Mặc dù đi đầu khi xuất kích lên vị trí tạm dừng nhưng
khi xung phong thì xe 567 gần như đi cuối cùng vì nằm trong đội hình thê đội 2,
các anh phải tạm dừng dùng hỏa lực chi viện cho thê đội 1 xung phong trước. Vì
ở phía sau nên Nhã quan sát và nắm rất chắc diễn biến cuộc chiến đấu của toàn
đại đội. Lúc nhìn thấy xe chính trị viên Tú trúng đạn ngay trước xe mình chỉ
hơn chục mét ngực Nhã nhói lên, anh biết rằng với loại xe này mà trúng một quả
đạn pháo cỡ lớn như vậy thì kíp xe khó lòng qua khỏi. Thế mà chỉ giây lát sau
anh lại thấy một chớp lửa đầu nòng từ chính cái xe đang ngùn ngụt khói nháng
lên. Như thế nghĩa là anh Tú vẫn còn sống(?). Nhưng chỉ một phát đó thôi rồi im
hẳn. Nhã thầm mong chính trị viên chỉ bị qua loa, “anh còn phải về thăm con em
như anh đã hứa trong ngày về dự cưới đã chứ”. Từ lúc đó hình như mắt của Nhã
tinh hơn, anh quan sát khá rõ các mục tiêu và tiêu diệt được khá nhiều lô cốt,
ụ súng trước tiền duyên. Khi gần vào đến cửa mở thì Nhã giục Thắng lên bắn 12
ly 7. Vừa mới thò đầu lên cậu ta đã làm một loạt dài gần hết thùng đạn khiến
Nhã phải nhắc:
- Bắn loạt ngắn thôi! Phải tiết kiệm đạn chứ.
Đúng lúc ấy xe trung đội trưởng trung đội 1 bị bắn
cháy. Nhìn vệt đạn Nhã biết đấy là DKZ. Khi phát hiện nó nằm ở sườn bên phải,
chỗ đại đội 104 Nhã đã kịp nã vào đấy hai quả đạn nổ. Không biết xe nào bắn
trúng mà ngay sau đó nó đã câm họng.
Khi đã đánh chiếm được đầu cầu chuẩn bị đánh chiếm các
mục tiêu bên trong thì Nhã nhận lệnh đưa trung đội ra đón bộ binh vào. Anh hơi
bực nhưng rồi cũng lệnh cho xe 568 và Cân quay đầu xe trở ra. Bọn địch từ khu
vực 104 vẫn bắn như vãi trấu vào trung đội anh nhưng rất may chỉ có hỏa lực bộ
binh. Lúc bắt liên lạc được với bộ binh anh bảo họ:
- Hỏa lực của địch rất mạnh ở phía bên phải. Các ông
cứ chạy theo xe ở phía bên trái là an toàn.
Nói rồi anh chỉ huy xe 568 cùng quay pháo về phía bên
phải vừa cơ động với tốc độ thấp vừa bắn đại liên và 12 ly 7 chế áp bớt hỏa lực
của địch ở 104. Cánh bộ binh được thân xe đỡ đạn nên vượt qua cửa mở một cách
khá dễ dàng.
Lúc nhận được lệnh đánh vào sở chỉ huy Nhã bấm nút báo
gọi bảo cả xe:
- Theo xe đại trưởng đánh vào sở chỉ huy. Cân chú ý
dùng xích sắt diệt địch. Hòa liên tục nạp đạn nổ nhé. Còn Thắng tiếp tục bắn 12
ly 7, nhưng phải nhớ tiết kiệm đạn đấy.
Vừa thấy xe đại đội trưởng tiến lên Nhã đã giục Cân
tiến theo. Như một con voi rừng chiếc xe chồm lên. Cân khéo léo điều khiển hai
băng xích nghiền nát hàng loạt ụ súng trên đường. Còn Nhã vẫn điềm đạm nổ từng
phát pháo chắc nịch. Đã có một chút kinh nghiệm khẩu 12 ly 7 của Thắng bây giờ
điểm xạ từng loạt ngắn rất chững chạc. Từ các công sự phía trước bọn địch lốc
nhốc chui ra và chạy dạt về phía bắc cứ điểm. Đúng lúc đó Nhã thấy xe 565 của
đại trưởng Nghi bốc khói và khựng lại. Không chần chừ anh giục Cân vượt lên.
Mải truy kích bọn địch nên mãi đến lúc nghe Nghi ra lệnh “quay sang trái đánh
vào sở chỉ huy” Nhã mới biết trung đội mình đã vượt qua cả sở chỉ huy sang địa
phận khu vực đại đội 101. Lập tức anh bấm báo gọi cho Cân:
- Quay sang trái, đánh vào sở chỉ huy!
Xe vừa quay về hướng mới thì Nhã phát hiện ra cái khối
vuông thù lù trên đó lừng lững một tháp canh, từ đó liên tục lóe lên những chớp
lửa đầu nòng của các loại hỏa khí. Nhanh như chớp anh nã vào đấy mấy quả đạn
pháo, những chớp lửa tắt hẳn. Khi xe 567 tiến đến cách cái khối vuông ấy chừng
năm chục mét thì Nhã nhìn thấy xe của đại đội trưởng Nghi đang lao thẳng vào sở
chỉ huy. Nhã hơi lo vì không biết lực lượng địch trong ấy thế nào, anh rê nòng
pháo và bấm cò đại liên. Một lưới lửa hình rẻ quạt trùm lấy cái khối đen đen,
vuông vuông ấy. Chỉ đến khi thấy xe 565 đã chễm chệ ngự trên đỉnh sở chỉ huy
Nhã mới buông nút cò nhưng vẫn để tay trên đó sẵn sàng nổ súng. Trong khi đó
Thắng cũng nã vào chân khối vuông ấy một loạt đạn dài. Những viên đạn 12 ly 7
bắn gần cắm thun thút vào những cái hốc đen ngòm xung quanh sở chỉ huy địch.
Biết là đã chiếm được sở chỉ huy Nhã quay pháo về phía
bắc hướng đại đội 101 nhưng khi nhìn thấy bộ binh ta đã tràn ngập anh không bắn
nữa. Thắng đang thay một hòm đạn 12 ly 7 mới, cậu ta phàn nàn:
- Tiếc quá! Em mới bắn hết có ba hòm mà chúng nó đã
chạy sạch.
Nhã phì cười:
- Thế thì tốt chứ sao?
Hòa đen nhoi hẳn lên cửa tháp pháo cậu ta hứng chí gào
lên:
- Thắng rồi! Sống rồi!
Cân cũng mở cửa lái xe và nhô đầu lên. Hình ảnh đầu
tiên cậu nhìn thấy là bóng dáng hùng dũng của chiếc xe tăng trên nóc sở chỉ
huy. Một cái gì đó dội lên trong lồng ngực cậu. Cân nghẹn ngào thốt lên:
- Đẹp quá! Kiêu hùng quá!
***
Sau khi lệnh cho hai trung đội đánh chiếm các khu vực
102 và 103 đại đội trưởng Hải dẫn đầu các xe còn lại nhằm hướng khu trung tâm
thẳng tiến. Thật may, con đường từ đường Chín vào cứ điểm chạy thẳng vào khu
trung tâm nên các anh có thể lợi dụng được. Là hướng phòng ngự chủ yếu của địch
nên các hỏa điểm dày đặc. Đạn từ các công sự phía trước và hai bên bắn như xối
vào đội hình. Thỉnh thoảng một chớp lửa của súng chống tăng M72 lại lóe lên. Có
điều may là các anh đã vào cứ điểm nên không còn bị pháo địch chụp lên đầu nữa.
Hai chiếc máy bay vẫn lượn vòng nhưng chủ yếu xả đại liên xuống đường Chín mà
thôi. Hải tập trung tinh lực vào kính ngắm, anh liên tục nã pháo và quét súng
máy vào các hỏa điểm phía trước. Hai xe sau anh cũng đang bắn từng phát chắc
nịch vào các hỏa điểm hai bên sườn. Sau mỗi phát pháo những bao cát và gỗ súc
lại tung lên, một hỏa điểm lại câm bặt. Hải ngoảnh lại phía sau, các chiến sĩ
bộ binh bám sát sau xe như những người bạn đồng hành tin cậy. Họ tận dụng sự
che đỡ của các anh nhưng cũng bảo vệ cho các anh khỏi những tên bắn lén.
Từ trong tai nghe Hải bỗng thấy tiếng trung đội trưởng
trung đội 2:
- 32 báo cáo! Đã làm chủ 102! Xin chỉ thị!
Hải thấy nhẹ cả người. Vậy là một đại đội đã bị diệt
hoàn toàn. Anh lên đài:
- 32 chú ý! Tập trung lực lượng đánh chiếm sở chỉ huy!
47!
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời:
- 49!
Liếc sang bên trái Hải đã nhìn thấy bóng hai chiếc xe
của trung đội 2 cũng đã hướng về phía trung tâm. Anh thấy yên tâm hơn vì lực
lượng đã được tăng cường đáng kể. Tuy nhiên, ngay trước mặt anh lại xuất hiện
một lớp hàng rào dây thép gai khá dày. Dẫu đã biết địch có phân khu trong cứ
điểm bằng hàng rào dây thép gai nhưng Hải không ngờ chúng dày đến thế. Nhô đầu
lên khỏi cửa anh hỏi mấy chiến sĩ bộ binh:
- Còn thủ pháo không?
Phải hét đến hai lần mới thấy các chiến sĩ bộ binh hươ
tay ra hiệu “không còn”. Suy nghĩ trong giây lát Hải quyết định sẽ dùng đạn
pháo để phá hàng rào, anh lên đài ra lệnh:
- 03 chú ý! Tập trung hỏa lực bắn vào hàng rào dây thép
gai!
Gần như cùng một lúc ba khẩu pháo đều gầm lên. Những
chớp lửa nháng lên chỗ hàng rào thép gai chắn ngang đường. Một viên đạn chống
tăng xẹt ngang bên cạnh. Hải liếc về phía sau, chiếc xe bên phải anh đã bị bắn
trúng. Hải vội bắn tiếp vào đó một phát nữa rồi giục lái xe tiến. Hàng rào dây
thép gai vẫn còn nhưng đã bị phá nham nhở, Hải lệnh cho lái xe tăng tốc độ vượt
qua.
Dường như sức chống cự của địch đã giảm đi nhiều, hỏa
lực ngăn chặn đã yếu đi trông thấy, chỉ còn một vài hỏa điểm vẫn đang loe lóe
lửa. Xe Hải và xe còn lại vẫn kiên nhẫn vừa tiến vừa bắn. Khoảng cách từ tiền
duyên đến sở chỉ huy địch chỉ chưa đầy 1000 mét mà dài như vô tận.
Lên gần đến đỉnh 320 Hải chợt nhìn thấy trên đỉnh cái
khối vuông thù lù mà các anh xác định là sở chỉ huy địch sừng sững một chiếc xe
tăng. Hình bóng chiếc xe tăng đen sẫm nổi bật trên nền trời bàng bạc ánh pháo
sáng thật kiêu dũng. Như vậy là người anh em đại đội 9 đã đến đích trước các
anh. Hải bỗng thấy nhẹ bẫng cả người, một cảm giác lâng lâng dâng lên trong lòng
anh, hai mắt anh bỗng nhòa đi. Hít một hơi dài để trấn tĩnh lòng mình Hải mới
lên đài báo cáo:
- 03 gọi 11! 03 và 09 đã đánh chiếm được sở chỉ huy
địch! Xin chỉ thị!
***
Tại sở chỉ huy sư đoàn, từ lúc pháo binh chuyển làn
sang hỏa lực chuẩn bị cả chính ủy Ngọc, tham mưu trưởng Dương và đoàn trưởng
Lãm đều xúm quanh hai chiếc đài 2 oát vẫn đang sôi rào rào. Tham mưu trưởng
Dương chuyên theo dõi hướng chủ yếu, còn đoàn trưởng Lãm theo dõi hướng thứ
yếu. Nhưng cả hai vẫn thường xuyên thông báo cho nhau và cho chính ủy Ngọc mọi
diễn biến xảy ra trên hướng mà mình theo dõi. Mặc dù trời tối và ở khoảng cách
khá xa không trực tiếp quan sát được mọi chi tiết của trận đánh nhưng qua theo
dõi trên mạng vô tuyến điện cả ba cũng nắm được diễn biến của trận đánh. Có lẽ do
sở chỉ huy nằm ở trên cao nên các đài vô tuyến điện “nhìn trực tiếp” được nhau,
tín hiệu thu được rất rõ ràng, còn phân biệt được rõ giọng nói của từng người.
Theo quy định từ trước việc chỉ huy xe tăng trên hướng chủ yếu do phái viên
Hồng và đoàn phó Bá, trên hướng tây do tiểu đoàn trưởng Tân và phái viên Huấn
nên cả tham mưu trưởng Dương lẫn doàn trưởng Lãm đều không can thiệp vào trừ
trường hợp thật cần thiết.
Đang là tiết đầu xuân, ngoài trời rất lạnh nhưng trán
ai cũng lấm tấm mồ hôi. Thỉnh thoảng họ mới trao đổi với nhau mấy câu nho nhỏ,
còn thì ai cũng phải căng tai để nghe ngóng mọi diễn biến của trận đánh qua đôi
tai nghe nhỏ xíu. Cơn đau bụng của tham mưu trưởng Dương vừa lắng xuống lại dội
lên khi vừa có lệnh xuất kích được một lát đã nghe thấy một xe báo cáo bị sa
xuống hố bom. Mặc dù vẫn tin tưởng rằng với sự chuẩn bị tốt và yếu tố bất ngờ
nhất định ta sẽ giành thắng lợi nhưng ông cũng nhận thấy được sẽ có nhiều tình
huống đột xuất xảy ra mà không ai có thể dự đoán trước được. Rồi đến lúc trên
mạng vang lên tiếng đốc thúc của Hồng yêu cầu “65 báo cáo tình hình về ngay” mà
mãi không thấy Nghi lên tiếng tham mưu trưởng Dương đã nghĩ đến điều xấu nhất
đã xảy ra với người đại đội trưởng trên hướng chủ yếu. Chỉ đến lúc nghe được
Nghi ra lệnh cho hai xe của đại đội quay lại đánh vào sở chỉ huy ông mới thở
phào nhẹ nhõm.
Còn đoàn trưởng Lãm cũng toát mồ hôi khi nghe đại đội
trưởng Hải báo cáo bị lầy ở ngầm số 5. Chỉ đến khi nghe được anh báo cáo đã đến
vị trí tạm dừng đúng thời gian quy định anh mới yên tâm phần nào. Rồi khi đã
đến sát cứ điểm rồi mà cửa mở vẫn chưa thông, phải dừng lại dùng hỏa lực chi
viện bộ binh mở cửa. Rồi khi đã vào trong cứ điểm lại nghe Hải lệnh “tập trung
hỏa lực bắn vào hàng rào” anh lại một lần nữa toát mồ hôi. Anh biết đó là một
khó khăn rất lớn, nếu không phá được những vật cản này sẽ không thể tiếp tục
tiến công.
Suốt gần ba tiếng đồng hồ không ai rời đôi tai nghe
lấy một phút. Sự căng thẳng trên nét mặt thay đổi theo mức độ căng thẳng trên
chiến trường. Cơn đau bụng của tham mưu trưởng Dương cũng lúc dội lên, lúc lắng
xuống theo những gì ông theo dõi được. Những gương mặt chỉ giãn ra khi tham mưu
trưởng Dương bỏ tai nghe ra khỏi đầu và hồ hởi thông báo:
- “Xê chín” đã chiếm được sở chỉ huy!
Niềm vui lại được nhân lên khi chỉ lát sau đoàn trưởng
Lãm hét toáng lên:
- Hai “xê” bắt liên lạc được với nhau ở trung tâm rồi
các thủ trưởng ơi!
Vừa dứt lời Lãm đã bỏ tai nghe ra khỏi đầu, anh đứng
vụt dạy bắt tay hết lượt mọi người trong hầm. Mấy chiến sĩ thông tin cũng nhảy
cẫng cả lên như trẻ nhỏ được quà. Chỉ có chính ủy Ngọc và tham mưu trưởng Dương
vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng niềm vui cũng đang ánh lên trong mắt hai người.
Rời khỏi cái chỗ đã ngồi lì mấy tiếng tham mưu trưởng
Dương kéo chính ủy Ngọc bước sang hầm chỉ huy của sư trưởng. Vừa nhìn thấy hai
người sư trưởng bộ binh đã tất tả rời vị trí đến rồi đưa cả hai tay ra bắt tay
chính ủy Ngọc và tham mưu trưởng Dương, miệng thì rối rít:
- Xin chúc mừng! Xin chúc mừng các anh! Anh em ở trên
ấy báo về một xe tăng của ta đã trèo hẳn lên nóc hầm chỉ huy. Thật là tuyệt
vời! Tuyệt vời!- Tay đồng chí sư trưởng vẫn nắm tay hai người lắc lấy, lắc để
theo nhịp của lời nói.
Chính ủy Ngọc cảm động không nói lên lời, còn tham mưu
trưởng Dương vẫn nhỏ nhẹ:
- Xin cảm ơn anh! Bây giờ anh định thế nào?
Sư trưởng bộ binh bỏ tay hai người ra, anh nhăn trán:
- Có một bọn cố thủ trong hầm ngầm. Gọi mãi chúng
không ra hàng, tôi đã lệnh cho anh em tập trung bộc phá để đánh sập hầm.
Tham mưu trưởng Dương vẫn từ tốn như thường ngày:
- Có lẽ việc giải quyết chiến trường chỉ cần anh em bộ
binh là đủ. Còn đề nghị anh cho xe tăng chúng tôi rời khỏi chiến trường ngay.
Chúng tôi phải về vị trí tập kết sau chiến đấu trước khi trời sáng.
Sư trưởng bộ binh như chợt nhớ ra:
- Phải rồi! Phấn khởi quá nên tôi quên mất. Tôi đồng
ý! Các anh cứ cho xe tăng rời khỏi đi, mọi việc còn lại chúng tôi sẽ giải
quyết.
Tham mưu trưởng
Dương quay trở lại hầm đại diện xe tăng, ông nói một mạch:
- Anh Lãm! Anh lệnh cho anh em tổ chức rời khỏi chiến
trường ngay. Chú ý làm tốt công tác thương binh, tử sĩ, cứu kéo xe hỏng. Phải
về đến vị trí tập kết trước khi trời sáng.
Đến lúc này thì cơn đau bụng tưởng đã quên đi nay lại
bùng lên dữ dội, nghiến chặt răng tham mưu trưởng Dương lặng lẽ ngồi xuống dựa
vào vách hầm, ông nói nhỏ với người chiến sĩ thông tin bên cạnh:
- Đồng chí gọi quân y lại đây giúp tôi!
Chỉ một lát sau đồng chí quân y sĩ đã có mặt. Sau khi
hỏi rồi sờ nắn bụng tham mưu trưởng Dương anh đưa cho ông mấy viên thuốc. Chắc
là mấy viên thuốc giảm đau, an thần nên uống vào một lát ông thấy đỡ đau hẳn và
thiu thiu buồn ngủ. Thế là chẳng võng cáng gì tham mưu trưởng Dương dựa mình
vào thành hầm thiếp đi.
Trở về từ hầm chỉ huy chính ủy Ngọc lắc đầu thương cảm
trước giấc ngủ đầy mệt nhọc của tham mưu trưởng Dương. Ông biết rằng suốt hàng
tháng nay người đồng đội của ông đã phải gắng gượng rất nhiều, đã phải thường
xuyên chống cự lại những cơn đau hành hạ hàng ngày mà không một lời kêu ca,
phàn nàn. Gỡ tấm khăn dù đang quàng quanh cổ xuống ông nhẹ nhàng đắp lên cái
thân hình nhỏ thó của người đồng đội. Tự nhiên ông cũng thấy díp mắt lại. Chả
gì cũng hơn hai ngày đêm thức trắng rồi. Nhìn mấy chiến sĩ xung quanh ông thấy
ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có Lãm là đang còn khá sung sức ông nói ngắn gọn:
- Anh Lãm và một chiến sĩ nữa thức trực đài! Có vấn đề
gì thì gọi tôi và anh Dương dạy! Còn tất cả đi nghỉ!
Vừa dứt lời ông đã ngồi bệt luôn xuống dựa lưng vào
thành hầm và nhanh chóng thiếp đi. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của chính ủy
Ngọc từ khi ông đi cùng 198 vào chiến trường.
Nhưng rồi giấc ngủ của mấy thầy trò cũng chẳng kéo dài
được bao lâu. Mới sáng ra những tiếng nổ liên hồi ở xung quanh khu vực Làng Vây
đã đánh thức họ dậy. Hết B52 đến phản lực, hết phản lực lại đến pháo bày. Có vẻ
như bọn Mỹ muốn hủy diệt luôn những gì còn lại của cái cứ điểm tiền tiêu này
đồng thời ngăn chặn đường rời khỏi của quân ta. Vừa thức dậy Lãm đã đến báo cáo
hai người:
- Báo cáo các thủ trưởng! Đại đội 3 đã về đến vị trí
tập kết an toàn, có một xe bị hỏng phải giấu trên đường Chín. Còn đại đội 9
thì...
Chính ủy Ngọc giật giọng:
- Đại đội 9 thì sao?
Lãm vẫn ấp a ấp úng:
- Đại đội 9 vẫn chưa về được vì xe bị thủng nhiều, khi
xuống sông nước tràn vào nên anh em phải giấu quân ở khu vực Làng Troài chờ
khắc phục rồi mới về được. Tôi đã yêu cầu anh em ngụy trang kỹ và có phương án
đánh địch đổ bộ.
Tham mưu trưởng Dương đã tỉnh hẳn:
- Các đại đội báo cáo tình hình thiệt hại chưa?
Lãm gật đầu:
- Đã báo cáo sơ
bộ rồi ạ! Ta bị cháy, bị hỏng 4 xe; hy sinh 3; bị thương 6. Các xe bị cháy đã
cho hủy bằng bộc phá và chôn xuống hố bom.
Quay sang chính ủy Ngọc tham mưu trưởng Dương hỏi:
- Sắp đến giờ liên lạc với số 1! Xin ý kiến anh, ta cứ
báo cáo đầy đủ như vậy hay chỉ vắn tắt thôi.
Ngẫm nghĩ một lát chính ủy Ngọc phẩy tay:
- Anh cứ báo cáo đầy đủ tình hình về đi. Cuộc chiến
đấu nào mà chẳng có tổn thất.
Mở cái xắc- cốt vẫn đeo bên mình tham mưu trưởng Dương
lấy cuốn sổ điện kê lên hai đầu gối hý hoáy viết. Gương mặt ông lúc thì rạng
rỡ, lúc lại trở nên trầm ngâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét