Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

BÚT KÝ LÍNH TĂNG- HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 42


Cử xe 380 đi rồi Thận vẫn thấy trong lòng có gì đó bất an, linh tính mách bảo anh sẽ có chuyện xảy ra đối với xe này. Nghĩ cũng thương chúng nó, đang ở cùng đại đội nay lại rút ra đi làm nhiệm vụ một mình, vì thế anh thấy hơi lo lo.
Suốt buổi sáng ngày 28 vẫn thấy những tiếng pháo lớn vọng về. Nghe tiếng pháo Thận có thể đoán được đâu là tiếng pháo tăng, đâu là tiếng pháo mặt đất. Pháo 100 ly trên tăng là loại pháo bắn thẳng nên tiếng nổ thường đanh hơn các loại pháo khác, anh đoán trận chiến đấu đang diễn ra rất các liệt.
Đúng là như vậy, sáng 28 xe 380 đã cùng 3 xe còn lại của đại đội 5 tiến công căn cứ Nước Trong. Tại cổng Trường Thiết giáp Long Thành đơn vị bộ binh mà bọn họ đến phối thuộc cho biết: “bọn địch lợi dụng rừng cao su để giấu xe tăng và hệ thống công sự ở bìa rừng để chống cự quyết liệt, từ hôm qua đến nay sau khi xe tăng rút về phía sau để củng cố bọn chúng đã đẩy lùi được bộ binh ta về phía sau một ít. Hiện tại bộ binh vẫn trụ lại ở phía trước và chờ xe tăng lên sẽ cùng tiến công”.
Luông gọi mấy anh em trèo lên cái bờ lũy bên đường quan sát. Cái đầu tiên đập vào mắt mấy tên là xác một chiếc xe tăng của ta bị cháy đen thui ở ngay trước mặt, Hòa bảo:
- Xe đại đội trưởng đấy, vừa lên đến đây đã bị bắn cháy!
Nằm ngay trên đường nhựa, con đường từ Trường Thiết giáp ra ngã ba Thái Lan là một chiếc xe bọc thép K63. Nghe nói nó bị đạn xuyên vào trong làm bị thương gần hết số trinh sát trong xe và hỏng động cơ nhưng không bị cháy. Chếch về bên trái là chiếc xe mang số 703, xe này cũng bị một viên đạn chống tăng làm lái xe và pháo thủ bị thương nhưng viên đạn không trúng chỗ hiểm nên cũng không cháy… Nhìn về phía xa những lô cao su bạt ngàn nối tiếp nhau, xen kẽ vào đó là những trảng cỏ Mỹ, loại cỏ tốt ngập đầu người làm cho việc quan sát mục tiêu hết sức khó khăn, Luông dặn Thọ phải quan sát kỹ phát hiện chính xác mục tiêu rồi mới bắn để tiết kiệm đạn.
Sau khi có lệnh xung phong Trang tăng tốc độ chạy theo con đường nhựa một quãng rồi tản ra thành đội hình hàng ngang, cậu lợi dụng các hõm đất và lùm cây và tiến một cách thận trọng để Thọ có thể quan sát và bắn được. Không biết trận địa đặt ở đâu mà pháo địch bắn dữ dội vào đội hình xung phong của xe tăng. Nhìn những cụm khói xuất hiện dày đặc phía trước xe Trang nghĩ bụng: “pháo thế này thì bộ binh chịu sao nổi”.
Thấy khó quan sát Trang tăng tốc cho xe trườn ra đám cỏ Mỹ, ở đây dễ quan sát hơn nhưng cũng dễ bị phát hiện hơn. Thọ đã nhìn thấy một số công sự, cậu ta luôn miệng giục Duyệt nạp đạn nổ và bắn liền sáu phát. Mấy cái công sự bung lên, bóng một vài tên mặc rằn ri nhao vào rừng, pháo địch lại trùm lên vị trí xe đỗ.
Ba xe của đại đội Năm chạy hơi lùi về phía sau, họ bắn liên tục vào rừng cao su, Luông lẩm bẩm:
- Quái lạ! Cái bọn này nó bắn không cần ngắm hay sao ấy!
Trang cho xe luồn vào vườn điều để chờ mấy xe phía sau tiến lên ngang hàng, chắc đã mất mục tiêu nên không thấy pháo dội nữa. Duyệt tranh thủ đội cửa pháo hai chui lên hẳn trên đỉnh tháp pháo để quan sát cho rõ hơn, cậu ta bảo:
- Trong rừng cao su có mấy cái xe tăng thì phải, nhưng mắt thường khó nhìn lắm!
Đúng lúc ấy Luông nghe trên đài tiếng Hòa Râu:
- 50 gọi 02! 50 đã hết đạn, dầu cũng gần hết, xin phép về phía sau để bổ sung!
Trên sở chỉ huy chưa kịp trả lời lại thấy tiếng Hòa đề nghị tiếp. Luông lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Bắn cứ như đổ đạn vào rừng ấy thì làm gì mà chẳng hết”. Chợt Luông thấy sở chỉ huy gọi mình:
- 02 gọi 80! Tình hình 80 thế nào, báo cáo!
Ngẫm nghĩ một lát Luông mới trả lời:
- 80 gọi 02! 80 báo cáo: dầu còn nhiều, đạn còn hơn 20 viên! Báo cáo hết!
Trên sở chỉ huy lắng đi một lúc, chắc là có sự trao đổi gì đó rồi giọng tiểu đoàn trưởng Toàn rành rẽ:
- 02 gọi 50! Để 80 ở lại hiệp đồng cùng bộ binh giữ vững trận địa, các xe hết dầu, hết đạn cho về phía sau bổ sung. Nhận đủ trả lời!
Tiếng Hòa Râu trả lời rõ nhanh:
- 50 nhận đủ! 50 gọi 80! 80 ở lại hiệp đồng với bộ binh giữ vững trận địa! Nhận đủ, trả lời!
Luông tức lắm nhưng vẫn phải đồng ý:
- 80 nhận đủ!
Luông bảo Trang tắt máy, cậu phổ biến tình hình chung và bảo:
- Bây giờ còn mỗi xe mình ở đây thôi đấy! Ba xe kia rút về phía sau hết rồi! Phải xem bộ binh ở đâu để bắt liên lạc với họ.
 Bộ binh ở mãi đằng sau kia kìa, chỗ tôi dừng cho một tay lên xe ấy! Trang giãy nảy lên.
Luông quay kính trưởng xe nhìn, đúng là xe 380 đã tiến vượt bộ binh một quãng xa, Trang bảo:
- Cứ yên tâm! Mình đang ở trong vườn điều nó không thấy gì đâu, giờ tôi sẽ cho xe lùi lại một ít cho gần với bộ binh vậy!
Trang nổ máy lùi một đoạn, thấy có một hõm đất cậu cho xe xuống.
Dường như cả hai bên đã quá mệt mỏi nên chiến trường im ắng hẳn, chỉ thỉnh thoảng một vài quả đạn pháo bắn cầm canh vào trận địa của bộ binh. Luông bảo cả xe tranh thủ ăn trưa. Nhắc đến ăn cả bọn mới thấy đói. Từ hôm qua đến giờ có ăn uống gì đâu. Thế là mỗi tên bóc một bánh lương khô ra ăn nhỏ nhẻ, đói nhưng khó nuốt quá.
Đã quá trưa, sốt ruột Duyệt lại đội cửa đứng lên tháp pháo quan sát, vừa nhỏm dậy cậu đã vội thụp xuống:
- Phía trước có mấy chiếc xe tăng đang chạy!
Luông vội quay kính trưởng xe về phía Duyệt chỉ nhưng không thấy gì vì xe đỗ hơi thấp, anh bảo Trang:
- Cho xe lên chỗ cao hơn đi!
Trang nổ máy, cậu cho xe tiến lên một đám đất cao. Từ đây Luông đã nhìn thấy một đoàn xe tăng chạy từ phía Vũng Tàu lên, anh đoán: “chắc bọn ở phía Vũng Tàu rút về tăng cường cho bọn ở đây” và hạ lệnh:
- Thọ! Bắn đi!
Mãi không thấy Thọ bắn, Luông quát:
- Sao không bắn đi?
- Hình như cờ Giải phóng anh ạ!- Thọ trả lời.
Luông lại dán mắt vào kính trưởng xe, anh cũng thấy hơi phân vân, tuy nhiên khoảng cách quá xa nên không thể phân biệt được, cuối cùng Luông quyết định:
- Đằng ấy không thể có xe tăng ta được, cứ bắn đi!
Thọ chỉnh lại đường ngắm rồi bóp cò, cậu ta giục Duyệt lắp tiếp viên đạn nữa thì một tiếng nổ chát chúa vang lên, buồng chiến đấu mù mịt khói, cả xe lịm đi.
Pháo thủ Thọ là người tỉnh lại đầu tiên, cậu hốt hoảng khi thấy ngay sau lưng cậu Luông gục đầu trên đài vô tuyến điện. Phía bên kia Duyệt ngồi dựa vào thành xe, mặt mũi bê bết máu. Phía trước Trang cũng gục đầu vào kính lái, cửa lái xe bị sức ép bật ra mở toang. Thọ vội đạp vào lưng Trang, cậu ta từ từ quay đầu lại, đôi mắt đờ đẫn như người say thuốc lào. Thọ hét:
- Luông với Duyệt bị thương rồi!
Trang tỉnh hẳn lại, cậu nhoài người nhìn ra phía sau. Thấy Duyệt và Luông bị thương quá nặng Trang quyết định: “phải nhanh chóng đưa Luông và Duyệt về phía sau cấp cứu”. Thế là Trang nổ máy chạy về Trường Thiết giáp, nơi sáng nay cậu đã nhìn thấy có lá cờ của Trạm quân y. Đưa Luông và Duyệt xuống giao cho trạm quân y Thọ và Trang mới ra xem lại xe. Thì ra xe các cậu bị trúng một quả đạn pháo cỡ lớn làm thủng chóp quạt gió trên tháp pháo. Khẩu 12 ly 7 đã bị bay đi mất, khẩu đại liên K53 bẹp dúm, pháo cũng bị kẹt cứng không quay được, mấy cái ba lô buộc ngoài tháp pháo cũng mất tiêu. Riêng đối với Trang cậu còn đau hơn vì cuốn sổ tay “bất ly thân” trong ba lô cũng bị bay mất.
Nhớ lại Duyệt có cái ba lô dúi sâu trong vành tháp pháo hai anh em móc ra định đem vào Trạm quân y cho bạn. Nhưng vừa mở nắp ba lô ra cả hai đều sững sờ: trong ba lô chỉ có một cái võng bạt đã cũ, còn lại toàn là sách, những cuốn sách tiếng Anh, tiếng Pháp dày cộp. Thọ rưng rưng:
- Thế mà hôm thấy nó dúi vào đây mình cứ tưởng có gì quý lắm.
Hai anh em vội vàng mang cái võng vào chỗ Duyệt. Duyệt đang nằm thiêm thiếp như ngủ. Những vết máu trên mặt, trên người Duyệt đã được lau sạch. Một vòng băng trắng cuốn quanh đầu kéo xuống bả vai và cánh tay trái. Nhưng khuôn mặt thư sinh của cậu ta lại thanh thản vô cùng.

Tại sở chỉ huy lữ đoàn, lữ trưởng Nguyễn Tất Tài đi đi lại lại vẻ rất sốt ruột. Như vậy là cái căn cứ Nước Trong này đã kìm chân quân ta hai ngày trời, nó đã làm một đại đội của ông gần như bị xóa sổ, bổ sung lên cho một xe nay cũng lại bị thương. Tài gọi lữ phó Tụ lại hỏi:
- “Thằng xê Năm” coi như bị xóa sổ rồi mà chưa thông qua được Nước Trong, ông tính sao đây?
- Phải tung hẳn một đại đội lên đánh chứ cứ bổ sung nhỏ giọt thế này thì lên cái nào chết cái đó thôi- Tụ trả lời.
- Tôi đồng ý với ông, nhưng đưa “thằng” nào lên bây giờ?
- Theo tôi tốt nhất là “xê Bốn”, nó là “thằng” thiện chiến hơn cả- Tụ nói chắc như “đinh đóng cột”.
- Được! Ông cho truyền đạt mệnh lệnh đi, điều “xê Bốn” lên Trường Thiết giáp bắt liên lạc với 304, quân đoàn chỉ thị nửa đêm nay là nổ súng tiến công đấy- Tài hất đầu.
- Rõ!- Tụ rảo bước ra ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại một lát lữ phó Tụ quyết định sẽ trực tiếp xuống giao nhiệm vụ cho “xê Bốn’ chứ không dùng sĩ quan tác chiến đi truyền đạt nữa. Ông vẫy người lái chiếc xe Jeep của Phòng Tham mưu lại, hai thầy trò phóng như bay xuống vị trí trú quân của đại đội Bốn.
Người lái xe đã đến đây hôm qua nên nhanh chóng tìm được vị trí đỗ xe của đại đội trưởng Thận, vừa xuống xe Tụ đã hất hàm hỏi một cách thân tình:
- Thế nào? “Xê Bốn” vẫn đánh nhau được chứ?
- Thủ trưởng chỉ hay đùa, “xê Bốn” lúc nào chả sẵn sàng!- Thận cũng thân mật đáp lời.
Từ hồi trở về đội hình lữ đoàn lúc nào lữ phó Tụ cũng rất quan tâm đến “xê Bốn”, lý do cũng đơn giản vì so với những đơn vị khác thì nó vất vả nhất. Từ lữ đoàn tách ra độc lập chiến đấu ở đường 12. Những năm sau Hiệp định Paris nó vẫn phải nằm trong A Lưới cách lữ đoàn những hơn hai trăm cây số.
- Ừ! Thế thì có nhiệm vụ cho các cậu đây! Cậu cho gọi cả cậu Toàn lên đây nghe luôn.
- Vâng ạ!- Quay ra sau Thận bảo- Kỷ sang xe 390 gọi anh Toàn sang đây ngay.
Mở tấm bản đồ quân sự trải lên  nắp hòm dụng cụ Tụ đứng trầm ngâm suy nghĩ, mắt như dán vào một điểm trên bản đồ. Thấy Toàn đến ông đưa tay ra bắt và vào ngay vấn đề:
- Trước hết nói sơ qua về tình hình để các cậu nắm được, Tụ chỉ tay vào một điểm trên bản đồ. Lữ đoàn ta đã bước vào chiến đấu từ chiều tối 26, các đơn vị của tiểu đoàn Hai phối thuộc cho bộ binh có nhiệm vụ đánh bóc vỏ. Nhìn chung lúc đầu khá thuận lợi, trên hướng chính đã chiếm được Trường Thiết giáp ngay trong đêm. Nhưng khi ta phát triển ra ngã ba Thái Lan thì gặp khó khăn, địch đã thiết lập một phòng tuyến khá vững chắc ở khu vực Nước Trong. Thằng “xê Năm” đã thiệt hại mất bốn xe ở đây. Ngày hôm qua lấy thêm của các cậu cái 380 lên tăng cường nhưng nó cũng bị thương rồi, trưởng xe Nguyễn Đình Luông bị thương, pháo hai Nguyễn Kim Duyệt đã hy sinh, pháo súng bị hỏng cả, hai cậu còn lại cũng bị thương nhẹ. Vì vậy Ban chỉ huy lữ đoàn quyết định chọn “xê Bốn” các cậu làm nhiệm vụ đột phá Nước Trong để mở đường cho quân đoàn tiến về Sài Gòn. Các cậu có làm được không?
Thận nhìn sang Toàn, gương mặt người chính trị viên vẫn điềm đạm như thường lệ, anh liền trả lời:
- Các thủ trưởng đã tin tưởng thì chúng tôi quyết tâm thôi.
- Vậy thì cụ thể thế này nhé- Tụ giơ tay xem đồng hồ- Bây giờ là 16 giờ 30, trước 20 giờ các cậu phải có mặt tại khu vực Trường Thiết giáp. Khi đến đó khẩn trương bắt liên lạc với sư 304, có nhiều khả năng nửa đêm nay sẽ nổ súng đấy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “xê Bốn” các cậu sẽ về làm dự bị cho lữ đoàn. Nhiệm vụ thế các cậu rõ cả chưa?
- Rõ!- Cả Thận và Toàn cùng trả lời.
- Các cậu nên nhớ “thằng xê Năm” đã hai lần “húc” vào đấy và cũng hai lần ôm đầu máu trở về! Tụ đưa tay thọc vào sườn Thận. Nếu ngày mai mà các cậu cũng ôm đầu máu quay về thì người đầu tiên tôi bắn là cậu đấy.
- Tôi có chết cũng chết vì đạn địch chứ không chết vì đạn của thủ trưởng đâu- Thận cũng giở giọng đùa cợt trả lời.
- Nói vậy thôi, chỗ đó “rắn” đấy, tớ với anh Tài cũng phải bàn bạc mãi mới quyết định đưa “xê Bốn” lên đánh vì tin vào các cậu. Cố gắng lên nhé!- Tụ đưa tay ra bắt tay Thận và Toàn- Tớ đi trước đây!
- Thủ trưởng cứ yên tâm!- Toàn điềm đạm trả lời.
 Tụ đi rồi Thận quay sang Toàn:
- Bây giờ mình cho anh em ăn chiều đi đã, sau đó cơ động lên Trường Thiết giáp còn sớm chán, đến đó ta sẽ tranh thủ trinh sát nắm tình hình và thống nhất phương án sau. Anh thấy thế nào?
- Tôi nhất trí!

- Thế thì anh về ăn cơm đi!- Quay về phía xe Thận gọi- Kỷ đâu! Đi báo cho các xe ăn cơm chiều, 17 giờ 30 xuất phát.

Ls Nguyễn Kim Duyệt- pháo hai xe 380

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét