Trận
đánh Tà Lương lần thứ hai được ấn định vào rạng sáng. Về sử dụng lực lượng Thận
quyết định vẫn dùng ba xe gồm hai xe của trung đội Một và xe 386 của mình. Hồi
ta làm chủ Tà Lương đường 12 đã được sửa sang chút ít nên vấn đề cơ động cũng đỡ
lo, chỉ lo nhất là đường vào cứ điểm có mìn. Địa hình thì anh em thuộc làu làu
rồi chẳng cần đi trinh sát nữa. Phương án tác chiến thì vẫn như trận trước: bộ
binh sẽ chiếm lĩnh trận địa xuất phát tiến công trước, xe tăng vẫn bắt buộc phải
sử dụng đội hình hàng dọc vì địa hình không cho phép. Các xe sẽ chi viện cho
nhau lần lượt xung phong và dẫn dắt bộ binh tiến công.
Sau
một đêm ngủ vật vờ, gần sáng Thận thấy bụng đau dữ dội. Những cơn đau quặn ruột
quặn gan làm anh phải nằm sấp xuống ôm chặt cái ba lô vào bụng và ép chặt hai đầu
gối vào mà vẫn không chịu được. Một lúc sau cơn đau chuyển xuống phía dưới, Thận
chạy vội ra sau hầm chưa kịp cởi quần thì các thứ trong bụng đã tuồn ra. Thế rồi
miệng nôn trôn tháo, ra cả mật xanh mật vàng.
Thấy
“đại trưởng” bị như thế pháo hai Đạt nhanh chân chạy ngay sang “xê bộ”. Chính
trị viên phó Toàn, đại đội phó Đề và y tá Tảo có mặt ngay lập tức. Nhìn Thận y
tá Tảo bảo:
-
Chắc “đại trưởng” bị cảm lạnh rồi, cậu ta mở vội túi thuốc lấy mấy viên thuốc
đưa cho Thận.
Thận
phều phào:
-
Gay quá! Sắp đến giờ xuất phát rồi.
Toàn
bấm đèn pin xem đồng hồ, đúng là đã đến giờ xuất phát theo hiệp đồng. Phía bên
ngoài đã nghe tiếng máy nổ của hai xe 380 và 381, anh quả quyết:
-
Anh đau như thế không đánh nhau được đâu! Để tôi đi thay anh!
-
Liệu anh có chỉ huy được không?- Thận nhăn nhó hỏi.
-
Được thôi! Phương án tác chiến ta đã thảo luận kỹ rồi, cứ thế mà đánh thôi chứ
gì?
Đại
đội phó Đề cũng góp ý:
-
Anh cứ yên tâm! Chắc là không có vấn đề gì đâu!
-
Thôi được! Anh Toàn thay tôi nhé! Nhưng phải đi ngay không...- Một cơn đau lại
quặn lên làm Thận không nói được hết câu.
Toàn
cúi xuống vỗ vai Thận:
-
Anh cứ yên tâm nghỉ ở nhà- Quay ra sau anh nói- Tảo ở nhà trông anh Thận nhé,
còn tất cả lên xe.
Xe
386 ra khỏi chỗ giấu đã thấy 381 và 380 xếp thành một hàng dọc bên đường chờ từ
lúc nào. Tiến và Tự thấy xe 386 đến cùng chạy lại, cả hai đều ngạc nhiên khi thấy
người vừa từ trên xe bước xuống không phải đại đội trưởng Thận mà là chính trị
viên phó Toàn. Thấy cả hai có vẻ ngạc nhiên Toàn giải thích ngay:
-
Anh Thận ốm, tớ đi thay. Phương án tác chiến ta đã bàn kỹ rồi, cứ thế mà thực
hiện. Các cậu còn hỏi gì nữa không?
-
Không ạ!- Tiến, Tự cùng trả lời.
-
Vậy thì ta đi!
Cả
hai chạy về xe. Ba chiếc xe cùng nổ máy nhằm hướng Tà Lương thẳng tiến. Trong
ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, ba chiếc xe tăng thành một hàng dọc theo thứ tự
381, 380, 386 lầm lũi chạy. Tiếng động cơ, tiếng xích nghiến ken két phá tan bầu
không khí tĩnh lặng của buổi ban mai.
Trời
sáng dần. Đến cách Tà Lương khoảng một cây số đã nhìn rõ các mục tiêu trên mỏm
1, Toàn nhấn công tắc ngực hạ lệnh:
-
Tăng cường quan sát, phát hiện mục tiêu, tiêu diệt!- Quay về nội bộ anh hô- Pháo
thủ chú ý, đạn nổ, Tà Lương 1, 1000, tạm dừng bắn!
Đạt
đã nạp xong viên đạn đầu tiên. Độ dán mắt vào kính ngắm, miệng hô:
-
Lái xe dừng!
Thái
từ từ dừng xe, trong giây lát một chớp lửa bùng lên, tiếng vỏ đạn rơi trong buồng
chiến đấu loảng xoảng. Dán mắt vào kính trưởng xe Toàn thấy phát đạn đã bắn
trúng một công sự ngay phía chân mỏm 1, anh hô:
-
Đạn trúng! Tiếp tục bắn!
Phía
trước hai xe 380, 381 cũng vừa chạy vừa bắn. Những đụn khói bốc lên trùm hết mỏm
1. Loáng thoáng những bóng rằn ri chạy về phía sau. Toàn nghĩ bụng: “chắc bọn
nó không chịu nổi, đã bắt đầu rút rồi”. Tuy nhiên trận địa cối từ mỏm 2 vẫn bắn
cấp tập vào đội hình.
Đến
cách Tà Lương chừng hai trăm mét Toàn thấy một số bộ binh đang nằm trong công sự
bên đường, anh mở cửa xe khoát tay ra hiệu cho họ tiến theo xe tăng. Qua kính
trưởng xe anh thấy xe 381 đã vượt qua cửa mở, rẽ lên mỏm 1. Súng máy từ hai khẩu
đại liên bắn xối xả vào các công sự ở khoảng cách gần, hai băng xích đã chồm
lên đè sập một công sự gần nhất, anh bóp công tắc phát:
-
86 gọi 81! Nhanh chóng làm chủ mỏm 1 để chi viện cho 80 và 86 xung phong sang mỏm
2.
-
81 nhận đủ!- Tiến trả lời ngắn gọn.
Nhưng
cái gì thế kia: xe 380 đã đến cửa mở nhưng không lao lên mỏm 1 như phương án mà
lại chạy thẳng theo đường 12, Toàn vội bóp công tắc phát:
-
86 gọi 80! 80 rẽ trái lên cứ điểm!
Không
thấy tiếng trả lời, anh nhấn công tắc gọi tiếp:
-
86 gọi 80! 80 đã bị lạc đường, quay lại qua cửa mở đánh vào mỏm 2! Nghe rõ trả
lời!
Vẫn
không thấy tiếng trả lời của Tự, xe thì đã đến gần cửa mở, Toàn bóp công tắc về
nội bộ rồi hạ lệnh:
-
Rẽ trái, vượt qua cửa mở! Pháo thủ tăng cưởng quan sát tiêu diệt các mục tiêu ở
mỏm 2.
Xe
381 đã lên đến đỉnh mỏm 1, nó đã quay pháo về phía mỏm 2 để bắn. Đã thấy những
cụm khói bốc lên ở mỏm 2. Toàn hô:
-
Thái! Chạy thẳng lên mỏm 2! Độ, tiếp tục bắn mạnh vào!
Chiếc
xe như một con mãnh hổ ngoặt sang trái lao xuống cái yên ngựa nối giữa mỏm 1 và
mỏm 2. Nó cứ chạy một đoạn lại dừng và hộc lên một tiếng, một chớp lửa bừng lên
ở đầu nòng pháo và trên mỏm 2 một đụn khói lại bốc lên. Toàn quay kính lại đằng
sau vẫn không thấy xe 380 đâu nhưng ngay sau xe anh lúp xúp bóng mấy chiến sĩ bộ
binh ôm AK vừa chạy vừa bắn, anh lên đài gọi:
-
86 gọi 80! Nhanh chóng quay về mỏm 2! Nhận đủ trả lời!
Quái
lạ! Vẫn không thấy tiếng trả lời. Nghĩ bụng: “có bộ binh đi cùng rồi” anh gọi
Tiến:
-
86 gọi 81! 81 tiếp tục bắn chi viện cho 86 xung phong!
-
Nhận đủ!- Tiếng Tiến trả lời.
Quay
về nội bộ Toàn hô:
-
Tăng tốc độ! Tiếp tục bắn vào mỏm 2.
Thái
nhấn mạnh chân dầu, chiếc xe chồm lên vượt qua đoạn yên ngựa và bắt đầu leo lên
mỏm 2. Bỗng “ầm” một tiếng. Đầu xe như bị nhấc bổng lên rồi đập xuống, Thái hoảng
hốt:
-
Anh Toàn! Xe mình bị mìn rồi!
Toàn
cũng đã đoán vậy, anh hỏi lại:
-
Xe có làm sao không?
-
Xe cứ tự chuyển hướng, chắc đứt xích rồi!
-
Thế thì tại chỗ bắn chi viện cho bộ binh xung phong.
Độ
tiếp tục ngắm bắn vào mỏm 2. Thái đạp bàn đạp hãm và ghì chặt hai cần lái nhưng
đang ở trên dốc nên cứ mỗi phát pháo xe lại trôi vài mét. Hỏa lực của địch từ mỏm
2 bắn ra đã yếu đi nhiều. Trên đài Toàn nghe tiếng Tiến:
-
81 gọi 86! 81 quan sát thấy địch đã rút chạy!
Biết
xe mình không thể tiến được nữa, lại đang nằm trên con đường độc đạo nên các xe
khác cũng không thể vòng tránh để vượt lên Toàn mở cửa trưởng xe đứng hẳn dậy
hét thật to:
-
Địch rút chạy hết rồi! Các ông nhanh chóng lên làm chủ đi!
Thấy
cánh bộ binh vẫn không chịu vượt lên trước anh lại hét lớn:
-
Xe bị mìn rồi, không chạy được nữa đâu. Cứ lên đi, chúng tôi sẽ bắn yểm hộ. Mà
địch nó rút hết rồi còn gì.
Cánh
bộ binh trao đổi với nhau một lát rồi lúp xúp chạy lên trước, anh bảo Độ:
-
Tiếp tục bắn đi nhưng chú ý không bắn vào bộ binh đấy!
Cả
hai xe 386 và 381 cùng tiếp tục bắn vào đỉnh mỏm 2, bộ binh đã tràn lên chiếm
các công sự ở phía trước. Chắc địch đã rút hết nên chỉ một lúc sau đã thấy họ
lên gần đến đỉnh, một người quay lại phía sau xua tay. Đoán chừng họ ra hiệu
thôi đừng bắn nữa Toàn hạ lệnh:
-
Ngừng bắn!- Tay bóp công tắc ngực anh gọi Tiến- 86 gọi 81! Ngừng bắn!
-
Nhận đủ!- Tiến trả lời gần như ngay lập tức.
Trên
đỉnh mỏm 2 lá cờ ba sọc đã bị hạ xuống, thay vào đó là lá cờ giải phóng đang phất
phới tung bay trong gió sớm. Mấy chàng lính bộ binh đang khoa chân múa tay ra
chiều hoan hỉ lắm. Toàn nhẹ hẳn người: “thôi thế là ta đã hoàn thành nhiệm vụ”,
anh bảo mấy anh em trong xe:
-
Ta chiếm được Tà Lương rồi. Bây giờ ra ngoài xem xe bị làm sao?
Cả
xe mở cửa nhảy ra, tất cả đều trố mắt nhìn: một băng xích của xe đã bị đứt đang
trải dài ở phía trước. Lái xe Thái phân bua:
-
Tôi đã khóa bàn đạp hãm và ghì chặt hai cần lái rồi đấy mà nó vẫn trôi thế này
cơ à. Chắc là vì đang ở trên dốc mà chỉ còn một băng xích nên lực bám kém, cứ bắn
mỗi phát pháo nó lại trôi một ít. Nhưng cái gì thế kia?
Tất
cả đều hướng theo tay Thái chỉ: hình như có một người nằm dưới băng xích đứt. Cả
bốn anh em xuống xe lao tới. Đúng vậy, một chiến sĩ bộ binh đã bị xe đè chết,
khẩu súng AK vẫn nắm chặt trong tay. Tất cả đứng lặng đi, thật là một sự cố hy
hữu. Thái ái ngại:
-
Chắc tay này nhát, cứ rúc vào đít xe để tránh đạn, lúc pháo bắn xe trôi không
biết nên mới bị thế này.
Mắt
dõi về một nơi nào đó thật xa Toàn lẩm bẩm:
-
Đúng là bom đạn nó tránh người chứ người không tránh được bom đạn. Cứ tưởng sau
xe tăng là an toàn ai ngờ lại bị xe đè chết.
Đến
tận lúc ấy mới thấy xe 380 hùng dũng lao đến, Tiến cũng đã cho xe rời mỏm 1 đến
phía sau. Vừa thấy Tự xuống xe Toàn đã quát:
-
Ông đi đâu mà giờ mới tới đây! Tôi đã gọi cho ông bao nhiêu lần sao ông không
trả lời?
Tự
vội rối rít phân bua:
-
Lúc nó chạy qua cửa mở tôi biết là lạc đường rồi, định quay lại thì đường hẹp
quá không quay được, chạy mãi lên phía trên có chỗ hơi rộng để quay lại bị kẹt
cứng ở đấy, loay hoay mãi mới quay lại được là tôi chạy lên đây ngay. Còn đài
không hiểu vì sao không liên lạc được.
-
Thôi! Vấn đề này rút kinh nghiệm sau! Còn bây giờ các anh cho anh em khắc phục
xe và đưa về vị trí tập kết thật nhanh! Cho người báo với bộ binh để anh em người
ta mai táng đồng chí này, anh chỉ vào người chiến sĩ bộ binh vẫn đang nằm dưới
băng xích đứt.
Trời
đã sáng hẳn, đằng đông mặt trời đã nhô lên hứa hẹn một ngày khô ráo, đẹp trời.
Trận
đánh Tà Lương lần thứ hai đại đội Bốn được quân khu đánh giá là hoàn thành tốt
nhiệm vụ. Được biểu dương nhưng Toàn cũng không thấy phấn khởi, anh cứ ngậm
ngùi mãi về cái chết của người chiến sĩ bộ binh dưới băng xích xe mình. Lái xe
Thái cũng có cảm giác như mình là người có lỗi, đến nỗi chính trị viên Đán phải
thốt lên:
-
Số đã chết thì ở đâu cũng chết, cái thằng số đã không chết thì giữa bãi bom B52
nó vẫn sống nhăn răng. Các cậu không phải suy nghĩ gì cả!
Đúng
lúc ấy tiểu đoàn cho người sang truyền đạt mệnh lệnh: “đại đội Bốn sẽ rút ra khỏi
đường 12 về sân bay A Lưới đứng chân làm nhiệm vụ sẵn sàng đánh địch đổ bộ đường
không”.
Ngay
lập tức đại đội trưởng Thận, chính trị viên phó Toàn và hai trung đội trưởng
lên đường về tiểu đoàn để trinh sát vị trí trú quân mới, còn toàn đại đội làm
công tác chuẩn bị sẵn sàng cơ động.
Thế
là sắp phải xa đường 12, sắp phải xa sông Bồ rồi! Mới đó mà đã nửa năm, trọn vẹn
một mùa mưa gắn bó với nó. Những kỷ niệm về con đường 12 đâu có êm thấm gì.
Ngay đêm đầu tiên đến với nó đã bị AC130 săn cho một mẻ thừa sống thiếu chết. Rồi
người chết vì kéo xe, người chết vì mìn vướng, thế rồi đói, rồi sốt rét, rồi lũ
quét, rồi thiếu thốn mọi bề… Thế mà khi sắp phải xa nó lại cảm thấy bùi ngùi,
quyến luyến mới oái oăm chứ. Quả thật cái ông nhà thơ nào đó đã có lý khi viết:
“khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”.
Không!
Nói cho công bằng đường 12 cũng đã để lại trong lòng những người lính đại đội Bốn
nhiều kỷ niệm đẹp đấy chứ. Đó là hơi ấm đồng đội khi ôm chặt lấy nhau vượt qua
cơn sốt rét ác tính. Đó là khúc sắn lùi giành cho nhau ăn “trả bữa” mà để có nó
phải lặn lội hàng chục cây số đường rừng. Đó là điếu thuốc lào bằng hạt đỗ xanh
vẫn phải hút thật dè để người sau còn “chồng sái”. Đó là những trận cười nghiêng
ngả giữa đêm sâu hun hút mùa mưa rừng Trường Sơn. Đó là những lần cởi truồng chặn
sông vây bắt cá chình “đặc sản”. Đó là những lá thư đầu tiên nhận được ở chiến
trường được chuyền tay đọc chung cho đến khi nhàu nát chưa thôi …
Thấy
mấy anh em trong xe cứ thẫn thờ Đán phải giục:
-
Ngẩn ngơ gì nữa, tranh thủ mà chuẩn bị đi, các anh ấy quay về là đi luôn đấy.
Cái gì mang theo được thì mang, cái gì không mang được thì bỏ.
Đi
một vòng quanh đại đội thấy xe nào lính tráng cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ như xe
mình Đán nghĩ bụng: “quái lạ, chúng nó còn lưu luyến gì cái chốn này”. Nhưng
chính anh cũng không giải thích được tại sao trong lòng anh cũng đang có cảm
giác bùi ngùi như sắp phải xa một người thân, anh tự bảo mình: “phải nhắc trung
đội Một nhớ đắp lại mộ cho các liệt sỹ mới được”.
Ba
hôm sau thì đoàn đi trinh sát địa điểm mới đã quay về. Nhìn nét mặt ai cũng buồn
buồn, Đán gặng mãi thì chính trị viên phó Toàn mới trả lời:
-
Mộ mấy anh em xe 388 bị mất rồi!- Anh quay đi giấu mấy gọt nước mắt đang chực
lăn xuống.
Đán
không hỏi thêm gì, anh biết đó là một trọng điểm đánh phá của không quân Mỹ nên
việc mộ anh em mình bị bom đạn đào xới lên cũng là chuyện bình thường nhưng
trong lòng anh cũng nhói lên một nỗi đau không tả xiết. Lúc tin này được thông
báo đến toàn đại đội ai nấy đều lặng đi, nhiều cặp mắt ầng ậc nước.
Ngày hôm sau cả đại đội lên đường về vị trí mới.
Khi hành quân vào thì phải đi đêm dấm dấm dúi dúi, còn hôm nay hành quân ra giữa
ban ngày, không trống giong cờ mở nhưng bảy cái xe tăng nối đuôi nhau với cự ly
gần trông cũng oai hùng lắm. Lên đến đỉnh dốc Bốt Đỏ Tráng và Nguyên cùng chụm
tay làm loa hét át cả tiếng động cơ:
Vĩnh biệt đường 12 nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét