Từ lúc nghe thấy “lời kêu gọi” của thằng Lộ và nhìn
thấy mấy tờ truyền đơn in hình chiếc xe 385 đại đội trưởng Nhã ngồi như hóa đá
bên tháp pháo. Nỗi tủi hổ đã dồn nén từ chiều qua, từ đêm qua nay lại bị bồi
thêm đòn này làm đầu óc anh như tê dại đi. Nhục nhã quá. Nhục thế này thì thà
chết còn hơn! Trưa hôm qua khi vừa đưa được ba xe về vị trí tập kết sau chiến
đấu anh đã bị tiểu đoàn trưởng Thạnh “chửi” cho một trận vuốt mặt không kịp.
Nào là “hèn nhát”, nào là “không chấp hành lệnh trên”, nào là “vô kỷ luật”,…
Vốn chậm miệng, lại bị bất ngờ vì xưa nay Thạnh vốn là người điềm đạm, chín
chắn nhất trung đoàn nên Nhã cứ lặng thinh để cho tiểu đoàn trưởng trút giận
lên đầu. Đến khi biết rõ nguồn cơn anh gọi Thủy lại hỏi mới té ngửa ra: chính cái nết hay ăn, dễ
ngủ của cậu ta đã hại anh, hại cả đại đội anh. Ngay khi anh vừa rời khỏi xe
quay trở lại chỗ cứu kéo xem sao thì cậu ta đã gục xuống hộp điều khiển pháo
làm một giấc không biết trời đất là gì. Chính vì vậy mà ở sở chỉ huy tiểu đoàn
trưởng ra lệnh tổ chức đánh địch phản kích đến rát cả họng cũng chẳng thấy ai
trả lời. Không nói không rằng Nhã kéo chính trị viên phó đại đội cùng mấy chiến
sĩ quay lại cứ điểm nhưng không thể vào được vì đã bị địch chiếm lại. Từ xa
dùng ống nhòm quan sát chỉ thấy xác ba chiếc xe tăng cháy đen thui ở đúng chỗ
cứu kéo nhau. Không thấy chiếc thứ tư Nhã đã hy vọng nó đã chạy lạc đi đâu đó.
Nào ngờ loanh quanh một lúc thì gặp chính trị viên Hàn cùng hơn chục chiến sĩ
dìu nhau lết từng bước từ cánh rừng bên chân núi Ba Gơ chui ra. Hàn cho biết
lúc đang cứu kéo nhau thì máy bay đến đánh. Chúng tập trung oanh tạc dữ dội chỗ
mấy chiếc xe tăng đang cứu kéo nhau. Bom đánh dữ quá nên anh em phải tản ra trú
ẩn. Đúng lúc đó bọn địch từ Ái Tử bất ngờ ra phản kích. Lực lượng của chúng rất
mạnh, trong đó có 5 chiếc M48. Đến lúc này thì mọi người không kịp trở tay, xe
tăng của chúng bắn cháy ba xe. Bộ binh có đánh trả qua loa được vài phút rồi
rút chạy. Anh em mình vì không có vũ khí cá nhân nên phải chạy dạt vào núi Ba Gơ,
bị bom đánh làm hy sinh hai người và một số bị thương. Sau khi chiếm lại được
cứ điểm bọn địch cho xe tăng kéo chiếc 385 về phía Ái Tử. Nhã đứng nghe mà thấy
đắng cả họng. Tuy nhiên kiểm điểm lại vẫn thấy thiếu một người, đó chính là
pháo thủ Lộ. Sau khi động viên anh em mấy câu rồi để họ trở về đơn vị Nhã cùng
tổ công tác của mình lại tiếp tục lùng sục xung quanh cứ điểm hy vọng tìm thấy Lộ
nhưng vẫn bặt vô âm tín. Mãi đến nửa đêm tổ công tác của anh mới về đến vị trí
trú quân.
Về đến vị trí trú quân, vừa mệt, vừa buồn Nhã ngồi bệt
xuống đất uể oải húp bát cháo đường lái xe Liên đưa cho. Mới được vài hớp thì
tiểu đoàn trưởng Thạnh lại bất ngờ xuất hiện. Cũng như lúc trưa anh đùng đùng
nổi giận và không biết bao nhiêu câu hỏi cùng những lời khiếm nhã được phun ra
từ cái miệng vốn mô phạm, nhã nhặn bậc nhất. Phải mất một lúc sau Nhã mới hiểu
đầu duôi câu chuyện về việc đại đội mình bị “báo tử” trên đài. Đến lúc đó chính
trị viên Hàn mới thú nhận cuốn sổ trích ngang của đại đội và sổ nghị quyết chi
bộ đã để trong xe 385 và chắc là đã bị địch thu mất. Chẳng biết làm gì hơn Nhã
chỉ biết kêu trời. Thật là “họa vô đơn chí”.
Nhưng thế nào đã hết. Sau một đêm trằn trọc gần như
không ngủ thì vừa bảnh mắt ra đã thấy tiếng thằng Lộ leo lẻo vọng xuống kêu gọi
chiêu hồi. Rồi thì truyền đơn rải trắng rừng. Mỗi tiếng nói của thằng Lộ cứ như
một nhát búa tạ giáng vào đầu Nhã. Cái đầu óc mụ mị của anh giờ chỉ lặp đi, lặp
lại cái điệp khúc “nhục thế này thà chết còn hơn”. Bất giác nước mắt anh chảy
dài trên má. Mà cái thằng mất dậy ấy đâu có xa lạ với anh, hai nhà chỉ cách
nhau có vài cây số, lúc nào nó cũng toe toét: “anh quê cứ tin ở em”. Chính anh
đã có ý định sẽ là người giới thiệu nó vào đảng. Thật không thể biết được lòng
dạ con người như thế nào. Không hiểu rằng mấy chục đồng đội của anh đây nếu rơi
vào trường hợp như nó thì sẽ có bao nhiêu người sẽ hành động như thế? Chiếc L19
vẫn vè vè lượn trên đầu, chắc thằng này đã chỉ điểm vị trí trú quân của đơn vị
mình cho chúng hay sao mà nó cứ lượn mãi ở đây. Tiếng thằng chiêu hồi vẫn cứ
văng vẳng vọng xuống, Nhã chợt giật bắn mình vì một tiếng “roách” đanh gọn ngay
bên cạnh. Ngoảnh lại sau anh hoảng hồn thấy pháo hai Kỳ đang rê nòng súng khẩu
12 ly 7 theo bóng chiếc máy bay qua những tán cây thưa. Anh vội đứng dậy nắm
chặt lấy vai Kỳ giật giọng:
- Kỳ! Không được bắn!
Kỳ ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh:
- Đại trưởng cho em bắn chết mẹ cái thằng mất dậy ấy
đi! Nhục quá!
Đưa tay còn lại mở nắp khóa nòng cho băng đạn rơi ra,
Nhã vỗ nhẹ vào vai Kỳ an ủi:
- Biết thế nhưng cứ bình tĩnh đã. Bây giờ mà nổ súng
là hỏng bét cả.
Kỳ không nói
gì, cậu ta gục đầu xuống đuôi khẩu cao xạ tấm tức khóc. Nhã đứng thẳng dậy nhìn quanh một lượt khu trú
quân của đơn vị. Một không khí im lặng nặng nề bao trùm lên tất cả. Những chiến
sĩ thường ngày linh lợi, hoạt bát bao nhiêu thì lúc này vật vờ cứ như không còn
một chút sinh khí nào. Người thì ngồi dựa gốc cây, kẻ thì nằm dài trên võng,
chỗ thì ba bốn cậu ngồi túm tụm rì rầm trao đổi cái gì không biết nhưng mặt mũi
đều ủ ê như nhà có đám. Cúi nhìn vào trong buồng chiến đấu anh thấy Liên đang
dỗ dành Thủy dạy ăn cháo, từ hôm qua đến giờ cậu ta cứ chúi đầu vào góc buồng
chiến đấu mà khóc không chịu ăn uống gì cả. Không! Thế này không được! Bản lĩnh
người chỉ huy mách bảo anh cần phải hành động ngay lập tức để xốc lại tình hình
đơn vị, đồng thời phải có biện pháp đối phó ngay. Biết đâu sau khi kêu gọi nó
sẽ tọa độ hay bắn pháo vào chính địa điểm này. Nghĩ vậy Nhã nhảy phóc xuống xe
chạy đi tìm chính trị viên Hàn.
Nhã tìm quanh quẩn mất mấy phút mà không thấy Hàn đâu
thì một chiến sĩ chỉ: “vừa thấy chính trị viên đi về phía bờ suối”. Nhã men
theo con đường mòn dẫn xuống con suối ven đồi vẫn không thấy. Nhìn ngược, ngó
xuôi một lát anh thoáng thấy một bóng người ngồi ngay ngắn sau một lùm cây.
Đoán đó là người đồng cấp Nhã nhẹ nhàng bước lại gần. Anh hoảng hồn khi thấy Hàn
đang ngồi xếp bằng tròn bất động như một pho tượng, tay phải cầm khẩu K54 dí
sát vào thái dương. Như một phản xạ tự nhiên Nhã nhảy một bước dài tung chân đá
bay khẩu súng. Đến lúc này Hàn mới mở mắt ra ngơ ngác. Nhã giật giọng:
- Anh định làm gì thế?
Không nói không rằng Hàn chồm người về phía khẩu súng.
Lại một bước nhảy nữa Nhã đã đá văng khẩu súng xuống suối, anh cúi xuống túm
chặt vai Hàn:
- Hàn! Anh bình tĩnh lại đi!
Ngước đôi mắt thất thần nhìn Nhã, Hàn năn nỉ:
- Anh để tôi chết đi cho rồi! Nhục lắm! Nhục thế này
thì sống làm gì?
Nhã đỡ Hàn ngồi dậy, anh cũng ngồi xuống bên cạnh:
- Không! Không thể chết như thế được. Hèn lắm!
Hàn trừng mắt lên:
- Hèn thế nào? Tôi làm sai. Tôi gây ra hậu quả nghiêm
trọng. Vì vậy tôi tự xử mình sao anh lại bảo tôi hèn.
Nhã cũng trừng mắt:
- Anh định trốn tránh trách nhiệm chứ gì? Thế là hèn chứ sao!
Hàn chùng người xuống như không
còn chút sức lực nào, anh òa khóc:
- Tại tôi! Tại tôi cả! Tại tôi
không rút ra theo đường cũ để đến nỗi bị lầy! Tại tôi mà ba xe bị cháy, một xe
bị bắt! Tại tôi mà hai chiến sĩ chết oan! Tại tôi để tài liệu trong xe nên cả
đại đội mình bị bêu diếu! Tại tôi giáo dục chiến sĩ không ra gì nên vừa mới bị
bắt đã chiêu hồi! Tất cả là tại tôi. Anh cứ để cho tôi chết đi cho nhẹ nợ!- Hàn
vừa gào lên vừa khóc như mưa như gió.
Nhã ôm chặt vai người đồng cấp
của mình. Lòng anh rưng rưng. Quả thật anh cũng đã từng nghĩ nhục thế này thì
chết còn hơn nói gì đến Hàn. So với anh Hàn trẻ hơn vài tuổi, là một pháo thủ
vừa được đào tạo lớp cán bộ chính trị ở đoàn Mười về cùng đợt với Cân thì đã
được giao chức vụ chính trị viên. Hàn trẻ trung, sôi nổi nhưng quả thật nhiều
mặt còn non. Anh nhẹ nhàng an ủi:
- Thôi, Hàn ạ! Chẳng ai muốn thế!
Nhưng đây là chiến tranh mà, có ai lường trước hết mọi sự được đâu. Bây giờ tớ
với cậu cùng phải bình tĩnh để xốc lại tình hình đơn vị. Cuộc chiến đấu này còn
dài. Chúng ta là cán bộ mà còn thế này thì anh em sẽ suy sụp hết.
Hàn ngẩng lên, hai mắt vẫn nhòa
nước:
- Thế anh bảo phải làm thế nào
bây giờ?
Nhã quả quyết:
- Trước hết phải củng cố hầm hào,
nó đã biết chỗ mình trú quân rồi thế nào nó cũng đánh. Sau đó cho anh em sinh
hoạt, chúng ta sẽ phải tự kiểm điểm mình thật sâu sắc và để cho anh em người ta
phát biểu ý kiến của mình. Nói hết, nói thật với nhau để cùng nhau làm lại. Còn
việc kỷ luật thế nào là do trên. Thôi! Lau nước mắt đi rồi cùng về với tôi! Ta
phải bắt đầu công việc ngay!
Nhã xốc nách dựng Hàn dậy. Tiếng
thằng chiêu hồi vẫn văng vẳng vọng xuống. Hàn lẩm bẩm:
- Thật khốn nạn! Thế mà mình đã
đưa nó vào kế hoạch phát triển đảng.
Nhã giật mạnh cánh tay Hàn:
- Quên nó đi! Việc quan trọng
nhất bây giờ là mấy chục anh em trong đại đội ấy. Nào, đi về!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét