Nhưng không chỉ có phó tư lệnh Đào lo lắng. Một không
khí căng thẳng, nặng nề cũng đang bao trùm sở chỉ huy của H02 ở Vĩnh Thạch.
Chính ủy Võ thì ngồi chầu chực bên cạnh chiếc đài vô tuyến điện tầm xa trong xe
chỉ huy đang được một chiến sĩ thông tin liên tục phát đi những tín hiệu khẩn
cấp mà chẳng thấy hồi âm. Còn trung đoàn trưởng Lãm thì lồng lộn như con hổ
trong cũi, mắt cứ dõi về hướng Nam
như cố tìm lấy trong không trung một hình ảnh nào đó của tiểu đoàn 66. Nhưng
tất cả đều vô vọng.
Trong lúc đó giữa một gò cát lúp xúp những bụi cây dại
lơ thơ trung đoàn phó Bạ, tiểu đoàn trưởng Thanh và chính trị viên Biền đều đang
có mặt trên xe của Hòa. Cả ba cùng ngửa cổ lên trời dõi theo từng vòng lượn của
chiếc L19 đang vè vè trên bầu trời đã hửng sáng. Trung đoàn trưởng Bạ lắc đầu:
- Không! Không thể đi được nữa!
- Thế nghĩa là sao?- Chính trị viên Biền nhăn nhó.
- Nghĩa là ta phải dừng lại giấu quân ở đây!- Bạ trả
lời gióng một.
- Như thế là không hoàn thành nhiệm vụ à?- Tiểu đoàn
trưởng Thanh chen vào.
- Anh xem lại đi! Theo tôi từ đây đến Sòng cũng không
xa lắm đâu!- Biền gợi ý.
Bạ không nói gì, anh ngồi xuống đầu xe giở tấm bản đồ
ra nghiền ngẫm. Cả Thanh và Biền cũng ngồi xuống chăm chú nhìn vào bản đồ. Bạ
chỉ vào một điểm trên bản đồ ghi chữ Vinh Quang Thượng:
- Theo tôi hiện nay ta đang ở chỗ này. Từ đây đến Ngã
Tư Sòng còn khoảng 5 ki- lô- mét. Mà với tình hình đường sá như thế này thì chí
ít cũng phải mất tiếng rưỡi, hai tiếng nữa mới có thể đi đến nơi. Trong khi đó
các anh thấy rồi đấy, chỉ cần nhúc nhích một cái là máy bay nó “chần” cho tan
nát. Mà đằng nào chúng ta cũng muộn so với thời gian quy định rồi. Có lẽ phải
cho dừng lại ở đây thôi!
- Thế là lỡ mất thời cơ ư?- Thanh nôn nóng.
- Thời cơ này qua ta có thể chờ hoặc tạo ra thời cơ khác
chứ lực lượng bị tiêu hao thì biết lấy gì mà bù đắp nổi. Vì vậy tôi quyết định
cho đội hình dừng lại giấu quân ở đây để bảo toàn lực lượng.
Cả ba lại trầm ngâm suy nghĩ. Suốt đêm hôm qua họ đã
cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nào có mặt tại vị trí quy định của trên và
cho đến sáng bảnh ra mới đến được đây.
Từ xa cơ động tới không nắm vững chế độ thủy triều ở
Cửa Tùng họ không biết quá nửa đêm nước sẽ bắt đầu xuống. Họ cũng không biết
rằng nơi sông gặp biển cũng là nơi rất thuận lợi cho sự hình thành những bãi
bồi. Vì vậy sau khi trung đội của Hòa qua được sông một cách thuận lợi thì bốn
xe tiếp theo bị mắc cạn ngay giữa dòng. Thủy triều rút nhanh làm mực nước xuống
thấp, những bãi bồi đã trở thành cạm bẫy với đội hình chính của tiểu đoàn. Cát
non cùng với phù sa làm cho cả hai băng xích và hai ống phản lực, cả chế độ bơi
lẫn chế độ hỗn hợp đều bất lực. Xích càng guồng mạnh xe mắc cạn càng trầm trọng
thêm. May có người dân ở bờ nam sang giúp đỡ họ mới đưa thêm được mười xe nữa
sang sông. Còn bốn xe kia phải ngụy trang để lại đó chờ nước lên sẽ tìm cách
đưa vào. Riêng hai xe FR thì vừa mới bơi được một đoạn đã bị nước tràn vào và
chìm nghỉm.
Sang được bờ nam và chạy theo mép biển thì không sao
nhưng từ mép biển đi vào mới là những thử thách đáng kể. Chạy dọc mép biển cho
đến khi nhìn thấy dãy đèn điện còn sáng trưng ở phía nam sông Cửa Việt họ bắt
đầu tìm đường vượt cồn cát vào trong đồng. Trày trật hơn tiếng đồng hồ họ cũng
vượt qua được cái động cát dài hàng ki- lô- mét. Qua được động cát rồi lại là những
cánh đồng lầy thụt như những cạm bẫy đang đợi sẵn. Thế là hết tự cứu rồi lại
nối cáp vào cứu kéo lẫn nhau cho đến mờ sáng mới đến được gò cát này. Bọn địch
ở nam Cửa Việt hình như cũng phát hiện được sự cơ động của đoàn xe nên tập
trung mọi hỏa lực bắn vào đội hình. Thấy không ăn thua có lẽ chúng đã gọi pháo
biển ngoài hạm đội 7 chi viện vì vậy suốt từ lúc gặp đám ruộng lầy đội hình
liên tục chịu những đợt pháo kích liên hồi. Thế mà tất cả những cố gắng ấy đã
không đem lại kết quả như mong muốn. Chậm vẫn hoàn chậm. Cuối cùng Thanh vỗ vào
đầu Hòa:
- Thế nào Hòa? Có liên lạc được với ở nhà không?
Từ nãy đến giờ Hòa vẫn ngồi ở ghế trưởng xe áp chặt
cái mũ công tác vào đầu để tìm cách liên lạc với sở chỉ huy, khi nghe Thanh hỏi
anh mới ngẩng đầu lên:
- Báo cáo các thủ trưởng! Không có tín hiệu gì cả.
- Từ đây về nhà hơn hai mươi ki- lô- mét đường chim
bay rồi, đài xe tăng làm sao liên lạc được- Biền xen vào.
Đúng lúc ấy một tốp máy bay phản lực từ phía biển xuất
hiện, chúng bay thẳng về hướng Đông Hà và ngay lập tức lao xuống cắt bom. Những
tiếng nổ ùng oàng liên tục vọng đến. Trên nền trời xám đục phía tây những cột
khói đen bốc lên càng lúc càng cao. Mấy chiếc máy bay vẫn thay nhau lao xuống
một cách bền bỉ. Trung đoàn phó Bạ ngước
mắt lên nhìn lũ máy bay rồi thở dài:
- Các anh thấy chưa? Không thể đùa với bọn này được-
Ngẫm nghĩ một lát anh quả quyết- Không bàn cãi gì nữa! Sau đây các anh về cho
bộ đội tổ chức củng cố ngụy trang, bộ binh thì tản ra đào hầm trú ẩn. Nhớ nhắc
anh em tuyệt đối giữ bí mật. Đợi đến tối ta sẽ triển khai ăn- ten 15 oát liên
lạc về nhà xin chỉ thị sau. Khẩn trương lên nhé!
Mọi người tản đi, gương mặt người nào người ấy nặng
trĩu những lo âu.
Tại sở chỉ huy mặt trận các tin tức từ cánh bắc dồn
dập dội về.
6 giờ sáng đại đội 7 xe tăng chở theo một đại đội bộ
binh bắt đầu truy kích địch theo đường Một.
6 giờ 30 phút bắt được liên lạc với bộ binh ở Ngã Tư
Sòng. Hai bên hợp quân cùng tiến về Đông Hà.
6 giờ 45 máy bay địch đánh phá dữ dội vào đội hình. Xe
tăng vừa tiến vừa dùng 12 ly 7 bắn trả.
7 giờ phân đội đi đầu đến sát đầu cầu Đông Hà, phát
hiện cầu Đông Hà đã bị đánh sập. Máy bay tiếp tục đánh phá dữ dội. Hỏa lực pháo
hạm và bên kia bờ sông bắn mạnh vào đội hình. Bộ binh bị thương vong nhiều. Xe
tăng chựng lại vì không thể vượt sông.
Từ lúc nghe tin xe tăng đã chở bộ binh truy kích địch
nét mặt Tư lệnh mặt trận có tươi lên đôi chút nhưng vẫn phảng phất một nỗi lo.
Đến khi nghe tin cầu Đông Hà đã bị phá, xe tăng không thể qua được lại bị máy
bay đánh phá dữ dội ông hất cằm về phía phó tư lệnh Đào:
- Anh thấy chưa? Đúng như ta đã dự đoán, đến thế cùng
chắc chắn chúng sẽ phá cầu. Giá như bây giờ có vài cái xe lội nước thì…- Ông bỏ
lửng câu nói nhưng phó tư lệnh Đào thấy như bị xát muối vào vết thương, con mắt
trái của ông lại giật liên hồi. Suy nghĩ thêm một chút tư lệnh mặt trận cầm ống
nói- Nối máy cho tôi với chỉ huy cánh bắc! A lô! Cánh bắc đấy hả? Máy bay đánh
dữ lắm hả? Bộ đội bị thương vong nhiều à? Xe tăng vẫn còn nguyên vẹn hả? Thôi
được! Tôi ra lệnh tạm ngừng tiến công, cho bộ đội lùi về phía sau để bảo toàn
lực lượng. Các vấn đề khác ta sẽ rút kinh nghiệm sau. Bây giờ vấn đề bảo đảm an
toàn lực lượng là trên hết! Rõ chưa?
Đặt ống nói xuống tư lệnh mặt trận thở dài một cách
nặng nề. Không khí sở chỉ huy nặng như đeo đá. Những người có mặt đều hiểu thời
cơ quý giá để đánh chiếm Đông Hà- một căn cứ cực kỳ quan trọng trong hệ thống
phòng thủ Quảng Trị đã bị vuột mất. Phó tư lệnh Đào thấm thía hơn ai hết về
thực tế này, ông cũng hiểu một trong những nguyên nhân bỏ lỡ thời cơ này nằm ở
binh chủng của ông. Con mắt trái của ông lại giật lên từng hồi. Lẳng lặng rời
sở chỉ huy phó tư lệnh Đào gọi trợ lý Bắc:
- Bây giờ cậu xuống ngay chỗ H02 tìm hiểu tình hình.
Cố gắng tìm mọi cách liên lạc với thằng 66 xem nó đang ở đâu? Lý do gì mà không
có mặt tại vị trí quy định sáng nay. Đi ngay đi! Tớ đau đầu lắm rồi.
***
Ngay khi trung đoàn phó Bạ cùng với hai cán bộ tiểu
đoàn đi khỏi Hòa đã giục Toản đưa xe xuống một cái hố bom gần đấy và hô hào tất
cả mọi người xúm lại ngụy trang. Đứng nhìn một lượt nơi mà tiểu đoàn mình đang
giấu quân Hòa thấy có điều gì đó không yên tâm. Bốn phía xung quanh anh toàn
cát trắng và cát trắng, trên cái đồi cát ấy lơ thơ những bụi cây dại cằn cỗi
chỉ cao ngang ngực, mà chủ yếu là dứa dại với xương rồng toàn gai là gai. Phòng
tầm mắt về phía xa xa Hòa thấy một bãi tha ma với những ngôi mộ lúp xúp trải
dài tưởng như vô tận. Qua bãi tha ma ấy loáng thoáng những lùm tre của một làng
quê nhưng giờ đây các anh chẳng thể chạy vào đó được. Nhìn về phía hai xe của
trung đội mình Hòa giật mình vì ngụy trang rồi mà trông vẫn lồ lộ ra đó là hai
cái xe thiết giáp. Dặn cánh bộ binh tản ra xung quanh đào hầm anh chạy vội về
phía xe 235 và 236:
- Này! Các cậu ngụy trang kiểu gì thế hả?
Trưởng xe 235 nhăn nhó:
- Anh bảo còn ngụy trang thế nào hơn được? Toàn cát
với cát thế này mà đắp cây lên thì khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.
Liếc qua một lượt Hòa công nhận cậu ta có lý, anh
quát:
- Trước hết phải tìm cái hố bom hay chỗ trũng nào cho
xe xuống đó để hạ độ cao cái đã.
Tuy vậy, sau khi đã cho xe xuống hố bom và đánh mấy
bụi dứa đặt lên thân xe hình thù cái xe vẫn hiện ra rõ mồn một. Hòa nhăn trán:
“kiểu này thì gay to rồi”. Chợt một ý nghĩ lóe lên như tia chớp trong đầu Hòa,
anh đưa tay vỗ trán:
- Dỡ bạt ra! Trùm lên xe mau!
Hai trưởng xe và cả đám chiến sĩ
cùng tròn mắt ngơ ngác:
- Sao lại trùm bạt lên xe? Bao
nhiêu cây cối ngụy trang thế này còn chưa kín lại thêm cái bạt nữa thì có mà
toi.
Hòa kiên quyết:
- Làm đi! Nhanh lên!- Hai cái bạt
được dỡ ra và nhanh chóng được trùm lên thân xe. Đến lúc này Hòa mới tiếp- Bây
giờ xúc cát hắt lên rồi đặt lên đó mấy bụi dứa dại kia.
Chừng mười phút sau việc ngụy
trang đã hoàn thành. Trưởng xe 236 hể hả:
- Bây giờ thì thách cả bố thằng
L19 cũng không phát hiện được.
Quả thật hai chiếc xe thiết giáp
bây giờ chỉ như hai gò cát nhỏ, trên đó lơ phơ mấy bụi dứa dại. Nhìn từ trên
không xuống chắc chắn sẽ chẳng thấy có sự khác biệt nào với xung quanh. Chính
trị viên Biền vừa tới đã trầm trồ:
- Được đấy!- Anh chỉ Hòa- Cậu
chạy một vòng phổ biến kinh nghiệm cho anh em đi!
Ở xe 234, Nhật cùng cánh bộ binh
đã xách xẻng ra đào hầm cách xe chừng vài chục mét. Toàn cát là cát nên chỉ một
lát sau mấy căn hầm đã hình thành. Tuy nhiên cái khó là thành hầm cứ liên tục
bị lở xuống. Loay hoay một lúc lâu Nhật cũng đào được cái hầm hình chữ nhật đủ
cho hai người nằm. Gọi Toản ra cùng nằm, cậu ta đứng nhìn một lúc rồi lắc đầu:
- Hầm với hố gì mà trông cứ như
cái huyệt ấy! Kinh bỏ mẹ đi! Thôi, tớ về xe nằm đây!- Cậu ta vứt lại cái chiếu,
bi đông nước và bánh lương khô cho Nhật rồi quay lưng đi thẳng.
Nhật trèo lên miệng hầm ngó
nghiêng, cậu lẩm bẩm:
- Sợ cái đếch gì cơ chứ! Lúc cần
mà có cái huyệt này chui xuống cũng tốt chán!- Nói rồi cậu ném cái chiếu xuống
lòng hầm, giật mấy cành cây cắm qua loa lên hai bên miệng hầm rồi nhảy xuống
lăn kềnh ra một cách khoái trá. Chỉ vài phút sau đã thấy cậu chìm vào giấc ngủ
say sưa. Kể cũng phải thôi, hàng tuần nay ngủ nghê chẳng ra làm sao, còn từ hôm
qua đến nay thì đã tròn bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới được chợp mắt còn gì!
***
Giấc ngủ của Nhật có lẽ còn kéo
dài sang tận chiều nếu như cậu không bị dựng dậy bởi một tiếng nổ kinh thiên
động địa. Cùng với tiếng nổ cát hai bên thành hầm đổ ào ào xuống người cậu.
Nhật chồm dậy mở choàng mắt ra nhưng hai mắt cay xè và dặm muốn chết vì cát vào
đầy. Lò mò tìm cái bi đông cậu dốc nước ra lòng bàn tay rồi ấp vào mắt vã vã
mấy cái. Lại thêm mấy tiếng nổ lớn nữa dậy lên, cát hai bên thành hầm lại đổ
xuống ào ào ngập đến ngang ống chân cậu. Mở được mắt ra Nhật hoảng hồn vì thấy
một chiếc máy bay đang bổ nhào xuống thẳng chỗ cậu ngồi. Đúng lúc đó một loạt
đạn sáng bắn lên chặn đầu làm nó phải vọt lên, hai quả bom từ bụng chiếc máy
bay lủng lẳng rơi xuống phía bãi tha ma bên cạnh làm cát tung lên rào rào.
Trong tiếng gào rú điên loạn của bọn máy bay phản lực Nhật vẫn nghe rõ tiếng
trung đội trưởng Hòa:
- Các pháo thủ về xe bắn máy bay!
Nhật đâu? Về xe ngay!
Nhật đứng thẳng dậy nhìn về phía
xe mình, Hòa đang rê nòng khẩu đại liên theo một chiếc máy bay. Thì ra loạt đạn
cứu mạng cậu vừa rồi chính là của Hòa. Hai chân Nhật run bắn lên từng hồi. Thế
là vị trí trú quân của đơn vị cậu đã bị máy bay phát hiện và đang tập trung
đánh phá. Ngay loạt bom đầu tiên một xe đã bị đánh trúng, ngọn lửa đã bắt vào
tổ dầu bốc lên ngùn ngụt. Làn khói đen đặc từ chiếc xe cháy cuồn cuộn bốc lên
tỏa mùi khét lẹt. Đến lúc này cậu mới nghe được tiếng tiểu đoàn trưởng Thanh
đang hô hào các xe dùng 12 ly 7 đánh trả máy bay. Cố nén cơn sợ hãi Nhật trèo
lên khỏi hầm và cắm cổ chạy về xe mình.
Vừa thấy Nhật trèo vào xe Hòa
hét:
- Lại đây! Bây giờ cậu bắn đi để
tớ sang hai xe kia xem chúng nó chạy đâu mà không thấy thằng nào cả. Nhớ là khi
chúng bổ nhào hãy bắn nhé! Toản tiếp đạn cho Nhật nhé!
Đến lúc này Nhật mới thấy Toản
đang chúi đầu trong buồng lái, hai vai cậu ta cũng đang giật lên từng hồi. Cậu
ôm lấy khẩu súng run run trả lời:
- Vâng ạ!
Một chiếc máy bay đã lấy được độ
cao đang chuẩn bị lao xuống, Hòa hét lạc cả giọng:
- Kia! Chiếc kia! Chuẩn bị bắn!
Nhật rê nòng súng theo hướng Hòa
chỉ. Hai đầu gối cậu vẫn rung rung chỉ chực khuỵu xuống. Cái nòng súng cũng run
rẩy theo. Hòa đã trèo lên thành xe thấy thế vội quay phắt lại, anh đứng sát sau
lưng Nhật vòng tay qua vai giúp cậu ghì chặt đuôi súng đưa đường ngắm vào đầu
chiếc máy bay, miệng ôn tồn:
- Cứ bình tĩnh! Đợi cho nó xuống
thêm ít nữa!
Cảm nhận được sự có mặt của trung
đội trưởng, Nhật thấy bình tĩnh hẳn. Cậu đợi cho chiếc máy bay xuống thật thấp mới
bóp cò. Một loạt đạn chát chúa lao thẳng vào đầu thằng giặc trời. Một vài xe
bên cạnh cũng cùng bắn lên. Chiếc máy bay ngóc vội lên cao, quả bom cắt vội lại
lao xuống bãi tha ma hất lên một đám cát khổng lồ. Dường như mọi nỗi sợ hãi đã
tan biến, Nhật khoái chí: “thế ra chúng mày cùng không đáng sợ cho lắm!”. Hòa
hổn hển:
- Tốt lắm! Nhưng bắn loạt ngắn
thôi! Phải tiết kiệm đạn đấy!
Vừa dứt lời anh nhảy phóc xuống
xe khom người chạy sang xe 235 gần đấy. Dưới gầm xe cả trưởng xe, pháo thủ xe
235 đang dúm lại vì đòn đánh bất ngờ của lũ máy bay. Hòa túm lấy hai người dựng
dậy:
- Lên bắn máy bay đi!
Dường như sực tỉnh cả hai chui
lên theo cửa an toàn. Hòa cũng lên theo, ba anh em mở cửa nóc vén một góc bạt
lên. Vừa lúc một chiếc máy bay lao xuống. Hòa thét lớn:
- Bắn đi!
Trưởng xe 235 lóng ngóng không
kéo nổi khóa nòng. Hòa vội chụp lấy báng súng, giật khóa nòng rồi xả một loạt
đạn dài chặn đầu chiếc máy bay. Cùng lúc những khẩu súng từ các xe bên cạnh
cũng lên tiếng. Chiếc máy bay vọt lên chưa kịp cắt bom. Thấy hai thằng vẫn còn
run Hòa nhỏ nhẹ động viên:
- Đừng sợ! Cứ nhằm thẳng vào đầu
nó mà bắn nó sẽ không làm gì được mình đâu. Thôi! Cầm lấy súng để tớ sang xe
236 xem sao?
Vọt sang đến xe 236 Hòa sững
người vì không có ai ở trên xe cả. Chúi xuống gầm xe cũng chẳng thấy mống nào.
Nghĩ bụng: “chắc mấy thành viên xe này đào hầm trú ẩn đâu đó” Hòa vén tấm bạt
ngụy trang rồi chui vào xe bật cửa nóc lên. Chỉ vài giây sau anh đã ôm gọn khẩu
đại liên trong tay và kịp thời nhả đạn vào một thằng đang lao xuống.
Mặc dù bị bắn trả quyết liệt
nhưng rồi vẫn thêm một xe nữa bị trúng rốc két. Dầu từ trong các tổ bị vỡ ra
chảy xuống cát làm cho đám cháy càng lan rộng. Khói dầu đặc quánh theo làn gió
biển lan tỏa khắp khu gò cát.
Dường như đã ném hết bom tốp máy
bay phản lực nối đuôi nhau bay về phía biển, chỉ còn một chiếc L19 canh chừng
trên bầu trời. Đến lúc này bình tâm lại một chút Hòa mới cảm nhận hết nguy cơ của
tiểu đoàn mình. Chắc chắn bọn chúng chưa thể buông tha các anh. Chỉ ít phút nữa
bọn khác sẽ đến. Nếu không tổ chức tốt việc bắn máy bay thì thảm cảnh ở chân
điểm cao 543 ngày 27 tháng Hai năm ngoái sẽ tái diễn. “Không! Không thể thế
được. Cần có ý kiến ngay với các thủ trưởng cấp trên”.
Thật may, ba thành viên xe 236 đã
chạy về đến xe. Hòa mừng rỡ:
- Lên xe mau! Chuẩn bị bắn máy
bay!- Vừa dứt lời anh đã nhảy phóc xuống nhằm phía xe tiểu đoàn trưởng cắm đầu
chạy tới.
Vừa nhìn thấy Hòa tiểu đoàn
trưởng Thanh đã hớt hải:
- May quá! Cậu chạy gọi hộ anh Uy
với anh Tiến lại đây gặp tôi!
Quay 180 độ Hòa lao thẳng về phía
giữa gò cát. Anh mừng rỡ vì thấy Uy- đại đội trưởng của mình và Tiến- đại đội
trưởng xe tăng cũng đang lúp xúp chạy tới. Cả ba quay lại xe chỉ huy. Nhìn thấy
ba anh em tiểu đoàn trưởng Thanh mừng rỡ:
- Thế nào? Gọi được hết thành
viên về xe chưa?
- Bên tôi đã gọi về đủ. Anh em đang chuẩn bị 12 ly 7.- Tiến nhanh nhảu.
- Bên tôi cũng đủ rồi!- Uy gật đầu.
Một tia phấn khởi ánh lên trong mắt Thanh, anh dằn
giọng:
- Bây giờ ta tổ chức thành ba cụm bắn máy bay để hỗ
trợ lẫn nhau. Cụm 12 ly 7 của 4 xe tăng do cậu Tiến chỉ huy. Cụm đại đội thiết
giáp do do cậu Uy chỉ huy. Ba xe phân đội phái đi trước thì Hòa chỉ huy. Mỗi
cụm chịu trách nhiệm cảnh giới một hướng- Anh nhìn xoáy vào Tiến- Chỗ của cậu
là trung tâm đấy, 4 khẩu 12 ly 7 mà hiệp đồng tốt thì cũng không đến nỗi nào
đâu.
Chính trị viên Biền nôn nóng:
- Thế còn anh em bộ binh, đã tập hợp lại được chưa?
Cũng cần tổ chức cho anh em dùng súng bộ binh mà bắn chứ!
Uy ngập ngừng:
- Vẫn chưa tập trung lại được. Chắc là anh em vẫn tản
mát xung quanh đây nhưng…
- Nhưng sao?- Thanh trợn mắt.
- Lúc sáng nhiều đồng chí đi đào hầm ẩn nấp lại để
súng ở xe. Bây giờ không làm sao mà gọi về được- Uy chán nản.
Ngẫm nghĩ một thoáng Thanh chỉ Hòa:
- Bây giờ Hòa chạy một vòng đôn đốc anh em bộ binh lấy
AK bắn máy bay. Còn hai cậu về xe ngay đi! Chúng nó đến bây giờ đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét