Thêm một ngày nữa qua đi, mũi tiến công chủ yếu của
binh đoàn Sông Hương vẫn giẫm chân tại chỗ tại căn cứ Nước Trong. Sau hai ngày liên
tục chiến đấu, trung đoàn bộ binh 9 được tăng cường đại đội 5 của tiểu đoàn xe
tăng 2 không những không chọc thủng được phòng tuyến Nước Trong mà còn bị tổn
thất nặng nề. Riêng đại đội 5 có 7 xe thì đã bị cháy, bị hỏng mất 4 xe. Số còn
lại thì dầu và đạn đều đã cạn. Quá sốt ruột trước tình hình chậm trễ như vậy,
ông Đào quyết định xuống gặp lữ đoàn H03.
Trời đã nửa chiều. Mặt trời chênh chếch xiên khoai làm
cái nắng thêm oi nồng, khó chịu. Chiếc xe Bắc Kinh phóng với tốc độ cao trong
đường lô của cánh rừng cao su kéo theo một vệt bụi dài đỏ sậm. Phía nam, những
tiếng nổ lớn vẫn vọng về đều đều. Trên xe, ông Đào ngồi trầm tư suy nghĩ, cố lý
giải nguyên nhân sự chậm trễ trong hai ngày qua. Đã đành, kẻ địch đang lâm vào thế
“cùng đường, dứt giậu” nên điên cuồng chống cự. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà ta
chịu bó tay sao. Phải có cách nào đó chứ!
Nhác thấy trong một lô cao su gần đường có mấy chiếc
xe tăng đang nằm im như đàn voi thiêm thiếp ngủ, ông bảo Năm rẽ vào. Nằm ngoài
cùng là chiếc xe mang số hiệu 380 lấm lem như một con trâu đất, hai lá chắn bùn
đã bay đâu mất. Trên tháp pháo cũng không thấy khẩu cao xạ 12 ly 7. Ngay cạnh
xe, một chiến sĩ trẻ có nước da trắng trẻo và khuôn mặt rất thư sinh đang băng lại
cái bả vai cho đồng đội là một chiến sĩ mặt đầy tàn nhang, trông có vẻ rất khắc
khổ. Thấy có người đến, người chiến sĩ trẻ ngước mắt lên. Chắc cậu ta không
biết mình đang đứng trước vị tư lệnh binh chủng, nhưng thấy ông đi xe con nên
cứ chào:
- Chào thủ trưởng! Thủ trưởng hỏi ai ạ?
Nhìn chàng trai trẻ bằng trạc tuổi đứa con nuôi của
mình, cũng mảnh khảnh thư sinh như nó, ông Đào chợt thấy rất có cảm tình với
người chiến sĩ này. Ông thân mật:
- Các đồng chí ở đơn vị nào?
Cậu trai trẻ lúng túng một lát rồi mới trả lời:
- Báo cáo thủ trưởng, bọn em chính ra là ở đại đội 4
nhưng bây giờ lại là ở đại đội 5 ạ.
Thấy là lạ, ông Đào gặng:
- Thế nghĩa là sao?
Người chiến sĩ có gương mặt khắc khổ buông một câu cụt
ngủn:
- Thì được điều về bổ sung cho đại đội 5 chứ sao.
Người chiến sĩ có gương mặt thư sinh giải thích rõ
hơn:
- Báo cáo thủ trưởng, chúng em từ đại đội 4 mới được
điều về bổ sung cho đại đội 5 này từ chiều hôm qua ạ.
Ông Đào gật đầu ra ý hiểu nhưng vẫn hỏi thêm:
- Thế có mỗi mình xe đồng chí bổ sung về đây thôi à?-
Thấy hai chiến sĩ cùng gật đầu, ông hỏi tiếp- Thế bổ sung về đây làm gì?
Cậu chiến sĩ trẻ tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của
ông Đào. Cậu chiến sĩ mặt đầy tàn nhang không
biết vì đau hay vì câu hỏi có phần lục vấn của người đối thoại nên vùng vằng:
- Ông này hỏi hay nhỉ? Bổ sung về để đánh nhau chứ để
làm gì. Đấy, ông nhìn mà xem- Cậu ta hất đầu về phía chiếc xe 380- Người thì
bốn chết hai còn hai thằng đây. Xe thì thủng tháp pháo, bay 12 ly 7, hỏng đại
liên.
Đến lúc này ông Đào mới nhìn kỹ bộ dạng hai người
chiến sĩ. Cả hai cùng phờ phạc, quần áo thì nhem nhuốc dầu mỡ và dính đầy bụi
đất. Chắc họ mất ngủ đã lâu nên hai hốc mắt thâm quầng. Ông Đào quay lại nhìn
kỹ chiếc xe. Hóa ra, chiếc xe đã bị trúng một viên đạn. Trên tháp pháo, một cái
lỗ toang hoác ở đỉnh quạt thông gió. Tấm cửa pháo hai đang mở bị chém nham nhở.
Mấy tấm thép ở cổ pháo vênh hết cả lên. Ông Đào chợt nhận ra mình đã quá vô
tình.
Đúng lúc đó, chính trị viên Lục chạy vội đến trước mặt
ông Đào, anh đứng nghiêm dõng dạc:
- Báo cáo tư lệnh, tôi chính trị viên đại đội 5 báo
cáo đồng chí, bộ đội vừa đi chiến đấu về, đang nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe
ạ.
Ông Đào gật đầu. Chừng như hai chiến sĩ giờ mới biết
người nói chuyện nãy giờ với mình là tư lệnh binh chủng nên len lén bỏ đi. Ông
Đào thân mật:
- Hai đồng chí cứ ở đấy. Tôi có chuyện cần hỏi các
đồng chí- Quay lại phía chính trị viên Lục, ông khoát tay- Đồng chí báo cáo sơ
qua tình hình chiến đấu của đơn vị xem nào.
Lục trở về tư thế nghỉ, giọng thoang thoảng buồn:
- Báo cáo tư lệnh, sau trận đánh Trường Thiết giáp khá
thuận lợi đêm 26, đến sáng 27 chúng tôi tiếp tục phát triển lên phía Nước
Trong. Tuy nhiên, địch ở đây rất mạnh nên đại đội tôi bị cháy mất 4 xe và còn
có 3 xe. Sau khi nghe chúng tôi báo cáo tình hình, chiều ngày 27 lữ đoàn bổ
sung cho chúng tôi xe 380 này. Thế nhưng, sáng nay 4 xe lên đánh tiếp thì xe
380 này bị trúng đạn, một đồng chí hy sinh, một đồng chí bị thương nặng phải
nằm viện, còn hai đồng chí này vừa mới đưa xe về đến đây. Chắc anh em đang còn
mệt nên nói năng lung tung, thủ trưởng thông cảm.
Ông Đào cau mày không nói năng gì. Rõ ràng phòng tuyến
của địch ở đây rất cứng. Nhưng tại sao lữ đoàn lại chỉ bổ sung nhỏ giọt một xe
lên thế này. Ông quay lại phía hai người chiến sĩ trẻ:
- Các đồng chí kể rõ hơn về tình hình địch và trường
hợp bị thương của xe mình cho tôi nghe nào.
Hai chiến sĩ đùn đẩy nhau một lát rồi người chiến sĩ
có khuôn mặt thư sinh lên tiếng:
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi có mặt tại đây chiều
qua và sáng nay tham gia chiến đấu ngay. Về địch thì thực ra chúng tôi thấy rất
khó quan sát vì chúng lợi dụng rừng cây cao su để xây dựng trận địa. Khi đến
tuyến chiếm lĩnh của bộ binh, được bộ binh chỉ mục tiêu chúng tôi đã diệt được
một số công sự địch. Thế nhưng khi chuyển sang xung phong thì bộ binh không
chịu chạy theo.
Ông Đào nôn nóng ngắt lời:
- Sao? Đồng chí nói sao? Bộ binh không chịu xung phong
à?
Người chiến sĩ trẻ gật đầu:
- Vâng ạ. Có lẽ tại pháo địch bắn dữ quá thủ trưởng ạ.
Anh em họ cứ nhỏm đầu dậy khỏi công sự thì đã lại phải thụp xuống vì pháo rồi.
Vì thế, chúng tôi đành dừng lại dùng hỏa lực diệt địch. Được độ một tiếng thì 3
xe kia hết đạn, sở chỉ huy cho về. Còn lại một mình xe tôi ở lại giữ trận địa
cùng anh em bộ binh. Đến gần trưa, chúng tôi phát hiện xe tăng địch cơ động vào
nhưng vừa mới bắn được một phát thì bị trúng đạn như thủ trưởng thấy đấy.
Ông Đào tỏ vẻ quan tâm:
- Đồng chí nhìn thấy xe tăng địch à? Ở đâu?
Người chiến sĩ có gương mặt khắc khổ giờ mới góp
chuyện:
- Báo cáo, chúng tôi quan sát thấy một đoàn xe tăng
địch chạy từ phía Vũng Tàu lên nhưng xa quá nên bắn không trúng.
Ông Đào gật đầu ôn tồn:
- Thôi được rồi! Các đồng chí nghỉ ngơi đi!- Ông chỉ
Lục- Còn đồng chí dẫn đường cho tôi vào sở chỉ huy lữ đoàn.
*
Trong cái lán dã chiến dựng tạm bằng bạt xe tăng, mấy
cán bộ chỉ huy lữ đoàn H03 đang ngồi thảo luận vấn đề gì đó có vẻ căng thẳng
lắm. Họ chỉ dừng câu chuyện khi thấy chiếc xe con bám đỏ bụi đường phóng thẳng
vào khu vực. Nhìn qua chiếc xe, lữ trưởng Tình biết đó là tư lệnh binh chủng
nên anh vội đứng dậy bước ra cửa lán. Chính ủy Văn, các lữ phó Minh, Tại cũng
ra theo.
Đang khá bực bội nhưng nhìn mấy gương mặt hốc hác, anh
nào anh nấy râu ria lởm chởm, ông Đào cố nén giận trở lại ôn tồn:
- Các cậu đang làm gì vậy?
Lữ trưởng Tình chưa kịp nói gì thì một chiếc xe con
nữa lại phóng tới ào ào. Từ trên xe bước xuống là tư lệnh binh đoàn Nguyễn Hữu
Ân. Tư lệnh binh đoàn bắt tay một lượt tất cả mọi người có mặt rồi nôn nóng:
- Mời anh Đào và các anh vào cả đây. Phải làm gì đi
chứ cứ dậm chân tại chỗ mãi ở đây thì chết cả nút đấy.
Không khí trong căn lán có vẻ rất căng thẳng. Lữ
trưởng Tình lắp bắp:
- Báo cáo các thủ trưởng, chúng tôi cũng đã tăng cường
lực lượng cho đại đội 5 đột phá Nước Trong. Nhưng có lẽ do địch ở đây quá mạnh
nên chưa có kết quả.
Ông Đào bực bội giễu cợt:
- Tăng cường lực lượng gì? Nhỏ giọt một xe lên đó mà
gọi là tăng cường à?
Lữ trưởng Tình càng bối rối tợn, nói không ra tiếng.
Chính ủy Bùi Văn vội đỡ lời:
- Báo cáo thủ trưởng, thực tình chúng tôi cũng đã bàn
luận với nhau rất nhiều mới quyết định như vậy. Lữ đoàn tiếng là có 4 tiểu đoàn
nhưng các tiểu đoàn 4 và 5 chủ yếu là xe thiết giáp, lực lượng lại đã bị tiêu
hao từ Phan Rang vào đến đây nên thực ra chỉ trông vào 2 tiểu đoàn chủ lực là
tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2. Trong khi đó, tiểu đoàn 2 đã được sử dụng làm nhiệm
vụ đột phá tuyến phòng thủ vòng ngoài, chỉ còn tiểu đoàn 1 làm nòng cốt cho
binh đoàn thọc sâu. Bây giờ nếu tăng cường hẳn một đại đội cho tiểu đoàn 2 thì
sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của binh đoàn thọc sâu. Vì vậy, chúng tôi quyết định
chọn phương án bổ sung như vậy.
Chừng như đã hiểu cái khó của cấp dưới nên ông Đào ôn
tồn hơn:
- Thôi, anh không phải thanh minh nữa. Vấn đề bây giờ
là phải vượt qua được chỗ này thì mới nói đến chuyện thọc sâu được. Đúng thế
không, các anh?
Tướng Ân gật đầu:
- Bằng giá nào cũng phải vượt qua được chỗ này trước
buổi trưa mai và ra đến xa lộ Biên Hòa trước 0 giờ ngày 30. Theo tôi, ngoài
phương án tiếp tục đột phá ta có thể tìm một phương án khác- Thấy mọi người đều
chăm chú nhìn vào mình, ông dằn giọng- Ngay sau đây, tôi đề nghị lữ đoàn cử một
tổ trinh sát tìm đường vòng tránh căn cứ Nước Trong. Bài học của Mê Kông vừa
rồi đấy, cứ húc mãi vào Xuân Lộc không đem lại kết quả gì nhưng chuyển hướng
tiến công, đánh vào Dầu Giây ở sau lưng nó thì tự nhiên chẳng cần đánh tướng
Đảo cũng phải bỏ Xuân Lộc. Ở đây cũng vậy. Ta vòng tránh qua nó mà thọc thẳng
vào Sài Gòn có hơn không?
Ông Đào thầm nghĩ đó cũng là một phương án hay. Tuy
nhiên, lữ phó Công từ nãy vẫn ngồi im giờ mới lên tiếng:
- Báo cáo tư lệnh, vấn đề này chúng tôi cũng đã nghĩ đến
nhưng sáng nay, khi chúng tôi tản ra hai phía tìm đường thì đều đụng địch nên
phải rút về. Ngoài ra, nếu có tìm được đường vòng tránh thì chắc chắn sẽ phải
vượt qua suối Nước Trong và sông Buông. Trong khi đó, lực lượng bảo đảm cơ động
của ta lại quá mỏng.
Tướng Ân đỏ mặt lên, bực bội:
- Anh này nói hay nhỉ? Các anh có công binh đi cùng cơ
mà. Ngoài ra binh đoàn đã tăng cường cho binh đoàn thọc sâu một tiểu đoàn bảo
đảm vượt sông. Các anh phải phát huy nó lên chứ. Còn đụng địch thì tìm rộng nữa
ra. Địch yếu thì đánh địch mà đi, mở đường mà tiến. Truyền thống của quân đội
ta là thế mà.
Thấy tình hình có vẻ căng, ông Đào nhẹ nhàng:
- Theo tôi, ta sẽ tiến hành song song cả hai phương
án. Phương án một, các anh rút ra một đại đội của tiểu đoàn 1 để bổ sung cho
mũi đột phá Nước Trong. Ngay sau đây sẽ điều nó lên Trường Thiết giáp để bắt
liên lạc và hiệp đồng với bộ binh, chậm nhất là sáng sớm mai phải nổ súng. Đồng
thời, lữ đoàn cho một trung đội trinh sát cơ giới đi tìm đường vòng tránh. Sáng
ngày mai phải trả lời được câu hỏi có đi được không. Muốn đi được phải khắc
phục những chỗ nào. Các anh thấy thế có được không?
Tướng Ân đã lấy lại được bình tĩnh, ông gật đầu:
- Tôi nhất trí! Các anh cho triển khai ngay đi!
Muốn để cho ban chỉ huy lữ đoàn hội ý, ông Đào kéo
tướng Ân ra ngoài lán. Ngước nhìn lên bầu trời đang văng vẳng tiếng máy bay,
chợt nhớ lại chuyện mình được chứng kiến hôm trước ở sở chỉ huy chiến dịch, ông
Đào nói nhỏ với bạn:
- Anh yên tâm đi! Chắc chắn ngày mai sân bay Tân Sơn
Nhất sẽ không sử dụng được nữa. Bộ đội ta sẽ không còn phải phơi lưng cho mấy
thằng giặc trời này nữa đâu.
Tưởng ông Đào nói đến chuyện pháo binh của mình bắn
được vào Tân Sơn Nhất, tướng Ân lắc đầu:
- Chưa đâu, anh ơi. Pháo của tôi đã vào được Nhơn
Trạch đâu. Có nhanh cũng phải đêm nay.
Ông Đào lắc đầu cười khoái trá:
- Chưa cần đến pháo của anh đâu. Anh cứ tin tôi đi,
nội nhật hôm nay bọn địch ở Tân Sơn Nhất sẽ nhận một món quà đặc biệt từ chính
mấy cái A37 mà ta thu được ở Đà Nẵng và Thành Sơn ấy.
Tướng Ân mở to mắt ngạc nhiên:
- Có chuyện ấy à? Sao tôi không biết nhỉ.
Ông Đào rì rầm kể lại câu chuyện mình được chứng kiến
ở sở chỉ huy chiến dịch hôm nào. Tướng Ân đứng nghe chăm chú, nét mặt giãn ra
đầy sảng khoái.
Cuộc hội ý chớp nhoáng của ban chỉ huy lữ đoàn H03 đã
xong. Lữ trưởng Tình rảo bước đến bên hai vị tư lệnh, anh hồi hộp cất lời:
- Báo cáo các thủ trưởng, chúng tôi đã triển khai ngay
theo ý định của các thủ trưởng. Ngay sau đây, đồng chí Minh sẽ tổ chức trinh
sát đường vòng tránh. Còn đồng chí Tại sẽ xuống giao nhiệm vụ cho tiểu đoàn 1.
Ông Đào gật đầu:
- Tốt lắm!- Quay sang tướng Ân, ông cao giọng chắc như
đinh đóng cột- Anh cứ yên tâm. Tôi đảm bảo với anh trưa mai chúng ta sẽ ra đến
đường 15.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét