Đúng là chẳng phải đợi lâu. Hoà vừa gọi được hơn chục
chiến sĩ về xe lấy súng thì đã thấy một tốp 5 chiếc A37 từ phía biển đang bay
vào. Dường như đã có cột khói từ hai chiếc xe cháy làm chuẩn nên chúng chẳng
cần thằng L19 bắn đạn khói chỉ điểm mà lao xuống đánh ngay. Nhưng thật không
may cho tên hung hăng nhất. Khi nó lao xuống chưa kịp cắt bom đã bị một màn đạn
12 ly 7 chém vỗ mặt. Nó xịt khói đen lảo đảo gắng gượng lết ra phía biển nhưng
có lẽ không kịp. Ngọn khói sau đuôi máy bay càng ngày càng to, một chiếc dù
bung ra khỏi máy bay. Tiếng reo hoan hỉ “cháy rồi, cháy rồi” lan khắp gò cát.
Bọn còn lại hoảng hốt vọt lên cao rồi lượn vòng trên không chờ thời cơ.
Tuy nhiên trận địa phòng không được tổ chức khá tốt đã
làm cho chúng bối rối. Cứ hơi hạ thấp độ cao một chút chúng lập tức bị hất lên
cao vì những làn đạn rát rạt. Những quả bom ném vội nổ lung tung ngoài bãi tha
ma và cánh đồng lúa nước. Có lẽ đã biết sợ và cảm thấy bất lực nên sau một hồi
quần lượn nữa tốp máy bay nối đuôi nhau bay ra phía biển. Nhìn hút theo bóng
tốp máy bay đang xa dần tiểu đoàn trưởng Thanh hể hả:
- Ổn rồi! Cứ thế này thì chúng chẳng làm gì được mình
đâu.
Trung đoàn phó Bạ lắc đầu:
- Chớ có chủ quan! Bọn này là lắm thủ đoạn lắm! Có lẽ
anh tranh thủ nhắc bộ đội phải cảnh giác và tiết kiệm đạn đi!
Nhưng Thanh chưa kịp đi thì một loạt tiếng nổ đã trùm
lên khu vực trú quân của họ. Vừa thụt đầu vào xe anh vừa la lớn:
- Pháo biển đấy! Tất cả vào xe, đóng cửa!
Trận pháo biển quả thật dữ dội. Không biết có bao
nhiêu khẩu pháo đang bắn vào cái gò cát trơ trụi này mà chỉ thấy những tiếng nổ
liên hồi kỳ trận. Chắc là toàn đạn cỡ lớn nên mặc dù cửa xe đã đóng lại vẫn cảm
nhận được làn sóng xung kích dội mạnh vào màng nhĩ và tiếng mảnh đạn chém vào
thành xe chan chát. Cũng không biết nó đã kéo dài bao lâu mà chỉ biết là khói,
lửa, cát bụi chìm ngập cả một vùng. Trong xe 234 Hòa giang tay ôm chặt lấy Nhật
và Toản, hai chàng lính trẻ đang run nhong nhóc từng hồi. Ít ra thì khi đánh
nhau với máy bay địch còn nhìn thấy chúng, còn có thể dùng súng đạn để ngăn
chặn chúng. Còn ngồi tránh pháo như thế này thì thật là tù mù. Mặc dù vẫn luôn
miệng vỗ về hai chiến sĩ đừng sợ nhưng Hòa biết rằng chỉ cần một quả pháo rơi
trúng nóc xe là ba anh em sẽ “đi” cả. Cho đến khi trận pháo kích đã ngừng được
một lúc ba anh em vẫn ôm chặt lấy nhau. Hòa là người sực tỉnh đầu tiên:
- Dậy đi! Mở cửa ra! Máy bay nó đến bây giờ đấy!
Cửa vừa bật lên Hòa đã thất kinh vì thấy xe 236 đang
bốc cháy đùng đùng. Không kịp nói năng gì Hòa nhảy phốc xuống xe lao về phía
đó. Thật may, quả đạn pháo trúng buồng truyền động làm cháy xe nhưng hai chiến
sĩ ở trong xe chỉ bị thương, họ đã dìu được nhau ra một hõm đất ngay gần đó.
Hòa gọi thêm Nhật xuống đưa hai đồng đội về xe mình băng bó. Đúng lúc đó một
tốp A37 khác xuất hiện.
Tuy nhiên, mấy khẩu súng máy tưởng như đã bị băm nát
bởi dàn pháo biển vẫn tỏ ra rất cứng đầu. Cứ mỗi khi chúng vừa lao xuống lại
phải vọt lên ngay vì những làn đạn trực diện quất vào mặt. Những quả bom ném
vội không trúng mục tiêu hất lên những đám bụi cát mù trời. Có lẽ chúng cũng đã
biết sợ nên ném quáng, ném quàng cho hết bom rồi biến cho bọn khác đến thay
phiên. Hết đợt này đến đợt khác, trận kịch chiến giữa những phản lực cơ hiện
đại nhất của Hoa Kỳ với hơn chục khẩu súng máy trên gò cát trơ trụi giữa đồng
trống đã kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ từ lúc quá trưa đến gần tối dường như vẫn
bất phân thắng bại.
Khi trời đã ngả về chiều một tốp A37 lại xuất hiện. Có
vẻ như lần này bọn máy bay đã thay đổi chiến thuật, chúng không liều lĩnh lao
xuống thấp như trước mà cắt bom khi còn ở rất cao. Nhật đã lấy lại được bình
tĩnh, nhìn những quả bom lừng lững rơi lung tung cậu cười đắc chí:
- Hốt rồi! Cứ bay thế kia mà ném thì chỉ có xuống
ruộng.
Nhưng cái miệng đang ngoác ra cười bỗng như đờ ra, cứng
lại. Có một cái gì đó không bình thường trong loạt bom này. Khi bom chạm đất gần
như không thấy tiếng nổ từ đó phát ra mà chỉ thấy một đám cháy bùng lên. Hòa
hét thất thanh:
- Bom na- pan đấy! Đóng cửa lại- Vừa hét anh vừa nhanh
tay sập nắp cửa vào.
Đúng là bọn địch đã thay đổi chiến thuật. Sau mấy
tiếng đồng hồ không trị được cái trận địa cứng đầu này bằng bom đạn thông
thường bọn chúng đã dùng đến bom na- pan. Những đám cháy lan nhanh. Cả cái gò
cát rộng bây giờ đã trở thành một biển lửa đỏ rực ào ào gào thét. Ngồi trong xe
mà vẫn cảm thấy sức nóng của ngọn lửa hung hãn. Cổ thì đắng nghét. Ngực thì
thắt lại. Dường như ô- xy trong không khí đã bị đốt hết mất hay sao ấy. Vừa lấy
cái khăn bịt mũi Hòa vừa ghé mắt nhìn qua kính mặt bằng, anh hơi lo khi thấy
đám cháy đã lan gần đến xe mình. Đúng lúc ấy một loạt tiếng nổ dội lên, chắc là
lợi dụng khói lửa quân ta không quan sát được bọn chúng đã lao xuống ném bom.
Hòa hoảng hồn khi thấy một quầng lửa bị quăng lên truyền động xe mình, cả một
góc phía đuôi xe đang rừng rực cháy. Với tay lấy chiếc bình cứu hỏa Hòa định ra
dập lửa nhưng vừa hé cửa ra anh đã phải sập ngay lại vì hơi lửa táp vào quá
nóng. Một ý nghĩ thoáng nhanh qua óc Hòa: “nếu cứ đứng đây nhất định sẽ bị
cháy”. Chợt nhớ ra ngay bên cạnh là một cánh đồng nước Hòa túm lấy vai Toản,
giọng khản đặc:
- Toản! Nổ máy đi! Lao ra phía ruộng nước ấy!
Toản đang mắt nhắm mắt mở vì khói cũng cố mò mẫm ấn
nút khởi động. Phải mất ba lần khởi động Toản mới nổ được máy nhưng nhìn qua
kính chẳng thấy gì ngoài khói nên cậu lắc đầu quầy quậy:
- Không nhìn thấy gì cả!
- Cứ chạy thẳng đi! Đứng ở đây là chết đấy!- Hòa lại
quát.
Chẳng còn cách nào hơn, Toản gài số rồi tăng ga. Chiếc
xe chồm lên khật khưỡng như người mù. Cũng may trên gò cát không có gì quá nguy
hiểm nên chỉ vài phút sau nó đã lao xuống được cánh đồng săm sắp nước phía
trước. Ngay lập tức Hòa đưa chiếc bình cứu hỏa cho Nhật:
- Lúc nào tớ mở cửa thì ra dập lửa nhé!
Nhật gật đầu. Hòa cúi người lấy chiếc bình cứu hoả thứ
hai và hé cửa ra xem. Xe của anh đã thoát được ra khỏi biển lửa nhưng vẫn chìm
trong màn khói đen đặc. Mảng na- pan trên truyền động vẫn cháy phừng phừng. Hòa
bật tung cửa lên, một làn hơi nóng sực ập vào xe. Anh vọt ra ngoài bước hai
bước đã tới truyền động. Nhật cũng đã nhảy ra. Hai chiếc bình cứu hỏa phun xối
xả vào đám cháy. Chừng như đó chỉ là một ít chất cháy bị bom hất lên xe nên chỉ
một loáng sau nó đã bị dập tắt. Hòa nhìn quanh, trong màn khói mờ mịt anh thấy
xe 235 của trung đội mình cùng với ba, bốn xe nữa cũng đã lao được xuống đám
ruộng nước như xe anh.
Có lẽ cho rằng không một sinh vật nào có thể tồn tại
trong cái biển lửa đó nên bọn máy bay đã rút hết. Không gian dần trở lại yên
tĩnh, chỉ còn lại những đám lửa âm ỉ cháy. Trời cũng đã gần tối.
Dặn Toản ở lại trông xe Hòa rủ Nhật:
- Anh em mình đi xem các xe kia có sao không?
Hai anh em men theo bờ đám ruộng nước đi về phía trung
tâm gò cát. Chợt Hòa giật thót mình vì nhìn thấy chiếc xe của tiểu đoàn trưởng
bị toác một bên hông. Đạp bừa lên cát còn nóng rãy hai anh em lao đến. Một quả
bom sát thương đã nổ ngay cạnh xe phá toang một bên sườn xe. Bật vội cửa lên
Hòa hoảng hồn vì thấy tất cả trong xe đều bất động. Tiểu đoàn trưởng Thanh vẫn
ngồi nguyên trên ghế trưởng xe nhưng người nát bấy. Đặt tay lên cổ anh, Hòa
biết anh đã hy sinh. Trong lòng xe mấy chiến sĩ thông tin nằm la liệt. Trung
đoàn phó Bạ thì đang ngồi dựa vào thành xe bên kia, ngực và cánh tay phải đầm
đìa máu. Hòa nhảy vội xuống lay vai anh:
- Thủ trưởng Bạ! Thủ trưởng Bạ! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy
đi!
Bạ mở choàng mắt như người mộng du. Mãi một lát sau
anh mới thều thào:
- Phải nhanh chóng cấp cứu thương binh và cơ động đi
chỗ khác ngay! Thế nào chúng cũng tọa độ xuống đây bây giờ đấy!- Dứt lời anh
lại nhắm mắt thiếp đi.
Đúng lúc đó chính trị viên Biền và Uy chạy tới. Nhìn
quanh một lượt Biền bào Hòa, giọng khản đặc:
- Băng bó cho anh em rồi đưa hết về xe cậu! Tớ và Uy
sẽ đi kiểm tra một lượt xem sao.
Vừa cuốn băng vào vết thương trên cánh tay Bạ, Hòa vừa
nói:
- Thủ trưởng Bạ nói phải nhanh chóng cơ động không
chúng sẽ tọa độ.
Biền gật đầu:
- Tớ biết rồi! Nhưng không thể để thương binh ở lại
đây- Dứt lời anh kéo Uy chạy vụt đi.
Trận chiến đấu không cân sức với không quân Mỹ suốt 5
tiếng đồng hồ đã làm tiểu đoàn 66 thiệt hại nặng nề: 8 xe bị cháy, bị hỏng,
tiểu đoàn trưởng và hơn chục đồng chí nữa hy sinh, con số thương vong cũng lên
đến trên hai chục. Tối một lúc lâu 5 xe còn lại chở đầy thương binh mới vào được
đến bìa làng Vinh Quang Thượng. Có lẽ dân ở đây đã di tản cả nên cả làng không
một bóng người. Vẫn còn may vì họ vừa mới vào được bìa làng chừng mười phút thì
một trận bom tọa độ kinh hoàng đã được rải xuống cái gò cát trơ trụi giữa đồng.
Nhìn những chớp bom liên hồi không dứt Hòa lặng người đi: không biết những đồng
đội của anh vừa mới được vùi xuống ngoài ấy có được yên nghỉ hay không?
Chiếc đài 15 oát theo xe chỉ huy cũng đã bị phá hỏng,
không còn một phương tiện nào có thể liên lạc về nhà. Trung đoàn phó Bạ đã tỉnh
lại, sau khi nghe chính trị viên Biền báo cáo lại tình hình anh thều thào:
- Trước mắt phải làm tốt công tác tử sĩ, cấp cứu
thương binh và động viên tư tưởng anh em. Sau đó tạm thời cho anh em nghỉ lại
đây đêm nay lấy sức. Ngày mai ta sẽ tìm cách liên lạc về nhà sau. Nhưng nhớ là
lúc nào cũng phải cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu đấy!
Biền gật đầu quả quyết:
- Anh cứ yên tâm! Đã đứng vững được qua trận đánh
chiều nay thì chẳng cái gì quật ngã được anh em 66 nữa đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét