Mãi gần nửa đêm cuộc hội ý của
ban chỉ huy trung đoàn với các cán bộ tiểu đoàn mới kết thúc. Nhưng rồi chủ
nhiệm kỹ thuật Quỳ lại phát hiện ra vấn đề mới phát sinh: các lái xe của khối
bảo đảm chưa được học lái bơi. Trung đoàn trưởng Lãm gắt nhặng lên:
- Các anh làm ăn kiểu gì thế hả?
Chương trình huấn luyện thế nào mà đến bây giờ lái xe vẫn chưa được học lái
bơi?
Quỳ lúng búng phân trần:
- Báo cáo anh! Số anh em này vừa
mới nhập ngũ tháng 12, về đại đội huấn luyện mới học được nửa chương trình thì
đã bổ sung về đơn vị chiến đấu nên chưa được huấn luyện lái bơi. Vừa về đơn vị
lại chuẩn bị đi chiến đấu ngay nên không kịp huấn luyện bổ sung.
Lãm vẫn sôi sùng sục:
- Tôi không biết! Bây giờ anh
muốn làm thế nào thì làm miễn là bộ đội đưa được xe qua sông.
Chính ủy Võ dàn hòa:
- Thôi! Anh có quát tướng lên thì
cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bây giờ theo tôi thế này: ta cứ cho đội
hình của 66 vượt sông đi. Còn anh Quỳ tranh thủ bổ túc lái bơi cho mấy lái xe
khối bảo đảm. Anh em nó có kỹ thuật cơ bản rồi chỉ cần hướng dẫn thêm ít phút
là nó lái được thôi.
Có lẽ chẳng còn cách nào khác nên
trung đoàn trưởng Lãm đành chấp nhận phương án đó. Anh dằn giọng:
- Ngay sau đây anh Biền cho phân
đội phái đi trước xuất phát! Khi phân đội phái đi trước đã lên hết bờ thì anh
Thanh mới cho đội hình chính đi. Tiếp theo là khối bảo đảm. Các anh rõ cả chưa?
Mấy tiếng trả lời nho nhỏ:
- Rõ!
Lãm khoát tay:
- Vậy thì tất cả về vị trí!
Thanh, Biền hối hả chạy về đội
hình. Vừa trèo lên xe Biền đã giục:
- Bây giờ ta sẽ bắt đầu vượt
sông. Cậu cứ cho anh em đi theo đúng kế hoạch mình đã trao đổi hồi chiều- Nói
rồi anh loay hoay sửa soạn chỗ ngồi ngay sau cửa lái xe.
Hoà đứng dạy hướng về hai xe sau
nói to:
- Trung đội chú ý! Chuẩn bị xuất
phát! Tất cả mặc áo phao vào, vũ khí sẵn sàng. Sau khi xe tôi xuống nước xe sau
mới xuất phát, giữ cự ly ba mươi mét một xe. Rõ chưa?
Tiếng hai trưởng xe sau dõng dạc:
- Rõ!
Ngồi vào ghế trưởng xe Hòa siết
chặt mũ công tác rồi ra lệnh:
- Toản! Nổ máy! Tiến!
Chỉ một loáng chiếc xe đã tiến
sát mép nước. Nó từ từ bò xuống và lội dần ra sông. Toản đã vào số bơi, hai
luồng nước trắng xóa phun ra từ ống phản lực như hai cái vòi rồng lấp lánh
trong ánh trăng. Thêm vài mét nữa xe đã hoàn toàn ở chế độ bơi. Toản giữ chân
dầu ổn định ở khoảng trên 1000 vòng phút, tiếng máy nổ trầm trầm, rền vang trên
mặt sông. Hòa căng mắt nhìn nhưng vẫn không thấy bờ bên kia. Chính trị viên
Biền thì đứng hẳn lên để quan sát nhưng chắc cũng chẳng thấy gì, anh lại cúi
xuống quát vào tai Toản:
- Chú ý giữ đúng hướng đi!
Xe đã ra gần đến giữa sông. Hai
luồng nước từ ống phản lực phụt ra phía sau vẽ lên hai vệt sáng lân tinh cuồn
cuộn. Dường như ở đây sóng mạnh hơn. Những con sóng táp mạnh vào sườn xe làm
nước bắn tung tóe lên xe. Thân xe thì liên tục bị dồi lên, hụp xuống, có lúc
tưởng như bị sóng tràn qua đến nơi.. Cánh bộ binh im re vì lo lắng. Ngồi ngay
bên cạnh Hòa là Nhật cũng im thin thít như thịt nấu đông, mắt thì cứ trừng
trừng dõi nhìn từng con sóng đang lao tới. Biết vậy nên Hòa đứng dậy nói to để
trấn an:
- Cứ yên tâm! Không chìm được
đâu- Nói vậy nhưng anh cũng lo lo, biết đâu ra xa kia sóng còn to hơn nữa nên
ghé vào tai Biền đề nghị- Có khi phải đóng cửa vào thủ trưởng ạ! Tôi sợ sóng to
nữa nước sẽ tràn vào xe mất.
Biền lắc đầu cứng cỏi:
- Không sao đâu! Đi thêm tý nữa
là sóng sẽ yếu đi ấy mà.
Đúng như Biền nói. Khi họ nhìn
thấy bờ nam hiện ra mờ mờ phía trước thì cường độ sóng giảm hẳn. Hai xe phía
sau cũng đã ra đến giữa sông. Cánh bộ binh bây giờ mới lại chí chóe trêu chọc
nhau. Biền quay lại dằn giọng:
- Trật tự! Chú ý quan sát! Tất cả
vũ khí sẵn sàng!
Ngay lập tức trật tự được vãn
hồi. Những họng súng hướng cả về phía trước và hai bên thành xe. Nhật cũng ôm
chặt lấy khẩu RPD, mắt đăm đăm nhìn vào dải bờ trăng trắng trước mặt. Dải cát
bờ nam đã hiện ra rõ mồn một trước mắt dưới ánh trăng vằng vặc nhưng tất cả đều
im lìm không có một dấu hiệu nào bất thường cả. Toản vẫn giữ chân dầu đều đều,
khoảng cách tới bờ nhanh chóng được rút ngắn. Bỗng dưng xe chùn lại. Đoán biết
xích đã chạm đáy Hòa nhắc Toản:
- Về số hỗn hợp!
Giây lát sau chiếc xe lại tiếp
tục tiến. Nó đã bám được xích vào bờ nam và đang trườn dần lên bãi cát. Những
họng súng vẫn hạ thấp gườm gườm. Những đôi mắt vẫn căng ra đày cảnh giác. Nhưng
không có chuyện gì xảy ra cả. Chiếc xe vẫn lừ lừ tiến sâu vào bờ cát thêm vài
chục mét nữa thì dừng lại. Hai xe phía sau cũng đã lên bờ tản ra hai bên thành
đội hình chiến đấu. Tất cả vẫn im lìm. Quan sát thêm một lát Biền siết chặt ống
nói:
- Báo cáo 01! Đã chiếm được đầu
cầu bờ nam. Tình hình yên tĩnh. Đề nghị cho Lệ Thủy xuất phát!
Đến lúc ấy Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, bất chợt
cái cảm giác lâng lâng ban chiều lại dội lên trong lòng anh. Bờ nam sông Bến
Hải đây rồi. Thế là anh đã chính thức đặt chân lên mảnh đất miền Nam mà bấy lâu
nay anh vẫn thường mong đợi. Giờ đây miền Nam không còn là “miền quê xa tít
chân trời” mà đã ngay ở dưới chân anh. Bất giác Hòa lại nghĩ đến Cân: “không
biết giờ này Cân ở nơi đâu. Giá như cậu có mặt ở đây, vào lúc này chắc chắn cậu
sẽ có những vần thơ để đời”.
***
Hòa không biết rằng chính vào lúc
đó Cân cũng đang trải qua những cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Sau hơn hai tháng hành
quân tiểu đoàn 171 của Cân đã có mặt tại một vùng rừng núi Căm- Pu- Chia gần biên
giới Việt Nam. Theo kế hoạch đêm nay mặt trận B2 sẽ cử người ra đón xe tăng vào
vị trí tập kết. Đội tiền trạm của Cân xuất phát trước đội hình xe tăng một giờ
và có nhiệm vụ phải bắt liên lạc với người của mặt trận trước khi xe tăng đến.
Vào đúng thời điểm hai băng xích
xe Hòa chạm vào bờ nam sông Bến Hải cũng là lúc chiếc xe Vọt Tiến của Cân dừng
bánh trước một trạm ba- ri- e dã chiến. Đây đã là trạm thứ ba anh dừng lại để
hỏi thăm, hai trạm trước không có ai ra đón các anh cả. Vừa mở cửa ca- bin xe
bước xuống con dường lầm bụi Cân chợt giật mình vì một giọng miền Nam nằng
nặng:
- Có phải Cân đại đội 9 đấy
không?
Cân căng mắt nhìn, người vừa nói
từ trong hầm bước vội ra giơ tay định ôm choàng lấy anh. Trong ánh trăng bàng
bạc Cân chợt nhận ra người quen, anh reo lên thảng thốt:
- Thủ trưởng Hồng!
Chỉ kịp reo lên như vậy Cân đã bị
hai cánh tay chắc nịch của người anh vừa gọi tên ôm lấy. Đúng! Đó chính là phái
viên Hồng, người đã trực tiếp chỉ huy đại đội Cân trong trận đánh Làng Vây bốn
năm về trước. Hai anh em ôm chặt lấy nhau trước sự vui mừng của đội tiền trạm
trên xe và những người trong ba- ri- e. Mắt Cân rưng rưng, anh dụi dụi vào vai
Hồng mừng mừng, tủi tủi. Cứ tưởng còn phải tìm lâu, nào ngờ lại gặp được cả
người quen. Thế là mình đã đến đích, tiểu đoàn mình đã đến đích. Cuộc hành quân
bằng xích dài nhất thế giới đã thành công. Cân thở phào nhẹ nhõm.
Hồng cũng đã buông Cân ra, anh
hướng lên xe:
- Chào các đồng chí! Xuống đi!
Người nhà đây mà.
Các chiến sĩ đội tiền trạm lục
tục xuống xe. Mấy người từ trong ba- ri- e cũng đã kéo ra. Tất cả xúm vào nhau
tay bắt, mặt mừng như những người thân trong gia đình đã lâu mới có dịp gặp
lại. Cân tranh thủ hỏi nhỏ:
- Thủ trưởng vào đây từ bao giờ?
Hồng cười rạng rỡ:
- Tớ vào đây từ cuối năm ngoái.
Phải đi trước để “lót ổ” đón các cậu chứ!- Anh giới thiệu mấy người ra đón với
đội tiền trạm, thì ra cũng toàn cán bộ chiến sĩ của binh chủng đã vào B2 từ những
năm 64, 65 cả.
Cân nắm tay từng người rưng rưng:
- Hồi em nhập ngũ vào binh chủng
thì các anh đã lên đường vào chiến trường. Không ngờ hôm nay mới lại được gặp
các anh. Thế mà đã bảy, tám năm rồi, các anh nhỉ!
Mấy cán bộ ra đón cũng xúc động
không nói lên lời. Tám năm trước họ đã rời binh chủng bí mật vào B2 với nhiệm
vụ chuẩn bị chiến trường cho tăng thiết giáp và lấy xe địch đánh địch. Tám năm
ôm ấp một ước mơ có ngày những chiếc xe tăng của ta hiện diện ở chiến trường xa
xôi nhất này hôm nay đã thành hiện thực. Hỏi không vui sao được, không xúc động
sao được. Đợi cho mọi người qua cơn xúc động Hồng kéo Cân lại:
- Cậu báo cáo sơ qua tình hình
xem nào! Bao giờ thì xe tăng sẽ đến đây?
Cân vẫn lâng lâng, anh nói như
reo:
- Báo cáo thủ trưởng và các anh!
Đội tiền trạm của chúng tôi xuất phát trước đội hình chính một tiếng. Vì vậy
chỉ khoảng một tiếng rưỡi đến hai tiếng nữa thì đại đội đi đầu của tiểu đoàn sẽ
đến đây. Các đại đội còn lại sẽ lần lượt đến trong các đêm tiếp theo.
Một cán bộ trong số ra đón sốt sắng:
- Lần này vào được bao nhiêu xe,
đồng chí?
Cân vẫn đang hết sức phấn khích:
- Báo cáo các anh, đợt đầu tiên
này là một tiểu đoàn với hơn ba mươi xe tăng T54, 6 xe cao xạ tự hành 57 mi-
li- mét và mấy xe công trình- Giọng anh bỗng nghẹn lại- Tuy nhiên, trên đường
hành quân cũng bị máy bay Mỹ đánh cháy mất 3 xe.
Hồng thốt lên phấn khởi:
- Thế là tốt quá rồi. Hành quân
hàng nghìn ki- lô- mét vào chiến trường sâu như thế này mà chỉ tiêu hao chưa
đến 10 phần trăm là quá xuất sắc rồi. Tớ cũng xin thông báo cho các cậu biết từ
bây giờ trở đi tiểu đoàn này sẽ trở thành tiểu đoàn 20 của Đoàn Thiết giáp miền
Đông. Nghe rõ chưa?
Cân ngỡ ngàng:
- Như vậy là ở trong này đã thành
lập hẳn một đoàn thiết giáp rồi cơ ạ?
Hồng cười đầy sảng khoái:
- Đúng vậy! Không chỉ thành lập Đoàn
thiết giáp miền Đông mà chúng tớ còn ra quân đánh thắng trận đầu tiên rồi đấy.
Đúng như truyền thống “Đã ra quân là đánh thắng” của binh chủng nhé!- Nhìn mấy
cái mặt cứ ngớ ra ngạc nhiên Hồng cười đắc thắng- Các cậu không tin hả? Xe chưa
vào đến nơi làm sao mà đánh thắng được hả? Thế mà đánh được mới tài chứ!
Cân sốt ruột:
- Quả thật bây giờ chúng tôi mới
vào đến đây thì ở trong này lấy đâu ra xe để đánh ạ?
Hồng càng đắc chí:
- Đã bảo thế mới tài cơ mà! Thế
các cậu không nhớ nhiệm vụ binh chủng giao cho đoàn anh Mai, anh Tâm đi vào đây
làm gì à? Một là chuẩn bị chiến trường. Đúng không? Hai là gì? Hả?- Anh chỉ vào
mấy anh em đội tiền trạm như truy bài- À! Đúng rồi! Hai là lấy xe địch đánh
địch. Đấy! Xe ngoài Bắc chưa vào thì ở trong này đã lấy xe địch để đánh lại
chúng. Nói cho các cậu mừng nhé! Đúng ngày hôm qua đại đội 33 với 5 xe tăng,
thiết giáp của Mỹ và Pháp đã tham gia tiến công tiểu khu Sa Mát và đã giành
thắng lợi giòn giã, mở đầu cho chiến dịch Nguyễn Huệ của Xuân- Hè năm nay. Các
cậu thấy thế có “oách” không?
Tiếng xuýt xoa lập tức nổi lên. Một cán bộ
trong đoàn lên tiếng:
- Đấy nhé! Các cậu chưa vào trong
này đã đánh thắng rồi. Bây giờ các cậu đã vào rồi phải đánh thắng to hơn nhé!
Cân chưa biết trả lời thế nào thì
Hồng đã cao giọng:
- Thôi! Mọi chuyện nói sau. Còn
bây giờ tập trung vào công việc đã, xe tăng sắp đến đây rồi. Bây giờ chúng ta
sẽ cùng vào vị trí tập kết. Sau khi thống nhất xong vị trí các đại đội ta sẽ
quay ra đón xe tăng là vừa.
***
Ngay sau khi phân đội phái đi
trước của tiểu đoàn 66 báo cáo về là đã chiếm được đầu cầu bờ nam, tình hình
không có gì đặc biệt và đề nghị cho toàn tiểu đoàn xuất phát thì trợ lý Bắc
cũng xin phép lên đường về sở chỉ huy. Anh không ngờ hai thủ trưởng của mình
vẫn đang ngóng tin từng phút. Khi nghe Bắc báo cáo đường Một không đi được và
ban chỉ huy của H02 quyết định sẽ vượt sông ở Cửa Tùng rồi cơ động theo mép
biển chính ủy Ngọc nắc nỏm khen ngợi tinh thần trách nhiệm, kiên quyết khắc
phục mọi khó khăn để làm nhiệm vụ của anh em. Riêng phó tư lệnh Đào lẳng lặng không
nói gì mà chỉ đưa tay ôm chặt lấy đầu. Trong lòng ông đang dấy lên một nỗi lo
lắng mơ hồ nhưng dai dẳng: “đã đành là trách nhiệm nhưng cũng rất phiêu lưu, đã
biết gì về đoạn đường phía trước đâu mà cứ tung quân vào”. Con mắt bên trái của
ông lại giật liên hồi như báo trước một điều gì đó không lành. Tuy nhiên ông
cũng tự trấn an: “trong công tác của người chỉ huy quân sự đôi khi cũng phải
quyết đoán, phải liều một chút. Mà trong trường hợp này nếu không quyết đoán
thì chỉ còn mỗi con đường là thoái thác nhiệm vụ”. Vì vậy dẫu có đi nằm nhưng
ông nào có chợp được mắt. Ngay khi những tiếng nổ đầu nòng của trận pháo hỏa
chuẩn bị vào Quán Ngang vọng đến ông đã lồm cồm ngồi dậy và ngay lập tức có mặt
ở đài quan sát.
Trận tiến công cứ điểm Quán Ngang
diễn ra khá thuận lợi. Có thể là do địch đang hoang mang cực độ. Có thể là do
hỏa lực chuẩn bị rất dồi dào, mãnh liệt. Có thể là do xe tăng và bộ binh đã
hiệp đồng chặt chẽ, xung phong dũng mãnh. Cũng có thể vì tất cả những lý do
trên nên chỉ sau ba mươi phút giáp chiến quân ta đã chiếm được Quán Ngang, địch
đang tháo chạy như ong vỡ tổ. Nhận báo cáo từ cánh Bắc về tư lệnh mặt trận giãn
hẳn nét mặt, ông hét vào tổ hợp đầy phấn khích:
- Nhanh chóng cho bộ đội truy
kích địch và đánh thẳng vào Đông Hà. Chú ý bắt liên lạc với xe tăng ở Ngã Tư
Sòng nhé!
Không khí ở sở chỉ huy lúc này
vui như hội. Chốt chặn cuối cùng đã bị “nhổ”. Đông Hà đã ở ngay trước mặt. Bên
ngoài trời đã hửng sáng.
Nhưng ngay sau đó không khí trong
sở chỉ huy trầm hẳn lại. Cánh bắc báo về “bộ phận tiền trạm của bộ binh đợi ở
Sòng từ hơn 4 giờ mà đến bây giờ là gần 6 giờ sáng vẫn không thấy xe tăng”. Tư
lệnh mặt trận lập tức gọi phó tư lệnh Đào:
- Anh Đào! Sao giờ này mà xe tăng
chưa có mặt ở Sòng như quy định?.
Con mắt trái ông Đào lại giật mấy
cái, ông bối rối:
- Xin phép anh để tôi kiểm tra
ngay.
Chạy vội về hầm của mình, ông
sững lại ngay cửa hầm vì thấy trợ lý Bắc đang hét vào tổ hợp chiếc vô tuyến
điện 2 oát:
- Các anh báo cáo cụ thể hơn xem
nào? Hiện nay Lệ Thủy ở đâu?- Lắng nghe thêm một lát Bắc quay lại- Báo cáo thủ
trưởng! Hiện nay ban chỉ huy H02 không liên lạc được với 66 và cũng không biết
“nó” đang ở đâu!
Ông Đào nhăn mặt:
- Tại sao lại thế nhỉ?
Bắc ngần ngừ:
- Có lẽ do khoảng cách quá xa nên
đài xe tăng không liên lạc được. Còn 15 oát thì chắc chưa triển khai được ăng-
ten…
Ông Đào trợn con mắt lành:
- Thế xe chỉ huy đâu?
Bắc lắc đầu:
- Báo cáo, vì chỉ đưa một tiểu
đoàn vượt sông nên H02 quyết định không đưa xe chỉ huy đi theo, thủ trưởng ạ!
Con mắt trái phó tư lệnh Đào lại
giật, ông đưa tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm:
- Biết ăn nói với tư lệnh mặt
trận thế nào bây giờ!
Nhưng cũng chẳng còn cách nào
khác, ông vẫn phải lò dò trở lại hầm sở chỉ huy. Trước con mắt dò hỏi của tư
lệnh mặt trận ông ấp úng:
- Báo cáo… thủ trưởng! Hiện tại
chúng tôi cũng như H02 đều không thể liên lạc được với tiểu đoàn 66 nên không
biết “nó” đang ở đâu?
Tư lệnh mặt trận sa sầm nét mặt:
- Các anh làm ăn kiểu gì thế hả?
Thế vô tuyến điện để đâu?
- Báo cáo tư lệnh! Với khoảng
cách trên 10 ki- lô- mét thì đài xe tăng không thể liên lạc được ạ. Chúng tôi
có cho anh em mang theo một đài 15 oát nhưng chắc chưa triển khai được ăng- ten
nên cũng không thấy có tín hiệu gì.
Tư lệnh mặt trận quay sang trưởng
phòng tác chiến:
- Anh liên lạc ngay với bộ phận
đang chốt ở Dốc Miếu xem có thấy xe tăng của ta xuất hiện gần đó không?
Phó tư lệnh Đào vội cắt ngang:
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi
không đi theo đường Một ạ!
Tư lệnh mặt trận ngạc nhiên:
- Không đi theo đường Một? Vậy
các anh đi đường nào?
Phó tư lệnh Đào tiến lại gần tấm
bản đồ đang trải rộng trước mặt tư lệnh mặt trận, ông rành rẽ:
- Báo cáo tư lệnh! Sau khi cho
người đi trinh sát thấy đường Một bị bom phá nặng nề, lại thường xuyên bị pháo
biển bắn ngăn chặn ban chỉ huy H02 đã quyết định cho vượt sông ở Cửa Tùng, sau
đó cơ động dọc theo mé biển đến bắc Cửa Việt sẽ ngược lên Sòng. Tôi cho rằng
trong trường hợp này anh em dưới đó quyết tâm rất cao và đã có quyết định đúng.
Tuy nhiên chắc là đường cơ động gặp khó khăn nên không đến được điểm hẹn theo
quy định.
Tư lệnh mặt trận không nói gì nữa
nhưng nhìn nét mặt của ông tất cả những người có mặt trong sở chỉ huy đều len
lét như rắn mồng năm. Lát sau ông vồ lấy cái tổ hợp điện thoại:
- Nối máy cho tôi đến sở chỉ huy
cánh bắc. A lô! Cánh bắc đấy hả? Anh cho
tôi biết lực lượng các anh ở dưới đấy thế nào?... Một đại đội xe tăng còn
nguyên ở đó hả? Được rồi! Bây giờ không chờ xe tăng lội nước nữa mà truy kích
địch ngay. Cố gắng chạy thật nhanh không cho chúng kịp phá cầu. Cho bộ đội lên
xe tăng mà chạy! Nhanh lên!
Buông ống nói ông ngước nhìn về phía phó tư lệnh Đào,
ánh mắt vừa như thất vọng, vừa như trách móc. Gặp ánh mắt ấy phó tư lệnh Đào
quay vội đi nơi khác, ngực ông như thắt lại vì nỗi lo không hoàn thành nhiệm vụ
và cũng vì lo không biết số phận của tiểu đoàn 66 hiện nay ra sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét