Mặc dù số lượng khí tài được chi viện chưa đáp ứng
được một trăm phần trăm nhu cầu song cũng đã làm cho đại đội 9 như được tái
sinh. Phấn khởi nhất là đại đội phó kỹ thuật Vĩnh. Trên cơ sở kiểm tra thực
trạng của từng xe anh đã lên một bản kế hoạch phân phối khí tài rất chi tiết và
duy trì một cách nghiêm ngặt. Bỏ ngoài tai mọi lời kỳ kèo xin xỏ hay bực tức
châm chọc Vĩnh cứ một mực: “chỉ có thế thôi, liều liệu mà dùng”.
Xe 567 của Nhã cũng nằm trong tình trạng chung của đại
đội. Khi biết tin có khí tài bổ sung Nhã đã phái ngay Cân lên trinh sát và cũng
thầm mong dựa vào sự thân mật, tin tưởng của đại phó Vĩnh với Cân sẽ kiếm thêm
được tý chút. Tuy vậy âm mưu ấy đã không thành công, xe vẫn chỉ nhận được đúng
khẩu phần đã tính toán không hơn không kém một mắt xích. Cân an ủi mọi người:
- Thế cũng là tốt lắm rồi. Còn bây giờ thì phải cắt
xích ra kiểm tra từng mắt một. Mắt nào còn dùng được thì phải tận dụng chứ
chừng này cũng chỉ như muối bỏ bể thôi. Bánh chịu nặng cũng chỉ ưu tiên cái số
1 và cái số 6, còn mấy cái nằm ở giữa thì cứ để chạy tạm cũng được.
Mặc cho thằng OV10 vẫn vè vè nhòm ngó trên trời và
tiếng bom ùng oàng ngoài đường tuyến công việc khôi phục xe cộ được tiến hành
một cách khẩn trương. Xe nào xe ấy cứ chí cha, chí chát như một công xưởng. Ở
xe 567 Nhã phân công Hòa cùng anh chịu trách nhiệm tháo rời từng mắt xích, còn
Cân và Thắng gõ sạch đất và kiểm tra từng mắt một. Vừa tỷ mẩn cậy đất Thắng vừa
lẩm bẩm:
- Hầu như mắt xích nào cũng bị rạn cả anh Cân ạ!
Cân xác nhận:
- Đúng thế! Nhưng đứng có vứt đi vội. Cứ xếp vào đấy
có khi vẫn còn dùng đến đấy!
Nhìn đống mắt xích bị rạn và gãy vú ngày một cao lên
Cân xót ruột quá, anh đứng bần thần ngắm nghía một lúc rồi ngồi thụp xuống nhặt
mấy mắt xích gãy vú ra xếp đi xếp lại
trên mặt đất. Nhã, Hòa, Thắng cũng dừng tay nhìn vẻ bần thần của Cân. Đột nhiên
Cân nhảy cẫng lên, miệng hét:
- Ơ- rê- ca!
Đúng lúc đó đại đội phó kỹ thuật Vĩnh có mặt. Anh hài
hước:
- Cậu làm gì mà như Ác- si- mét tìm ra định luật mới
thế?
Cân vừa sắp xếp lại các mảnh xích vừa liến thoắng:
- Cũng gần như thế ạ! “Đại phó” xem thế này có được
không nhé: những mắt xích gãy một vú ở băng xích bên này ta đổi sang bên kia,
bên kia lại đổi sang bên này, cứ xen kẽ một mắt gãy vú trái với một mắt gãy vú
phải. Như thế là vẫn đảm bảo dẫn hướng được cho bánh chịu nặng. “Đại phó” thấy
thế nào?
Mắt đại đội phó Vĩnh sáng hẳn lên:
- Cậu này khá! Có thể coi đây là một sáng kiến hay
đấy. Các cậu cứ làm thế đi! Tớ sẽ đi phổ biến sáng kiến này trong toàn đại đội.
Mất ba ngày cật lực hệ thống vận hành của toàn đại đội
đã được củng cố đạt mức “tàm tạm” theo nhận định của đại đội phó kỹ thuật Vĩnh.
Đúng lúc đó thì đoàn của tham mưu trưởng Dương đến. Vừa tay bắt mặt mừng Vĩnh
đã rối rít cảm ơn sự quan tâm của thủ trưởng cấp trên đã chi viện kịp thời cho
đơn vị. Tham mưu trưởng Dương chỉ vào tiểu đoàn trưởng Tân:
- Có cảm ơn thì cảm ơn cậu Tân đây này! Không có cậu
ấy lần mò khắp các kho của 559 thì còn lâu mới có chi viện.
Tân cười ngượng nghịu:
- Có gì đâu mà cảm ơn. Không có các thủ trưởng Bộ tư
lệnh nhanh chóng đưa vào thì có tìm cả năm cũng chẳng thấy.
Tham mưu trưởng Dương yêu cầu đại đội báo cáo tình
hình. Đại đội trưởng Nghi lập tức tuôn ngay một tràng:
- Báo cáo thủ trưởng! Khó khăn lớn nhất của chúng tôi
là tình trạng kỹ thuật của thiết bị vận hành thì nay nhờ sự chi viện của cấp
trên đã khắc phục được phần nào. Còn các vấn đề khác thì không có gì đặc biệt,
cán bộ chiến sĩ vẫn vững vàng và luôn sẵn sàng chiến đấu- Ngần ngừ một lát như
đắn đo điều gì đó rồi Nghi tiếp- Có một vấn đề đề nghị thủ trưởng nghiên cứu
xem có thể cho chúng tôi di chuyển đi vị trí khác được không. Ở đây gần ngã ba
Mường Noòng quá, không quân địch cứ đánh phá suốt, mặc dù chưa lần nào chúng
tôi “dính” nhưng theo tôi di chuyển đi chỗ khác vẫn hơn.
Tham mưu trưởng Dương bảo Tân giở bản đồ ra. Thực ra
trên đường đi từ Pê Sai về đây ông đã ngắm nghía và rất ưng ý một vị trí. Nếu
đưa đại đội 9 vào đó thì vừa tránh được trọng điểm Mường Noòng, lại vừa tiện cơ
động về Pê Sai khi ý định sử dụng xe tăng ở hướng nam được phê chuẩn.
Vẫy mấy cán bộ đại đội lại xung quanh tấm bản đồ tham
mưu trưởng Dương chậm rãi:
- Vừa qua chúng tôi đã đi trinh sát phía nam Làng Vây
và đã quyết tâm đưa đại đội các đồng chí vào tham gia tiến công Làng Vây từ
hướng nam. Sơ bộ như thế này- Ông rê ngón tay theo cái vệt xanh nhạt trên bản
đồ- Chúng ta sẽ lợi dụng dòng sông Sê Pôn để cơ động từ Pê Sai đến Làng Troài,
từ đây sẽ cùng bộ binh triển khai đội hình và đánh địch từ phía nam. Quyết định
hay không thì còn phải chờ ý kiến của trên nhưng theo tôi chắc là trên sẽ đồng
ý thôi. Bây giờ tôi quyết định thế này, trước mắt các đồng chí cho đại đội cơ
động đến Ha Sin Ta Sinh. Tại đó tiếp tục làm công tác chuẩn bị và trinh sát
đường cơ động đến Pê Sai, xác định cụ thể những chỗ cần khắc phục. Khi nào trên
chính thức phê chuẩn sẽ có công binh đến làm việc cùng các đồng chí.
Cả mấy cặp mắt cùng sáng lên. Đại đội trưởng Nghi đưa
cả hai tay nắm lấy tay tham mưu trưởng:
- Cảm ơn thủ trưởng đã cho chúng tôi “công ăn, việc
làm”.
Tham mưu trưởng Dương cười:
- Thế thì chuẩn bị mà làm cho thật tốt nhé!
Chiều hôm sau khi đại đội 9 chuẩn bị cơ động thì ba
thày trò ông Dương cũng lên đường. Họ không về đoàn bộ 198 mà đi thẳng tới tiền
phương mặt trận ở bắc đường Chín.
***
Từ hôm tham mưu trưởng Dương đi chuẩn bị chiến trường
với 198 chính ủy Ngọc lúc nào cũng thấy bồn chồn, lo lắng. Nhất là sau hôm ông
Dương đi được mấy ngày thì nghe tin đoàn cán bộ trinh sát chiến trường bị lọt
vào ổ phục kích, bốn người hy sinh, một
người bị thương ông lo cuống cả lên. Chạy đôn, chạy đáo mấy cơ quan để hỏi biết
số cán bộ xe tăng không việc gì ông mới hơi yên tâm. Sống và làm việc với nhau
đã mấy năm ông đặc biệt quý trọng người tham mưu trưởng này. Mặc dù là người
làm công tác quân sự nhưng ông Dương lại mang nhiều dáng dấp của một cán bộ
chính trị. Dáng người thì nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Tính nết thì ôn hòa, nhũn nhặn.
Thái độ lúc nào cũng cởi mở, dễ gần. Khi làm việc thì cương quyết đấy nhưng cũng
hết sức mềm dẻo. Dù có bực bội đến đâu cũng chưa thấy ông Dương to tiếng bao
giờ. Từ ngày cùng đi với 198 hai anh em càng có dịp gần gũi nhau hơn và ông
càng nhận thấy ở ông Dương có nhiều điểm tương đồng với mình hơn và hai người
càng quý trọng nhau hơn.
Chính ủy Ngọc còn mong tham mưu trưởng Dương về vì một
lẽ nữa là một, hai ngày tới mặt trận sẽ chính thức giao nhiệm vụ cho các đơn
vị, trong đó có tiểu đoàn xe tăng 198. Tất nhiên một mình ông cũng có thể thay
mặt Bộ tư lệnh Thiết giáp để đề đạt về phương án sử dụng nhưng dù sao có các
cán bộ quân sự vẫn hơn. Vì vậy khi thấy tham mưu trưởng Dương và Phúc, Tân đi
trinh sát về ông mừng lắm. Nắm chặt hai tay người đồng chí ông líu ríu khác hẳn
vẻ điềm đạm thường ngày:
- Gớm! Cái hôm nghe tin đoàn các ông bị trúng phục
kích tôi lo lo là. Nói dại hôm ấy mấy anh em mà bị làm sao thì gay go to.
Tham mưu trưởng Dương trái lại vẫn giữ được vẻ bình
tĩnh cố hữu:
- Cũng may anh ạ! Suốt dọc đường đi cứ bị các “bố” bộ
binh chê là chân ngắn, nhưng chính vì thế mà lại nằm ngoài tầm súng.
Trưởng ban tác huấn Phúc góp chuyện:
- Cũng chẳng biết thế nào mà nói. Người ta bảo bom đạn
nó tránh mình thôi! Mà nghe nói ở sở chỉ huy cũng bị nó đánh liên tục phải
không thủ trưởng?
Chính ủy Ngọc cười:
- Cúng may mà Bộ tư lệnh quyết định chuyển vị trí chứ
nếu cứ ở chỗ cũ có khi không gặp được các cậu nữa ấy chứ! Từ hôm về đây máy bay
nó vẫn đánh nhưng chỉ đánh các khu vực xung quanh thôi.
Hàn huyên một hồi tham mưu trưởng Dương mới sơ bộ báo
cáo kết quả chuyến trinh sát. Khi nghe được ý định đưa xe tăng vào hướng nam
Làng Vây chính ủy Ngọc mừng rỡ:
- Tốt lắm! Nếu đưa được xe tăng vào hướng này ta sẽ
gây ra một bất ngờ lớn cho địch và chắc chắn sẽ đạt hiệu quả cao. Có lẽ sáng
mai tôi và anh sẽ lên gặp Bộ tư lệnh mặt trận để báo cáo tình hình. Còn bây giờ
các anh nghỉ ngơi, tắm giặt đi đã!
Tham mưu trưởng Dương hỏi nhỏ:
- Vấn đề này có cần xin ý kiến số 1 không anh?
Chính ủy Ngọc trầm ngâm:
- Theo tôi cũng không cần thiết đâu. Khi nào Bộ tư
lệnh mặt trận đồng ý ta sẽ báo cáo về cho anh ấy biết là được.
***
Ngày hôm sau chính ủy Ngọc và tham mưu trưởng Dương
đến gặp tham mưu trưởng mặt trận để đề đạt ý kiến sử dụng xe tăng. Sau khi nghe
hai người báo cáo ý định sử dụng xe tăng tham gia tiến công Làng Vây trên cả
hai hướng tây và nam ông mừng lắm song cũng đắn đo:
- Hướng tây thì rõ rồi, các anh có thể đưa xe tăng vào
tham chiến theo đường Chín. Còn hướng nam địa hình như thế liệu các anh có thực
hiện được không?- Ông chỉ tay vào vệt xanh mờ của con sông Sê Pôn- Con sông này
nó bao bọc quanh mặt nam cứ điểm mà theo tôi biết hai bờ của nó rất đứng, các
anh làm sao mà qua nổi?
Tham mưu trưởng Dương cũng chỉ vào bản đồ:
- Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi dự kiến sẽ cơ động
theo đường bộ đến Pê Sai, sau đó từ Pê Sai vào Làng Vây chúng tôi sẽ lợi dụng
lòng sông để cơ động.
Tham mưu trưởng mặt trận ngạc nhiên:
- Nghĩa là các anh cho xe bơi theo dòng sông à?
Chính ủy Ngọc giờ mới lên tiếng:
- Báo cáo anh, đúng thế đấy! Hồi ở ngoài bắc chúng tôi
cũng đã có một cuộc diễn tập trong tình huống tương tự. Xe tăng lợi dụng lòng
sông để cơ động tiếp cận cứ điểm địch một cách bí mật, sau đó bất ngờ xuất hiện
nên đạt hiệu quả rất cao.
Tham mưu trưởng mặt trận tỏ vẻ ngờ vực:
- Tôi cũng đã nghe nói về cuộc diễn tập đó. Tuy nhiên
chế độ thủy văn của con sông này rất khác với các con sông ngoài bắc, mùa này
lại là mùa khô nên chắc sẽ rất nhiều đá ngầm. Liệu các anh có vượt qua được
không?
Tham mưu trưởng Dương chắc nịch:
- Báo cáo thủ trưởng! Đúng là có rất nhiều khó khăn
khi đưa xe tăng vào hướng này. Nhưng nếu cấp trên cho công binh giúp chúng tôi
khắc phục đường cơ động thì chắc chắn sẽ thực hiện được
Tham mưu trưởng mặt trận gật đầu:
- Hiện nay mặt trận có một trung đoàn công binh, nếu
cần thiết có thể huy động thêm công binh của 559 nên cũng không khó khăn lắm về
lực lượng. Tuy nhiên phải xem xét kỹ khối lượng công việc và khả năng liệu có
hoàn thành được không?
Tham mưu trưởng Dương tươi hẳn nét mặt:
- Mặc dù chúng tôi chưa trinh sát thật kỹ càng nhưng
sơ bộ thấy rằng cũng không lớn lắm. Nếu thủ trưởng đồng ý chúng tôi sẽ cùng bên
công binh trinh sát thật cụ thể. Ngoài ra chúng tôi cũng đã trinh sát sơ bộ
trên hướng tây, ở hướng này xe tăng chỉ có thể đi theo đường Chín nên đề nghị
mặt trận giải quyết Huội San sớm chúng tôi mới cơ động được.
Tham mưu trưởng mặt trận gật đầu:
- Được! Quyết tâm của chiến dịch là sẽ “nhổ” Huội San
trước nên các anh yên tâm.
Được lời như cởi tấm lòng, hai anh em chào tham mưu
trưởng mặt trận rồi cùng về. Chính ủy Ngọc bảo ông Dương viết điện về báo cáo
tình hình cho số 1.
***
Nhận được điện báo từ mặt trận gửi về báo cáo việc đại
đội 9 đã được gọi quay ra và ý định sử dụng lực lượng tham gia tiến công Làng
Vây từ hai hướng quyền tư lệnh Đào thấy nhẹ cả người. Ông giở tấm bản đồ miền
Tây Quảng Trị ra nghiền ngẫm. Thực ra từ khi quyết định đưa xe tăng vào địa bàn
này ông đã giành nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu về tuyến phòng thủ
Đường Chín- Khe Sanh của địch. Mặc dù các nguồn thông tin không thật đày đủ
nhưng ông cũng biết rằng đây là tuyến phòng thủ mạnh nhất của Mỹ và ngụy quân Sài
Gòn. Nói gì thì nói đây cũng là nơi đối đầu trực tiếp giữa ta và địch, giữa
miền Bắc với miền Nam, ngoài ra đây cũng là một khu vực có vị trí hết sức quan
trọng trong âm mưu ngăn chặn hệ thống đường tiếp vận của ta vào các mặt trận
phía trong. Chính vì vậy chính quyền Giôn- xơn đã không ngần ngại bỏ ra không
biết bao nhiêu tiền của và tâm sức để thiết lập nên ở đây một tuyến phòng thủ
vào loại vững chắc nhất, được ứng dụng những phát minh mới nhất của nền công
nghiệp quân sự hùng mạnh bậc nhất thế giới. Chẳng thế mà Mắc - Na- ma- ra- bộ
trưởng quốc phòng Mỹ đã mạnh miệng tuyên bố: “một con chuột nhắt cũng không lọt
qua được”. Trong chuỗi cứ điểm phòng thủ ấy Khe Sanh được tướng Oét- mo- len
đặc biệt coi trọng và đã đổ vào đây một lực lượng lớn các đơn vị thiện chiến
nhất của quân đội Mỹ tại miền Nam cộng với sự chi viện tối đa của hỏa lực không
quân và pháo binh. Ỷ vào sức mạnh quân sự phía Mỹ định biến nơi đây thành một
Điện- biên- phủ để tiêu diệt lực lượng chủ lực của ta. Làng Vây lại là cứ điểm
tiền tiêu về phía tây của Khe Sanh nên chắc chắn rằng sẽ chẳng dễ dàng gì khi
phải đánh vào đó. Từ hôm được báo cáo về nhiệm vụ sơ bộ mặt trận giao cho tiểu
đoàn 198 tham gia đánh Làng Vây ông đã nhiều lần nghiên cứ địa hình của khu vực
này. Nhìn trên bản đồ ông thấy với địa hình như vậy thì rất có khả năng xe tăng
chỉ có thể đánh trên một hướng theo đường Chín và chắc chắn đó là hướng phòng
ngự chủ yếu của địch. Điều đó sẽ là một khó khăn rất lớn và khó tránh khỏi
thiệt hại. Việc Bộ tư lệnh tiền phương và đoàn 198 quyết định sử dụng xe tăng
tiến công Làng Vây từ hai hướng khiến ông rất hài lòng. Ông thầm khen tinh thần
tích cực chủ động và tính sáng tạo của những người cộng sự. Đây sẽ là ngón đòn
bất ngờ mà các đồng đội của ông dành cho kẻ địch. Với tay lấy cuốn “Sổ điện đi”
ông viết ngay bức điện trả lời: “Hoàn
toàn nhất trí với ý định của số 2. Chú ý tuyệt đối giữ bí mật thật để tạo thế
bất ngờ. Ký điện: Số 1” và gọi công vụ Lưu đưa ngay xuống cơ yếu.
***
Hai ngày sau Bộ tư lệnh mặt trận chính thức giao nhiệm
vụ cho các đơn vị. Đến phần nhiệm vụ của xe tăng cả chính ủy Ngọc, tham mưu
trưởng Dương lẫn các cán bộ của đoàn 198 đều bị bất ngờ bởi ngoài nhiệm vụ tham
gia tiến công Làng Vây như đã được dự báo trước giờ đây tiểu đoàn 198 còn có
nhiệm vụ phối thuộc cho trung đoàn bộ binh 24 đánh Huội San.
Như đoán được ý nghĩ của mấy cán bộ xe tăng, sau khi
phổ biến xong nhiệm vụ cho các đơn vị đồng chí tham mưu trưởng mặt trận nói
thêm:
- Đối với xe tăng lúc đầu chúng tôi dự định sẽ chỉ sử
dụng để đánh Làng Vây và sau đó phát triển về phía đông. Tuy nhiên sau khi xem
xét lại tình hình cũng như so sánh tương quan lực lượng ta và địch ở Huội San
chúng tôi thấy rằng để đảm bảo chắc thắng và mở thông đường Chín cho xe tăng
tiếp cận Làng Vây cần thiết phải tăng cường xe tăng cho trung đoàn 24. Thời
gian nổ súng đánh Huội San dự kiến từ 20 đến 24 tháng Giêng. Vì vậy ngay sau
đây các đồng chí cần hiệp đồng cụ thể với bên 24 và khẩn trương làm công tác
chuẩn bị ngay mới kịp. Còn công tác chuẩn bị để đánh Làng Vây tiếp tục tiến
hành theo kế hoạch, nội dung công việc như thế nào các đồng chí hiệp đồng trực tiếp
với trung đoàn 7 công binh. Các đồng chí còn hỏi gì nữa không?
Tham mưu trưởng Dương giật mình, như vậy chỉ còn chưa
đầy một tuần nữa sẽ đánh Huội San, thời gian chuẩn bị như vậy là quá gấp gáp.
Ông đưa mắt nhìn chính ủy Ngọc, ông Ngọc khẽ gật đầu như ngầm bảo: “Thôi! Quân
lệnh như sơn! Cứ thế mà làm thôi!” nên đứng dạy:
- Báo cáo! Chúng tôi đã rõ nhiệm vụ.
Tham mưu trưởng mặt trận gật đầu:
- Thế thì tốt! Các đồng chí có thể về được.
Từ sở chỉ huy về hầm chính ủy Ngọc mấy anh em không ai
nói một lời. Đã đành là người lính cấp trên giao bất cứ nhiệm vụ gì đều phải
tận tâm, tận lực để hoàn thành nhưng mấy anh em vẫn cảm thấy có cái gì đó không
thoải mái. Từ khi vào đây rồi nhận nhiệm vụ sơ bộ tất cả tâm trí, sức lực của
họ đều dồn vào cho một mục tiêu duy nhất là Làng Vây. Đó sẽ là trận đánh đầu
tiên của binh chủng, là trận đánh để đời của họ. Thành hay bại của trận đánh
này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của binh chủng sau này
nên họ nhất định phải thắng. Mà một trong những yếu tố góp phần đảm bảo cho họ
đánh thắng là yếu tố bất ngờ. Kẻ địch không thể ngờ sẽ có một cơn bão thép và
lửa sẽ bất thần giáng xuống đầu chúng trong những ngày sắp tới. Thế mà bây giờ
họ lại phải đưa lực lượng tham gia đánh vào một mục tiêu khác. Yếu tố bí mật
bất ngờ đối với địch ở Làng Vây sẽ không còn, điều đó sẽ ảnh hưởng lớn đến
thắng lợi của trận đánh.
Mặc dù trong lòng cũng đang rối như tơ vò nhưng nhìn
vẻ mặt đăm chiêu của các cán bộ dưới quyền chính ủy Ngọc vẫn phải tươi cười:
- Thôi! Có gì mà buồn như đưa đám vậy! Đã vào đây đằng
nào chả phải đánh nhau! Mà không nhổ được “cái Huội San” này thì mình cũng
“cóc” có đường tiếp cận Làng Vây phải không?.
Đoàn trưởng Lãm vừa cắt cơn sốt rét được mấy ngày
người đang còn xanh rớt nhưng cũng cố có mặt nhận nhiệm vụ. Từ lúc được nghe
phổ biến sẽ phải tham gia đánh Huội San anh đã hậm hực lắm giờ mới có dịp bung
ra:
- Đã đành là thế nhưng các “bố” ấy cứ làm như trò trẻ
ấy! Dự báo một đằng đến lúc triển khai thực hiện lại một nẻo. Mà chỉ còn có chưa
đầy một tuần nữa đã đến ngày nổ súng thì chuẩn bị làm sao kịp.
Đoàn phó Phúc tỏ vẻ lo lắng:
- Chuẩn bị gấp cũng không đáng ngại vì Huội San này
cũng không đến nỗi “rắn” nếu so với Làng Vây. Tuy nhiên cái đáng lo nhất là ta
sẽ mất yếu tố bí mật, bất ngờ dành cho Làng Vây. Kiểu gì khi tham gia đánh Huội
San ta cũng phải bộc lộ lực lượng. Mà đã như vậy chắc chắn bọn địch ở Làng Vây
và cả miền Nam này đều biết ta đã đưa xe tăng vào chiến trường.
Tiểu đoàn trưởng Tân cũng tham gia:
- Gay đấy các anh ạ! Khi ta đã xuất hiện ở Huội San
chắc chắn địch sẽ tăng cường phòng thủ cho làng Vây. Mà đã như thế thì khó
“nhằn” lắm.
Tai vẫn nghe mọi người bàn tán nhưng tham mưu trưởng
Dương vẫn cúi đầu trầm ngâm. Điều Phúc vừa nói cũng là mối quan tâm lớn nhất
của ông lúc này. Tuy nhiên ông lại có suy nghĩ hơi khác một chút: trước sau gì
ta chẳng phải bộc lộ lực lượng. Tất nhiên như vậy khi đánh Làng Vây sẽ khó khăn
hơn nhưng nếu coi Làng Vây là một cuộc thử nghiệm thì như vậy cuộc thử nghiệm
này sẽ hoàn chỉnh hơn, sòng phẳng hơn và cũng sẽ cho một đáp số thực hơn. Và rõ
ràng những kết quả, những bài học rút ra từ đó cũng sẽ thiết thực hơn, có giá
trị hơn. Trong điều kiện như vậy cái cần thiết nhất là cái “trí” của người cầm
quân. Dẫu biết rõ lực lượng của nhau rồi đấy nhưng không phải là không có những
bất ngờ. Ừ thì cứ cho là chúng đã biết ta đã đưa xe tăng vào chiến trường này
nhưng chúng vẫn hoàn toàn có thể bị bất ngờ bởi cách ta sử dụng lực lượng, bởi cách
ta chọn hướng tiến công, bởi cách thực hành tiến công rồi bởi cả thời cơ, thời
điểm nổ súng... cơ mà. Nghĩ vậy ông cười:
- Thôi! Không có gì mà phải quá lo lắng như vậy. Chúng
ta vẫn có thể làm cho chúng bị bất ngờ các anh ạ!
Cả mấy anh em đều ngỡ ngàng, đoàn trưởng Lãm nôn nóng:
- Thủ trưởng nói thế nghĩa là thế nào?
Tham mưu trưởng Dương vẫn nhỏ nhẹ như thường lệ:
- Có thể chắc chắn một điều là sau khi ta đánh Huội
San địch sẽ tăng cường lực lượng phòng thủ cho Làng Vây, và cũng có một điều
chắc chắn hướng phòng ngự chủ yếu của chúng sẽ là hướng Tây. Vì vậy ta sẽ dành
cho chúng bất ngờ thứ nhất là lấy hướng Nam làm hướng tiến công chủ yếu. Ngoài
ra có tăng cường thì tăng cường chúng vẫn không thể căng như dây đàn suốt hai
mươi tư giờ trong ngày, suốt bảy ngày trong tuần và suốt ba mươi ngày trong
tháng. Vậy thì chúng ta sẽ dành cho chúng một bất ngờ lớn nữa là sẽ đánh chúng
vào lúc chúng không ngờ nhất. Nói tóm lại các anh đừng có quá lo lắng. Nếu chịu
khó suy nghĩ chúng ta sẽ còn nhiều bất ngờ dành cho chúng.
Mấy khuôn mặt như giãn cả ra, sự lo lắng đã dịu đi
phần nào. Tham mưu trưởng Dương quay sang chính ủy Ngọc thì thầm một lát rồi
cao giọng:
- Còn bây giờ ta sẽ đi vào công việc cụ thể. Chấp hành
mệnh lệnh của mặt trận tôi đã xin ý kiến anh Ngọc và chúng tôi quyết định sẽ để
đại đội 3 tăng cường cho trung đoàn 24 đánh Huội San. Để đảm bảo yêu cầu về
thời gian tôi đề nghị thế này: ngay sau đây anh Lãm, anh Phúc tới làm việc với
trung đoàn 24 về phương án sử dụng xe tăng và tổ chức cho anh em “xê Ba” trinh
sát chiến trường. Còn anh Tân sẽ đến hiệp đồng với trung đoàn công binh 7 về
công tác bảo đảm cơ động cho xe tăng. Theo tôi ta nên đề xuất với họ dành phần
lớn lực lượng cho hướng Nam. Bên cạnh đó cũng đề nghị các anh xác định vị trí
tập kết chiến đấu và cho cơ động dần lực lượng lên. Các anh thấy thế nào?
Ba cán bộ của đoàn 198 nhìn nhau, cuối cùng đoàn
trưởng Lãm lên tiếng:
- Chúng tôi hoàn toàn nhất trí ạ!
Chính ủy Ngọc tươi cười:
- Thôi! Bây giờ các anh về trước lo công việc đi. Một
vài ngày nữa ổn định ở trên này chúng tôi sẽ xuống với anh em.
Lãm, Phúc, Tân đứng dạy bắt tay tạm biệt chính ủy Ngọc
và tham mưu trưởng Dương rồi lập tức lên đường về đơn vị. Tham mưu trưởng Dương
cũng viết ngay một bức điện báo cáo nhiệm vụ mới của đoàn 198 đưa chính ủy Ngọc
ký để gửi về Bộ tư lệnh. Trong đó ông báo cáo ý định của mình là sẽ sử dụng đại
đội 3 vào trận đánh này.
***
Cầm bức điện từ tiền phương gửi về quyền tư lệnh Đào
ngồi lặng đi đến hàng phút. Huội San ở chỗ nào, là cái gì mà những người chỉ
huy binh chủng hợp thành lại yêu cầu phải đưa xe tăng vào tham chiến? Sự thay
đổi này trong cách sử dụng xe tăng của Bộ tư lệnh mặt trận đã làm tình hình
thay đổi hoàn toàn. Yếu tố bất ngờ mà các đồng đội của ông đã chuẩn bị dành cho
địch ở Làng Vây thế là đã bị phá sản. Thế cờ đã được sắp đặt sẵn sàng, chỉ cần
đi một nước quyết định nay lại bị xáo trộn. Đã khó khăn giờ sẽ lại chồng chất
thêm khó khăn.
Trong cuộc đời binh nghiệp hơn hai mươi năm ông cũng
đã trải qua không ít thời điểm khó khăn. Kinh nghiệm dạy cho ông biết những lúc
như vậy cần phải hết sức bình tĩnh và phải có cách tiếp cận vấn đề từ nhiều
phía. Vì vậy chỉ một lát sau ông đã trở lại vẻ bình thản như mọi ngày. Ngồi
ngay ngắn lại ông trải rộng tấm bản đồ địa hình khu vực Tây Quảng Trị trên bàn
và bắt đầu tìm kiếm cái địa danh vừa mới được nhắc đến trong bức điện. Phải mất
một lúc lâu ông mới tìm thấy ba chữ “Bản Huội San” nhỏ li ti trên bản đồ. Ngồi
chú mục vào ông bắt đầu nhận thấy những yếu tố hợp lý trong quyết định của
những người chỉ huy mặt trận. Rõ ràng là Huội San có một vị trí hết sức trọng
yếu. Nó án ngữ con đường huyết mạch số Chín. Không diệt được nó thì không thể
đưa lực lượng từ Lào về Việt Nam được. Và ngay cả xe tăng cũng không thể tiếp
cận Làng Vây từ hướng tây. Vấn đề là tại sao Bộ tư lệnh mặt trận lại không
quyết định sử dụng xe tăng ngay từ đầu cho cụm cứ điểm này. “Chắc nó không quá
mạnh- ông suy luận- nhưng bởi yêu cầu chắc thắng nên cuối cùng họ mới thay đổi
quyết định”. Ông tự nhủ: “nếu là mình có lẽ mình cũng sẽ làm như vậy”. Nghĩ đến
đây ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Quyết định của Bộ tư lệnh mặt trận rõ ràng là
không thể thay đổi được. Bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất là tìm cách
thực hiện sao cho tốt nhất mà thôi.
Với cây bút chì xanh quyền tư lệnh Đào khoanh một vòng
vào khu vực có dòng chữ Huội San rồi lại ngồi im suy ngẫm. Ông bỗng nhận thấy
rằng tất cả chưa phải đã hoàn toàn bế tắc. Điều đầu tiên ông nghĩ đến là trước
sau gì cũng sẽ đến lúc phải bộc lộ lực lượng. Nếu ở Làng Vây ta quá đề cao yếu
tố bất ngờ về sự xuất hiện của xe tăng trên chiến trường thì rõ ràng những bài
học rút ra từ đó sẽ không thật thực sự, thực tế. Và nếu đem những bài học đó
vận dụng vào những trận đánh sau có khi sẽ đem lại những kết quả tồi? Vậy thì
không nên đặt vấn đề này quá ư quan trọng. Còn yếu tố bất ngờ lúc nào mà chẳng
có, nó chẳng phải từ trên trời rơi xuống mà xuất phát từ những ý tưởng táo bạo
của người chỉ huy trước một tình hình cụ thể. Không chỉ có bất ngờ về lực lượng
mà còn có thể tạo bất ngờ về thế trận, về thời gian, về địa điểm, về quy mô, về
cách đánh v.v... Trong lịch sử mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước, bằng cách
tạo ra yếu tố bất ngờ mà dân tộc này đã từng biết bao lần làm thất điên, bát
đảo những đội quân hùng mạnh và thiện chiến nhất bằng lực lượng quân sự nhỏ,
yếu hơn nhiều lần. Tất nhiên, để tạo ra nó cũng chẳng hề dễ dàng mà thường là
phải tốn khá nhiều tâm lực. Vậy thì các đồng đội của ông sẽ dành cho địch sự
bất ngờ nào đây? Tất nhiên ở Huội San bất ngờ đầu tiên phải kể đến là lực
lượng, địch chưa hề biết xe tăng ta đã có mặt trên chiến trường. Đây sẽ là một
lợi thế lớn. Còn ở Làng Vây yếu tố bất ngờ về lực lượng đã không còn, vấn đề là
phải tạo ra những bất ngờ khác và ý định sử dụng xe tăng từ hướng nam sẽ là bất
ngờ lớn nhất với kẻ địch. Ông hơi mỉm cười khi nghĩ rằng chính trận Huội San
này sẽ là một mẹo “dương tây” để “kích nam” ở Làng Vây. Nghĩ đến đây ông thấy
nhẹ hẳn người. Ngay lập tức ông với cuốn sổ điện đi và viết: “Gửi số 2! Số 2 cần tích cực đề nghị để Bộ
tư lệnh mặt trận chọn hướng nam làm hướng tiến công chủ yếu vào Làng Vây. Còn
trước mắt tập trung làm thật tốt công tác chuẩn bị để đánh thắng tại Huội San.
Ký điện: số 1”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét