Nhưng ông cũng không phải lo lắng gì nhiều. Để chuẩn
bị cho đợt Hai của chiến dịch bộ binh đã áp sát các cứ điểm địch. Các trận địa
pháo đã chuẩn bị sẵn phần tử bắn. Các đơn vị của trung đoàn H03 cũng đã bí mật
cơ động đến vị trí tập kết trước chiến đấu. Tất cả như đạn đã lên nòng chỉ chờ
người chỉ huy phát lệnh là lập tức xông lên.
Riêng nhiệm vụ của đại đội Nhã có thay đổi một chút.
Do bọn địch đã rút khỏi cứ điểm Phượng Hoàng nên các anh chuyển sang tiến công
Tân Vĩnh, một cứ điểm nằm sát ngay phía tây nam Ái Tử. Nhã thầm nghĩ: “giải
quyết xong cái này thì coi như Ái Tử ở trong tầm tay rồi”. Tuy nhiên, sự thay
đổi nhiệm vụ vào giờ chót cũng làm các anh vất vả thêm khá nhiều, nào là phải
tổ chức trinh sát lại, rồi tổ chức hiệp đồng, giao nhiệm vụ chiến đấu cũng phải
làm lại hết. Thật may cho Nhã, địa hình cứ điểm Tân Vĩnh khá giống với Phượng
Hoàng, cũng có hai mỏm là 58 và 32. Phía tây Tân Vĩnh cũng có một điểm cao có
thể thiết lập trận địa bắn là đồi không tên. Vì vậy, chỉ sau một buổi đi trinh
sát phương án chiến đấu của đại đội đã được trung đoàn trưởng bộ binh mà các
anh đến phối thuộc thông qua ngay tại thực địa. Ngay sau đó anh về giao nhiệm
vụ cho đơn vị và tổ chức cho triển khai thực hiện luôn.
Giao nhiệm vụ chỉ huy đại đội cho chính trị viên Dư,
Nhã cùng trung đội công binh tất tả lên điểm cao Không Tên từ chập tối. Dưới
ánh trăng vằng vặc hai điểm cao của căn cứ Tân Vĩnh hiện ra như hai con nhím
khổng lồ, đen chũi nằm cạnh nhau. Từ đó thỉnh thoảng lại vụt lên một quả pháo
sáng hay vài loạt đạn cầm canh. Dẫn đồng chí trung đội trưởng công binh đến
từng vị trí công sự đã đánh dấu từ trước Nhã chỉ tay về phía điểm cao 58 thì
thầm:
- Nhớ nhắc anh em, hướng bắn chính nhằm vào đỉnh điểm
cao này nhé!
Trung đội trưởng công binh gật đầu:
- Anh cứ yên tâm!
Có vẻ vẫn chưa hết lo Nhã lại túm vai người đồng đội:
- Chú ý bảo đảm độ sâu, đất hắt ra hai bên, không được
đổ về phía trước đâu đấy!
Trung đội trưởng công binh cười:
- Đã bảo anh cứ yên tâm mà!
Thực ra Nhã cũng đã được chứng kiến anh em công binh
thực nghiệm đào công sự rồi. Với hai mươi lăm cân bộc phá tuy không hất được
hết đất đá đi nhưng sẽ làm nó tơi vụn ra và đỡ rất nhiều công sức. Tuy nhiên,
tính anh vẫn thế. Khi chưa xong việc là còn lo. Hôm nay cũng vậy thôi, anh sẽ chỉ
hết lo khi xe tăng đã nằm trong công sự.
Ba tiểu đội công binh chia nhau về ba vị trí công sự
đã được đánh dấu. Đã được thực nghiệm rồi nên họ triển khai công việc khá thuần
thục. Mỗi tiểu đội được chia làm hai tổ, một tổ đào hố chôn bộc phá, một tổ gói
buộc lượng nổ và chắp nối hỏa cụ. Chỉ sau vài câu thì thầm phân công công việc
của tiểu đội trưởng đã thấy đâu vào việc đấy. Họ im lặng làm. Chỉ thấy những
bóng người chập chờn đào đào, xúc xúc. Tiếng cuốc chim bổ phầm phập. Tiếng xà
beng thúc lịch kịch. Tiếng xẻng xúc sàn sạt. Tiếng thở hào hển mỗi lúc một thêm
gấp gáp. Sườn đồi đầy đá, mỗi nhát cuốc chim bổ xuống lửa lại tóe lên. Cách đó
chừng chục mét mấy chiến sĩ khác đang gói buộc lượng nổ. Họ cẩn trọng, nhẹ
nhàng trong từng động tác. Hai mươi lăm ki- lô- gam thuốc nổ TNT được bó lại
thành một cây thuốc nổ dài hơn một mét, to bằng bắp đùi. Bên ngoài họ khéo léo
cuốn thêm một vòng dây vỏ nhựa. Thấy Nhã ngạc nhiên một chiến sĩ giải thích:
- Đây là dây nổ. Khối bộc phá to như thế này mà chỉ có
mỗi cái kíp điện thì không nổ hết được. Bọn em phải dùng dây nổ này liên kết
“nó” lại “nó” mới “uỳnh” một phát được.
Mất gần một tiếng bốn người mới moi được một đoạn hào
dài mét rưỡi, rộng bốn mươi phân và sâu một mét. Công việc liên kết lượng nổ
cũng đã xong. Trung đội trưởng kiểm tra một lượt thấy ưng ý, anh thì thầm ra
lệnh nhưng giọng rất đanh:
- Đặt lượng nổ!
Từng nhóm chiến sĩ nhẹ nhàng khiêng cây bộc phá đặt
xuống đáy đoạn hào. Trung đội trưởng kiểm tra lại một lần nữa rồi phát lệnh:
- Lấp đất! Lèn cho chặt vào!
Chỉ vài phút sau đất đã được lèn chặt. Ba sợi dây điện
được kéo ra sau một tảng đá lớn cách đó chừng hai chục bước chân. Trung đội
trưởng khéo léo đấu dây điện vào máy điểm hỏa. Xong xuôi anh phủi hai tay vào
nhau:
- Xong!
Nhã bật đèn pin xem đồng hồ. Mới có hơn một giờ sáng.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ pháo bắn phá hoại. Đã giao việc chỉ huy đơn
vị cho Dư để ở lại đây cho đến khi xong công sự nhưng giờ Nhã lại thấy nóng
ruột. Anh quyết định sẽ quay về vị trí tập kết để chỉ huy đơn vị cơ động lên
chiếm lĩnh công sự và vị trí tạm dừng. Nhã bảo đồng chí trung đội trưởng:
- Còn hơn một tiếng nữa pháo binh mới bắn phá hoại.
Bây giờ đồng chí cho anh em ăn uống và nghỉ một chút cho lại sức, chốc nữa là
mệt đấy. Còn tôi bây giờ phải quay lại để chỉ huy xe lên. Nhớ là phải xong công
sự trước 4 giờ đấy nhé!
Trung đội trưởng công binh cười, hàm răng sáng lên
dưới ánh trăng:
- Đã bảo anh cứ yên tâm đi mà! Người đâu mà hay lo xa
vậy!
Vừa đi vừa chạy thế mà khi Nhã mới về gần đến vị trí
tập kết thì loạt bắn phá hoại đầu tiên của pháo binh mặt trận đã bắt đầu. Ngay
sau đó pháo địch từ Ái Tử, từ Quảng Trị và từ ngoài khơi đồng loạt bắn trả. Cả
một vùng rộng lớn xung quanh thị trấn Đông Hà và căn cứ Ái Tử sôi lên sùng sục.
Nhã đứng lại dỏng tai lên nghe ngóng. Trong cái mớ âm thanh cuồng nộ của các
loại đạn pháo đôi tai Nhã vẫn lọc thấy một thứ âm thanh ù ù, rền rền trầm ấm
của động cơ xe tăng dù rất nhỏ. Anh biết rằng đại đội của mình đã xuất kích
theo đúng kế hoạch. Anh cũng tin rằng trong cái biển âm thanh hỗn loạn như thế
này thì bọn địch không thể nào phát hiện ra sự cơ động của xe tăng. Ngồi bệt xuống
vệ đường Nhã thảnh thơi chờ đơn vị đến.
***
Trăng sáng, đường đã được đi trinh sát trước nên mới
gần bốn giờ đại đội Nhã đã đến chân điểm cao Không Tên. Từ đây trung đội Một sẽ
cùng anh lên trận địa bắn, còn trung đội Hai và xe chính trị viên Dư sẽ tiến
lên vị trí tạm dừng. Nhã bảo Liên dừng xe rồi xuống chờ xe Dư tới. Dư vừa nhảy
xuống xe Nhã đã gấp gáp căn dặn:
- Anh cho anh em lên vị trí tạm dừng. Khi pháo binh
chuyển sang bắn chuẩn bị mới xuất kích lên chiếm tuyến triển khai. Nhưng nhớ
nhắc anh em phải lợi dụng địa hình địa vật để che khuất mình, đợi bọn tôi diệt
xong mấy cái tăng trong hầm rồi hãy xung phong. Nhớ đấy nhé!
Dư gật đầu:
- Nhớ rồi! Hôm qua hiệp đồng trên bàn cát anh em nắm
được cả rồi.
Nhã cũng gật đầu:
- Thì cứ nhắc thế cho nhớ! Các ông mà cứ lồ lộ ra nó
“tiu” cho bỏ mẹ. Thôi, anh đi đi! Chúc thắng lợi nhé!- Nhã bắt tay Dư rồi quay
đi nhưng rồi vẫn ngoái lại- Nhớ là có lệnh trực tiếp của tôi mới xung phong
đấy!
Pháo của ta vẫn lúc nhặt, lúc khoan bắn vào cứ điểm.
Pháo của địch bắn trả thì rầm rầm, rộ rộ. Những chớp lửa cứ nhoáng lên liên
tiếp xung quanh cứ điểm. Từ trong cứ điểm bọn địch cũng bắn ra như vãi đạn. Không
gian vẫn chìm trong biển âm thanh đinh tai, nhức óc. Nhã cười thầm: “Cứ bắn đi!
Chúng ông đã bắt đầu đâu! Chốc nữa còn sức mà bắn nữa không mới quan trọng
chứ”.
Đồng chí trung đội trưởng công binh đã giữ đúng lời
hứa. Lúc Nhã đưa trung đội Một lên đến nơi thì ba công sự bắn đã làm xong. Tuy
không vuông thành, sắc cạnh nhưng chiều sâu và hướng bắn thì tuyệt hảo. Đã nắm
được vị trí công sự của mình nên chỉ ít phút ba chiếc xe tăng đã nằm gọn trong
công sự bắn. Xe vừa yên vị các kíp xe đã cùng anh em công binh túa ra ngụy
trang xe. Nhã bật đèn xem đồng hồ. Mới có bốn giờ kém, anh gọi hai trưởng xe
lại hội ý:
- Các cậu đã biết rồi đấy! Từ đây đến hàng rào ngoài
cùng chỉ có 1000 mét. Tuy nhiên cho đến giờ ta vẫn chưa nắm được vị trí bố trí
cụ thể của xe tăng địch ở chỗ nào. Vì vậy tôi đề nghị các cậu phải hết sức chú
ý quan sát. Khi phát hiện được chúng ở đâu thì báo cho tôi ngay.
Trung đội trưởng trung đội Một có ý kiến:
- Báo cáo đại trưởng! Theo tôi để diệt bọn tăng trong
hầm này ta phải tập trung hỏa lực cả ba xe bắn cùng một lúc mới được.
Nhã gật đầu:
- Đồng ý! Để dễ chỉ mục tiêu bây giờ tôi quy định lại
vật chuẩn thế này. Ta lấy đỉnh điểm cao 58 làm vật chuẩn 1. Cái tháp canh ở bên
phải là vật chuẩn 2. Còn vật chuẩn 3 là mỏm đồi phía bên trái vật chuẩn 1. Các cậu
nhìn rõ cả chưa?- Thấy hai trưởng xe im lặng gật đầu Nhã tiếp- Không cần dài
dòng gì cả, cứ ngắn gọn xe tăng bên phải vật chuẩn 1 là được, nếu đo được giãn
cách thì chỉ rõ thêm là bao nhiêu ly giác. Thế được chưa?
Hai trưởng xe lại gật đầu, một cậu hỏi thêm:
- Xin đại trưởng cho biết lúc hỏa lực chuẩn bị thì ta
tham gia bao nhiêu phát ạ? Tôi sợ mình mà bắn nhiều thì không đủ đạn mất.
Nhã gục gặc đầu, một lát sau anh mới quả quyết:
- Tôi quy định thế này, trong thời gian hỏa lực chuẩn
bị ta chỉ bắn khi phát hiện các hỏa điểm trực tiếp uy hiếp đến lực lượng mở cửa
mà thôi. Nói chung là phải tiết kiệm đạn. Thôi, về xe chuẩn bị đi!
Trận pháo kích phá hoại tạm dừng. Một lát sau các trận
địa pháo địch cũng im tiếng. Những loạt đạn từ trong cứ điểm bắn ra cũng thưa
dần đi. Khu vực tác chiến dần trở lại im ắng. Nhưng đó là sự im ắng trước một
cơn bão lửa mới mà bọn địch không ngờ tới. Nhã biết rằng giờ này mới là lúc các
phân đội bộ binh lặng lẽ lên chiếm trận địa xuất phát tiến công. Trung đội 2
của anh chắc cũng đã có mặt ở vị trí tạm dừng. Tất cả chỉ còn chờ đến giờ G. Nhã
thanh thản dựa lưng vào thành ghế trưởng xe định chợp mắt một chút nhưng không
hiểu sao hai mắt cứ chong chong, anh cồn cào nhớ về mẹ, về Hiền. Không biết lá
thư và tấm ảnh anh chụp hôm vừa rồi đã đến tay mẹ và Hiền chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét