Có lẽ cũng đoán được ý đồ của
Trưởng nên Bộ Tư lệnh B5 đã chỉ thị cho cánh bắc và cánh đông chuẩn bị mọi mặt
nếu quân địch liều lĩnh tiến công. Ba trung đoàn bộ binh đã được bố trí dọc
theo đường số Bốn từ nam Cửa Việt qua Vĩnh Hòa về tận Thanh Hội, Long Quang.
Ngoài ra các lực lượng binh chủng cũng được tăng cường để hỗ trợ cho trận địa
phòng ngự của bộ binh. Thê đội Một của tiểu đoàn thiết giáp 66 được bố trí tại
điểm cao 12 làm nhiệm vụ phòng ngự cơ động, sẵn sàng xuất kích phản kích đánh
địch đột nhập trận địa trên tất cả các hướng. Sau khi giao nhiệm vụ cho Hòa,
trung đoàn trưởng M01 nửa đùa, nửa thật:
- Các cậu là đội “cận vệ đỏ” bảo
vệ đại bản doanh đấy! Các cậu mà để mất trận địa này thì chúng tớ cũng đi luôn-
Quả thật, sở chỉ huy trung đoàn M01 nằm ngay rìa thôn Hà Tây 1, chỉ cách điểm
cao 12 chừng hơn trăm mét.
Cho đến hôm nay, hiệp định Pa- ri
đã được cố vấn Lê Đức Thọ và ngoại trưởng Hoa Kỳ Kít- xinh- gơ ký tắt nên có vẻ
như cả hai bên đều đang gầm ghè “lừa miếng” lẫn nhau. Nhưng đó là chuyện “triều
đình”, còn với lính tráng thì được thêm ngày nào yên lành không phải đánh nhau
là quý ngày ấy.
Trên đỉnh điểm cao 12 gần như
toàn thể đại đội Hòa túm tụm sau xe 059 để nghe đài. Hôm qua, thêm một xe thiết
giáp nữa mới được bổ sung sang. Chiếc đài Li- do để trên sườn xe đã mở to hết
cỡ nhưng vẫn tiếng được, tiếng chăng vì gió thổi ào ạt từng cơn. Bản tin sáng
đang điểm lại những tiến trình cơ bản của hội nghị Pa- ri về Việt Nam. Tiếp đó
là bài bình luận khá đanh thép nói về thắng lợi của sự nghiệp đấu tranh chính
nghĩa của dân tộc Việt Nam trước một thế lực hùng mạnh bậc nhất của thời đại là
đế quốc Mỹ. Hòa ngồi lặng im nhìn những chiến sĩ của mình. So với gần một năm
về trước, khi bước vào chiến dịch họ đã dạn dày hơn biết bao nhiêu. Những gương
mặt ngày nào còn phúng phính, trắng hồng nay sắt lại, đen sạm và đầy cương
nghị. Anh tin rằng với những chiến sĩ thế này không có việc gì không thể làm
được.
Bản tin thời sự sáng đã hết, đài
chuyển sang chương trình ca nhạc. Tiếng ồn ào bỗng nổi lên. Xạ thủ Dịp cũng là
tay nhiều chuyện bất ngờ lên tiếng:
- Này, các quê! Nếu bây giờ hai
bên đang đánh nhau mà đến giờ hiệp định có hiệu lực thì làm sao nhỉ?- Chợt thấy
đại đội trưởng cũng đang có mặt tại đấy cậu ta láy lại- Lúc ấy mình phải làm sao
hả đại trưởng?
Câu hỏi của Dịp quả thật đã làm
Hòa bị bất ngờ. Thực ra khi nhận nhiệm vụ lần này các anh cũng chỉ nhận được
những nhiệm vụ chung chung là bảo vệ vững chắc vùng giải phóng, chống sự lấn
chiếm của địch. Ngoài ra cũng chỉ được phổ biến là từ thời điểm hiệp định có
hiệu lực thì sẽ phải ngừng bắn, bên nào ở nguyên bên ấy và không xâm phạm lẫn
nhau. Còn những vấn đề cụ thể như Dịp nêu ra thì chưa bao giờ được nhắc đến ở
bất cứ chỗ nào. Trong lúc Hòa đang suy nghĩ thì cả hội nhao nhao bày tỏ ý kiến
riêng của mình. Đầu tiên là lái xe Thu:
- Vớ vẩn! Thế mà cũng phải hỏi.
Đang đánh nhau thì cứ phải đánh cho đến thắng thua chứ còn gì nữa.
Tiếng ồn ào nổi lên hưởng ứng. Dịp
lắc đầu:
- Không được! Thế thì lại vi phạm
hiệp định mất rồi.
Mấy gương mặt đang cổ vũ Thu cùng
tưng hửng. Cậu Hào tiểu đội trưởng bộ binh thì rụt dè:
- Theo tớ lúc ấy thì tất cả dừng
lại, giữ nguyên hiện trạng thôi.
Thu trừng mắt:
- Thế lúc ấy đang đánh giáp lá
cà, hai thằng hai bên đang vật nhau cũng giữ nguyên như thế à? Giữ thế quái nào
được?
Tiếng ồn ào lại nổi lên, một phe
ủng hộ Hào, một phe ủng hộ Thu. Dịp quay sang Hòa:
- Đại trưởng bảo phải thế nào ạ?
Mặc dù tự cho rằng suy nghĩ của
mình chưa thật thấu đáo cho lắm nhưng Hòa vẫn quả quyết:
- Theo tớ thì Thu nó nói phải
đấy! Cứ phải tiếp tục đánh cho đến khi phân định rõ thắng thua mới được.
Vẫn là Dịp:
- Báo cáo đại trưởng, như thế thì
trái với nội dung hiệp định rồi.
Hòa lắc đầu dứt khoát:
- Cứ phải đánh, vi phạm thì cùng
vi phạm. Dừng lại lúc ấy để mà chết à? Mà xem ra mấy thằng ngụy này cũng ngoan
cố lắm, cứ tin vào chúng nó thì “toi” đấy!
Hòa không ngờ rằng lời tiên đoán
của anh lại thành sự thật.
***
Nửa đêm ngày 27 tháng Giêng năm
1973, khi mà ở Pa- ri đại diện bốn bên tham gia hội nghị chính thức ngồi ký vào
văn bản hiệp định thì một chiến sĩ gác hốt hoảng đập mạnh vào vai Hòa:
- Đại trưởng! Đại trưởng! Phía
ngoài biển có nhiều tiếng động lạ lắm.
Hòa giật bắn mình. Phản xạ của
người chỉ huy chiến đấu làm anh tỉnh ngủ rất nhanh. Anh nhổm người dậy nghiêng
tai lắng nghe. Đúng là bên cạnh tiếng sóng biển ầm ào liên tục có những tiếng
động lạ nghe như tiếng động cơ xe máy lúc to, lúc nhỏ. Chưa hiểu chuyện gì nên
Hòa bảo chiến sĩ gác:
- Báo động chiến đấu toàn đại đội
ngay!- Anh vớ khẩu AK và chỉ vào chiến sĩ thứ hai- Đồng chí đi với tôi!
Hai anh em rời xe chạy xuống phía
bãi biển. Đêm cuối tháng tối đen như mực nhưng vì đã ở đây mấy ngày nên họ đã
quen địa hình và vẫn chạy băng băng. Cát lún xuống dưới mỗi bước chân làm hai
anh em mệt nhoài. Cách mép nước chừng hai trăm mét, đã bắt đầu thấy những đốm
lân tinh lấp lánh trên đỉnh những con sóng thì Hòa giật mình dừng phắt lại: chếch
về phía nam một đoàn xe tăng, xe thiết giáp đang lầm lũi bò sát mép nước về
phía cảng Mỹ. Chúng đi rất chậm nên tiếng động cơ rất nhỏ như hòa lẫn vào với
tiếng sóng biển. Anh vỗ vai người chiến sĩ:
- Bọn này nham hiểm thật! Bây giờ
ta đến gần thêm một chút để xem lực lượng của chúng thế nào rồi sẽ tính. Bám
sát tớ nhé!
Hai anh em không chạy nữa mà lom
khom bước tiếp về phía biển. Thêm vài chục mét nữa họ đã nhìn rõ ngoài xe tăng,
thiết giáp còn có khá đông bộ binh lốc nhốc theo nhau. Hòa đang còn nhẩm đếm
những bóng đen đang lừ lừ tiến lại thì cậu chiến sĩ đi cùng vỗ vai anh, tay chỉ
về phía nam:
- Đại trưởng này, hình như phía
kia cũng có địch.
Hòa căng mắt nhìn theo hướng tay
cậu chiến sĩ nhưng không thấy gì cả, anh ngơ ngác:
- Có thấy gì đâu?
Cậu chiến sĩ thì thầm:
- Đại trưởng phải cúi xuống thật
thấp mới nhìn thấy.
Đúng vậy, khi cúi xuống anh đã
thấy trên nền trời bàng bạc nổi bật hình bóng mấy chiếc xe tăng đang lừ lừ
trườn về phía điểm cao 12. Trong đầu Hòa một ý nghĩ thoáng qua: “Gay rồi! Như
vậy là mình đã bị kẹp giữa hai gọng kìm rồi”. Thầm tính toán một lát anh đi đến
quyết định: “Dưới cảng Mỹ cũng đã có bộ binh rồi. Có lẽ cần phải giải quyết mấy
thằng đang uy hiếp mình đi đã. Nhưng bây giờ cái cần nhất là phải về xe để tổ
chức chiến đấu càng nhanh càng tốt”. Anh bảo khẽ cậu chiến sĩ cùng đi:
- Thôi, ta phải về xe ngay! Chạy
theo tôi nhé!
Có lẽ chưa khi nào Hòa chạy nhanh
đến như vậy. Chỉ vài phút sau hai anh em đã về đến xe. Cũng may, ở nhà toàn đại
đội đã sẵn sàng. Hòa nhảy vội vào xe, anh bảo Dịp:
- Cậu xuống tập hợp đại đội cho
tôi!
Chưa dứt lời Hòa đã chụp vội cái
mũ công tác lên đầu. Theo quy định đài của anh lúc nào cũng mở và để ở chế độ
thu canh nên anh ngay lập tức bóp công tắc ngực về phát:
- 01 gọi 66! 01 báo cáo, địch
đang chuẩn bị tiến công. Xin chỉ thị! Nhận đủ trả lời!
Anh nhắc đi nhắc lại hai lần.
Trên sở chỉ huy có vẻ như bị bất ngờ về tin này, tiếng tham mưu trưởng Ngô hớt
hải:
- 01 đâu! Báo cáo cụ thể hơn xem
nào!
Thời gian đã quá gấp gáp rồi nên Hòa
cũng trở nên lập cập:
- 01 báo cáo, quân địch lợi dụng
đêm tối đang tiến về phía cảng Mỹ và điểm cao 12. Lực lượng mỗi hướng khoảng 10
xe tăng, thiết giáp và 1 đại đội bộ binh. Hiện chúng cách chúng tôi khoảng bốn
trăm mét. Tôi định tập trung đánh bọn địch ở nam điểm cao 12 trước, sau đó sẽ
đánh vào sườn bọn địch đang cơ động về cảng Mỹ. Đề nghị thủ trưởng thông báo
cho bên bộ binh ngay, hình như họ chưa biết gì cả. Báo cáo hết!
Vài giây im lặng mà tưởng như
hàng giờ. Rồi tiếng tham mưu trưởng Ngô cũng vang lên:
- Được! Tôi đồng ý! Đồng chí cho
tiến hành theo kế hoạch! Tôi sẽ báo cho bộ binh ngay.
Chẳng kịp trả lời, Hòa lột vội cái mũ công tác
ra khỏi đầu rồi nhảy xuống đất. Dịp đã tập trung toàn đại đội ngay cạnh xe anh.
Không kịp hội ý cán bộ Hòa hổn hển vừa thở vừa nói:
- Các đồng chí chú ý! Hiện nay
bọn địch lợi dụng đêm tối đang triển khai lực lượng theo hai hướng. Hướng thứ
nhất tiến dọc theo mép nước về phía cảng Mỹ. Hướng thứ hai đang triển khai lực
lượng ngay trước mặt chúng ta, hiện chỉ còn cách chúng ta chừng bốn, năm trăm
mét. Ý định của tôi như sau: trước mắt sẽ cho bộ binh bí mật tiếp cận đội hình
địch, bất ngờ nổ súng tiêu diệt ngay các mục tiêu chủ yếu. Tiếp theo các xe
tăng, thiết giáp sẽ xuất kích vừa chạy vừa bắn, dùng tốc độ cao lao thẳng vào
đội hình chúng. Sau khi diệt được bọn này ta sẽ đánh vào sườn bọn đang tiến
công cảng Mỹ. Các đồng chí rõ cả chưa?
Trưởng xe 704 lên tiếng:
- Đề nghị đại trưởng cho biết đội
hình thế nào.
Hòa khẽ dằn giọng:
- Cứ hàng ngang mà tiến! Xe 704
chú ý diệt xe tăng địch nhé, nhất là mấy cái M48 ấy! Sau đây các đồng chí tiểu
đội trưởng bộ binh chỉ huy cho anh em cơ động luôn, nhớ là càng đến gần địch
càng tốt. Còn các thành viên kíp xe thì về xe chuẩn bị vũ khí, chờ lệnh tôi!
Bắt đầu đi!
Trong bóng tối nhưng tất cả đều
hành động rất nhanh chóng và chính xác. Ba tiểu đội bộ binh đã lặng lẽ tiến về
phía trước, các thành viên kíp xe thì về xe mình. Thu đã ngồi vào ghế lái, cậu
bật đèn chiếu sáng bảng đồng hồ kiểm tra các chỉ số rồi đội mũ công tác ngồi
chờ, dáng sốt ruột tợn. Xạ thủ Dịp đã lắp đạn xong cho khẩu 12 ly 7, cậu kéo
khóa nòng “rốp” một tiếng rồi nhẹ nhàng mở khóa tầm, khóa hướng. Xong đâu đấy
Dịp chụp chiếc mũ công tác lên đầu và bình thản chờ. Trong khi đó Hòa đã vào
đứng ở vị trí trưởng xe, anh đội mũ công tác và nhổm hẳn người lên căng mắt
nhìn về phía trước nhưng cũng chẳng thấy gì cả. Đúng lúc ấy tiếng trưởng xe 704
vang lên trong tai nghe đầy hốt hoảng:
- 04 gọi 01! Báo cáo 01, đèn
chiếu sáng kính ngắm bị cháy. Xin chỉ thị!
Đúng là sét có đánh ngang tai Hòa
cũng không thấy choáng như khi thấy cái tin này, anh giật giọng:
- Thay ngay lập tức! Nhanh lên!
Vẫn tiếng trưởng xe 704:
- Báo cáo, trong hộp phụ tùng
không còn bóng đèn dự bị nào.
Hòa nghiến chặt hai hàm răng, bàn
tay phải của anh nắm chặt tưởng chừng như bóp vỡ chiếc công tắc ngực. Anh gầm
lên trong cổ họng: “Thế này thì bằng bóp giái nhau chứ còn gì. Cả đại đội chỉ
trông vào hỏa lực của nó mà nó lại giở chứng thế này thì…”. Nhưng không còn
thời gian để sửa chữa nữa rồi. Chợt nhớ lại tình huống xe đại đội trưởng Nghi
hỏng kính ngắm hồi đánh Làng Vây, anh bóp công tắc phát dằn giọng:
- Bảo cậu Toán bắn bằng kính mặt
bằng ấy, nếu điều kiện cho phép thì ngắm qua nòng pháo. Cứ bắn đi rồi quan sát
vết đạn mà sửa- Đúng lúc ấy những chớp lửa của B41 nháng lên ở phía trước. Như
vậy là bộ binh đã nổ súng, anh hét vào ống nói- 01 gọi 11! Xuất kích! 47!
Chẳng đợi Hòa ra lệnh Thu đã nổ
máy rồi nhanh chóng khởi xe. Chiếc xe rùng mình rời khỏi công sự lao thẳng về
phía những chớp sáng và tiếng nổ ở phía trước. Đã xuất hiện hai đám cháy từ hai
chiếc xe tăng bị B41 bắn trúng nên có thể quan sát được tình hình. Dịp cũng đã
nhìn thấy mục tiêu nên cậu ta đang kéo từng điểm xạ ngắn gọn mà chắc nịch. Các
xe kia cũng đã lên tiếng. Riêng xe 704 áp dụng phương pháp tạm dừng bắn. Cứ vài
chục mét nó dừng lại một lần, rồi một bọng lửa sáng lòa lại bùng lên. Có lẽ do
khoảng cách bắn đã rất nhỏ nên mặc dù không có đèn chiếu sáng kính ngắm nó vẫn
bắn trúng được xe tăng địch. Thêm một đám cháy nữa bùng lên phía trận địa địch.
Khoảng cách giữa hai bên ngày một
gần lại. Có vẻ như sự choáng váng ban đầu đã qua nên bọn địch bắt đầu tổ chức
đánh lại. Chúng bắn như đổ đạn về phía điểm cao 12. Một vài quả đạn chống tăng
bay xẹt qua đầu Hòa. Có lẽ chúng gặp khó khăn hơn các anh vì không có đám lửa
nào chiếu sáng mục tiêu. Thêm một chiếc M48 bị xe 704 bắn cháy. Ngọn lửa từ đám
cháy này bốc cao cùng những tiếng đạn nổ dữ dội làm bọn địch hoảng sợ thì phải
nên chúng lùi dần. Thừa thắng xông lên, chiếc 704 bắn cháy tiếp một chiếc M41
nữa.
Chợt nhớ ra còn hướng tiến quân
sát mép nước của địch về cảng Mỹ, Hòa vội lên đài:
- 01 gọi 11! Dừng lại, cho bộ
binh lên xe quay về cảng Mỹ! Nhận đủ trả lời!
Trong chốc lát ba xe thiết giáp
đã gom đủ quân về. Kiểm tra sơ bộ một vòng Hòa thấy trong lòng vui như hội,
không một chiến sĩ nào của đại đội bị thương vong. Anh nghĩ bụng: “đúng là một
phép màu” rồi vội vã trở về xe. Đúng lúc ấy tiếng tham mưu trưởng Ngô vang lên
trong ống nghe:
- 66 gọi 01! Nhanh chóng cơ động
lực lượng chi viện cho bộ binh giữ cảng Mỹ. Nhận đủ, trả lời!
Thật may, việc đánh bọn địch tiến
công trực diện đã xong. Hòa bóp phát:
- 01 nhận đủ! 11 chú ý, nhanh
chóng cơ động về phía cảng Mỹ. Nhận đủ trả lời!
Trận đánh ở khu vực cảng Mỹ đang
diễn ra hết sức quyết liệt. Những làn đạn đan chéo nhau tạo thành một cái lưới
đỏ rực. Có vẻ như quân địch đang thắng thế vì có xe tăng, thiết giáp hỗ trợ.
Cách địch chừng bốn trăm mét Hòa lên đài:
- 11 chú ý! Thành đội hình hàng ngang
đánh thẳng vào sườn đội hình địch. Nhận đủ, trả lời!- Lác đác tiếng trả lời
trong tai nghe. Trong bóng tối lờ mờ Hòa nhìn thấy ba xe kia đã tiến lên ngang
với xe mình. Một lần nữa anh bóp phát và dằn giọng- Tiến!
Có lẽ những tên chỉ huy cuộc tiến
công vào cảng Mỹ không thể hiểu được đoàn xe tăng, thiết giáp kia mọc ở đâu ra.
Điều khó chịu hơn nữa là nó lại húc thẳng vào sườn bọn chúng một cách bất ngờ.
Pháo súng thì đang hướng hết về phía bắc, không kịp quay lại để đối phó. Chắc
vì vậy nên chỉ sau vài phút thế trận đã thay đổi 180 độ. Cả xe tăng, thiết giáp
lẫn bộ binh không còn bụng dạ nào để chiến đấu mà quay đầu chạy trối chết để
lại đằng sau 2 chiếc M113 đang cháy bùng bùng. Chiếc 704 đang say máu, nó bám
sát phía sau và tiếp tục xả hàng tràng đại liên vào đội hình đang tán loạn của
địch. Một ý nghĩ thoáng nhanh qua óc Hòa: “không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy của
chúng. Điều cần nhất bây giờ là phải quay về giữ điểm cao 12” nên anh vội lên
đài:
- 01 gọi 11! 11 khẩn trương cơ
động về trận địa 12. Nhận đủ, trả lời!
Vài phút sau bốn xe của đại đội
Hòa lại về nằm trong công sự trên đỉnh điểm cao 12. Xe vừa tắt máy đã thấy
những tiếng xuýt xoa trêu chọc nhau nổi lên rào rào. Hòa lại phải cao giọng:
- Mỗi xe cử một người cảnh giới,
còn lại tranh thủ nghỉ đi một lúc!
Nhưng rồi cũng chẳng ai ngủ nghê
gì được. Hòa vừa dứt lời thì một trận pháo kích dữ dội chưa từng thấy chụp
xuống điểm cao 12 và khu vực cảng Mỹ. Toàn đại đội nín thở dán mình dưới gầm
xe. Nghe tiếng pháo nổ Hòa biết đó là pháo từ biển bắn vào, toàn loại 203 ly,
quả nào quả ấy như một quả bom con. Anh nghĩ bụng: “xe K63 này mà xơi một quả
chắc đi tất”. Thật may, cho đến lúc trận pháo dừng không có xe nào bị trúng đạn.
Dường như bọn địch đã phát hiện
ra trận địa phòng ngự tại điểm cao 12 và sự lợi hại của cái điểm cao đột xuất
này nên quyết tâm phải nhổ cho bằng được. Từ sau trận pháo kích chúng còn tổ
chức đánh vào đây thêm hai đợt nữa. Nhờ lợi thế nằm trong công sự và sự cơ động
lực lượng hợp lý nên đại đội Hòa đã đánh lui cả hai đợt tiến công này. Tuy
nhiên, đại đội anh cũng chịu một số tổn thất, hai xe bị trúng đạn trong đó có
cái 704. Anh em cũng đã hy sinh và bị thương ngót chục người.
Chỉ có trong tay đúng một cái xe
tăng, nay lại bị loại khỏi vòng chiến đấu Hòa thấy hơi bối rối. Thật sự từ đêm
hôm qua tới giờ chiếc 704 đã góp một phần không nhỏ vào thắng lợi của đại đội
anh. Với khẩu pháo 85 ly bắn trực tiếp nó đã “đốt” của địch ít nhất 5 xe tăng,
thiết giáp. Bây giờ không còn sự góp sức của nó nữa các anh sẽ khó khăn hơn
nhiều. Liếc nhìn chiếc đồng hồ xe Hòa thấy cái kim ngắn xanh biếc dạ quang của
nó đang chỉ ở con số 4. Như vậy chỉ còn 3 tiếng nữa hiệp định sẽ có hiệu lực.
Từ giờ tới lúc đó chắc chắn bọn chúng không chịu nằm yên. Với lực lượng thế này
các anh khó lòng mà giữ vững được trận địa. Không còn cách nào khác Hòa đành
lên đài cầu cứu:
- 01 gọi 66! Tình hình gặp nhiều
khó khăn, 704 và 068 bị hỏng. Toàn 11 chỉ còn 2 xe. Đề nghị 66 chi viện gấp!
Nhận đủ, trả lời!
Đầu bên kia ắng đi một lúc mới
thấy tiếng tham mưu trưởng Ngô:
- 66 gọi 01! 66 nhận đủ, ngay sau
đây 66 sẽ đưa thêm hai xe cao xạ và hai bệ B72 sang chi viện. Trước mắt điều
chuyển 231 và 232 về cho 01. Chuyển về tần số dùng chung để lập mạng. Nhận đủ,
trả lời!
Hòa mừng như bắt được vàng. Như
thế là tốt lắm rồi. Như vậy, nếu mọi sự hanh thông trong tay anh sẽ có thêm 4
xe thiết giáp lắp cao xạ 23 ly 2 nòng và hai bệ tên lửa chống tăng B72. Mà pháo
cao xạ 23 ly hạ nòng bắn cũng lợi hại ra phết. Gì chứ xe M113 thì nó xơi ngon.
Còn mấy quả B72 này sẽ dành cho mấy thằng M48. Ngay lập tức anh bóp công tác
phát:
- 01 nhận đủ!
Hòa nhanh chóng chuyển sang tần
số liên lạc mới. Chỉ vài phút sau anh đã bắt liên lạc được với 2 xe 231 và 232.
Đã định gọi cả về điểm cao 12 nhưng Hòa chợt nảy ra ý nghĩ: “cứ để bọn nó ở đấy
thành hai trận địa hỗ trợ cho nhau lại hay hơn”. Thế là anh lên đài:
- 01 gọi 23! 23 tiếp tục ở lại
trận địa cũ. 01 sẽ tăng cường cho 23 một số bộ binh. Chú ý hiệp đồng chặt chẽ
với các lực lượng bạn và chờ lệnh của 01. Nhận đủ, trả lời!
Tiếng trưởng xe 231 dõng dạc vọng
về:
- 23 nhận đủ!
Điều một tiểu đội bộ binh đã bị
cháy xe đi Vĩnh Hòa Phường xong Hòa thư thái ngồi ngắm bầu trời đang sáng dần
lên.
Trong khi đó 2 xe cao xạ của thê
đội 2 cũng đang bắt đầu vượt sông. Nửa tiếng sau họ đã đến điểm cao 12 để bổ
sung cho trận địa phòng ngự của Hòa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét