Trong khi người anh em H02 còn đang tất bật chuẩn bị
cho việc hành quân thì trung đoàn H03 đã tổ chức cho cán bộ đi chuẩn bị chiến
trường. Về phía Bộ tư lệnh thì chính ủy Ngọc và phó tư lệnh Đào cũng đã vào đến
Bộ tư lệnh mặt trận.
Vừa vào đến nơi ông Đào đã đề nghị được gặp ngay Tư
lệnh mặt trận để nắm tình hình và ý định sử dụng xe tăng. Thấy vẻ nôn nóng của
người chỉ huy xe tăng tư lệnh mặt trận điềm đạm:
- Cứ bình tĩnh ngồi xuống đã nào! Thế tình hình cơ
động H02 vào đây thực hiện đến đâu rồi?
Đang định đi hỏi lại trở thành người bị hỏi phó tư
lệnh Đào hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh:
- Báo cáo anh! Cũng may được các cơ quan trên bộ và
các đơn vị bạn nhiệt tình giúp đỡ nên việc cơ động của H02 tương đối thuận lợi.
Hiện đã có một tiểu đoàn đến vị trí tập kết, một tiểu đoàn đang nằm ở Bến Thủy
chờ tàu, một tiểu đoàn nữa và khối trực thuộc cũng đã lên tàu trên đường vào
Vinh. Nếu không có gì trục trặc lớn thì H02 sẽ có mặt tại vị trí tập kết chiến
dịch sớm hơn quy định được vài ngày.
- Thế thì tốt! Chắc là các cậu có phần bị bất ngờ về
quyết định này của Bộ phải không?- Tư lệnh mặt trận hơi mỉm cười.
- Đúng vậy! Các thủ trưởng làm chúng tôi chạy “bở hơi
tai” ra mới kịp.
Tư lệnh mặt trận hạ giọng tỏ vẻ thông cảm:
- Các cậu thông cảm! Thực ra lúc đầu trên dự kiến
hướng chủ yếu của Đông- Xuân năm nay là B2 cơ. Tuy nhiên sau khi xem xét lại
tình hình mới quyết định lấy Trị- Thiên này làm hướng chủ yếu, còn B2, B3 làm
hướng hỗ trợ. Chính vì vậy mới quyết định điều H02 vào đây gấp như thế- Ông
chợt đổi giọng- Thế so với hôm diễn tập kiểm tra anh em có tiến bộ nhiều không?
Phó tư lệnh Đào cũng trầm giọng xuống:
- Báo cáo anh! Được thêm gần một tháng huấn luyện anh
em có tiến bộ nhiều nhưng theo tôi cũng chưa thật mỹ mãn. Ngoài ra điều vào gấp
thế này tôi lo anh em người ta không có thời gian trinh sát chuẩn bị chiến
trường, chắc chắn khi bước vào chiến đấu sẽ gặp nhiều khó khăn.
Tư lệnh mặt trận gật đầu:
- Chúng tớ cũng biết thế! Vì vậy trước mắt vẫn để H02
làm dự bị của mặt trận thôi để anh em người ta có thời gian chuẩn bị. Ngay khi
toàn trung đoàn có mặt đủ mặt trận sẽ giao nhiệm vụ cụ thể.
Gương mặt phó tư lệnh Đào hơi giãn ra một chút:
- Vâng! Thế thì may quá! Vậy còn H03 đề nghị anh cho
biết ý định sử dụng của mặt trận thế nào?
Tư lệnh mặt trận vẫy phó tư lệnh Đào lại gần tấm bản
đồ vẫn treo trên vách hầm, ông rút cây bút trong túi ngực ra làm que chỉ và nói
vừa đủ nghe:
- Theo quyết tâm của trên Đông Xuân năm nay ta phấn
đấu giải phóng tỉnh Quảng Trị và nếu có thể thì cả Thừa Thiên. Vì vậy, căn cứ
vào tình hình phòng ngự của địch và các mặt khác ý định chung của mặt trận là
thế này: sẽ tổ chức tiến công theo bốn cánh. Cánh bắc có nhiệm vụ tiêu diệt các
mục tiêu vòng ngoài ở phía bắc và tây bắc Đông Hà như Đồi Tròn, Động Mã, Cồn
Tiên, miếu Bái Sơn, Quán Ngang để mở cửa tiêu diệt cụm cứ điểm Đông Hà. Đây là
cánh chủ yếu của chiến dịch. Cánh tây có nhiệm vụ tiêu diệt địch ở Động Toàn,
Ba Tum, Mai Lộc, Đầu Mầu và sẵn sàng tiến công Ái Tử là sở chỉ huy sư đoàn Ba
ngụy. Cánh nam có nhiệm vụ tiêu diệt địch ở nam và bắc sông Thạch Hãn, chủ yếu
là ở khu vực Phượng Hoàng, Động Ông Do và một đoạn quốc lộ Một nhằm chia cắt
địch, cô lập Đông Hà với Quảng Trị. Cánh thứ tư là cánh đông nhằm ngăn chặn
địch rút chạy ra biển và hỗ trợ đồng bào nổi dậy, đồng thời có nhiệm vụ bao vây
địch ở phía đông. Ngoài ra sẽ tổ chức một cánh vu hồi ở phía tây xuống Huế- Ông
khoa bút một vòng xung quanh khu vực Đông Hà rồi chỉ vào hai mũi tên đỏ to
nhất- Về sử dụng xe tăng ý định của mặt trận thế này: tăng cường một tiểu đoàn
cho cánh bắc, một tiểu đoàn cho cánh tây, còn một tiểu đoàn làm dự bị cho mặt
trận. Theo mình được biết thì H03 đã tổ chức cho cán bộ đi chuẩn bị chiến
trường và hiệp đồng chiến đấu với bộ binh rồi. Nói chung cho đến giờ ta vẫn giữ
được bí mật tuyệt đối và chưa thấy bọn địch có phản ứng gì. Hôm vừa rồi Nguyễn
Văn Thiệu bay ra đây thị sát Quảng Trị, tỉnh trưởng Phan Bá Hòa vẫn huyênh
hoang: “tình hình an ninh của Quảng Trị đã đạt tới 100 phần trăm”. Nếu ta vẫn
giữ được thế này chắc chắn chúng sẽ bị bất ngờ.
Phó tư lệnh Đào gật gù cái đầu, trong thâm tâm ông
thật sự thán phục tài đánh giá tình hình và điều quân, khiển tướng của Bộ Thống
soái tối cao. Mặt khác ông cũng thấy yên tâm hơn vì H02 chỉ được sử dụng làm dự
bị cho chiến dịch nên sẽ không quá cập rập. Trong đầu ông phác nhanh một kế
hoạch làm việc nên vội đứng dạy:
- Thế thì xin phép tư lệnh tôi xuống với anh em H03
xem họ chuẩn bị thế nào rồi?
Tư lệnh mặt trận vui vẻ:
- Được! Cậu đi đi! Nhưng nhớ phải quay về đây trước 30
tháng Ba nhé!
***
Vừa chập tối phó tư lệnh Đào đã giục lái xe Năm và trợ
lý tác chiến Trần Bắc lên đường đi về sở chỉ huy trung đoàn H03. Gần một giờ
sau xe đã ra đến đường 15, ba thày trò chắc mẩm sẽ đến H03 sớm. Nhưng thật
không ngờ: con đường 15 lầm bụi ùn ùn những đoàn xe tải trùm kín lá ngụy trang
lầm lũi chạy bất chấp máy bay Mỹ vẫn đang đánh phá đâu đó phía trong. Hết xe
chở người đến xe chở hàng, xe kéo pháo cứ như từ dưới đất mọc lên thành ra
chiếc xe con đơn độc cứ chạy được một quãng lại phải nép mình vào sát rìa để
nhường đường. Bụi mù mịt quyện với sương đêm nên càng quánh đặc, nó luồn vào
mọi ngõ ngách trong xe và không chịu tan đi. Ông Đào đã phải lấy cái khăn mặt
rót nước từ bi đông ra thấm cho ẩm để bịt mũi, bịt mồm mà vẫn thấy trong miệng cứ
có cảm giác sàn sạn. Đôi mắt kính bất ly thân cứ chốc chốc lại mờ đi vì bụi,
lau mãi rồi đâm chán ông cứ mặc kệ. Nhìn những đoàn xe dài dằng dặc đang đi vào
ông lơ mơ hiểu tầm cỡ chiến dịch này sẽ lớn đến thế nào. Chắc chắn đó sẽ là
chiến dịch lớn nhất từ trước đến nay. Chẳng thế mà trên lại huy động đến hai
trung đoàn xe tăng ở mặt trận này.
Cứ lúc đi lúc dừng như vậy quá nửa đêm phó tư lệnh Đào
mới đến được sở chỉ huy của trung đoàn H03. Thấy đã muộn ông bảo đồng chí trực
ban không đánh thức ban chỉ huy dậy nữa, sáng mai gặp sẽ làm việc luôn rồi giục
trợ lý Bắc và lái xe đi ngủ.
Giục mọi người đi ngủ nhưng chính ông lại trằn trọc không
thể nào ngủ được. Không phải vì những cơn gió lạnh từ hồ Cẩm Ly hun hút thổi
về, cũng không phải vì những vết thương cũ đang nhức nhối mà có lẽ do những cảm
xúc rất khó tả đang rạo rực trong lòng. Mới chỉ bốn năm trôi qua mà cái binh
chủng ông gắn bó như máu thịt đã có sự trưởng thành vượt bậc và đang được tham
dự vào một chiến dịch lớn với quy mô lớn chưa từng có. Những chiếc xe tăng dũng
mãnh không chỉ xuất hiện ở những chiến trường gần hậu phương miền Bắc mà nó đã có
mặt ở Tây Nguyên, thậm chí cả ở miền Đông Nam Bộ. Chắc chắn binh chủng của ông
sẽ có những đóng góp to lớn nay mai. Tuy nhiên trong sâu thẳm cõi lòng của ông
cũng canh cánh một nỗi lo: sự phát triển quá nhanh về lượng thường cũng kéo
theo những bất cập về chất. Thì đấy, hàng trăm cán bộ từ Lục quân về chỉ được
huấn luyện chuyển binh chủng trong vòng ba tháng, số khác mặc dù đã là thành
viên kíp xe lâu năm nhưng với sáu tháng bồi dưỡng ở trường chắc chắn khả năng
tổ chức chỉ huy bộ đội sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cán bộ đã vậy, chiến sĩ cũng
chẳng khá hơn: gần một nghìn chiến sĩ mới chỉ được học qua một nửa chương trình
đã phải giao trang bị để đi chiến đấu đợt này. Mà “chiếc áo thì chẳng thể làm
nên thày tu”. Biết thế là non, là gượng ép nhưng không còn cách nào khác. Mệnh
lệnh cấp trên, yêu cầu của chiến trường không thể không thực hiện. Những suy nghĩ
lan man lại kéo ông trở về với quá khứ những năm khổ luyện ở nước bạn. Ở bên đó
để đào tạo một thành viên kíp xe phải mất hàng năm. Còn cán bộ trước khi học về
quản lý chỉ huy thì cũng phải được huấn luyện lái được xe và sử dụng thành thạo
mọi loại trang bị trên xe. Cho đến giờ ông vẫn không hiểu tại sao cấp trên vẫn chưa
đồng ý cho binh chủng thành lập Trường sĩ quan và các trung tâm đào tạo thành
viên kíp xe. Với đặc thù một binh chủng kỹ thuật, sử dụng các loại trang bị
hiện đại mà chưa có một ngôi trường cho ra hồn để đào tạo cán bộ, còn các đơn
vị chiến đấu tự đào tạo lấy thành viên thì không ổn một chút nào. Nó không có
sự chuyên sâu cần thiết. Trong thâm tâm ông tự bảo mình sau đợt này sẽ phải đề
nghị mạnh hơn nữa, có lý lẽ hơn nữa để cấp trên chấp thuận ý định này. Cứ lan
man như vậy mãi đến gần sáng ông mới chợp được mắt.
***
Mặc dù chỉ ngủ rất ít nhưng phó tư lệnh Đào vẫn tỏ ra
hoàn toàn tỉnh táo và khỏe mạnh khi bước vào hầm họp của trung đoàn H03. Trừ
trung đoàn phó Lê Trung Sơn đang tiếp tục bám địch còn ban chỉ huy trung đoàn
có mặt đủ. Niềm nở đáp lại lời chào của mọi người xong phó tư lệnh Đào vào việc
ngay:
- Chúng ta không có nhiều thời gian nên phải tranh thủ
vào việc. Bây giờ tôi đề nghị các đồng chí báo cáo về ý định sử dụng lực lượng
của trung đoàn và kết quả công tác chuẩn bị chiến đấu cho đến thời điểm hiện
nay ra sao.
Trung đoàn trưởng Đỗ đứng dạy tiến sát đến tấm bản đồ
treo trên vách hầm với tay cầm que chỉ rồi trịnh trọng:
- Báo cáo phó tư lệnh! Căn cứ vào mệnh lệnh của trên,
căn cứ vào tình hình các đơn vị trong trung đoàn chúng tôi đã giao nhiệm vụ cho
các đơn vị như sau: tiểu đoàn 512 thiếu một đại đội sẽ đi phối thuộc với sư
đoàn B08 tiến công địch trên cánh bắc, cụ thể là tiêu diệt địch ở Miếu Bái Sơn
để mở cửa tiến công Đông Hà- Chiếc que chỉ được gí vào một cụm cứ điểm vẽ bằng
chì xanh rồi rê tiếp sang một điểm khác- Tiểu đoàn 397 sẽ phối thuộc cho B04
tiến công địch ở điểm cao 241 và quận lỵ Mai Lộc trên cánh tây. Riêng đại đội 2
của tiểu đoàn này sẽ tăng cường cho B24 tiến công La Vang, thực hiện chia cắt
địch ở Bến Đá. Còn tiểu đoàn 3 sử dụng làm lực lượng dự bị. Hiện nay trung đoàn
đang tổ chức cho cán bộ đi trinh sát thực địa, bản thân tôi cũng vừa mới ở
trong ấy ra ngày hôm kia. Sau đó sẽ tổ chức cho các đơn vị cơ động vào vị trí
tập kết chiến đấu. Dự kiến khoảng ngày N trừ 2 các đơn vị sẽ có mặt tại vị trí quy
định. Báo cáo hết!
Mắt vẫn chăm chú nhìn vào tấm bản đồ phó tư lệnh Đào
gật đầu:
- Được rồi! Bây giờ đồng chí cho biết vị trí tập kết
chiến đấu của các đơn vị và đường cơ động đến đó thế nào, các lực lượng bảo đảm
ra sao?
Trung đoàn trưởng Đỗ cúi xuống dò tìm trên bản đồ rồi
lấy que chỉ chỉ vào mấy điểm:
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi xác định vị trí tập
kết của 512 tại phía tây Miếu Bái Sơn. Từ đây đến đó khoảng hơn năm mươi ki-
lô- mét. Đường cơ động sẽ theo đường 15, vượt sông Bến Hải tại Bến Tắt vào Gio
Linh. Còn tiểu đoàn 397 hiện đang ở Na Lai bên Lào sẽ cơ động theo đường quân
sự làm gấp về tập kết ở Đông Hướng Hóa. Chiều dài đường cơ động khoảng trên 150
ki- lô- mét. Về bảo đảm cơ động do công binh của mặt trận là chủ yếu. Trong đợt
chuẩn bị chiến trường vừa qua chúng tôi cũng đã trinh sát cả đường cơ động và
thấy rằng chất lượng đường bảo đảm tương đối tốt.
Đầu vẫn gật gù như lơ đãng nhưng rồi một câu hỏi nữa
bỗng bất ngờ được phó tư lệnh Đào tung ra:
- Anh Đỗ cho biết tại sao 512 tiến công trên hướng chủ
yếu mà lại sử dụng tiểu đoàn thiếu, còn một đại đội của nó đi đâu?
Đỗ hơi giật mình, anh vội trả lời:
- Xin lỗi thủ trưởng, tôi báo cáo chưa hết. Chả là vừa
qua chúng tôi đã nhận được điện của Bộ Tư lệnh yêu cầu đưa hai đại đội vào A
Lưới để sẵn sàng vu hồi vào Huế từ hướng Tây. Xét các đơn vị trong toàn trung
đoàn chúng tôi thấy có đại đội 4 của 512 và đại đội 8 của tiểu đoàn 3 là khá
nhất nên đã điều hai đại đội này đi rồi ạ.
Phó tư lệnh Đào nhăn mặt:
- Tôi đồng ý việc đó. Nhưng tại sao điều nó đi rồi các
anh lại không bổ sung lực lượng cho 512. Các anh quên nguyên tắc tập trung lực
lượng trên hướng tiến công chủ yếu, vào mục tiêu chủ yếu rồi à?
Trung đoàn trưởng H03 hơi bối rối:
- Báo cáo phó tư lệnh! Trên điều đại đội 4 đi lúc cán
bộ trung đoàn đang đi chuẩn bị chiến trường cả, ngay cả đại đội trưởng và một
trung đội trưởng của “nó” cũng đang đi trinh sát ở trong đó. Còn chúng tôi cũng
vừa mới về và nghe ở nhà báo cáo lại nên chưa kịp xử lý gì cả.
Phó tư lệnh Đào nhướng con mắt lành nên tỏ vẻ ngạc
nhiên:
- Đại đội trưởng vẫn còn đang đi chuẩn bị chiến trường
thì ai chỉ huy nó?
Chính ủy Bùi Văn đứng dạy:
- Báo cáo phó tư lệnh, không kịp gọi anh em ra nên
chúng tôi đã quyết định điều đồng chí Bùi Quang Thuận về làm đại đội trưởng đại
đội 4 rồi ạ. Còn đại đội 8 thì vẫn nguyên khung cũ ạ.
Ông Đào nhăn trán:
- Đưa đơn vị đi chiến đấu độc lập là một nhiệm vụ hết
sức khó khăn. Thế mà các anh lại để đội hình cán bộ của nó chắp vá thế mà được
à?
Chính ủy Văn hơi bối rối:
- Báo cáo, chúng tôi cũng biết thế nhưng cũng không có
cách nào khác. Tuy nhiên, trong số cán bộ đại đội có đồng chí chính trị viên
phó Vũ Đăng Toản vốn là lái xe, đã từng vào A Lưới năm 69. Ngoài ra chúng tôi
còn bố trí đồng chí Nguyễn Đức Hiến nguyên là đại đội trưởng đại đội 9 hồi đó
đi cùng để giúp đỡ đồng chí Thuận ạ.
Phó tư lệnh Đào phẩy tay:
- Thôi được rồi! Tình hình như vậy thì ta cũng đành
chấp nhận vậy. Nhưng có một yêu cầu là các anh phải bổ sung lực lượng ngay cho
512. Rõ chưa?
- Rõ!- Cả mấy cán bộ trung đoàn cùng trả lời.
- Thế còn việc tổ chức chỉ huy thế nào? Kinh nghiệm
chỉ rõ rồi, không thể cứ giao nhiệm vụ cho xe tăng đi phối thuộc với bộ binh là
xong- Phó tư lệnh Đào hơi xẵng giọng.
- Báo cáo thủ trưởng! Ý định của chúng tôi như thế
này: tôi sẽ trực tiếp đi với sở chỉ huy cánh bắc, anh Sơn trung đoàn phó đi với
sở chỉ huy cánh tây. Còn các cán bộ tiểu đoàn sẽ đi với sở chỉ huy trung đoàn,
nếu cần chúng tôi sẽ tăng cường thêm trợ lý cơ quan- Trung đoàn trưởng H03 trả
lời ngay lập tức.
Phó tư lệnh Đào tỏ vẻ hài lòng:
- Thế thì được!- Nhìn một lượt xung quanh căn hầm ông
thấp giọng- Vậy bây giờ trung đoàn có khó khăn gì nổi bật nhất?
Mấy cán bộ trung đoàn nhìn nhau, cuối cùng chính ủy Bùi
Văn đứng dạy:
- Báo cáo phó tư lệnh! Theo chúng tôi cái khó khăn
nhất của trung đoàn hiện nay là trình độ và kinh nghiệm chiến đấu của cán bộ,
chiến sĩ còn nhiều hạn chế. Có mỗi tiểu đoàn 198 dày dạn nhất thì trên lại điều
về H02, tiểu đoàn 397 tiếng là đã vào chiến trường từ năm kia nhưng thực ra
cũng chỉ có một đại đội đã tham gia chiến đấu, còn các tiểu đoàn khác thì cũng
vậy.
- Vậy biện pháp khắc phục của các anh như thế nào?-
Ông Đào vặn.
- Dạ! Ngay từ khi cơ động vào đây chúng tôi đã cho
huấn luyện bổ sung nhưng nói chung bộ đội vẫn còn rất bỡ ngỡ- Trung đoàn trưởng
Đỗ trả lời.
Phó tư lệnh Đào trầm ngâm:
- Đó cũng là khó khăn chung của binh chủng lúc này.
Các anh còn khá chứ H02 mới được huấn luyện có hơn bảy mươi ngày, nhiều đồng
chí mới được học hết nửa chương trình đã phải nhận xe đi chiến đấu đấy. Nhưng
cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đề nghị các đồng chí hãy làm thật tốt công
tác tổ chức chuẩn bị chiến đấu, giao nhiệm vụ thật cụ thể, rõ ràng, khi đến vị
trí tập kết thì phải liên hệ với bộ binh ngay và hiệp đồng với họ cho thật chặt
chẽ vào. Kinh nghiệm mấy năm qua cho thấy vấn đề hiệp đồng giữa xe tăng với bộ
binh vẫn là khâu yếu nhất- Ông gỡ cặp kính xuống lau- Thôi! Ta tạm dừng ở đây!
Các đồng chí thực hiện việc điều động bổ sung lực lượng cho 512 ngay đi để anh
em người ta còn chuẩn bị. Bây giờ tôi đi kiểm tra một số đơn vị, có vấn đề gì
cần thiết buổi chiều về ta sẽ trao đổi thêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét