Khi những loạt đạn pháo đầu tiên chụp xuống điểm cao
320 bọn địch có vẻ hơi bất ngờ nên chưa kịp có phản ứng gì. Nhưng chỉ vài phút
sau trận địa cối 106,7 của chúng đã khai hỏa. Pháo từ Tà Cơn, Khe Sanh cũng bắt
đầu lên tiếng. Những đụn khói bốc lên dày đặc xung quanh cứ điểm. Pháo ta vẫn
bắn đều đều. Hai chiếc máy bay xuất hiện trên bầu trời, một chùm pháo sáng bung
ra. Cả khu vực Làng Vây sáng trưng như ban ngày. Đến lượt các loại súng bộ binh
trong cứ điểm bắn vô tội vạ ra xung quanh, hai khẩu đại liên M50 xổ những tràng
dài như vô tận.
Từ trên sở chỉ huy quan sát thấy những luồng đạn đan
chéo nhau và những chớp lửa dày đặc của bom pháo Tân thấy hơi lo cho các đơn vị
bộ binh, giờ này họ đã chiếm lĩnh trận địa xuất phát xung phong và đang phải
gồng mình chịu trận trước hỏa lực của địch. Cũng may trận bắn phá hoại của pháo
binh ta vẫn tiếp tục và có vẻ như dày hơn nên hỏa lực từ trong cứ điểm bắn ra
giảm dần, chắc bọn chúng đang phải chui xuống hầm ẩn nấp. Tuy nhiên pháo từ Tà
Cơn, Khe Sanh bắn về vẫn dày đặc, có quả rơi sát ngay chân cao điểm đặt sở chỉ
huy. Hai chiếc máy bay vẫn quần lượn nhòm ngó, thỉnh thoảng lại chúi xuống xổ
một tràng trọng liên hay ném một quả bom.
Đúng 18 giờ Tân lên đài lệnh cho đại đội 3 xuất kích.
Bên hướng nam Hồng cũng lệnh cho đại đội 9 bắt đầu cơ động.
***
Vừa nghe thấy trên đài tín hiệu “Xuất kích” Nhã đã
lệnh cho Cân:
- Nổ máy! Tiến!
Cân cho xe nổ máy rồi từ từ bò xuống triền sông. Hôm
nay xe 567 sẽ đi đầu đội hình vì có Hòa là người thông thuộc địa hình và luồng
lạch nhất. Cậu và Thắng mỗi người một cây sào trong tay sẵn sàng điều khiển xe
khi xe tự trôi theo dòng nước. Chỉ ít phút sau tám chiếc xe đã xếp thành đội
hình hàng dọc trên bờ sông. Một tín hiệu nữa đến tai nghe của Nhã, anh giục
Cân:
- Tiến!
Cân vào số giữ chân dầu ổn định thật êm rồi khởi xe,
chiếc xe từ từ trườn xuống mép nước. Mũi xe chìm hẳn xuống nước đến tận cửa lái
xe rồi trở lại thăng bằng khi toàn bộ thân xe đã ở dưới sông. Thêm vài mét nữa
Cân đã cảm thấy xe bồng bềnh, hai băng xích quay tròn không tải, anh biết đã ra
đến chỗ nước sâu nên về số và tắt máy. Từ lúc này việc điều khiển xe sẽ do Hòa
và Thắng đảm nhiệm. Có vẻ đã rất thành thạo Hòa và Thắng phối hợp với nhau lúc
đẩy, lúc chống rất nhịp nhàng. Cũng may đang là mùa khô tốc độ dòng chảy khá
chậm, trời lại chưa tối hẳn nên việc điều khiển xe khá dễ dàng. Chiếc xe lừ lừ
trôi không một tiếng động. Nhã quay nhìn về phía sau, cách xe anh khoảng hai mươi
mét là xe đại đội trưởng Nghi trông như một chiếc bè đen kịt cũng đang trôi lừ
đừ trên dòng sông bàng bạc giữa hai bờ dựng đứng đen ngòm.
Trời đã tối hẳn, mảnh trăng mồng Chín chênh chếch trên
bầu trời chỉ gieo chút ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để quan sát trong tầm vài
mét. Đã nhìn thấy hàng lộ tiêu và bóng mấy chiến sĩ công binh ở phía trước Hòa
nhắc Cân:
- Sắp đến bãi cạn rồi đấy. Nổ máy đi!
Cân nhấp nhấp chân dầu rồi đặt ở vị trí khá nhỏ, anh
đưa tay ấn nút khởi động. Tiếng động cơ không gầm lên như mọi khi mà chỉ “gừ
gừ” như một cái cối xay lúa đã cũ. Kỹ thuật này các anh đã được huấn luyện
nhiều nên bây giờ lái xe nào cũng thực hành khá điêu luyện. Giữ chân dầu thật
êm Cân vào số hỗn hợp, đợi cho khi cảm nhận thấy xích đã chạm vào đáy sông anh
mới thả ly hợp và tăng nhẹ chân dầu. Hai luồng nước tuôn ra như xối từ hai ống
phản lực, chiếc xe đã tiếp đất hoàn toàn và bắt đầu chuyển động cả bằng xích
lẫn lực đẩy của chân vịt. Hòa đã bỏ cây sào xuống về ngồi bên cạnh cửa lái xe
để phụ giúp Nhã chỉ huy Cân lái cho đúng đường. Lòng sông tuy đã được dọn dẹp
những tảng đá to nhưng còn khá gập ghềnh, chiếc xe lắc lư như người say rượu
nhưng vẫn tiến lên một cách chắc chắn. Cân căng mắt nhìn hai hàng lộ tiêu trắng
mờ mờ, hai tay liên tục thao tác cố giữ cho xe đi đúng đường. Nhã nhô hẳn người
lên cửa trưởng xe vừa quan sát đường vừa theo dõi tình hình phía trước. Thỉnh
thoảng anh lại quay người nhìn ra phía sau. Khối đen thù lù của xe đại đội
trưởng vẫn bám sát ngay sau xe anh. Cự ly đội hình vẫn được giữ vững.
Qua hết đoạn sông cạn thứ nhất xe lại trôi một đoạn và
tiếp đến là đoạn sông cạn thứ hai. Qua hết đoạn sông cạn thứ hai Hòa bảo:
- Từ đây thì mặc chúng tớ!- Cậu giục Thắng- Cầm sào
lên, sắp đến chỗ nước chảy mạnh rồi đấy. Cậu sang phía bên kia, đoạn này nước
nó ép mạnh vào bờ phải.
Đúng như vậy, ngay phía trước là ghềnh Vực Tang. Dòng
sông từ từ thu hẹp lại. Hai bờ sông dựng đứng đen ngòm như muốn chụp xuống đầu.
Đã cảm thấy xe trôi nhanh hơn. Cũng may, ánh trăng đã được mấy quả pháo sáng
tiếp sức nên tầm nhìn được mở rộng hơn. Hòa bảo Thắng:
- Cố gắng giữ cho xe đi đúng theo hàng lộ tiêu nhé!
Cả xe căng mắt nhìn. Trên mặt nước bàng bạc nổi lên
một hàng cọc tiêu. Nhưng cái gì thế này?
Bên cạnh mỗi cọc tiêu là một cái đầu chỉ hở từ cổ trở lên. Không nhìn rõ mặt
người, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng bóng đang cười và một cánh tay đang vẫy. Xe
trôi đến gần Hòa cúi xuống gằn giọng hỏi:
- Sao không cắm xuống mà lại đứng giữ thế kia?
Từ cái đầu đang nhô lên mặt nước vọng lên tiếng trả
lời khó nhọc, nghe rõ cả tiếng hai hàm răng đang va vào nhau lập cập:
- Đáy... sông toàn... đá, nước chảy... mạnh, không...
giữ thì... đổ.
Đến cái đầu thứ hai Hòa cúi xuống ân cần:
- Lạnh lắm hả?
Vẫn tiếng trả lời lập bập:
- Lạnh... nhưng không sao! Đánh... thắng... nhé!
Nhã đứng chết lặng trên ghế trưởng xe. Mắt anh dân dấn
nước. Những người đồng đội của anh thật đáng trọng biết bao. Tiết trời này chỉ
cần nhúng tay xuống nước đã buốt muốn rụng mà họ phải ngâm mình dưới đó hàng
tiếng đồng hồ. Thế này mà mình không đánh thắng chúng nó thì phụ công đồng đội
quá. Bất chấp kỷ luật thông tin anh lên đài phát mà không cần mật ngữ:
- 67 gọi 09! Chú ý quan sát không đâm vào người.
Nước chảy càng mạnh hơn. Xe trôi cũng nhanh hơn. Đã nghe
tiếng nước réo ào ào ở ghềnh đá. Hàng cọc tiêu sống ở đây cũng dày đặc hơn. Đã
lội qua đoạn này nhiều lần Hòa biết ở đây muốn đứng cho vững là rất khó thế mà
những “cọc tiêu sống” này vẫn đứng im phăng phắc. Chắc họ đang phải gồng mình
lên mà chống chọi với dòng nước. Mũi Hòa thấy cay cay.
Ngồi ở vị trí thấp nhất trên xe nhưng Cân cũng không
nhìn rõ được gương mặt những chiến sĩ công binh đang đứng làm lộ tiêu cho xe
mình, anh chỉ thấy những hàm răng trắng mờ mờ như một nụ cười gửi gắm niềm tin
vào các anh. Không phải làm gì cả nhưng cũng không được ra ngoài giúp đỡ đồng
đội Cân cảm thấy có cái gì đó bất nhẫn trong lòng. Hai tay anh nắm chặt cần lái
mà nước mắt rưng rưng.
Xe đã tiến sát đến ghềnh đá. Đoạn này chỉ rộng hơn
thân xe một ít nên phải điều khiển cho xe đi thật chính xác. Hòa tiến lên tận
mũi xe căng mắt nhìn bờ đá rồi đẩy mạnh cây sào, mũi xe nhích sang trái vào
giữa luồng nước hẹp rồi trôi vụt xuống. Đầu xe chìm xuống nước một chút rồi lại
nổi lên. Ghềnh Vực Tang đã ở phía sau. Tốc độ dòng chảy giảm hẳn. Chiếc xe lại
lừ đừ trôi như một người đi bộ.
Chỉ còn cách Làng Vây chừng ba ki- lô- mét. Đã nghe rõ
hơn những âm thanh cuồng nộ của các loại đạn pháo cả của ta lẫn của địch. Có lẽ
chúng vẫn yên tâm với hướng này nên chủ yếu bắn về phía tây cứ điểm.
Qua một cái ghềnh nữa dòng sông lại phẳng lặng trôi và
chẳng mấy chốc đã gần đến bãi cát Làng Troài. Dưới ánh sáng chập chờn của mấy
chùm pháo sáng dòng sông như mở rộng ra bát ngát. Chỉ tay vào bờ cây đen ngòm
phía xa xa Hòa bảo:
- Chỗ đen đen kia là bãi cát Làng Troài đấy nhé- Cúi
xuống chỗ cửa lái xe Hòa nói nhỏ với Cân- Khi nào xe chuyển hướng đối diện với
bờ cát thì cậu nổ máy nhé. Nhớ là chân dầu thật êm đấy.
Cân gật đầu:
- Cứ yên tâm!
Cứ điểm Làng Vây đã hiện ra lù lù phía trước. Đã phân
biệt rõ hơn tiếng các loại đạn. Đạn pháo ta bắn vào cứ điểm thì lúc nhặt, lúc
khoan đều đều, đĩnh đạc. Pháo địch từ Khe Sanh, Tà Cơn bắn lên thì rầm rầm, rộ
rộ đúng như quân ta đã gọi là “pháo bầy”. Hai chiếc máy bay đang bắn dọc theo
đường Chín. Chắc là chúng đã phát hiện được đại đội 3 đang di chuyển.
Chiếc xe đã trôi đến đoạn dòng sông đổi dòng. Dòng
nước đẩy sát nó vào bờ phải rồi đột ngột xoay nó về phía tây. Hòa và Thắng gồng
mình chống sào. Chiếc xe ngang ngạnh chống lại sức đẩy của dòng nước và từ từ
tiến vào bờ cây phía trước. Nhã giục Cân:
- Nổ máy!
Cân ấn nút khởi động. Tiếng động cơ lại rên lên gừ gừ.
Hai dòng nước từ ống phản lực phun ra trắng xóa. Mũi xe dềnh lên nhằm thẳng vào
bờ. Đã nghe thấy tiếng xích xe lịch kịch bám vào bờ cát. Vài giây sau chiếc xe
như con trâu nước rũ mình từ từ tiến vào bờ. Cân cho xe nép mình vào một bụi
lau cao ngang tháp pháo rồi tắt máy, anh thở phào nhẹ nhõm. Quay lại phía sau
Nhã đã thấy xe của đại đội trưởng Nghi cũng đang hướng vào bờ, tiếng máy như
chìm đi trong tiếng nổ của các loại đạn từ phía trước vọng lại.
Xe vừa dừng lại bên một bụi lau Nghi đã vội nhìn đồng
hồ. Mới hơn tám giờ. Như vậy đại đội anh đã có mặt sớm gần hai tiếng. Vấn đề
đặt ra bây giờ là phải giữ bí mật đến cùng. Anh nhảy vội xuống đất chỉ huy
những chiếc xe tiếp theo vào đúng vị trí đã định. Gần mười phút sau toàn đại
đội đã lên bờ. Tám chiếc xe tăng nép mình kín đáo bên những khóm lau, bụi
chuối. Nghi tự nhủ: “nhìn từ trên xuống chắc chắn không phát hiện ra, chỉ ít
phút nữa đây sẽ là mũi dao thép bất ngờ đâm vào sườn quân địch”. Anh trở lại xe
báo cáo sở chỉ huy bằng mật ngữ:
- 09 đã đến vị trí quy định an toàn.
***
Lúc tiểu đoàn trưởng Tân phát lệnh xuất kích thì tám
xe của đại đội 3 đã xếp thành đội hình hàng dọc từ trước. Đại đội trưởng Hải
chỉ cần đứng lên tháp pháo vẫy tay một cái là tất cả đã vào xe và nổ máy. Mặc
dù còn rất xa địch nhưng các lái xe hôm nay không vù ga, phun khói mù mịt như
mọi khi. Tiếng động cơ của tám chiếc xe tăng chỉ ù ù, rền rền chứ không gằn lên
gắt gỏng như mọi ngày. Lại một cái phất tay nữa cả đại đội rùng rùng chuyển
động. Những khối sắt đen sì cắm đầy lá ngụy trang lầm lũi tiến trong bóng đêm
đang chụp xuống ngày càng dày đặc.
Đã sắp ra đến đường Chín. Hải ngước nhìn lên chùm pháo
sáng đang lơ lửng trên nền trời bàng bạc phía Làng Vây mà lòng đầy lo lắng:
“chắc chắn chúng sẽ quan tâm đến hướng này hơn cả, nếu để chúng phát hiện ra
thì sẽ bị chặn đánh quyết liệt”. Anh bảo lái xe dừng xe rồi ra hiệu cho các
trưởng xe lại gần. Nhìn qua một lượt thấy mọi người đã đến đủ Hải nói nhỏ nhưng
gằn từng tiếng:
- Như các đồng chí đã thấy: hiện nay địch đang thả
pháo sáng và tăng cường quan sát trên không ở hướng này. Vì vậy đề nghị các
đồng chí cần tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc của chiến thuật bí mật tiếp cận. Tôi
xin nhắc lại một lần nữa: lái xe chỉ đi chân dầu nhỏ, không được bật đèn, chỗ nào
nhìn không rõ đường trưởng xe phải xuống chỉ huy. Các xe phải tăng cường cảnh
giới trên không. Trường hợp bị địch phát hiện đánh phá ngăn chặn pháo hai sẵn
sàng dùng 12 ly 7 bắn máy bay, còn nếu chúng chỉ quần lượn quan sát có thể tạm
dừng giấu xe vào rìa đường. Các đồng chí rõ cả chưa?
Tất cả đồng thanh:
- Rõ!
Hải quay sang phía chính trị viên Du:
- Anh Du có dặn gì anh em không?
Chính trị viên Du lắc đầu:
- Không! Mọi cái cần nói tôi đã nói rồi.
Hải phẩy tay:
- Vậy thì tất cả về xe!
Đoàn xe tiếp tục lầm lũi bò đi trong ánh sáng bàng bạc
của con trăng mồng Chín. Dọc hai bên đường chỉ thỉnh thoảng thấy vài chiến sĩ
công binh chống xẻng đứng vẫy tay chào. Không nhìn rõ mặt mà chỉ thấy những hàm
răng trắng lóa đang cười. Họ đang gửi gắm niềm tin vào những người đồng đội
“thép” của mình.
Đã vượt qua trót lọt bốn cái ngầm. Hải thầm cảm ơn
những người đồng đội đã không quản hy sinh để đảm bảo cho các anh cơ động thuận
lợi như vậy, chỉ còn một cái ngầm số 5 nữa thôi là các anh sẽ đến vị trí tạm
dừng theo quy định. Liếc nhìn đồng hồ Hải đoán là đại đội mình sẽ đến sớm trước
giờ quy định khá nhiều.
Nhưng mọi việc không diễn ra theo dự tính.
Cũng giống như ngầm Huổi Lau trong trận Tà Mây, ngầm
số 5 là ngầm gần Làng Vây nhất. Chỉ cách điểm cao 230 chừng hơn 2 ki- lô- mét
nên công binh cũng chỉ tiến hành làm ngầm khi pháo binh ta bắt đầu bắn phá
hoại. Hải thầm nghĩ: “đã có kinh nghiệm làm ngầm Huổi Lau rồi nên chắc công
binh sẽ không để xảy ra sự cố như hôm đánh Tà Mây”. Vì vậy khi thấy một chiến
sĩ công binh đứng bên đường ra hiệu cho xe tiếp tục tiến anh nhắc khẽ lái xe:
- Cho xe vượt ngầm!
Cũng vì rút được kinh nghiệm trong trận Tà Mây nên Hải
đã quy định khi vượt ngầm chỉ đi từng xe một, xe đi trước qua rồi thì dừng lại
chờ để sẵn sàng cứu kéo xe sau. Vì vậy khi xe Hải vào ngầm thì các xe còn lại
đều dạt vào bên đường náu mình trong những khóm lau lách cao ngập đầu người.
Phía trước tiếng pháo của cả ta lẫn địch vẫn dồn dập. Trên đầu hai chiếc máy
bay lại thả pháo sáng, thỉnh thoảng chúng lao xuống bắn một tràng trọng liên
hoặc thả một quả bom phía cầu By Hiên. Hải thầm nghĩ: “chắc là chúng chưa phát
hiện ra đại đội mình”. Lợi dụng ánh pháo sáng chiếc xe dò dẫm từng mét một qua
ngầm. Hai bên đường các chiến sĩ công binh vẫn đang tíu tít chuyền nhau những
bó cành cây về phía trước. Chỉ còn chừng năm sáu mét nữa là đến bờ bên kia. Hải
mừng thầm: “thoát nạn rồi”.
Nhưng chiếc xe bỗng chững lại. Tiếng động cơ gằn lên
nhưng hai băng xích chỉ quay tròn tại chỗ. Hải vội quát lái xe:
- Dừng lại! Lầy rồi- Tháo vội cái mũ công tác Hải quay
sang bảo pháo hai- Chú ý cảnh giới trên không nhé!
Nói rồi anh nhảy đại xuống ngầm, nước lạnh buốt ngập
gần đến thắt lưng. Một chiến sĩ công binh chạy lại, Hải hỏi như quát:
- Ai phụ trách ở đây?
Chính người vừa chạy đến lên tiếng:
- Tôi đây ạ!
Trong ánh sáng bàng bạc của chùm pháo sáng trên đầu
Hải nhìn thấy một cái mặt gầy quắt đầy bùn đất. Anh hạ giọng:
- Các bố làm ăn thế nào mà lại thế này? Đừng để xảy ra
một cái Tà Mây nữa nhé!
Người cán bộ công binh nhỏ nhẹ:
- Anh cứ bình tĩnh. Đợi một tý tôi cho anh em tăng
cường thật chắc chắn hãy cho xe tiến- Quay ra phái sau anh ta hét lớn- Đưa
nhanh vật liệu lên đây.
Những bó cành cây, những viên đá hộc được tới tấp đưa
tới. Người cán bộ công binh yêu cầu chiến sĩ của mình ấn chặt những bó cành cây
to vào sát đầu hai băng xích và rải thêm lên phía trước. Tiểu đoàn phó Phụng
cũng từ phía sau vọt lên, anh ngán ngẩm:
- Thế này thì có chết không cơ chứ!
Chừng mười phút
sau người chỉ huy công binh nói với Hải:
- Các anh thử cho xe tiến xem sao.
Hải ra hiệu cho lái xe nổ máy, đợi cho lái xe vào số
xong anh ra hiệu tiến. Tiếng động cơ gằn lên, hai băng xích guồng mạnh làm bùn
nước bắn tung tóe, những bó cành cây bị xích cuốn cả ra phía sau. Biết là không
thể qua được Hải ra hiệu cho lái xe tắt máy. Phụng bàn với Hải:
- Chỉ còn hơn một thân xe nữa là tới bờ. Theo tôi ta
nên dùng gỗ tự cứu, chỉ một lần là vượt qua được.
Hải gật đầu đồng ý, anh gọi các thành viên của mình
xuống lắp gỗ tự cứu và bảo với người chỉ huy công binh:
- Bây giờ tôi sẽ sử dụng gỗ tự cứu để qua chỗ này. Sau
khi tôi qua được các anh phải khẩn trương củng cố ngay. Tôi mà đến chậm là các
anh chết đấy.
Gỗ tự cứu đã lắp xong, Hải chỉ huy cho xe tiến. Đúng
như Phụng nói, chỉ sau một lần tự cứu xích xe đã bám được phần đất cừng trên bờ
và vượt được ngầm. Trong lúc đó các chiến sĩ công binh hối hả củng cố đoạn ngầm
mà xe Hải vừa bị lầy. Phụng thống nhất với Hải:
- Anh cứ cho xe dừng ở đây, chuẩn bị cáp sẵn sàng. Tôi
sẽ sang bên kia điều từng xe qua một. Trường hợp bị lầy thì cho kéo ngay.
Xe thứ hai và thứ ba đi qua trót lọt. Đến xe thứ tư
lại bị lầy. Không chần chừ Hải chỉ huy hai kíp xe nối cáp vào kéo ngay. Bốn cái
tiếp theo cũng được áp dụng phương pháp ấy nên chỉ mất thêm chưa đầy mười phút
cả đại đội đã vượt hết qua ngầm. Từ đấy đến cầu By Hiên chỉ còn chừng 500 mét
nên chỉ ít phút sau toàn đại đội đã đến vị trí quy định. Cúi nhìn đồng hồ Hải
thở phào nhẹ nhõm: “đại đội anh đã có mặt sớm mười lăm phút”. Đếm đủ tám cái xe
đã nép mình bên vệ đường Hải mới lên đài báo cáo sở chỉ huy:
- 44 gọi 11! 03 (đại đội 3) có mặt đủ!
Trên sở chỉ huy Tân cũng thở ra một hơi dài. Anh lập
tức quay máy điện thoại báo cáo cho tham mưu trưởng Dương đang ở sở chỉ huy sư
đoàn.
***
Không khí ở sở chỉ huy sư đoàn sôi động hẳn lên từ khi
pháo binh bắt đầu bắn chuẩn bị. Hàng loạt cú điện thoại từ các nơi liên tục báo
cáo về. Hai chiếc đài 2 oát của đại diện xe tăng cũng đã được để ở chế độ trực
canh, mỗi chiếc có nhiệm vụ theo dõi ở một hướng. Thông qua những mệnh lệnh,
chỉ thị và báo cáo trên mạng chính ủy Ngọc, tham mưu trưởng Dương và đoàn
trưởng Lãm đã nắm được khá vững tình hình.
Trên hướng nam mọi việc có vẻ thuận lợi, bộ binh đã chiếm lĩnh trận địa
xuất phát xung phong từ rất sớm mà không gặp phải khó khăn nào đáng kể. Có lẽ
bọn địch vẫn không nghĩ ta sẽ tiến công ở hướng này. Nhưng trên hướng tây và
hướng bắc thì gặp khó khăn vì hỏa lực pháo binh, không quân của địch ngăn chặn
quyết liệt. Các đơn vị bộ binh tiến rất chậm chạp và đã có thương vong. Sự căng
thẳng bao trùm cả sở chỉ huy.
Ngồi theo dõi những báo cáo từ các nơi gửi về chính ủy
Ngọc và tham mưu trưởng Dương không khỏi lo lắng. Rõ ràng nếu bộ binh đã bị
phát hiện và ngăn chặn như thế thì khi xe tăng bị phát hiện ra sẽ bị ngăn chặn
quyết liệt đến mức nào. Tham mưu trưởng Dương ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Nếu hôm
nay hai đại đội xe tăng không có mặt trước thời điểm xung phong, nhất là lại bị
thương vong do hỏa lực pháo binh, không quân địch ngăn chặn thì chiến thuật “bí
mật tiếp cận” mà ông và các đồng đội đã dày công nghiên cứu để xây dựng nên rất
có thể sẽ phá sản. Những lời thuyết trình của quyền tư lệnh Đào, của chính ông
trước cấp trên- nhất là trong buổi báo cáo hồi tháng bảy năm ngoái sẽ chỉ là
một mớ lý thuyết suông. Và cái gọi là cách đánh riêng của xe tăng Việt Nam cũng
sẽ chỉ là một mơ ước viển vông trong con mắt của mọi người. Ông mường tượng ra
khuôn mặt đắc thắng hay cái cười mỉa mai của những người phản đối việc đưa xe
tăng vào sử dụng ở chiến trường miền Nam khi họ nhận được tin này. Đúng lúc đó
một cơn đau bụng dội lên làm ông nhăn mặt. Thực ra từ khoảng một tháng nay
thỉnh thoảng tham mưu trưởng Dương lại bị một cơn đau hành hạ nhưng ông vẫn
giấu mọi người. Không hiểu sao đến lúc cần có sức khỏe nhất nó lại lên cơn thế
này.
Nỗi lo của mọi người chỉ được giảm bớt khi từ hướng
nam báo cáo lên đại đội 9 đã có mặt tại vị trí tạm dừng. Mừng đấy nhưng rồi tham
mưu trưởng Dương lại lo: đến được vị trí quy định mà không có thiệt hại nào là
rất quý nhưng đến sớm những gần hai tiếng đồng hồ lại không phải là một điều
tốt. Hai tiếng nằm chờ đợi cách địch chưa đầy hai ki- lô- mét có thể xảy ra
nhiều chuyện không ai đoán trước được. Chỉ cần một sự chủ quan vô ý, có khi chỉ
là một sự kiện ngẫu nhiên trời ơi đất hỡi nào đó là có thể dẫn tới những hậu
quả khôn lường. Có lẽ trong quá trình khảo sát, tính toán cấp dưới của ông đã
có nhầm lẫn về tốc độ dòng chảy. Ông tự dặn lòng mình phải nhớ kỹ điều này và
sẽ phải bổ sung vào tài liệu huấn luyện ngay.
Chỉ đến khi từ hướng tây Tân báo về đại đội 3 đã có
mặt tại vị trí quy định ông mới như trút được gánh nặng trong lòng. Quay sang
chính ủy Ngọc ông cố nén cơn đau bụng giữ vẻ bình thản:
- Anh ạ! Cả hai đại đội của ta đều đã đến vị trí quy
định.
Chính ủy Ngọc mừng ra mặt, ông vồ lấy tay tham mưu
trưởng Dương lắc lấy lắc để:
- Như thế là ta thắng lợi được một nửa rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét