Về đến đơn vị lúc gần sáng Nhã đặt mình xuống là ngủ
luôn. Chuyến đi chuẩn bị chiến trường hơn hai tuần qua, nhất là cuộc mã hồi
nước rút đã hút của anh gần như toàn bộ sức lực. Tuy vậy trời vừa sáng anh đã
vục dậy. Lau qua cái mặt Nhã giục pháo hai Kỳ đi báo cho ban chỉ huy đại đội và
các cán bộ trung đội lên hội ý gấp. Trong lúc chờ mọi người đến đủ Nhã vừa trệu
trạo nhai bát cơm sáng với ít ruốc mặn vừa tranh thủ gạch đầu dòng mấy việc cần
làm ngay vào cuốn sổ tay đặt bên cạnh. Thấy đại đội trưởng tỏ ra lo lắng và khá
mệt mỏi mấy thành viên trong xe cũng lặng lẽ ăn chẳng dám hó hé gì như mọi khi.
Cảm thấy không khí của xe có vẻ căng thẳng do mình gây nên Nhã bỏ bút xuống
cuốn sổ và nốt bát cơm rồi tươi cười:
- Cơm ngon quá! Suốt hai tuần nay mới được bữa ăn ngon
như thế này.
Pháo thủ Thủy nhanh nhảu:
- Đại trưởng đưa bát đây em xới nữa cho! Cơm vẫn còn
nhiều.
Pháo hai Kỳ thì tỏ ra hơi áy náy:
- Biết thế em nấu thêm cho đại trưởng ít canh thì dễ
nuốt hơn nhiều. Hay để em lấy thêm hộp thịt nhé!
Nhã gạt đi:
- Không cần đâu! Thế này là ngon chán rồi.
Liên nháy mắt với Kỳ:
- Cứ lấy xuống đi! Việc gì phải hỏi.
Kỳ nhảy phắt vào xe, chỉ giây lát sau cậu đã cầm xuống
một hộp thịt và nhanh chóng mở nắp. Nhã pha trò:
- Thế này thì tớ phải ăn được vài bát nữa, lấy đâu ra
cơm mà ăn bây giờ?
Liên cười:
- Biết thế nên hôm nay em đã bảo Kỳ nó nấu thêm một
bát gạo nữa. Đại trưởng cứ ăn đi, còn nhiều cơm lắm.
Mặc dù mới về đại đội này chưa lâu nhưng cán bộ chiến
sĩ trong đại đội và nhất là các thành viên xe này đối với Nhã đã vô cùng thân
thiết. Phần vì anh cũng dễ tính, phần vì mấy thành viên này có những nét khá
giống với kíp xe 567 mà anh đã gắn bó nhiều năm. Lái xe Liên là sinh viên năm
thứ hai đại học Lâm nghiệp, người mảnh khảnh, thư sinh; tính nết thì cũng ân
cần, chu đáo và hay văn thơ như Cân. Pháo thủ Thủy thì hơi giống Thắng, sống vô
tư, ăn khỏe, ngủ khỏe nhưng lúc đã làm gì thì làm cứ băng băng. Cậu ta ngủ khỏe
đến nỗi Liên phải thốt lên: “người ta bảo “ăn pháo thủ, ngủ lái xe”, còn cậu
thì làm cả thế lẽ ra phải xuống lái cho tôi”. Còn pháo hai Kỳ thì phảng phất
giống Hòa, cũng nước da đen mặn mòi, nhanh nhảu, tháo vát, “trong bất cứ tình
huống khó khăn nào cũng có thể tìm ra giải pháp” như lời khen ngợi của Liên.
Nhưng có lẽ cũng không hẳn như vậy. Tuy là người đơn giản trong cả suy nghĩ lẫn
hành động nhưng trong những lúc có một mình Nhã cũng đã tìm cách lý giải về hiện
tượng này. Có lẽ sự thân thiết đó bắt nguồn từ bản chất chiến đấu của binh
chủng xe tăng. Mỗi chiếc xe có từ ba đến năm thành viên, mỗi người có một chức
trách, nhiệm vụ khác nhau: người chỉ huy, người điều khiển xe, người ngắm bắn,
người nạp đạn. Tuy nhiên kíp xe đó chỉ hoàn thành nhiệm vụ khi tất cả các thành
viên trong xe hiểu nhau, ăn ý với nhau trong mọi hành động. Chả thế mà anh Nguyễn
Hữu đã viết “năm anh em trên một chiếc xe tăng, như năm bông hoa nở cùng một
cội, như năm ngón tay trên một bàn tay…”.
Bữa cơm vừa
xong thì chính trị viên Hàn và các cán bộ có mặt đủ, Nhã vào đề ngay:
- Trước hết đề nghị các đồng chí cho biết tình hình
thực hiện kế hoạch huấn luyện bổ sung và tiến hành công tác chuẩn bị ở nhà
trong thời gian chúng tôi đi trinh sát đã thực hiện như thế nào?
Đại đội phó kỹ thuật Tuấn trả lời:
- Báo cáo anh! Tất cả những nội dung huấn luyện mà ta
thống nhất trước khi anh đi ở nhà đã thực hiện hết. Kết quả huấn luyện nhìn
chung tốt, anh em chịu khó, tích cực học tập và trình độ đã nâng lên rất nhiều,
về cơ bản đã làm chủ được trang bị mới. Cũng may đợt này có khá đông thành viên
là sinh viên nên khả năng tiếp thu rất tốt. Còn công tác chuẩn bị mọi mặt cũng
đã được tiến hành đúng kế hoạch. Về mặt kỹ thuật đảm bảo 100 phần trăm xe lên
đường được ngay.
Nhã gật đầu vẻ hài lòng:
- Thế thì tốt! Còn tình hình tư tưởng bộ đội thế nào,
anh Hàn.
Chính trị viên Hàn mở sổ tay rồi trịnh trọng:
- Về tình hình tư tưởng của bộ đội thì anh cứ yên tâm.
Chi bộ, chi đoàn đều đã tổ chức sinh hoạt xác định ý chí quyết tâm, 100 phần
trăm cán bộ, chiến sĩ đều nóng lòng được đi chiến đấu. Tôi đang định tổ chức
một buổi diễn đàn thanh niên để anh em được …
Nhã cắt ngang:
- Xin lỗi anh! Thế là tốt rồi. Còn bây giờ không có
nhiều thời gian nên tôi xin phổ biến tình hình nhiệm vụ ngay để chúng ta cùng
tiến hành công tác chuẩn bị. Về nhiệm vụ của đại đội ta nói riêng và của tiểu
đoàn ta nói chung là tăng cường cho sư đoàn B24 tiến công quân địch ở phía tây
nhằm mục đích vây ép Đông Hà từ phía tây, chia cắt Đông Hà với Quảng Trị tiến
tới đánh chiếm hai cụm cứ điểm này. Vừa qua chúng tôi đã đi trinh sát thực địa
tại một loạt các cứ điểm nằm trong phạm vi nhiệm vụ và đã có sơ đồ cụ thể từng
cứ điểm. Tuy nhiên nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt chúng ta là phải tổ chức
đưa đơn vị vào tập kết tại Đông Hướng Hóa trước ngày 29 tháng Ba. Từ đây đến đó
là khoảng 160 ki- lô- mét mà thời gian chỉ còn 5 ngày nên tiểu đoàn đã quyết
định ta sẽ xuất phát ngay tối nay. Trên đường về chúng tôi cũng đã trinh sát kỹ
con đường này. Thực ra đó chỉ là con đường mòn, trước đây chủ yếu dùng cho bộ
binh và xe thồ nay mới được công binh mặt trận nâng cấp nên rất khó đi, nhiều
đèo dốc và sông suối nên tốc độ hành quân chắc chắn sẽ không thể nhanh được. Vì
vậy ngay sau đây đề nghị các đồng chí về phổ biến sơ bộ nhiệm vụ cho bộ đội và
tiến hành công tác chuẩn bị mọi mặt. Mọi công tác chuẩn bị xong trước 15 giờ,
sau đó cho bộ đội ăn cơm chiều. 17 giờ tập trung toàn đại đội nghe hạ mệnh lệnh
hành quân, 17 giờ 30 xuất phát. Về khí tài và lương thực, thực phẩm mang theo
một cơ số như quy định. Các anh còn hỏi gì nữa không?
Tuấn càu nhàu:
- Sao lúc nào cũng gấp gáp như thế nhỉ? Giá biết sớm
một tý thì trong lúc các anh đi chuẩn bị chiến trường chúng tôi cho đơn vị cơ
động lên vài chục cây số thì đỡ biết bao.
Nhã lắc đầu:
- Thời gian là do trên quyết chứ tiểu đoàn có biết
trước đâu. Chả thế mà điềm đạm như tiểu đoàn trưởng Thạnh khi nghe phổ biến
nhiệm vụ xong còn văng tục ra với tham mưu trưởng sư đoàn bộ binh đấy.
Chính trị viên phó Dư nôn nóng:
- Anh định tổ chức đội hình thế nào? Có phải tổ chức
đội tiền trạm không?
Nhã lắc đầu:
- Do chúng ta hành quân theo đội hình tiểu đoàn nên
đội tiền trạm do tiểu đoàn lo. Tuy nhiên tiểu đoàn đã thống nhất là việc chia
cung, chặng chỉ mang tính tương đối. Nếu đi hết chặng mà vẫn còn chưa sáng các
đại đội có thể tiếp tục hành quân vượt chặng miễn là phải bảo đảm bí mật. Còn
tổ chức đội hình tôi sẽ đi đầu, sau đó đến trung đội 1, xe chính trị viên, tiếp
theo là trung đội 2, riêng trung đội trưởng trung đội 2 vừa đi trinh sát cùng
tôi về đã nắm được tình hình đường sá nên sẽ đi sau cùng. Anh Tuấn và tổ thợ sẽ
đi với xe này, xe nào hỏng thì để lại các anh khắc phục rồi đuổi theo chứ không
chờ nhau nữa. Chỗ anh Dư và các chiến sĩ ở “xê bộ” chia ra đi với các xe. Nói
tóm lại bằng mọi cách chúng ta phải có mặt ở vị trí tập kết trước thời gian quy
định. Các anh đã rõ cả chưa?- Nhìn quanh một lượt không thấy ai nói gì anh gật
đầu- Rõ rồi thì mời các anh về chuẩn bị! Riêng anh Tuấn ở lại tôi nhờ chút
việc.
Mọi người lục tục đứng dậy, trung đội trưởng trung đội
1 vẫy Liên:
- Bảo anh em sang xe tớ nghe phổ biến nhiệm vụ nhé!
Còn lại hai người Nhã mở tấm sơ đồ đường hành quân do
anh tự vẽ trên tờ giấy học sinh ra và bảo Tuấn:
- Anh ngồi lui lại đây một chút! Khổ quá! Đánh nhau
đến nơi rồi mà cả tiểu đoàn có mỗi bộ bản đồ, tôi phải tranh thủ vẽ sơ sơ đường
hành quân vào đây đây- Nhã hạ giọng- Dạo vừa rồi trực tiếp huấn luyện bổ sung
cho anh em ở nhà anh thấy tay nghề đội ngũ lái xe của ta thế nào? Trong điều
kiện đường sá thế này liệu đạt được tốc độ trung bình bao nhiêu cây một giờ?
Tuấn trầm ngâm:
- Theo đánh giá của tôi thì đại bộ phận lái xe của đại
đội ta có tay nghề khá vững. Vừa rồi mặc dù điều kiện rất khó khăn nhưng tôi
cũng đã bố trí cho anh em thực hành lái đêm qua những đoạn đường rất khó đi
nhưng cũng vượt qua an toàn cả. Tuy nhiên tốc độ hành quân thực tế còn phụ
thuộc vào rất nhiều vấn đề, nhất là đường sá tôi lại chưa biết nên cũng không dám
chắc đạt được bao nhiêu.
Nhã nhíu mày chỉ vào mấy điểm đã đánh dấu đỏ trên sơ
đồ:
- Thực ra đoạn bên Lào đường cũng không khó đi lắm,
chỉ có đoạn cuối khi gần đến Khe Sanh phải vượt qua mấy dẫy núi cao mới khó đi
thôi. Vì vậy ý định của tôi là phấn đấu trong ba đêm đầu mỗi đêm phải đi được
ít nhất 40 ki- lô- mét.
Tuấn gật đầu:
- Gì chứ 40 ki- lô- mét một đêm chắc là được.
Nhã gấp sổ lại:
- Vậy anh chú ý cho khâu kiểm tra kỹ thuật nhé!
Hai anh em bắt tay nhau. Tuấn vừa đi khỏi Nhã lại chúi
đầu vào cuốn sổ để soạn thảo mệnh lệnh hành quân.
Đúng như dự đoán của Nhã. Cuộc hành quân đến vị trí
tập kết chiến dịch lần này quả thật là một thử thách to lớn đối với cán bộ,
chiến sĩ tiểu đoàn 397 nói chung và đại đội của anh nói riêng. Con đường quân
sự làm gấp lởm chởm những đá hộc, lổng chổng những gốc cây, nhiều chỗ chỉ vừa
đủ hai băng xích đi qua thực sự là những thử thách với những tay lái mới. Lại
còn phải vượt qua hàng chục con suối với những bãi lầy kinh người mà chỉ sơ
xuất một tý là mất hàng giờ cứu kéo nhau. Đã thế lại còn bị không quân địch
thường xuyên ngăn chặn. Vì đã có kinh nghiệm đối phó với AC 130 rồi nên Nhã
lệnh cho đại đội cứ đóng kín cửa mà đi, nó bắn chán không làm gì được mãi cũng
phải bỏ. Trầy trật như vậy nhưng gần sáng ngày 29 tháng Ba đại đội của Nhã cũng
đến được vị trí tập kết theo quy định mà chỉ phải bỏ lại trên đường một xe chờ
khắc phục sẽ đến sau.
Chỉ vị trí cho các trung đội đưa xe vào giấu xong Nhã
thở phào nhẹ nhõm. Anh thầm cảm ơn đại đội phó kỹ thuật Tuấn đã tổ chức huấn
luyện bổ sung những nội dung rất thiết thực cho đội ngũ lái xe. Vì vậy vừa đặt
lưng xuống võng anh đã ngủ ngon lành mặc cho cái rét tê tái đang ngấm qua lần
vải võng.
Cũng trong đêm ấy tiểu đoàn 512 đã có mặt tại phía tây
Miếu Bái Sơn chừng bốn ki- lô- mét. So với 397 thì quãng đường hành quân của
512 ngắn hơn và cũng dễ đi hơn nhiều nhưng có cái khó là rất gần địch mà yêu
cầu của mặt trận là phải giữ bí mật tuyệt đối. Các lái xe của 512 đã phải áp
dụng bài “bí mật tiếp cận” và họ đã thành công.
Trung đoàn H02 cũng đã thu đủ quân đến vị trí tập kết.
Bộ tư lệnh mặt trận đã chính thức giao nhiệm vụ cho H02 làm dự bị của chiến
dịch. Trung đoàn được mang mật danh là đoàn Quang Trung và được lệnh giữ bí mật
tuyệt đối hành tung của mình.
Không chỉ có xe tăng, các lực lượng bộ binh, pháo
binh, tên lửa, cao xạ, đặc công… cũng nườm nượp kéo vào vị trí tập kết. Thế mà
cả một vùng Bắc Quảng Trị vẫn yên tĩnh như thường. Nhưng không phải như vậy. Đó
là sự yên tĩnh ở trong tâm bão.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét