Có xích rồi đại đội triển khai ngay việc thay thế.
Vĩnh yêu cầu các xe phải kiểm tra kỹ từng mắt một, mắt nào có dấu hiệu nứt hoặc
gãy vú phải thay ra nhưng vẫn không quên cái điệp khúc “không được vứt đi”.
Nhưng rồi mọi việc lại trục trặc.
Sáng hôm ấy ban chỉ huy đang chuẩn bị đón đồng chí
tiểu đoàn trưởng công binh sang hiệp đồng lần cuối về việc bảo đảm cơ động thì
nghe thấy xung quanh cứ chan chát, chan chát. Đoàn trưởng Lãm chột dạ hỏi:
- Tiếng gì thế nhỉ?
Đại đội trưởng Nghi đoán ra ngay:
- Tiếng búa tạ đóng chốt xích. Ông Vĩnh đâu, bảo chúng
nó dừng lại ngay.
Vĩnh lao ra khỏi hầm như một mũi tên. Tiếng “chí chát”
giờ vẳng lại từ tứ phía. Vĩnh túm mấy chiến sĩ “xê bộ” quát:
- Mỗi cậu chạy đến một xe, bảo anh em thôi không làm
nữa!- Nói rồi anh cũng quáng quàng chạy về phía xe 567.
Kíp xe 567 đã cắt xích và dùng tay kéo về phía sau
thành một dải trên mặt cỏ tranh. Cân đang đặt cái tống chốt vào đầu mắt xích
rồi bảo Thắng:
- Nào! Đóng đi! Nhát đầu nhẹ thôi. Từ nhát thứ hai trở
đi hãy đóng mạnh.
Thắng đứng de chân chèo lựa thế rồi vung cái búa tạ
lên, cậu vừa định quai xuống thì đại đội phó Vĩnh từ xa vừa chạy tới vừa hớt
hải:
- Dừng ngay!
Như bị phanh cấp tốc Thắng buông thõng cái búa xuống,
ngơ ngác:
- Sao thế đại phó?
Vĩnh vừa thở vừa nói:
- Các cậu làm gì mà ầm ĩ thế? Đã dặn rồi cơ mà, phải
làm sao không có tiếng động chứ.
Thắng quăng cái búa tạ rồi ngồi phịch xuống dằn dỗi:
- Cắt xích, nối xích mà không cho quai búa thì làm thế
nào?
Vĩnh đã đỡ mệt hơn, anh nói rành rọt:
- Ai cấm các cậu quai búa nhưng phải quai thế nào cho
nó không gây ra tiếng động lớn. Lộ bây giờ là chết cả nút đấy!
Cân cũng vứt cái tống chốt xuống, cậu rút cái dép cao
su dưới chân ra đặt lên một đống mối để ngồi. Đã dợm ngồi xuống nhưng rồi Cân
lại đứng thẳng dậy, tay cậu ta cứ cầm cái dép săm soi rồi bảo Thắng:
- Này! Ra đóng thử xem có kêu không?
Thắng ngạc nhiên nhưng cũng đứng dạy, cậu xách cái búa
tạ đến đứng cạnh Cân. Một tay Cân loay hoay đặt cái tống chốt vào đầu chốt
xích, tay kia lót cái dép cao su lên đầu tống chốt rồi nói:
- Nào! Đóng đi! Nhưng cứ đóng nhè nhẹ đã.
Thắng vung búa lên rồi quai xuống. Tiếng va đập của
búa tạ vào đầu tống chốt không còn chát chúa nữa mà chỉ “bịch, bịch” trầm đục.
Đại đội phó Vĩnh mừng quýnh:
- Ừ! Được đấy! Làm thử mấy nhát nữa xem nào.
Thắng vung cao búa quai mạnh xuống, tiếng va đập vẫn
chỉ “bịch, bịch” cụt lủn. Vĩnh vỗ tay:
- Tốt lắm! Cứ thế mà làm nhé- Nói rồi anh quay đi dợm
bước- Để tớ đi phổ biến cho các xe khác.
Dứt lời anh chạy vụt đi.
Chỉ trong hai ngày toàn bộ xích hỏng đã được thay
xong, mấy cái bình điện yếu cũng đã được thay thế. Vĩnh tự nhủ: “giờ thì mình
mới thật sự yên tâm”
***
Đối với đại đội 3 khó khăn lại đến từ hướng khác. Đóng
quân xa địch, xe lại đang tập trung một chỗ nên việc kiểm tra thay xích hỏng
cũng như củng cố kỹ thuật của đại đội rất thuận lợi. Tuy nhiên việc trinh sát
mục tiêu của đại đội lại hết sức khó khăn. Đã hai lần Tân và Hải cùng các cán
bộ trung đoàn bộ binh đi trinh sát đều phải về không vì đụng biệt kích địch.
Điều đó cũng dễ hiểu vì ta vừa mới tiêu diệt cụm cứ điểm Huội San và thông tin
xe tăng xuất hiện chắc chắn đã đến tai chúng. Ngoài ra sau cuộc tổng tiến công
hôm Tết vào một loạt các đô thị toàn miền Nam làm chúng chột dạ thì phải. Vì
vậy không chỉ tung biệt kích, thám báo ra lùng sục hoạt động của máy bay trinh
sát cũng được tăng cường đến mức tối đa. Hàng ngày hai chiếc OV10 thay nhau săm
soi từng ly, từng tý trên suốt đoạn đường từ Tà Mây về Làng Vây. Ban đêm tên
tuần đường mẫn cán AC130 cũng thỉnh thoảng xuất hiện. Nghi ngờ chỗ nào chúng
lại gọi phản lực đến đánh. Còn B52 thì cứ đùng một cái lại làm một trận xuống
phía tây và phía bắc Làng Vây. Thật may khi đại đội 3 đã kịp rút ra khỏi Lao
Bảo lùi về Ka Đáp. Một điều thuận lợi nữa là do đã rút kinh nghiệm từ trận
trước bên công binh đã khắc phục khá tốt đường cơ động cho xe tăng từ đó đến
Lao Bảo, còn đoạn từ Lao Bảo về Làng Vây chất lượng khá tốt nên cũng không đáng
lo lắm.
Hôm nay Tân và Hải lại sang trung đoàn bộ binh để đi
trinh sát. Nhưng cũng như hai lần trước, khi còn cách Làng Vây gần ba ki- lô-
mét bộ phận cảnh giới đã phát hiện ra bọn biệt kích đang lùng sục phía trước.
Vì muốn giữ bí mật nên cả đoàn lùi lại sau ẩn nấp chờ thời cơ. Ngồi ngẩn ngơ
ngắm trời ngắm đất chợt Tân nhìn thấy cách đó không xa có một cái cây rất to,
cành lá um tùm cao vượt hẳn lên trên tán rừng xung quanh. Tân bảo với trung
đoàn trưởng bộ binh:
- Đối với xe tăng chúng tôi thì đường cơ động là một
vấn đề cốt yếu. Nhưng giờ không thể vào gần được thì chúng tôi phải quan sát xa
vậy. Tôi định trèo lên cái cây kia để quan sát, anh xem có được không?
Đã sát cánh bên nhau trong trận Tà Mây nên người trung
đoàn trưởng bộ binh rất tin và quý Tân, anh ta gật đầu ngay:
- Phải đấy! Các anh cứ lên đi! Chúng tôi ở dưới này
cảnh giới cho.
Tân kéo Hải cắt rừng nhằm hướng cái cây thẳng tiến.
Đến sát gốc cây hai anh em đều lắc đầu, lè lưỡi vì cái cây to phải bốn năm
người ôm. Những bạnh rễ phè ra bốn phía trông như những tấm phản đặt dựng đứng.
Tân và Hải loay hoay mãi nhưng cứ trèo lên được một tý lại tụt xuống. Phải mất
gần mười phút hai anh em mới leo tới được cái chạc ba gần nhất. Từ đó trở lên
thì thuận lợi hơn vì có khá nhiều dây rừng cuốn quanh thân cây. Chọn một chạc
ba cao và vững chãi nhất Tân giương ống nhòm nhìn về phía Làng Vây, anh thốt
lên mừng rỡ:
- Nhìn rõ lắm Hải ạ!
Hải cũng đang điều chỉnh tiêu cự ống nhòm, anh công
nhận:
- May quá! Nhìn thấy cả mấy thằng lính đang đi lại kia
kìa. Anh có nhìn thấy không?
Tân gật đầu:
- Tớ thấy rồi. Bây giờ ta quan sát kỹ đường cơ động và
xác định các mục tiêu chủ yếu nhé. Nhớ kỹ vào về còn đắp sa bàn giao nhiệm vụ
cho đơn vị.
Vị trí quan sát của Tân và Hải nằm trên một sườn núi
đối diện với mỏm 230 nên các anh có thể nhìn rõ từng cái lô cốt và những công
sự chiến đấu đắp bằng bao cát ở điểm cao này. Còn ở điểm cao 320 thì nhìn không
rõ lắm, chỉ thấy mấy dãy nhà và mấy cái lô cốt to. Tuy nhiên cũng có thể phán
đoán được vị trí sở chỉ huy của cứ điểm, nó nằm ở chỗ cao nhất và hơi lệch về
phía nam. Tân nghĩ bụng: “thế này thì “xê Chín” chỉ cần xông vào qua hàng rào
là đã áp sát sở chỉ huy rồi”. Con đường số Chín chạy men hàng rào cứ điểm nhưng
có thể nhìn thấy một vệt đường từ đường Chín lên điểm cao 320 và đi vào trung
tâm. Dụi mắt mấy lần nhìn vẫn không rõ Tân hỏi Hải:
- Nhìn cho kỹ vào nhé! Có phải có con đường từ đường
Chín lên 320 phải không?
Hải xác nhận:
- Mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng chắc chắn đấy là
đường vào cứ điểm.
Ngẫm nghĩ một lát Tân bảo Hải:
- Thế thì ta sẽ thống nhất với bộ binh mở cửa mở ở chỗ
đó nhé! Còn phương án tiến công theo tớ sơ bộ thế này: sau khi có lệnh xung
phong ta sẽ cho một trung đội đánh vào 230, một trung đội vượt lên đánh thẳng
vào 320. Chắc chắn bọn ở 230 là lực lượng tiền phòng, công sự sơ sài thế kia
nên sẽ giải quyết nhanh thôi. Sau khi giải quyết xong 230 trung đội này sẽ tiếp
tục phát triển sang 320. Ông thấy thế có được không?
Hải gật đầu:
- Tôi nhất trí! Nhưng anh xem nên chọn chỗ nào làm vị
trí tạm dừng?
Lia ống nhòm ngược lại phía tây mấy lần vẫn không nhìn
rõ được đường Chín vì vướng cành cây, mặt khác đoạn đường này hai bên bị lau
lách trùm kín nên dẫu không vướng cũng không nhìn thấy mặt đường nên Tân bảo
Hải:
- Thôi! Vấn đề này xuống dưới đất ta sẽ trao đổi thêm.
Theo tớ chỗ cầu By Hiên là tốt nhất. Xem
trên bản đồ tớ thấy ở đó có một mỏm núi chìa ra che chắn tầm nhìn của bọn địch.
Hai anh em trèo xuống, ở dưới cánh bộ binh vẫn chờ. Họ
cũng đang trao đổi về phương án tác chiến. Nghe Tân thông báo kết quả quan sát
và nói ý định sử dụng lực lượng xe tăng đồng chí trung đoàn trưởng bộ binh đồng
ý ngay lập tức:
- Nhìn chung ý định của các anh như thế là phù hợp với
chúng tôi. Bên tôi cũng định bố trí một đại đội đánh vào 230, còn lực lượng chủ
yếu sẽ đánh vào 320. Còn bây giờ có lẽ ta sẽ lên vị trí sở chỉ huy của chúng
tôi, trên đó đã có bàn cát rồi ta sẽ tổ chức hiệp đồng luôn.
Chiều muộn công việc hiệp đồng mới xong. Đợi trời tối
cả đoàn lại định đi trinh sát tiếp nhưng rồi cũng không thực hiện được và phải
quay trở ra. Tân và Hải quyết định ngày mai sẽ đắp bàn cát và giao nhiệm vụ cho
đơn vị tại khu vực Ka Đáp. Nhưng rồi dự định đó không thực hiện được. Trong lúc
hai thày trò đang lặn lội ở đây thì phái viên của Bộ tư lệnh tiền phương đã
xuống truyền đạt mệnh lệnh của mặt trận cho đại đội 3 cơ động lên vị trí tập
kết chiến đấu tại Lao Bảo.
***
Gần sáng đại đội 3 mới cơ động đến vị trí quy định.
Các xe khẩn trương xóa vết xích và ngụy trang xe. Sáng ra một lúc thì Tân và
Hải về đến nơi. Quan sát chung khu vực giấu quân Tân cảm thấy không được yên
tâm cho lắm. Vị trí giấu quân của đại đội nằm ngay cạnh đường Chín, giữa một
bãi cỏ tranh bằng phẳng điểm xuyết những bụi le, bụi sặt lơ thơ. Đang là mùa
khô những đám cỏ tranh vàng úa, sặt và le cũng vậy. Nói dại chỉ cần một quả bom
cháy ném xuống đây thì cả khu vực này sẽ thành biển lửa và không biết chạy đi
đâu. Nhưng cũng chẳng làm sao được vì đang là ban ngày rồi. Trên đầu thằng OV10
đã vè vè canh từ sáng sớm. Tân chỉ biết bảo Hải nhắc anh em phải tuyệt đối giữ
bí mật.
Chọn mãi không thấy có chỗ nào khả dĩ tập trung được
đông người Tân bàn với Hải:
- Bây giờ thì không thể đắp bàn cát được mà cũng chẳng
có chỗ nào để tập trung bộ đội. Có lẽ ta phải đến từng xe mà giao nhiệm vụ
thôi, ông ạ!
Hải đồng ý:
- Tôi cũng thấy thế.
Tân bảo:
- Bây giờ ông vẽ lại cái sơ đồ cho nó to ra một tý.
Nhớ đánh dấu chính xác vị trí các tuyến và cửa mở, quy định cụ thể thời gian có
mặt và ký tín hiệu hiệp đồng. Khi nào xong ta đến từng trung đội rồi gọi các
trưởng xe đến xe trung đội trưởng mà nghe giao nhiệm vụ. Hết trung đội này lại
sang trung đội khác. Ông thấy thế có được không?
Chẳng còn cách nào khác nên Hải cũng phải đồng ý. Anh
xoay trần ra loay hoay đến quá trưa thì xong tấm sơ đồ kế hoạch chiến đấu của
đại đội. Đầu giờ chiều việc giao nhiệm vụ được bắt đầu. Cũng may là buồng chiến
đấu xe PT76 khá rộng nên công việc được tiến hành trong đó không quá khó khăn.
Đến gần tối thì việc giao nhiệm vụ cho từng trung đội cũng như từng xe đã hoàn
thành.
Bên đại đội 9 cũng đã thực hiện xong việc giao nhiệm
vụ và tổ chức hiệp đồng lần cuối giữa bộ binh, công binh và xe tăng trên bàn
cát. Luồng lạch đã mở thông, công binh đã chặt hàng trăm cây tre chẻ đôi ra làm
cọc tiêu để chuẩn bị cắm xuống sông.
Tất cả đã sẵn sàng đợi ngày N và giờ G.
***
Rồi cái ngày ấy cũng tới.
Theo kế hoạch trên giao 16 giờ ngày 5 tháng 2 pháo
binh sẽ bắt đầu bắn phá hoại, bộ binh sẽ áp sát địch chiếm trận địa xuất phát
xung phong. 18 giờ xe tăng sẽ xuất kích lên tuyến điều chỉnh cuối cùng tại Làng
Troài và cầu By Hiên. 23 giờ pháo binh sẽ bắn chế áp đợt 2 để mở cửa. Lúc này
xe tăng sẽ lên chiếm tuyến triển khai và chuyển sang xung phong. Trực tiếp chỉ
huy xe tăng bên cạnh chỉ huy bộ binh trên hướng chủ yếu là đoàn phó Bá và phái
viên Hồng, trên hướng thứ yếu là tiểu đoàn trưởng Tân và phái viên Huấn. Chính
ủy Ngọc, tham mưu trưởng Dương và đoàn trưởng Lãm thì ở sở chỉ huy của sư đoàn.
Vì vậy ngay sau khi ăn trưa xong Tân đã kéo phái viên
chính trị Huấn và chiến sĩ thông tin Mậu đến sở chỉ huy của trung đoàn bộ binh.
Trước khi đi anh chỉ nhắc lại với đại đội trưởng Hải: “cứ theo hiệp đồng mà
thực hiện”.
Tại sở chỉ huy trung đoàn hôm nay có cả mấy đồng chí
phái viên của mặt trận và sư đoàn xuống trực tiếp theo dõi và chỉ đạo. Vốn quen
biết cả nên anh em tay bắt mặt mừng. Phái viên mặt trận cười cười trêu Tân:
- Hôm nay mà các ông lại sa lầy như hôm ở Tà Mây thì
xẻo hết giái cho chó nó xơi nhé!
Tân cũng cười, anh chỉ trung đoàn trưởng công binh
đang đứng cạnh mình:
- Thôi thì trăm sự nhờ vào mấy ông này cả.
Trung đoàn trưởng công binh đáp chắc nịch:
- Tôi chỉ sợ các ông đứt xích thôi chứ đường sá, luồng
lạch lần này thì hết chê rồi.
Phái viên mặt trận tiến lại cầm tay cả hai người:
- Để tôi làm chứng cho! Nếu đường sá, luồng lạch thông
suốt thì ngày mai các ông xe tăng phải mang xôi gà đến mà biếu mấy ông công
binh nhé!
Cả sở chỉ huy cùng cười òa. Không khí căng thẳng trong
sự chờ đợi giãn ra một chút.
Gần 16 giờ trung đoàn trưởng bộ binh nhắc to:
- Sắp đến giờ pháo bắn phá hoại! Tất cả vào vị trí!
Như bị điện giật, tất cả mọi người nhanh chóng về vị
trí của mình, các chiến sĩ thông tin đang tít tít kiểm tra lại mạng thông tin
liên lạc, Tân cũng bảo Mậu mở đài canh. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía cứ điểm
Làng Vây để đợi những cụm khói của đạn pháo. Bỗng tiểu đội trưởng thông tin
chạy lại bên cạnh trung đoàn trưởng đứng nghiêm báo cáo:
- Báo cáo trung đoàn trưởng! Mạng thông tin hữu tuyến
đến các đơn vị trong trung đoàn thông suốt. Riêng đường hữu tuyến về sư đoàn
không liên lạc được, chắc là bị đứt dây. Xin chỉ thị thủ trưởng!
Vẫn đang căng mắt theo dõi động tĩnh ở Làng Vây trung
đoàn trưởng hạ lệnh ngắn gọn:
- Cho người đi khắc phục và mở đài vô tuyến điện để
canh ngay!- Quay về phía phái viên mặt trận anh hỏi nhỏ- Thế nào anh? Mất liên
lạc với sư đoàn rồi.
Vẻ mặt hơi căng thẳng phái viên mặt trận suy nghĩ một
lát rồi trả lời:
- Cứ theo kế hoạch mà thực hiện thôi!
Đã qua 16 giờ. Tất cả vẫn im lặng như tờ.
16 giờ 30. Mọi sinh hoạt của bọn lính trong cứ điểm
diễn ra bình thường.
17 giờ. Một loạt tiếng nổ dội lên nhưng là pháo địch
đang bắn vào ngay chân đồi sở chỉ huy.
17 giờ 30. Vẫn không thấy động tĩnh gì. Tổ thông tin
vẫn cố tìm cách liên lạc với sư đoàn nhưng vô vọng.
Không khí trong sở chỉ huy căng như dây đàn. Khuôn mặt
ai nấy đều tỏ vẻ hết sức lo lắng. Trung đoàn trưởng quay lại phía phái viên mặt
trận, mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi:
- Thế này là thế nào hả anh? Quá giờ hiệp đồng hơn một
tiếng rồi.
Bối rối không kém phái viên mặt trận ngập ngừng:
- Không lẽ lại hoãn đánh! Mà chẳng thấy thông báo gì
cả, dây điện đứt thì phải dùng cách khác để truyền đạt chứ!- Quay lại phía Tân
anh hỏi nhỏ- Anh nghĩ thế nào?
Quả thật là một tình huống khó xử. Tân suy nghĩ một
thoáng rồi anh lắc đầu:
- Thực tình tôi cũng không hiểu ra làm sao nữa. Nhưng
theo tôi các anh nên cho hội ý thường vụ đảng ủy trung đoàn rồi ra quyết định.
Mà phải nhanh nhanh lên, theo hiệp đồng xe tăng chúng tôi chuẩn bị xuất kích
rồi đấy!
Phái viên mặt trận quay lại trao đổi với trung đoàn
trưởng bộ binh rồi kéo nhau đi. Tân vội bảo Mậu lên đài liên lạc với đại đội 3.
Một lát sau Mậu kéo áo anh lắc đầu:
- Báo cáo thủ trưởng! Không thấy tín hiệu gì cả!
Tân thoáng nghĩ: “chắc giờ này anh em họ đang sắp xếp
đội hình, trước khi đi mình chả dặn là cứ theo hiệp đồng mà thực hiện rồi còn
gì”. Ý nghĩ ấy càng làm cho anh lo lắng. Phái viên chính trị Huấn cũng lo ra
mặt, anh thì thầm:
- Gay quá anh Tân ơi! Bây giờ anh em “nó” xuất kích
rồi thì sao?
Không trả lời Huấn anh gọi Mậu:
- Đồng chí để đài đấy, tôi tự sử dụng. Ngay bây giờ
chạy xuôi đường Chín về Lao Bảo, gặp anh Hải ở đâu bảo dừng lại mở đài chờ
lệnh. Chạy nhanh lên nhé!
Mậu vừa lao đi thì phái viên mặt trận và trung đoàn
trưởng trở lại. Trung đoàn trưởng bộ binh thông báo:
- Các đồng chí chú ý! Chúng tôi vừa hội ý thường vụ
đảng ủy trung đoàn. Căn cứ vào nhận định tình hình chung chúng tôi quyết định
hoãn trận đánh hôm nay. Đề nghị các đồng chí thông báo cho các lực lượng thuộc
quyền ngay. Hết!
Mấy chiến sĩ thông tin lập tức nối máy gọi đi các nơi
í a í ới. Chợt nhớ ra lúc đi lên đây thấy có một tổ thông tin trực ngay rìa
đường Chín Tân xán lại chỗ tổng đài:
- Này! Hình như các đồng chí có một tổ trực ở dưới
đường Chín phải không.
- Vâng ạ!- Người chiến sĩ thông tin xác nhận- Đấy là
trạm T4.
Tân hớt hải:
- Vậy nhờ đồng chí nối máy cho tôi làm việc một tý!
Người chiến sĩ rút ra, cắm vào mấy cái phích rồi bảo
Tân:
- Thủ trưởng gọi đi! Tôi nối được máy rồi đấy.
Tân vội cầm tổ hợp:
- A lô! T4 phải không?
Tiếng nói từ bên kia vọng lại:
- Vâng! T4 nghe đây.
Tân mừng rỡ:
- Tôi là chỉ huy xe tăng tại sở chỉ huy. Tôi cần nhờ
đồng chí một việc: nếu các đồng chí thấy xe tăng hành quân đến đấy thì chặn họ
lại và thông báo cho họ quay về vị trí cũ đợi lệnh. Nghe rõ chưa?
Người chiến sĩ đầu dây bên kia trả lời:
- Tôi nghe rõ rồi- Nhưng anh ta cẩn thận hỏi lại- Thế
nếu anh em người ta không nghe mà cứ đi thì sao?
Tân quát to:
- Đồng chí cứ đứng ra giữa đường mà chặn họ lại và nói
đây là lệnh của đồng chí Tân. Nếu vẫn không nghe thì bảo họ xuống gọi điện
thoại về đây!
Người chiến sĩ trả lời dứt khoát:
- Vâng! Thủ trưởng cứ an tâm.
Tân lại vội vàng quay về bên cái máy 2 oát, anh quàng
vội tai nghe lên đầu nhưng vẫn không thấy một tín hiệu gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét