Chương 12
Ngay sau Tết Nguyên đán Nhâm Tý Tổng thống Việt Nam
cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu đã bay đi thị sát nhiều nơi, trong đó có Quảng Trị.
Có vẻ như nỗi phấp phỏng vì bị “đấm lưng” vào dịp Tết như hồi Mậu Thân đã không
diễn ra nên đến đâu y cũng cao giọng: “Cộng
quân Bắc Việt đã hụt hơi, nếu có tiến công cũng sẽ không thể bằng Mậu Thân 68”.
Trong cuộc tiếp kiến Nguyễn Văn Thiệu đại tá tỉnh trưởng Quảng Trị Phan Bá Hòa
lớn tiếng huyênh hoang: “Tình hình an
ninh Quảng Trị đã đạt tới 100 phần trăm. Quân lực Việt Nam cộng hòa đã quét
sạch đối phương trên địa bàn, việc phát triển bình định cũng đã hoàn thành”.
Chuẩn tướng Vũ Văn Giai, tư lệnh sư đoàn 3 đồn trú tại đây cũng tuyên bố: “Tôi lạc quan trước sự yên ổn của tỉnh Quảng
Trị”. Còn Bộ chỉ huy quân đội Mỹ tại miền Nam lại cho rằng hướng tiến công
chủ yếu năm nay là chiến trường Tây Nguyên nên đã chỉ đạo cho Bộ Tổng Tham mưu
quân đội Sài Gòn điều động phần lớn sư đoàn dù, lực lượng dự bị chiến lược và
các lực lượng chủ lực của quân khu Hai lên cao nguyên trung phần.
Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai, xuất thân từ binh chủng Nhảy Dù,
từng chỉ huy Trung Đoàn 2 bộ binh và là tư lệnh phó Sư Đoàn 1 bộ binh trong
chiến dịch Lam Sơn 719, được Bộ Tổng Tham mưu Sài Gòn đánh giá là một trong
những chỉ huy sư đoàn trẻ, năng động và có nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Biết
được những yếu kém và thiếu sót của một đơn vị mới thành lập Giai thường trực
tiếp trông coi nỗ lực huấn luyện cũng như thường xuyên thanh sát các vị trí
phòng thủ. Để khắc phục khả năng cơ động yếu kém của đơn vị, Giai cho phân tán
đơn vị ra nhiều cứ điểm phòng thủ nhỏ và hoán chuyển khu vực trách nhiệm thường
xuyên. Với biện pháp này Giai hy vọng các đơn vị dưới quyền đều quen thuộc với
các khu vực trong phạm vi phòng thủ và tránh tình trạng nhàm chán, mất cảnh
giác khi phải đóng lâu một chỗ. Đồng thời sẽ tránh bị tiêu diệt bởi một cuộc
tấn công lớn. Theo thông lệ ngày cuối tháng sẽ là ngày thay quân giữa các vị
trí. Riêng tháng này Giai và tỉnh trưởng Hòa còn bận rộn chuẩn bị để đón tiếp
trung tướng Hoàng Xuân Lãm, tư lệnh quân đoàn Một và quân khu Một sẽ ra thị sát
tình hình và úy lạo thiết đoàn 20 đang đóng tại Đông Hà trong một vài ngày tới.
***
Trong lúc đó tại sở chỉ huy mặt trận B5 đang diễn ra
cuộc giao ban của Bộ tư lệnh để nắm tình hình và kiểm tra các mặt lần cuối trước
giờ nổ súng. Sau khi nghe tham mưu trưởng và các chủ nhiệm binh chủng báo cáo
tình hình tư lệnh mặt trận đứng dậy hể hả:
- Tốt lắm! Như vậy là tất cả các đơn vị của ta đã vào
đến vị trí tập kết đúng theo quy định. Và điều quan trọng nhất là cho đến giờ
phút này chúng ta vẫn giữ được bí mật tuyệt đối về hướng tiến công cũng như lực
lượng tham gia. Mấy ngày qua đài kỹ thuật của ta cũng đã bắt được một số tín
hiệu bất thường của địch, tuy vậy chúng cũng chỉ đặt câu hỏi nghi ngờ về một số
hoạt động tập trung quân của ta mà chưa có phán đoán gì cụ thể. Có thể nói đến
giờ chúng vẫn hoang mang không biết hướng tiến công chủ yếu của ta trong Xuân
Hè này ở đâu. Từ bây giờ đến giờ G- Ông giơ tay xem đồng hồ rồi dằn giọng- chỉ
còn khoảng 7 tiếng nữa, tôi đề nghị các đồng chí nhắc nhở bộ đội tiếp tục giữ
bí mật thật tốt và đặc biệt chú ý giữ liên lạc thường xuyên với các đơn vị.
Đúng lúc đó một chiến sĩ thông tin từ trong ngách hầm
tổng đài xuất hiện đưa cho trưởng phòng quân báo mặt trận một tờ giấy loáng
thoáng mấy hàng chữ. Liếc qua tờ giấy anh nhanh nhẹn lách qua mấy cái lưng tiến
sát đến chỗ tư lệnh mặt trận và thì thầm điều gì đó vào tai ông. Không ai trong
hầm nghe thấy gì chỉ thấy tư lệnh gật đầu mấy cái, cuối cùng mặt ông đanh lại:
- Báo cáo các đồng chí! Quân báo mặt trận đã phát hiện
được địch bắt đầu tổ chức thay quân theo thường lệ tại điểm cao 544 và Đồi
Tròn. Đây là thời cơ tốt nhất để ta tiêu diệt quân địch. Vì vậy tôi quyết định
đúng 11 giờ 30 phút trưa nay ta sẽ nổ súng tiến công- Tiếng xì xào lập tức nổi
lên trong hầm, những gương mặt cũng sáng lên. Tư lệnh mặt trận nhìn lướt qua
một lượt quanh hầm rồi cao giọng- Tôi nhắc lại đúng 11 giờ 30 phút sẽ nổ súng,
sớm hơn dự định 4 tiếng. Tại sao à? Tại vì chính vào lúc đó bọn mới đến thì
chưa sẵn sàng, bọn vừa rời đi cũng mất cảnh giác. Và chính lúc đó là lúc chúng
sơ hở nhất, bị bất ngờ nhất. Nổ súng sớm như vậy có bộ phận nào có khó khăn gì
không?
Không thấy ai lên tiếng, chỉ thấy những gương mặt tươi
hơn hớn nhưng cũng hơi nhuốm màu lo lắng, một vài người đã gấp sổ tay lại cho
vào xắc- cốt. Tư lệnh mặt trận tươi cười:
- Nếu không ai có ý kiến gì thì mời các đồng chí về vị
trí, kiểm tra lại thông tin liên lạc và phổ biến nhiệm vụ cho các đơn vị thuộc
quyền ngay.
Mọi người lục tục đứng dậy về vị trí. Căn hầm trong
phút chốc đã vắng teo và trở lại vẻ tĩnh lặng thường nhật. Trái ngược với không
khí đó bên hầm tổng đài là một cuộc chạy đua đang đến hồi nước rút. Các chiến
sĩ thông tin mặt mũi đầm đìa mồ hôi luôn tay thao tác. Những mệnh lệnh ngắn gọn
liên tục được gửi đi. Những báo cáo liên tục được nhận về. Tất cả cứ nhộn nhạo cả
lên nhưng vẫn trật tự và ngăn nắp.
Rời khỏi hầm giao ban phó tư lệnh Đào nhắc trợ lý Bắc
kiểm tra lại một lần nữa mạng liên lạc với ban chỉ huy hai trung đoàn. Sau khi
Bắc báo cáo “mạng vẫn thông, bộ đội vẫn sẵn sàng chờ lệnh” phó tư lệnh Đào ăn
vội hai lưng cơm rồi trở lại đài quan sát của sở chỉ huy mặt trận. Thấy bóng
ông tư lệnh mặt trận tươi cười:
- Vẫn đang “thất nghiệp” hả?
- Vâng ạ!- Quả thật, so với các chủ nhiệm binh chủng
khác đang rối rít, tít mù thì đại diện xe tăng lúc này chưa có việc gì mà làm-
Báo cáo thủ trưởng! Tôi vừa kiểm tra tình hình các đơn vị, anh em nóng ruột lắm
rồi ạ.
- Cứ chờ đấy! Một hai hôm nữa thì “vắt chân lên cổ” mà
chạy cũng không kịp ấy chứ.- Tư lệnh mặt trận xem đồng hồ rồi vẫy tay- Vào đây!
Chuẩn bị đến “màn chào hỏi” đấy!
Đúng 11 giờ 30 ngày 30 tháng Ba năm 1972 hàng loạt
tiếng nổ đầu nòng trầm đục dậy lên từ những trận địa pháo phía sau sở chỉ huy.
Mặt đất dưới chân rung lên như có một cơn địa chấn đang lan rộng. Dán chặt mắt
vào chiếc ống nhòm có độ phóng đại lớn ông Đào chăm chú quan sát khu vực Dốc
Miếu và Miếu Bái Sơn nhưng cũng chỉ thấy những đụn khói ngày một dâng cao. Tư
lệnh mặt trận thân mật:
- Có thấy gì không?
- Báo cáo thủ trưởng! Chỉ thấy khói bụi thôi ạ!
- Ừ! Rồi còn nhiều khói bụi nữa. Ba trung đoàn pháo
của Bộ cùng với pháo đi cùng của ba sư đoàn bộ binh sẽ nghiền chúng thành bụi
hết.
Đúng là như
vậy, chiến dịch tiến công Quảng Trị được bắt đầu bằng trận pháo kích dữ dội
chưa từng có trong lịch sử vùng đất này. Hàng chục trận địa pháo đã lấy phần tử
sẵn đồng loạt lên tiếng. Hàng chục cứ điểm của tuyến phòng thủ Quảng Trị từ Dốc
Miếu, Cồn Tiên, Miếu Bái Sơn… đến điểm cao 544, Đồi Tròn, Đầu Mầu, Tân Lâm,
Đông Hà, Ái Tử… chìm trong khói đạn. Hỏa lực pháo binh địch dường như bị tê
liệt không kịp phản ứng. Những bức điện cầu cứu tới tấp phóng lên đầy ắp không
trung. Một vài phi đội máy bay ngơ ngác tìm các trận địa pháo của ta để ném bom
bị các trận địa phòng không hất ngược trở lên bay nháo nhác. Thêm một chiếc L19
nữa xuất hiện trên bầu trời nhưng cũng chỉ dám lượn lờ tít trên cao.
12 giờ- trận pháo kích chưa chấm dứt sĩ quan trực sở
chỉ huy đã hớn hở:
- Báo cáo thủ trưởng! Tiểu đoàn 3 đã diệt gọn một tiểu
đoàn địch đang thay quân ở 544, bắt sống tiểu đoàn trưởng.
- Tốt lắm!- Tư lệnh mặt trận bình thản- Tiếp tục theo
dõi chặt các hướng.
Hơn 12 giờ trận pháo hỏa chuẩn bị chấm dứt nhưng trong
không trung vẫn ầm ì những tiếng nổ đủ loại dội về sở chỉ huy. Tin tức từ các
hướng liên tục được sĩ quan trực cập nhật.
12 giờ 30 phút cánh bắc báo về đã đánh chiếm được điểm
cao 544, đang tiến xuống bao vây Đồi Tròn.
15 giờ cánh bắc đã diệt địch ở Cầu Đuồi, Quất Xá, đang
bao vậy chi khu Cam Lộ.
16 giờ đã tiêu diệt hết các cứ điểm vòng ngoài của chi
khu Cồn Tiên, bắt đầu vây hãm Cồn Tiên.
18 giờ cánh Nam làm chủ điểm cao 365, tàn quân địch
bỏ chạy về cứ điểm Phượng Hoàng.
20 giờ cánh tây đã tiêu diệt địch ở điểm cao 252, đang
truy kích địch về điểm cao 245.
Dường như đến giờ địch mới hoàn hồn và phản ứng dữ
dội. Hàng chục phi vụ B52 rải thảm suốt dọc tuyến phòng thủ vòng ngoài. Những
chớp lửa cứ nhoáng lên không dứt trong đêm. Từ phía sau thiết đoàn 17, 20 và
lực lượng dự bị được tung ra ra cứu viện các cứ điểm đang bị uy hiếp. Tuy vậy những
nỗ lực tuyệt vọng của chúng không thể ngăn được đà chiến thắng của ta.
Quá nửa đêm tin vui từ cánh đông báo về, được sự hỗ
trợ của lực lượng vũ trang giải phóng bà con ta đã nổi dậy phá tan các khu tập
trung Bến Ngự, Mai Xá Thị, Xuân Khánh, Hà Thượng… Bọn bảo an, dân vệ hoảng sợ
bỏ chạy, ta hoàn toàn làm chủ quận lỵ Gio Linh và các xã Gio Hà, Gio Lễ, Gio
Mỹ.
Rạng sáng 31 tháng 3 ta tiếp tục giải phóng các xã Gio
Hải, Ba Lòng, Cùa. Trên cánh bắc các xã Cam Chính, Cam Nghĩa cũng hoàn toàn
được giải phóng.
10 giờ cánh bắc tiêu diệt cứ điểm Đồi Tròn.
11 giờ chặn đánh thiệt hại nặng quân địch ứng cứu giải
tỏa cứ điểm 241, buộc chúng phải co cụm lại tại Thiện Xuân.
14 giờ địch bỏ Cồn Tiên chạy về Miếu Bái Sơn. Trên
cánh tây ta làm chủ Đầu Mầu, bao vây Núi Kiếm và sở chỉ huy trung đoàn 56 ngụy
tại điểm cao 241.
Vẻ hồ hởi hiện rõ trên nét mặt tư lệnh mặt trận tươi
cười:
- Đào này! Có lẽ sẽ sử dụng H02 của các cậu sớm hơn kế
hoạch đấy!
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi luôn sẵn sàng.
Sau một thoáng suy nghĩ tư lệnh mặt trận vẫy phó tư
lệnh Đào lại gần tấm bản đồ:
- Cho đến thời điểm này ta đã tiêu diệt hầu hết các cứ
điểm trên tuyến phòng thủ vòng ngoài của địch. Thời cơ đánh chiếm Đông Hà và
thị xã Quảng Trị đã đến. Vì vậy tôi định đưa H02 lên Vĩnh Thạch- Ông chỉ tay
vào một điểm đã đánh dấu trên bản đồ- Cho “nó” nằm ở đây, khi thời cơ đến lập
tức cho vượt sông đánh Đông Hà. Cậu thấy thế có được không?
Hơi ngần ngừ một chút phó tư lệnh Đào mới trả lời:
- Việc cơ động H02 lên gần mặt trận hơn tôi hoàn toàn
nhất trí. Tuy nhiên, vì “nó” vừa mới vào, cán bộ chiến sĩ chưa nắm được địa
hình nên tôi chỉ xin thủ trưởng cho thêm vài ngày để anh em cán bộ đi trinh sát
thực địa.
Tư lệnh mặt trận lắc đầu:
- Tình hình diễn biến như thế này cũng chưa thể nói
trước được. Trước mắt cậu cứ cho nó cơ động lên đi, còn thời gian thì trinh sát
thực địa. Mà nếu tình hình phát triển nhanh phải dùng đến ngay thì “mở đường mà
tiến, đánh địch mà đi” chứ. Đó là truyền thống của quân đội ta mà. Như thế có
được không?
- Báo cáo thủ trưởng! Được ạ!- Phó tư lệnh Đào gật đầu
nhưng không được quả quyết cho lắm.
- Vậy thì thực hiện đi!
Phó tư lệnh Đào rảo bước về hầm của mình, ông giục
Bắc:
- Điện khẩn cho H02 trong đêm nay cơ động toàn trung
đoàn về Vĩnh Thạch, Vĩnh Linh và khẩn trương làm công tác chuẩn bị chiến đấu.
Sau đó chuẩn bị xe, ăn cơm xong ta sẽ xuống Vĩnh Thạch trước. Nhớ nhắc các cậu
ấy chú ý giữ bí mật tuyệt đối. Rõ chưa?
- Rõ!- Bắc trả lời và lập tức ngồi vào bên chiếc đài
vô tuyến điện.
***
Khi chiếc xe cuối cùng của H02 đến vị trí quy định thì
đằng đông đã ửng hồng. Phó tư lệnh Đào vẫy trung đoàn trưởng Lãm và chính ủy Võ
lại gần rồi hạ giọng:
- Bây giờ tôi phải về ngay sở chỉ huy mặt trận. Các
cậu ở lại cho anh em củng cố ngụy trang, xóa vết xích, sau đó bắt tay vào chuẩn
bị chiến đấu ngay. Có thể các cậu sẽ bước vào chiến đấu sớm hơn theo kế hoạch
đấy.
Trung đoàn trưởng Lãm lo lắng:
- Xe pháo thì không vấn đề gì nhưng nếu bước vào chiến
đấu ngay thì gay go nhất là chúng tôi chưa nắm được địa hình. Thủ trưởng phải…
Phó tư lệnh Đào ngắt lời:
- Cậu không phải nói nữa. Cái đó tôi biết rồi. Sau khi
ổn định tình hình ở đây các cậu có thể tổ chức cho một bộ phận cán bộ đi chuẩn
bị chiến trường. Thật gọn nhẹ thôi. Cho bộ phận này mang theo phương tiện liên
lạc. Trong trường hợp có lệnh cơ động thì ở nhà cứ cho xuất phát và hẹn gặp
nhau ở một địa điểm nào đó. Tuy nhiên với tình hình này cũng không loại trừ
việc ta sẽ phải đánh nhau mà không được đi trinh sát- Ông cao giọng đầy hứng
khởi- Các cậu chưa biết chứ chỉ trong vòng hai ngày vừa qua mà quân ta đã tiêu
diệt gần hết các cứ điểm vòng ngoài, toàn bộ phía nam khu phi quân sự ta đã làm
chủ, thời cơ đánh chiếm Đông Hà đã đến ngay trước mắt. Mà khi thời cơ đến ta
không chớp lấy ngay có khi hối không kịp. Vì vậy nếu trinh sát được cũng đánh
mà không kịp đi trinh sát cũng phải đánh. Rõ chưa?
- Rõ!- Cả Lãm và Võ trả lời nhưng không được hăng hái
cho lắm.
Phó tư lệnh Đào lắc đầu nghiêm giọng:
- Như thế không được! Tôi nhắc lại: trinh sát được
cũng đánh mà chưa đi trinh sát được cũng phải đánh. Các cậu còn nhớ chiến thuật
tiến công trong hành tiến chứ. Đã được học lý luận rồi bây giờ cứ thế đem ra mà
áp dụng vào thực tế thôi.
Chính ủy Võ nhỏ nhẹ:
- Đã đành là phải thế nhưng địa hình khu vực này quá
phức tạp, cả trung đoàn lại có mỗi bộ bản đồ mà đo vẽ theo số liệu từ năm 41
thì khó cho chúng tôi quá!
Phó tư lệnh Đào hơi ngớ ra rồi giật giọng:
- Này, Bắc! Tại sao đến giờ trung đoàn vẫn chỉ có mỗi
bộ bản đồ?
Bắc hớt hải chạy lại vừa thở vừa phân trần:
- Báo cáo thủ trưởng! Sau hôm ở H02 về tôi đã đến tham
mưu mặt trận đề nghị cấp bản đồ cho trung đoàn nhưng trên ấy họ bảo hết phải
chờ ngoài Bộ đưa vào. Cho đến hôm qua vẫn chưa thấy có kết quả gì.
Phó tư lệnh Đào lắc đầu:
- Chẳng biết các ông ấy làm ăn kiểu gì thế nhỉ, có mấy
bộ bản đồ cũng khó khăn thế? Thôi được rồi, có thế nào dùng thế ấy vậy. Cậu đưa
cho các cậu ấy bộ bản đồ của ta rồi về nhà kiếm bộ khác- Ông đưa tay ra bắt tay
Lãm và Võ- Thôi! Bây giờ tôi phải về kẻo muộn. Cố gắng nhé!
- Thủ trưởng cứ yên tâm!- Lãm và Võ cùng trả lời nhưng
vẻ mặt hai người lại nặng trĩu lo âu.
Đi được mấy bước ông lại quay lại:
- Các cậu này! Hôm trước tớ đã đến Hiền Lương rồi, cầu
thì đã bị phá, còn đường quốc lộ Một thì thấy cũng nham nhở lắm, hai bên toàn
ruộng nước nên các cậu phải nghiên cứu xem có đường nào khác nữa không chứ chỉ
trông vào con đường này thôi thì khó khăn đấy. Phải bám lấy địa phương mà tìm
hiểu, bà con người ta ở đây lâu thế nào người ta cũng biết.
- Vâng ạ!- Lãm và Võ cùng trả lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét