Khi trên hướng đông nam, đại đội
4 bắt đầu nổ súng đột phá qua căn cứ Nước Trong thì ở hướng tây bắc, chiếc xe
dắt của Thắng đang lẽo đẽo theo đại đội 9 cơ động về hướng cầu Bông. Đây là một
cây cầu tuy không lớn song có vị trí rất quan trọng trên đường tiến về Sài Gòn
của một mũi thọc sâu của binh đoàn Cao Nguyên. Thực ra, trách nhiệm của Thắng
là phải tổ chức bảo đảm kỹ thuật cho toàn trung đoàn song từ khi đại đội 9 của
Hướng chuyển sang sử dụng xe chiến lợi phẩm này thì anh phải bám sát nó nhiều
hơn. Có nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu là do đây là loại xe anh em ta mới làm
quen, sử dụng thì được nhưng khả năng khắc phục những hư hỏng thông thường thì
còn rất hạn chế. Biết vậy, nên Thắng và tổ thợ thường xuyên phải đi cùng với
đại đội này để giúp đỡ cho kịp thời.
Để hoàn thành nhiệm vụ mà Bộ tư
lệnh chiến dịch giao cho, binh đoàn Cao Nguyên đã giao nhiệm vụ cho sư đoàn B16
đánh cắt giao thông, ngăn chặn không cho địch rút về Sài Gòn và sử dụng sư đoàn
B20 tiêu diệt sư đoàn 25 ngụy đang đứng chân ở căn cứ Đồng Dù. Đồng thời dùng
sư đoàn M là lực lượng thọc sâu, đột kích theo hai hướng đường 1 và đường 15 để
đánh chiếm sân bay Tân Sơn Nhất và Bộ Tổng tham mưu ngụy. Để bảo đảm đường cơ
động cho lực lượng thọc sâu, binh đoàn đã giao nhiệm vụ cho trung đoàn đặc công
168 phải chiếm và giữ bằng được 2 cây cầu là cầu Bông và cầu Sáng. Vì nhiệm vụ
ở hướng nào cũng nặng nề nên trung đoàn H73 phải xé lẻ ra để tăng cường cho mỗi
sư đoàn một tiểu đoàn xe tăng. Ban chỉ huy và cơ quan trung đoàn vì vậy cũng
phải xé ra đi theo các hướng để làm đại diện xe tăng ở sở chỉ huy. Tuy nhiên,
thành phần đi cùng lực lượng thọc sâu cũng được ưu tiên hơn. Vì vậy, khi Thắng
đề xuất cho chiếc xe dắt và tổ thợ chủ lực của anh đi theo lực lượng thọc sâu
thì trung đoàn trưởng Ngộ đồng ý ngay.
Các trận đột phá tuyến phòng thủ
vòng ngoài trên hướng tây- bắc diễn ra hết sức ác liệt nhưng đã giành được kết
quả rất khả quan. Lực lượng địch ở các quận lỵ
Củ Chi, Hóc Môn và đặc biệt là sư đoàn 25 của địch ở Đồng Dù đã bị xóa
sổ vào sáng ngày 29. Trung đoàn đặc công 168 cũng báo cáo về đã chiếm được Cầu
Bông, đang tháo gỡ bộc phá địch gài định phá cầu. Con đường tiến quân vào nội
đô của lực lượng thọc sâu dường như đã rộng mở. Ngồi trên nóc chiếc xe dắt,
Thắng ngây ngất ngắm nhìn những xóm làng vừa quen, vừa lạ hai bên đường. Sài
Gòn đã ở ngay trước mắt.
Nhưng những tiếng nổ loạn xạ bỗng
vọng lại từ phía đầu đoàn xe làm Thắng giật mình, anh vội cho xe dạt vào lề
đường và tập trung quan sát. Phía trước, các xe của đại đội 9 cũng đã dừng lại
và triển khai đội hình chiến đấu. Trong tai nghe của Thắng nghe rõ tiếng đại
đội trưởng Hướng đang chỉ huy hỏa lực diệt địch. Sốt ruột, Thắng đứng hẳn lên
nóc xe nhìn về phía cầu Bông. Thì ra ở đó có cả một đoàn chừng hơn hai chục
chiếc xe tăng, thiết giáp của địch. Chúng cũng đã dạt hết sang một bên đường và
cuống quýt bắn trả. Nhưng có lẽ thế chủ động đã hoàn toàn thuộc về phía ta thì
phải. Mặc dù chỉ có 3 chiếc M48 và 2 chiếc M41 nhưng vì đã chiếm được địa hình có
lợi, lại có sự bất ngờ nên ngay từ loạt đạn đầu, chiếc xe đi đầu và chiếc xe đi
cuối của đội hình xe địch đã bị bắn cháy. Ngay lập tức đội hình của chúng bị
rối loạn, nhiều cái lao xuống cả ruộng lầy, lính tráng từ trong xe lóp ngóp
chui ra chạy tán loạn. Phía bên này, Hướng và đồng đội bình tĩnh nổ từng phát
chắc nịch. Chỉ ít phút sau, hơn chục đám cháy đã bốc lên nghi ngút, số còn lại
bỏ xe cởi áo đầu hàng hết lượt.
Trận đánh kết thúc nhanh ngoài sự
tưởng tượng. Thắng cho xe chạy về phía cầu. Ở đó, các chiến sĩ đặc công đang
bắt tù binh, thu vũ khí của địch. Anh chàng tiểu đoàn trưởng đặc công nắm chặt
tay Hướng và Thắng, hồ hởi:
- May quá, các anh mà không đến
kịp thì chúng tôi gay với bọn này rồi. Tôi vừa mới đếm lại, chúng có những hai
mươi tám cái chứ ít ỏi gì đâu.
Thắng nhìn quanh, ngoài hơn chục
cái đang cháy thì còn hơn chục chiếc nữa nằm ngổn ngang xung quanh, anh sửng
sốt:
- Nhiều thật đấy. Thế này mà nó
tổ chức tốt thì ăn gỏi năm cái xe của ta thật.
Hướng không trả lời, anh chỉ tủm
tỉm cười. Anh chàng tiểu đoàn trưởng đặc công thì hoa chân, múa tay giải thích:
- Bọn này chạy từ Hậu Nghĩa về
Sài Gòn, đến đây thì bị bọn tôi chặn đánh. Nhưng vì lực lượng của chúng tôi quá
ít nên sắp bị chúng chiếm lại cầu. Đúng lúc đó mấy xe của các anh xuất hiện. Nhìn
thấy toàn M48 với M41, có lẽ chúng tưởng được tiếp viện hay sao ấy nên vẫy mũ
lia lịa. Không ngờ xe của ta lại bất ngờ nổ súng, ngay loạt đầu đã cháy 2 xe.
Thế là cả bọn hốt hoảng và trở nên hỗn loạn ngay. May thật!
Đội hình chính của lực lượng thọc
sâu từ phía sau đã ập tới. Hướng và Thắng vội bắt tay tiểu đoàn trưởng đặc
công. Hướng lắc mãi tay người đồng đội không quen biết:
- Cảm ơn các anh đã giữ được cầu.
Còn bây giờ, bọn tôi phải đi đã.
*
Vào lúc đó, đại đội của Hòa cũng
đang hành tiến từ Tân Uyên về Lái Thiêu. Sau khi vào tập kết ở Đồng Xoài, lữ
đoàn H02 được Bộ tư lệnh Thiết giáp Miền tăng cường cho 1 tiểu đoàn xe tăng
cũng vừa hành quân từ Bắc vào nên sức mạnh chiến đấu đã tăng lên đáng kể. Theo
nhiệm vụ được phân công, đại đội thiết giáp của Hòa cùng với một trung đội xe
tăng được phối thuộc cho trung đoàn 27, sư đoàn B20B làm phân đội phái đi trước
cho lực lượng thọc sâu của binh đoàn. Theo kế hoạch, trong khi một sư đoàn của
ta vây đánh căn cứ Lai Khê và Phú Lợi để cầm chân sư đoàn 5 của địch thì lực
lượng thọc sâu sẽ hết sức hạn chế giao chiến để nhanh chóng đột nhập vào Sài
Gòn qua ngả Tân Uyên- Lái Thiêu. Mục
tiêu đề ra là trong ngày 29 phải chiếm được Lái Thiêu để sáng ngày 30 sẽ từ đó
đánh vào Sài Gòn.
Kế hoạch thì như vậy song nhiều
khi thực tế lại không diễn ra như ý muốn của con người. Theo trinh sát của ta
và bộ đội địa phương cho biết thì chi khu Tân Uyên nằm cạnh con đường số 8 chỉ
có một tiểu đoàn bảo an, lực lượng cũng như trang bị tăng cường không đáng kể.
Chính vì vậy, khi giao nhiệm vụ cho lực lượng thọc sâu binh đoàn đã thống nhất
là bỏ qua mục tiêu này. Nếu cần thì chỉ dùng hỏa lực khống chế rồi vượt qua.
Ấy thế nhưng rạng sáng nay, khi
cả đoàn xe đang lầm lũi chạy trong bóng đêm mờ mờ thì một loạt đại liên bất ngờ
chụp ngay lấy chiếc xe đi đầu của đại đội. Ngay sau đó, một phát đạn chống tăng
đỏ rực bay tới. Chiếc xe đầu bùng lên như một bó đuốc. Trong ánh lửa, bóng các
chiến sĩ lố nhố nhảy xuống xe. Như một phản xạ tự nhiên, các lái xe dạt ngay
xuống vệ đường tìm chỗ ẩn nấp. Thấy Dịp và các chiến sĩ bộ binh ngồi phía sau
định bắn trả, Hòa nhắc:
- Không bắn! Cứ bình tĩnh quan
sát xem sao đã- Anh quay lại giục tiểu đội bộ binh- Khỏe đâu, mấy anh em chạy
lên xe trước xem có thương binh thì tổ chức cấp cứu ngay nhé.
Hỏa lực của địch từ trong chi khu
bắn ra ngày càng dữ dội, không chỉ có súng bộ binh mà có cả súng chống tăng M72
và DKZ. Gần chục quả pháo sáng được bắn lên làm sáng cả một góc trời. Hòa thầm
đoán bọn địch có thể mới được tăng cường lực lượng và vũ khí nên mới hung hăng
thế này. Nếu theo kế hoạch mà đi qua rất có thể sẽ thương vong nhiều, nhất là bộ
binh ngồi trên các xe tải dễ dàng bị đạn nhọn của địch sát thương. Anh vội lên
đài báo cáo với trung đoàn trưởng Hiếu:
- 54 báo cáo 01! Hỏa lực địch
trong chi khu bắn ra rất mạnh, không thể đi qua được. Xin chỉ thị!
Chừng như đã có một cuộc hội ý
trong ban chỉ huy, một lát sau Hòa mới thấy trả lời:
- 01 gọi 54! Tiếp tục quan sát,
theo dõi địch.
Hòa lên đài gọi các xe trong đại
đội:
- 54 gọi 03! Lợi dụng địa hình,
địa vật để bảo toàn lực lượng- Anh chuyển về nội bộ bào Thu- Cho xe lùi lại một
chút.
Thu cho xe lùi lại và tụt hẳn
xuống một bên mép đường. Ở chỗ này khá an toàn vì đạn chống tăng của địch không
vươn tới được, còn đạn nhọn thì cũng đuối tầm, lại bị con đường như một bức lũy
cản lại. Một lúc sau, cả ban chỉ huy trung đoàn 27 đã có mặt ngay sau xe Hòa.
Lặng lẽ quan sát một lát, trung đoàn trưởng Hiếu dằn giọng:
- Đúng là không thể bỏ qua được.
Phải đánh thôi!- Anh nói nhỏ với Hòa- Cậu điều trung đội xe tăng lên, dùng hỏa
lực trực tiếp chế áp chúng. Khi có thời cơ thì cho thiết giáp xông vào. Phải
trị cho bọn này một mẻ nhớ đời mới được.
Hòa lên xe, mở đài, bóp công tắc
phát:
- 54 gọi 03! Chú ý nhận điện! bT1
cơ động lên đầu đội hình, dùng pháo tiêu diệt các hỏa điểm địch. Toàn 03 chờ
lệnh, sẵn sàng xung phong. Nhận đủ, trả lời!
Trong tai nghe của Hòa vang lên
tiếng trả lời của trung đội trưởng trung đội tăng và các trung đội trưởng thiết
giáp. Ngay sau đó, 3 chiếc xe tăng lừng lững bò lên và triển khai thành một
hàng ngang phía sau xe Hòa. Ba họng pháo 100 ly liên tục khạc lửa. Những chớp
lửa của trái phá thi nhau bùng lên phía trong chi khu. Hỏa lực của địch bắn ra
yếu hẳn đi. Một vài đám cháy đã xuất hiện trong chi khu và quận lỵ. Nhận thấy
phía địch đã có dấu hiệu hoảng loạn, Hòa bóp phát:
- 54 gọi 03! Thứ tự b1, b2 nhanh
chóng xung phong qua cổng chính chi khu. Nhận đủ, trả lời!
Sau tiếng trả lời của 2 trung đội
trưởng 4 chiếc xe thiết giáp đã rời chỗ ẩn nấp lao lên mặt đường. Hòa cũng giục
Thu tiến theo. Các xạ thủ 12 ly 7 kéo từng điểm xạ dài. Các chiến sĩ bộ binh
cũng đứng thẳng trên xe bắn từng loạt ngắn chắc nịch. Phía sau, 3 khẩu pháo 100
ly vẫn đều đều điểm nhịp. Tiếng súng từ trong chi khu bắn ra đã yếu hẳn. Chiếc
thiết giáp số 113 đi đầu đã tiến đến cổng chính chi khu nhưng không thể vượt
qua được vì địch đã đào hào và dựng nhiều vật cản bằng thùng phuy đổ đất ngang
đường. Trong tai nghe của Hòa nghe tiếng trưởng xe 113:
- 13 báo cáo 54! Trước cổng có
rất nhiều vật cản, xe không thể vượt qua được. Xin chỉ thị!
Một thoáng suy nghĩ, Hòa bóp công
tắc phát:
- 54 gọi 03! Cho bộ binh xuống
xe, các xe tại chỗ tập trung hỏa lực yểm hộ bộ binh xung phong. bT1 chú ý quan
sát, không bắn nhầm bộ binh- Chuyển về báo gọi nội bộ, anh hô- Thu, tăng tốc
độ. Bộ binh, chuẩn bị xuống xe.
Mất gần một tiếng đồng hồ quân ta
mới làm chủ được chi khu Tân Uyên. Nhưng rồi đội hình vẫn chưa tiến được vì cả
một đoạn đường ngang qua chi khu bọn địch đã bố trí một bãi mìn dày đặc dài
hàng trăm mét. Trung đoàn trưởng Hiếu chạy đôn, chạy đáo thúc giục công binh gỡ
mìn. Tuy nhiên, công việc này không vội được. Mặc cho các cấp chỉ huy hò hét
thúc giục, các chiến sĩ công binh vẫn tỷ mẩn và cẩn trọng làm việc của mình.
Bên mũi của trung đoàn 48 cũng
chẳng khá hơn. Vì không thuộc đường nên cả đội hình đi lạc mất 3 ki- lô- mét.
Hàng trăm chiếc xe bị ùn lại cả một đoạn đường dài loay hoay mất hàng tiếng mới
trở lại được đường Khánh Vân về Lái Thiêu..
Qua được Tân Uyên, vừa đi vừa
đánh địch, vừa khắc phục vật cản mãi sẩm tối hai mũi thọc sâu của binh đoàn
Quyết Chiến mới đến Búng ở bắc Lái Thiêu vài ki- lô- mét.
*
Có lẽ đã nắm được tình hình của
tuyến phòng thủ Trảng Bom, Hố Nai rất cứng vững nên Bộ tư lệnh binh đoàn Mê
Kông đã quyết định sử dụng 2 tiểu đoàn tăng còn sung sức là tiểu đoàn 1 và tiểu
đoàn 22 tăng cường cho các sư đoàn B41 và sư đoàn B06 để đột phá vòng ngoài.
Còn tiểu đoàn 21 của Cân do đã bị tổn thất nặng sau trận Xuân Lộc thì được tăng
cường cho sư đoàn B07 làm mũi thọc sâu.
Đã mấy ngày nằm ở cánh rừng cao
su cạnh ngã ba Dầu Giây chờ các đơn vị phía trước đột phá tuyến phòng thủ Trảng
Bom- Hố Nai nên Cân đã gặp trưởng phòng Phùng và qua Phùng anh biết tình hình
sử dụng xe tăng trên các hướng của toàn mặt trận. Thì ra, bốn anh em kíp xe 567
của anh hiện giờ đều đã có mặt xung quanh Sài Gòn. Ngay bên phải anh, cùng ở
cánh Đông, trong đội hình của binh đoàn Hương Giang là Nhã, giờ anh đã là tiểu
đoàn trưởng tiểu đoàn chủ công của H03. Đã mấy năm nay không nhận được tin tức
của người trưởng xe cũ, không biết anh đã có con chưa? Nếu có rồi thì thật may
vì đó là mong ước cháy bỏng của mẹ anh từ ngày họ cưới nhau đến nay. Còn bên
trái anh, trên hướng Bắc có sự tham gia của tiểu đoàn 66 thì chắc là Hòa đen
cũng có mặt. Anh chàng pháo thủ nghịch ngợm, lém lỉnh ngày nào chắc giờ cũng đã
trở thành một cán bộ đại đội chín chắn và bản lĩnh. Nghe nói cậu ta đã cưới vợ
nữa mới lạ chứ. Cân vui vui khi nghĩ đến cái lời nguyền xa lánh phụ nữ của Hoà
đen mà bật cười một mình. Không biết lấy vợ rồi thì có sống được với nhau
không? Còn cậu chàng Thắng, lái phụ của anh ngày nào chắc chắn cũng có mặt trên
hướng Tây Bắc của binh đoàn Cao Nguyên. Chắc thời gian cũng đã làm cho cậu
chàng tồ tệch ngày nào giờ trưởng thành và chín chắn lên nhiều. Nghe nói Thắng
bây giờ đã là trợ lý kỹ thuật trung đoàn và có rất nhiều sáng kiến đóng góp vào
công tác bảo đảm kỹ thuật của trung đoàn H73. Giá mà lần này cả bốn anh em họ
được gặp nhau ở dinh Tổng thống ngụy thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Trận đánh
này chắc chắn là trận cuối cùng rồi. Sau trận này sẽ là hòa bình, thống nhất.
Hòa bình rồi, bốn anh em nhất định sẽ phải đi thăm nhà nhau như lời hứa ngày
nào. Thoáng nhớ đến lời nhận xét của ông nội về Nhã và Hòa sau lần đi xem triển
lãm ở Hà Nội, Cân lại thấy lo lo. Từ bấy đến nay không có chuyện gì. Không biết
trong trận đánh cuối cùng này, có chuyện gì không hay xảy ra với họ hay không?
Nhưng những nỗi lo của Cân nhanh
chóng bị chìm lấp đi bởi những thông tin không mấy thuận lợi từ phía trước dồn
dập bay về. Các đơn vị đột phá tuyến phòng thủ vòng ngoài của địch gặp rất
nhiều khó khăn. Những tiếng nổ loạn xạ từ phía ấy vọng về cho biết mức độ ác
liệt của trận đánh. Qua nghiên cứu thực địa ở đây anh biết, yếu khu Trảng Bom
sau khi Xuân Lộc mất đã trở thành tuyến phòng thủ ngoài cùng phía bắc nên đã
được Sài Gòn tăng cường lực lượng và phương tiện rất nhiều. Ở đây chúng có một
trận địa pháo tới 26 khẩu từ 105 đến 155 ly. Chúng cũng đã kịp củng cố và thiết
kế ở đây nhiều tuyến chống tăng dày đặc và vững chắc bằng mìn và các loại vật
cản khác. Ngoài ra, ở đây địch còn bố trí một thiết đoàn để sẵn sàng cơ động
đến các điểm nóng để đối phó với sức tiến công của ta.
Còn thị trấn Hố Nai có chiều dài
hàng chục ki- lô- mét bám theo trục đường quốc lộ 1 thực chất là một hệ thống
phòng thủ nhiều tầng, nhiều lớp mà quân địch đã dày công dựng lên, lại được
những đơn vị rất thiện chiến của địch là lữ đoàn thủy quân lục chiến 258 và lữ
đoàn thiết giáp 3 phòng ngự. Vượt được qua nó chắc chắn không dễ dàng gì. Ngoài
ra, dân chúng ở đây hầu hết là đồng bào công giáo di cư từ Bắc vào năm 1954 nên
họ không hiểu gì về cách mạng, thậm chí có nhiều kẻ còn căm thù cách mạng đến
tận xương tủy. Anh lại thấy lo lo cho những người anh em tiểu đoàn 1, họ vừa
mới cơ động từ Bắc vào, còn lạ nước lạ cái mà đã phải đi chiến đấu ngay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét