Lại một đêm nữa quyền tư lệnh Đào gần như thức trắng.
Nửa đêm về sáng ông cứ nằm trên giường áp cái đài vào tai và thỉnh thoảng lại
đổi tần số dò tìm đài khác. Tuy vậy, cho đến lúc kẻng báo thức đã vang lên vẫn
không thấy một đài nào nhắc đến hai tiếng Làng Vây.
Bỏ qua những thói quen đã hình thành nhiều năm quyền
tư lệnh Đào chỉ ra ngoài vươn vai mấy cái và rửa qua cái mặt rồi lại vào phòng
ngồi ôm lấy cái đài. Nhưng đúng lúc công vụ Lưu thập thò mời đi ăn sáng thì từ
cái đài vang lên thứ giọng nghèn nghẹt của phát thanh viên đài BBC: “Mời quý vị đón nghe tin tức mà bản đài vừa
mới nhận được từ phóng viên thường trú tại Khe Sanh gửi về”. Ông vội xua
tay cho Lưu quay trở ra và vặn to âm lượng của đài. Sau vài giây một giọng
nghèn ngẹt khác vang lên:
“ Nửa đêm ngày 6 tháng 2 năm 1968, Cộng quân sử dụng một biệt
đội thiết vận xa PT 76 của Nga chế tạo có bộ binh tùng thiết và 1 trung đoàn
chủ lực tấn công vào trại Lực lượng Đặc biệt tại Làng Vei, gần căn cứ Khe Sanh.
Trại này do Đại úy Frank C. Willoughby chỉ huy gồm 1 phân đội Lực lượng Đặc
biệt Hoa Kỳ 24 người và khoảng 200 Dân sự Chiến đấu (tức Biệt kích quân biên
phòng) phần lớn là dân thiểu số miền núi tỉnh Quảng Trị. Cho đến rạng sáng hôm
nay trại này đã bị tràn ngập bởi lực lượng Cộng quân, một số đông binh sĩ và cố
vấn do Đại úy Frank C. chỉ huy phải rút ra ngoài. Khi tấn công vào trại này,
một số chiến xa của Cộng quân bị bắn cháy, số còn lại đã tràn vào trại cùng với
bộ binh của Cộng quân. Dân cư gần Làng Vei đã ùa chạy về phía căn cứ Khe Sanh,
trong số đó có cả những người lính Biệt kích quân biên phòng của trại Lực lượng
Đặc biệt cùng rút về.
Khi
Cộng quân tấn công vào trại Làng Vei, Đại tá Jonathan Ladd, chỉ huy Lực lượng 5
Đặc biệt Hoa Kỳ đã yêu cầu quân tiếp viện đến giải cứu trại này. Theo kế hoạch
đã được định trước, Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ đóng tại Khe Sanh sẽ phái đơn vị
đi giải cứu Làng Vei nếu trại này bị khốn đốn nhưng đã hai lần Thủy quân lục
chiến Hoa Kỳ tại đây đã từ chối không chịu đi cứu viện. Các cấp chỉ huy của lực
lượng trú phòng Khe Sanh nói rằng nếu đi cứu viện bằng đường bộ thì sẽ bị phục
kích, còn nếu dùng trực thăng để giải vây thì sợ bắn nhầm quân bạn.
Diễn
biến chi tiết của trận tấn công này sẽ được chúng tôi đề cập trong các bản tin
tiếp theo. Xin kính mời quý vị thính giả tiếp tục theo dõi”.
Bản tin của đài chuyển sang những tin tức từ mặt trận
Huế. Quyền tư lệnh Đào đưa tay vặn nhỏ đài và ngả người ra lưng ghế, ông khoan
khoái thở một hơi dài. Một cảm giác lâng lâng khó tả dâng lên trong lòng ông.
Dẫu chưa biết độ chính xác của bản tin này thế nào nhưng có một điều chắc chắn
là quân ta đã tiêu diệt cứ điểm Làng Vây. Quân ta đã thắng! Tiểu đoàn xe tăng
198 đã thắng! Binh chủng thiết giáp đã thắng! Cuộc thử nghiệm đầu tiên đã thành
công! Câu hỏi “có thể sử dụng xe tăng ở chiến trường miền Nam được hay không?”
đã có lời đáp. Ông nhắm mắt mường tượng ra viễn cảnh những đoàn xe tăng nối
nhau vào chiến trường Trị Thiên, Khu Năm, Tây Nguyên, Miền Đông và Nam Bộ. Rồi
chính những chiếc xe tăng ấy sẽ làm lực
lượng đột kích mạnh dẫn dắt các lực lượng binh chủng hợp thành phá vỡ từng mảng
thành lũy của địch cho đến dinh lũy cuối cùng. Cứ lặng lẽ như vậy ông ngồi tận
hưởng niềm vui sướng đang dâng lên âm ỉ trong lòng.
Đột nhiên chủ nhiệm chính trị Thu xuất hiện trên khoảng
sân hẹp trước cửa. Dáng đi tất tả của ông khác hẳn vẻ đạo mạo, đàng hoàng
thường ngày. Vừa vào tới cửa ông đã hối hả:
- Anh Đào! Anh đã biết tin gì chưa?
Quyền tư lệnh Đào ngẩng lên từ tốn:
- Tin gì cơ?
Nhìn thấy cái đài Xương Mao trước mặt quyền tư lệnh
đang ri rỉ nói bằng cái giọng nghẹt mũi của đài BBC chủ nhiệm chính trị Thu
hiểu rằng ông Đào cũng đã nghe được tin về trận đánh Làng Vây rồi. Ngồi xuống
cái ghế đối diện trước mặt quyền tư lệnh Đào ông hạ giọng:
- Chắc anh cũng nghe đài BBC đưa tin về trận Làng Vây
rồi phải không?
Ông Đào gật đầu xác nhận:
- Tôi nghe rồi! Chắc anh cũng ngóng tin suốt đêm qua
phải không?
Đến lượt chủ nhiệm chính trị Thu gật đầu:
- Vâng ạ! Tôi với mấy anh em trong phòng và bên tham
mưu thức suốt đêm. Giờ ở bên đó anh em đang hò nhau tổ chức liên hoan mừng đánh
thắng trận đầu. Chắc là lại vài quả trứng luộc mà thôi. Mời anh sang bên đó vui
với anh em!
Ông Đào lắc đầu:
- Thôi anh ạ! Có tôi có khi anh em người ta lại mất
vui- Ngẫm nghĩ một lát ông tiếp- Chắc phải đến phiên liên lạc đầu tiên trong
kia mới điện báo ra. Anh bảo hộ hành chính thông báo đúng 8 giờ 30 giao ban đột
xuất. Mời tất cả thủ trưởng các phòng, ban có mặt.
Biết nài ép thêm cũng không được chủ nhiệm chính trị
Thu đứng dạy:
- Vậy thì tôi về đây ạ!
***
Chưa đến 8 giờ 30 các thành phần dự giao ban đã có mặt
đủ tại phòng họp. Ai nấy đều hớn hở như vừa bắt được vàng, chuyện trò cứ nở như
ngô rang. Đầu đề câu chuyện vẫn là tin sốt dẻo về trận Làng Vây. Ai cũng muốn
nhận mình là người biết đầu tiên. Câu chuyện chỉ lắng xuống khi quyền tư lệnh
Đào và chủ nhiệm chính trị Thu xuất hiện trước cửa. Khác hẳn với vẻ lạnh lùng
xa cách mọi ngày, quyền tư lệnh Đào niềm nở:
- Có chuyện gì mà vui thế?
Mọi người chưa biết trả lời sao thì tham mưu phó Ba đã
nhanh nhảu:
- Thủ trưởng biết rồi lại còn hỏi!
Quyền tư lệnh Đào mỉm cười:
- Thế sáng nay các ông liên hoan bằng gì? Có rượu
không?
Bị bắt đúng thóp mấy sĩ quan đều cười, vẫn tham mưu
phó Ba trả lời:
- Thì anh em cũng có cụng nhau một vài chén. Gần mười
năm chờ đợi mới có ngày hôm nay mà thủ trưởng.
Quyền tư lệnh Đào trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày:
- Thôi! Mời các đồng chí ngồi xuống!- Đợi mọi người
yên vị ông mới tiếp- Hôm nay tôi triệu tập các đồng chí đến giao ban đột xuất
vì có một số việc phải làm ngay. Trước hết, các đồng chí đều đã biết đêm qua
tiểu đoàn 198 của chúng ta đã bước vào chiến đấu tại Làng Vây. Mặc dù tiền
phương chưa có báo cáo về nhưng có một điều chắc chắn là chúng ta đã giành
thắng lợi, cứ điểm Làng Vây đã bị tiêu diệt. Chiến thắng này đã là một lời giải
đáp xác đáng nhất cho những ai còn nghi ngờ về khả năng sử dụng xe tăng ở chiến
trường miền Nam và sẽ mở ra một cơ hội mới cho binh chủng chúng ta. Theo như kế
hoạch đã được Bộ phê chuẩn chúng ta sẽ đưa tiếp đại đội 6 vào để tăng cường lực
lượng cho 198. Tôi dự kiến ngày mồng Mười này sẽ xuất phát. Vì vậy các cơ quan
cần tiến hành ngay một số việc sau. Phòng tham mưu cần nghiên cứu kỹ bản tổng
kết hành quân của 198 gửi về để điều chỉnh lại kế hoạch hành quân cho phù hợp,
đồng thời kiểm tra bổ sung quân số cho đại đội 6 theo yêu cầu. Một việc rất cần
thiết nữa là các đồng chí phải báo cáo ngay với cục Tác chiến và đề nghị các
đồng chí đó thông báo cho các đơn vị, binh trạm giúp đỡ chúng ta trên đường
hành quân. Các đồng chí rõ chưa?
Tham mưu phó Ba vẫn lia bút trên cuốn sổ tay, miệng
trả lời:
- Rõ!
Liếc về phía chủ nhiệm chính trị Thu quyền tư lệnh Đào
tiếp tục bằng cái giọng khúc chiết của mình:
- Bên phòng chính trị đề nghị các đồng chí rà soát lại
đội ngũ cán bộ của đại đội 6, nắm tình hình tư tưởng cán bộ chiến sĩ xem có vấn
đề gì cần khắc phục, tiếp đó thống nhất với H03 để tổ chức lễ xuất quân cho
trọng thể. Ngoài ra đề nghị anh Thu cho anh em soạn một bức điện biểu dương
đoàn 198 để gửi vào ngay hôm nay.
Chủ nhiệm chính trị Thu hồ hởi:
- Chúng tôi sẽ làm ngay ạ!
Quay về phía chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật quyền tư
lệnh Đào tiếp tục:
- Về hậu cần- kỹ thuật tôi đề nghị các anh tính toán
lại lần chót rồi tổ chức vận chuyển vật tư, khí tài sang cho anh em đại đội 6
xong trước 17 giờ ngày mai. Các anh lưu ý cho vấn đề khí tài dự trữ, cần tăng
thêm một số mắt xích và bánh chịu nặng dự phòng. Nội dung công việc như vậy các
đồng chí còn hỏi gì nữa không?
Chủ nhiệm chính trị Thu giơ tay:
- Đề nghị tư lệnh cho biết cơ quan Bộ tư lệnh lần này
có ai đi cùng với đại đội 6 không ạ?
Quyền tư lệnh Đào trả lời ngay lập tức:
- Tôi sẽ trực tiếp đi cùng đại đội 6- Ngẫm nghĩ một
lát ông thêm- Các cơ quan nếu thấy cần thay người trong tiền phương thì cử cán
bộ đi cùng với tôi, nếu không cần thì thôi. Danh sách cán bộ nào đi cùng với
tôi các đồng chí báo cáo chậm nhất là trưa mai.
Chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật giơ tay:
- Báo cáo tư lệnh! Về vật tư khí tài và lương thực,
thực phẩm chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể cấp phát ngay được. Riêng về
một số mặt hàng nhu yếu phẩm theo tiêu chuẩn đi B vì không có dự trữ trong kho
nên có thể không kịp cấp phát xong trong ngày mai. Chúng tôi đề nghị tư lệnh
cho phép sẽ dùng ô tô chở theo để cấp phát sau có được không ạ?
Quyền tư lệnh Đào ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Tôi đồng ý! Miễn là đừng để anh em vào đến chiến
trường rồi mà vẫn không có đồ dùng.
Đúng lúc đó đồng chí cơ yếu chạy như bay đến trước cửa
phòng họp. Thấy mọi người đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng anh dừng lại như
được phanh cấp tốc. Khác hẳn mọi ngày quyền tư lệnh Đào mỉm cười niềm nở:
- Có điện hả? Đưa đây cho tôi!
Đồng chí cơ yếu rụt rè tiến vào phòng họp. Hai tay anh
đưa điện cho quyền tư lệnh Đào, miệng nói:
- Báo cáo tư lệnh! Có hai bức điện ạ! Một của Bộ Tổng
tư lệnh, một của tiền phương.
Nhận hai bức điện từ tay người chiến sĩ cơ yếu quyền
tư lệnh Đào gật đầu:
- Được! Đồng chí về đi!- Quyền tư lệnh Đào lần lượt
giở từng bức điện ra xem trước cặp mắt chăm chú của tất cả mọi người trong
phòng họp, một lúc sau ông mới lên tiếng- Tiền phương báo về: ta đã thắng lợi giòn
giã, tổn thất không đáng kể, sáng nay cả hai đại đội đã rời khỏi trận địa. Còn
Bộ Tổng tư lệnh thì điện khen ngợi binh chủng. Anh Thu đọc cho mọi người nghe
đi!
Chủ nhiệm chính trị Thu đón lấy bức điện từ tay quyền
tư lệnh Đào, lướt qua một lượt rồi ông cất giọng trang trọng:
-“ Bộ Tổng tư
lệnh gửi Bộ tư lệnh Thiết giáp!
Các đồng chí
thân mến!
Trong trận
tiến công Làng Vây các đồng chí đã nêu cao tinh thần chiến đấu mưu trí, sáng
tạo, vượt mọi khó khăn gian khổ, hiệp đồng chặt chẽ với các đơn vị bạn xung
phong thọc sâu chia cắt địch, tiêu diệt hoàn toàn vị trí then chốt của giặc Mỹ
và tay sai trên tuyến phòng ngự đường số Chín, bắt tù binh, thu vũ khí, làm cho
kẻ thù khiếp sợ.
Với chiến
công vang dội đó các đồng chí đã góp phần xứng đáng cùng quân và dân miền Nam
anh hùng, liên tục tiến công và đồng loạt nổi dậy trong cao trào cách mạng mới,
giành thắng lợi to lớn và toàn diện trên khắp các chiến trường.
Bộ Tổng tư
lệnh nhiệt liệt biểu dương các đồng chí đã đánh thắng trận đầu oanh liệt, góp
phần xây dựng truyền thống vẻ vang của bộ đội thiết giáp nhân dân Việt Nam nói
riêng và các lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam nói chung.
“Hễ ra quân
là đánh thắng, đã nổ súng là tiêu diệt địch giòn giã”
Các đồng chí
hãy phát huy khí thế chiến thắng, kịp thời rút kinh nghiệm trận chiến đấu vừa
qua, ra sức giữ gìn tốt vũ khí, khí tài, không ngừng nâng cao sức mạnh hơn nữa,
quyết cùng toàn dân thừa thắng xông lên đánh thắng hoàn toàn giặc Mỹ xâm lược”.
Vẫn chăm chú lắng nghe, khi chủ nhiệm chính trị Thu
vừa dứt lời thì quyền tư lệnh Đào cứ lẩm bẩm như người nhập đồng:
- Hễ ra quân là đánh thắng! Hay! Hễ... Đã ra quân...
là đánh thắng! Hay lắm!
Bên ngoài, một trận gió mạnh thổi về tạo thành một cơn
lốc làm những tàu lá cọ trên đồi rung lên phành phạch. Cơn lốc tràn qua triền
đồi xuống mấy thửa ruộng trước mặt cuốn
tung từng đám bụi và lá khô lên trời. Những cái lá khô cứ quay tròn mãi trong
không khí không chịu rơi xuống. Quyền tư lệnh Đào vẫn đứng, mắt nhìn chăm chắm
vào đám bụi đang bốc cao, miệng thì vẫn lẩm bẩm:
- Đã ra quân là đánh thắng! Hay...! Hay tuyệt!- Vẫn
nhìn theo đám bụi, ông cao giọng nói với mọi người- Có cơn lốc đầu mùa các anh
ạ!
HẾT TẬP 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét