trong hầm. Trường
hợp nghỉ ngắn một ngày thì thôi nhưng từ hai ngày trở lên đều phải đào hầm, đặc
biệt đội tiền trạm phải lưu ý vấn đề này.
Chính trị viên phó Toàn có ý kiến:
- Theo thông báo của quân khu thì từ mấy hôm nay địch
tăng cường đánh phá trên trục đường 14 và 12, có thể chúng đã nghi ngờ và đánh
hơi thấy sự có mặt của xe tăng ta trên hướng này. Vì vậy tôi nhất trí với những
biện pháp mà đồng chí đại đội trưởng vừa nêu ra. Một kinh nghiệm cần phổ biến với
các đồng chí là ở trong này, cứ dọc đường tuyến hay trong bất kỳ khu rừng nào đều
có rất nhiều hầm do các đơn vị đi trước để lại. Vì vậy khi dừng ở đâu chúng ta
nên tìm quanh sẽ thấy và sửa lại chút ít là có hầm ngay, đỡ công đào mới.
Trong lúc đó, nghe lỏm được câu chuyện Đán nói với Hiển
và Thận, “Bình trắng” lập tức nhót qua đội tiền trạm để thông báo cho thằng bạn
Xuyên:
- Này! Bọn ta khéo sắp bị “nó” săn cho “ra bã” đấy!
Bến, Minh đang nằm trên võng gần đấy cũng bật dậy ngay,
Xuyên hỏi:
- Có tin gì à?
- Có chứ! BBC đã đưa tin đại đội mình đã vào đến Tây Huế
và sẽ đánh vào Huế từ hướng Tây.
Cả ba thằng trợn mắt lên:
- Chưa đi đánh nhau mà nó đã đọc vị lên như thế còn đánh
đấm gì? Mà thế nào nó chả săn bằng được!
- Thôi tao về đây! Thế nào rồi ông Toàn cũng về phổ biến
cho bọn mày ngay bây giờ ấy mà.
Nói rồi Bình biến mất như ảo ảnh.
Quả thật ngày hôm ấy thằng OV10 hình như “soi” kỹ hơn thì
phải. Không phải chỉ có một chiếc mà có đến hai chiếc luân phiên nhau quần lượn
trên trời từ sáng tới sẩm tối, tiếng vè vè của chúng cộng với những tin tức mới
được phổ biến làm không khí trong đại đội có phần căng thẳng.
Do chặng hành quân này ngắn hơn, đường lại khá bằng phẳng
nên Thận quyết định sẽ xuất phát muộn hơn mọi ngày. Nhưng khi chuẩn bị xuất
phát thì thấy mấy loạt đạn 37 bắn lên trời. Nghĩ bụng: “có thể là AC130 ra” anh
quyết định dừng lại thêm một chút.
Đúng vậy, chiếc máy bay hung thần ban đêm được Mỹ mệnh
danh là “Người tuần đường” đã xuất hiện. Từ hôm bắt đầu hành quân đến nay đã
nghe nói đến “nó” nhiều nhưng hôm nay mới “mục sở thị”. Trên nền trời đen nhờ
nhờ chiếc AC130 bay thấp trông to như chiếc thuyền nan. Nó cứ lừ lừ bay dọc
theo tuyến đường đúng như một người tuần đường cần mẫn. Thỉnh thoảng từ bụng nó
một dây đạn 20 ly đỏ rực xối xuống dai như trâu đái, có chỗ sau một loạt dài 20
ly nó chuyển sang bắn cối 40 ly. Đây đó những ngọn lửa bùng lên dưới những loạt
đạn quái ác ấy. Nghe nói ta chưa có phương tiện phòng không nào trị được nó nên
nó ngông nghênh lắm. Đứng trên đỉnh tháp pháo ngóng cổ lên trời trung đội trưởng
Tiến lầm bầm:
- Thảo nào mà cánh lái xe gọi nó là “xuyên thùng”. Mà
này! Chắc chắn nó có thiết bị ổn định vì nó vừa đi vừa bắn mà đạn cứ chụm lại một
chỗ các cậu ạ.
Cả xe im thin thít quan sát, chỉ có tiếng lái xe Hỏa đầy
lo lắng:
- Gay đấy anh ạ! Gặp thằng này thì nguy to.
Mấy đốm lửa bùng lên phía dốc Mèo và đường 14, chắc cho rằng
hôm nay “Việt cộng” không dám cơ động trên đoạn này nữa nó lừ lừ bay về hướng
Nam.
Đợi cho tiếng động cơ máy bay đã im hẳn một lúc lâu đại đội
trưởng Thận mới ra lệnh xuất phát. Đường tương đối bằng phẳng, xe có thể chạy
được số hai, số ba nên quá nửa đêm toàn đại đội đã có mặt ở phía Nam sân bay A
Lưới. Anh nhắc các xe khẩn trương xóa vết xích, ngụy trang và tranh thủ nghỉ
ngơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét