Không được đại đội cho tham gia chiến đấu Trang và Thọ vừa
buồn vừa tức. Ngay sáng ra hai anh em kiểm tra lại một lượt tình hình xe máy,
vũ khí. Về phần xe thì không sao, vẫn chạy tốt nhưng phần vũ khí thì rất gay
go. Khẩu 12 ly 7 đã bị bay mất, khẩu đại liên song song cũng bị hỏng nặng không
bắn được, khẩu pháo 100 ly thì bị kẹt cứng về tầm, chỉ còn khẩu đại liên phía
trước của lái xe là còn tốt, cái lỗ thủng trên đỉnh quạt gió không ảnh hưởng
gì. Trang bảo:
- Xe pháo thế này các ông ấy không cho đi đánh nhau là phải
rồi. Vấn đề bây giờ là phải xem pháo bị kẹt ở đâu thì khắc phục sao cho nó quay
được!
Hai anh em lúi húi xem xét, thì ra tấm thép trên cổ pháo
bị sức ép của quả đạn làm biến dạng nhét vào khe hở giữa máng pháo và thành
tháp pháo dẫn đến pháo bị kẹt. Trang lấy cái đục sắt đặt vào rìa tấm thép rồi bảo
Thọ:
- Cậu quai mấy nhát búa tạ vào đây xem sao?
Thọ vớ cái búa tạ, cậu lựa thế đứng cẩn thận rồi giương
búa lên quai liền ba nhát, tấm thép dúm dó đã được kéo ra một ít. Trang đặt lại
đục sắt và Thọ quai một nhát quyết định, tấm thép bắn văng ra ngoài. Thọ chui
vào tháp pháo quay thử tay tầm, pháo lại lên xuống trơn tru cậu sướng quá:
- Chỉ cần thế này là đánh nhau được rồi!
- Thế ai nạp đạn cho cậu bắn?- Trang độp luôn.
Nghe câu hỏi Thọ ngớ người ra, quả thật pháo bây giờ đã bắn
được nhưng không có pháo hai thì lấy ai nạp đạn, cậu ta thần mặt ra một lúc rồi
bảo:
- Không lo đâu! Cứ bắn xong một phát tớ sẽ chui sang nạp
đạn, tốc độ bắn có chậm hơn nhưng vẫn đánh nhau được.
Thấy cũng chẳng còn cách nào hơn Trang đồng ý:
- Đành phải thế vậy! Bây giờ lắp sẵn một viên đạn xuyên
vào nòng pháo và phải luôn nhớ rằng đây là viên đạn sinh tử đấy, chỉ khi nào thật
cần thiết mới được bắn, bắn xong cậu lại chui sang nạp viên khác vào ngay. Còn
nếu gặp bọn bộ binh thì để tớ xử lý bằng súng máy phía trước cho. Thế được
không?
- Được đấy!- Thọ đã có vẻ tươi tỉnh hơn.
Đúng lúc đó lữ đoàn bắt đầu tiến qua, Trang vội nổ máy nhập
vào đội hình. Tuy nhiên, khi cậu ta ấn nút khởi động thì động cơ khởi động vẫn
im thin thít. Trang hoảng hốt cúi xuống bảng đồng hồ và ấn nút kiểm tra điện
áp. Cậu hơi hoảng khi thấy điện áp tụt xuống chỉ còn chừng 20 V. Khởi động lại
một lần nữa cũng không có gì khả quan hơn, Trang băn khoăn tự hỏi: “Tại sao? Chả
lẽ đạn trúng ngoài xe cũng ảnh hưởng đến bình điện hay sao.
Ngoài đường, đội hình của lữ đoàn vẫn lũ lượt kéo qua. Tiếng
động cơ náo loạn cả cánh rừng. Bụi đất đỏ tung lên mù mịt. Trang quyết định khởi
động bằng khí nén song áp suất khí nén chỉ còn 35 kg/cm2 không kéo nổi
động cơ. Từ trên tháp pháo, Thọ sốt ruột hỏi vọng xuống:
- Sao thế? Không chạy đi thôi!
Chẳng nói chẳng rằng Trang chui ra khỏi xe, cậu nhảy phốc
xuống đất và chạy ra đường tuyến vẫy tay rối rít. Hai cái xe đã qua mà không chịu
dừng lại. Trang nghĩ bụng: “Kiểu này gay đây”. Đúng lúc ấy cậu nhìn thấy mặt thằng Đức đồng hương thò ra từ cửa một cái xe tăng
bơi nước bèn nhảy thẳng ra giữa đường chặn lại. Đức cho xe vào kéo và chỉ một
phút sau cái xe 380 sứt sẹo của Trang đã nổ máy giòn giã. Như chỉ chờ có vậy,
năm chiến sĩ của đại đội 5 do trung đội phó Hồng chỉ huy chạy ào ra trèo lên
xe. Trang tặc lưỡi: “Càng tốt! Thế là có người nạp đạn cho thằng Thọ rồi”.
Sau khi xuyên qua cánh rừng cao su ra tới Quốc lộ 15, Thận
cho đại đội dừng lại lợi dụng địa hình địa vật triển khai đội hình phòng ngự
lâm thời để chờ lữ đoàn đến. Pháo hai Trường đã được đưa về phía sau gửi vào
quân y sư 304, bộ đội tranh thủ ăn trưa bằng lương khô.
Khi nhìn thấy đội hình lữ đoàn đã tiến đến gần Thận rời
xe ra đón, vừa gặp anh lữ phó Tụ đã cười:
- May cho cậu
mà cũng may cho tớ!- Ý lữ phó Tụ nhắc đến câu đùa chiều qua.
- Tôi cũng đã
nói với thủ trưởng rồi, tôi có chết thì chết rồi chẳng đợi thủ trưởng bắn- Thận
cũng cười đáp lại.
- Các cậu đã vất
vả nhiều rồi, bây giờ chờ ở đây đợi xe tải chở đạn lên bổ sung rồi đi cùng dự bị
lữ đoàn nhé!- Tụ nói rồi giơ tay vẫy cho đoàn xe tăng vượt qua, đi đầu là hai
xe thiết giáp trinh sát, tiếp đó là đại đội Một và đại đội Ba của tiểu đoàn Một,
phía xa xa là tiểu đoàn Bốn và tiểu đoàn Năm, ông chợt quay lại nói thêm với Thận-
Còn “thằng” 380 tớ sẽ trưng dụng nó đi kéo mấy cái xe bị hỏng của tiểu đoàn Hai
nhớ!.
- Vâng ạ!- Thận
trả lời và đưa tay ra bắt tay Tụ.
Đợi cho các xe
lấy đạn xong Thận hạ lệnh tăng tốc độ chạy theo lữ đoàn. Hơn một giờ sau các
anh đã đuổi kịp, cả lữ đoàn đang ùn lại vì cầu sông Buông đã bị địch phá khi
rút chạy qua.
Gần đến ngã ba
Thái Lan Trang phát hiện thấy phía bên trái ngã ba có một chiếc xe M113. Cậu
cho xe dừng lại cách đó mấy chục mét rồi cố định tay dầu và chạy sang đó với ý
định kiểm tra xe. Nếu nó còn nổ tốt cậu sẽ tắt máy 380 để kiểm tra độ nạp của
bình điện xem thế nào. Chiếc xe M113 còn khá mới. Tất cả trang bị trên xe còn
nguyên. Trang kiểm tra sơ bộ xung quanh xem có cái bẫy nào không nhưng không thấy.
Cậu bật công tắc khởi động. Tiếng động cơ của nó rộ lên nghe rất khoẻ. Thấy yên
tâm, Trang quay về xe mình và tắt máy. Ngay sau đó cậu lại khởi động lại ngay.
Động cơ làm việc tốt. Như vậy là bộ bình điện đã được nạp đầy. Hoàn toàn có thể
yên tâm về nó.
Trong lúc đó,
năm chiến sĩ của đại đội 5 đã trèo lên chiếc M113 và lục lọi. Họ tìm được mấy
gói gạo sấy và một can rượu 5 lít còn gần đầy. “Bê” phó Hồng rớt rượu ra bát.
Mùi rượu thơm thơm ngây ngất. Đúng lúc đó, lữ phó Tụ thò đầu vào. Thấy cả bọn
nghệt mặt ra, Tụ hỏi:
- Cái gì đấy?
Bê phó Hồng
lúng túng:
- Báo cáo thủ trưởng.
Hình như là rượu thì phải.
Lữ phó Tụ giằng
lấy cái bát đưa lên mũi, gật đầu:
- Đúng là rượu
các cậu ạ- Nói rồi, ông liền tợp luôn một ngụm.
Đứng ở buồng
lái nhìn xuống, Trang Hoảng hốt: “Nhỡ có độc thì sao?”. Nhưng có vẻ không sao cả.
Trả lại cho Hồng cái bát, lữ phó Tụ chỉ Trang:
- Bây giờ cậu
cho xe quay lại kéo tất cả những xe bị hỏng của đại đội Năm lên đường nhựa để
“xê Mười Một” khắc phục cho nhanh. Rõ chưa?
Đang hăng máu
đi đánh nhau lại bị bắt đi kéo xe hỏng Trang ấm ức lắm nhưng cũng đành bấm bụng:
- Rõ rồi ạ!
- Rõ rồi thì đi
đi!- Tụ vẫy tay rồi quay về chiếc xe Jeep của mình.
Bọn thằng Hồng
thấy vậy quyết định không đi cùng 380 nữa mà sẽ dùng cái M113 này để cơ động.
Trang hậm hực quay đầu xe, cậu phóng như bay về phía Trường Thiết giáp. Có hai
chiếc xe bị hỏng nhưng không bị cháy, chiếc nào cũng nằm cách đường vài chục
mét. Trang đưa xe đến cạnh chiếc mang số 703 rồi bảo Thọ:
- Xuống móc cáp
rồi chui vào buồng lái, lúc nào tớ dừng thì đạp bàn đạp hãm cho nó khỏi húc vào
đuôi xe mình là được.
Đang vội để đi
nên hai anh em thao tác nhanh lắm, chỉ mươi mười lăm phút họ đã đưa được hai
cái xe hỏng lên đường nhựa. Chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu Trang: “tại sao
mình không quay lại chỗ hôm qua bị trúng đạn một tý nhỉ?”. Nghĩ là làm, Trang
quay đầu xe chạy thẳng đến chỗ hôm qua bị trúng đạn trước sự ngỡ ngàng của Thọ.
Vừa dừng xe
Trang đã nhảy vọt ra ngoài, Thọ cũng từ trên tháp pháo nhảy xuống. Trang nhìn
quanh quất, cậu phát hiện ra cách đó hơn chục bước chân là khẩu 12 ly 7 sứt sẹo
nằm còng queo và la lớn:
- Đúng chỗ kia
rồi!
Cả hai cùng chạy
lại, bên cạnh xác khẩu 12 ly 7 là ba cái ba lô rách bươm. Trang thụp ngay xuống
cạnh cái ba lô của mình, cậu mừng húm như vớ được vàng vì mấy quyển sổ tay của
cậu vẫn còn mặc dù cũng bị mảnh đạn chém cho xơ xác. Mấy cái ba lô đã bị ai đó
lục lọi và lấy đi những gì còn lấy được, chỉ còn vài bộ quần áo cũ lỗ chỗ mảnh
đạn nên hai tên bỏ luôn lại đó. Về đến xe là Trang nổ máy và chạy hết tốc độ để
đuổi theo đội hình lữ đoàn.
Mãi đến hơn mười
giờ đêm chiếc cầu tạm do công binh quân đoàn làm mới xong. Lệnh của quân đoàn
cho 203 tăng tốc độ dẫn đầu binh đoàn thọc sâu nhanh chóng tiến về Sài Gòn. Cây
cầu tạm cứ nhún xuống như muốn sập mỗi khi một chiếc xe tăng bò qua nhưng thật
may nó đã đứng vững. Dẫn đầu đội hình lữ đoàn lúc này vẫn là trung đội trinh
sát cơ giới và hai đại đội của tiểu đoàn Một, ngay sau đó là đại đội Bốn mới được
lữ đoàn điều lên lúc đợi công binh làm cầu.
Có lẽ quân địch
đã rệu rã nên suốt từ cầu sông Buông ra đến xa lộ Biên Hòa đội hình binh đoàn
thọc sâu không gặp sự kháng cự nào đáng kể, một vài tiếng súng nổ lẻ tẻ nhằm
vào đội hình nhanh chóng bị phân đội trinh sát dập tắt. Đúng nửa đêm phân đội
đi đầu ra đến ngã ba Tam Hiệp. Con đường xa lộ hướng về Sài Gòn rộng thênh
thang đã ở ngay trước mắt.
Vừa ló đầu lên
xa lộ một loạt đạn đủ các cỡ đã trùm ngay lên đội hình. Pháo tầm xa, pháo xe
tăng và các loại súng của bọn địch từ bên kia đầu cầu Xa Lộ cùng thi nhau bắn xối
xả. Các xe tăng được lệnh toả ra hai bên đường lợi dụng nhà dân và các công trình
xây dựng để tiến lên đầu cầu. Dưới ánh chớp của đủ các thứ đạn những xe đi đầu
phát hiện ba chiếc M113 dàn hàng ngang trên mặt cầu. Mấy khẩu pháo cùng phát hỏa,
cả ba chiếc xe thiết giáp trên mặt cầu bùng cháy ngay lập tức, đạn trong xe nổ
như hoa cà hoa cải. Lửa từ mấy xe cháy lan sang một xe ô tô chở đạn đỗ ngay bên
cạnh, chiếc xe bùng cháy và lát sau đạn trên xe nổ ngày một dữ dội hơn. Cả một
đoạn cầu đỏ rực như một bức tường lửa không thể vượt qua được, lữ đoàn hạ lệnh
tạm dừng chờ cho nổ hết đạn mới vượt qua.
Bọn địch bên
kia sông vẫn bắn như phát rồ nhưng chẳng phát nào trúng đích. Gần sáng, đạn
trên các xe cháy đã nổ hết, mấy chiếc xe chỉ còn âm ỉ cháy, tiếng súng từ bên
kia bắn sang cũng thưa thớt hơn, chắc chúng đã rút chạy. Lữ đoàn lệnh cho bộ phận
đi đầu tiếp tục tiến.
Ba chiếc xe thiết
giáp dàn hàng ngang gần kín mặt cầu chỉ còn chừa một lối đi hẹp, xe tăng phải
lách qua và một băng xích phải trèo lên phần lan can dành cho người đi bộ mới
vượt qua được. Cả lữ đoàn 203 như một cơn lốc nhằm thẳng hướng Sài Gòn.
Trên con đường xa lộ rộng thênh thang không một
bóng người, chỉ thấy từng đống quần áo, súng ống vứt bừa bãi ven đường, thỉnh
thoảng vài quả pháo tầm xa bắn vào đội hình nhưng những chiếc xe tăng không hề
giảm tốc độ. Đến ngã tư Thủ Đức đội hình đi đầu bất ngờ bị chùn lại vì nhiều loại
đạn được bắn ra từ Trường võ bị phía bên trái đường. Các xe tăng dàn thành đội
hình chiến đấu nhưng mới chỉ bắn được vài phát thì lữ đoàn lệnh xuống: “bỏ qua
Thủ Đức, tiếp tục tiến!”. Tiểu đoàn Một xốc lại đội hình tiếp tục theo xa lộ hướng
về Sài Gòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét