Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

BÃO THÉP 2- ÁP THẤP ĐƯỜNG SỐ CHÍN- Kỳ 22


        Buổi trinh sát ngày hôm sau khá thuận lợi. Đúng như dự đoán khi nghiên cứu trên bản đồ, toàn bộ khu vực căn cứ 31 gồm có 5 điểm cao nằm nối tiếp nhau với độ cao tăng dần từ đông- nam lên tây- bắc, độ dốc theo hướng này chỉ từ 15 đến 20 độ nên xe tăng có thể cơ động được. Địch tổ chức phòng ngự trên mỏm 4 và mỏm 5 là hai mỏm cao nhất. Căn cứ vào địa hình và tình hình địch quyết tâm của đại đội 9 là tổ chức thành đội hình một thê đội gồm trung đội 1 cùng xe đại đội trưởng và đội dự bị gồm trung đội 2 cùng xe chính trị viên, cơ động theo đường 16 A đến vị trí tạm dừng tại ki- lô- mét số 102. Sau đó chở theo bộ binh xung phong lên chiếm tuyến triển khai tại mỏm 3. Từ đó sẽ phát huy hỏa lực tiêu diệt địch và xung phong đánh chiếm các mục tiêu trên mỏm 4, mỏm 5. Trong đó mục tiêu chủ yếu của xe tăng là sở chỉ huy và trận địa pháo, cối. Tuy nhiên lại xuất hiện một khó khăn: toàn bộ các mỏm đồi này đều được phủ kín bằng một thảm rừng thưa nhưng khá xanh tốt. Nhìn những cây rừng bé thì bằng bắp đùi, to thì hàng người ôm trung đoàn phó Ngọ hỏi Vịnh:
          - Cây này xe tăng các anh có húc đổ được không?
          Vịnh lắc đầu cười:
          - Một hai cây thì húc được chứ cả rừng thế này thì làm sao mà húc nổi.
          Ngọ gọi đồng chí đại đội trưởng công binh lại gần:
          - Cậu thử đề xuất phương án làm đường cơ động cho xe tăng từ đây lên trên kia xem sao.         
          Đại đội trưởng công binh ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời một cách thận trọng:
          - Báo cáo thủ trưởng! Về chất đất ở đây nhìn chung tốt nên không ngại lắm, chỉ còn vướng cây thì chúng tôi sẽ tập trung cho anh em hạ cũng nhanh thôi.
          Ngọ gặng lại:
          - Mất độ bao lâu thì xong?
          Tính toán thêm một chút đại đội trưởng công binh quả quyết:
          - Báo cáo thủ trưởng, chỉ cần một ngày là xong.
          Trợ lý Quang đang đứng gần đấy vội xua tay:
          - Không ổn! Các anh mà hạ cây như thế khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”. Phải tìm cách khác đi!
          Quả là một bài toán khó, không hạ cây thì không cơ động được mà hạ cây thì sợ lộ. Mọi người tản ra xung quanh tìm đường vòng tránh đều không có kết quả. Trung đoàn phó Ngọ gọi đại đội trưởng công binh lại một lần nữa:
          - Tôi cho cậu từ chập tối đến nửa đêm có mở thông đường được không?
          Đại đội trưởng công binh bối rối:
          - Báo cáo thủ trưởng! Lúc nãy tôi nói một ngày xong là cũng phải làm cật lực rồi đấy. Bây giờ thủ trưởng cho có mấy tiếng, mà lại ban đêm thì không thể xong được ạ.
          Ngọ hơi có vẻ căng:
          - Nghĩ cách đi! Không xong cũng phải xong!
          Như không chú ý đến câu chuyện của mọi người Nhã cứ loay hoay xung quanh một cái gốc cây, chợt anh đứng thẳng dạy và lại gần đám đông đang trao đổi, giọng mừng rỡ:
          - Có cách rồi các thủ trưởng ạ!
          Cả Ngọ, Vịnh, Cổn gần như đồng thanh hỏi lại:
          - Cách gì?
          Nhã đến cạnh một cái cây và nói một cách rành rọt:
          - Bây giờ ta không hạ hẳn cây mà chỉ cưa đứt độ ba phần tư cây về hướng này- Nhã chỉ vào gốc cây phía hướng đối diện với mũi xe- Như vậy cây vẫn chưa đổ và vẫn giữ được bí mật. Đến khi xung phong xe chỉ cần ủi nhẹ một cái là cây sẽ đổ rất gọn. Các thủ trưởng thấy thế có được không?
          Cả mấy anh em đều lặng đi. Giải pháp thật là đơn giản đến không ngờ song cũng thật là sáng tạo. Vịnh tươi cười:
           - Ừ! Cậu này khá!
          Ngọ thì vào việc luôn, anh gọi cả đại đội trưởng trinh sát và công binh lại gần:
          - Bây giờ các cậu thực hiện như anh Nhã vừa nói. Bên trinh sát kết hợp với bên xe tăng phác tuyến, đánh dấu những cây cần cưa. Còn bên công binh cứ theo đó mà tiến hành. Chậm nhất 22 giờ ngày mai phải xong. Nhưng phải nhớ là bí mật tuyệt đối đấy nhé.
          Ngay chiều hôm ấy việc mở đường được bắt đầu. Bộ binh cũng được lệnh tổ chức vây lấn. Còn đoàn cán bộ xe tăng quay về đơn vị và tiến hành những công việc cuối cùng cho trận đánh. Có vẻ như mọi công việc đã vào guồng máy. Trận tiến công điểm cao 543 đã sẵn sàng.

             ***

          Khi toàn đại đội đã xếp thành một hàng dọc ngoài đầu bản Rơ Niêm, đại đội trưởng Hiến kiểm tra lại lần cuối đội hình. Năm chiếc xe tăng mình đầy lá ngụy trang nép mình bên những lùm cây, kíp xe nào cũng đang trong tư thế sẵn sàng. Cúi nhìn đồng hồ thấy đã 17 giờ, đó là giờ xuất phát theo hiệp đồng anh trở về trèo lên xe và nhún mình vào cửa trưởng xe, chụp cái mũ công tác lên đầu, xiết chặt ống nói rồi dõng dạc:
          - 65 gọi 09! Tất cả vào xe! Nổ máy!
          Như có một luồng điện truyền qua, năm chiếc động cơ cùng gầm lên Từ các ống xả những làn khói xanh bay lên bốc mùi hăng hắc. Hiển quay lại nhìn đội hinh một lần nữa thấy tất cả các xe đã nổ máy anh bóp công tắc ngực về “phát” chuẩn bị ra lệnh xuất phát thì một chiến sĩ thông tin của tiểu đoàn bộ từ đâu chạy tới chặn trước đầu xe, miệng mũi tranh nhau thở nhưng hai tay vẫn kịp xua tay ra hiệu “tắt máy”.
          Hơi ngỡ ngàng nhưng Hiến vẫn bỏ mũ công tác ra và quát:
          - Có chuyện gì thế?
          Cậu chiến sĩ thông tin đã bớt mệt nhưng vẫn còn hổn hển:
          - Thủ... trưởng... Vịnh bảo các anh chưa được đi vội.
          Hiến nhún người ra tận đầu xe cúi xuống hỏi:
          - Đồng chí nói cho rõ ràng nào! Thủ trưởng Vịnh bảo sao?
          Người chiến sĩ thông tin nói rành rọt:
          - Thủ trưởng bảo tôi xuống truyền đạt với đại đội 9: tạm dừng tại chỗ chờ lệnh mới. Có gì lát nữa thủ trưởng sẽ xuống ra lệnh trực tiếp.
          Hiến lầm bầm:
          - Không hiểu lại có chuyện gì nữa đây- Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn đứng lên tháp pháo đánh tín hiệu cho các xe tắt máy rồi nói thật to- Các xe dừng tại chỗ chờ lệnh!
          Ngày đầu năm miền sơn cước thật ngắn, mới hơn 17 giờ đã không rõ mặt người. Từ các xe phía sau mấy trưởng xe sốt ruột kéo nhau lên xe đại đội trưởng tìm hiểu tình hình. Trả lời câu hỏi vì sao chưa đi của họ Hiến gắt gỏng:
          - Tớ cũng như các cậu thôi! Thấy “nó” bảo dừng lại đợi thì phải dừng chứ đâu có biết vì sao.
          Nhã thì lẩm bẩm:
          - Cứ nhùng nhằng thế này có mặt chậm theo giờ hiệp đồng lại lắm chuyện.
          Thực ra lòng Hiến cũng nóng như lửa đốt. Đã hiệp đồng với bộ binh, công binh, pháo binh rồi, đến giờ mà mình chưa có mặt lôi thôi “ăn kỷ luật” như chơi. Nhưng lệnh trên đã truyền vậy thì cứ phải đợi chứ biết làm sao. Tức một cái là không biết vì lý do gì, mà lại không dám bỏ xe để đi hỏi. Vô tuyến điện vì lý do bí mật nên trên ấy vẫn chưa mở. Mấy thằng cha trưởng xe thì cứ đoán già, đoán non nghe lại càng thêm nóng ruột.
          Cuối cùng thì đích thân tiểu đoàn phó Vịnh xuất hiện. Đáp lại sự nôn nóng của mấy cậu trưởng xe là một giọng nói hết sức mệt mỏi trái với cái vẻ sôi sùng sục thường ngày:
          - Hoãn lại đến mai! Cho xe về chỗ cũ đi!
          Hiến túm tay Vịnh:
          - Nhưng anh phải cho biết vì sao lại hoãn đã chứ?
          Vịnh buông thõng:
          - Bọn nó lại tung quân ra Tà Năng lùng sục, trung đoàn không muốn xuất đầu, lộ diện hôm nay- Anh bỗng đổi giọng
          Nhã tỏ ra hăng hái:
          - Thì mình cứ đi, gặp nó ở đâu thì đánh luôn có được không?
          Vịnh gắt:
          - Các cậu cứ đơn giản hóa vấn đề thế! Định đánh 543 mà lại nổ súng ở Tà Năng thì còn đâu là bí mật, bất ngờ nữa.
          Tuy vậy, lùi một ngày cũng có cái lợi là củng cố thêm được 2 xe đưa vào chiến đấu.

           ***

          Nhưng rồi rốt cuộc số lượng xe của đại đội 9 tham gia đánh 543 vẫn chỉ có 5 xe. Chiều hôm sau lúc đưa xe ra xếp đội hình biên đội thì hai xe lại giở chứng. Cả tổ kỹ thuật xoay trần ra vẫn không khắc phục được. Nguyên nhân thì cũng đơn giản: xe của đại đội này đã vào chiến trường được ba năm, trong đó có hai mùa mưa ở tít trong A Sầu- A Lưới, khí tài chẳng có mà thay nên xuống cấp là lẽ đương nhiên. Kế hoạch chiến đấu cũng đã được điều chỉnh lại: do điều kiện địa hình đồi núi, đường hẹp lại không có địa thế để triển khai đội hình nên sẽ bố trí lực lượng tiến công của đại đội gồm thê đội 1 và đội dự bị. Thê đội 1 sẽ do trung đội của Nhã đảm nhiệm, đội dự bị là trung đội 2 trong đó có xe của chính trị viên, còn đại đội trưởng Hiến trung đoàn yêu cầu ở lại sở chỉ huy để trực tiếp chỉ huy đại đội qua vô tuyến điện. Chính trị viên tiểu đoàn Cổn thì quyết định đi trong đội hình thê đội 1, anh bảo: “ở sở chỉ huy đã có anh Vịnh và cậu Hiến rồi, tớ sẽ trực tiếp đi với các cậu”. Thấy chính trị viên cứ khăng khăng như vậy Nhã đành bảo anh lên đi cùng kíp xe 555.
          Đúng giờ quy định Nhã dẫn đầu đội hình cho xe tiến, các xe sau thành một hàng dọc lầm lũi lên đường. Tất cả các đài vô tuyến điện đều đặt ở chế độ thu canh để giữ bí mật. Đèn pha cũng không được bật, chỉ chỗ nào khó đi quá lái xe mới được bật đèn hạn chế ánh sáng.
          Con đường 16 A vừa chật, vừa xấu lại phải đi mò nên tốc độ cơ động rất chậm. Đến vị trí tạm dừng Nhã cho xe mình nép sát vào một bụi cây ven đường rồi xuống xe kiểm tra tình hình trung đội. Đợi cho tất cả các xe đến đủ anh bật đèn pin soi vào cổ tay xem đồng hồ: mới hơn 23 giờ. Xung quanh tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng một quả pháo sáng trên đỉnh 543 vọt lên tỏa ra thứ ánh sáng chập chờn, ma quái. Nhã đứng ra giữa dường dõng dạc:
          - Các xe kiểm tra lại tình trạng kỹ thuật một lần nữa. Chú ý bộ phận hành động và truyền động, chốc nữa phải leo dốc khá cao đấy!
          Trong lúc các thành viên kiểm tra kỹ thuật Nhã trèo lên xe mở đài trực canh. Theo kế hoạch thì còn gần 3 tiếng nữa mới đến giờ xung phong nhưng anh vẫn lo ngay ngáy vì đoạn đường phía trước rất xấu vì bom B52 dạo vừa rồi đánh phá dữ dội, lại còn đường cơ động lên điểm cao cũng chưa biết thế nào. Độ dốc thì cao, lại còn phải vừa đi vừa húc cây để mở đường chắc chắn tốc độ sẽ rất chậm. Suy đi tính lại Nhã quyết định cho trung đội tiến sát hơn nữa đến mục tiêu, anh nghĩ bụng: “nhanh được tý nào hay tý ấy”. Quay lại xe 555 xin ý kiến chính trị viên, Cổn đồng ý nên mới chưa đến 1 giờ sáng Nhã đã lệnh cho trung đội lên đường.
          Đúng như Nhã lo lắng, quãng đường hơn 2 ki- lô- mét từ vị trí tạm dừng lên đến đầu mỏm 1 như một bãi chiến trường toang hoác những hố bom và ngổn ngang đất đá, thân cây đổ, đôi chỗ xác những chiếc ô tô không biết bị cháy từ bao giờ nay lại được bom hất lên đường thành những vật cản hết sức khó chịu. Xe 567 vẫn đi đầu đội hình, Nhã bắt tất cả xuống xe đi bộ phía trước để dò đường, nếu cần thì phải dọn dẹp bớt các vật cản. Cứ đi được độ hai chục mét lại quay lại hướng dẫn cho Thắng lái qua. Vừa đi anh vừa lầm bầm:
          - Vừa mới hôm kia đi trinh sát qua đây đường sá đâu đã đến nỗi nào!
          Hòa lanh chanh:
          - Cứ với cường độ sử dụng B52 thế này thì nó còn làm biến đổi cả bộ mặt trái đất ấy chứ.
          Cân thì lặng thinh chăm chú vào công việc nhưng cậu phải thừa nhận Hòa nói đúng. Hồi ở trong A Lưới cậu cũng đã nhiều lần phải vượt qua bãi bom B52 nhưng chưa lần nào thấy nó khủng khiếp như ở đây, chắc chắn là do cường độ sử dụng rất cao.
          Mất gần một tiếng đồng hồ 5 chiếc xe tăng mới vượt được qua 2 ki- lô- mét. Nhã thở dài nhẹ nhõm:
          - Đường với sá thế này thì xung phong cái nỗi gì- Nhưng rồi chợt nhớ đây đã trong tầm súng cối của địch anh lại phải đi từng xe một nhắc nhở- Chưa đến giờ nổ súng, cứ đỗ cho kín vào. Nhớ là giữ bí mật tuyệt đối nhé!
          Tranh thủ ánh sáng khi mờ khi tỏ của mấy quả pháo sáng trên đỉnh 543 Nhã gọi hai trưởng xe lên để bổ sung nhiệm vụ:
          - Các cậu nhìn thấy chỗ pháo sáng bắn lên rồi chứ? Đó chính là mỏm 5, sở chỉ huy của địch đặt ở mỏm này. Trước đó độ ba trăm mét là mỏm 4. Địch chỉ tổ chức phòng ngự ở hai mỏm này. Mình cơ động đến mỏm 3 thì sẽ triển khai đội hình xung phong, vừa chạy vừa bắn vào mỏm 4, sau đó sẽ phát triển sang mỏm 5. Mục tiêu chủ yếu của ta ở đó là sở chỉ huy. Còn đường cơ động từ đây lên tuyến triển khai ở mỏm 3 thì Thắng chú ý quan sát các vạch dấu của công binh trên các thân cây mà theo. Cây đã cưa dở rồi, cậu chỉ cần húc nhẹ là sẽ đổ thôi. Các xe đi sau cứ theo thế mà đi. Trường hợp máy bay đánh vào đội hình thì các xe cho người lên bắn 12 ly 7. Nhiệm vụ thế các đồng chí rõ cả chưa?
          Hai trưởng xe và kíp xe 567 đồng thanh:
          - Rõ!
          Cân thì thầm với Thắng:
          - Độ dốc này khá cao, lại phải húc cây nên chắc chỉ đi số 1, số 2 thôi đấy.
          Thắng gật đầu:
          - Em biết rồi! Nhưng có lẽ phải lên tận nơi xem công binh họ đánh dấu thế nào đã.
          Nói rồi cậu nhảy ngay xuống xe. Nhã cũng xuống theo, anh dẫn Thắng đi lên đầu mỏm 1. Đến trước một cái cây có mảnh vải trắng buộc phất phơ ngang tầm ngực Nhã chỉ:
          - Đấy! Vạch dấu của công binh đấy! Nhìn rõ không?
          Thắng không nói gì, cậu bước thêm mấy bước nữa về phía trước săm soi nhìn những mảnh vải trắng mờ mờ trong bóng đêm rồi mới trả lời:
          - Em nhìn rõ rồi. Thôi, mình về xe đi!
          Trên mũi xe Cân và Hòa đang rì rầm nói chuyện. Vừa về đến nơi Nhã đã nhỏ nhẹ:
          - Tranh thủ chợp mắt tý đi! Được ít nào hay ít ấy.
          Hòa cười hinh hích:
          - Bố này lẩm cẩm mất rồi! Còn vài phút nữa đã nổ súng thì làm sao mà chợp mắt được- Giọng cậu trở nên xa xôi- Thế mà đã ba năm rồi nhỉ, mồng Mười Tết Mậu Thân thì đánh Làng Vây, còn hôm nay hai mươi chín tháng Giêng Tân Hợi lại mới được đánh trận nữa.
          Thắng thì thầm:
          - Anh bảo trận này liệu có ác liệt bằng trận Làng Vây không?
          Hòa có vẻ kẻ cả:
          - Cậu này buồn cười thật! Trận đánh nào mà chẳng ác liệt, mình đánh nó thì nó cũng phải chống lại chứ!
          Cân thủ thỉ:
          - Theo tớ trận này khó khăn hơn vì bọn chúng biết mình có xe tăng rồi, chắc chắn vũ khí chống tăng của chúng sẽ nhiều hơn trận Làng Vây.
          Đoán chừng sắp đến giờ xung phong Nhã vào xe mở đài để ở chế độ “thu canh”, anh giục cả xe:
          - Thôi, vào vị trí đi! Sắp đến giờ rồi.
          Nhưng quái lạ! Đồng hồ đã chỉ 2 giờ sáng mà vẫn lặng như tờ. Vẫn chỉ mấy quả pháo sáng vu vơ trên đỉnh 543. Nhã nhổm dậy nhìn về phía sau: tất cả các xe vẫn đang nằm im thin thít. Chờ thêm mấy phút nữa vẫn không thấy động tĩnh gì Nhã nhảy xuống xe chạy lại chỗ xe 555. Vừa nhìn thấy bóng Nhã chạy lại gần Cổn đã xua tay:
          - Cứ về xe đợi đã! Chắc lại có trục trặc gì rồi.
          Nhã lại về xe mình, chụp cái mũ công tác lên đầu mà lòng thấy nóng như lửa đốt. Cả Cân và Hòa bây giờ cũng lặng thinh, mắt cứ dán vào đỉnh 543 chờ một tín hiệu gì đó khởi đầu cho trận đánh. Nhưng không có gì cả, tất cả vẫn im lìm.
          2 giờ 20 phút, thêm vài quả pháo sáng từ đỉnh 543 bắn lên.
          2 giờ 30 phút, im lặng vẫn bao trùm.
          2 giờ 40 phút, một loạt tọa độ B52 ném xuống phía bắc cứ điểm.
          3 giờ 00, lác đác vài phát súng chỉ thiên, chắc là tên nào đó ngứa tay.
          Những phút chờ đợi dài như vô tận.
          Hơn 3 giờ, không chịu được nữa Nhã lại xuống xe định lên chỗ xe chính trị viên Cổn xin ý kiến thì pháo thủ xe 555 chạy đến, cậu ta hổn hển:
          - Anh Nhã! Sở chỉ huy bảo anh cho trung đội lùi lại vị trí tạm dừng để giấu xe! Trận đánh đêm nay đã bị hoãn.
          Chẳng biết làm thế nào hơn Nhã đành bảo Hòa chạy sang báo cho xe 546 quay về, còn mình thì chỉ huy cho Thắng quay đầu xe về hướng bắc. Về đến vị trí tạm dừng anh mới được chính trị viên Cổn cho biết vì công binh chưa mở đường xong, bộ binh cũng chưa triển khai được lực lượng nên trung đoàn quyết định lùi trận đánh sang buổi chiều. Nhã ngao ngán nghĩ thầm: “máy bay nó thì nhiều như ruồi, phòng không của mình thì yếu mà đánh ban ngày thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra”. Linh cảm cho anh biết trận đánh này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét