Chỉ có chưa đầy ba mươi ki- lô- mét mà mất gần suốt
đêm vật lộn các sĩ quan trong Bộ Tư lệnh mặt trận mới đến được vị trí mới của
sở chỉ huy. Với cường độ sử dụng không hạn chế không quân, pháo hạm từ đầu
chiến dịch đến giờ hình như mọi con đường trên đất Quảng Trị này đã bị băm nát.
Hố bom nối tiếp hố bom. Lại thêm những cơn mưa đầu mùa đang đến làm cho chúng
nát nhoét. Xe cộ cứ trầy trật, trồi lên hụp xuống, nhiều lúc cả quan lẫn lính
phải xuống gò lưng đẩy. Ấy thế mà vừa đến nơi tư lệnh mặt trận đã oang oang:
- Các bộ phận nhận vị trí xong khẩn trương bắt liên
lạc nắm tình hình các đơn vị. Đúng 8 giờ sáng họp giao ban thì báo cáo tình
hình cho tôi.
Sở chỉ huy mới của mặt trận được đặt trong khu trung
tâm chỉ huy của sư đoàn bộ binh 3 tại căn cứ Ái Tử. Sở dĩ bên tham mưu mặt trận
chọn địa điểm này bởi nó được xây dựng hết sức cơ bản, có cả hệ thống hầm ngầm
bê- tông cốt thép rất kiên cố. Vì vậy, mặc dù đã rất nhiều đạn pháo của ta
trúng vào khu vực này nhưng những công trình quan trọng nhất vẫn còn khá vững
chắc.
Nhận vị trí xong Bắc mở đài ngay, chỉ một lát sau anh
đã bắt được liên lạc với hai trung đoàn. Vì vậy khi ông Đào đi rửa mặt quay trở
lại anh đã hớn hở:
- Báo cáo phó tư lệnh, tình hình các đơn vị rất tốt ạ!
Ông Đào lắc đầu:
- Tốt thế nào? Phải cụ thể hơn chứ!
Vẻ biết lỗi Bắc trịnh trọng:
- Báo cáo phó tư lệnh, ngày hôm qua trung đoàn H02 đã
phối hợp với bộ binh tiến công quận lỵ Hải Lăng, bắn cháy 15 xe tăng thiết giáp
địch, bắt sống hơn 100 xe cơ giới các loại. Về phía ta chỉ mất 2 xe. Hiện trung
đoàn đang tập kết ở khu vực Phương Lang và Ngô Xá phía đông thị xã Quảng Trị.
Riêng tiểu đoàn 198 vẫn tăng cường cho bộ binh ở Bắc Mỹ Chánh, sẵn sàng đánh về
Huế. Còn H03 thì tiểu đoàn 512 đang nằm ở Đông Hà, Lai Phước. Tiểu đoàn 397 nằm
ở Ái Tử, một đại đội của nó thì đang ở thị xã Quảng Trị. Tính chung cả đợt Hai
này ta chỉ mất 6 xe. Tinh thần bộ đội rất phấn khởi. Khó khăn nhất lúc này là một
số xe đã gần như hết đạn pháo, nhiên liệu thì cũng đã tiêu thụ hai phần ba cơ
số, nhất là bên H03. Về kỹ thuật đơn vị nào cũng có một số xe bị hư hỏng, cần
sửa chữa nhưng nằm quá phân tán nên các phân đội sửa chữa không đưa trang bị,
khí tài đến được. Báo cáo hết ạ!
Ông Đào gật đầu trầm ngâm:
- Đánh nhau liên tục trên một chính diện và chiều sâu
lớn như thế thì việc tiếp tế và sửa chữa chắc chắn là khó khăn rồi. Cậu nắm lại
thật chắc yêu cầu về đạn dược, nhiên liệu và các thứ khác để lát nữa giao ban
tớ sẽ báo cáo Bộ Tư lệnh.
- Rõ!- Bắc vừa trả lời xong đã cúi ngay xuống chiếc
máy vô tuyến điện.
Rời căn hầm ông Đào bước ra ngoài. Trời đã tang tảng
sáng. Trong ánh sáng bàng bạc của buổi ban mai khung cảnh khu trung tâm chỉ huy
trông thật tan hoang và ảm đạm. Những căn nhà mái tôn đã bay từng mảng. Những
bức tường đổ sập. Những chiếc tủ mở toang. Những đống bao cát bị trúng đạn pháo
văng tung tóe. Đó đây vài chiếc xe Jeep lật nghiêng. Vài cái hố đạn vẫn còn sạm
màu khói. Những con đường và các khoảnh sân phủ trắng giấy tờ, sách báo các
loại… Đứng lên đỉnh một đống bao cát trên nóc hầm ngầm ông nhìn bao quát xung
quanh. Đúng là tiền của của Mỹ đổ vào có khác. Từ ngoài vào trong căn cứ có dễ
đến sáu, bảy lớp hàng rào với chiều sâu cỡ hơn năm chục mét. Cạnh hàng rào
trong cùng là một con đường trải nhựa chắc là để tuần tra. Cứ cách vài chục mét
lại có một chiếc lô cốt bê- tông cốt thép đứng sừng sững. Ông Đào nghĩ bụng:
“nếu phải đánh vào đây thì mở cửa cũng hơi mệt đây”. Chợt ông nhớ đến mấy xe FR
mà ông và đồng đội đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào đấy té ra lại không dùng được.
Đúng là anh em mình cũng đơn giản thật. Cứ nghĩ rằng tìm cách lắp được thiết bị
lên xe là ổn rồi. Nào ngờ với cái chuồng cu ngất ngưởng nặng hàng tấn bên trên,
chiếc xe trở nên mất cân bằng nghiêm trọng. Thế là trong chuyến vượt sông Bến
Hải lần thứ nhất, chỉ cần vài đợt sóng lớn táp vào cả hai xe FR đều bị nước
tràn và chìm ngay giữa sông. Từ đó ý tưởng đưa FR theo đội hình bộ binh cơ giới
để bảo đảm mở cửa đành phải hủy bỏ.
Liếc nhìn đồng hồ thấy đã gần 8 giờ ông vội rảo bước
về hầm của mình. Một lát sau đã thấy ông xuất hiện ở cửa hầm chỉ huy.
***
Cuộc họp giao ban được tiến hành trong hầm chỉ huy sư
đoàn bộ binh 3 của ngụy. Đó là một căn hầm bê tông cốt thép nằm dưới mặt đất.
Trên nóc ngoài lớp bê tông dày gần một mét là hàng đống bao cát được xếp lại
trông như một quả đồi nhỏ. Một số quả đạn pháo đã bắn trúng vào đây nhưng xem
ra “còn xa mới tới ruột” như cách nói của cánh lính trẻ.
Nhìn lớp bê tông trên nóc và hai bên thành hầm ông Đào
thấy thật sự ngỡ ngàng và có phần thán phục. Đúng là nước Mỹ giàu mạnh nhất thế
giới đã đổ không biết bao nhiêu tiền của vào đây. Bước vào sau cánh cửa sắt dày
cộp ông Đào một lần nữa ngỡ ngàng: trên
trần hầm một dãy bóng đèn tuýp sáng trắng làm cả căn hầm sáng như ban ngày.
Chính giữa căn hầm là một chiếc bàn dài phủ nỉ màu xanh thẫm. Hai bên là hai
hàng ghế bọc nhung màu huyết dụ thẳng tắp. Định thần một lát ông Đào mới nhận
ra tư lệnh mặt trận và một số sĩ quan trong Bộ Tư lệnh đã có mặt. Nhìn vẻ ngạc
nhiên trên mặt ông Đào, tư lệnh mặt trận cười sảng khoái:
- Thế nào? Choáng hả?
Ông Đào xuýt xoa:
- Chỉ huy đánh trận mà thế này thì… sướng thật!
Mấy sĩ quan vào sau ông Đào cũng trầm trồ hết lời.
Người thì đưa tay vuốt mãi lớp nỉ xanh bọc trên mặt bàn. Người thì lay lay
chiếc ghế rồi nhún nhảy đầy khoái trá. Người thì băn khoăn đang đánh nhau thế
này mà vẫn có điện xài. Mãi đến lúc trưởng phòng tác chiến mặt trận lên tiếng
mời vào họp những tiếng xuýt xoa mới dứt hẳn.
Sau khi điểm qua tình hình tư lệnh mặt trận nhấn mạnh:
- Sau hơn một tháng chuẩn bị và tiến hành chiến dịch,
mặt trận chúng ta đã thu được những thắng lợi vô cùng to lớn. Chúng ta đã giải
phóng hoàn toàn tỉnh Quảng Trị, một trong những địa bàn trọng yếu nhất của ngụy
quyền Sài Gòn. Đây là tỉnh đầu tiên của miền Nam được giải phóng, tạo nên một
tiếng vang rất lớn trên bình diện quốc tế. Song song với mặt trận Quảng Trị của
chúng ta các chiến trường miền Nam Bộ, Tây Nguyên và Khu Năm cũng thu được
những chiến thắng vang dội. Chủ trương của Quân ủy trung ương và Bộ Tổng tư
lệnh trong giai đoạn tới là “phát huy kết quả các chiến dịch, đẩy mạnh tiến công
trên mọi mặt trận, giành chiến thắng trên các chiến trường để tạo thế cho hội
nghị Pa- ri”- Ông đứng dạy cầm cái que chỉ và vòng một vòng cung trên tấm bản
đồ treo trên vách hầm phía sau- Vì vậy, ý định của mặt trận là nhanh chóng củng
cố vùng giải phóng và bổ sung lực lượng cho các đơn vị. Khi đủ điều kiện sẽ
chuyển sang tiến công trực diện từ phía bắc vào phối hợp với mũi vu hồi phía
tây Huế của B4. Mục tiêu trước mắt của đợt Ba này là tiêu diệt ba đến bốn trung
đoàn địch, phá vỡ tuyến phòng thủ của địch từ Mỹ Chánh đến bắc sông Hương. Đồng
thời hỗ trợ địa phương tiến công nổi dạy giải phóng các vùng nông thôn làm bàn
đạp để tiến công Huế khi có thời cơ. Dự kiến đợt Ba sẽ bắt đầu vào trung tuần
tháng Sáu. Như vậy thời gian chuẩn bị cũng còn khá dài. Sau đây đề nghị các đơn
vị báo cáo tình hình và đề đạt ý kiến.
Lần lượt tư lệnh các cánh quân, đại diện các binh
chủng phát biểu ý kiến. Ý kiến nào cũng đều nhất trí với đánh giá cũng như chủ
trương của trên. Tuy nhiên, tất cả các ý kiến cũng thống nhất với nhau là có
rất nhiều khó khăn đang chờ đợi họ, đặc biệt là hao hụt quân số và thiếu thốn
trang bị, lương thực, thuốc men… và nhất là mùa mưa đang tới rất gần. Ông Đào
là người phát biểu cuối cùng:
- Thưa toàn thể các đồng chí! Sau khi tổ chức rút kinh
nghiệm chiến đấu đợt Một rất nghiêm túc các đơn vị xe tăng đã hoàn thành xuất
sắc nhiệm vụ trong đợt Hai vừa qua. Trên hướng bắc và hướng tây xe tăng của H03
đã chi viện tích cực cho bộ binh tiến công hệ thống phòng thủ vững chắc của
địch, đã dẫn đầu các cánh quân tiến công Đông Hà, Lai Phước, Trung Chỉ, Đại
Áng, Ái Tử, La Vang và thị xã Quảng Trị. Bên cánh đông trung đoàn H02 đã làm
nòng cốt lực lượng thọc sâu. Chỉ trong hai trận đánh đã giải phóng hai huyện
Triệu Phong và Hải Lăng, thực hiện cô lập địch ở phía đông. Trong khi đó, thiệt
hại về người và trang bị đều không đáng kể- Ông nhìn quanh một lượt rồi hạ
giọng- Tuy nhiên, hiện nay chúng tôi đang gặp một số khó khăn rất lớn. Một là,
sau hơn một tháng chiến đấu các loại trang bị của chúng tôi đã bị thiếu hụt
nghiêm trọng về số lượng, hầu hết các đơn vị chỉ còn trên dưới 50 phần trăm so
với biên chế. Thứ hai là tình trạng kỹ thuật xe pháo sau hơn một tháng hành
quân, chiến đấu liên tục đã xuống cấp nhiều, một số xe bị hỏng hóc cần sửa chữa
mà không có khí tài. Trong khi đó lại bố trí quá phân tán nên công tác bảo đảm
gặp rất nhiều khó khăn. Thứ ba, chúng tôi đang thiếu trầm trọng đạn dược các
loại, nhất là đạn pháo xe tăng. Nếu không tổ chức chi viện kịp thời sẽ ảnh
hưởng rất lớn đến sức chiến đấu, thậm chí là không đánh nhau được. Thứ tư là
sức khỏe bộ đội cũng giảm sút nhiều, đã xuất hiện một số ca sốt rét rải rác ở
các đơn vị. Chúng tôi lo rằng sắp tới tỷ lệ này sẽ tăng lên thì ảnh hưởng rất
lớn đến khả năng tác chiến. Ngoài ra cũng xin báo cáo các đồng chí, hai đại đội
xe tăng đưa vào B4 hiện cũng đều gặp khó khăn. Một đại đội vào trước đã được
đưa vào đường 12 để đánh xuống Huế nhưng chỉ đến cây số 20 phải nằm lại vì
đường sạt lở nặng không cơ động được. Đại đội xe tăng bơi hiện vẫn chưa vào tới
nơi vì mùa mưa năm nay đến sớm, đường sá bị hỏng nhiều. Vì vậy, lực lượng xe
tăng tham gia vu hồi ở hướng tây Huế coi như không có. Trước tình hình này
chúng tôi đề nghị như sau: một là bên hậu cần, kỹ thuật khẩn trương bổ sung đạn
dược, nhiên liệu và thuốc men cho bộ đội. Hai là tạm thời cho chúng tôi rút các
đơn vị về tập trung cấp tiểu đoàn để tiện cho công tác bảo đảm kỹ thuật. Báo
cáo, hết ạ!
Gương mặt tư lệnh mặt trận đầy vẻ trầm tư, ông hỏi
nhỏ:
- Còn ai có ý kiến gì nữa không?- Không thấy ai nói
gì, một lát sau ông tiếp- Đúng là sau hơn một tháng tác chiến liên tục trong
điều kiện hết sức ác liệt, hiện tại các đơn vị của ta gặp rất nhiều khó khăn.
Những đề nghị của các đồng chí hoàn toàn hợp lý. Tôi yêu cầu các cơ quan của
mặt trận khẩn trương tổ chức bổ sung quân số và các loại vật chất theo yêu cầu.
Về phía các đơn vị cũng phải tích cực chủ động tìm cách tháo gỡ. Riêng đối với
các binh chủng đề nghị các đồng chí bổ sung gấp các loại vật tư chuyên ngành.
Chúng ta phải đảm bảo đến trước thời điểm nổ súng đợt Ba mọi thứ phải đầy đủ.
Còn bây giờ mời các đồng chí nghỉ!
Mọi người ồn ào rời khỏi phòng họp nhưng đằng sau cái
ồn ào ấy là nặng trĩu những âu lo.
Ông Đào vừa về đến hầm mình thì lại nhận được điện
triệu tập ra Bắc gấp. Cầm bức điện ông lầu bầu: “Có việc quái gì mà phải gọi
gấp mình ra thế này. Trong đây cần mình hơn chứ!”. Nhưng rồi ông cũng gọi Bắc
vào và bảo anh nhanh chóng sắp xếp một kế hoạch gặp gỡ với hai trung đoàn
trưởng trước khi về Bộ tư lệnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét