Lúc tham mưu trưởng Dương bắt đầu báo cáo cũng là lúc
quyền tư lệnh Đào đang trên đường xuống khu vực sơ tán của Trung đoàn H03. Đây
là trung đoàn xe tăng thứ hai của Quân đội nhân dân Việt Nam và cũng mới được
thành lập năm 1965 nhằm chuẩn bị lực lượng để đối phó với chiến lược chiến
tranh cục bộ của đế quốc Mỹ. Tuy vậy, từ khi thành lập đến nay trung đoàn vẫn
án binh bất động ở đây. Bộ đội chủ yếu được sử dụng tham gia các phân đội cao
xạ tự hành để bảo vệ sân bay Đa Phúc, sân bay Bạch Mai và một số mục tiêu quan
trọng khác. Số còn lại tập trung làm công tác bảo quản, bảo dưỡng xe. Ở nơi sơ
tán, lán trại không đảm bảo, phải để xe dưới hầm âm nên công tác bảo quản khá
vất vả mà vẫn tiềm ẩn những nguy cơ lớn làm trang bị xuống cấp nhanh chóng. Đã
nghe cán bộ cơ quan kỹ thuật báo cáo lên nhưng chưa có lúc nào đến “mục sở thị”
nên hôm nay ông Đào muốn xuống kiểm tra trực tiếp xem thế nào.
Từ khu vực sơ tán của cơ quan Bộ tư lệnh đi khoảng hai
ki- lô- mét đường đất thì chiếc xe con ra đến con đường nhựa lên Tam Đảo. Thoát
khỏi những rặng tre làng tầm mắt rộng hẳn ra. Từ đây đã nhìn thấy ngọn núi Đinh
sừng sững phía trước, trên sườn núi là dòng chữ “Quyết tâm đánh thắng đế quốc
Mỹ” đầy ngạo nghễ và thách thức. Ông Đào nhìn như dán mắt vào dòng chữ mà lòng
dạ nao nao. Đây chính là công trình lao động xã hội chủ nghĩa của đoàn viên
thanh niên trung đoàn H02 năm xưa. Chả là sau khi Mỹ ném bom miền Bắc, tinh
thần chống Mỹ trong bộ đội, nhân dân lên cao chưa từng thấy. Để khích lệ tinh
thần đó ông Thu hồi ấy còn là chính ủy trung đoàn đã có sáng kiến làm một khẩu
hiệu lớn trên sườn núi Đinh. Và thế là chỉ sau một chủ nhật lao động xã hội chủ
nghĩa câu khẩu hiệu mà mỗi chữ cái cao tới 10 mét, rộng 3 mét đã hình thành. Đi
từ phía Tam Đảo xuống cách xa 5, 6 ki- lô- mét đã nhìn thấy. Anh em ai cũng
thích và bảo nhau: “thằng phi công nào bay qua đây chắc phải sởn tóc gáy khi
đọc dòng chữ này”. Từ bấy đến nay đã mấy năm, mưa gió bào mòn khắc nghiệt như
vậy nhưng câu khẩu hiệu vẫn còn sắc nét như ngày nào, cũng như quyết tâm chiến
đấu của những người lính xe tăng không hề phai nhạt.
Ngồi trên xe nhưng tâm trí ông Đào vẫn vẩn vơ nghĩ về
buổi báo cáo của tham mưu trưởng Dương trước thủ trưởng Bộ đang diễn ra cách đó
vài chục cây số. Dẫu biết rằng công tác chuẩn bị đã rất kỹ càng, đã tính đến mọi
tình huống và khả năng được chấp nhận rất cao nhưng ông vẫn thấy lo lo. Nhớ lại
những lần làm việc trước với thủ trưởng Bộ ông cảm thấy hơi buồn buồn vì hình
như những người lính xe tăng chưa chiếm được lòng tin của cấp trên. Cũng phải
thôi. Ra đời đã gần chục năm mà chưa được đi chiến đấu, chưa lập được chiến
công nào. Bất chợt ông nhớ tới bài báo tường của anh em chiến sĩ đại đội 9 hồi
Tết năm ngoái: “Tiếng súng Đông Xuân đã
nổ rồi, Ông Đào cùng lính vẫn ngồi chơi, Ngày ngày vác búa đi gõ mối, Tủi lính xe
tăng thủ trưởng ơi!”. Bài thơ ngắn này không hiểu bằng cách nào lan truyền
rất nhanh trong binh chủng và trở thành đề tài bàn luận của mọi người. Khi bài
thơ đến tai ông lúc đầu ông cũng hơi bực mình vì nghe nó như một lời than thở,
lại lôi cả tên ông vào đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại ông thấy anh em có cái lý của
nó và chính ông cũng đồng cảm với họ. Đến lượt ông trong một lần báo cáo tình
hình với thủ trưởng Bộ Tổng tham mưu, nhân lúc mọi người vui vẻ đã đọc nguyên
văn bài thơ trên. Đồng chí Tổng tham mưu phó lúc đó đã rất cảm động ôm chặt vai
ông và thốt lên: “Có những người lính thiết tha ra chiến trường như vậy chắc
chắn chúng ta sẽ chiến thắng. Vấn đề là chúng ta còn phải đợi thời cơ thích hợp
mà thôi”. Có thể thời cơ ấy đã đến và hôm nay Bộ lại muốn nghe Binh chủng báo
cáo tình hình một lần nữa. Ông quyết định sẽ đến đại đội Chín, nơi ra đời của
bài thơ nói trên.
Gần đến doanh trại cũ của trung đoàn H02 ông bảo lái
xe rẽ vào rồi từ đó sẽ đi tắt sang nơi sơ tán của đại đội Chín. Từ ngày sơ tán
chống chiến tranh phá hoại khu doanh trại chính quy của trung đoàn chỉ để lại
một tiểu đội để trông nom, bảo quản. Xe vừa đến trước cổng chính người chiến sĩ
vệ binh đã nhận ra xe của tư lệnh nên nhanh chóng ròi chòi gác mở rộng hai cánh
cửa và bồng súng đứng nghiêm. Ông Đào tỏ vẻ hài lòng trước ý thức kỷ luật của
người chiến sĩ.
Xe vào đến khu trung tâm doanh trại ông bảo dừng xe
rồi mở cửa bước xuống trầm tư ngắm nhìn bốn phía. So với ngày mới bắt đầu xây
dựng khu vực doanh trại nay đã xanh tốt hơn nhiều. Hồi đó, nơi đây chỉ là một
dãy đồi trọc lưa thưa vài bụi sim mua và cây dại. Những ngày hè nắng như đổ lửa
xuống sườn đồi, ngồi trong nhà nhìn ra thấy không khí cũng rung rinh như đang nhảy
múa. Chính ông đã bàn với ban chỉ huy trung đoàn: “muốn sống được ở đất này
không có con đường nào khác ngoài phát động trồng cây”. Thế là, ngoài vườn cây
chung do từng đơn vị phụ trách trung đoàn quy định mỗi cán bộ, chiến sĩ có
trách nhiệm trồng và chăm sóc một cây, nếu bị chết phải trồng lại kỳ cho đến
sống mới thôi. Giống cây được chọn chủ yếu là xà cừ. Ngoảnh đi ngoảnh lại mới
có mấy năm mà cây đã tốt um, nhiều cây đã bằng bắp đùi, cây nào cây ấy lá cứ
xanh mơn mởn. Giá như không có chiến tranh phá hoại thì đây có thể là một trong
những doanh trại chính quy nhất và đẹp nhất trong toàn quân chứ chẳng chơi.
Hàng dãy nhà ở bộ đội hai tầng được thiết kế thống nhất, giống nhau tăm tắp. Tất
cả cửa đều trong kính, ngoài chớp, mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm. Khu nhà làm
việc của các cơ quan được đặt ở đỉnh đồi trông thật bề thế, uy nghiêm. Khu nhà
giảng đường huấn luyện rộng rãi, thoáng mát, có đủ mô hình các cụm máy và đồ
dùng học tập. Còn khu xe thì khỏi nói. Từng dãy nhà xe cao ráo, nền đổ bê tông,
phía trước có cửa sắt chắc chắn. Từng khoang có biển số xe đóng ngay ngắn,
nghiêm cẩn. Bãi thử xe và toàn bộ đường cơ động cũng được đổ bê tông dày tới 40
phân, xe tăng chạy thoải mái không hề hấn gì. Tất cả đã được xây dựng để hồ hởi
chờ đón những người lính xe tăng đầu tiên của đất nước. Có thể nói sự quan tâm
và kỳ vọng của Đảng, của nhà nước đối với ông và đồng đội lớn biết bao. Thế mà
gần chục năm qua ông và đồng đội chẳng làm được bao nhiêu để đền đáp lại.
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì đồng chí tiểu đội trưởng vệ
binh chạy đến. Không biết từ đâu chạy về nhưng khi đã đứng trước mặt ông người
tiểu đội trưởng vệ binh vẫn còn hổn hển:
- Báo... cáo... thủ trưởng! Tôi, tiểu đội trưởng canh
gác doanh trại có mặt!
- Được! Đồng chí nghỉ!- Ông cười hiền từ và đùa- Cứ
thở đi đã nào.
Sau khi hỏi han vài câu về tình hình bảo quản doanh
trại ông lên xe và bảo lái xe đi tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét