Chương 6
Khi thấy quyền tư lệnh Đào quyết định
đi cùng đại đội 6 vào chiến trường, ở cơ quan Bộ tư lệnh cũng có nhiều ý kiến
không đồng tình. Đại loại: “chỉ có một đại đội đi chiến trường thì việc gì mà
cần đến tư lệnh cùng đi”, hay nặng nề hơn: “tư lệnh mà lại đi chỉ huy một đại
đội thì còn ra thể thống gì nữa”... Mặc cho những “lời ra, tiếng vào” râm ran
xung quanh ông Đào vẫn giữ quan điểm của mình. Ông cho rằng người chỉ huy chỉ
biết ngồi một chỗ, nắm tình hình qua các bản báo cáo của cấp dưới thì đó chỉ là
một người chỉ huy tồi, xa rời thực tế. Ông rất tâm đắc với những lời dạy của
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn về đạo làm tướng: “Các điều gian lao của quân
đội, tướng súy phải nếm trải trước đã. Trời nắng không che lọng, trời lạnh
không mặc áo cầu dầy, gặp chỗ đường khó thì xuống đi chân; giếng nước trong
quân đào xong, tướng mới được uống; cơm của lính nấu chín rồi, tướng mới được
ăn; lũy trong quân xây xong rồi tướng mới được nghỉ; khi cực nhọc hoặc khi nhàn
hạ, tướng phải cùng sống với quân lính”. Vì vậy từ khi làm trung đoàn trưởng
trung đoàn xe tăng đầu tiên rồi quyền tư lệnh đầu tiên của binh chủng thiết
giáp ông vẫn dành nhiều thời gian để được làm những công việc của một người
lính xe tăng thực thụ. Ngày công tác kỹ thuật hàng tuần ông cũng quần áo công
tác về xe của mình lăn xả vào thực hiện chức trách như một thành viên. Đi kiểm
tra ông không chỉ đứng ngoài chỉ trỏ mà nhảy ngay vào xe, tự mình đánh giá chất
lượng các thiết bị... Còn đợt này ông muốn được trải nghiệm thực tế mà những
cán bộ, chiến sĩ xe tăng gặp phải khi hành quân đường dài trong điều kiện khó
khăn về đường sá cũng như sự đánh phá ác liệt của không quân Mỹ. Có như vậy ông
sẽ sát thực hơn khi xây dựng kế hoạch đưa các đơn vị xe tăng vào chiến trường
mà ông tin rằng sẽ ngày một nhiều hơn. Và trong sâu thẳm lòng mình ông còn muốn
nhân dịp này được trực tiếp chỉ huy, được tận mắt chứng kiến một đơn vị xe tăng
tham gia chiến đấu. Thực tế đó sẽ giúp ông tất nhiều trên cương vị người chỉ
huy cao nhất của binh chủng sau này. Ông tin ước nguyện này của ông sẽ thành
hiện thực bởi sau các chiến thắng Tà Mây, Làng Vây xe tăng đã phần nào khẳng
định được vị thế của mình và đã chiếm được lòng tin của người chỉ huy binh
chủng hợp hành. Ông chắc chắn xe tăng sẽ được sử dụng rộng rãi hơn trong các
trận đánh tiếp theo.
Khổ một nỗi bản tính khắc kỷ và cách
sống khép kín làm ông ít bạn tâm giao. Cấp dưới thì sợ ông, còn đồng cấp cũng
khó gần nên ông cũng chẳng tâm sự được với ai những ý nghĩ này. Chỉ có chủ
nhiệm chính trị Thu là người đã sống cùng ông lâu năm nên cũng hiểu được phần
nào suy nghĩ của ông. Chính ông Thu là người ủng hộ quyết định của ông mạnh mẽ
nhất. Ngay sau khi hội ý xong, khi chỉ còn hai người với nhau ông Thu đã bảo:
- Tôi ủng hộ quyết định của anh. Chính
bản thân tôi cũng muốn đi một chuyến như vậy.
Quyền tư lệnh Đào thầm cảm ơn người
chủ nhiệm chính trị đã rất hiểu mình, ông chỉ trả lời ngắn gọn:
- Tôi nghĩ rằng rồi đây xe tăng sẽ vào
chiến trường ngày một nhiều. Chuyến đi này của tôi chắc chắn sẽ giúp ích cho
công tác chỉ huy sau này.
***
Cuộc hành quân đi chiến trường của đại
đội 6 khá suôn sẻ. Không biết có phải do cuộc tổng tiến công Tết Mậu Thân của
ta đã làm quân địch phải căng ra đối phó trên khắp các chiến trường nên hoạt
động đánh phá trên các tuyến đường vận tải chiến lược giảm hẳn, hoặc là đã ở
giữa mùa khô đường sá tốt hơn, hoặc giả có một chút may mắn nào đó nữa mà chỉ
sau 16 ngày đêm hành quân đại đội 6 đã đến vị trí tập kết ở Na Bo. Như vậy về
thời gian hành quân chỉ bằng một nửa so với đại đội 3 hồi mấy tháng trước. Đưa
được một trăm phần trăm người và trang bị tới đích an toàn ai cũng phấn khởi,
có cậu trợ lý đi cùng đoàn nói bô bô không biết có ý gì:
- Nhờ có sự chỉ đạo trực tiếp của tư
lệnh nên tốc độ hành quân mới nhanh như thế được.
Vừa mới nghe được như vậy quyền tư
lệnh Đào đã quắc mắt:
- Anh đừng nịnh thối tôi như vậy. Có
khen thì khen cán bộ, chiến sĩ kia kìa.
Quả thật, trên đường hành quân có
nhiều đêm ông đã bỏ ô tô sang ngồi xe tăng cùng kíp xe và đã tận mắt chứng kiến
sự cố gắng vượt bậc của anh em cũng như trình độ tay nghề điêu luyện của họ. Trên
những con đường gập ghềnh của Trường Sơn, dưới ánh sáng tù mù của bóng đèn hạn
chế ánh sáng những chiến sĩ lái xe của ông vẫn đạt tốc độ bình quân trên 10 ki-
lô- mét một giờ. Rồi những lần xe bị hỏng hóc, bị sa lầy, đứt xích, trật
xích... đều được họ khắc phục nhanh chóng với những thao tác rất thuần thục,
hợp lý. Hay những đêm bị máy bay địch đánh chặn các pháo thủ đã sử dụng súng
cao xạ 12 ly 7 để đánh trả thành thạo đến mức ông không ngờ tới. Có thể nói đó
là kết quả của một quá trình khổ luyện lâu dài và có định hướng chính xác, đồng
thời cũng do việc phổ biến kinh nghiệm của hai đại đội đi trước đã được tiến
hành rất kịp thời. Riêng đối với ông chuyến đi cùng bộ đội lần này thực sự là
bổ ích. Những ghi chú dày đặc trong cuốn sổ tay của ông chắc chắn sẽ giúp cho
việc xây dựng kế hoạch đưa các đơn vị xe tăng vào chiến trường được sâu sát
hơn, hợp lý hơn.
***
Vừa vào đến vị trí tập kết lúc nửa
đêm, sáng hôm sau quyền tư lệnh Đào đã gọi mấy trợ lý cơ quan đi cùng về sở chỉ
huy mặt trận. Ông nóng lòng muốn gặp chính ủy Ngọc, tham mưu trưởng Dương ngay
để nắm tình hình đoàn 198 cũng như chủ trương sử dụng xe tăng của bộ tư lệnh
mặt trận trong thời gian sắp tới.
Dẫu đã biết trước quyền tư lệnh binh
chủng sẽ đi cùng đại đội 6 vào chiến trường nhưng cả chính ủy Ngọc lẫn tham mưu
trưởng Dương đều bất ngờ khi gặp ông Đào. Họ bất ngờ cũng phải vì cả hai cùng
đinh ninh ít ra cũng phải mươi, mười lăm ngày nữa đại đội 6 mới vào đến nơi. Vì
vậy khi thấy cái dáng thấp đậm của quyền tư lệnh Đào xuất hiện trước cửa hầm cả
hai đều sửng sốt, phải mấy giây sau mới cất được lời. Còn quyền tư lệnh Đào thì
thật sự vui mừng khi gặp những người đồng sự, ông hồ hởi:
- Chào hai anh! Hai anh vẫn khỏe chứ?
Cuộc hàn huyên sau mấy tháng xa nhau
của những người đồng đội không ồn ào nhưng thân mật và chân tình. Là người
nghiêm nghị, khó gần nhưng với chính ủy Ngọc, tham mưu trưởng Dương và chủ
nhiệm chính trị Thu thì ông Đào lại có những tình cảm đặc biệt. Ông tôn trọng
họ về phẩm chất, tinh thần trách nhiệm cũng như năng lực hoàn thành nhiệm vụ
theo chức trách của từng người. Với ai đó ông có thể rất khắt khe, thậm chí đôi
khi ác khẩu nhưng với ba người này ông thật sự tôn trọng và đúng mực trong đối
xử. Sau khi vắn tắt kể lại hành trình của đại đội 6 quyền tư lệnh Đào hỏi:
- Bây giờ đề nghị các anh cho biết
tình hình của đoàn 198 trong này cũng như ý định sử dụng xe tăng trong thời
gian tới của mặt trận.
Chính ủy Ngọc nhanh nhảu trả lời:
- Báo cáo anh, sau chiến thắng ở Làng
Vây bộ đội rất phấn khởi và sẵn sàng nhận nhiệm vụ chiến đấu. Tuy nhiên do Bộ
tư lệnh mặt trận chưa giao nhiệm vụ nên hiện tại chúng tôi vẫn cho anh em khôi
phục xe máy, vũ khí và chờ lệnh.
Tham mưu trưởng Dương bổ sung:
- Về mặt tinh thần, tư tưởng thì như
anh Ngọc đã báo cáo. Tuy nhiên về mặt lực lượng và trang bị thì cũng có một số
vấn đề khó khăn.
Quyền tư lệnh Đào nhướng mắt nôn nóng:
- Anh nói cụ thể xem nào?
Tham mưu trưởng Dương vẫn từ tốn:
- Cụ thể là sau trận Làng Vây mặt trận
lại quyết định đưa đại đội 9 vào A Lưới rồi đánh xuống Huế từ phía tây. Mặc dù
chúng tôi đã có ý kiến nên đợi đại đội 6 vào rồi hãy cho đi nhưng các anh ấy
không đồng ý vì cho rằng phải nhanh chóng chớp lấy thời cơ này. Vì vậy chúng
tôi đã phải rút một trung đội của đại đội 3 bổ sung cho đại đội 9 và đổi một số
xe tình trạng kỹ thuật tốt sang đấy, đồng thời cử anh Tân tiểu đoàn trưởng đi
cùng. Còn đại đội 3 hiện tại chỉ còn 8 xe nhưng tình trạng kỹ thuật không được
bảo đảm cho lắm. Về chủ trương của mặt trận cũng chưa rõ ràng nên chúng tôi yêu
cầu anh em tập trung lực lượng khôi phục tình trạng kỹ thuật xe máy, vũ khí.
Cho đến giờ cũng đã khá hơn và có thể tham gia chiến đấu được rồi.
Quyền tư lệnh Đào nhăn trán:
- Như vậy là các anh ấy vẫn giữ ý định
đưa xe tăng vào đánh Huế từ phía tây. Thực ra đó cũng là một ý định tốt nhưng
không hiểu đường sá các anh ấy chuẩn bị thế nào thôi.
Tham mưu trưởng Dương lắc đầu:
- Cậu Tân điện ra báo cáo là vẫn chưa
có gì mới cả. Con đường mà các anh ấy định đưa xe tăng xuống Huế vốn chỉ là
đường lâm nghiệp do con mụ Trần Lệ Xuân mở để khai thác gỗ ở A Lưới từ đầu
những năm 60. Từ hồi anh em nhà Ngô bị đảo chính thì không sử dụng nữa, bị bỏ
hoang mấy năm rồi nên hư hỏng nhiều, xe tăng không thể cơ động được.
Chính ủy Ngọc bổ sung:
- Nghe anh em ở đây người ta nói trong
ấy gian khổ lắm, sợ nhất là mùa mưa đến mà bọn Mỹ nó nống ra thì không biết
chạy đi đâu.
Quyền tư lệnh Đào gật đầu:
- Tôi cũng đã tranh thủ tìm hiểu về
khu vực đó khá nhiều. Quả thật đấy là một địa bàn có ý nghĩa chiến lược đối với
mặt trận Thừa Thiên và khoảng cách đến Huế thì rất gần. Tuy nhiên, việc đưa xe
tăng vào đấy cần phải có sự nghiên cứu kỹ hơn- Ông lắc mạnh đầu và quả quyết-
Thôi, các anh ấy đã quyết như thế rồi thì ta cứ tạm chấp nhận như thế. Còn về
trang bị của đại đội 3 thì không lo, ta sẽ điều chỉnh từ đại đội 6 sang. Ngoài
ra lần này tôi cho chở theo khá nhiều khí tài nên sẽ bổ sung ngay cho đại đội 3
trong vài ngày tới. Bây giờ hai anh cùng tôi lên gặp tư lệnh mặt trận.
***
Tư lệnh mặt trận Đường Chín- Khe Sanh
vốn là một Tổng tham mưu phó từ ngoài Bộ vào nên quyền tư lệnh Đào đã có nhiều
dịp tiếp xúc và cùng làm việc. Vì vậy khi thấy bộ ba xe tăng xuất hiện ông đã rời
bàn làm việc đứng dậy vồn vã:
- Ái chà! Xe tăng đã xuất tướng rồi
đấy!
Vừa đưa tay bắt tay tư lệnh mặt trận
ông Đào vừa trịnh trọng:
- Xin chúc mừng thủ trưởng!
Tư lệnh mặt trận cười vui vẻ:
- Cậu chúc mừng tôi cái gì nào? Tôi
thế này là “xuống” chứ có phải “lên” đâu mà cậu lại chúc mừng.
Quyền tư lệnh Đào vội cải chính:
- Tôi chúc mừng ở đây là chúc mừng thủ
trưởng vừa mới vào mà đã đánh thắng liền mấy trận.
Tư lệnh mặt trận lại cười rất cởi mở:
- Thế thì tôi phải chúc mừng các cậu
mới phải. Thực ra tôi đã chúc mừng cậu Ngọc, cậu Dương rồi. Các cậu vừa mới ra
quân trận đầu mà đã chiến thắng giòn giã như vậy là may lắm đấy- Ông hạ giọng
thân mật- Nói gì thì nói nhưng phải thừa nhận khả năng đột phá của xe tăng là
rất lớn. Trận Tà Mây đấy, bộ binh nằm chết dí mấy tiếng đồng hồ không thể xung
phong được mà chỉ cần hai chiếc xe tăng tham chiến là lật ngược tình thế ngay.
Hay ở Làng Vây, nếu không có xe tăng tham gia thì cũng khó mà “nuốt” nổi nó. Vì
thế tôi đã quyết định đưa một đại đội của các anh vào A Lưới, “nó” mà xuống
được Huế thì tình hình sẽ sáng sủa hẳn lên ngay.
Thấy tư lệnh mặt trận chủ động nhắc
đến chuyện này quyền tư lệnh Đào tranh thủ đặt vấn đề:
- Đấy đúng là một ý định táo bạo.
Nhưng tôi chỉ sợ không có đường xuống Huế thôi.
Tư lệnh mặt trận lắc đầu:
- Đừng lo! Khắc đi, khắc đến mà.
Biết là không thể thay đổi tình thế
nên quyền tư lệnh Đào chuyển hướng câu chuyện:
- Báo cáo thủ trưởng! Vì tôi mới vào
nên chưa nắm được tình hình. Đề nghị thủ trưởng cho biết ý định sử dụng xe tăng
của mặt trận trong thời gian tới như thế nào để chúng tôi còn chuẩn bị ạ!
Tư lệnh mặt trận nghiêm mặt lại:
- Như các cậu đã biết, khi nắm được ý
định của Oét- xmo- len muốn biến Khe Sanh thành một Điện- biên- phủ nhằm tiêu
diệt chủ lực của ta, Bộ Chính trị đã quyết định “tương kế, tựu kế”, quyết định
dùng Khe Sanh làm mồi nhử nhằm mục đích thu hút, giam chân lực lượng chủ lực
quân Mỹ ở đây để ta có thời cơ thực hiện cuộc Tổng công kích. Tuy nhiên do trên
giữ bí mật ngày “N” đến cùng nên thực ra mặt trận mới nắm được ý định chung như
vậy thôi và giai đoạn đầu ta cũng chỉ mới đánh được vài trận như Huội San,
Hướng Hóa thì cuộc Tổng công kích đã nổ ra. Vì vậy địch phải đưa lực lượng cơ
động ra ứng cứu các thành phố, thị xã mà không tập trung quân ứng cứu Khe Sanh
như dự liệu- Ông bỗng trầm giọng xuống- Hiện nay trên toàn miền Nam bọn địch
đang phản công ta rất quyết liệt. Vì vậy theo chỉ đạo của trên là ta phải tiếp
tục làm sao kéo quân địch ra đây càng nhiều càng tốt để chia lửa cho các mặt
trận khác. Tuy nhiên bọn chúng đã có những thay đổi rất đáng kể cả về chiến
lược lẫn chiến thuật. Hiện tại chúng chưa đưa thêm quân ra tăng viện mà chỉ
tăng cường không quân, phi pháo để tạo một vành đai hỏa lực nhằm bảo tồn lực
lượng của tập đoàn cứ điểm này mà thôi. Ngoài ra chúng còn sử dụng chiến thuật
trực thăng vận bất ngờ đổ quân chiếm các địa hình có lợi hoặc đánh úp sau lưng
quân ta rồi lại bốc đi. Vì vậy chủ trương của mặt trận trong thời gian tới là
chuyển sang vây lấn, tiêu hao tiêu diệt địch, đồng thời đánh mạnh trên hướng
đông để cô lập hoàn toàn Khe Sanh ép chúng phải ra giải tỏa, ứng cứu. Chính vì
vậy trước mắt sẽ chưa dùng đến xe tăng. Chỉ khi nào Mỹ đã đưa thêm quân ra lúc
đó mới sử dụng đến các cậu đánh đòn tiêu diệt. Còn bây giờ các cậu cứ tranh thủ
thời gian làm tốt mọi mặt công tác chuẩn bị đi.
Ba cán bộ xe tăng nhìn nhau, họ đã nắm
được rõ hơn tình hình chung cũng như ý định của mặt trận. Quyền tư lệnh Đào
đứng dạy:
- Cảm ơn đồng chí tư lệnh đã cho chúng
tôi biết tình hình và ý định của trên. Tôi cũng xin báo cáo tư lệnh là đợt này
Bộ cho phép tôi vào đây để thay cho đồng chí Ngọc và đồng chí Dương. Còn bây
giờ xin phép tư lệnh chúng tôi về.
Tư lệnh mặt trận cũng đứng dạy bắt tay
ba anh em. Ông nói ngắn gọn:
- Cố gắng phát huy kết quả trận đầu
đánh thắng nhé!
Vừa ra khỏi hầm tư lệnh mặt trận chính
ủy Ngọc đã lên tiếng:
- Tưởng anh chỉ hành quân cùng đại đội
6 vào đây rồi quay ra thôi. Thế anh định ở lại à?
Quyền tư lệnh Đào trả lời bằng một câu
hỏi:
- Tại sao tôi không được ở lại? Mà các
anh ở trong này thế cũng đủ rồi. Nhất là anh Dương kia kìa, liệu còn được bốn
chục cân không?
Tham mưu trưởng Dương chống chế:
- Tôi thì lúc nào chẳng thế! Quan
trọng là công việc ngoài kia cần anh hơn.
Đến lúc này thì quyền tư lệnh Đào phải
nói thật:
- Công việc thì bao giờ cho hết được.
Còn nói thật với các anh tôi muốn được tận mắt chứng kiến anh em mình nó đánh
nhau như thế nào? Theo dõi trong diễn tập, trong huấn luyện thì theo dõi mãi
rồi nhưng dù sao đó cũng chỉ là giả. Địch giả, đạn giả, bom mìn giả, tình huống
cũng giả định... nên nếu chỉ dựa vào đấy mà chỉ đạo huấn luyện chiến đấu thì có
khi thắng cũng lại giả nốt. Vì vậy thế nào tôi cũng phải ở lại và trực tiếp
theo dõi vài trận mới được.
Biết là không thể lay chuyển được ý
định của người chỉ huy nên hai người không nói gì thêm. Mãi đến lúc về đến hầm
chính ủy Ngọc mới lên tiếng:
- Nếu Bộ đã đồng ý và ý định của anh
như vậy thì chúng tôi xin chấp hành. Nhưng theo tôi trước khi ra thì anh Dương
cũng nên thu xếp đưa anh Đào đi nắm tình hình các đơn vị và một số địa bàn quan
trọng.
Quyền tư lệnh Đào nói luôn:
- Như các anh đã nghe tư lệnh mặt trận
nói, trước mắt chúng ta cần tập trung làm cho tốt công tác chuẩn bị. Vì vậy,
theo tôi sau đây một mặt chúng ta củng cố trang bị, một mặt tôi sẽ tổ chức cho
anh em cán bộ đi trinh sát thực địa các mục tiêu mà xe tăng có thể phải tham
gia chiến đấu sau này. Ở trong này chắc các anh đã tổ chức rút kinh nghiệm trận
Làng Vây rồi phải không?
Chính ủy Ngọc gật đầu:
- Vâng! Chúng tôi đã làm rồi!
Quyền tư lệnh Đào gật gù:
- Thế thì tốt! Vì các anh đã tổ chức
rút kinh nghiệm chung rồi nên ngày mai tôi muốn trao đổi riêng với hai anh về
các trận đánh vừa qua của 198. Sau đó các anh cứ chuẩn bị mà ra thôi, ở trong
này tự tôi sẽ tìm hiểu các vấn đề khác. Mà mấy anh em cơ quan đâu cả nhỉ?
Tham mưu trưởng Dương nhanh nhảu:
- Chắc là cũng đang bận việc cả. Để
tôi gọi họ sang chào tư lệnh!
Thực ra từ lúc thấy quyền tư lệnh Đào đến
mấy cán bộ các cơ quan bộ tư lệnh tiền phương đã định đến chào nhưng rồi ai
cũng ngại. Họ bảo nhau: “thôi thì cứ kính nhi viễn chi” là hơn nên kéo nhau
ngồi tụ tập ở hầm phái viên chính trị Huấn. Nay thấy chính ủy Ngọc nhô đầu ra
vẫy tay cả hội mới kéo nhau sang. Người nhanh miệng nhất là trưởng phòng tác
huấn Phúc:
- Xin chúc mừng tư lệnh đã có mặt tại
chiến trường! Thú thật chúng tôi không ngờ tư lệnh đi nhanh đến như vậy!
Quyền tư lệnh Đào niềm nở khác hẳn mọi
khi:
- Chào tất cả anh em! Thế nào, nghe
tin cậu bị thương phải không, cả cậu Huấn nữa, thế đã khỏi hẳn chưa?
Phái viên chính trị Huấn cười:
- Báo cáo tư lệnh! Chúng tôi cũng chỉ
bị sơ sơ thôi mà.
Câu chuyện giữa quyền tư lệnh Đào và
mấy cán bộ các cơ quan thật vui vẻ, sôi nổi. Có vẻ như không khí chiến trường
đã làm ông Đào thay đổi hẳn. Chưa bao giờ thấy ông nói cười vui vẻ, niềm nở như
vậy.
Chuyện vui đã vãn quyền tư lệnh Đào
kết luận:
- Thông báo với các đồng chí luôn: đợt
này tôi sẽ ở lại đây, còn anh Ngọc và anh Dương sẽ ra lo công việc ngoài Bắc.
Về phía các cơ quan cũng cử một số đồng chí vào thay, còn lại hầu hết sẽ ở lại
đây với tôi. Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là tiếp tục làm tốt mọi mặt công
tác chuẩn bị. Vì vậy tôi đề nghị ngay ngày mai các anh bên tham mưu, kỹ thuật
tính toán điều chỉnh lực lượng và trang bị từ đại đội 6 sang đại đội 3. Đồng
thời anh Phúc làm kế hoạch và chuẩn bị để tôi đi trinh sát nắm một số địa bàn
quan trọng như Tà Cơn, Lao Bảo, Làng Vây... Tóm lại là địa hình toàn bộ khu vực
và những mục tiêu xe tăng có thể tham gia chiến đấu.
Phúc vẫn là người mạnh miệng nhất:
- Tư lệnh mới vào còn đang mệt, cứ
nghỉ ngơi vài ngày cũng được ạ!
Quyền tư lệnh Đào nghiêm mặt:
- Mệt hay không tự tôi biết chứ! Các
anh cứ tiến hành chuẩn bị đi! Nếu không có gì thay đổi hai ngày nữa ta bắt đầu
đi trinh sát thực địa. Các anh rõ cả chưa?
Tất cả đồng thanh:
- Rõ!
Đến lúc này ông Đào mới chợt nhớ ra:
- À! Có ít quà Tết miền Bắc đây- Ông
với cái ba lô vẫn để trong góc hầm từ lúc đến lôi ra một bọc thuốc lá, thuốc
lào, kẹo Hải Châu và vồn vã- Mời các cậu thưởng thức.
Không khí căn hầm lại sôi nổi hẳn lên.
Chính ủy Ngọc đứng nhìn khung cảnh vui vẻ, đầm ấm giữa người chỉ huy binh chủng
với các cán bộ dưới quyền mà hởi lòng, hởi dạ: “có khi chuyến đi chiến trường
này sẽ làm anh ấy thay đổi tính nết, được như vậy thì tốt biết bao”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét