Theo kế hoạch, ngày hôm nay đoàn sẽ đi thăm một thành phố nữa ở phía bên kia hồ Léman- TP Lodan nhưng vì vợ chồng nhà “đồng hồ” lại có vấn đề với của quý mới sắm- cần sửa cái gì đó, hình như cái dây đeo thì phải. Cũng phải thông cảm thôi, phải chi gần tỷ mua đồ mà nó không hoàn thiện thì ai mà chịu được. Với lại còn phải làm thủ tục hoàn thuế nữa. Vì vậy, nhất định họ sẽ phải quay lại đó, mà nó 8 giờ mới làm việc nên ít ra phải 10 giờ mới xong là sớm. Nếu đi Lodan rồi lại quay về đây thì hóa mua đường, với lại ngay ở Giơ ne vơ cũng còn một số địa điểm chưa tham quan, trong khi Lodan cũng không có gì đặc biệt. Vì vậy, cả đoàn thống nhất không đi Lodan nữa mà sẽ đến tham quan khu vực Trụ sở phái bộ Liên hiệp quốc tại châu Âu. Trong lúc đó vợ chồng nhà “đồng hồ” sẽ đi giải quyết công việc của họ.
Trụ sở phái bộ LHQ đóng ở ngoại vi thành phố Giơ ne vơ, trong một cánh rừng. Mà cái thành phố này cũng lạ, trừ khu phố cổ tập trung ở bờ hồ Lé Man thì ở các khu vực khác nói “thành phố ở trong rừng” hay “rừng trong thành phố đều được”. Rất nhiều cây xanh và thảm cỏ. Chả thế mà môi trường ở đây trong sạch thế, đến nỗi xe các nước khác vào đất nước họ lại phải đóng phí môi trường!
Không được hoành tráng như trụ sở LHQ ở NY song trụ sở phái bộ LHQ ở đây cũng rất uy nghiêm với hai hàng quốc kỳ của các nước thành viên cắm phía trước. Chắc họ sắp xếp theo bảng chữ cái hay sao đó nên quốc kỳ VN ta và Hoa Kỳ ở sát cạnh nhau. Tuy nhiên, chờ mãi để bấm một kiểu cả hai lá cờ tung bay mà không được. Hôm nay ít gió quá!
Đối diện với phái bộ LHQ là một công viên, ở đây có đài phun nước khá lớn, đặc biệt có hai tượng đài mà ý nghĩ của nó rất sâu sắc. Đó là tượng đài một khẩu pháo mà nòng bị xoắn thắt lại- một số các cụ nhà ta nói đùa là bị “thắt ống dẫn tinh”. Tất nhiên, nó chẳng nói gì hơn là nguyện vọng chấm dứt mọi cuộc chiến tranh, xung đột trên Trái đất này. Nhưng dường như đó vẫn chỉ là mơ ước xa vời khi mà ở nhiều nơi trên thế giới vẫn có hàng chục người thiệt mạng vì bom đạn, súng ống mỗi ngày... Còn tượng đài thứ hai là một chiếc ghế khổng lồ bị gãy mất một chân- chắc nó được dựng lên để phản đổi việc dùng mìn sát thương trong chiến tranh, đồng thời ủng hộ các giải pháp làm sạch bom mìn tại các khu vực đã từng có chiến tranh trên trái đất. Nói chung, đấy là một ý tưởng tuyệt vời và có ý nghĩa cảnh báo ghê gớm.
Ngay gần trụ sở phái bộ là trụ sở của Cao ủy LHQ về người tỵ nạn UNHCR và một số cơ quan khác. Tuy nhiên việc canh gác ở đây nhà cháu cảm thấy rất lỏng lẻo, bình thường. Có lẽ người ta đã quá tự tin vào an ninh, an toàn ở đây thì phải.
Đến giờ hẹn, cả đoàn lục tục quay lại vị trí xe đỗ. Tuy nhiên, vẫn chưa thấy cặp đại gia “đồng hồ” có mặt theo hẹn. Dẫu vậy, cả đoàn vẫn rất vui vẻ chờ và tỏ ra thông cảm với họ. Ai chả có lúc phải phiền đến mọi người một chút, phải không các cụ?
Mãi đến 10.30 mới thấy họ trở về, mặt mũi hớn hở. Chắc là mọi việc đã mỹ mãn! Mấy thành viên trong đoàn đùa vui: từ hôm qua đến giờ phải chờ nhiều quá, phải có gì bù đắp chứ? Anh chàng mê đồng hồ vui vẻ nhận lời.
Một lần nữa xe xuyên qua thành phố nhằm biên giới Thụy Sĩ- Pháp nhưng ở phía bên kia của đất nước đồng hồ nhỏ bé này thẳng tiến. Đích đến hôm nay của đoàn là Chomanix- một thị trấn du lịch dưới chân Mont Blanc.
Trụ sở phái bộ LHQ tại châu Âu |
Biểu tượng chống chiến tranh |
Trụ sở UNHCR- Tổ chức về người tỵ nạn |
Một cuốn sách bằng đá |
Chiếc ghế gãy chân- Biểu tượng chống bom mìn của TG |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét