Đưa
xe vào giấu xong Thận bực bội chẳng nói chẳng rằng ngồi bệt xuống cửa hầm. Từ
phía trước xe Tiến đã về tới nơi. Đúng lúc đó Trác cũng từ sở chỉ huy về, cùng
đi với anh có cả Đán, Toàn. Thận cáu:
-
Chỉ huy như cái con c. ấy, cứ như thế thì chỉ có nướng quân thôi! Lại cái bọn bộ
binh nữa, đã bắn nát cả cứ điểm ra rồi mà có thằng nào dám lên đâu!
Tiến
cũng phụ họa:
-
Bọn tôi ở ngay đấy, có thằng địch nào bắn đâu mà gọi mãi bọn họ vẫn nằm ì ra chẳng
thằng nào nhúc nhích cả.
Tiểu
đoàn trưởng Trác dàn hòa:
-
Thôi! Thông cảm với người ta, lính hậu cần ấy mà, vơ vét mãi mới đủ một đại đội
đấy.
Thận vẫn bực bội:
-
Đưa được một cái xe tăng vào đây có phải dễ đâu mà động một tý là đòi hủy, hủy
cái …
Đán
vội chen vào:
-
Thôi anh Thận ạ! Thế là ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thận
càng tức:
-
Hoàn gì mà hoàn… Đã chiếm được Tà Lương đâu, lại còn mất xe nữa chứ!
Đúng
lúc ấy từ phía vọng cảnh giới pháo hai Thành đang chạy như bay về phía xe “đại
trưởng”, vừa đến nơi chưa kịp lấy lại hơi cậu đã hổn hển:
-
Quân… quân ta chiếm được Tà Lương rồi, mà xe 381 vẫn còn nguyên.
Tất
cả như không tin vào tai mình, Thận bật dậy hỏi:
-
Cậu nhắc lại xem nào?
Thành
đã bình tĩnh hơn:
-
Bọn em thấy cờ giải phóng đã cắm trên đỉnh Tà Lương. Còn cái xe trông vẫn bình
thường, chưa bị cháy.
-
Đi, ta lên vọng cảnh giới xem sao- Thận khoát tay vẫy mọi người rồi chạy về
phía vọng cảnh giới.
Từ
trên vọng cảnh giới dõi ống nhòm về phía Tà Lương Thận nhìn rõ lá cờ nửa xanh,
nửa đỏ đang ngạo nghễ tung bay trong nắng sớm. Hạ ống nhòm xuống chỗ xe 381 anh
thấy xe vẫn nguyên màu sơn chứng tỏ nó chưa hề bị cháy. “Thật chẳng hiểu ra làm
sao nữa”, Thận nghĩ bụng. Chiếc ống nhòm được chuyền từ tay người này sang người
khác, ai cũng hớn hở ra mặt. Thận phân công:
-
Bây giờ cậu Tiến đem theo mấy người lên trên đó xem xét thực hư thế nào? Trường
hợp xe vẫn còn thì lên đài báo về. Ở nhà Tự để đài thu canh, khi Tiến báo về
thì cho xe lên kéo.
Mãi
đến chiều khi xe 381 đã được kéo lên và chạy về chỗ giấu mọi người mới biết đầu
đuôi câu chuyện. Thì ra khi thấy xe tăng tiến đánh, bọn địch ở Tà Lương đã rút
bỏ cứ điểm bằng đường mòn phía sau. Một đơn vị bộ binh của sư 324 khi cơ động
qua đó đã phát hiện cứ điểm đã bị bỏ trống nên họ đã cắm cờ giải phóng lên và cử
một trung đội chốt giữ. Còn cái xe 381 gần như nguyên vẹn, chỉ mất mấy thứ lặt
vặt do bộ binh thu “chiến lợi phẩm”. Mọi người còn băn khoăn tại sao xe 381 bị B41 bắn hủy mà không cháy thì Tiến
suy luận:
-
Khi lên đó chúng tôi thấy một vết đạn nổ ở vách ta luy ngay sau đuôi xe. Có lẽ
do thằng cha ấy bắn kém quá nên đạn trúng vào đó, khi đạn nổ khói trùm kín cả
xe nên chúng tôi tưởng là xe đã bị cháy.
-
May nhé! May mà bọn bộ binh này kém nên mình đỡ mất một xe nhé!- Trác pha trò.
Thế
là ngày đầu tiên của hòa bình trên đường 12 đã trôi qua! Thật là khác xa với những
ai giàu trí tưởng tượng nhất. Nó được bắt đầu bằng tiếng gầm rú của động cơ xe
tăng cùng những chớp lửa của trọng pháo và kết thúc bằng buổi tụ tập nghe đài ở
hầm “đại trưởng” và chính trị viên. Hết đài ta đến đài địch lên án nhau vi phạm
Hiệp định. Tráng thủng thẳng phán:
-
Hiệp định ký rồi mà vẫn đánh nhau loạn xạ như thế này thì ký làm đếch gì? Có
khác gì trước đâu?
Đán
chấn chỉnh ngay:
-
Khác nhiều chứ cậu! Nếu không có hiệp định thì bọn Mỹ nó chịu để chúng ta yên
thế này à?
Có
tiếng ai đó bâng quơ:
-
Hình như gần Tết rồi hay sao ấy nhỉ?
Tất
cả ồn lên, chủ đề câu chuyện chuyển sang đề tài Tết nhưng không ai biết được
chính xác hôm nay là ngày bao nhiêu âm. Đán lục tìm cuốn sổ công tác cũ anh vẫn
để trong sắc cốt. May quá, trong đó có in lịch 1973. Anh giơ cao cuốn lịch đã
nhàu nát và hồ hởi:
-
Hôm nay là hai mươi sáu Tết rồi các cậu ạ. Ta phải chuẩn bị Tết đi là vừa!
Ngay
ngày hôm sau chi bộ họp ra nghị quyết lãnh đạo, trong đó có hai vấn đề trọng
tâm là bảo đảm sẵn sàng chiến đấu chống lấn chiếm và chuẩn bị đón Tết Nguyên
đán Quý Sửu.
Sẵn
sàng chiến đấu thì rõ rồi, lính tráng trong chiến trường mà không sẵn sàng chiến
đấu cao thì chết đầu nước ấy chứ. Còn Tết thì có quái gì mà chuẩn bị (?). Tiêu
chuẩn ăn thì vẫn thế, có một ít thực phẩm dự trữ thì cũng đã cạn kiệt trong mùa
mưa vừa rồi. Bí thư chi đoàn Lê Xuân Tự cũng không thể nghĩ ra được hình thức tổ
chức vui Tết thế nào trong hoàn cảnh hiện nay vì hai trung đội đóng quân cách
xa nhau đến ba cây số, lại chẳng có địa điểm nào đủ rộng để tập trung. Cuối
cùng phương án cụ thể cũng được thông qua: tăng quân số “cải thiện” trong những
ngày giáp Tết, tăng khẩu phần ăn cho ngày mồng Một, đêm giao thừa các trung đội
tổ chức liên hoan văn nghệ và đón nghe chương trình Chúc mừng năm mới trên Đài
tiếng nói Việt Nam, ngày mồng Một tổ chức thi đấu cờ tướng và thi nấu ăn. Có một
điều khoản mà những tay “hiếu chiến” nhất phải đồng ý một cách miễn cưỡng là:
tuyệt đối không dùng súng, lựu đạn hay bộc phá để gây tiếng nổ trong những ngày
Tết.
Thật
may, không biết chuẩn bị từ bao giờ mà quân khu cũng đã có hàng Tết để cấp cho
các đơn vị. Vào cái lúc bí bách nhất không nghĩ ra cái gì bảo đảm cho bộ đội
đón Tết thì tiểu đoàn cho người mang sang: mỗi người được hai điếu thuốc lá Điện
Biên, mười cái kẹo Hải Châu, một cân rưỡi gạo nếp, một cân lương khô và ba lạng
thịt hộp, ngoài ra còn một ít đường sữa để dùng chung. Chính trị viên Đán và bí
thư chi đoàn Tự mừng húm như giải được bài toán khó.
Hình
như trời cũng chiều người, những ngày giáp Tết Quý Sửu dẫu chưa hết mùa mưa
nhưng bầu trời đã cất cái bộ mặt u ám rầu rĩ suốt mấy tháng nay để hửng lên vài
tia nắng. Sông Bồ đã hiền hòa trở lại, cây rừng sau mấy tháng đẫm đìa nước mưa
nay hớn hở đón nắng mặt trời. Ngoài bộ phận trực chiến còn toàn đại đội tập
trung vào công việc chuẩn bị đón Tết, không khí cứ nhộn nhạo cả lên làm vơi bớt
nỗi nhớ nhà.
Đại
đội có gần bốn chục người nhưng tổ chức thành ba bếp và mỗi bếp đều có những bí
quyết riêng để ganh đua với nhau trong những nội dung đón Tết. Các căn hầm đều
được sửa sang lại có đủ bàn thờ Tổ quốc, ảnh Bác và bàn ghế. Bánh chưng thì dễ
rồi. Lá dong rừng bản rộng cả gang tay hay lá chít đều sẵn, muốn gói bánh vuông
hay bánh dài đều được. Lạt giang thì ghé qua “bê Hai” cứ gióng nào đẹp nhất mà
chặt. Không có thịt giã giò thì đồ đỗ xanh lên, nghiền nhỏ rồi lèn chặt vào hộp
thịt làm giò đỗ. Mũ sắt pháo hai được ngả ra làm cối, tống chốt đồng làm chày
chí chát nghe cũng vui tai. Các tổ cải thiện được tăng cường vào sâu trong rừng
tìm rau dớn, hoa chuối, sâm cau về sao uống thay chè. Mấy tay “sát cá” tuy có
hơi khó khăn song cũng đã tóm được vài chú chình về ăn Tết.
Buổi
đón giao thừa diễn ra thật đơn giản nhưng vô cùng ấm cúng. Ngay từ chín giờ tối
các điểm đón giao thừa ở “xê bộ” và các “bê” đã đông đủ cả, mấy tay đang sốt
rét cũng cố bò dậy để vui cùng anh em. Ngày nào cũng gặp nhau mà sao đêm nay
trông ai cũng có vẻ khang khác. Không biết có phải vì những bộ quần áo mới moi
từ đáy ba lô ra diện hay vì một lẽ gì không hiểu được. Điện được kéo từ xe ra
thay cho đèn dầu diesel khói mù mọi ngày. Trên bàn thờ Tổ quốc cũng có hoa
tươi, những thứ hoa rừng thậm chí chẳng ai biết tên là gì. Trên những bộ bàn ghế
ghép tạm là chè, thuốc, kẹo và những cái ca uống nước, mùi hương bài ngào ngạt
như nhắc nhở mọi người cùng nhớ về quá vãng.
Buổi
liên hoan được bắt đầu bằng những bài hát. Hết đồng ca đến đơn ca, song ca, tam
ca, tứ ca. Họ hát như chưa bao giờ được hát, những khuôn mặt xanh lét vì sốt
rét như cũng ửng lên đôi chút màu hồng. Ban chỉ huy đại đội ai cũng xúng sính
trong bộ quần áo mới đi chúc Tết từng trung đội và “xê bộ”. Đến đâu cũng được mời
chào “các thủ trưởng thưởng thức món độc chiêu” rất nhiệt tình. Giá không có những
khẩu súng kè kè bên người chắc niềm vui sẽ trọn vẹn hơn.
Gần
đến giao thừa hàng tràng tiếng nổ bỗng dội lên liên tục. Càng gần giao thừa những
tiếng nổ càng dồn dập hơn, rộn rã hơn: súng con có, súng lớn có, tiểu liên,
trung liên, đại liên, cao xạ 37, 57, rồi bộc phá, lựu đạn… cứ loạn cả lên, cả
bên ta lẫn bên địch cùng nổ. Hình như lúc đó ai có trong tay cái gì thì đều bắn,
đều ném, đều đốt cả, cái Tết hòa bình đầu tiên mà. Chỉ riêng khu vực đóng quân
của “xê Bốn” là lặng như tờ. Thật ra cũng có mấy tay hơi ấm ức vì không được nổ
súng đón Xuân như các đơn vị khác nhưng vì đơn vị đã quy định trước nên đành chịu.
Nghe những tiếng nổ dậy lên xung quanh chính trị viên Đán phấn khởi nói với ba
người đồng cấp:
-
Công nhận quân mình nghiêm thật, không một phát súng nào.
Đại
đội trưởng Thận cười thật tươi:
-
Nói thật với các anh ngay bản thân tôi cũng muốn bắn lắm. Đây là cái Tết hòa
bình đầu tiên sau mấy chục năm loạn lạc cơ mà. Tôi biết nhiều anh em cũng muốn
lắm nhưng giữ được thế này là tốt lắm rồi.
Cái
Tết hòa bình đầu tiên sẽ thật sự bình yên nếu không có chuyện ngay trong đêm cuối
cùng của thỏa thuận ngừng bắn ăn Tết địch đã
xua quân đánh Tà Lương. Lực lượng trên chốt vốn đã mỏng lại có phần chủ quan
nên chúng đã chiếm lại được Tà Lương tương đối dễ dàng, sáng mồng Ba Tết đã thấy
trên đỉnh Tà Lương 2 lá cờ ba sọc được kéo lên. Chính trị viên Đán lại được dịp
nhắc nhở:
-
Các cậu thấy không? Chỉ cần mất cảnh giác một tý là nó đánh cho trở tay không kịp
ngay.
Đại
đội trưởng Thận thì thấy lo lo, linh cảm mách bảo anh rằng rồi đại đội anh sẽ lại
phải đánh chiếm lại Tà Lương. Thực ra đánh nhau thì anh không lo, đó là chuyện
bình thường của những người lính, đối với anh em trong đại đội mặc dù mới thử lửa
một trận nhưng anh tin rằng họ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Cái anh lo
là lực lượng mà mình sẽ phải đến phối thuộc cơ, nếu lại phải hiệp đồng với các
lực lượng của căn cứ Hai thì thật là tai họa. Họ đâu có phải là lính chiến đấu,
nhiệm vụ thường xuyên của họ là bảo đảm nên khi đánh nhau họ rất bỡ ngỡ. Cứ
nghĩ lại trận đánh hôm trước anh vừa tức lại vừa buồn cười.
Nhưng
rồi cái lo của Thận đã trở thành hiện thực, đại đội anh lại có nhiệm vụ phối
thuộc cho căn cứ Hai tiến công chiếm lại Tà Lương. Trong buổi nhận nhiệm vụ anh
đã nói rất căng thẳng:
-
Có thể nói trận đánh hôm 28 tháng Một vừa qua chúng ta đã không hoàn thành nhiệm
vụ. Về phía xe tăng chúng tôi việc xe bị rệ là bất khả kháng. Đường sá sửa như
thế không lăn xuống vực là may. Nhưng còn phía bộ binh thì sao: khi chúng tôi
đã dùng pháo bắn trực tiếp phá hủy hầu hết công sự trên cả hai mỏm, xe chúng
tôi đã đến sát mỏm 1 mà nào có thấy bộ binh đâu, gọi lên cũng chẳng ai chịu
lên. Nếu hôm đó mà các anh lên ngay thì có phải mọi việc đều tốt đẹp không? Còn
về phía chỉ huy tôi đề nghị các đồng chí nên bình tĩnh hơn khi có các tình huống
xảy ra. May mà hôm ấy bắn trượt chứ nếu không ta đã mất oan một chiếc xe tăng. Tóm
lại tôi đề nghị về phía căn cứ Hai phải củng cố lại phân đội bộ binh và các lực
lượng bảo đảm. Nếu để như hôm trước thì chúng ta chắc cũng sẽ không hoàn thành
nhiệm vụ được.
Người
chỉ huy căn cứ Hai có vẻ sượng sùng, anh ta vội đứng lên dàn hòa:
-
Tôi xin tiếp thu tất cả những ý kiến đề nghị của các đồng chí xe tăng. Về phía
chúng tôi sau trận đánh hôm trước cũng đã rút kinh nghiệm và kiểm điểm một cách
rất sâu sắc rồi. Các đồng chí cứ tin tưởng trận này sẽ không để xảy ra tình trạng
như trận trước.
Chẳng
biết nói gì hơn nữa Thận ra về nhưng trong lòng vẫn chẳng thoải mái hơn được tý
nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét