Đúng là ông Đào vội thật. Ông đoán rằng giờ này tham
mưu trưởng Dương cũng đang trên đường về và ông muốn mình phải có mặt trước khi
ông Dương về đến nơi. Biết ý thủ trưởng Năm cho xe chạy với tốc độ cao nhưng
vẫn cố vòng tránh những ổ gà, ổ trâu trên đường một cách rất điêu luyện.
Nãy giờ mải việc kiểm tra trang bị và trò chuyện với anh
em đầu óc ông không vương vấn gì về buổi báo cáo của tham mưu trưởng Dương
nhưng nay ngồi trên xe nó lại như một cái máy tự động quay về chuyện ấy. Ông
mường tượng ra vẻ mặt của tham mưu trưởng Dương khi gặp nhau lát nữa. Nếu ông
Dương tươi cười, vui vẻ thì là thắng lợi. Còn nếu ông Dương có vẻ mặt buồn bã thì... chẳng còn gì để nói nữa. Thực
ra trong thâm tâm ông tin vào kết quả tốt đẹp của lần làm việc này. Trước hết
vì thời cơ đưa xe tăng vào chiến đấu cũng đã chín muồi. Đế quốc Mỹ đã mở rộng
chiến tranh theo chiến lược chiến tranh cục bộ, số lượng quân Mỹ đưa vào miền
Nam đang tăng lên từng ngày và đã đạt con số nửa triệu. Cùng với nó là hàng vạn
tấn trang bị hiện đại như máy bay, tàu chiến, pháo binh và xe tăng thiết giáp.
Rõ ràng là yêu cầu của chiến trường đã vô cùng cấp thiết. Thứ hai, ông tin vào
sự chuẩn bị kỹ càng của binh chủng trước buổi làm việc này. Đó là kết quả một
quá trình làm việc công phu, nghiêm túc của cả một tập thể những cán bộ đầy
nhiệt tình, trách nhiệm nhưng cũng không kém phần uyên bác và sáng tạo. Trong
những nội dung đã chuẩn bị phần ông lo ngại nhất là vấn đề xác định cách đánh
của xe tăng bởi vì đây là vấn đề rất mới. Cách đánh mà ông cùng các cộng sự xây
dựng nên mang một sắc thái rất riêng biệt và hầu như chưa được đề cập đến trong
lý luận sử dụng xe tăng trên thế giới. Chính vì nó mới như vậy nên nếu không
hiểu thật thấu đáo về xe tăng thì sẽ khó chấp nhận. Ông nhớ lại đã không ít lần
nổ ra những cuộc tranh luận nảy lửa về vấn đề này trong nội bộ tổ nghiên cứu
khoa học quân sự của binh chủng. Những lúc đó những sĩ quan trẻ như Phúc, Ba,
Phùng... hình như không còn kiêng dè gì ông nữa. Họ cũng đỏ mặt tía tai, cũng
to tiếng... có khi át cả tiếng ông. Nhưng chính từ những tranh luận nghiêm túc
đó đã làm sáng tỏ được rất nhiều vấn đề. Nhất là sau khi ông cùng một số cán bộ
chủ chốt tiến hành một cuộc khảo sát nghiên cứu hình thái bố trí và đặc điểm bố
phòng của địch tại chiến trường Quảng Trị về thì những nghiên cứu đi vào chiều
sâu hơn và có cơ sở vững chắc hơn. Chính từ chuyến đi ấy đã định hình vững chắc
hơn cho lý luận về chiến thuật tiến công địch phòng ngự trong công sự vững chắc
của phân đội xe tăng. Sau khi định hình về mặt lý luận, chiến thuật đó đã được
đưa vào thực hiện thí điểm ở một vài cuộc diễn tập. Kết quả diễn tập đã chứng
tỏ đó là cách đánh tối ưu của xe tăng trong điều kiện Việt Nam hiện tại. Tuy nhiên đấy mới chỉ
là diễn tập, để khẳng định mình lý luận đó còn đòi hỏi phải được kiểm nghiệm
tại chiến trường.
Chừng hơn mười một giờ thì xe về đến cơ quan. Vừa bước
xuống xe, chưa kịp về nhà ông chợt nhìn thấy chiếc xe của tham mưu trưởng Dương
đang xồng xộc lao tới đầu xóm. Bước vội về phía căn nhà của chính ủy ông gọi
to:
- Anh Ngọc có nhà không? Anh Dương về rồi đây này!
Từ trong nhà chính ủy Ngọc lao ra rất nhanh, có vẻ ông
cũng đang ngồi đếm từng phút chờ tham mưu trưởng Dương thì phải.
Xe vừa dừng bánh, tham mưu trưởng Dương đã bật cửa
bước xuống và đi nhanh đến trước quyền tư lệnh và chính ủy. Nhìn nét mặt người
tham mưu trưởng của mình ông Đào đoán mọi việc đều tốt đẹp. Còn cách mấy bước
tham mưu trưởng Dương đã hồ hởi:
- Chào tư lệnh! Chào chính ủy!
Ông Ngọc nhanh nhảu:
- Thế nào anh Dương? Mọi việc trót lọt cả chứ?.
- Vâng ạ! Mọi việc đều như dự tính!
Ông Đào khoát tay:
- Mời các anh sang cả bên tôi! Cả các cậu Nhật, Phúc
nữa!- Ông vẫy tay về phía chủ nhiệm kỹ thuật Nhật và trưởng ban tác chiến Phúc.
Cả năm anh em kéo vào ngôi nhà của tư lệnh Đào, ông
chỉ tay vào bộ bàn ghế tiếp khách:
- Mời các anh ngồi tạm ở đây!- Đợi mọi người yên vị
ông tiếp- Nào, bây giờ anh Dương báo cáo sơ bộ tình hình xem sao?.
Theo thói quen tham mưu trưởng Dương mở cặp lấy ra
cuốn sổ công tác đặt trước mặt nhưng cũng chẳng nhìn vào mà nói ngay:
- Báo cáo các thủ trưởng! Tình hình diễn ra đúng như
ta đã dự kiến ở nhà. Cũng có một số ý kiến phản đối nhưng sau khi nghe ta giải
thích, làm rõ thì đều thuận cả.
- Vậy kết luận của Thủ trưởng Bộ thế nào?- Ông Đào nôn
nóng.
- Bộ đã nhất trí với đề nghị của ta, cho phép ta đưa
từ một đại đội đến một tiểu đoàn vào chiến trường để tham gia chiến đấu và rút
kinh nghiệm. Địa bàn và mục tiêu cụ thể ta sẽ bàn bạc cùng cục Tác chiến. Nhưng
vài ngày tới mới có văn bản của Bộ gửi xuống binh chủng.
- Tốt rồi! Thắng lợi rồi!- Chính ủy Ngọc thốt lên đầy
phấn khích.
Quyền tư lệnh Đào quay ra phía sau hơi cao giọng:
- Cậu Lưu đâu!
Nhanh như chớp công vụ Lưu đã xuất hiện trước cửa:
- Có tôi ạ!
- Cậu xuống nhà ăn cơ quan lấy mấy suất cơm của anh em
tôi về đây.
Quay lại phía ông Ngọc và mấy anh em ông nháy mắt:
- Ta phải liên hoan mừng thắng lợi bước đầu một tý chứ!
Bây giờ tôi thống nhất thế này: trước hết đề nghị anh Ngọc cho triệu tập họp
đảng ủy mở rộng vào ngày mai, có lẽ ta nên mời cả ban chỉ huy hai trung đoàn và
một số đồng chí cán bộ chủ chốt các cơ quan bộ tư lệnh. Có được không anh?
Chính ủy Ngọc gật đầu:
- Tôi hoàn toàn nhất trí! Chiều tôi sẽ cho thông báo!.
Nhìn thẳng vào mặt tham mưu trưởng Dương ông nhấn
mạnh:
- Còn anh Dương, trong ngày hôm nay cho anh em tập
trung soạn thảo toàn bộ kế hoạch công tác chuẩn bị để thực hiện nhiệm vụ quan
trọng này. Các anh cần xác định cụ thể về lực lượng sẽ đi đợt đầu, chủng loại
xe, sử dụng đơn vị nào, biên chế từng đơn vị bao nhiêu, các lực lượng bảo đảm
cần những bộ phận nào, lấy ở đâu?.v.v... Bên anh Nhật cho xây dựng kế hoạch bảo
đảm kỹ thuật, cần dựa vào kinh nghiệm của M77 để tính toán khối lượng khí tài
dự trữ cho sát. Trước 5 giờ sáng mai các anh có văn bản báo cáo tôi và anh
Ngọc. Có kịp không?
Tham mưu trưởng Dương và chủ nhiệm kỹ thuật Nhật đồng
thanh trả lời:
- Chúng tôi sẽ cố gắng ạ!
Quay sang chính ủy Ngọc ông tiếp lời:
- Đề nghị anh Ngọc cho phòng chính trị rà soát lại đội
ngũ cán bộ, ta phải chọn những cán bộ tốt nhất cho đi đợt này anh ạ! Đồng thời
cũng đề nghị anh chỉ đạo xây dựng kế hoạch công tác đảng, công tác chính trị
giúp cho.
- Tôi cũng nghĩ vậy! Anh cứ yên tâm.- Ông Ngọc vui vẻ
trả lời.
Hơi nhăn trán tư lệnh Đào quay về phía tham mưu trưởng
Dương:
- Này anh Dương! Anh cho chủ nhiệm phòng không sang
làm việc với bên quân khí xem có thể lắp thêm một khẩu 12 ly 7 lên tháp pháo xe
PT76 không nhé! Tôi thấy ý kiến này cũng hay đấy!.
- Vâng ạ! Một số lần xuống kiểm tra đơn vị tôi cũng
thấy anh em dưới đó có ý kiến như vậy. Tôi sẽ cho làm ngay- Tham mưu trưởng
Dương gật đầu ra vẻ tâm đắc lắm.
Trời đã đứng bóng, công vụ Lưu đã thập thò trước cửa
ra ý giục các thủ trưởng đi ăn cơm. Quyền tư lệnh Đào bước vào buồng trong rồi
quay ra rất nhanh, trên tay là một chai rượu màu nâu sẫm. Ông nở một nụ cười
hiếm hoi:
- Hôm trước kêu đau người quân y có cho chai rượu
thuốc. Hôm nay ta sẽ làm tý. Nào, mời các anh ra phòng ăn!
Nói là phòng ăn cho oai chứ thực ra là cái chái nhà
quây thêm ở phía sau. Mâm cơm nhà bếp chắc đã được công vụ Lưu tăng cường đĩa
trứng tráng trông cũng khá tươm tất. Đợi mọi người ngồi xuống xung quanh bàn ăn
ông Đào tự tay mở nút chai rượu rót ra năm cái chén. Rượu thuốc ngâm đặc sóng
sánh một màu nâu sẫm tỏa mùi thơm hăng hắc. Nâng chén rượu trên tay ông trịnh
trọng:
- Mời các anh nâng cốc mừng thắng lợi bước đầu!
Chính ủy Ngọc và ba anh em đứng dạy cùng nâng chén.
Một tiếng “cạch” vang lên. Ông Ngọc vui vẻ:
- Nào! Cạn chén! Chúc cho đầu xuôi đuôi lọt!
Cả năm người cùng cạn chén. Ở với nhau đã lâu hôm nay
ông Dương mới thấy quyền tư lệnh “bốc đồng” như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét