Chúng tôi sinh mỗi đứa một quê
Hà Nội, Hải Hưng, Thái Bình,
Vĩnh Phú…
Đi đánh giặc tất cả thành đồng
chí
Tất cả gọi nhau bằng một tiếng
“QUÊ”
Nghe bâng khuâng như ngọn gió
trưa Hè
Nghe ngọt ngào như vườn đày
trái chín
Nghe thân thương như đồng quê
lúa mượt
Đã thương rồi, nghe gọi thấy
thương hơn.
Thức chung nhau bao đêm dài
Trường Sơn
Hứng chung nhau bao trận bom
rải thảm.
Đêm mưa rừng nằm ôm nhau thấy
ấm
Như ngày nào cuộn giữa ổ rơm
Quê ơi Quê! Còn gì thương hơn
Một điều thuốc lào chia nhau
chồng sái
Cơn sốt rét rừng đang lên tê
tái
Bỗng ấm lòng: “Dậy ăn cháo đi
Quê!”
Bốn thằng Quê chung nhau một
xe
Người ta bảo chúng nó yêu
nhau lắm
Gắn bó với nhau nên ngày xuất
trận
Bốn đứa mình lại chung một
chiến công
Chúng tôi sinh mỗi đứa một phương
Đi đánh giặc tất cả thành đồng
chí
Tất cả gọi nhau bằng tiếng
“QUÊ” giản dị
Có phải vì- ĐẤT NƯỚC MỘT QUÊ
CHUNG.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét